Mỹ Ngọc Thiên Thành

Q.1 - Chương 157 - Thiếu Niên Bất Lương

/199


Liệt Diễm không phải cố ý đến Minh Châu để tìm Tiểu Ngọc. Hắn cũng không phải là thần tiên, bấm ngón tay tính toán liền biết Tiểu Ngọc ở tại phố Minh Châu kia.

Lần này hắn và đồng bọn cải trang thành người Hồ, theo dõi một đội thương nhân người Ba Tư, xem thuyền của bọn họ rốt cuộc là cái gì. Hải tặc (cướp biển) không chỉ cướp bóc ở trên biển, thật ra thì bọn họ cũng thường lẻn vào bến cảng đề điều tra rất nhiều tình huống.

Đương nhiên, hải tặc đã bị quan phủ tăng cường truy nã, một khi bắt được, bị giết không thể nghi ngờ.

Lúc mới bắt đầu khai quốc người Tống đã ban bố một loạt hình phạt nghiêm trị đạo tặc, như các loại << chứa chấp nặng pháp >>, << nặng pháp>>, và <<đạo tặc nặng pháp>>. Tống Triều (triều đại nhà Tống) không chỉ xử trí trọng hình đối với cường đạo, đối với người bao che cường đạo, xử phạt cũng không nhẹ, bắt được xử trảm, những thành viên khác trong nhà cũng sẽ bị xử phạt tương ứng, ví dụ như bị sung quân đến các nơi xa xôi. Kẻ phạm tội cường đạo, bị xử phạt càng nặng. Bản thân sẽ bị xử trảm, tịch thu gia sản, thê tử nhi nữ (vợ, con cái) cũng sẽ bị đưa đến dạy bảo ở Châu quận ngàn dặm hoặc là năm trăm dặm. Sau Tống thất Nam Độ, trị tội cường đạo càng nghiêm hơn, thậm chí có đoạn thời gian quy định: ngoài cường đạo ra, không được sử dụng cực hình.

Hải tặc là một trong những loại cường đạo làm cho triều đình đau đầu nhất, bởi vì hành tung của bọn họ rất khó nắm bắt. Biển rộng xinh đẹp mà tràn đầy nguy hiểm, không có đầy đủ hải đồ*, ai cũng không dám tự tiện ra biển. Mà hải đồ của quân đội Tống Triều, rất nhiều thời đại còn chưa rõ ràng và chi tiết cuộc sống của hải tặc ở trên biển.

(*hải đồ: bản đồ đi biển)

Bọn hải tặc đời này truyền sang đời kia đều sống ở trên biển, thuyền hải tặc của bọn họ giống như vương quốc độc lập của chính mình. Dựa trên mức độ nhất định, bọn hải tặc thậm chí cũng không phải là con dân của Tống Triều, bọn họ căn bản không cần phải tuân thủ bất kỳ pháp luật và quy củ nào, bọn họ chỉ dựa vào quy tắc của nhiều thế hệ trước mà tiếp tục sinh hoạt.

Liệt Diễm không thể nghi ngờ chính là người nổi bật nhất trong đám hải tặc, mà hắn vẫn còn trẻ tuổi như vậy. Nếu như hắn có dã tâm, đợi một thời gian, thế lực sẽ lớn đến mức độ nào đây?

Những ý nghĩ này chợt lóe lên ở trong đầu Tiểu Ngọc, nhưng trước mắt nàng, vẫn là vấn đề an toàn của mình.

Liệt Diễm ngồi xếp bằng ở trên giường của nàng, một chân hắn đung đưa, nghiêng đầu rất ngây thơ vô tội nói với nàng: “Được rồi, chúng ta có thể đi được chưa?”

“Ngươi. . . . . Sao ngươi biết ta ở đây?” Tiểu Ngọc cố gắng kéo dài thời gian. Nàng nhất định phải nghĩ ra biện pháp thoát thân!

Kéo một thân thể to lớn như vậy, nàng căn bản không có năng lực chạy trốn. Chỉ có thể nói chuyện cùng hắn, để nhìn xem có khẻ hỡ nào không, để cho hắn bỏ đi ý niệm trong đầu.

Liệt Diễm nhún vai, cũng không còn giấu diếm cái gì, đã nói đúng sự thật rồi. Đang đi trên đường thì hắn tình cờ nhìn thấy Tiểu Ngọc, sau đó thì vụng trộm theo dõi mà đến. Dựa vào võ công cao, hắn thăm dò được nơi ở của Tiểu Ngọc, thừa dịp đám nữ bộc rời đi thì len lén chạy vào.

“Chỉ là. . . . . Ta không ngờ là có thể nhìn thấy mỹ nhân đi tắm. . . . . Hắc hắc!” Liệt Diễm không đứng đắn cười đùa, làm cho Tiểu Ngọc kích động muốn ghim hắn thành tổ ong vò vẽ.

Nhưng mà, hắn cũng không có nhân cơ hội đó để ăn đậu hũ nàng, còn sợ nàng lạnh để cho nàng mặc quần áo vào. Trí nhớ của Tiểu Ngọc trôi về lúc trước, giống như lần trước lúc hắn cướp bóc trên thuyền hàng, mặc dù đả thương rất nhiều người, nhưng hình như không có người nào bị thương nghiêm trọng, càng không có người chết.

Người nam nhân này, có lẽ cũng không có xấu đến mức không có thuốc chữa chứ?

“Liệt Diễm. . . . . Trước tiên chúng ta có thể hàn thuyên một chút không?”

Tiểu Ngọc ngồi xuống ghế trước giường.

Ừ, nàng không làm giáo sư một thời gian dài rồi, chỉ là. . . . . Làm công tác tư tưởng, vẫn là điểm mạnh của nàng! Tốt xấu gì năm đó trong trường học nàng cũng là giáo sư cố vấn, khuyên được cũng không dưới một trăm đứa trẻ.Hành động khác người của Liệt Diễm, có quan hệ rất lớn với việc giáo dục hắn.

Nàng muốn biết rõ hắn lớn lên ở hoàn cảnh ra sao, sau đó sẽ nghĩ ra biện pháp, xem có thể uốn nắn tính cách kỳ quặc của hắn hay không.

Thật ra đây là một việc làm mạo hiểm, bởi vì theo nàng quan sát, Liệt Diễm không phải người có kiên nhẫn. Hắn sẽ không làm ra chuyện trực tiếp đánh nàng sau đó mang nàng đi chứ?

Làm hết khả năng, nghe theo ý trời!

“Hàn thuyên một chút? Tán gẫu cái gì?” Liệt Diễm nhìn Tiểu Ngọc một cách kỳ quái, “Ngươi theo ta trở về, ngày ngày chúng ta cũng có thể tán gẫu. Chỉ là, tại sao ta sẽ tán gẫu với ngươi chứ?”

“Ta chỉ muốn hiểu nhiều thêm về ngươi. . . . . Ngươi có thể nói cho ta biết, lúc ngươi còn nhỏ đã trải qua như thế nào hay không?” Tiểu Ngọc bày ra một bộ dáng chủ nhiệm lớp dần dần dạy bảo, đương nhiên Liệt Diễm không biết đây là dáng vẻ mỗi khi Tiểu Ngọc nói chuyện với học sinh, hắn chỉ cảm thấy tại sao nữ nhân này lại đột nhiên trở nên già dặn như thế.

Đừng nói, thật là có điểm giống như mẫu thân đã mất đi của hắn.

Nhớ tới mẫu thân mạnh mẽ của mình, khóe miệng Liệt Diễm lộ ra một nụ cười. Khi còn bé, không biết có bao nhiêu lần bị mẫu thân đánh vào mông, ai, nếu như mẫu thân còn sống thì thật tốt.

Bởi vì nghĩ tới mẫu thân, Liệt Diễm không có kháng cự khi nói đến đề tài còn bé này, đứt quãng nói ra.

Phụ thân của hắn là một đại hải tặc nổi danh, mà mẫu thân của hắn, vừa là hải tặc vừa là nữ nhi (con gái) của nhà làm quan. Cha đẻ nắm giữ bản đồ rõ ràng nhất ở hải vực gần Minh Châu, bản đồ này mang đến cho ông ta không ít tài phú, nhưng cũng hấp dẫn vô số sát ý.

Có ai mà không muốn lấy hải đồ đây?

Ở thời đại này, hải đồ còn trân quý hơn hoàng kim (vàng). Mà trong đám người chỉ có người đứng đầu được giữ hải đồ, mà “Đồ còn người còn, đồ mất người chết”, những lời này càng là thứ quan trọng để người đứng đầu tin theo.

Trong một lần tình cờ, cha đẻ bị người chặn đánh, ông liều mạng dùng hơi thở cuối cùng chạy trốn người muốn cướp hải đồ, đưa hải đồ cho thê tử đang mang thai của mình. Trước khi chết, ông giao thê tử chưa sinh của mình cho bằng hữu tốt của mình, đây chính là Liệt dưỡng phụ (cha nuôi) của Liệt Diễm.

Liệt Hỏa là một người cực kỳ có nghĩa khí. Ông ta cưới mẫu thân Liệt Diễm làm nương tử, coi Liệt Diễm như là con ruột, lúc Liệt Diễm mới mười mấy tuổi đã mang hắn đi đánh cướp thuyền buôn. Một lần Liệt Diễm giết người là lúc hắn được tám tuổi, dưỡng phụ của hắn nói cho hắn biết – chỉ có hung ác hơn người khác, ngươi mới có thể trở thành hải tặc cường đại. Nếu không, cũng chỉ là một người hầu!

“Từ nhỏ, phụ thân nói cho ta biết, thích thứ gì, thì phải bắt nó cướp tới tay, đây chính là tín điều (điều đặt ra để nghe theo) của hải tặc chúng ta.” Những lời này Liệt Diễm nhìn Tiểu Ngọc nói, không thể nghi ngờ, trong mắt hắn Tiểu Ngọc chính là “Thứ đồ yêu thích”.

Lúc mười một tuổi, hắn thích một cây đao của đồng bọn, vì đoạt được cây đao kia, hắn đã cầu dưỡng phụ dạy cho hắn công phu cao thâm hơn, sau đó hẹn đồng bọn kia đơn đả độc đấu. Sau khi đánh nhau, hắn lấy được cây dao kia – từ đó về sau, hắn bắt đầu hiểu được, chỉ cần có sức lực cường đại, ngươi muốn cái gì thì cũng có thể!

Tiểu Ngọc đã từng làm giáo sư, đương nhiên biết được giáo dục gia đình và cuộc sống tuổi thơ sẽ có ảnh hưởng gì đối với sự phát triển của một thiếu niên.

Liệt Diễm trước mắt, thân hình cao lớn, võ công mạnh mẽ, nhưng trong nội tâm của hắn chỉ là một thiếu niên bất lương có chút bốc đồng!

Hắn là một khối ngọc thô chưa được quy định cứng ngắc của xã hội mài dũa, ở trong cuộc sống của hắn, võ lực chính là tất cả.

Nàng có chút hiểu tại sao hắn thích mình.

Bởi vì mình bị xã hội hiện đại giáo dục, cá tính cũng rất cởi mở, khác hẳn với phần lớn nữ nhân ở thời đại này, có lẽ…. Cùng với những hải tặc không chịu ràng buộc của thế tục này, có rất nhiều điểm tương tự?

“Ta cảm thấy nói chuyện với ngươi rất thú vị, rất giống như mẫu thân của ta!” Liệt Diễm thở dài một cái: “Đáng tiếc mẫu thân chết sớm, nếu không bà ấy chắc chắn cũng sẽ thích ngươi. Ngươi không có dáng vẻ giả mù sa mưa (giả bộ) như vậy.”

Tiểu Ngọc cười khổ tiếp nhận câu nói nên tính là lời khen ngợi này.

Làm thế nào mới khuyên được thiếu niên bất lương này đây?

“Liệt Diễm, ngươi cảm thấy ngươi thích thứ gì thì đi giành, nhưng mà, ta là người, không phải thứ gì!” Tiểu Ngọc nói.

Liệt Diễm gãi gãi đầu: “Vậy thì có cái gì không giống nhau sao? Dù sao ta thích thì sẽ có thôi.”

Tiểu Ngọc kiên nhẫn nói: “Ta là một người, ta có suy nghĩ của mình. Coi như ngươi mang được người của ta đi, nhưng không mang được lòng của ta. Ngươi cảm thấy ta sẽ vui không?”

“Tại sao không vui?” Liệt Diễm kinh ngạc: “Các cô nương từng ở cùng ta đều nói họ vui vẻ đến mức muốn chết đấy.”

Đương nhiên, người mà hắn thân mật đều là nữ tử phong trần hoặc là nữ hải tặc, chỉ là phải thật sự đẹp mắt. . . . . “Ngươi không phải lo lắng, chỉ cần ngươi đi theo ta, ta chắc chắn sẽ đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ.”

Tiểu Ngọc lắc đầu một cái: “Ta sẽ không đi với ngươi, bởi vì ta có tình cảm rất sâu nặng đối với trượng phu của mình, không thể nào đi theo người nam nhân khác. Liệt Diễm, nhưng cô nương kia ở cùng với ngươi có thể là vì thích ngươi, nhưng ta không thích ngươi. . . . . Rốt cuộc ngươi có hiểu hay không?”

“Vậy phải làm thế nào ngươi mới yêu thích ta?” Liệt Diễm nhíu mày một cái, bắt đầu suy nghĩ cái vấn đề mang tính kỹ thuật này. Chẳng lẽ nàng thích loại thư sinh gầy yếu? Vậy cũng bị tổn thương đầu óc, bởi vì từ trước đến giờ hắn không có học qua chữ gì, lại nói diện mạo này của hắn giả trang thành thư sinh cũng không giống đâu.

Hắn. . . . . Quả nhiên bản tính không xấu. Tiểu Ngọc âm thầm thở phào một cái.

Liệt Diễm chịu cùng nàng nói nhiều như vậy, chứng minh hắn không phải là một người không nói đạo lý. Hắn chỉ là tùy hứng. . . . . Cùng võ công cao một chút, mà thôi.

“Yêu một người, sẽ phải yêu một đời, sẽ không thay đổi. Liệt Diễm, ngươi căn bản không yêu ta, chỉ là có cảm giác mới mẻ. Bởi vì dám phản kháng ngươi, bởi vì nói chuyện có chút giống mẫu thân ngươi, cho nên ngươi cảm thấy ta thú vị. . . . . Nhưng yêu một người không phải thú vị. Ngươi nhìn thấy ta, nhịp tim có gia tăng không?”

Nhịp tim gia tăng? Đó là đồ chơi gì?

Tiểu Ngọc nói tiếp: “Ngươi có ngày nhớ đêm mong ta, suy tư từng lời nói của ta, nhớ lại từng động tác của ta không? Ngươi có cảm thấy bất kể ta có trở nên xấu xí hay không ngươi đều vẫn tiếp tục yêu thích ta sao?”

Liệt Diễm bị Tiểu Ngọc hỏi liên tục đầu óc cũng thắt lại, nhưng những thứ nàng nói. . . . . Hắn giống như, toàn bộ cũng không có.

“Có những thứ này chính là yêu?” Hai hàng lông mày của Liệt Diễm nhíu lại đến mức có thể kẹp chết một con muỗi bay qua, “Thật là phiền phức, không phải là vừa ý liền có thể bắt lên thuyền sao?”

Tiểu Ngọc bật cười, hắn thật là một. . . . . Đứa bé còn không hiểu được tình yêu. Có lẽ hắn đã từng có rất nhiều người tình, nhưng mà chân chân chính chính yêu một người, hắn không hiểu được.

“Đúng, tình yêu chính là lo được lo mất, cơm nước không vui. Lúc người ấy ở trước mắt ngươi, người ấy chính là tất cả. Lúc người ấy không có ở đây. . . . Tất cả đều là người ấy.”

Tiểu Ngọc nói ra câu này, lơ đãng nghĩ về Tống Tiềm đang ở phương xa.

Thiên Thành, ngươi có biết sau khi ngươi đi rồi, ta nhớ ngươi như thế nào không?

/199

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status