"Không sao, bản vương không lạnh." Thịnh Quyết thở ra một hơi nặng nề, nắm lấy tay nàng, kéo xuống, lại đặt lên trên bảo nàng cầm giúp hắn, "Lạc Dao còn nhớ lúc này năm ngoái không, đó là lần đầu tiên nàng đến vương phủ, bản vương vô tâm bảo nàng đứng đợi trong tuyết, kết quả nàng về Ninh Tử Hiên liền nhiễm lạnh sốt cao, dọa bản vương nửa đêm chạy đến, cũng bị lây bệnh nhiễm lạnh, về thiên điện rồi tĩnh dưỡng mấy ngày mới khỏi."
Hắn nói, lần đó, là lần đầu tiên hắn bị bệnh lâu như vậy.
"Cho nên, thân thể bản vương rất tốt, bình thường sẽ không bị bệnh." Thịnh Quyết sợ nàng lo lắng, bèn cố ý an ủi, "Tuy rằng đây cũng là mùa đông, nhưng trong phòng không lạnh, làm sao bản vương có thể bị cảm lạnh được chứ."
Giang Lạc Dao gật đầu, nói vậy thì tốt.
Dưới ánh mắt trong veo đơn thuần của nàng, Thịnh Quyết không nhịn được nhắm mắt lại, hơi thở nặng nề hơn, sống mũi cao thẳng tuôn ra một lớp mồ hôi mỏng, dần dần tụ lại, như sắp rơi xuống.
Giang Lạc Dao không nhìn nổi nữa, chỉ đành dùng tay còn lại giúp hắn lau những giọt mồ hôi.
Nàng chân thành hỏi: "Dược tính vẫn chưa hết sao?"
Thịnh Quyết muốn trả lời nàng, nhưng hơi thở đang nín lại bị rối loạn, chưa kịp mở miệng, đã phát ra một tiếng run rẩy khó nhịn.
Giang Lạc Dao lại muốn cười.
Thịnh Quyết cũng biết nàng muốn cười, nhưng... như vậy, hắn - người làm phu quân này, sẽ mất mặt biết bao nhiêu?
Giang Lạc Dao đột nhiên cảm thấy rất thú vị, bởi vì trong đêm tân hôn của bọn họ, phu quân của nàng lại luôn không được yên tĩnh, tiếng rên rỉ khe khẽ, tiếng thở dài thỏa mãn, hay như bây giờ là tiếng run rẩy khó nhịn, đều có cả, ngược lại nàng luôn im lặng, không tạo ra bao nhiêu động tĩnh.
Có lẽ vì không muốn mất mặt, nên nàng luôn kìm nén từng hơi thở.
Cũng có thể là vì đối phương đủ dịu dàng ôn nhu, nhiều lần suy nghĩ cho nàng, vì vậy không để nàng mất kiểm soát, đánh mất thể diện.
Nhưng không sao, dù đối phương có rên rỉ, nàng cũng cảm thấy rất hài lòng và yêu thương.
Đôi khi, đối phương không hề hung dữ lạnh lùng như vẻ bề ngoài, thỉnh thoảng để lộ ra một chút hành động trẻ con lại rất được nàng yêu thích.
Giang Lạc Dao yêu hắn, loại yêu thương này không thể nào hồi tưởng lại từ từ, bởi vì một khi nghĩ đến, tình yêu sẽ tràn ngập, gào thét trong lòng bảo nàng phải yêu đối phương nhiều hơn nữa.
Nàng khẽ nở nụ cười, sau đó ngẩng đầu vuốt ve gò má hắn, xoa dịu đôi lông mày đang nhíu chặt của hắn.
"Đừng cau mày, đừng lo lắng. Nhẫn nhịn một chút." Nàng hôn lên đôi lông mày lạnh lùng của hắn, nói với hắn rằng nàng muốn hắn mãi mãi thư thái bình yên, không còn tức giận và khó chịu nữa, "Có thiếp ở đây rồi."
Thịnh Quyết hơi ngửa cổ ra sau, lớp lụa trên vai theo đó trượt xuống, hắn thở ra một hơi đầy ẩn nhẫn, sau đó thẳng lưng lại, có chút áy náy xoa xoa bàn tay đỏ ửng của nàng: "Là ta không biết nặng nhẹ, lỗ mãng uống cả hai gói thuốc bột cùng rượu hợp cẩn, giờ đã muộn thế này rồi, còn làm nàng thức giấc để giúp đỡ."
Giang Lạc Dao dịu dàng an ủi hắn: "Không sao, trời còn chưa sáng."
Thịnh Quyết lại muốn nhíu mày, cố gắng lắm mới nhịn được: "Nhưng cũng sắp đến giờ Mão rồi."
"Giờ Mão thì đã sao." Giang Lạc Dao hơi đứng dậy, sợ hắn bị lạnh, bèn muốn nhặt lớp lụa phía sau lên giúp hắn, cuối cùng cũng với lấy được một cách khó khăn, "Không cần vội."
Nhờ phúc của thuốc bột, lúc này Thịnh Quyết không được tỉnh táo lắm, nhưng dù trong trạng thái kích động, hắn vẫn không quên đỡ lấy eo nàng, một là sợ nàng không có sức mà ngã, hai là sợ nàng không vững mà lăn xuống đất.
"Lấy được rồi." Giang Lạc Dao mượn lực đứng vững, sau đó cũng không rời đi, mà làm như muốn ngồi xuống, cổ tay mảnh khảnh đặt lên vai hắn, như muốn làm nũng với hắn, nàng mỉm cười, khuyên nhủ: "Không thể bất cẩn, phải mặc quần áo cho tử tế, đừng xem thường lớp áo mỏng này, nó có thể cản được rất nhiều hàn khí. Dù chỉ có một lớp này, cũng đủ rồi."
Thịnh Quyết khẽ nuốt nước bọt, ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy được."
Hai người không nói gì thêm.
Có những chuyện không cần nói ra, cũng đủ để khơi dậy tất cả.
Giang Lạc Dao vẫn có chút căng thẳng kéo chặt lớp lụa trên vai hắn, những ngón tay thon dài hồng hào vì dùng sức quá mức mà trở nên trắng bệch, nàng hơi cúi đầu, đón nhận nụ hôn dịu dàng và trân trọng của hắn.
Thịnh Quyết thành kính dùng trán khẽ chạm vào vai nàng, nhỏ giọng thương lượng với nàng điều gì đó, sau đó... không nhịn được mà tiến vào nơi tuyệt diệu của nàng.
Hắn dùng một tay ôm lấy gáy mảnh khảnh của nàng.
Đây là thê tử của hắn, yểu điệu thướt tha như vậy, thiện lương như vậy, không biết hắn đã cô độc mấy kiếp mới đổi lại được nàng chủ động hiến dâng lúc này.
Lại cảm khái một hồi, Thịnh Quyết thấy nàng cũng đã thích ứng, bèn không cố ý kéo dài thời gian nữa.
Hắn nói, lần đó, là lần đầu tiên hắn bị bệnh lâu như vậy.
"Cho nên, thân thể bản vương rất tốt, bình thường sẽ không bị bệnh." Thịnh Quyết sợ nàng lo lắng, bèn cố ý an ủi, "Tuy rằng đây cũng là mùa đông, nhưng trong phòng không lạnh, làm sao bản vương có thể bị cảm lạnh được chứ."
Giang Lạc Dao gật đầu, nói vậy thì tốt.
Dưới ánh mắt trong veo đơn thuần của nàng, Thịnh Quyết không nhịn được nhắm mắt lại, hơi thở nặng nề hơn, sống mũi cao thẳng tuôn ra một lớp mồ hôi mỏng, dần dần tụ lại, như sắp rơi xuống.
Giang Lạc Dao không nhìn nổi nữa, chỉ đành dùng tay còn lại giúp hắn lau những giọt mồ hôi.
Nàng chân thành hỏi: "Dược tính vẫn chưa hết sao?"
Thịnh Quyết muốn trả lời nàng, nhưng hơi thở đang nín lại bị rối loạn, chưa kịp mở miệng, đã phát ra một tiếng run rẩy khó nhịn.
Giang Lạc Dao lại muốn cười.
Thịnh Quyết cũng biết nàng muốn cười, nhưng... như vậy, hắn - người làm phu quân này, sẽ mất mặt biết bao nhiêu?
Giang Lạc Dao đột nhiên cảm thấy rất thú vị, bởi vì trong đêm tân hôn của bọn họ, phu quân của nàng lại luôn không được yên tĩnh, tiếng rên rỉ khe khẽ, tiếng thở dài thỏa mãn, hay như bây giờ là tiếng run rẩy khó nhịn, đều có cả, ngược lại nàng luôn im lặng, không tạo ra bao nhiêu động tĩnh.
Có lẽ vì không muốn mất mặt, nên nàng luôn kìm nén từng hơi thở.
Cũng có thể là vì đối phương đủ dịu dàng ôn nhu, nhiều lần suy nghĩ cho nàng, vì vậy không để nàng mất kiểm soát, đánh mất thể diện.
Nhưng không sao, dù đối phương có rên rỉ, nàng cũng cảm thấy rất hài lòng và yêu thương.
Đôi khi, đối phương không hề hung dữ lạnh lùng như vẻ bề ngoài, thỉnh thoảng để lộ ra một chút hành động trẻ con lại rất được nàng yêu thích.
Giang Lạc Dao yêu hắn, loại yêu thương này không thể nào hồi tưởng lại từ từ, bởi vì một khi nghĩ đến, tình yêu sẽ tràn ngập, gào thét trong lòng bảo nàng phải yêu đối phương nhiều hơn nữa.
Nàng khẽ nở nụ cười, sau đó ngẩng đầu vuốt ve gò má hắn, xoa dịu đôi lông mày đang nhíu chặt của hắn.
"Đừng cau mày, đừng lo lắng. Nhẫn nhịn một chút." Nàng hôn lên đôi lông mày lạnh lùng của hắn, nói với hắn rằng nàng muốn hắn mãi mãi thư thái bình yên, không còn tức giận và khó chịu nữa, "Có thiếp ở đây rồi."
Thịnh Quyết hơi ngửa cổ ra sau, lớp lụa trên vai theo đó trượt xuống, hắn thở ra một hơi đầy ẩn nhẫn, sau đó thẳng lưng lại, có chút áy náy xoa xoa bàn tay đỏ ửng của nàng: "Là ta không biết nặng nhẹ, lỗ mãng uống cả hai gói thuốc bột cùng rượu hợp cẩn, giờ đã muộn thế này rồi, còn làm nàng thức giấc để giúp đỡ."
Giang Lạc Dao dịu dàng an ủi hắn: "Không sao, trời còn chưa sáng."
Thịnh Quyết lại muốn nhíu mày, cố gắng lắm mới nhịn được: "Nhưng cũng sắp đến giờ Mão rồi."
"Giờ Mão thì đã sao." Giang Lạc Dao hơi đứng dậy, sợ hắn bị lạnh, bèn muốn nhặt lớp lụa phía sau lên giúp hắn, cuối cùng cũng với lấy được một cách khó khăn, "Không cần vội."
Nhờ phúc của thuốc bột, lúc này Thịnh Quyết không được tỉnh táo lắm, nhưng dù trong trạng thái kích động, hắn vẫn không quên đỡ lấy eo nàng, một là sợ nàng không có sức mà ngã, hai là sợ nàng không vững mà lăn xuống đất.
"Lấy được rồi." Giang Lạc Dao mượn lực đứng vững, sau đó cũng không rời đi, mà làm như muốn ngồi xuống, cổ tay mảnh khảnh đặt lên vai hắn, như muốn làm nũng với hắn, nàng mỉm cười, khuyên nhủ: "Không thể bất cẩn, phải mặc quần áo cho tử tế, đừng xem thường lớp áo mỏng này, nó có thể cản được rất nhiều hàn khí. Dù chỉ có một lớp này, cũng đủ rồi."
Thịnh Quyết khẽ nuốt nước bọt, ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy được."
Hai người không nói gì thêm.
Có những chuyện không cần nói ra, cũng đủ để khơi dậy tất cả.
Giang Lạc Dao vẫn có chút căng thẳng kéo chặt lớp lụa trên vai hắn, những ngón tay thon dài hồng hào vì dùng sức quá mức mà trở nên trắng bệch, nàng hơi cúi đầu, đón nhận nụ hôn dịu dàng và trân trọng của hắn.
Thịnh Quyết thành kính dùng trán khẽ chạm vào vai nàng, nhỏ giọng thương lượng với nàng điều gì đó, sau đó... không nhịn được mà tiến vào nơi tuyệt diệu của nàng.
Hắn dùng một tay ôm lấy gáy mảnh khảnh của nàng.
Đây là thê tử của hắn, yểu điệu thướt tha như vậy, thiện lương như vậy, không biết hắn đã cô độc mấy kiếp mới đổi lại được nàng chủ động hiến dâng lúc này.
Lại cảm khái một hồi, Thịnh Quyết thấy nàng cũng đã thích ứng, bèn không cố ý kéo dài thời gian nữa.
/197
|