Hứa Lập không giống người khác, hắn là người có cá tính rất rõ ràng, cẩn thận khi nào, sẽ khiến Thịnh Quyết cảm thấy hắn rất nhát gan sợ chết, nhưng trong một số trường hợp, hắn mở miệng lại đặc biệt gan dạ, dù rất chọc giận người khác, dù nhất định sẽ khiến Thịnh Quyết nổi trận lôi đình, hắn cũng vẫn sẽ nói thẳng nói thật.
Giống như... Hắn cũng không phải rất sợ chết.
Thịnh Quyết mấy lần bị hắn chọc tức đến mức không chịu nổi, muốn lôi người này ra ngoài đánh một trận, nhưng đến lúc đó lại nhịn xuống không phạt hắn.
Dù sao tuổi Hứa Lập cũng không còn nhỏ, rất dễ đánh ra chuyện gì đó.
Thịnh Quyết không phải là vì đối phương mà suy nghĩ, mà là hắn cảm thấy, nếu Hứa Lập vạn nhất bị hắn đánh chết, tìm một thuộc hạ vừa ý lại càng khó hơn.
Thôi vậy, nhịn một chút là được.
Thịnh Quyết tự an ủi mình, bản thân cũng không phải là người nhỏ nhen, không đáng để tức giận như vậy.
Cứ như vậy nhịn nhiều năm, Hứa Lập trong phần lớn trường hợp vẫn rất đắc lực, đỡ cho hắn không ít việc, gặp phải một số tình huống, Thịnh Quyết cũng lười đi truy cứu... Ví dụ như lần đó hắn đi ngang qua một viện nào đó của Vương phủ, phát hiện Hứa Lập đút tay trong tay áo lười biếng đứng tại chỗ.
Những hạ nhân khác đang quét tuyết đều nhìn thấy Vương gia nhà mình, sợ tới mức đều phải cúi đầu quỳ xuống hành lễ, Thịnh Quyết nhận ra Hứa Lập cũng sắp xoay người, hắn cũng không nói gì thêm, nhân lúc đối phương xoay người lại liền rời khỏi chỗ đó.
——Dù sao cũng nể mặt Hứa Lập, không trách phạt chuyện hắn lười biếng.
Sau chuyện đó, địa vị của Hứa Lập trong đám hạ nhân khác lại cao hơn một chút, thậm chí mơ hồ có ý tứ trở thành quản sự.
Tuy Vương gia không nói rõ trên mặt, nhưng những hạ nhân khác đều biết phân lượng của Hứa Lập ở chỗ Vương gia, cũng nguyện ý tôn kính đối xử với hắn hơn.
Cứ như vậy lại qua thêm một thời gian, Thịnh Quyết rốt cuộc vào một ngày nào đó gọi riêng Hứa Lập đến, hỏi hắn lúc trước vì sao nguyện ý đi theo mình.
Hứa Lập thành thật nói, bởi vì tuổi hắn đã lớn, không có khả năng có nơi nào khác thu nhận hắn nữa.
Thịnh Quyết gật đầu.
Hứa Lập lại nói, bởi vì Nhiếp Chính Vương hào phóng, tiền cho những hạ nhân như bọn họ cũng nhiều, không tìm được chỗ nào tốt hơn nữa.
"Bản vương nghe nói ngươi trong nhà có một mẹ già mạo điệt (耄耋 (mạo điệt): chỉ người già trên 80-90 tuổi) , không biết gần đây thân thể thế nào?" Sau khi hỏi xong vấn đề vừa rồi, Thịnh Quyết đột nhiên mở miệng nói một câu như vậy, bất ngờ lại khiến Hứa Lập giật mình.
Hứa Lập không biết vị Nhiếp Chính Vương này rốt cuộc là có ý gì, theo bản năng còn tưởng rằng đối phương muốn uy h.i.ế.p hắn đi làm chuyện gì đó, hắn run rẩy quỳ xuống, trầm giọng dập đầu nói: "Gia mẫu tuổi đã cao, quanh năm bệnh tật quấn thân..."
Ngụ ý chính là, lão mẫu của hắn tuổi đã lớn, Vương gia ngàn vạn lần đừng làm khó bà, có chuyện gì cứ nhắm vào ta.
Nói xong, Hứa Lập đợi rất lâu hồi đáp của Nhiếp Chính Vương, cuối cùng mới dám ngẩng đầu cẩn thận nhìn sang.
Hắn thấy, vị Nhiếp Chính Vương trẻ tuổi kia ngồi ở vị trí cao, vạt áo màu đen rũ xuống đất, đối phương lười biếng cúi mắt nhìn mình, rõ ràng là tư thế khinh thường con kiến hôi, nhưng trong mắt đối phương hoàn toàn không có vẻ khinh miệt và coi thường đó, thậm chí trong khoảnh khắc này, Hứa Lập có một loại ảo giác——giống như Nhiếp Chính Vương cũng là người dễ tính.
Nhiếp Chính Vương, cũng sẽ quan tâm đến bách tính trong phàm trần sao?
Hứa Lập không dám nghĩ nhiều không dám nhìn nhiều, lại cúi đầu xuống.
"Lệnh đường cao thọ quả thật hiếm thấy, nếu có bệnh tật, liền mau chóng đi chữa trị đi."
Hứa Lập nghe đối phương nói như vậy, trong lòng vạn phần chua xót, không phải hắn không nỗ lực qua, nhưng gia mẫu tuổi tác quá cao, bệnh tình quá nặng, ngày nào cũng phải uống thuốc, thuốc đó cũng không phải giá cả bình thường có thể mua được, cho dù hắn may mắn có thể làm việc trong Nhiếp Chính Vương phủ, tiền mang về cũng nhiều hơn người thường một chút, nhưng tiền vẫn không đủ để chữa bệnh.
Nhiều năm như vậy, chỉ có thể duy trì hiện trạng.
Đây đã là vận may tột bậc rồi.
Phải biết rằng, nếu hắn không thể ở lại Nhiếp Chính Vương phủ làm việc, e rằng lão mẫu đã sớm không chịu đựng nổi nữa rồi.
Trong lòng Hứa Lập cảm kích Vương gia đã thu nhận mình, nặng nề nhắm mắt lại, ngay sau đó, hắn nghe thấy một trận động tĩnh, vừa ngẩng đầu, lại thấy một đôi tay thon dài hữu lực rơi vào tầm mắt hắn.
.
Những ngón tay thon dài của hắn lướt nhẹ trên chuỗi ngọc đỏ. Vật ấy là thứ Nhiếp Chính Vương yêu thích nhất, vậy mà giờ đây, hắn lại ra hiệu cho thuộc hạ cầm lấy, đi đổi lấy tiền chữa bệnh cho mẹ già ở nhà.
Hứa Lập đang quỳ trên mặt đất run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nhiếp Chính Vương hơi cúi người xuống, ánh mắt vẫn như thường, dường như chỉ đang dặn dò hắn làm một việc nhỏ nhặt.
“Lão nô không dám.” Hứa Lập vô cùng cảm kích ân điển của chủ nhân, nhưng hắn cũng biết, chuỗi ngọc đỏ này là thứ Nhiếp Chính Vương khá vừa mắt. Hắn không dám đem đi cầm cố, ân điển này quá lớn, cũng quá mức rồi.
“Là không dám đi cầm cố sao?” Giọng Thịnh Quyết vẫn lạnh nhạt, chàng khẽ nheo mắt, như trêu chọc mà nói: “Vậy ngươi cứ đến nói với hiệu cầm đồ, ngươi là đại quản sự của Nhiếp Chính Vương phủ, xem họ có đổi bạc cho ngươi hay không.”
Hứa Lập giật mình.
Câu trả lời tiếp theo, đã không còn là vấn đề đổi bạc được hay không nữa rồi.
Mà là... Nhiếp Chính Vương muốn cất nhắc hắn, muốn xem hắn có biết điều hay không.
Nếu từ chối lần nữa, hậu quả sẽ không đơn giản...
Mà nếu đồng ý, đối với hắn, tương lai sẽ là tiền đồ và vinh quang vô lượng, hắn cũng không cần phải lo lắng về kế sinh nhai nữa, cũng không sợ không có tiền chữa bệnh cho mẹ già.
Giống như vận may từ trên trời rơi xuống.
Hứa Lập cúi đầu thấp hơn, hai tay giơ cao quá đỉnh đầu, vừa dâng hiến lòng trung thành cả đời, vừa nhận lấy chuỗi ngọc đỏ hơi lạnh.
Hắn không đi cầm cố chuỗi ngọc, bởi vì sau khi được Nhiếp Chính Vương cất nhắc, hắn sẽ không còn phải lo lắng về tiền bạc nữa.
Ngày hôm sau, lúc Thịnh Quyết chỉnh trang y phục xong, chuỗi ngọc đỏ vẫn như thường lệ xuất hiện ở nơi thường thấy.
Thịnh Quyết liếc mắt nhìn, rồi lại thu hồi tầm mắt.
Từ đó về sau, Hứa Lập luôn đi theo hắn, hết lòng tận tụy trung thành.
Năm Hứa Lập bốn mươi lăm tuổi, mẹ già cũng qua đời.
Đó là người thân duy nhất của hắn trên đời, may mắn là những ngày cuối đời, bà không phải lo lắng ăn mặc, cũng có thể uống thuốc, nên không phải chịu đựng sự dày vò của bệnh tật.
Nửa năm cuối đời, Nhiếp Chính Vương thậm chí còn cho phép hắn thường xuyên về nhà phụng dưỡng, ban cho hắn ân huệ trọn vẹn.
Từ đó, Hứa Lập trở về Vương phủ, thề nguyện sẽ vì Vương gia mà hy sinh cả tính mạng.
Chỉ cần là điều bất lợi cho Vương gia, hắn nguyện liều lĩnh mạo hiểm, nhắc nhở Vương gia. Nếu Vương gia gặp nguy hiểm, dù hắn không có chút võ công nào, cũng nhất định sẽ chắn ở phía trước, làm một lớp lá chắn thịt yếu ớt nhưng kiên định.
Hứa Lập khắc hai chữ trung thành vào tận xương tủy, chỉ cần có thể giúp đỡ Nhiếp Chính Vương, hắn nhất định sẽ làm.
Hắn là người cũ trong Vương phủ, cũng coi như từng bước nhìn Vương gia đi đến vị trí này, có thể nói, hắn luôn suy nghĩ cho Vương gia, cả đời cúc cung tận tuỵ nhìn đối phương tâm tình như thế nào, cố gắng khuyên giải, giải sầu cho Vương gia.
Giống như... Hắn cũng không phải rất sợ chết.
Thịnh Quyết mấy lần bị hắn chọc tức đến mức không chịu nổi, muốn lôi người này ra ngoài đánh một trận, nhưng đến lúc đó lại nhịn xuống không phạt hắn.
Dù sao tuổi Hứa Lập cũng không còn nhỏ, rất dễ đánh ra chuyện gì đó.
Thịnh Quyết không phải là vì đối phương mà suy nghĩ, mà là hắn cảm thấy, nếu Hứa Lập vạn nhất bị hắn đánh chết, tìm một thuộc hạ vừa ý lại càng khó hơn.
Thôi vậy, nhịn một chút là được.
Thịnh Quyết tự an ủi mình, bản thân cũng không phải là người nhỏ nhen, không đáng để tức giận như vậy.
Cứ như vậy nhịn nhiều năm, Hứa Lập trong phần lớn trường hợp vẫn rất đắc lực, đỡ cho hắn không ít việc, gặp phải một số tình huống, Thịnh Quyết cũng lười đi truy cứu... Ví dụ như lần đó hắn đi ngang qua một viện nào đó của Vương phủ, phát hiện Hứa Lập đút tay trong tay áo lười biếng đứng tại chỗ.
Những hạ nhân khác đang quét tuyết đều nhìn thấy Vương gia nhà mình, sợ tới mức đều phải cúi đầu quỳ xuống hành lễ, Thịnh Quyết nhận ra Hứa Lập cũng sắp xoay người, hắn cũng không nói gì thêm, nhân lúc đối phương xoay người lại liền rời khỏi chỗ đó.
——Dù sao cũng nể mặt Hứa Lập, không trách phạt chuyện hắn lười biếng.
Sau chuyện đó, địa vị của Hứa Lập trong đám hạ nhân khác lại cao hơn một chút, thậm chí mơ hồ có ý tứ trở thành quản sự.
Tuy Vương gia không nói rõ trên mặt, nhưng những hạ nhân khác đều biết phân lượng của Hứa Lập ở chỗ Vương gia, cũng nguyện ý tôn kính đối xử với hắn hơn.
Cứ như vậy lại qua thêm một thời gian, Thịnh Quyết rốt cuộc vào một ngày nào đó gọi riêng Hứa Lập đến, hỏi hắn lúc trước vì sao nguyện ý đi theo mình.
Hứa Lập thành thật nói, bởi vì tuổi hắn đã lớn, không có khả năng có nơi nào khác thu nhận hắn nữa.
Thịnh Quyết gật đầu.
Hứa Lập lại nói, bởi vì Nhiếp Chính Vương hào phóng, tiền cho những hạ nhân như bọn họ cũng nhiều, không tìm được chỗ nào tốt hơn nữa.
"Bản vương nghe nói ngươi trong nhà có một mẹ già mạo điệt (耄耋 (mạo điệt): chỉ người già trên 80-90 tuổi) , không biết gần đây thân thể thế nào?" Sau khi hỏi xong vấn đề vừa rồi, Thịnh Quyết đột nhiên mở miệng nói một câu như vậy, bất ngờ lại khiến Hứa Lập giật mình.
Hứa Lập không biết vị Nhiếp Chính Vương này rốt cuộc là có ý gì, theo bản năng còn tưởng rằng đối phương muốn uy h.i.ế.p hắn đi làm chuyện gì đó, hắn run rẩy quỳ xuống, trầm giọng dập đầu nói: "Gia mẫu tuổi đã cao, quanh năm bệnh tật quấn thân..."
Ngụ ý chính là, lão mẫu của hắn tuổi đã lớn, Vương gia ngàn vạn lần đừng làm khó bà, có chuyện gì cứ nhắm vào ta.
Nói xong, Hứa Lập đợi rất lâu hồi đáp của Nhiếp Chính Vương, cuối cùng mới dám ngẩng đầu cẩn thận nhìn sang.
Hắn thấy, vị Nhiếp Chính Vương trẻ tuổi kia ngồi ở vị trí cao, vạt áo màu đen rũ xuống đất, đối phương lười biếng cúi mắt nhìn mình, rõ ràng là tư thế khinh thường con kiến hôi, nhưng trong mắt đối phương hoàn toàn không có vẻ khinh miệt và coi thường đó, thậm chí trong khoảnh khắc này, Hứa Lập có một loại ảo giác——giống như Nhiếp Chính Vương cũng là người dễ tính.
Nhiếp Chính Vương, cũng sẽ quan tâm đến bách tính trong phàm trần sao?
Hứa Lập không dám nghĩ nhiều không dám nhìn nhiều, lại cúi đầu xuống.
"Lệnh đường cao thọ quả thật hiếm thấy, nếu có bệnh tật, liền mau chóng đi chữa trị đi."
Hứa Lập nghe đối phương nói như vậy, trong lòng vạn phần chua xót, không phải hắn không nỗ lực qua, nhưng gia mẫu tuổi tác quá cao, bệnh tình quá nặng, ngày nào cũng phải uống thuốc, thuốc đó cũng không phải giá cả bình thường có thể mua được, cho dù hắn may mắn có thể làm việc trong Nhiếp Chính Vương phủ, tiền mang về cũng nhiều hơn người thường một chút, nhưng tiền vẫn không đủ để chữa bệnh.
Nhiều năm như vậy, chỉ có thể duy trì hiện trạng.
Đây đã là vận may tột bậc rồi.
Phải biết rằng, nếu hắn không thể ở lại Nhiếp Chính Vương phủ làm việc, e rằng lão mẫu đã sớm không chịu đựng nổi nữa rồi.
Trong lòng Hứa Lập cảm kích Vương gia đã thu nhận mình, nặng nề nhắm mắt lại, ngay sau đó, hắn nghe thấy một trận động tĩnh, vừa ngẩng đầu, lại thấy một đôi tay thon dài hữu lực rơi vào tầm mắt hắn.
.
Những ngón tay thon dài của hắn lướt nhẹ trên chuỗi ngọc đỏ. Vật ấy là thứ Nhiếp Chính Vương yêu thích nhất, vậy mà giờ đây, hắn lại ra hiệu cho thuộc hạ cầm lấy, đi đổi lấy tiền chữa bệnh cho mẹ già ở nhà.
Hứa Lập đang quỳ trên mặt đất run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nhiếp Chính Vương hơi cúi người xuống, ánh mắt vẫn như thường, dường như chỉ đang dặn dò hắn làm một việc nhỏ nhặt.
“Lão nô không dám.” Hứa Lập vô cùng cảm kích ân điển của chủ nhân, nhưng hắn cũng biết, chuỗi ngọc đỏ này là thứ Nhiếp Chính Vương khá vừa mắt. Hắn không dám đem đi cầm cố, ân điển này quá lớn, cũng quá mức rồi.
“Là không dám đi cầm cố sao?” Giọng Thịnh Quyết vẫn lạnh nhạt, chàng khẽ nheo mắt, như trêu chọc mà nói: “Vậy ngươi cứ đến nói với hiệu cầm đồ, ngươi là đại quản sự của Nhiếp Chính Vương phủ, xem họ có đổi bạc cho ngươi hay không.”
Hứa Lập giật mình.
Câu trả lời tiếp theo, đã không còn là vấn đề đổi bạc được hay không nữa rồi.
Mà là... Nhiếp Chính Vương muốn cất nhắc hắn, muốn xem hắn có biết điều hay không.
Nếu từ chối lần nữa, hậu quả sẽ không đơn giản...
Mà nếu đồng ý, đối với hắn, tương lai sẽ là tiền đồ và vinh quang vô lượng, hắn cũng không cần phải lo lắng về kế sinh nhai nữa, cũng không sợ không có tiền chữa bệnh cho mẹ già.
Giống như vận may từ trên trời rơi xuống.
Hứa Lập cúi đầu thấp hơn, hai tay giơ cao quá đỉnh đầu, vừa dâng hiến lòng trung thành cả đời, vừa nhận lấy chuỗi ngọc đỏ hơi lạnh.
Hắn không đi cầm cố chuỗi ngọc, bởi vì sau khi được Nhiếp Chính Vương cất nhắc, hắn sẽ không còn phải lo lắng về tiền bạc nữa.
Ngày hôm sau, lúc Thịnh Quyết chỉnh trang y phục xong, chuỗi ngọc đỏ vẫn như thường lệ xuất hiện ở nơi thường thấy.
Thịnh Quyết liếc mắt nhìn, rồi lại thu hồi tầm mắt.
Từ đó về sau, Hứa Lập luôn đi theo hắn, hết lòng tận tụy trung thành.
Năm Hứa Lập bốn mươi lăm tuổi, mẹ già cũng qua đời.
Đó là người thân duy nhất của hắn trên đời, may mắn là những ngày cuối đời, bà không phải lo lắng ăn mặc, cũng có thể uống thuốc, nên không phải chịu đựng sự dày vò của bệnh tật.
Nửa năm cuối đời, Nhiếp Chính Vương thậm chí còn cho phép hắn thường xuyên về nhà phụng dưỡng, ban cho hắn ân huệ trọn vẹn.
Từ đó, Hứa Lập trở về Vương phủ, thề nguyện sẽ vì Vương gia mà hy sinh cả tính mạng.
Chỉ cần là điều bất lợi cho Vương gia, hắn nguyện liều lĩnh mạo hiểm, nhắc nhở Vương gia. Nếu Vương gia gặp nguy hiểm, dù hắn không có chút võ công nào, cũng nhất định sẽ chắn ở phía trước, làm một lớp lá chắn thịt yếu ớt nhưng kiên định.
Hứa Lập khắc hai chữ trung thành vào tận xương tủy, chỉ cần có thể giúp đỡ Nhiếp Chính Vương, hắn nhất định sẽ làm.
Hắn là người cũ trong Vương phủ, cũng coi như từng bước nhìn Vương gia đi đến vị trí này, có thể nói, hắn luôn suy nghĩ cho Vương gia, cả đời cúc cung tận tuỵ nhìn đối phương tâm tình như thế nào, cố gắng khuyên giải, giải sầu cho Vương gia.
/197
|