Có một tin tức nhanh chóng lan truyền, các triều thần đều nghe nói yến tiệc lần này do Thái hậu tổ chức, không chỉ Nhiếp chính vương sẽ tham gia, mà Nhạc Xương Hầu cũng sẽ tham gia.
Nguyên nhân tin tức này có thể lan truyền, là bởi vì khi lên triều, Nhiếp chính vương đã nói với Nhạc Xương Hầu một câu như vậy.
Lúc đó hai người đã đối đầu nhau, Nhạc Xương Hầu rõ ràng không vui, sa sầm mặt mày, các triều thần khác đều mờ mịt, không hiểu tại sao một yến tiệc không lớn như vậy, mà hai vị này đều muốn tham gia.
Không lâu sau, Thái hậu cũng nghe nói, bà nghe nói hai người họ muốn đến, liền dứt khoát gọi các triều thần khác đến tham gia, các triều thần thì mở tiệc uống rượu trong cung, còn đám con cháu trẻ tuổi thì mở tiệc vui chơi trong vườn, không ảnh hưởng lẫn nhau.
Tưởng tượng thì rất tốt đẹp.
Kết quả đến ngày hôm đó, bầu không khí của bữa tiệc trong cung lại ngột ngạt đến đáng sợ.
Các lão thần không dám thoải mái uống rượu trò chuyện, mọi người đều nhìn sắc mặt của Nhiếp chính vương, trong lòng đoán già đoán non, không biết ý đồ tham gia yến tiệc của đối phương là gì?
Vài vị triều thần lo lắng đến mức liên tục nuốt nước bọt, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi Nhiếp chính vương.
Nhiếp chính vương dùng đũa ngọc gắp một miếng thức ăn, bọn họ sẽ nghĩ —— Ý đồ sâu xa của đối phương có phải là muốn xử lý vị Ngự sử họ Thái kia không.
Nhiếp chính vương cúi đầu sờ sờ chén rượu, có phải là muốn ném chén làm hiệu lệnh, giải quyết một số triều thần không vừa mắt không?
Nhiếp chính vương nhìn ô mai sương đường trong đĩa thêm vài lần, có phải là muốn ra tay với nhà họ Đường rồi không?
Mọi người sợ muốn chết, trong mắt bọn họ, hình như người ngồi đó không phải là Nhiếp chính vương, mà là một con mãnh thú sẽ đột nhiên trở mặt ăn thịt người, biết đâu đối phương đã bày sẵn một cái bẫy, chờ bọn họ đến chịu chết.
Chờ chút.
Hắn muốn làm gì!
Mọi người nhìn nhau, rồi lại lau mồ hôi nhìn hắn.
Lần này, Nhiếp chính vương cầm một viên ô mai sương đường lên, dường như muốn nhíu mày, nhưng rất nhanh lại gượng gạo thả lỏng lông mày, ném viên kẹo vào miệng, ngẩng đầu lên nhai với vẻ mặt khó chịu.
Phải biết rằng, Nhiếp chính vương chưa bao giờ nhìn kỹ một món ăn nào trên bàn tiệc, dù thích hay không thích cũng đều đối xử như nhau.
Vậy... tại sao lần này hắn lại khác thường như vậy?
Chẳng lẽ chỉ vì ô mai sương đường này là đặc sản trong cung của Thái hậu?
Không thể nào, không thể nào, Nhiếp chính vương sẽ không đơn giản như vậy, đối phương nhất định đang ám chỉ điều gì đó.
Dù mọi người có nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra lý do, ai nấy đều sắp phát điên vì căng thẳng, không ai dám thả lỏng ăn uống, cứ như đây là Hồng Môn Yến hay pháp trường vậy.
Thịnh Quyết ăn xong viên ô mai sương đường, híp mắt nếm thử, cảm thấy cũng tạm được, nhưng lại không chắc có ngon đến vậy không, nên hắn phá lệ lấy thêm một viên nữa, từ từ thưởng thức.
Mọi người: !!!
Nhiếp chính vương ăn lần thứ hai!
Hành động này quá kỳ quái, quả nhiên yến tiệc này không bình thường, sắp có chuyện lớn xảy ra!
Thái hậu cũng thấy hắn lấy thêm một lần, liền mỉm cười nói với hắn, nói rằng trong cung của bà còn rất nhiều, nếu thích ăn thì có thể sai người đưa đến phủ một ít.
“Không cần phải cố ý đưa đi.” Thịnh Quyết ăn xong, tìm một chiếc khăn gấm thêu hoa văn mới, chọn ra trong đĩa vài viên ô mai sương đường trông vừa mắt, hắn kiên nhẫn gói ghém xong xuôi, mới nói, “Ăn nhiều đồ ngọt không tốt, nếm thử một chút là đủ rồi.”
Mọi người: ???
Có ý gì? Nhanh lên! Người nào thông minh ra đây phân tích ý nghĩa sâu xa trong đó!
Thái hậu lắc đầu, thấy hắn không muốn lấy, cũng không nói gì thêm.
Thịnh Quyết không thích ăn đồ ngọt, nhưng lần này Thái hậu cố ý nhắc đến ô mai sương đường, hơn nữa trong đĩa của mỗi vị triều thần cũng không có nhiều, chứng tỏ món ăn này khá hiếm, người hảo ngọt có lẽ sẽ rất thích.
Ví dụ như Giang Lạc Dao.
Mặc dù Thịnh Quyết không bám sát nàng từng bước, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ đến nàng, thậm chí còn phá lệ nếm thử cùng một món đồ lần thứ hai.
Hơn nữa, hắn không đến đó, hoàn toàn là vì Nhạc Xương Hầu cũng ở đây.
Chỉ cần đối phương không rời khỏi tầm mắt của hắn, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
Suốt cả bữa tiệc, đám triều thần đều run rẩy nhìn Nhiếp chính vương, Nhiếp chính vương lại cứ nhìn chằm chằm Nhạc Xương Hầu, còn Nhạc Xương Hầu thì lại thất thần nhìn ra ngoài...
Ngoại trừ Thái hậu, không ai có thể ăn uống một cách yên tâm tuyệt đối.
Rất nhanh, Thịnh Quyết chú ý tới Nhạc Xương Hầu đứng dậy có vẻ muốn đi, hắn lập tức buông đũa ngọc xuống, im lặng nhìn đối phương.
Đừng vội——
Cứ để lão ta đi trước vài bước, dù sao hắn cũng không tiện trực tiếp đến tìm Giang Lạc Dao trước mặt mọi người, chi bằng để cha nàng dẫn nàng ra ngoài trước, sau đó hắn nhân cơ hội chen ngang vào cuộc trò chuyện của họ, vừa hay có thể áp chế khí thế ngạo mạn của Nhạc Xương Hầu.
Thịnh Quyết nghĩ vậy, gói kỹ ô mai sương đường đã chọn lúc nãy, cẩn thận giấu vào trong tay áo rộng, định bụng lát nữa sẽ mang đến cho Giang Lạc Dao một bất ngờ.
Hắn đợi một chút, cuối cùng cũng đứng dậy——
Tất cả triều thần đều sợ hãi ngồi thẳng dậy, mồ hôi lạnh túa ra, chờ Nhiếp chính vương nói hoặc làm gì đó.
Nhưng Nhiếp chính vương lại không làm gì cả, cứ thế đi thẳng ra ngoài.
Hắn bước đi thong thả, nhưng trong mắt mọi người, vẫn toát ra vẻ uy nghiêm đáng sợ.
Bất cứ nơi nào hắn đi qua, tất cả mọi người đều cúi đầu xuống như chết, không dám nhìn hắn, nhưng sau khi hắn đi khỏi, lại không nhịn được mà vươn cổ ra đoán xem rốt cuộc đối phương muốn ra tay với ai.
Đáng tiếc Nhiếp chính vương không để ý đến ai, cứ thế mà đi.
Cũng coi như là may mắn...
Các triều thần lúc này mới thở phào nhẹnhõm, người thì ăn cơm, người thì uống rượu.
/197
|