Hạ Triều Dương là công chúa của Vịnh Thùy quốc, nhan sắc như hoa nở, mỹ lệ vô song. Dường như tạo hóa hối hận bởi đã ban cho nàng tính nết chua ngoa, lo nàng không lấy được chồng nên định bồi thường bằng nhan sắc.
-Công chúa ơi…Chúng ta hình như…Hình như đi lạc đường rồi.
Thu Cúc níu lấy tay Triều Dương, sợ sệt. Nàng công chúa kia rõ ràng cũng sợ đến tái mét mắt mày nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, gắt lên:
-không việc gì phải sợ…Có ta đây.
Thu Cúc méo miệng, than thầm ” Vì vậy em mới sợ đó chứ!”
Nếu không phải vì công chúa không nghe theo lời Dạ tướng quân, thúc ngựa một mình đuổi theo con thỏ bạch thì đâu đến nỗi…Tướng quân đã bảo, nơi này mà bạch thố xuất hiện, rõ ràng là có bất thường…
-Cút đi!
Bên tai đột ngột vang lên tiếng của ai…Đều đặn vang vang…Rõ ràng…
-Cút đi!
-Công chúa ơi!
Thu Cúc run rẩy níu chặt lấy Triều Dương hơn. Nguy hiểm quá. Rừng lại vắng lặng, rủi có gì:
-Đau ta…
Triều Dương cũng nghe tiếng nói đó…Xung quanh không có bóng người….Nàng vô thức lùi vào phía trong, tay đặt lên chuôi gươm:
-Cút đi…
Cái tiếng đó lớn hơn…Kèm theo đó là tiếng xào xạt…Tiếng bước chân…Có người…
Không phải là một, mà có rất nhiều người. Nhìn thấy hai chủ tớ nàng, chúng dừng lại.
Tiếng ” Cút đi” càng lớn hơn, không kiêng dè…
Gã thanh niên có vẻ là đầu lĩnh, tay cầm một tảng đá, ném nhanh về hướng tiếng động.
Im bặt
-Nghe thêm một lần nữa…Ta đốt rừng!
Hắn quay sang hai chủ tớ Triều Dương:
-Đi đâu đây? Có việc gì?
-Ta đi dạo thôi- Triều Dương vẫn nói cứng- Ngươi…
-Đi dạo thì thôi…Đi!
Hy vọng duy nhất của bọn họ. Thu Cúc tất tả cầu xin:
-Công tử ơi…Chúng tôi đúng là đi lạc, phiền người dẫn ra bên ngoàii…
Bọn chúng nhìn nhau, hội ý…Rồi 1 gã lên tiếng:
-Dẫn ra thì dẫn ra…Nhưng công chúa các người phải qua nói chuyện với sơn…à không công tử của bọn ta.Nói sao cho công tử hài lòng là được.
-Thế nào là không hài lòng hay hài lòng?- Triều Dương nghênh mặt lên-Ta đâu có nhờ hắn dẫn đi,tự hắn…
-Được rồi….Gã công tử bỗng cất tiếng- Chết dí trong xó rừng càng tốt…Ta đi!
Hắn phẩy tay và đi thẳng…Bây giờ, Triều Dương mới thấy lo sợ…Thu Cúc đã nắm quá chặt tay nàng, đôi mắt mờ lệ:
-Này gã kia….Ta nhờ ngươi….
…Nàng và Thu Cúc được cưỡi chung một con ngựa…Gã ấy thật lạ, không nói gì, cứ lững thững đi trước…Đến bìa rừng, hắn quay lại:
-Lấy công!
Cả hai chủ tớ Triều Dương cũng ngơ ra khi hắn bất thình lình ra tay, động tác khá nhanh. Tới lúc định thần, trên tay hắn đã có xâu chuỗi ngọc trai phụ vương tặng ngày sinh nhật. Nàng thét lên:
-Trả đây!
-Cái này trị giá khoảng mấy chục vạn…Trả công vậy là đủ rồi!
-Không…
-Không chịu thì ….Người đâu…Mang nàng bỏ lại chỗ đó…Chuỗi ngọc này cũng trả lại, để nàng ta ôm nó mà làm mồi cho đám thú hoang.
Nhìn sơ qua, hắn hiểu thân phận của cô gái này không tầm thường. Nhưng là ai cũng chẳng sao. Có lợi cho hắn thu về là được.
-Không…Không…- Thu Cúc kêu lên thống thiết.- Van ngài…Chúng tôi không lấy lạ xâu chuỗi đó…Công chúa…đi thôi…Đi!
Hắn lạnh lùng không đáp. Những tên thuộc hạ sau những phút nửa đùa nửa thật, vội vàng định trói tay Triều Dương lại. Sơn vương nói là sẽ làm…Không nghe lời người, hậu quả thật là khủng khiếp. Bọn thuộc hạ nhanh tay hơn:
-Ngươi…
Lần đầu trong đời chịu ủy khuất,gương mặt Triều Dương càng lúc càng đỏ…Biết làm sao được, đành xuống nước thôi:
-Tha cho ta…Ta sẽ để lại cho ngươi tất cả những thứ này. -Nàng tháo đôi bông tai- Ta….
-Được rồi…Đáng lý chỉ có chuỗi ngọc thôi nhưng do nàng nhiều lời, tính thêm tiền công ngồi nghe nàng nói những lời vô nghĩa…-Hắn cầm bông tai lên-…Bông tai bằng ngọc quý, màu xanh lam rất đẹp…Nhưng hai chiếc, chỉ có một chiếc đính ngọc:
-Là sao?
-Ta làm rơi mảnh ngọc kia rồi…Không phải cố tình đâu.
-Rơi ở đâu?
-Là…là chỗ lúc nãy…Ta…
Là ngọc, giá trị không ít, dĩ nhiên là không bỏ qua.
-Quay về giúp ta tìm- Rồi hắn quay sang nàng- Về vui nhé!
-Công chúa ơi…Chúng ta hình như…Hình như đi lạc đường rồi.
Thu Cúc níu lấy tay Triều Dương, sợ sệt. Nàng công chúa kia rõ ràng cũng sợ đến tái mét mắt mày nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, gắt lên:
-không việc gì phải sợ…Có ta đây.
Thu Cúc méo miệng, than thầm ” Vì vậy em mới sợ đó chứ!”
Nếu không phải vì công chúa không nghe theo lời Dạ tướng quân, thúc ngựa một mình đuổi theo con thỏ bạch thì đâu đến nỗi…Tướng quân đã bảo, nơi này mà bạch thố xuất hiện, rõ ràng là có bất thường…
-Cút đi!
Bên tai đột ngột vang lên tiếng của ai…Đều đặn vang vang…Rõ ràng…
-Cút đi!
-Công chúa ơi!
Thu Cúc run rẩy níu chặt lấy Triều Dương hơn. Nguy hiểm quá. Rừng lại vắng lặng, rủi có gì:
-Đau ta…
Triều Dương cũng nghe tiếng nói đó…Xung quanh không có bóng người….Nàng vô thức lùi vào phía trong, tay đặt lên chuôi gươm:
-Cút đi…
Cái tiếng đó lớn hơn…Kèm theo đó là tiếng xào xạt…Tiếng bước chân…Có người…
Không phải là một, mà có rất nhiều người. Nhìn thấy hai chủ tớ nàng, chúng dừng lại.
Tiếng ” Cút đi” càng lớn hơn, không kiêng dè…
Gã thanh niên có vẻ là đầu lĩnh, tay cầm một tảng đá, ném nhanh về hướng tiếng động.
Im bặt
-Nghe thêm một lần nữa…Ta đốt rừng!
Hắn quay sang hai chủ tớ Triều Dương:
-Đi đâu đây? Có việc gì?
-Ta đi dạo thôi- Triều Dương vẫn nói cứng- Ngươi…
-Đi dạo thì thôi…Đi!
Hy vọng duy nhất của bọn họ. Thu Cúc tất tả cầu xin:
-Công tử ơi…Chúng tôi đúng là đi lạc, phiền người dẫn ra bên ngoàii…
Bọn chúng nhìn nhau, hội ý…Rồi 1 gã lên tiếng:
-Dẫn ra thì dẫn ra…Nhưng công chúa các người phải qua nói chuyện với sơn…à không công tử của bọn ta.Nói sao cho công tử hài lòng là được.
-Thế nào là không hài lòng hay hài lòng?- Triều Dương nghênh mặt lên-Ta đâu có nhờ hắn dẫn đi,tự hắn…
-Được rồi….Gã công tử bỗng cất tiếng- Chết dí trong xó rừng càng tốt…Ta đi!
Hắn phẩy tay và đi thẳng…Bây giờ, Triều Dương mới thấy lo sợ…Thu Cúc đã nắm quá chặt tay nàng, đôi mắt mờ lệ:
-Này gã kia….Ta nhờ ngươi….
…Nàng và Thu Cúc được cưỡi chung một con ngựa…Gã ấy thật lạ, không nói gì, cứ lững thững đi trước…Đến bìa rừng, hắn quay lại:
-Lấy công!
Cả hai chủ tớ Triều Dương cũng ngơ ra khi hắn bất thình lình ra tay, động tác khá nhanh. Tới lúc định thần, trên tay hắn đã có xâu chuỗi ngọc trai phụ vương tặng ngày sinh nhật. Nàng thét lên:
-Trả đây!
-Cái này trị giá khoảng mấy chục vạn…Trả công vậy là đủ rồi!
-Không…
-Không chịu thì ….Người đâu…Mang nàng bỏ lại chỗ đó…Chuỗi ngọc này cũng trả lại, để nàng ta ôm nó mà làm mồi cho đám thú hoang.
Nhìn sơ qua, hắn hiểu thân phận của cô gái này không tầm thường. Nhưng là ai cũng chẳng sao. Có lợi cho hắn thu về là được.
-Không…Không…- Thu Cúc kêu lên thống thiết.- Van ngài…Chúng tôi không lấy lạ xâu chuỗi đó…Công chúa…đi thôi…Đi!
Hắn lạnh lùng không đáp. Những tên thuộc hạ sau những phút nửa đùa nửa thật, vội vàng định trói tay Triều Dương lại. Sơn vương nói là sẽ làm…Không nghe lời người, hậu quả thật là khủng khiếp. Bọn thuộc hạ nhanh tay hơn:
-Ngươi…
Lần đầu trong đời chịu ủy khuất,gương mặt Triều Dương càng lúc càng đỏ…Biết làm sao được, đành xuống nước thôi:
-Tha cho ta…Ta sẽ để lại cho ngươi tất cả những thứ này. -Nàng tháo đôi bông tai- Ta….
-Được rồi…Đáng lý chỉ có chuỗi ngọc thôi nhưng do nàng nhiều lời, tính thêm tiền công ngồi nghe nàng nói những lời vô nghĩa…-Hắn cầm bông tai lên-…Bông tai bằng ngọc quý, màu xanh lam rất đẹp…Nhưng hai chiếc, chỉ có một chiếc đính ngọc:
-Là sao?
-Ta làm rơi mảnh ngọc kia rồi…Không phải cố tình đâu.
-Rơi ở đâu?
-Là…là chỗ lúc nãy…Ta…
Là ngọc, giá trị không ít, dĩ nhiên là không bỏ qua.
-Quay về giúp ta tìm- Rồi hắn quay sang nàng- Về vui nhé!
/125
|