- Rầm…
Đứa trẻ đang mơ màng ngủ thì giật nẩy mình. Nó chúi đầu vào lòng mẹ, không khóc… nhưng lại run rẩy, trông rất đáng thương:
- Hai mẹ con có sao không?
Hắn gần như có mặt ngay lập tức. Trên vai là một túi nặng, lỉnh kỉnh đồ ăn thức uống. Vỗ về con, Huệ Lâm gượng cười:
- Không sao. Tiếng động đó làm con giật mình.
- Chắc lại cái bọn đó nữa.
- Có nghĩa là… ba mẹ tôi…
- Ừ. Bọn họ hay bị bọn chúng làm phiền lắm. Chúng muốn ba mẹ nàng dọn khỏi nơi này, bán nhà cho chúng.
- Anh làm ơn… - Huệ Lâm khẩn khoản - Giúp ba mẹ tôi. Tôi không thể nhìn ba mẹ sống trong khổ sở như vậy. Làm ơn…
Chuyện đó vốn không có gì khó. Hắn cũng không thích chuyện nơi này sẽ bị biến thành casino. Ồn ào chết được, làm sao mà ngủ. Chưa kể con cái sẽ bị ảnh hưởng, trở nên bạo lực và không ngoan ngoãn. Nhưng không thể dễ dàng cho nàng biết được. Nàng hiếu thảo, lấy điều đó để áp bức nàng một chút cũng tốt.
- Ta giúp ba mẹ nàng. Nàng ở lại luôn với ta nhé?
- Hiện nay tôi có cơ hội nào để chạy thoát sao?
- Không. - Hắn ôm lấy vai Huệ Lâm, hơi thở nóng rực phả qua gáy cô, mơn trớn - Là cam tâm tình nguyện kia. Có cơ hội cũng không chạy trốn, hứa không?
Huệ Lâm nhắm mắt. Thân cô xem như đã định một kiếp. Từ nhỏ ba mẹ nuôi dạy trong khuôn khổ. Sinh con cho người ta, muốn hay không cũng phải nhận đó là chồng. Tuy nhiên… cuộc sống một mình nơi này, đối với người lớn là không sao. Nhưng trẻ con thì…
- Tôi không chạy trốn. Song anh cũng phải cho Tiểu Lạc đi học. Con chúng ta không thể sống một mình cho đến khi trưởng thành được. Con cần dạy dỗ, cần tiếp xúc với người khác. Tôi không muốn con mình trở thành một kẻ “ếch ngồi đáy giếng”, không hiểu gì cuộc sống quanh nó.
Hắn cũng nhìn đứa con đang giương đôi mắt trong veo tò mò nhìn cha mẹ. Nó giống hắn quá, đẹp như thiên thần. Kiểu này lên trần là con gái xếp hàng từng đàn. Hắn cũng làm cha, trách nhiệm làm cha đương nhiên không thể để con mình không biết gì thú vui cuộc sống. Nhưng với cái lối ngủ 11 tháng, thức một tháng này, thả mẹ con nàng ra, nàng đi luôn không về, lúc đó biết phải làm sao?
- Cũng thật khó xử. - Hắn chợt cười, phất tay. Đứa bé đang tỉnh táo bỗng nhiên cụp mắt, ngã vào trong lòng mẹ - Thôi đi ngủ. Từ từ tính sau.
Hắn đột nhiên hôn Huệ Lâm, bàn tay thuần thục nhanh chóng cởi bỏ lớp áo đơn bạc trên người nàng. Thân thể thật hấp dẫn người khác, nhất là sau khi làm mẹ. Nếu được mặc lên những chiếc áo đẹp thì sẽ càng lộng lẫy hơn. Hắn nén tiếng thở dài. Hình như mình cũng đang buộc gông vào người. Yêu một con người - hạnh phúc nhưng cũng thật là mạo hiểm. Cùng lúc đó, phía trên Thiệu Khải Đăng đang giúp Thạch Tiên dọn chỗ kính bị bể. Trời đang mùa đông, kính không thể không thay để tránh giá rét vào nhà. Song thay rồi lại bị đập. Thạch Tiên cũng đã báo cảnh sát. Tuy nhiên nơi xã hội đen nắm pháp kỷ như nơi này, cảnh sát chỉ có thể nói một câu nghe mãi nhàm tai “Không có chứng cứ, chúng tôi không làm gì khác được”.
- Đăng à… Bạn về đi… cảm ơn bạn…
- Không… Bọn chúng quay lại thì sao? Có đàn ông cũng đỡ hơn mà.
Thạch Tiên gượng gạo cười. Nhưng rồi không thể chịu nổi, cô cắn răng, bật khóc:
- Tôi thì sao cũng được… nhưng ba mẹ tôi không thể chịu nổi nữa. Họ già rồi. Họ chỉ muốn ở lại nhà mình chờ tin tức của chị Huệ Lâm. Thế thì có gì sai đâu chứ?
Huệ Lâm? Thiệu Khải Đăng nhìn tấm hình chụp ba người được treo trên tường. Đó là một cô gái có nét đẹp dịu dàng. Người như thế, khả năng bỏ nhà đi là không cao.
- Mẹ bảo… Hôm đó chị Huệ Lâm nhận điện thoại và ra ngoài, bảo là đi sinh nhật bạn. Sau đó là không về nữa.
Đang nói thì điện thoại của cô cũng báo có tin nhắn. Tâm Uyển nhắn tin, nhờ cô đến giúp. Cô ấy đang bị người của Đổng đại ca uy hiếp, hăm dọa sẽ trừng phạt vì cho rằng do cô, Đổng đại ca mới bị rắc rối thế này. Bọn giang hồ nhiều khi không chỉ vì việc ngôi nhà mà làm phiền cả nhà Thạch Tiên. Luôn cả chuyện Đổng đại ca gần đây nữa. Chúng muốn Thạch Tiên đích thân đến gặp nhằm “thương lượng”, làm sao giải quyết chuyện có lợi cho cả hai bên.
- Tôi đến trường có việc. Đăng, bạn giúp đỡ ba mẹ tôi, nếu có chuyện gì bạn gọi cảnh sát ngay nhé! Làm ơn…
Lần này bọn chúng thật quá đáng. Không những là dùng súng bắn đạn chì, còn dùng thêm bom khói. Bên ngoài còn có tiếng nẹt bô của hàng chục chiếc xe. Thật là không chịu nổi, muốn nhịn cũng không nhịn được.
- Để cháu gọi cảnh sát…
- Thôi đi cháu. - Ông Úc thở dài - Có gọi cũng vậy thôi, còn Thạch Tiên, nó đâu rồi?
- Cô ấy đi…
- Á…
Bà Úc kêu lên. Phía cửa sổ vừa liệng vào một vật. Đó là một chiếc đầu chó đẫm máu. Mắt nó mở trừng trừng, trông rất đáng sợ.
- Quá lắm rồi. Không thể nhịn được nữa.
Thiệu Khải Đăng xưa nay tính tình cao ngạo. Tuy là có thể vì người ngọc trong lòng mà “xuống nước nhỏ”, giả vờ yếu đuối, song bản chất là bản chất. Không thể khác được. Hắn phóng vút ra ngoài, trong tiếng kêu hoảng hốt của ông bà Úc. Phía bên ngoài đang có lửa cháy. Lửa từ những pháo sáng phóng vào sân. Nhưng không đáng ngại. Phía bên ngoài những chiếc xe vừa hung hăng nẹt pô lúc nãy bỗng dưng im lặng. Một không khí kỳ lạ bao trùm. Xa hơn một chút có tiếng động. Thiệu Khải Đăng bước tới:
- Bốp…
- Bốp…
Cả đám người. Hai tên một cặp đang tát liên tục lẫn nhau. Rất đều đặn. Ta một cái thì ngươi một cái…
- Bốp…
- Bốp…
Đương nhiên là có kẻ điều khiển. Nhưng Thiệu Khải Đăng không thấy ai khác. “Khí” cũng không cảm nhận được, không phải tầm thường. Hắn quay vào nhà. Ông bà Úc cũng đã ngủ mê. Càng góp phần khẳng định, kẻ mới xuất hiện chẳng phải là yêu quái nhẹ cân. Thú vị, rất là thú vị. Phía dưới, vừa đắp lại tấm chăn cho con, Hiểu Lâm mới có thời gian xem đống đồ hắn mới đem về. Quần áo, những bộ quần áo mới, xem chừng rất vừa vặn. Có đến mấy chục bộ. Con cũng có, nhưng hắn không có một bộ nào.
- Dọn đồ… dọn đồ đi… Đi nhanh lên…
Hắn đã về. Nhưng bộ dạng thì vô cùng vội vã…
- Anh…
- Dọn đồ theo ta đi. Không ở lâu tại đây được.
- Sao vậy? Có chuyện gì?
- Nàng không cần biết. - Hắn quơ lấy mớ đồ ăn la liệt dưới đất - Khô bò, khô mực… Gạo lứt… nước tương… Hôm qua mới mang về đủ ăn một năm. Mang đi không được… Còn chó và gà nữa… Thôi bỏ đồ ăn lại, mang chúng đi thôi.
- Đi đâu?
- Đi!
- Tôi không đi. - Huệ Lâm giật tay lại, cương quyết - Tuy tôi không có cách nào lên thăm cha mẹ nhưng ở đây tôi còn được gần họ. Tôi không đi đâu cả. Anh đi một mình đi!
- Một mình ta thì nói làm gì nữa. Đi!
- Không đi! - Huệ Lâm hét lên - Anh xem tôi như một con búp bê, muốn đặt nằm thì nằm, muốn ngồi thì ngồi. Tôi không tin anh nữa. Tôi không biết anh là gì, cũng không làm sao chống lại anh mà về nhà. Anh…
- Nàng đừng giận. - Hắn cuống quýt - Không phải là ta gạt nàng, nhưng quả thật là bây giờ không ở đây được nữa… Nơi này… Ta…
- Ta có thể gặp lại người quen. Ta có thể lộ tung tích… Đúng không?
Một giọng nói sát bên tai. Thiệu Khải Đăng đã lừng lững đứng đó, khóe miệng nhếch lên một nụ cười. Kẻ kia sau phút kinh ngạc cũng trở nên vô cùng bình tĩnh:
- Thật là hân hạnh đón người quen cũ. Nhưng hôm nay ta không có thời gian rảnh, không muốn nói chuyện phiếm với Huyết Ma ngươi.
Thiệu Khải Đăng ngồi xuống bàn, giọng tỉnh queo:
- Dù ta có là Huyết Ma đi nữa, ta cũng dám ngẩng lên mà đón ánh mặt trời. Chẳng như ngươi. - Hắn bật cười chế giễu - Đường đường là thiên đế, thế mà phải chui rúc dưới lòng đất. Ta chắc đêm mới dám mò ra. Lúc nào cũng nơm nớp lo sợ bị phát hiện. Gặp bạn cũ cũng không dám chào. Thật là…
Thiên đế và Huyết Ma là bạn cũ. Đương nhiên là không thể rồi. Tay kẻ kia phát lên. Đầu Huệ Lâm choáng váng. Rồi nàng khuỵu xuống, vừa vặn trong vòng tay…
- Đợi chút. Để ta dỗ người đẹp của ta ngủ đã.
- Ngủ rồi kìa…
Cẩn thận đặt Huệ Lâm lên giường, cạnh đứa con, cựu thiên đế cười khẩy:
- Kẻ thù cũ thì có. Chúng ta là bạn cũ lúc nào?
- Đương nhiên là bạn cũ thì hơi quá. Nhưng bây giờ gặp lại không đến nổi giết nhau, vậy không xem là kẻ thù cũ được rồi.
Cựu thiên đế lại cười. Lần này trông dịu dàng hơn một chút:
- Uống trà không?
- Ngươi pha thì ta không uống.
- Vợ ta pha. Thơm lắm!
- Vậy cho một chén.
- Trên bàn, tự rót uống đi!
Nhìn Thiệu Khải Đăng rót từng ly trà tu ừng ực, cựu thiên đế nóng cả ruột, gắt lên:
- Mời có một chén thôi, làm gì mà uống liên tục vậy?
- Trà mời mà, có nói là bao nhiêu chén đâu. Muốn uống nhiêu thì uống chứ.
Nếu là thiên đế mới có lẽ sẽ im lặng vì không biết nói gì. Nhưng cựu thiên đế là một kẻ miệng mồm không kém, muốn ngang thì tính theo ngang:
- Ta hiểu tâm trạng ngươi. Trà đó pha từ tình yêu, đương nhiên kẻ thiếu tình thương càng uống càng ghiền. Thật là tội nghiệp!
Đúng như dự đoán, gã Huyết Ma này đang bị tổn thương tình cảm. Mặt gã sầm lại ngay:
- Ngươi cũng có hơn gì ta. Nếu ta đoán không lầm - Mắt hướng về chỗ Huệ Lâm đang nằm - Cô gái đó cũng không phải là cam tâm tình nguyện sống với ngươi. Trà tình yêu, nghe như đang tự an ủi chính mình.
Cựu thiên đế cười khanh khách. Khoác vai Thiệu Khải Đăng, thân mật như giữa cả hai chưa từng có cuộc tranh đấu dữ dội một còn một mất mấy ngàn năm trước:
- Thì do vậy ta mới nói chúng ta là bạn bè. Có chung một nỗi đau như vậy cần phải biết thông cảm cho nhau chứ. - Hắn lại cười - Ngươi có người đẹp của ngươi, ta có vợ của ta. Chuyện ai nấy lo, nước sông không phạm nước giếng. Ta ở dưới đất cũng là kệ ta, đúng không?
- Đương nhiên là nếu không liên quan thì ta cũng chẳng xen vào chuyện của ngươi làm gì - Thiệu Khải Đăng thở dài - Ta thích Thạch Tiên, mà Thạch Tiên là con nuôi của ông bà Úc. Haiz ya, ta không muốn chuyện rắc rối của họ được giải quyết, khi đó chỗ đâu mà ta chui vào để được gần gũi nàng cơ chứ.
- À… - Ta hiểu - Cựu thiên đế gật gù - Nhưng mà không được. Đó là cha mẹ vợ của ta. Vợ ta không muốn họ bị rắc rối. Thêm nữa cái đám người này lại quá ồn ào, khiến ta không ngủ được. Mà con ta thì còn nhỏ thế kia, nếu bọn chúng xây casino lên, con ta cũng sẽ bị ảnh hưởng. Trách nhiệm làm cha, làm sao ta chịu được.
- Ngươi thật là có trách nhiệm. - Thiệu Khải Đăng cười chế giễu - Ngày xưa rõ ràng là có thể phong ấn ta mà không bị tổn thương nặng nhưng lại làm như là phải hy sinh thân mình vì mục đích lớn lao. Để rồi, trốn ở chốn này làm một kẻ không dám nhìn ánh mặt trời.
- Ngươi không hiểu gì cả - Lại nhe răng cười, hắn từ tốn giải thích - Thật ra Huyết Ma ngươi rất mạnh. Ta phải dồn hết công lực cho chiêu đó. Cũng đã chuẩn bị tâm lý “hy sinh” rồi nhưng mà may mắn, chiêu đó chỉ làm ta bị văng ra xa. Sau đó ta tìm thấy nơi này rất thoải mái. Dù sao cũng đã làm tôi mọi suốt bấy nhiêu năm rồi, ngươi cũng biết trốn được thì trốn, tội gì quay trở lại đúng không?
Rồi hắn bỗng trở nên nghiêm túc:
- Ta dọn đồ đi đúng là ban đầu cũng vì sợ bại lộ tung tích. Nhưng bây giờ thì ta thấy… ngươi cũng có điều cần che giấu như ta. Ngôi thiên đế đã có người thay thế, lại làm rất tốt. Trách nhiệm của ta ngày xưa cũng đã hoàn thành. Cùng lắm bị phát hiện, ta lại nghe Tiểu Tà Tà ca cẩm. Nhưng Huyết Ma ngươi thì khác. Đường đường là ma vương oai nghi lẫm liệt, lại phải giả khờ giả khạo, tận dụng mọi cơ hội để lấy lòng một cô gái. Nếu đường cùng, ta ngứa miệng kể lại với vợ và cho nàng lên trần gặp cha mẹ, tâm sự với cô em gái nuôi đáng yêu, ngươi nghĩ… ai sẽ là kẻ thê thảm hơn? Người thì cứ mãi là người song tiên đá rất có khả năng trở về làm đá. Lúc đó sẽ không còn có thể gặp mặt. Huyết Ma pháp thuật cao cường làm gì chứ, không giữ được người yêu. Thế thì làm đàn ông có ý nghĩa gì?
Thiệu Khải Đăng có chút xao động. Nhưng rõ ràng trên đời này, muốn áp chế Huyết Ma là không phải dễ:
- Roẹt!
- Thật là xấu xa. - Cựu thiên đế thở dài - Dùng bạo lực là không tốt, ngươi biết mà.
- Không biết gì cả - Hắn xoay xoay mấy cái vuốt của mình, tỉnh táo - Ngươi cũng dùng bạo lực để cướp vợ đó thôi. Chúng ta không ai hơn ai, không cần giở trò uy hiếp với ta- Những cái vuốt lại dài hơn - Ngươi biết rất rõ, khi ta mất đi nguồn hy vọng sống, ta cũng không ngần ngại làm tới đâu. Còn điều này nữa - Hắn nhếch môi - Thi Quỷ cũng xuất hiện ở thời đại này. Ngươi nghĩ một Huyết Ma và một Thi Quỷ, dựa vào bản lĩnh của thiên đế bỏ trốn lẫn thiên đế chăm chỉ mà non nớt, các ngươi ngăn được bọn ta sao?
Huyết Ma và Thi Quỷ đều là “đồ độc”. Thật ra bọn chúng và thiên giới, nước sông không phạm nước giếng, nhưng từ lúc thiên giới đảm nhận thêm công việc bảo hộ cho loài người thì va chạm nhiều hơn. Thiên đế đời này thật tốt. Rất chăm chỉ và rất có trách nhiệm song cựu thiên đế thì khác, không thích, thường né việc, không làm!
- Thi Quỷ đẹp trai lắm. Hắn lại là một xác chết biết đi. Quan trọng nhất, hắn chưa có người yêu, cũng chưa biết yêu. Ngươi đặt ma chú lên người cô bé con kia, song với Thi Quỷ, có phải là nó hoàn toàn vô tác dụng không?
- Ngươi…
Với kẻ này, phải là vừa đấm vừa xoa, nếu không muốn nửa chừng có chuyện:
- Thôi mà. Chúng ta đều là những người đàn ông trưởng thành và chững chạc. Chúng ta đều không muốn đồ của mình bị người khác động tới càng không quan tâm đến ai sẽ bị ảnh hưởng thế nào. Ta biết, nếu ta giở trò với người ngươi thích, ngươi cũng không để ta và vợ ta yên. Ma quỷ thường thù dai, nói gì ngươi là Huyết Ma, chúa yêu ma mà.
- Thật ra ta mau quên lắm. - Thiệu Khải Đăng cười cười - Trí nhớ chỉ tồn tại một thời gian ngắn. Nên muốn làm gì ta sẽ làm ngay. Đánh nhau với ngươi, không giết được ngươi là đương nhiên. Nhưng mang một trong hai người quan trọng của ngươi đi chắc là không đến nỗi là làm không được - Hắn lại thì thầm vào tai cựu thiên đế… - Hơn nữa những kẻ xung quanh ta đều có thể giúp được ít nhiều. Phạm sư gia có thể đến gặp thiên đế mới và Tiểu Tà Tà của ngươi. Một vài lời nói, nhưng với những kẻ đang bị gạt, không biết có đủ tỉnh táo để phân biệt đúng sai không?
Cả hai cùng cười. Nhưng là cái cười gờm nhau, hăm dọa nhau rất rõ:
- Ta bày cho ngươi một cách lưỡng toàn kỳ mĩ (vẹn cả hai đường). Vừa giúp vợ ta bảo vệ ông bà nhạc, vừa giúp ngươi mau chóng có lòng của Nương Tiên. Ngươi nghĩ sao?
Đứa trẻ đang mơ màng ngủ thì giật nẩy mình. Nó chúi đầu vào lòng mẹ, không khóc… nhưng lại run rẩy, trông rất đáng thương:
- Hai mẹ con có sao không?
Hắn gần như có mặt ngay lập tức. Trên vai là một túi nặng, lỉnh kỉnh đồ ăn thức uống. Vỗ về con, Huệ Lâm gượng cười:
- Không sao. Tiếng động đó làm con giật mình.
- Chắc lại cái bọn đó nữa.
- Có nghĩa là… ba mẹ tôi…
- Ừ. Bọn họ hay bị bọn chúng làm phiền lắm. Chúng muốn ba mẹ nàng dọn khỏi nơi này, bán nhà cho chúng.
- Anh làm ơn… - Huệ Lâm khẩn khoản - Giúp ba mẹ tôi. Tôi không thể nhìn ba mẹ sống trong khổ sở như vậy. Làm ơn…
Chuyện đó vốn không có gì khó. Hắn cũng không thích chuyện nơi này sẽ bị biến thành casino. Ồn ào chết được, làm sao mà ngủ. Chưa kể con cái sẽ bị ảnh hưởng, trở nên bạo lực và không ngoan ngoãn. Nhưng không thể dễ dàng cho nàng biết được. Nàng hiếu thảo, lấy điều đó để áp bức nàng một chút cũng tốt.
- Ta giúp ba mẹ nàng. Nàng ở lại luôn với ta nhé?
- Hiện nay tôi có cơ hội nào để chạy thoát sao?
- Không. - Hắn ôm lấy vai Huệ Lâm, hơi thở nóng rực phả qua gáy cô, mơn trớn - Là cam tâm tình nguyện kia. Có cơ hội cũng không chạy trốn, hứa không?
Huệ Lâm nhắm mắt. Thân cô xem như đã định một kiếp. Từ nhỏ ba mẹ nuôi dạy trong khuôn khổ. Sinh con cho người ta, muốn hay không cũng phải nhận đó là chồng. Tuy nhiên… cuộc sống một mình nơi này, đối với người lớn là không sao. Nhưng trẻ con thì…
- Tôi không chạy trốn. Song anh cũng phải cho Tiểu Lạc đi học. Con chúng ta không thể sống một mình cho đến khi trưởng thành được. Con cần dạy dỗ, cần tiếp xúc với người khác. Tôi không muốn con mình trở thành một kẻ “ếch ngồi đáy giếng”, không hiểu gì cuộc sống quanh nó.
Hắn cũng nhìn đứa con đang giương đôi mắt trong veo tò mò nhìn cha mẹ. Nó giống hắn quá, đẹp như thiên thần. Kiểu này lên trần là con gái xếp hàng từng đàn. Hắn cũng làm cha, trách nhiệm làm cha đương nhiên không thể để con mình không biết gì thú vui cuộc sống. Nhưng với cái lối ngủ 11 tháng, thức một tháng này, thả mẹ con nàng ra, nàng đi luôn không về, lúc đó biết phải làm sao?
- Cũng thật khó xử. - Hắn chợt cười, phất tay. Đứa bé đang tỉnh táo bỗng nhiên cụp mắt, ngã vào trong lòng mẹ - Thôi đi ngủ. Từ từ tính sau.
Hắn đột nhiên hôn Huệ Lâm, bàn tay thuần thục nhanh chóng cởi bỏ lớp áo đơn bạc trên người nàng. Thân thể thật hấp dẫn người khác, nhất là sau khi làm mẹ. Nếu được mặc lên những chiếc áo đẹp thì sẽ càng lộng lẫy hơn. Hắn nén tiếng thở dài. Hình như mình cũng đang buộc gông vào người. Yêu một con người - hạnh phúc nhưng cũng thật là mạo hiểm. Cùng lúc đó, phía trên Thiệu Khải Đăng đang giúp Thạch Tiên dọn chỗ kính bị bể. Trời đang mùa đông, kính không thể không thay để tránh giá rét vào nhà. Song thay rồi lại bị đập. Thạch Tiên cũng đã báo cảnh sát. Tuy nhiên nơi xã hội đen nắm pháp kỷ như nơi này, cảnh sát chỉ có thể nói một câu nghe mãi nhàm tai “Không có chứng cứ, chúng tôi không làm gì khác được”.
- Đăng à… Bạn về đi… cảm ơn bạn…
- Không… Bọn chúng quay lại thì sao? Có đàn ông cũng đỡ hơn mà.
Thạch Tiên gượng gạo cười. Nhưng rồi không thể chịu nổi, cô cắn răng, bật khóc:
- Tôi thì sao cũng được… nhưng ba mẹ tôi không thể chịu nổi nữa. Họ già rồi. Họ chỉ muốn ở lại nhà mình chờ tin tức của chị Huệ Lâm. Thế thì có gì sai đâu chứ?
Huệ Lâm? Thiệu Khải Đăng nhìn tấm hình chụp ba người được treo trên tường. Đó là một cô gái có nét đẹp dịu dàng. Người như thế, khả năng bỏ nhà đi là không cao.
- Mẹ bảo… Hôm đó chị Huệ Lâm nhận điện thoại và ra ngoài, bảo là đi sinh nhật bạn. Sau đó là không về nữa.
Đang nói thì điện thoại của cô cũng báo có tin nhắn. Tâm Uyển nhắn tin, nhờ cô đến giúp. Cô ấy đang bị người của Đổng đại ca uy hiếp, hăm dọa sẽ trừng phạt vì cho rằng do cô, Đổng đại ca mới bị rắc rối thế này. Bọn giang hồ nhiều khi không chỉ vì việc ngôi nhà mà làm phiền cả nhà Thạch Tiên. Luôn cả chuyện Đổng đại ca gần đây nữa. Chúng muốn Thạch Tiên đích thân đến gặp nhằm “thương lượng”, làm sao giải quyết chuyện có lợi cho cả hai bên.
- Tôi đến trường có việc. Đăng, bạn giúp đỡ ba mẹ tôi, nếu có chuyện gì bạn gọi cảnh sát ngay nhé! Làm ơn…
Lần này bọn chúng thật quá đáng. Không những là dùng súng bắn đạn chì, còn dùng thêm bom khói. Bên ngoài còn có tiếng nẹt bô của hàng chục chiếc xe. Thật là không chịu nổi, muốn nhịn cũng không nhịn được.
- Để cháu gọi cảnh sát…
- Thôi đi cháu. - Ông Úc thở dài - Có gọi cũng vậy thôi, còn Thạch Tiên, nó đâu rồi?
- Cô ấy đi…
- Á…
Bà Úc kêu lên. Phía cửa sổ vừa liệng vào một vật. Đó là một chiếc đầu chó đẫm máu. Mắt nó mở trừng trừng, trông rất đáng sợ.
- Quá lắm rồi. Không thể nhịn được nữa.
Thiệu Khải Đăng xưa nay tính tình cao ngạo. Tuy là có thể vì người ngọc trong lòng mà “xuống nước nhỏ”, giả vờ yếu đuối, song bản chất là bản chất. Không thể khác được. Hắn phóng vút ra ngoài, trong tiếng kêu hoảng hốt của ông bà Úc. Phía bên ngoài đang có lửa cháy. Lửa từ những pháo sáng phóng vào sân. Nhưng không đáng ngại. Phía bên ngoài những chiếc xe vừa hung hăng nẹt pô lúc nãy bỗng dưng im lặng. Một không khí kỳ lạ bao trùm. Xa hơn một chút có tiếng động. Thiệu Khải Đăng bước tới:
- Bốp…
- Bốp…
Cả đám người. Hai tên một cặp đang tát liên tục lẫn nhau. Rất đều đặn. Ta một cái thì ngươi một cái…
- Bốp…
- Bốp…
Đương nhiên là có kẻ điều khiển. Nhưng Thiệu Khải Đăng không thấy ai khác. “Khí” cũng không cảm nhận được, không phải tầm thường. Hắn quay vào nhà. Ông bà Úc cũng đã ngủ mê. Càng góp phần khẳng định, kẻ mới xuất hiện chẳng phải là yêu quái nhẹ cân. Thú vị, rất là thú vị. Phía dưới, vừa đắp lại tấm chăn cho con, Hiểu Lâm mới có thời gian xem đống đồ hắn mới đem về. Quần áo, những bộ quần áo mới, xem chừng rất vừa vặn. Có đến mấy chục bộ. Con cũng có, nhưng hắn không có một bộ nào.
- Dọn đồ… dọn đồ đi… Đi nhanh lên…
Hắn đã về. Nhưng bộ dạng thì vô cùng vội vã…
- Anh…
- Dọn đồ theo ta đi. Không ở lâu tại đây được.
- Sao vậy? Có chuyện gì?
- Nàng không cần biết. - Hắn quơ lấy mớ đồ ăn la liệt dưới đất - Khô bò, khô mực… Gạo lứt… nước tương… Hôm qua mới mang về đủ ăn một năm. Mang đi không được… Còn chó và gà nữa… Thôi bỏ đồ ăn lại, mang chúng đi thôi.
- Đi đâu?
- Đi!
- Tôi không đi. - Huệ Lâm giật tay lại, cương quyết - Tuy tôi không có cách nào lên thăm cha mẹ nhưng ở đây tôi còn được gần họ. Tôi không đi đâu cả. Anh đi một mình đi!
- Một mình ta thì nói làm gì nữa. Đi!
- Không đi! - Huệ Lâm hét lên - Anh xem tôi như một con búp bê, muốn đặt nằm thì nằm, muốn ngồi thì ngồi. Tôi không tin anh nữa. Tôi không biết anh là gì, cũng không làm sao chống lại anh mà về nhà. Anh…
- Nàng đừng giận. - Hắn cuống quýt - Không phải là ta gạt nàng, nhưng quả thật là bây giờ không ở đây được nữa… Nơi này… Ta…
- Ta có thể gặp lại người quen. Ta có thể lộ tung tích… Đúng không?
Một giọng nói sát bên tai. Thiệu Khải Đăng đã lừng lững đứng đó, khóe miệng nhếch lên một nụ cười. Kẻ kia sau phút kinh ngạc cũng trở nên vô cùng bình tĩnh:
- Thật là hân hạnh đón người quen cũ. Nhưng hôm nay ta không có thời gian rảnh, không muốn nói chuyện phiếm với Huyết Ma ngươi.
Thiệu Khải Đăng ngồi xuống bàn, giọng tỉnh queo:
- Dù ta có là Huyết Ma đi nữa, ta cũng dám ngẩng lên mà đón ánh mặt trời. Chẳng như ngươi. - Hắn bật cười chế giễu - Đường đường là thiên đế, thế mà phải chui rúc dưới lòng đất. Ta chắc đêm mới dám mò ra. Lúc nào cũng nơm nớp lo sợ bị phát hiện. Gặp bạn cũ cũng không dám chào. Thật là…
Thiên đế và Huyết Ma là bạn cũ. Đương nhiên là không thể rồi. Tay kẻ kia phát lên. Đầu Huệ Lâm choáng váng. Rồi nàng khuỵu xuống, vừa vặn trong vòng tay…
- Đợi chút. Để ta dỗ người đẹp của ta ngủ đã.
- Ngủ rồi kìa…
Cẩn thận đặt Huệ Lâm lên giường, cạnh đứa con, cựu thiên đế cười khẩy:
- Kẻ thù cũ thì có. Chúng ta là bạn cũ lúc nào?
- Đương nhiên là bạn cũ thì hơi quá. Nhưng bây giờ gặp lại không đến nổi giết nhau, vậy không xem là kẻ thù cũ được rồi.
Cựu thiên đế lại cười. Lần này trông dịu dàng hơn một chút:
- Uống trà không?
- Ngươi pha thì ta không uống.
- Vợ ta pha. Thơm lắm!
- Vậy cho một chén.
- Trên bàn, tự rót uống đi!
Nhìn Thiệu Khải Đăng rót từng ly trà tu ừng ực, cựu thiên đế nóng cả ruột, gắt lên:
- Mời có một chén thôi, làm gì mà uống liên tục vậy?
- Trà mời mà, có nói là bao nhiêu chén đâu. Muốn uống nhiêu thì uống chứ.
Nếu là thiên đế mới có lẽ sẽ im lặng vì không biết nói gì. Nhưng cựu thiên đế là một kẻ miệng mồm không kém, muốn ngang thì tính theo ngang:
- Ta hiểu tâm trạng ngươi. Trà đó pha từ tình yêu, đương nhiên kẻ thiếu tình thương càng uống càng ghiền. Thật là tội nghiệp!
Đúng như dự đoán, gã Huyết Ma này đang bị tổn thương tình cảm. Mặt gã sầm lại ngay:
- Ngươi cũng có hơn gì ta. Nếu ta đoán không lầm - Mắt hướng về chỗ Huệ Lâm đang nằm - Cô gái đó cũng không phải là cam tâm tình nguyện sống với ngươi. Trà tình yêu, nghe như đang tự an ủi chính mình.
Cựu thiên đế cười khanh khách. Khoác vai Thiệu Khải Đăng, thân mật như giữa cả hai chưa từng có cuộc tranh đấu dữ dội một còn một mất mấy ngàn năm trước:
- Thì do vậy ta mới nói chúng ta là bạn bè. Có chung một nỗi đau như vậy cần phải biết thông cảm cho nhau chứ. - Hắn lại cười - Ngươi có người đẹp của ngươi, ta có vợ của ta. Chuyện ai nấy lo, nước sông không phạm nước giếng. Ta ở dưới đất cũng là kệ ta, đúng không?
- Đương nhiên là nếu không liên quan thì ta cũng chẳng xen vào chuyện của ngươi làm gì - Thiệu Khải Đăng thở dài - Ta thích Thạch Tiên, mà Thạch Tiên là con nuôi của ông bà Úc. Haiz ya, ta không muốn chuyện rắc rối của họ được giải quyết, khi đó chỗ đâu mà ta chui vào để được gần gũi nàng cơ chứ.
- À… - Ta hiểu - Cựu thiên đế gật gù - Nhưng mà không được. Đó là cha mẹ vợ của ta. Vợ ta không muốn họ bị rắc rối. Thêm nữa cái đám người này lại quá ồn ào, khiến ta không ngủ được. Mà con ta thì còn nhỏ thế kia, nếu bọn chúng xây casino lên, con ta cũng sẽ bị ảnh hưởng. Trách nhiệm làm cha, làm sao ta chịu được.
- Ngươi thật là có trách nhiệm. - Thiệu Khải Đăng cười chế giễu - Ngày xưa rõ ràng là có thể phong ấn ta mà không bị tổn thương nặng nhưng lại làm như là phải hy sinh thân mình vì mục đích lớn lao. Để rồi, trốn ở chốn này làm một kẻ không dám nhìn ánh mặt trời.
- Ngươi không hiểu gì cả - Lại nhe răng cười, hắn từ tốn giải thích - Thật ra Huyết Ma ngươi rất mạnh. Ta phải dồn hết công lực cho chiêu đó. Cũng đã chuẩn bị tâm lý “hy sinh” rồi nhưng mà may mắn, chiêu đó chỉ làm ta bị văng ra xa. Sau đó ta tìm thấy nơi này rất thoải mái. Dù sao cũng đã làm tôi mọi suốt bấy nhiêu năm rồi, ngươi cũng biết trốn được thì trốn, tội gì quay trở lại đúng không?
Rồi hắn bỗng trở nên nghiêm túc:
- Ta dọn đồ đi đúng là ban đầu cũng vì sợ bại lộ tung tích. Nhưng bây giờ thì ta thấy… ngươi cũng có điều cần che giấu như ta. Ngôi thiên đế đã có người thay thế, lại làm rất tốt. Trách nhiệm của ta ngày xưa cũng đã hoàn thành. Cùng lắm bị phát hiện, ta lại nghe Tiểu Tà Tà ca cẩm. Nhưng Huyết Ma ngươi thì khác. Đường đường là ma vương oai nghi lẫm liệt, lại phải giả khờ giả khạo, tận dụng mọi cơ hội để lấy lòng một cô gái. Nếu đường cùng, ta ngứa miệng kể lại với vợ và cho nàng lên trần gặp cha mẹ, tâm sự với cô em gái nuôi đáng yêu, ngươi nghĩ… ai sẽ là kẻ thê thảm hơn? Người thì cứ mãi là người song tiên đá rất có khả năng trở về làm đá. Lúc đó sẽ không còn có thể gặp mặt. Huyết Ma pháp thuật cao cường làm gì chứ, không giữ được người yêu. Thế thì làm đàn ông có ý nghĩa gì?
Thiệu Khải Đăng có chút xao động. Nhưng rõ ràng trên đời này, muốn áp chế Huyết Ma là không phải dễ:
- Roẹt!
- Thật là xấu xa. - Cựu thiên đế thở dài - Dùng bạo lực là không tốt, ngươi biết mà.
- Không biết gì cả - Hắn xoay xoay mấy cái vuốt của mình, tỉnh táo - Ngươi cũng dùng bạo lực để cướp vợ đó thôi. Chúng ta không ai hơn ai, không cần giở trò uy hiếp với ta- Những cái vuốt lại dài hơn - Ngươi biết rất rõ, khi ta mất đi nguồn hy vọng sống, ta cũng không ngần ngại làm tới đâu. Còn điều này nữa - Hắn nhếch môi - Thi Quỷ cũng xuất hiện ở thời đại này. Ngươi nghĩ một Huyết Ma và một Thi Quỷ, dựa vào bản lĩnh của thiên đế bỏ trốn lẫn thiên đế chăm chỉ mà non nớt, các ngươi ngăn được bọn ta sao?
Huyết Ma và Thi Quỷ đều là “đồ độc”. Thật ra bọn chúng và thiên giới, nước sông không phạm nước giếng, nhưng từ lúc thiên giới đảm nhận thêm công việc bảo hộ cho loài người thì va chạm nhiều hơn. Thiên đế đời này thật tốt. Rất chăm chỉ và rất có trách nhiệm song cựu thiên đế thì khác, không thích, thường né việc, không làm!
- Thi Quỷ đẹp trai lắm. Hắn lại là một xác chết biết đi. Quan trọng nhất, hắn chưa có người yêu, cũng chưa biết yêu. Ngươi đặt ma chú lên người cô bé con kia, song với Thi Quỷ, có phải là nó hoàn toàn vô tác dụng không?
- Ngươi…
Với kẻ này, phải là vừa đấm vừa xoa, nếu không muốn nửa chừng có chuyện:
- Thôi mà. Chúng ta đều là những người đàn ông trưởng thành và chững chạc. Chúng ta đều không muốn đồ của mình bị người khác động tới càng không quan tâm đến ai sẽ bị ảnh hưởng thế nào. Ta biết, nếu ta giở trò với người ngươi thích, ngươi cũng không để ta và vợ ta yên. Ma quỷ thường thù dai, nói gì ngươi là Huyết Ma, chúa yêu ma mà.
- Thật ra ta mau quên lắm. - Thiệu Khải Đăng cười cười - Trí nhớ chỉ tồn tại một thời gian ngắn. Nên muốn làm gì ta sẽ làm ngay. Đánh nhau với ngươi, không giết được ngươi là đương nhiên. Nhưng mang một trong hai người quan trọng của ngươi đi chắc là không đến nỗi là làm không được - Hắn lại thì thầm vào tai cựu thiên đế… - Hơn nữa những kẻ xung quanh ta đều có thể giúp được ít nhiều. Phạm sư gia có thể đến gặp thiên đế mới và Tiểu Tà Tà của ngươi. Một vài lời nói, nhưng với những kẻ đang bị gạt, không biết có đủ tỉnh táo để phân biệt đúng sai không?
Cả hai cùng cười. Nhưng là cái cười gờm nhau, hăm dọa nhau rất rõ:
- Ta bày cho ngươi một cách lưỡng toàn kỳ mĩ (vẹn cả hai đường). Vừa giúp vợ ta bảo vệ ông bà nhạc, vừa giúp ngươi mau chóng có lòng của Nương Tiên. Ngươi nghĩ sao?
/125
|