- Thưa ba mẹ…
Thạch Tiên không khỏi ngỡ ngàng khi về nhà, ông bà Úc đang ngồi bên cạnh một cô gái xinh đẹp, dịu dàng. Trong lòng bà là một đứa trẻ khoảng 2 tuổi trắng trẻo, đáng yêu:
- Tiểu Tiên… - Bà Úc vui mừng đến rơi nước mắt - Chị con… chị của con về rồi.
Thạch Tiên đúng là có chút hụt hẫng khi nhìn cảnh cả nhà xum họp. Chị mới là con ruột của ông bà. Còn mình… dù sao chỉ là một đứa con nuôi.
- Em đừng nghĩ ngợi gì cả Tiểu Tiên ạ - Tuy chưa nói chuyện bao giờ nhưng Huệ Lâm đã nghe ba mẹ kể về Thạch Tiên - Một cô con gái nuôi nhưng hiếu thuận, thời gian qua đã thay cô chăm sóc cha mẹ. Trong lòng đã có sự cảm kích, bây giờ nhìn thấy cô em xinh xắn đáng yêu, càng thêm mến - Chị cũng là chị của em mà.
Bữa cơm diễn ra thật suôn sẻ. Chỉ có cựu thiên đế là ngọ nguậy không yên trên ghế. Cuộc nói chuyện với Úc lão gia thật ấn tượng. Tuy ông không biết chuyện hắn bắt cóc Thạch Tiên, cô chỉ đơn giản kể lại câu chuyện mình bị lừa bán quá biên giới, sau đó bỏ trốn và gặp “chồng hiện tại” song cũng không vì vậy mà cuộc trò chuyện bớt đi sự căng thẳng:
- Cậu… . con tên là gì?
- Dạ… Con là…
Phải nghĩ ra một cái tên.Ngày xưa cha cứ gọi là “Nhất… Nhị... Tam”. Thiệu Khải Đăng có tên là do hắn sống chung cùng loài người lâu. Thi Quỷ là mượn tên của người khác. Còn Cựu thiên đế biết lấy tên gì?
- Tiểu Lạc. Đừng chạy ra ngoài. Coi chừng lạc đó con!
Tiểu Lạc mới 2 tuổi, mọi thứ xung quanh chỉ dừng lại ở mức thích và không thích. Ánh mặt trời, cây cỏ, con cái toàn là những thứ nó chưa biết bao giờ. Cái gì nhìn thấy cũng tò mò cũng muốn xem cho thật kỹ:
- Con là Hạ Vĩnh Lạc.
Vĩnh Lạc, vĩnh viễn vui sống, vĩnh viễn yên bình. Có lẽ cũng là điều ai cũng mơ ước.
- Ừ.
Cuộc sống con người là chuỗi ngày phức tạp. Thân phận - cuộc sống. Con trai lại phải đi học. Đi học - ăn uống - tiêu dùng đều phải có tiền. Haiz, thật là phức tạp. Nhưng biết làm sao được, khi hắn đã có vợ con. Kẻ không trách nhiệm một ngày nào đó lại chán ghét cuộc sống cô đơn, muốn tìm chút sôi động. Song, kèm với sự khuấy động đó lại là bao nhiêu thứ, nếu không tự buộc mình phải “trách nhiệm và cố gắng” thì chẳng biết làm gì.
- Hai đứa vào nhà nghỉ đi. Ba mẹ cũng đi nghỉ.
Cha mẹ đều đã già rồi. Cuộc sống của hai người đã khó khăn, còn phải “dính” thêm một gia đình thì thật là phức tạp. Hạ Vĩnh Lạc (cựu thiên đế) thở dài. Một tay bồng con, hắn quay sang vợ:
- Em vào nghỉ đi. Tôi ra ngoài một chút.
Thiệu Khải Đăng đang ngồi xem hồ sơ sổ sách với sự cố vấn và giảng giải của Phạm Vĩnh Kỳ. Cái gì cũng phải học mà. Trong cái thế giới này, làm đại ca xã hội đen cũng phải học. Cái gã Thi Quỷ Diệp Vũ Tường không phải cũng đã tốt nghiệp hai trường đại học đó sao?
- Anh hai. Có người tìm…
- Ai vậy?
- Hạ Vĩnh Lạc.
- Không quen. Cho hắn biến đi!
Cánh cửa bỗng bị xô mạnh. Hạ Vĩnh Lạc bước vào:
- Anh hai… Hắn ta…
- Biết rồi.
Thiệu Khải Đăng phất tay ra hiệu. Bọn đàn em hiểu ý, vội đi ra:
- Sao hả? - Thiệu Khải Đăng cười cười - Đặt tên nữa à? Xem ra ngươi quyết tâm bước ra từ bóng “mịt mờ” nhỉ?
Dốt mà cứ hay nói chữ. Nhưng bây giờ không phải là lúc bàn tới vấn đề này:
- Ta cần ngươi giúp.
- Giúp cái gì?
- Ngươi có giấy tờ chứ?
- Đương nhiên. Cái mớ giấy lộn đó không có là không được.
- Ta muốn ngươi làm cho ta một cái.
Cuối cùng thì cũng có cái để bắt chẹt gã này rồi. Thiệu Khải Đăng cười thầm. So về năng lực, hai bên có lẽ là ngang ngửa. Đánh chỉ phí thời gian. Thiệu Khải Đăng vốn là cướp. Hắn ngang ngạnh bá đạo, đó là bản chất. Dù có bày ra nhiều trò cũng chỉ để tiếp cận nàng. Tiện nghi dù chiếm được song thời đại này nữ tử lại có tư tưởng “yêu thương mới thành đôi lứa”. Nàng không vì chuyện đã có quan hệ thân mật mà phó thác đời mình cho Thiệu Khải Đăng. Hắn lại không dám mạnh tay với nàng. Cựu thiên đế là anh rể, nói gì thì nói, nếu gã can thiệp, hai bên là một chết, một bị thương. Hoàn toàn không có lợi:
- Đương nhiên là không vấn đề. - Hắn bước đến gần bên cựu thiên đế, gằn từng tiếng một - Với một điều kiện…
- Ta biết. - Người xưa nói không sai, ngưu tầm ngưu - mã tầm mã vì chỉ chúng có thể hiểu nhau - Không được xen vào bất cứ việc gì ngươi làm. Đúng không?
- Thông minh. Ngươi thử xen vào xem, đừng tưởng ta không biết, ngươi đang dùng thuật che mắt để bọn thiên đế mới không nhận ra thân phận thật của ngươi. Nếu ngươi làm ta nổi điên, tất cả đều tung hê ra hết. Thiên đế tiền nhiệm vì trốn tránh trách nhiệm, lại cướp con người làm vợ, còn sinh con. Chỉ cần tin tức lộ ra, vợ con ngươi chính là miếng mồi của cả tam giới. Khống chế được thiên đế, lúc đó tính gì mà chẳng được.
Thạch Tiên không khỏi ngỡ ngàng khi về nhà, ông bà Úc đang ngồi bên cạnh một cô gái xinh đẹp, dịu dàng. Trong lòng bà là một đứa trẻ khoảng 2 tuổi trắng trẻo, đáng yêu:
- Tiểu Tiên… - Bà Úc vui mừng đến rơi nước mắt - Chị con… chị của con về rồi.
Thạch Tiên đúng là có chút hụt hẫng khi nhìn cảnh cả nhà xum họp. Chị mới là con ruột của ông bà. Còn mình… dù sao chỉ là một đứa con nuôi.
- Em đừng nghĩ ngợi gì cả Tiểu Tiên ạ - Tuy chưa nói chuyện bao giờ nhưng Huệ Lâm đã nghe ba mẹ kể về Thạch Tiên - Một cô con gái nuôi nhưng hiếu thuận, thời gian qua đã thay cô chăm sóc cha mẹ. Trong lòng đã có sự cảm kích, bây giờ nhìn thấy cô em xinh xắn đáng yêu, càng thêm mến - Chị cũng là chị của em mà.
Bữa cơm diễn ra thật suôn sẻ. Chỉ có cựu thiên đế là ngọ nguậy không yên trên ghế. Cuộc nói chuyện với Úc lão gia thật ấn tượng. Tuy ông không biết chuyện hắn bắt cóc Thạch Tiên, cô chỉ đơn giản kể lại câu chuyện mình bị lừa bán quá biên giới, sau đó bỏ trốn và gặp “chồng hiện tại” song cũng không vì vậy mà cuộc trò chuyện bớt đi sự căng thẳng:
- Cậu… . con tên là gì?
- Dạ… Con là…
Phải nghĩ ra một cái tên.Ngày xưa cha cứ gọi là “Nhất… Nhị... Tam”. Thiệu Khải Đăng có tên là do hắn sống chung cùng loài người lâu. Thi Quỷ là mượn tên của người khác. Còn Cựu thiên đế biết lấy tên gì?
- Tiểu Lạc. Đừng chạy ra ngoài. Coi chừng lạc đó con!
Tiểu Lạc mới 2 tuổi, mọi thứ xung quanh chỉ dừng lại ở mức thích và không thích. Ánh mặt trời, cây cỏ, con cái toàn là những thứ nó chưa biết bao giờ. Cái gì nhìn thấy cũng tò mò cũng muốn xem cho thật kỹ:
- Con là Hạ Vĩnh Lạc.
Vĩnh Lạc, vĩnh viễn vui sống, vĩnh viễn yên bình. Có lẽ cũng là điều ai cũng mơ ước.
- Ừ.
Cuộc sống con người là chuỗi ngày phức tạp. Thân phận - cuộc sống. Con trai lại phải đi học. Đi học - ăn uống - tiêu dùng đều phải có tiền. Haiz, thật là phức tạp. Nhưng biết làm sao được, khi hắn đã có vợ con. Kẻ không trách nhiệm một ngày nào đó lại chán ghét cuộc sống cô đơn, muốn tìm chút sôi động. Song, kèm với sự khuấy động đó lại là bao nhiêu thứ, nếu không tự buộc mình phải “trách nhiệm và cố gắng” thì chẳng biết làm gì.
- Hai đứa vào nhà nghỉ đi. Ba mẹ cũng đi nghỉ.
Cha mẹ đều đã già rồi. Cuộc sống của hai người đã khó khăn, còn phải “dính” thêm một gia đình thì thật là phức tạp. Hạ Vĩnh Lạc (cựu thiên đế) thở dài. Một tay bồng con, hắn quay sang vợ:
- Em vào nghỉ đi. Tôi ra ngoài một chút.
Thiệu Khải Đăng đang ngồi xem hồ sơ sổ sách với sự cố vấn và giảng giải của Phạm Vĩnh Kỳ. Cái gì cũng phải học mà. Trong cái thế giới này, làm đại ca xã hội đen cũng phải học. Cái gã Thi Quỷ Diệp Vũ Tường không phải cũng đã tốt nghiệp hai trường đại học đó sao?
- Anh hai. Có người tìm…
- Ai vậy?
- Hạ Vĩnh Lạc.
- Không quen. Cho hắn biến đi!
Cánh cửa bỗng bị xô mạnh. Hạ Vĩnh Lạc bước vào:
- Anh hai… Hắn ta…
- Biết rồi.
Thiệu Khải Đăng phất tay ra hiệu. Bọn đàn em hiểu ý, vội đi ra:
- Sao hả? - Thiệu Khải Đăng cười cười - Đặt tên nữa à? Xem ra ngươi quyết tâm bước ra từ bóng “mịt mờ” nhỉ?
Dốt mà cứ hay nói chữ. Nhưng bây giờ không phải là lúc bàn tới vấn đề này:
- Ta cần ngươi giúp.
- Giúp cái gì?
- Ngươi có giấy tờ chứ?
- Đương nhiên. Cái mớ giấy lộn đó không có là không được.
- Ta muốn ngươi làm cho ta một cái.
Cuối cùng thì cũng có cái để bắt chẹt gã này rồi. Thiệu Khải Đăng cười thầm. So về năng lực, hai bên có lẽ là ngang ngửa. Đánh chỉ phí thời gian. Thiệu Khải Đăng vốn là cướp. Hắn ngang ngạnh bá đạo, đó là bản chất. Dù có bày ra nhiều trò cũng chỉ để tiếp cận nàng. Tiện nghi dù chiếm được song thời đại này nữ tử lại có tư tưởng “yêu thương mới thành đôi lứa”. Nàng không vì chuyện đã có quan hệ thân mật mà phó thác đời mình cho Thiệu Khải Đăng. Hắn lại không dám mạnh tay với nàng. Cựu thiên đế là anh rể, nói gì thì nói, nếu gã can thiệp, hai bên là một chết, một bị thương. Hoàn toàn không có lợi:
- Đương nhiên là không vấn đề. - Hắn bước đến gần bên cựu thiên đế, gằn từng tiếng một - Với một điều kiện…
- Ta biết. - Người xưa nói không sai, ngưu tầm ngưu - mã tầm mã vì chỉ chúng có thể hiểu nhau - Không được xen vào bất cứ việc gì ngươi làm. Đúng không?
- Thông minh. Ngươi thử xen vào xem, đừng tưởng ta không biết, ngươi đang dùng thuật che mắt để bọn thiên đế mới không nhận ra thân phận thật của ngươi. Nếu ngươi làm ta nổi điên, tất cả đều tung hê ra hết. Thiên đế tiền nhiệm vì trốn tránh trách nhiệm, lại cướp con người làm vợ, còn sinh con. Chỉ cần tin tức lộ ra, vợ con ngươi chính là miếng mồi của cả tam giới. Khống chế được thiên đế, lúc đó tính gì mà chẳng được.
/125
|