Đưa Tiểu Lạc đến trường xong, Thạch Tiên đến chỗ làm thêm. Thiệu Khải Đăng cũng lẳng lặng đi sau, ban đầu tưởng là tình cờ chung một con đường nhưng càng lúc cô càng chột dạ:
- Này.
- Hửm?
- Đăng… đừng có đi theo tôi được không? Tôi phải đi làm thêm.
- Thì có sao? Tiểu Tiên đi cứ đi, tôi theo thì cứ theo thôi.
Kiểu theo đuổi thẳng thừng và không hề che đậy này làm Thạch Tiên tuy bụng đầy ấm ức cũng không thể nào phản đối được. Đường vốn là của chung, hắn muốn đi thế nào, cô có quyền gì mà quản chứ?
- Nhưng mà… tôi. Kìa…
Xe buýt tới. Thạch Tiên quyết định thật nhanh. Cô bất ngờ chạy thật nhanh, gần như là phóng lên trong khi Thiệu Khải Đăng bị mất tập trung nhìn theo hướng mắt của mình. Xe lăn bánh ngay, trong xe thì chật kín người. Một tay nắm chặt lấy chỗ vịn tay, Thạch Tiên vừa thở phào nhẹ nhõm thì bỗng nhiên có tiếng ai đó sát bên:
- Em Úc. Em cũng đi xe buýt chuyến này à?
Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo mà. Người vừa hỏi chuyện là thầy Đàm “quân tử”. Gọi là thế vì thầy dạy môn Hán ngữ này luôn lấy làm tự hào vì vốn hiểu biết của mình. Thầy ví mình với trúc, thanh thoát, trang nhã, biểu tượng của “quân tử”. Nhưng bên trong vẻ “quân tử” ấy lại là một tính cách gần như là trái ngược. Thầy soi xét, để ý chuyện của học sinh, lại thù dai nên sinh viên trong trường không mấy ai thích.
- Em chào thầy ạ!
- Ngoan. Lên xe buýt mà đứng thế kia thì mệt lắm - Đàm “quân tử” cười tình, bất ngờ kéo mạnh tay Thạch Tiên - Hay là em ngồi đây cho…
Vị trí ngồi là một chỗ nhỏ xíu bên cạnh ông ta. Thạch Tiên phản ứng ngay, gay gắt:
- Thầy… Xin thầy tự…
- Thầy không có ý gì đâu - Ông ta vội vàng cắt Thạch Tiên - Thầy chỉ…
- Két…
Chiếc xe buýt bỗng dưng thắng gấp. Ông bác tài xế hét lên:
- Muốn chết hả?
Sao đó có ai nói gì nữa. Nhưng gã quân tử này với ánh mắt hau háu làm Thạch Tiên không khỏi đề phòng. Cô cũng sẵn sàng co chân lên đá một phát nếu ông ta còn giở trò nữa. Đám đông bỗng nhiên chợt dẹp ra. Vẫn nụ cười tươi, Thiệu Khải Đăng bước lên xe, hướng về hướng Thạch Tiên.
- Tiểu Tiên…
Là một mối quan hệ phức tạp. Mọi người trong xe lại tiếp tục nhắm mắt định thần, không quan tâm tới câu chuyện của 3 người nữa. Thiệu Khải Đăng bước đến bên Thạch Tiên, giọng hết sức dịu dàng:
- Mồ hôi ra rồi kìa. Lần sau không được chạy nhanh thế nhé!
Ngoại hình, lời nói của hắn cùng với gương mặt đỏ bừng của Thạch Tiên đã khiến Đàm “quân tử” cũng cảm thấy chột dạ lẫn tức tối. Ông ta hắng giọng:
- Trò thấy thầy mà không chào à?
Bây giờ Thiệu Khải Đăng mới để ý tới người đang ngồi. Hắn xoay người, ngăn Nương Tiên tiếp xúc với hắn ta, giọng lạnh nhạt:
- Có nhiều người không cần phải lên tiếng ai cũng tự giác mà cúi đầu, bên cạnh đó nhiều dạng cũng khiến người ta chưa thấy mặt đã vô cùng chán ghét. Thầy Đàm có lẽ cũng biết, mình thuộc kiểu người nào.
Thạch Tiên không hiểu là do mình nhìn nhầm hay con người kia đã thay đổi nhưng thật lòng, cô thích Thiệu Khải Đăng của những ngày âm thầm lặng lẽ hơn. Con người này mạnh mẽ quá, nhưng sự mạnh mẽ đó lại làm cô sợ. Kiểu nói năng khiến thầy Đàm còn không dám lên tiếng kia nữa, hoàn toàn khác hẳn với người trong trí nhớ của Thạch Tiên. Xe lại ngừng cho một đợt khách mới lên. Thiệu Khải Đăng đứng phía ngoài gần như bị xô bật đi bởi những con người đang vội vã. Tuy nhiên bờ vai đó vẫn không rời vị trí, kiên trì che chở cho Thạch Tiên.
- Mệt không?
- Không… Đăng mệt không?
- Không có mệt…
Hắn lại hỏi:
- Tiểu Tiên làm thêm việc gì?
- Phụ việc cho quán trà thôi.
- Ừ. Thế thì Đăng sẽ đến đó uống trà.
Hôm đó, Thiệu Khải Đăng đã làm cho quán trà nơi Thạch Tiên làm phải xôn xao. Hắn uống tổng cộng 24 ly trà, uống rất sảng khoái, từ đầu buổi tới cuối buổi không dùng gì khác ngoài trà. Thạch Tiên định bụng không nói gì tới hắn, chuyên tâm làm công việc của mình, nhưng trước sự chú ý không tránh khỏi của mọi người dành cho Thiệu Khải Đăng, cô cũng phải lên tiếng:
- Đăng… Không về à?
- Không. Đợi Tiểu Tiên cùng về.
- Tôi về trễ lắm. - Cô hơi hoảng - Sau khi xong việc ở đây tôi còn phải đến “Nhà Trùng Khánh” nữa. Bạn…
- Nhà Trùng Khánh? - Thiệu Khải Đăng cũng đã từng đến nơi này trong đợt “thị sát” với Phạm Vĩnh Kỳ - Nơi đó phức tạp lắm. Tiểu Tiên…
- Phức tạp hay không là tùy người thôi. - Thạch Tiên cười nhẹ - Đăng về đi, không cần…
- Tiểu Tiên không nghĩ phức tạp nhưng tôi thì lại cho nơi đó phức tạp. Tiểu Tiên đi một mình, tôi không yên tâm.
Cũng trong lúc ấy, A Bình - một người làm phục vụ chung đi ngang qua. Nghe câu nói đó, chị cười cười, huých nhẹ vào người Thạch Tiên làm cô nóng bừng cả mặt. Nhưng cũng không nói gì nữa. Cô là con gái, nghe mấy lời ấy, tự nhiên lại có cảm giác ngọt ngào.
- Anh chàng này hay đấy, Tiểu Tiên - Khi Thạch Tiên xuống dưới bếp, A Bình thẳng thắn nhận xét - Em đừng…
- Chị đừng nói nữa mà. - Thạch Tiên vội lảng đi, bưng tiếp mâm bánh bao và trà ra ngoài cho khách. Đi ngang chỗ Thiệu Khải Đăng, vô thức, cô không khỏi nhìn sang. Chợt giật mình... Hắn không chỉ có một mình ngồi đó. Bên cạnh đã có một cô gái,tuy không rõ mặt nhưng vóc dáng nhìn đằng sau cũng rất hấp dẫn, gợi tình. Giọng nói thì thật thanh thoát:
- Uống rượu nhé? Rượu ở đây khá là ngon.
- Này.
- Hửm?
- Đăng… đừng có đi theo tôi được không? Tôi phải đi làm thêm.
- Thì có sao? Tiểu Tiên đi cứ đi, tôi theo thì cứ theo thôi.
Kiểu theo đuổi thẳng thừng và không hề che đậy này làm Thạch Tiên tuy bụng đầy ấm ức cũng không thể nào phản đối được. Đường vốn là của chung, hắn muốn đi thế nào, cô có quyền gì mà quản chứ?
- Nhưng mà… tôi. Kìa…
Xe buýt tới. Thạch Tiên quyết định thật nhanh. Cô bất ngờ chạy thật nhanh, gần như là phóng lên trong khi Thiệu Khải Đăng bị mất tập trung nhìn theo hướng mắt của mình. Xe lăn bánh ngay, trong xe thì chật kín người. Một tay nắm chặt lấy chỗ vịn tay, Thạch Tiên vừa thở phào nhẹ nhõm thì bỗng nhiên có tiếng ai đó sát bên:
- Em Úc. Em cũng đi xe buýt chuyến này à?
Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo mà. Người vừa hỏi chuyện là thầy Đàm “quân tử”. Gọi là thế vì thầy dạy môn Hán ngữ này luôn lấy làm tự hào vì vốn hiểu biết của mình. Thầy ví mình với trúc, thanh thoát, trang nhã, biểu tượng của “quân tử”. Nhưng bên trong vẻ “quân tử” ấy lại là một tính cách gần như là trái ngược. Thầy soi xét, để ý chuyện của học sinh, lại thù dai nên sinh viên trong trường không mấy ai thích.
- Em chào thầy ạ!
- Ngoan. Lên xe buýt mà đứng thế kia thì mệt lắm - Đàm “quân tử” cười tình, bất ngờ kéo mạnh tay Thạch Tiên - Hay là em ngồi đây cho…
Vị trí ngồi là một chỗ nhỏ xíu bên cạnh ông ta. Thạch Tiên phản ứng ngay, gay gắt:
- Thầy… Xin thầy tự…
- Thầy không có ý gì đâu - Ông ta vội vàng cắt Thạch Tiên - Thầy chỉ…
- Két…
Chiếc xe buýt bỗng dưng thắng gấp. Ông bác tài xế hét lên:
- Muốn chết hả?
Sao đó có ai nói gì nữa. Nhưng gã quân tử này với ánh mắt hau háu làm Thạch Tiên không khỏi đề phòng. Cô cũng sẵn sàng co chân lên đá một phát nếu ông ta còn giở trò nữa. Đám đông bỗng nhiên chợt dẹp ra. Vẫn nụ cười tươi, Thiệu Khải Đăng bước lên xe, hướng về hướng Thạch Tiên.
- Tiểu Tiên…
Là một mối quan hệ phức tạp. Mọi người trong xe lại tiếp tục nhắm mắt định thần, không quan tâm tới câu chuyện của 3 người nữa. Thiệu Khải Đăng bước đến bên Thạch Tiên, giọng hết sức dịu dàng:
- Mồ hôi ra rồi kìa. Lần sau không được chạy nhanh thế nhé!
Ngoại hình, lời nói của hắn cùng với gương mặt đỏ bừng của Thạch Tiên đã khiến Đàm “quân tử” cũng cảm thấy chột dạ lẫn tức tối. Ông ta hắng giọng:
- Trò thấy thầy mà không chào à?
Bây giờ Thiệu Khải Đăng mới để ý tới người đang ngồi. Hắn xoay người, ngăn Nương Tiên tiếp xúc với hắn ta, giọng lạnh nhạt:
- Có nhiều người không cần phải lên tiếng ai cũng tự giác mà cúi đầu, bên cạnh đó nhiều dạng cũng khiến người ta chưa thấy mặt đã vô cùng chán ghét. Thầy Đàm có lẽ cũng biết, mình thuộc kiểu người nào.
Thạch Tiên không hiểu là do mình nhìn nhầm hay con người kia đã thay đổi nhưng thật lòng, cô thích Thiệu Khải Đăng của những ngày âm thầm lặng lẽ hơn. Con người này mạnh mẽ quá, nhưng sự mạnh mẽ đó lại làm cô sợ. Kiểu nói năng khiến thầy Đàm còn không dám lên tiếng kia nữa, hoàn toàn khác hẳn với người trong trí nhớ của Thạch Tiên. Xe lại ngừng cho một đợt khách mới lên. Thiệu Khải Đăng đứng phía ngoài gần như bị xô bật đi bởi những con người đang vội vã. Tuy nhiên bờ vai đó vẫn không rời vị trí, kiên trì che chở cho Thạch Tiên.
- Mệt không?
- Không… Đăng mệt không?
- Không có mệt…
Hắn lại hỏi:
- Tiểu Tiên làm thêm việc gì?
- Phụ việc cho quán trà thôi.
- Ừ. Thế thì Đăng sẽ đến đó uống trà.
Hôm đó, Thiệu Khải Đăng đã làm cho quán trà nơi Thạch Tiên làm phải xôn xao. Hắn uống tổng cộng 24 ly trà, uống rất sảng khoái, từ đầu buổi tới cuối buổi không dùng gì khác ngoài trà. Thạch Tiên định bụng không nói gì tới hắn, chuyên tâm làm công việc của mình, nhưng trước sự chú ý không tránh khỏi của mọi người dành cho Thiệu Khải Đăng, cô cũng phải lên tiếng:
- Đăng… Không về à?
- Không. Đợi Tiểu Tiên cùng về.
- Tôi về trễ lắm. - Cô hơi hoảng - Sau khi xong việc ở đây tôi còn phải đến “Nhà Trùng Khánh” nữa. Bạn…
- Nhà Trùng Khánh? - Thiệu Khải Đăng cũng đã từng đến nơi này trong đợt “thị sát” với Phạm Vĩnh Kỳ - Nơi đó phức tạp lắm. Tiểu Tiên…
- Phức tạp hay không là tùy người thôi. - Thạch Tiên cười nhẹ - Đăng về đi, không cần…
- Tiểu Tiên không nghĩ phức tạp nhưng tôi thì lại cho nơi đó phức tạp. Tiểu Tiên đi một mình, tôi không yên tâm.
Cũng trong lúc ấy, A Bình - một người làm phục vụ chung đi ngang qua. Nghe câu nói đó, chị cười cười, huých nhẹ vào người Thạch Tiên làm cô nóng bừng cả mặt. Nhưng cũng không nói gì nữa. Cô là con gái, nghe mấy lời ấy, tự nhiên lại có cảm giác ngọt ngào.
- Anh chàng này hay đấy, Tiểu Tiên - Khi Thạch Tiên xuống dưới bếp, A Bình thẳng thắn nhận xét - Em đừng…
- Chị đừng nói nữa mà. - Thạch Tiên vội lảng đi, bưng tiếp mâm bánh bao và trà ra ngoài cho khách. Đi ngang chỗ Thiệu Khải Đăng, vô thức, cô không khỏi nhìn sang. Chợt giật mình... Hắn không chỉ có một mình ngồi đó. Bên cạnh đã có một cô gái,tuy không rõ mặt nhưng vóc dáng nhìn đằng sau cũng rất hấp dẫn, gợi tình. Giọng nói thì thật thanh thoát:
- Uống rượu nhé? Rượu ở đây khá là ngon.
/125
|