Bắt đầu vào mùa đông, những cơn gió rét mướt cũng bắt đầu thổi từ cửa sổ vào, tuyết trắng xoay cuốn trong gió, như điệu nhảy của bông liễu.
Cửa sổ khuê phòng của Phiến Ngôn được đóng chặt, giữa phòng có một chậu than, chậu bằng đồng mạ vàng đặt trên cái kiềng ba chân, trong phòng vô cùng ấm áp, nhưng nhiệt độ của chậu than hồng đó không thể sánh bằng thân thể ấm áp của Linh Lệ, vừa vào đông, Phiến Ngôn gần như không thể rời khỏi Linh Lệ, mà Linh Lệ cũng gần như không rời được giường của nàng.
“Cảnh sắc mùa đông đẹp quá, nhưng ta lại không thể bước ra cửa, ta cũng rất muốn đi chơi tuyết, rất muốn đắp người tuyết ở ngoài vườn, nhưng ta không thể làm gì được, ngay cả cửa sổ cũng không được mở.” Phiến Ngôn vỗ về một thân da lông ấm áp của Linh Lệ, bất đắc dĩ oán giận.
Linh Lệ rất trầm mặc. Gần đây càng ngày hắn càng trầm mặc, luôn có tâm sự.
“Nhất định ngươi rất muốn đi chơi tuyết đúng không?” Nàng biết hắn sợ nhất là nóng, mùa hè luôn lười biếng, nhưng vừa vào mùa đông hắn liền có tinh thần gấp trăm lần, tuyết rơi càng lớn tinh thần hắn càng tốt.
Linh Lệ vẫn trầm mặc, ánh mắt ngưng trệ, giống như đang suy tư về vấn đề rất nan giải.
“Ngươi phải đi đi!” Phiến Ngôn nhìn hắn không nói lời nào, nghĩ hắn cam chịu, liền rất thông cảm vỗ nhẹ lưng hắn nói. “Ngoài phòng lạnh như vậy, gió to, tuyết cũng rơi nhiều, nhất định ngươi sẽ vui lắm, nhanh đi chơi một chút đi nào. Nếu muốn lăn lộn trên tuyết, thì nhớ là trước khi trở về phải làm sạch sẽ thân thể rồi mới được lên giường đó nhé!” Nàng không thể nhẫn tâm nhốt hắn cả ngày trong gian phòng nho nhỏ này, nhưng cứ nghĩ sau khi hắn rời đi, ổ chăn của nàng sẽ lập tức trở nên lạnh lẽo, đáy lòng lại không hy vọng hắn rời đi.
Linh Lệ vẫn xuất thần cả buổi, mới nhận thấy nàng đang nói với hắn.
“Nàng nói cái gì?” Hắn quay đầu nhìn nàng.
Phiến Ngôn trợn tròn đôi mắt to, không vui chu miệng lên. “Gần đây ngươi cứ là lạ ấy, luôn xuất thần ngẩn người, không biết suy nghĩ cái gì?”
“Ta suy nghĩ một truyện rất quan trọng.” Câu tiếp theo là “đi trộm cỏ linh chi như thế nào đây”, có điều hắn âm thầm bỏ vào trong bụng, không nói ra.
Ánh mắt Phiến Ngôn bỗng sáng lên, mặt mày hớn hở tươi cười.
“Ta biết rồi, có phải đang nghĩ đến sinh nhật của ta không?” Ngày mai chính là sinh nhật nàng mười một tuổi, nàng cho rằng không có chuyện gì quan trọng hơn sinh nhật của nàng.
Sinh nhật đối với một con hổ thật ra không có một chút quan trọng nào cả, không có hổ mẹ nào nói cho hổ con nó được sinh ra vào ngày nào, mà đối với một con hổ đã tu luyện ngàn năm, đó lại càng không được coi là một chuyện. Nếu hàng năm đều phải sinh nhật, qua cả trăm lần cũng thấy mệt mỏi, huống chi còn phải trải qua cả nghìn lần, thật là nhàm chán biết bao.
“Nói vậy năm nay cha mẹ nàng sẽ tốn chút tâm tư chuẩn bị quà cho nàng rồi.” Phiến Ngôn mới trải qua mười lần sinh nhật, tựa như vô cùng coi trọng sinh nhật của mình, lòng nàng còn tràn đầy chờ mong, hắn cũng không hắt nàng một gáo nước lạnh.
“Từ trước đến giờ ngươi đều không tặng quà cho ta……” Phiến Ngôn chu môi, đột nhiên phát hiện lời oán trách của mình hơi quá mức, nàng đã quên hắn là hổ, sao có thể đi mua quà tặng nàng? “Xin lỗi, Linh Lệ, thật ra mỗi lần ngươi tặng cỏ linh chi cho ta đã là món quà tốt nhất rồi, sao ta có thể yêu cầu quá đáng được.”
Linh Lệ ngóng nhìn khuôn mặt nhặt nhỏ nhắn đang lúng túng xin lỗi của nàng, thấp giọng nói:“Ta đang định tặng nàng món quà còn quý hơn cả cỏ linh chi.”
Món quà này có lẽ có thể bài trừ huyết chú trên người nàng, kéo dài sinh mệnh của nàng, đó chính là linh chi tím. Hắn đã tính toán rất lâu, mà tối nay chính là đêm trăng tròn, hắn đã tính sau khi mặt trời lặn liền đến Linh Chi cung trộm linh chi tím.
“Thật ư!” Phiến Ngôn vui vẻ hô lên. “Đó là cái gì vậy? Có thể nói trước cho ta biết không?”
“Không được, có lẽ ta không có cách nào để thuận lợi lấy nó vào tay, chờ ta lấy được nó sẽ cho nàng biết, có điều……” Hắn tiếc nuối thở dài. “Món quà này không thể chuẩn bị xong vào ngày mai, nếu trở thành món quà cho sinh nhật sang năm của nàng có được không?”
“Đương nhiên có thể rồi!” Phiến Ngôn lớn tiếng hoan hô, dùng sức ôm lấy hắn. “Linh Lệ, ngươi thật là tốt với ta!”
Linh Lệ thích nàng cười ngọt ngào, thích nàng làm nũng, thích nàng dùng đầu ngón tay nho nhỏ vuốt ve, thích mùi thơm ngát độc đáo của Xá Nguyệt trên thân thể nàng, hắn càng lúc càng khát vọng dùng hai tay ôm chặt lấy nàng, mà không chỉ là một tấm thân da lông ấm áp sưởi ấm cho thân thể lạnh lẽo của nàng.
Hắn nhất định phải làm cho Phiến Ngôn sống tốt mạnh khỏe, hắn muốn bài trừ huyết chú trên người Phiến Ngôn, cũng muốn bài trừ mê chú giam cầm họ, hắn muốn cố gắng xoay chuyển vận mệnh của hắn và Xá Nguyệt.
Lúc này đi trộm linh chi tím sẽ không thể thuận lợi như trộm cỏ linh chi, thế nên ngày hôm nay trời vừa tối là hắn lập tức đi thẳng tới thiên giới, không thể lãng phí một chút thời gian, nhưng chẳng may sư đệ sư muội của Xá Nguyệt cuốn lấy hắn lâu quá, sẽ hao phí nhiều canh giờ ở thiên giới, thì ở nhân gian nhoáng một cái đã trôi qua vài tháng.
Với hắn, thời gian hắn rời đi chỉ ngắn ngủi vài canh giờ, nhưng mà đối với Phiến Ngôn lại là mấy tháng liền, hắn lo lắng trong mấy tháng không có hắn ở bên, Phiến Ngôn sẽ phải trải qua như thế nào?
“Khi ta không ở đây nàng phải biết tự chăm sóc cho mình thật tốt, phải nghe lời cha mẹ nàng, thuốc có đắng, có khó uống thế nào cũng phải cố gắng uống hết, trời rất lạnh, không thể ngồi bên cửa sổ chờ ta, được không?” Hắn nhẹ giọng nói bên tai nàng.
Phiến Ngôn suy sụp, lập tức hiểu được.
“Không phải ngươi lại muốn lên trời lấy cỏ linh chi giúp ta?” Chỉ có nguyên nhân này hắn mới có thể rời nàng mà đi.
Linh Lệ gật gật đầu.
“Gần đây ta ho ra máu không tính là nghiêm trọng, chờ qua ngày sinh nhật của ta lại nói được không?” Phiến Ngôn bỗng kích động luống cuống.
Linh Lệ không thể đồng ý với nàng, bởi vì chỉ có đêm nay hắn mới có thể khôi phục pháp lực, hắn không thể chờ.
“Ta vẫn chờ mong sinh nhật ngày mai, ngươi ở lại cùng ta nhé, ta không muốn ngươi đi, ngươi ở lại cùng ta đi mà.” Nàng tùy hứng năn nỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ nhăn lại.
“Được, ta sẽ ở lại.” Hắn không đành lòng nhìn vẻ mặt đau lòng của nàng, không suy nghĩ nhiều đã đồng ý.
Phiến Ngôn rất nhanh đã nở một nụ cười tươi như hoa, cánh tay gầy yếu lại ôm lấy hắn.
“Ta chỉ biết ngươi tốt với ta nhất!”
Linh Lệ có chút ảo não, hối hận vì đã nhận lời quá nhanh, hắn muốn sớm đi trộm linh chi tím để cứu nàng, phải chờ một tháng nữa, nàng sẽ phải chịu đau ốm hành hạ thêm một tháng, trong lòng hắn, đi trộm cỏ linh chi để cứu mạng sống của nàng quan trọng hơn rất nhiều so với ở bên nàng trong ngày sinh nhật.
Hơn nữa hắn biết Toàn Cơ nương nương và Lê Sơn Lão Mẫu, Kim Trì Thánh Mẫu ước hẹn đến thịnh hội Vu Lan, mười ngày không ở Linh Chi cung, mười ngày đó trên thiên giới là mười năm dưới hạ giới, vậy nên mấy năm nay hắn trộm cỏ linh chi dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng tính toán canh giờ, Toàn Cơ nương nương cũng sắp trở lại Linh Chi cung rồi, hắn muốn đánh cắp linh chi tím trước mắt bà là chuyện không có khả năng thành hiện thực.
Lòng hắn âm thầm lựa chọn, tâm ý đã quyết.
“Ta…… đi ra ngoài một chút.” Hắn chậm rãi đứng dậy. Đại tuyết che đậy bầu trời, hắn không thấy rõ lúc này mặt trời đã lặn chưa, lo lắng bỗng nhiên biến trở về hình người sẽ dọa nàng sợ.
“Ngươi muốn đi đâu?” Hai tay Phiến Ngôn ôm chặt lấy hắn không chịu buông.
Hắn còn chưa nghĩ ra cái cớ gì, bỗng chốc không trả lời được.
“Không phải ngươi lừa ta đấy chứ? Lúc này ngươi thật sự muốn đi sao? Ngươi không ở lại mừng sinh nhật với ta?” Phiến Ngôn hoài nghi theo dõi hắn, hai chân cũng bò lên người hắn, ôm chặt hắn kéo về phía sau.
“Phiến Ngôn……” Muốn thoát khỏi vòng ôm của nàng là chuyện rất dễ dàng với hắn, nhưng hắn không hề muốn làm nàng bị thương, cho nên vô cùng khó xử.
Đột nhiên, hắn nhìn da lông đen vàng của hắn bị hai tay Phiến Ngôn ôm đang dần dần cởi bỏ, tiếp đó thấy biểu tình kinh ngạc của Phiến Ngôn, không thể tin được mở to hai mắt nhìn hắn, hắn hiểu mình đang biến về hình người, mà Phiến Ngôn lại tận mắt trông thấy.
Hắn có chút bối rối, giống như làm chuyện gì sai bị bắt được.
“Linh Lệ…… ngươi……” Mắt hạnh của Phiến Ngôn mở to hết mức.
Nàng vừa mở miệng, Linh Lệ lập tức thổi nhẹ một hơi lên chóp mũi của nàng, nhẹ nhàng niệm vài câu chú ngữ, thi triển pháp thuật làm cho nàng đi vào giấc ngủ, hắn hy vọng nàng ngủ một giấc tỉnh lại sẽ quên chuyện này.
Bị làm phép, Phiến Ngôn từ từ nhắm mắt lại, nặng nề ngủ thiếp đi.
Linh Lệ thật cẩn thận đắp lại chăn cho nàng, nhanh chóng nhảy xuống giường, trước tiên làm phép tác động vào chậu than, làm than cháy mạnh hơn một chút, tiếp đó biến ra quần áo nhanh chóng mặc vào, phi thân mà ra.
Ngay khi hắn vượt gió muốn tới thiên giới, bỗng nhiên lòng chấn động, ngưng trệ trên không trung, quay đầu nhìn Trúc Châu thành bị tuyết trắng bao trùm……
Thân thể Phiến Ngôn lạnh run lên một cái, từ từ tỉnh lại trong cái lạnh.
“Phiến Ngôn, con ngủ lâu quá, nếu không tỉnh lại mẹ sẽ lo lắng lắm.” Lan Khanh giơ tay sờ lên trán nàng. May quá, không bị sốt.
“Mẹ, đầu con cứ mơ màng……” Phiến Ngôn trừng mắt nhìn, cảm thấy thân mình rất lạnh, hai chân cũng lạnh lẽo.
“Nhất định là do trời lạnh quá, mẹ đã đặt thêm một chậu than đồng trong phòng con rồi, phòng sẽ ấm hơn một chút.” Lan Khanh đứng dậy gẩy than trong chậu, gắp mấy hòn than để vào cái lư nhỏ giữ ấm, lại cẩn thận cất cái lư vào trong quần áo. (Nguyên văn là cái ấm lô, không phải cái lư, nhưng cái ấm lô cũng gần như cái lư, mình dịch luôn thế cho dễ hiểu.)
“Linh Lệ đâu ạ?” Nàng biết vì sao mình cảm thấy lạnh, bởi vì cái lò sưởi ấm áp nàng ôm mỗi ngày bây giờ không thấy đâu.
“Sáng sớm mẹ đã không thấy hắn, đêm qua tuyết rơi rất lớn, cũng không biết hắn đi đâu? Nhưng con cũng không cần lo lắng quá, tuyết ngoài kia không làm hắn lạnh cóng đâu, trời càng lạnh hắn càng vui vẻ đó!” Lan Khanh đi tới trước giường, nhấc lên một góc chăn, bỏ cái lư vào trong chăn.
Suy nghĩ của Phiến Ngôn vẫn còn chút hỗn độn, nàng như mơ thấy Linh Lệ biến thành một nam nhân, tại sao đột nhiên lại mơ như vậy nhỉ? Nàng mơ mơ màng màng, nghĩ không ra.
“Phiến Ngôn, hôm nay là sinh nhật của con, buổi tối cha mẹ ở ngươi trong phòng cùng con ăn bữa cơm, con thích ăn cái gì? Mẹ bảo đầu bếp làm cho con. Đúng rồi, bánh đào mừng thọ? Mứt táo? Hay là bánh hoa quế?” Lan Khanh định để cái lư vào lòng nàng, bỗng nhiên chạm đến cái gì đó cứng cứng. “Đây là cái gì?” Lấy ra nhìn, lại là một miếng ngọc bội khắc hình hổ.
Phiến Ngôn mê hoặc nhìn miếng ngọc bội, trông thật lạ, nó không phải là của nàng mà, sao lại có trên người nàng?
“Trên mặt miếng ngọc bội này điêu khắc hình hổ, đẹp thật, Phiến Ngôn, ai cho con thế?” Lan Khanh đặt trong lòng bàn tay quan sát.
Ngọc bội khắc hổ? Phiến Ngôn từ từ mở to đôi mắt, rướn người lấy ngọc bội từ trong tay Lan Khanh, nâng trên tay cẩn thận đánh giá.
Đúng là ngọc bội hình hổ, khắc một mãnh hổ đang nằm, thân hổ có vằn, có thể thấy được da lông của nó sặc sỡ mềm mại, cái đuôi cuốn trên lưng, vừa vặn tạo thành một vòng nhỏ có thể buộc dây đeo vào người.
“Mẹ, đây nhất định là của Linh Lệ tặng cho con.” Nàng tin là vậy, nhất định là vậy!
“Linh Lệ?!” Lan Khanh kinh ngạc. “Linh Lệ làm sao có thể đi mua ngọc bội? Tuy hắn có thể nói tiếng người, cũng có linh tính, nhưng hắn dù sao cũng là hổ mà!”
“Nhất định là hắn, không có người khác, ngọc bội này nhất định là hắn tặng cho con.” Tiếng nói của Phiến Ngôn mỏng manh, cũng rất kiên định.
Lan Khanh không khỏi hít một hơi khí lạnh, lông mày nhíu sâu, càng nghĩ càng bất an.
“Phiến Ngôn, Linh Lệ có nói cho con hắn đi đâu không?” Trong lòng nàng tâm tư nhấp nhô không ngừng.
“Hắn lại đi lấy cỏ linh chi giúp con.” Phiến Ngôn cắn môi, như bị tủi thân rất nhiều.
“Hắn đi lấy cỏ linh chi cho con không phải chuyện rất bình thường sao?” Lan Khanh nhẹ giọng nói.
“Con muốn hắn ở lại qua sinh nhật con rồi mới đi, hắn đồng ý với con rồi, nhưng chỉ là lừa con thôi!” Nàng tức giận đến chảy nước mắt.
“Phiến Ngôn, chuyện này con cũng không đúng, sinh nhật của con có cha mẹ ở bên con là được rồi, sao lại muốn cả Linh Lệ nữa? Cha mẹ mới là người thân nhất của con!” Lan Khanh dịu dàng dỗ nàng. “Hơn nữa, Linh Lệ phải đi lấy cỏ linh chi để trị bệnh cho con, cũng không phải hắn chuồn ra ngoài chơi, con lại chỉ muốn hắn mừng sinh nhật với con, như vậy rất trẻ con đó.”
Phiến Ngôn đang xuất thần nhìn ngọc bội, như không hề nghe thấy lời nói của mẹ.
“Rõ ràng hắn đã đồng ý sẽ mừng sinh nhật với con, vậy mà lại chỉ lấy miếng ngọc bội này để ứng phó với con, hắn nghĩ ngọc bội hình hổ có thể thay thế được hắn sao?” Nàng cắn môi thì thào nói, ngơ ngác chảy nước mắt.
Nhìn Phiến Ngôn không muốn rời xa Linh Lệ như vậy, nếu miếng ngọc bội kia thật sự là Linh Lệ đưa cho Phiến Ngôn…… Lan Khanh kinh hãi, đột nhiên rùng mình một cái.
Giữa người với người, ngọc trở thành tượng trưng cao quý cho tình cảm, quân vương ban cho thần tử, cha mẹ đưa cho đứa con yêu quý, mà nam nhân và nữ nhân lại được coi là vật đính ước, đó là một cách để biểu đạt tình ý, nhưng Linh Lệ là hổ, không phải người!
Lan Khanh càng nghĩ càng sợ hãi, Linh Lệ đưa ngọc bội cho Phiến Ngôn tuyệt đối không phải một chuyện tốt, một con hổ biết đưa ngọc bội cho người thật là chuyện vô cùng đáng sợ! Người và thú không nên xảy ra chuyện trao nhận lễ vật biểu đạt tình cảm như vậy, huống chi Phiến Ngôn dần dần lớn lên, ngày càng ỷ lại vào Linh Lệ, ngộ nhỡ tình cảm đi lệch, làm sao mà tốt được?
“Phiến Ngôn, con đừng quên Linh Lệ là một con hổ, tuy hắn là ân nhân của con, nhưng hắn là hổ, con không thể quên.” Nàng che giấu lo âu bất an trong lòng, nghiêm nghị cảnh cáo.
Phiến Ngôn đưa tay lau nước mắt, trong đầu bỗng nhiên hiện lên giấc mơ Linh Lệ biến thành nam nhân, hai tròng mắt to tròn ngơ ngác chợt sáng lên.
“Nào, đưa ngọc bội đó cho mẹ, mẹ giữ cho con.” Lan Khanh vội vàng muốn giảm bớt đến mức thấp nhất bất an trong lòng.
“Không cần!” Phiến Ngôn vội vàng lắc đầu, hai tay nắm chặt ngọc bội hình hổ dán vào trong ngực, dáng vẻ âu yếm bảo vệ. “Con muốn tự giữ nó, trước khi Linh Lệ trở về, miếng ngọc bội hổ này sẽ thay hắn làm bạn với con.”
“Mẹ giúp con đi xâu sợi dây vào, cho con mang trên người được không?” Lan Khanh một lòng thầm nghĩ lừa Phiến Ngôn để lấy ngọc bội trong tay nàng.
“Được ạ, vậy mẹ phải nhanh trả lại nó cho con.” Phiến Ngôn mím môi, lưu luyến không rời đưa ngọc bội cho mẹ.
Lan Khanh lấy ngọc bội để vào trong lòng, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cười nói:“Hôm nay là sinh nhật mười một tuổi của con, vui vẻ lên nào, đừng ủ ê mặt mày như thế.”
Phiến Ngôn nghĩ đến Linh Lệ vừa đi, ít nhất hơn nửa tháng thậm chí một tháng mới được gặp lại, lòng nàng liền suy sụp, một chút vui vẻ cũng không có được.
Lan Khanh vì muốn con vui vẻ, liền bắt đầu kể chuyện thần nữ Vu Sơn cho con nghe.
“Mẹ, mẹ đã nghe chuyện về Xá Nguyệt tiên tử chưa?” Chưa nghe xong Lan Khanh kể về thần nữ Vu Sơn, Phiến Ngôn liền xen vào cắt lời mẹ.
“Xá Nguyệt tiên tử?” Lan Khanh giật mình, mờ mịt lắc đầu. “Mẹ chưa từng nghe, con nghe được ở đâu thế?”
“Linh Lệ nói với con ạ.” Nàng khẽ cắn môi dưới, lại bắt đầu ngẩn ngơ.
Thật vất vả mới dẫn dắt dời được đề tài đó, vậy mà lại quay về chuyện của Linh Lệ, Lan Khanh bất đắc dĩ thở dài.
“Mẹ giúp con thay một bộ quần áo đẹp được không?” Nàng xoay người lấy từ tủ quần áo ra một bộ quần áo mới đặc biệt làm cho Phiến Ngôn, cười nói:“Cha con cũng mua rất nhiều đèn lồng cho con, trên mỗi chiếc đèn đều vẽ hình câu chuyện mà con thích, ban đêm đốt đèn lên nhìn, sẽ đẹp lắm đó!”
Phiến Ngôn ôm chăn bông chậm rãi nằm xuống, thì thào nói:“Linh Lệ không ở đây, con không muốn mừng sinh nhật.”
Lan Khanh kinh ngạc quay đầu nhìn Phiến Ngôn, nàng khó có thể tưởng tượng Linh Lệ đã trở thành một người không thể thiếu trong cuộc sống của Phiến Ngôn, hoàn toàn tác động đến tất cả suy nghĩ của nàng.
Nàng cảm thấy kinh sợ, bản năng của người mẹ làm cho nàng muốn ngăn cản tất cả những chuyện có thể xảy ra.
Linh Lệ lại lần nữa đi vào “Cầu Cách Phàm”, “Cầu Cách Phàm” này hắn đã đi qua vô số lần.
Hắn dựa vào ngàn năm đạo hạnh để xông vào, mỗi lần đều phải chịu lửa thiêu, sét đánh và điện giật đau nhức, mỗi lần đều là khổ hình, mỗi lần xông vào đạo hạnh của hắn lại ít đi vài năm, pháp lực cũng giảm đi một phần.
Hắn hy vọng đây là lần cuối cùng chịu đựng loại khổ hình này, cho nên hắn không thể không trộm được linh chi tím.
Cắn răng chống đỡ qua “Cầu Cách Phàm”, hắn thống khổ ngồi quỳ trên mặt đất thở dốc, đợi cho đau nhức giảm bớt một chút, hắn lập tức đứng dậy chạy về hướng Linh Chi cung.
Đi đến phía trước Linh Chi cung, hắn thấy Bích Thủy tiên tử ôm kiếm canh giữ ở cửa cung, hết nhìn đông lại nhìn tây, giống như đang chờ người nào đến.
Linh Lệ biết hắn ẩn thân cũng vô dụng, bởi vì yêu khí như đám sương đen của hắn vốn không thể che giấu được trên thiên giới, cho nên mỗi lần đến Linh Chi cung hắn nhất định là trực tiếp sử dụng vũ lực, tốc chiến tốc thắng. “Trộm cỏ linh chi” thật ra chỉ là tô cho đẹp hành vi của hắn, trên thực tế hắn chính là táo tợn chẳng kiêng nể gì mà đi cướp về.
“Linh Lệ, ngươi quả nhiên lại tới nữa!” Bích Thủy tiên tử bất đắc dĩ thở dài.
“Đã lâu không thấy, Bích Thủy tiên tử.” Hắn nhíu mày cười, lên tiếng chào hỏi.
“Gần hai canh giờ không gặp, là đủ lâu.” Bích Thủy tiên tử tức giận hừ một tiếng. Bình thường thấy hắn chỉ cách có một, hai canh giờ đã đến, cùng hắn đánh xong một trận, còn chưa khôi phục thể lực hắn lại tới nữa, phải nói là ba sư huynh sư muội bọn họ mười ngày nay không ngừng ứng phó với hắn.
“Thật có lỗi, ta tới quá thường xuyên, đã nhiều ngày nay làm các ngươi mệt mỏi muốn chết, có điều say lần này có thể ta sẽ không tới nữa, các ngươi cũng có thể thoải mái một chút.” Hắn lễ trước binh sau, bởi vì trận đánh một lúc nữa hắn sẽ không khách khí.
“Vân Thanh sư huynh nói đúng, ngươi nhất định sẽ đến trộm linh chi tím!” Thần sắc của Bích Thủy tiên tử có chút kích động. “Ta khuyên ngươi đừng có để ý đến linh chi tím, nương nương sắp trở lại rồi, tốt nhất là ngươi đi nhanh một chút!”
“Nhưng bây giờ chẳng phải nương nương còn chưa trở về sao?” Hắn không chút do dự đi tới hướng cửa cung. Hắn cũng biết Toàn Cơ nương nương sắp trở về, cho nên càng không thể lãng phí một chút thời gian.
“Linh Lệ, ngươi đừng làm chúng ta khó xử, chúng ta không thể để ngươi lấy đi linh chi tím!” Bích Thủy tiên tử giơ kiếm chắn hắn. “Sư huynh muốn ta nhắc ngươi nhanh chóng rời đi, nếu không nương nương trở về ngươi sẽ không bước đi nổi đâu!”
Đương nhiên không thể khuyên Linh Lệ được, lần này hắn đến với mục đích duy nhất chính là trộm linh chi tím về.
“Bích Thủy, ngươi không đánh lại ta đâu, nếu ngươi muốn giữ lại Tuyệt Yêu kiếm của ngươi thì đừng có ngăn cản ta, để ta đi vào, nếu không…… Tuyệt Yêu kiếm sẽ có kết cục như Tru Yêu kiếm.” Lơ đãng nhắc tới Tru Yêu kiếm, ngực hắn lại dậy lên một cơn đau đớn quen thuộc.
“Ngươi còn dám nhắc đến Tru Yêu kiếm! Ngươi hại Xá Nguyệt sư tỷ thành như vậy, bây giờ còn muốn đến hại chúng ta?” Giọng điệu của Bích Thủy tiên tử mang theo oán trách, tức giận trừng mắt với hắn.
Trên mặt Linh Lệ xuất hiện ám ảnh trầm trọng, mày rậm phút chốc nhíu chặt.
“Ngươi hắn là biết ta đến trộm linh chi tím là vì muốn cứu Xá Nguyệt!” Hắn gầm nhẹ, cánh tay phải vung ra, một luồng khí đen âm trầm rét lạnh quét về phía nàng, làm Tuyệt Yêu kiếm rung động rời khỏi tay nàng.
Bích Thủy tiên tử bối rối, phi thân đi đỡ kiếm, vừa xoay người, đã thấy Linh Lệ tiến vào Linh Chi cung.
“Linh Lệ!” Nàng đang muốn đuổi theo, ngẩng đầu nhìn thấy từ phương xa có đám sương tím hừng hực, vội vàng hô to. “Nương nương đã trở lại! Linh Lệ, ngươi mai đi đi!”
Lúc này Linh Lệ vừa xông đến Tử Chi Viên, đang giằng co với Vân Thanh đồng tử và Chu Nhật đồng tử, Vân Thanh vừa nghe thấy nương nương đã trở lại, sắc mặt thoáng chốc biến đổi mạnh.
“Ngươi còn không mau đi!” Vân Thanh đồng tử lo lắng đến độ dậm chân.
Trong đầu Linh Lệ phút chốc hiện lên một khoảng trống, lúc này đưa tay là có thể chạm tới linh chi tím, nếu lần này buông tay, sau này làm sao có thể có cơ hội tốt như vậy? Ở nhân gian năm nay Phiến Ngôn đã mười một tuổi, kiếp này sinh mệnh của nàng sẽ không được lâu nữa, ngoài linh chi tím ra, có nhiều cỏ linh chi đến đâu cũng không cứu được nàng, hơn nữa, hắn thật vất vả mới làm cho Phiến Ngôn hoàn toàn tiếp nhận mình, có thể vui vẻ nói với hắn “Linh Lệ, ta rất thích ngươi!” Hắn không thể làm cho tất cả đều uổng phí, hắn không muốn lại luôn hồi mãi mãi như vậy!
“Lấy được linh chi tím ta lập tức đi!”
Hắn dang rộng hai tay, một dòng khí đen đặc đột nhiên vụt ta từ cánh tay hắn như nước vỡ bờ, như một con rắn đen dữ tợn vòng quanh hắn, vây quanh người hắn, chiếm giữ quanh thân hắn.
Trong khoảnh khắc, dòng khí đen mãnh liệt đó bắn ra như bị nổ tung, làm rung động cả tòa Linh Chi cung, những thứ bị dòng khí đen đó va phải đều biến thành bột mịn, Vân Thanh đồng tử, Chu Nhật đồng tử, Bích Thủy tiên tử đều bị đánh bay ra ngoài, trong miệng phun ra máu tươi, xương cốt toàn thân cũng phát ra tiếng kêu như vỡ vụn, Lục Yêu kiếm, Phược Yêu kiếm, Tuyệt Yêu kiếm bị văng vào không trung, tiên khí của ba thanh kiếm sáng mờ mờ đều bị khí đen của Linh Lệ chôn vùi gần như không thấy.
Linh Lệ còn không kịp thu hồi pháp lực liền vọt vào bên trong Tử Chi Viên, thoáng chốc, một mùi hương thơm ngào ngạt đánh về phía hắn, hắn hít vào một hơi thật sâu, kinh ngạc dừng bước.
Mùi hương này gần như giống y mùi hương trên người Xá Nguyệt!
Hắn nhìn hơn mười cây linh chi tím cao chừng một thước trong vườn, ánh sáng tím ẩn hiện, màu sắc trong suốt đẹp đẽ, nhan sắc đó, hình dáng như mây bay đó, giống như đúc với cái bớt trên ngực Xá Nguyệt!
Hắn kinh ngạc giật mình, ngây người một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi vươn tay, muốn hái xuống một gốc linh chi tím.
“Linh Lệ, khẩu vị của ngươi đúng là càng lúc càng lớn, trộm cỏ linh chi không đủ, bây giờ còn muốn tới trộm linh chi tím sao?” Âm thanh mềm nhẹ nghe qua thật ôn hòa trang nghiêm, chỉ có Linh Lệ nghe được sự lãnh khốc và tà ác trong tiếng nói đó.
Linh Lệ nảy sinh ác độc hái linh chi tím xuống, cắn ở trong miệng, hóa thành một đụm khí đen bay đi.
Bóng dáng màu đỏ đuổi theo hắn.
Vô số ánh sáng sắc nhọn như kim bắn thủng sương đen, trong nháy mắt máu tươi phun đầy lên thảm cỏ xanh biếc, máu đỏ chảy xuống cứ như một cơn mưa phùn.
Linh Lệ ngã trên mặt đất, máu tươi phun ra mãnh liệt như nham thạch nóng chảy, linh chi tím rơi xuống bên cạnh hắn, bị máu của hắn nhiễm đỏ.
“Sao không tiêu dao tự tại dưới hạ giới, mà lại muốn tới thiên giới ép ta thu phục ngươi?” Tiếng nói bình tĩnh ôn hòa như ẩn như hiện bên cạnh hắn.
Linh Lệ hung tợn trừng mắt nhìn bà – đây là Toàn Cơ nương nương đã bị hắn nguyền rủa gần hai trăm năm!
“Linh chi tím nhiễm máu của yêu thú đã không thể dùng, ngươi đã làm tốn công sức vun trồng linh chi tím của bản cung.” Toàn Cơ nương nương lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn. “Lần này bản cung sẽ không nhẹ nhàng tha cho ngươi.”
Toàn Cơ nương nương vẩy nhẹ tay, làm hai hỏa long bay ra từ tay áo.
Linh Lệ thở dốc một hơi, chỉ nhìn thấy ngọn lửa nóng rực, nhanh chóng vây quanh toàn thân hắn.
Hắn đau đến rống lên, cảm giác làn da vỡ toang nứt ra, hắn thấy đóa linh chi tím và hắn bị sa vào ngọn lửa cháy rừng rực, chậm rãi thiêu thành tro tàn……
Cửa sổ khuê phòng của Phiến Ngôn được đóng chặt, giữa phòng có một chậu than, chậu bằng đồng mạ vàng đặt trên cái kiềng ba chân, trong phòng vô cùng ấm áp, nhưng nhiệt độ của chậu than hồng đó không thể sánh bằng thân thể ấm áp của Linh Lệ, vừa vào đông, Phiến Ngôn gần như không thể rời khỏi Linh Lệ, mà Linh Lệ cũng gần như không rời được giường của nàng.
“Cảnh sắc mùa đông đẹp quá, nhưng ta lại không thể bước ra cửa, ta cũng rất muốn đi chơi tuyết, rất muốn đắp người tuyết ở ngoài vườn, nhưng ta không thể làm gì được, ngay cả cửa sổ cũng không được mở.” Phiến Ngôn vỗ về một thân da lông ấm áp của Linh Lệ, bất đắc dĩ oán giận.
Linh Lệ rất trầm mặc. Gần đây càng ngày hắn càng trầm mặc, luôn có tâm sự.
“Nhất định ngươi rất muốn đi chơi tuyết đúng không?” Nàng biết hắn sợ nhất là nóng, mùa hè luôn lười biếng, nhưng vừa vào mùa đông hắn liền có tinh thần gấp trăm lần, tuyết rơi càng lớn tinh thần hắn càng tốt.
Linh Lệ vẫn trầm mặc, ánh mắt ngưng trệ, giống như đang suy tư về vấn đề rất nan giải.
“Ngươi phải đi đi!” Phiến Ngôn nhìn hắn không nói lời nào, nghĩ hắn cam chịu, liền rất thông cảm vỗ nhẹ lưng hắn nói. “Ngoài phòng lạnh như vậy, gió to, tuyết cũng rơi nhiều, nhất định ngươi sẽ vui lắm, nhanh đi chơi một chút đi nào. Nếu muốn lăn lộn trên tuyết, thì nhớ là trước khi trở về phải làm sạch sẽ thân thể rồi mới được lên giường đó nhé!” Nàng không thể nhẫn tâm nhốt hắn cả ngày trong gian phòng nho nhỏ này, nhưng cứ nghĩ sau khi hắn rời đi, ổ chăn của nàng sẽ lập tức trở nên lạnh lẽo, đáy lòng lại không hy vọng hắn rời đi.
Linh Lệ vẫn xuất thần cả buổi, mới nhận thấy nàng đang nói với hắn.
“Nàng nói cái gì?” Hắn quay đầu nhìn nàng.
Phiến Ngôn trợn tròn đôi mắt to, không vui chu miệng lên. “Gần đây ngươi cứ là lạ ấy, luôn xuất thần ngẩn người, không biết suy nghĩ cái gì?”
“Ta suy nghĩ một truyện rất quan trọng.” Câu tiếp theo là “đi trộm cỏ linh chi như thế nào đây”, có điều hắn âm thầm bỏ vào trong bụng, không nói ra.
Ánh mắt Phiến Ngôn bỗng sáng lên, mặt mày hớn hở tươi cười.
“Ta biết rồi, có phải đang nghĩ đến sinh nhật của ta không?” Ngày mai chính là sinh nhật nàng mười một tuổi, nàng cho rằng không có chuyện gì quan trọng hơn sinh nhật của nàng.
Sinh nhật đối với một con hổ thật ra không có một chút quan trọng nào cả, không có hổ mẹ nào nói cho hổ con nó được sinh ra vào ngày nào, mà đối với một con hổ đã tu luyện ngàn năm, đó lại càng không được coi là một chuyện. Nếu hàng năm đều phải sinh nhật, qua cả trăm lần cũng thấy mệt mỏi, huống chi còn phải trải qua cả nghìn lần, thật là nhàm chán biết bao.
“Nói vậy năm nay cha mẹ nàng sẽ tốn chút tâm tư chuẩn bị quà cho nàng rồi.” Phiến Ngôn mới trải qua mười lần sinh nhật, tựa như vô cùng coi trọng sinh nhật của mình, lòng nàng còn tràn đầy chờ mong, hắn cũng không hắt nàng một gáo nước lạnh.
“Từ trước đến giờ ngươi đều không tặng quà cho ta……” Phiến Ngôn chu môi, đột nhiên phát hiện lời oán trách của mình hơi quá mức, nàng đã quên hắn là hổ, sao có thể đi mua quà tặng nàng? “Xin lỗi, Linh Lệ, thật ra mỗi lần ngươi tặng cỏ linh chi cho ta đã là món quà tốt nhất rồi, sao ta có thể yêu cầu quá đáng được.”
Linh Lệ ngóng nhìn khuôn mặt nhặt nhỏ nhắn đang lúng túng xin lỗi của nàng, thấp giọng nói:“Ta đang định tặng nàng món quà còn quý hơn cả cỏ linh chi.”
Món quà này có lẽ có thể bài trừ huyết chú trên người nàng, kéo dài sinh mệnh của nàng, đó chính là linh chi tím. Hắn đã tính toán rất lâu, mà tối nay chính là đêm trăng tròn, hắn đã tính sau khi mặt trời lặn liền đến Linh Chi cung trộm linh chi tím.
“Thật ư!” Phiến Ngôn vui vẻ hô lên. “Đó là cái gì vậy? Có thể nói trước cho ta biết không?”
“Không được, có lẽ ta không có cách nào để thuận lợi lấy nó vào tay, chờ ta lấy được nó sẽ cho nàng biết, có điều……” Hắn tiếc nuối thở dài. “Món quà này không thể chuẩn bị xong vào ngày mai, nếu trở thành món quà cho sinh nhật sang năm của nàng có được không?”
“Đương nhiên có thể rồi!” Phiến Ngôn lớn tiếng hoan hô, dùng sức ôm lấy hắn. “Linh Lệ, ngươi thật là tốt với ta!”
Linh Lệ thích nàng cười ngọt ngào, thích nàng làm nũng, thích nàng dùng đầu ngón tay nho nhỏ vuốt ve, thích mùi thơm ngát độc đáo của Xá Nguyệt trên thân thể nàng, hắn càng lúc càng khát vọng dùng hai tay ôm chặt lấy nàng, mà không chỉ là một tấm thân da lông ấm áp sưởi ấm cho thân thể lạnh lẽo của nàng.
Hắn nhất định phải làm cho Phiến Ngôn sống tốt mạnh khỏe, hắn muốn bài trừ huyết chú trên người Phiến Ngôn, cũng muốn bài trừ mê chú giam cầm họ, hắn muốn cố gắng xoay chuyển vận mệnh của hắn và Xá Nguyệt.
Lúc này đi trộm linh chi tím sẽ không thể thuận lợi như trộm cỏ linh chi, thế nên ngày hôm nay trời vừa tối là hắn lập tức đi thẳng tới thiên giới, không thể lãng phí một chút thời gian, nhưng chẳng may sư đệ sư muội của Xá Nguyệt cuốn lấy hắn lâu quá, sẽ hao phí nhiều canh giờ ở thiên giới, thì ở nhân gian nhoáng một cái đã trôi qua vài tháng.
Với hắn, thời gian hắn rời đi chỉ ngắn ngủi vài canh giờ, nhưng mà đối với Phiến Ngôn lại là mấy tháng liền, hắn lo lắng trong mấy tháng không có hắn ở bên, Phiến Ngôn sẽ phải trải qua như thế nào?
“Khi ta không ở đây nàng phải biết tự chăm sóc cho mình thật tốt, phải nghe lời cha mẹ nàng, thuốc có đắng, có khó uống thế nào cũng phải cố gắng uống hết, trời rất lạnh, không thể ngồi bên cửa sổ chờ ta, được không?” Hắn nhẹ giọng nói bên tai nàng.
Phiến Ngôn suy sụp, lập tức hiểu được.
“Không phải ngươi lại muốn lên trời lấy cỏ linh chi giúp ta?” Chỉ có nguyên nhân này hắn mới có thể rời nàng mà đi.
Linh Lệ gật gật đầu.
“Gần đây ta ho ra máu không tính là nghiêm trọng, chờ qua ngày sinh nhật của ta lại nói được không?” Phiến Ngôn bỗng kích động luống cuống.
Linh Lệ không thể đồng ý với nàng, bởi vì chỉ có đêm nay hắn mới có thể khôi phục pháp lực, hắn không thể chờ.
“Ta vẫn chờ mong sinh nhật ngày mai, ngươi ở lại cùng ta nhé, ta không muốn ngươi đi, ngươi ở lại cùng ta đi mà.” Nàng tùy hứng năn nỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ nhăn lại.
“Được, ta sẽ ở lại.” Hắn không đành lòng nhìn vẻ mặt đau lòng của nàng, không suy nghĩ nhiều đã đồng ý.
Phiến Ngôn rất nhanh đã nở một nụ cười tươi như hoa, cánh tay gầy yếu lại ôm lấy hắn.
“Ta chỉ biết ngươi tốt với ta nhất!”
Linh Lệ có chút ảo não, hối hận vì đã nhận lời quá nhanh, hắn muốn sớm đi trộm linh chi tím để cứu nàng, phải chờ một tháng nữa, nàng sẽ phải chịu đau ốm hành hạ thêm một tháng, trong lòng hắn, đi trộm cỏ linh chi để cứu mạng sống của nàng quan trọng hơn rất nhiều so với ở bên nàng trong ngày sinh nhật.
Hơn nữa hắn biết Toàn Cơ nương nương và Lê Sơn Lão Mẫu, Kim Trì Thánh Mẫu ước hẹn đến thịnh hội Vu Lan, mười ngày không ở Linh Chi cung, mười ngày đó trên thiên giới là mười năm dưới hạ giới, vậy nên mấy năm nay hắn trộm cỏ linh chi dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng tính toán canh giờ, Toàn Cơ nương nương cũng sắp trở lại Linh Chi cung rồi, hắn muốn đánh cắp linh chi tím trước mắt bà là chuyện không có khả năng thành hiện thực.
Lòng hắn âm thầm lựa chọn, tâm ý đã quyết.
“Ta…… đi ra ngoài một chút.” Hắn chậm rãi đứng dậy. Đại tuyết che đậy bầu trời, hắn không thấy rõ lúc này mặt trời đã lặn chưa, lo lắng bỗng nhiên biến trở về hình người sẽ dọa nàng sợ.
“Ngươi muốn đi đâu?” Hai tay Phiến Ngôn ôm chặt lấy hắn không chịu buông.
Hắn còn chưa nghĩ ra cái cớ gì, bỗng chốc không trả lời được.
“Không phải ngươi lừa ta đấy chứ? Lúc này ngươi thật sự muốn đi sao? Ngươi không ở lại mừng sinh nhật với ta?” Phiến Ngôn hoài nghi theo dõi hắn, hai chân cũng bò lên người hắn, ôm chặt hắn kéo về phía sau.
“Phiến Ngôn……” Muốn thoát khỏi vòng ôm của nàng là chuyện rất dễ dàng với hắn, nhưng hắn không hề muốn làm nàng bị thương, cho nên vô cùng khó xử.
Đột nhiên, hắn nhìn da lông đen vàng của hắn bị hai tay Phiến Ngôn ôm đang dần dần cởi bỏ, tiếp đó thấy biểu tình kinh ngạc của Phiến Ngôn, không thể tin được mở to hai mắt nhìn hắn, hắn hiểu mình đang biến về hình người, mà Phiến Ngôn lại tận mắt trông thấy.
Hắn có chút bối rối, giống như làm chuyện gì sai bị bắt được.
“Linh Lệ…… ngươi……” Mắt hạnh của Phiến Ngôn mở to hết mức.
Nàng vừa mở miệng, Linh Lệ lập tức thổi nhẹ một hơi lên chóp mũi của nàng, nhẹ nhàng niệm vài câu chú ngữ, thi triển pháp thuật làm cho nàng đi vào giấc ngủ, hắn hy vọng nàng ngủ một giấc tỉnh lại sẽ quên chuyện này.
Bị làm phép, Phiến Ngôn từ từ nhắm mắt lại, nặng nề ngủ thiếp đi.
Linh Lệ thật cẩn thận đắp lại chăn cho nàng, nhanh chóng nhảy xuống giường, trước tiên làm phép tác động vào chậu than, làm than cháy mạnh hơn một chút, tiếp đó biến ra quần áo nhanh chóng mặc vào, phi thân mà ra.
Ngay khi hắn vượt gió muốn tới thiên giới, bỗng nhiên lòng chấn động, ngưng trệ trên không trung, quay đầu nhìn Trúc Châu thành bị tuyết trắng bao trùm……
Thân thể Phiến Ngôn lạnh run lên một cái, từ từ tỉnh lại trong cái lạnh.
“Phiến Ngôn, con ngủ lâu quá, nếu không tỉnh lại mẹ sẽ lo lắng lắm.” Lan Khanh giơ tay sờ lên trán nàng. May quá, không bị sốt.
“Mẹ, đầu con cứ mơ màng……” Phiến Ngôn trừng mắt nhìn, cảm thấy thân mình rất lạnh, hai chân cũng lạnh lẽo.
“Nhất định là do trời lạnh quá, mẹ đã đặt thêm một chậu than đồng trong phòng con rồi, phòng sẽ ấm hơn một chút.” Lan Khanh đứng dậy gẩy than trong chậu, gắp mấy hòn than để vào cái lư nhỏ giữ ấm, lại cẩn thận cất cái lư vào trong quần áo. (Nguyên văn là cái ấm lô, không phải cái lư, nhưng cái ấm lô cũng gần như cái lư, mình dịch luôn thế cho dễ hiểu.)
“Linh Lệ đâu ạ?” Nàng biết vì sao mình cảm thấy lạnh, bởi vì cái lò sưởi ấm áp nàng ôm mỗi ngày bây giờ không thấy đâu.
“Sáng sớm mẹ đã không thấy hắn, đêm qua tuyết rơi rất lớn, cũng không biết hắn đi đâu? Nhưng con cũng không cần lo lắng quá, tuyết ngoài kia không làm hắn lạnh cóng đâu, trời càng lạnh hắn càng vui vẻ đó!” Lan Khanh đi tới trước giường, nhấc lên một góc chăn, bỏ cái lư vào trong chăn.
Suy nghĩ của Phiến Ngôn vẫn còn chút hỗn độn, nàng như mơ thấy Linh Lệ biến thành một nam nhân, tại sao đột nhiên lại mơ như vậy nhỉ? Nàng mơ mơ màng màng, nghĩ không ra.
“Phiến Ngôn, hôm nay là sinh nhật của con, buổi tối cha mẹ ở ngươi trong phòng cùng con ăn bữa cơm, con thích ăn cái gì? Mẹ bảo đầu bếp làm cho con. Đúng rồi, bánh đào mừng thọ? Mứt táo? Hay là bánh hoa quế?” Lan Khanh định để cái lư vào lòng nàng, bỗng nhiên chạm đến cái gì đó cứng cứng. “Đây là cái gì?” Lấy ra nhìn, lại là một miếng ngọc bội khắc hình hổ.
Phiến Ngôn mê hoặc nhìn miếng ngọc bội, trông thật lạ, nó không phải là của nàng mà, sao lại có trên người nàng?
“Trên mặt miếng ngọc bội này điêu khắc hình hổ, đẹp thật, Phiến Ngôn, ai cho con thế?” Lan Khanh đặt trong lòng bàn tay quan sát.
Ngọc bội khắc hổ? Phiến Ngôn từ từ mở to đôi mắt, rướn người lấy ngọc bội từ trong tay Lan Khanh, nâng trên tay cẩn thận đánh giá.
Đúng là ngọc bội hình hổ, khắc một mãnh hổ đang nằm, thân hổ có vằn, có thể thấy được da lông của nó sặc sỡ mềm mại, cái đuôi cuốn trên lưng, vừa vặn tạo thành một vòng nhỏ có thể buộc dây đeo vào người.
“Mẹ, đây nhất định là của Linh Lệ tặng cho con.” Nàng tin là vậy, nhất định là vậy!
“Linh Lệ?!” Lan Khanh kinh ngạc. “Linh Lệ làm sao có thể đi mua ngọc bội? Tuy hắn có thể nói tiếng người, cũng có linh tính, nhưng hắn dù sao cũng là hổ mà!”
“Nhất định là hắn, không có người khác, ngọc bội này nhất định là hắn tặng cho con.” Tiếng nói của Phiến Ngôn mỏng manh, cũng rất kiên định.
Lan Khanh không khỏi hít một hơi khí lạnh, lông mày nhíu sâu, càng nghĩ càng bất an.
“Phiến Ngôn, Linh Lệ có nói cho con hắn đi đâu không?” Trong lòng nàng tâm tư nhấp nhô không ngừng.
“Hắn lại đi lấy cỏ linh chi giúp con.” Phiến Ngôn cắn môi, như bị tủi thân rất nhiều.
“Hắn đi lấy cỏ linh chi cho con không phải chuyện rất bình thường sao?” Lan Khanh nhẹ giọng nói.
“Con muốn hắn ở lại qua sinh nhật con rồi mới đi, hắn đồng ý với con rồi, nhưng chỉ là lừa con thôi!” Nàng tức giận đến chảy nước mắt.
“Phiến Ngôn, chuyện này con cũng không đúng, sinh nhật của con có cha mẹ ở bên con là được rồi, sao lại muốn cả Linh Lệ nữa? Cha mẹ mới là người thân nhất của con!” Lan Khanh dịu dàng dỗ nàng. “Hơn nữa, Linh Lệ phải đi lấy cỏ linh chi để trị bệnh cho con, cũng không phải hắn chuồn ra ngoài chơi, con lại chỉ muốn hắn mừng sinh nhật với con, như vậy rất trẻ con đó.”
Phiến Ngôn đang xuất thần nhìn ngọc bội, như không hề nghe thấy lời nói của mẹ.
“Rõ ràng hắn đã đồng ý sẽ mừng sinh nhật với con, vậy mà lại chỉ lấy miếng ngọc bội này để ứng phó với con, hắn nghĩ ngọc bội hình hổ có thể thay thế được hắn sao?” Nàng cắn môi thì thào nói, ngơ ngác chảy nước mắt.
Nhìn Phiến Ngôn không muốn rời xa Linh Lệ như vậy, nếu miếng ngọc bội kia thật sự là Linh Lệ đưa cho Phiến Ngôn…… Lan Khanh kinh hãi, đột nhiên rùng mình một cái.
Giữa người với người, ngọc trở thành tượng trưng cao quý cho tình cảm, quân vương ban cho thần tử, cha mẹ đưa cho đứa con yêu quý, mà nam nhân và nữ nhân lại được coi là vật đính ước, đó là một cách để biểu đạt tình ý, nhưng Linh Lệ là hổ, không phải người!
Lan Khanh càng nghĩ càng sợ hãi, Linh Lệ đưa ngọc bội cho Phiến Ngôn tuyệt đối không phải một chuyện tốt, một con hổ biết đưa ngọc bội cho người thật là chuyện vô cùng đáng sợ! Người và thú không nên xảy ra chuyện trao nhận lễ vật biểu đạt tình cảm như vậy, huống chi Phiến Ngôn dần dần lớn lên, ngày càng ỷ lại vào Linh Lệ, ngộ nhỡ tình cảm đi lệch, làm sao mà tốt được?
“Phiến Ngôn, con đừng quên Linh Lệ là một con hổ, tuy hắn là ân nhân của con, nhưng hắn là hổ, con không thể quên.” Nàng che giấu lo âu bất an trong lòng, nghiêm nghị cảnh cáo.
Phiến Ngôn đưa tay lau nước mắt, trong đầu bỗng nhiên hiện lên giấc mơ Linh Lệ biến thành nam nhân, hai tròng mắt to tròn ngơ ngác chợt sáng lên.
“Nào, đưa ngọc bội đó cho mẹ, mẹ giữ cho con.” Lan Khanh vội vàng muốn giảm bớt đến mức thấp nhất bất an trong lòng.
“Không cần!” Phiến Ngôn vội vàng lắc đầu, hai tay nắm chặt ngọc bội hình hổ dán vào trong ngực, dáng vẻ âu yếm bảo vệ. “Con muốn tự giữ nó, trước khi Linh Lệ trở về, miếng ngọc bội hổ này sẽ thay hắn làm bạn với con.”
“Mẹ giúp con đi xâu sợi dây vào, cho con mang trên người được không?” Lan Khanh một lòng thầm nghĩ lừa Phiến Ngôn để lấy ngọc bội trong tay nàng.
“Được ạ, vậy mẹ phải nhanh trả lại nó cho con.” Phiến Ngôn mím môi, lưu luyến không rời đưa ngọc bội cho mẹ.
Lan Khanh lấy ngọc bội để vào trong lòng, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cười nói:“Hôm nay là sinh nhật mười một tuổi của con, vui vẻ lên nào, đừng ủ ê mặt mày như thế.”
Phiến Ngôn nghĩ đến Linh Lệ vừa đi, ít nhất hơn nửa tháng thậm chí một tháng mới được gặp lại, lòng nàng liền suy sụp, một chút vui vẻ cũng không có được.
Lan Khanh vì muốn con vui vẻ, liền bắt đầu kể chuyện thần nữ Vu Sơn cho con nghe.
“Mẹ, mẹ đã nghe chuyện về Xá Nguyệt tiên tử chưa?” Chưa nghe xong Lan Khanh kể về thần nữ Vu Sơn, Phiến Ngôn liền xen vào cắt lời mẹ.
“Xá Nguyệt tiên tử?” Lan Khanh giật mình, mờ mịt lắc đầu. “Mẹ chưa từng nghe, con nghe được ở đâu thế?”
“Linh Lệ nói với con ạ.” Nàng khẽ cắn môi dưới, lại bắt đầu ngẩn ngơ.
Thật vất vả mới dẫn dắt dời được đề tài đó, vậy mà lại quay về chuyện của Linh Lệ, Lan Khanh bất đắc dĩ thở dài.
“Mẹ giúp con thay một bộ quần áo đẹp được không?” Nàng xoay người lấy từ tủ quần áo ra một bộ quần áo mới đặc biệt làm cho Phiến Ngôn, cười nói:“Cha con cũng mua rất nhiều đèn lồng cho con, trên mỗi chiếc đèn đều vẽ hình câu chuyện mà con thích, ban đêm đốt đèn lên nhìn, sẽ đẹp lắm đó!”
Phiến Ngôn ôm chăn bông chậm rãi nằm xuống, thì thào nói:“Linh Lệ không ở đây, con không muốn mừng sinh nhật.”
Lan Khanh kinh ngạc quay đầu nhìn Phiến Ngôn, nàng khó có thể tưởng tượng Linh Lệ đã trở thành một người không thể thiếu trong cuộc sống của Phiến Ngôn, hoàn toàn tác động đến tất cả suy nghĩ của nàng.
Nàng cảm thấy kinh sợ, bản năng của người mẹ làm cho nàng muốn ngăn cản tất cả những chuyện có thể xảy ra.
Linh Lệ lại lần nữa đi vào “Cầu Cách Phàm”, “Cầu Cách Phàm” này hắn đã đi qua vô số lần.
Hắn dựa vào ngàn năm đạo hạnh để xông vào, mỗi lần đều phải chịu lửa thiêu, sét đánh và điện giật đau nhức, mỗi lần đều là khổ hình, mỗi lần xông vào đạo hạnh của hắn lại ít đi vài năm, pháp lực cũng giảm đi một phần.
Hắn hy vọng đây là lần cuối cùng chịu đựng loại khổ hình này, cho nên hắn không thể không trộm được linh chi tím.
Cắn răng chống đỡ qua “Cầu Cách Phàm”, hắn thống khổ ngồi quỳ trên mặt đất thở dốc, đợi cho đau nhức giảm bớt một chút, hắn lập tức đứng dậy chạy về hướng Linh Chi cung.
Đi đến phía trước Linh Chi cung, hắn thấy Bích Thủy tiên tử ôm kiếm canh giữ ở cửa cung, hết nhìn đông lại nhìn tây, giống như đang chờ người nào đến.
Linh Lệ biết hắn ẩn thân cũng vô dụng, bởi vì yêu khí như đám sương đen của hắn vốn không thể che giấu được trên thiên giới, cho nên mỗi lần đến Linh Chi cung hắn nhất định là trực tiếp sử dụng vũ lực, tốc chiến tốc thắng. “Trộm cỏ linh chi” thật ra chỉ là tô cho đẹp hành vi của hắn, trên thực tế hắn chính là táo tợn chẳng kiêng nể gì mà đi cướp về.
“Linh Lệ, ngươi quả nhiên lại tới nữa!” Bích Thủy tiên tử bất đắc dĩ thở dài.
“Đã lâu không thấy, Bích Thủy tiên tử.” Hắn nhíu mày cười, lên tiếng chào hỏi.
“Gần hai canh giờ không gặp, là đủ lâu.” Bích Thủy tiên tử tức giận hừ một tiếng. Bình thường thấy hắn chỉ cách có một, hai canh giờ đã đến, cùng hắn đánh xong một trận, còn chưa khôi phục thể lực hắn lại tới nữa, phải nói là ba sư huynh sư muội bọn họ mười ngày nay không ngừng ứng phó với hắn.
“Thật có lỗi, ta tới quá thường xuyên, đã nhiều ngày nay làm các ngươi mệt mỏi muốn chết, có điều say lần này có thể ta sẽ không tới nữa, các ngươi cũng có thể thoải mái một chút.” Hắn lễ trước binh sau, bởi vì trận đánh một lúc nữa hắn sẽ không khách khí.
“Vân Thanh sư huynh nói đúng, ngươi nhất định sẽ đến trộm linh chi tím!” Thần sắc của Bích Thủy tiên tử có chút kích động. “Ta khuyên ngươi đừng có để ý đến linh chi tím, nương nương sắp trở lại rồi, tốt nhất là ngươi đi nhanh một chút!”
“Nhưng bây giờ chẳng phải nương nương còn chưa trở về sao?” Hắn không chút do dự đi tới hướng cửa cung. Hắn cũng biết Toàn Cơ nương nương sắp trở về, cho nên càng không thể lãng phí một chút thời gian.
“Linh Lệ, ngươi đừng làm chúng ta khó xử, chúng ta không thể để ngươi lấy đi linh chi tím!” Bích Thủy tiên tử giơ kiếm chắn hắn. “Sư huynh muốn ta nhắc ngươi nhanh chóng rời đi, nếu không nương nương trở về ngươi sẽ không bước đi nổi đâu!”
Đương nhiên không thể khuyên Linh Lệ được, lần này hắn đến với mục đích duy nhất chính là trộm linh chi tím về.
“Bích Thủy, ngươi không đánh lại ta đâu, nếu ngươi muốn giữ lại Tuyệt Yêu kiếm của ngươi thì đừng có ngăn cản ta, để ta đi vào, nếu không…… Tuyệt Yêu kiếm sẽ có kết cục như Tru Yêu kiếm.” Lơ đãng nhắc tới Tru Yêu kiếm, ngực hắn lại dậy lên một cơn đau đớn quen thuộc.
“Ngươi còn dám nhắc đến Tru Yêu kiếm! Ngươi hại Xá Nguyệt sư tỷ thành như vậy, bây giờ còn muốn đến hại chúng ta?” Giọng điệu của Bích Thủy tiên tử mang theo oán trách, tức giận trừng mắt với hắn.
Trên mặt Linh Lệ xuất hiện ám ảnh trầm trọng, mày rậm phút chốc nhíu chặt.
“Ngươi hắn là biết ta đến trộm linh chi tím là vì muốn cứu Xá Nguyệt!” Hắn gầm nhẹ, cánh tay phải vung ra, một luồng khí đen âm trầm rét lạnh quét về phía nàng, làm Tuyệt Yêu kiếm rung động rời khỏi tay nàng.
Bích Thủy tiên tử bối rối, phi thân đi đỡ kiếm, vừa xoay người, đã thấy Linh Lệ tiến vào Linh Chi cung.
“Linh Lệ!” Nàng đang muốn đuổi theo, ngẩng đầu nhìn thấy từ phương xa có đám sương tím hừng hực, vội vàng hô to. “Nương nương đã trở lại! Linh Lệ, ngươi mai đi đi!”
Lúc này Linh Lệ vừa xông đến Tử Chi Viên, đang giằng co với Vân Thanh đồng tử và Chu Nhật đồng tử, Vân Thanh vừa nghe thấy nương nương đã trở lại, sắc mặt thoáng chốc biến đổi mạnh.
“Ngươi còn không mau đi!” Vân Thanh đồng tử lo lắng đến độ dậm chân.
Trong đầu Linh Lệ phút chốc hiện lên một khoảng trống, lúc này đưa tay là có thể chạm tới linh chi tím, nếu lần này buông tay, sau này làm sao có thể có cơ hội tốt như vậy? Ở nhân gian năm nay Phiến Ngôn đã mười một tuổi, kiếp này sinh mệnh của nàng sẽ không được lâu nữa, ngoài linh chi tím ra, có nhiều cỏ linh chi đến đâu cũng không cứu được nàng, hơn nữa, hắn thật vất vả mới làm cho Phiến Ngôn hoàn toàn tiếp nhận mình, có thể vui vẻ nói với hắn “Linh Lệ, ta rất thích ngươi!” Hắn không thể làm cho tất cả đều uổng phí, hắn không muốn lại luôn hồi mãi mãi như vậy!
“Lấy được linh chi tím ta lập tức đi!”
Hắn dang rộng hai tay, một dòng khí đen đặc đột nhiên vụt ta từ cánh tay hắn như nước vỡ bờ, như một con rắn đen dữ tợn vòng quanh hắn, vây quanh người hắn, chiếm giữ quanh thân hắn.
Trong khoảnh khắc, dòng khí đen mãnh liệt đó bắn ra như bị nổ tung, làm rung động cả tòa Linh Chi cung, những thứ bị dòng khí đen đó va phải đều biến thành bột mịn, Vân Thanh đồng tử, Chu Nhật đồng tử, Bích Thủy tiên tử đều bị đánh bay ra ngoài, trong miệng phun ra máu tươi, xương cốt toàn thân cũng phát ra tiếng kêu như vỡ vụn, Lục Yêu kiếm, Phược Yêu kiếm, Tuyệt Yêu kiếm bị văng vào không trung, tiên khí của ba thanh kiếm sáng mờ mờ đều bị khí đen của Linh Lệ chôn vùi gần như không thấy.
Linh Lệ còn không kịp thu hồi pháp lực liền vọt vào bên trong Tử Chi Viên, thoáng chốc, một mùi hương thơm ngào ngạt đánh về phía hắn, hắn hít vào một hơi thật sâu, kinh ngạc dừng bước.
Mùi hương này gần như giống y mùi hương trên người Xá Nguyệt!
Hắn nhìn hơn mười cây linh chi tím cao chừng một thước trong vườn, ánh sáng tím ẩn hiện, màu sắc trong suốt đẹp đẽ, nhan sắc đó, hình dáng như mây bay đó, giống như đúc với cái bớt trên ngực Xá Nguyệt!
Hắn kinh ngạc giật mình, ngây người một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi vươn tay, muốn hái xuống một gốc linh chi tím.
“Linh Lệ, khẩu vị của ngươi đúng là càng lúc càng lớn, trộm cỏ linh chi không đủ, bây giờ còn muốn tới trộm linh chi tím sao?” Âm thanh mềm nhẹ nghe qua thật ôn hòa trang nghiêm, chỉ có Linh Lệ nghe được sự lãnh khốc và tà ác trong tiếng nói đó.
Linh Lệ nảy sinh ác độc hái linh chi tím xuống, cắn ở trong miệng, hóa thành một đụm khí đen bay đi.
Bóng dáng màu đỏ đuổi theo hắn.
Vô số ánh sáng sắc nhọn như kim bắn thủng sương đen, trong nháy mắt máu tươi phun đầy lên thảm cỏ xanh biếc, máu đỏ chảy xuống cứ như một cơn mưa phùn.
Linh Lệ ngã trên mặt đất, máu tươi phun ra mãnh liệt như nham thạch nóng chảy, linh chi tím rơi xuống bên cạnh hắn, bị máu của hắn nhiễm đỏ.
“Sao không tiêu dao tự tại dưới hạ giới, mà lại muốn tới thiên giới ép ta thu phục ngươi?” Tiếng nói bình tĩnh ôn hòa như ẩn như hiện bên cạnh hắn.
Linh Lệ hung tợn trừng mắt nhìn bà – đây là Toàn Cơ nương nương đã bị hắn nguyền rủa gần hai trăm năm!
“Linh chi tím nhiễm máu của yêu thú đã không thể dùng, ngươi đã làm tốn công sức vun trồng linh chi tím của bản cung.” Toàn Cơ nương nương lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn. “Lần này bản cung sẽ không nhẹ nhàng tha cho ngươi.”
Toàn Cơ nương nương vẩy nhẹ tay, làm hai hỏa long bay ra từ tay áo.
Linh Lệ thở dốc một hơi, chỉ nhìn thấy ngọn lửa nóng rực, nhanh chóng vây quanh toàn thân hắn.
Hắn đau đến rống lên, cảm giác làn da vỡ toang nứt ra, hắn thấy đóa linh chi tím và hắn bị sa vào ngọn lửa cháy rừng rực, chậm rãi thiêu thành tro tàn……
/10
|