Lâm Tư Niệm cuối cùng có thể hiểu được tân hôn yến nhĩ trong truyền thuyết là tư vị gì rồi.
Giống như kẹo mạch nha vừa ngọt vừa dính, dính đến độ hai bên cách nhau ba bước vẫn có thể kéo ra một đường chỉ.
Những ngày trước khi nhập động thời tiết thật đẹp, Triệu Anh đến hẹn Tạ Thiếu Ly đi săn, Tạ Thiếu Ly từ chối không chút lưu tình.
Vẫn là dưới những giàn hoa, giàn nho ở hành lang, nhưng Tạ Thiếu Ly lại không còn giống với bộ dáng lôi thôi như lần mượn rượu giải sầu trước, cả người từ trong ra ngoài phát ra ánh sáng rực rỡ khiến Triệu Anh vừa nhìn liền cảm thấy cay mắt, nhất thời ném mặt mũi sang một bên, giọng chua chua: “Vừa nhìn thấy gương mặt cẩu này của huynh liền biết Lâm Tư Niệm đã cho huynh ăn no rồi chứ gì.”
Tâm trạng Tạ Thiếu Ly rất tốt, cũng không tính toán với Triệu Anh, góc miệng còn động trời mà nhếch lên, ánh mắt bay về phía hậu viện, hận không thể mười hai canh giờ đều dán lên người Lâm Tư Niệm.
“Được, Tạ Thiếu Ly huynh được lắm! Tình huynh đệ hơn hai mươi năm của ta với huynh không bằng một nữ nhân!” Cả người Triệu Anh bốc khói, mày rậm nhíu lại, vỗ bàn nói: “Một câu thôi, đi săn hay không!”
Tạ Thiếu Ly vô thức nhìn vào hậu viện, Lâm Tư Niệm và Giang Vũ Đồng đang chơi cờ. Vừa chạm vào ánh mắt của Tạ Thiếu Ly, nàng liền ngại ngùng vẫy tay, cười nói: “Ta không đi săn đâu, mấy người đi đi.”
Nàng và Tạ Thiếu Ly đều vừa nếm được vị ngon, thực tủy biết vị, đêm đêm ân ái, chỉ đáng thương cho cái eo nhức mỏi của nàng, làm gì còn tinh thần mà đi săn? Chỉ có thể bỏ đi thôi.
Thấy nàng từ chối, Tạ Thiếu Ly cũng nhàn nhạt nói: “Không đi. Đi săn với đệ thường chẳng có chuyện gì tốt cả.”
Triệu Anh biết y đang nói đến chuyện bảy năm trước, nhất thời đỉnh đầu bốc khói ngùn ngụt, trầm mặt bước nhanh đến hâu viện: “Đi! Vũ Đồng, chúng ta đi thôi, đừng để ý đến đôi cẩu nam nữ này nữa!”
Giang Vũ Đồng cười nghiêng ngã, ôm bụng nói: “Hai người dù gì cũng phải thu liễm một chút, tội gì phải đả kích những người cô đơn như chúng ta?” Lời vừa nói ra, mặt Lâm Tư Niệm liền đỏ bừng.
Thấy Giang Vũ Đồng hiếm khi nói giúp mình như vậy, Triệu Anh liền nguôi đi một nửa, quay người cười với nàng: “Hay là chúng ta cũng thuận thế mà thành hôn đi, phu thê liên thủ đánh chết bọn họ luôn!”
Triệu Anh mày rậm mắt sâu, cũng được xem là người có phong thái hiên ngang, đáng tiếc một lòng đều đặt trên người Giang gia cô nương, năm nay vẫn chưa chịu kết hôn. Lúc trước khi gặp Giang Vũ Đồng, hắn còn là một tay ăn chơi trêu hoa ghẹo nguyệt, vì để xứng với cường thế của mẫu thân mà cố gắng khiến bản thân trở thành một công tử nhà giàu ở kinh thành chính hiệu. Ai ngờ sau khi gặp Giang Vũ Đồng, tất cả lớp ngụy trang của hắn trong chớp mắt liền tan rã, cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn chính là như vậy.
Những lời vô liêm sỉ của Triệu Anh, Giang Vũ Đồng nghe mãi cũng quen. Nếu không phải bận tâm đến chuyện hắn là con của di (dì) Mi, mẫu thân hai bên có kết giao, thì e rằng nàng đã sớm xé nát tên khoác lác này cho chó ăn rồi.
Giang Vũ Đồng cũng không giận, áo trắng tóc đen nổi bật giữa đám lá đỏ hoa vàng, đẹp không dính một chút bụi trần. Nàng cười nói: “Huynh muối cưới ta còn phải qua ải cha ta đã, không sợ ông ấy giết chết huynh sao?”
Cha của Giang Vũ Đồng, là một nhân vật làm mưa làm gió trong giới giang hồ hai mươi năm trước, giống như một quái vật trường sinh bất lão, tiếu lý tàng đao. Triệu Anh chỉ nhìn thấy một lần nhưng có ấn tượng rất sâu, cả đời này khó quên được.
Triệu Anh không sợ quan lại quyền quý, duy chỉ từ đáy lòng sợ mỗi bộ liếm máu trên đao dáng như Tu La sống của cha nàng, ngay lập tức liền im bặt, không dám nhắc đến nữa.
Vài người ngươ một lời ta một câu, ồn ào đến tận mặt trời sắp xuống núi mới tạm biệt trở về.
Đợi tiễn xong đôi oan gia ồn ào này, Lâm Tư Niệm liền nhìn ngang liếc dọc, thấy xung quanh không có người mới cười he he nhào vào lòng Tạ Thiếu Ly.
Khóe môi Tạ Thiếu Ly câu lên thành một độ cong nhạt không dễ nhìn thấy, y một tay ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, một tay chế trụ ót nàng rồi triền miên hôn sâu.
Màu đỏ của lá phong, màu vàng của cây hạnh, màu xanh của lá chuối, mọi thứ tươi sáng trên thế giới này đều biến thành phông nền, làm nổi bật lên hình ảnh bọn họ đang ôm nhau.
Nửa ngày sau Lâm Tư Niệm mới thở hổn hển tách ra, liếm lên cánh môi bị hôi đến sưng đỏ nói: “Huynh không biết lúc Triệu Anh và Giang tỷ tỷ còn ở đây muội đã bỏ bao nhiêu công sức mới có thể khống chế bản thân không chạy đến hôn huynh đâu.”
Cánh môi nàng hiện lên một mảng thủy quang nhẹ nhàng, giống như đóa hoa sơn trà e thẹn nở rộ lúc ban mai, diễm lệ xinh đẹp. Tạ Thiếu Ly không nhịn được cúi người ngậm lấy hai mảnh hoa cỏ thơm tho kia, mập mờ nói: “Ta cũng vậy.”
Nếu tiếp tục như vậy nữa liền mất khống chế mất, nhớ đến chính sự còn chưa nói, Tạ Thiếu Ly ôm lấy cánh tay nàng thật chặt, vùi mặt vào hõm vai Tạ Thiếu Ly hít một hơi làm dịu đi tâm tình khô nóng trong lòng, lúc này y mới khàn khàn nói: “Phi Phi, ta có chuyện muốn nói với muội.”
Lâm Tư Niệm thích y gọi nhũ danh của mình, tâm trạng liền trở nên rất tốt, híp mắt thỏa mãn nói: “Được, huynh nói đi.”
“Hôm nay lúc lâm triều nhận chỉ thị của thánh thượng, ta được phong làm Bình Bắc tướng quân.”
Vừa nghe xong lời này, Lâm Tư Niệm liền mơ hồ cảm thấy có gì đó không tốt. Quả nhiên, Tạ Thiếu Ly cẩn thận nhìn sắc mặt nàng, thấp giọng nói: “Hai ngày nữa, ta phải theo cha hành quân xuất chinh.”
Như bị một chậu nước lạnh đổ xuống, ngọn lửa trong lòng Lâm Tư Niệm liền bị dập tắt. Ý cười trên khóe miệng nàng nhạt dần, lo lắng hỏi: “Phải đi bao lâu, có nguy hiểm không?”
“Ước chừng hai tháng, nhanh nhất cũng phải đến cuối năm mới trở về.” Tạ Thiếu Ly nhìn con ngươi trong sáng vô tư của nàng, giọng nói liền có phần ôn nhi: “Không cần lo lắng, năm nay Hán Kim đình chiến, nhiều nhất cũng chỉ là áp giải lương thảo điều tra địa thế mà thôi, sẽ không nguy hiểm lắm đâu.”
Nói như vậy là tác chiến ngắn hạn rồi. Lâm Tư Niệm hơi thất vọng, hành quân ngắn hạn thì không thể mang theo gia quyến, nếu như đóng quân dài hạn thì nàng có thể cùng đi với y.
Lâm Tư Niệm biết rõ đạo lý năng lực càng lớn thì trách nhiệm gánh vác càng lớn, nhưng vẫn không nhịn được trong lòng thầm oán trách thiên tử: Từ tằng tổ Tạ gia cho đến Tạ Doãn và Vĩnh Ninh quận chúa Tạ Họa Mi đã vì hoàng đế chinh chiến ngoài chiến trường hơn trăm năm rồi, sao vẫn không chịu buông tha cho Tạ Thiếu Ly chứ!
Sớm biết như vậy không bằng cứ để Tạ Thiếu Ly làm một quý công tử nhàn rỗi như Triệu Anh, không cần phải đối mặt với những tình thế phu thê tương biệt như thế này...
Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng nàng vẫn nói: “Vậy cũng phải cần chú ý an toàn, người Kim đều ăn tươi nuốt sống cả, rất hung bạo.”
Tạ Thiếu Ly mỉm cười, giơ tay gỡ một phiến lá vàng óng rơi trên tóc nàng, trong con ngươi nhạt màu tràn đầy sự lưu luyến thâm tình: “Không cần lo lắng cho ta, từ nhỏ đã sống trong quân đội, biết phải làm như thế nào, ngược lại muội...”
Y vuốt ve khuôn mặt nàng, hạ giọng nói: “Bệ hạ và thái tử đa nghi, tướng quân xuất trận, gia quyến đều bị giữ lại ở Lâm An. Tuy nói là để tiện chăm sóc nhưng thực ra lại giữ người làm tin, đề phòng tướng lính mưu phản xin hàng.”
“Muội biết.” Lâm Tư Niệm gật đầu, đem mặt cọ vào bàn tay thon dài ấp ám của y: “Sau khi huynh đi rồi muội sẽ chuyển về Vương phủ, giúp huynh và Vương gia chăm sóc Vương phi.”
“Nếu muội muốn cũng có thể mang mẫu thân và huynh trưởng của muội vào Vương phủ, mọi người sống chung sẽ chăm sóc tốt cho nhau.” Ngón cái của Tạ Thiếu Ly miết lên môi nàng, vừa nghiêm túc lại ôn nhu căn dặn: “Không có ta, muội phải tự chăm sóc tốt bản thân. Cho dù gặp phải chuyện gì cũng phải nhớ, đối với ta không gì quan trọng hơn sự an toàn của muội.”
Y nói rất nghiêm túc, không phải những lời nỉ non nhưng lại còn hơn cả những lời tâm tình.
Tâm tình đang suy sụp của Lâm Tư Niệm bây giờ mới thả lỏng được một chút, cười với y: “Ừm, còn gì nữa không?”
“Ít ra ngoài. Hộ vệ của vương phủ có nhiều như thế nào cũng sẽ có lúc sơ hở.”
“Còn gì nữa?”
“Nếu như muội rảnh rỗi buồn chán có thể phái người mời Triệu Anh và Giang Vũ Đồng đến nói chuyện bắn cung với muội.” Nghĩ một lát, Tạ Thiếu Ly lại đổi giọng: “Nhưng cũng không được mời bọn họ nhiều, những người kinh thành giàu sang quyền quý và giang hồ lỗ mãng cũng không phải là những người đáng tin cậy đâu.”
Lâm Tư Niệm thấy bộ dáng ăn giấm nghiêm túc của y, trong lòng đã vui như hoa rồi, thế nhưng miệng vẫn muốn chọc y: “Muội nhớ rồi. Còn gì nữa?”
Tạ Thiếu Ly lại nghĩ, thực sự nghĩ không ra còn gì phải dặn dò nữa, liền hơi cúi đầu,nghi hoặc nhìn nàng.
Lâm Tư Niệm cau mũi một cái, giả vờ giận nói: “Quên mất một câu.”
Dứt lời, nàng nhón chân lên hôn vào khóe môi vừa nóng vừa lạnh của y: “... Huynh yêu muội.”
Hai người hôn xong, Lâm Tư Niệm liền ôm lấy y không buông: “Làm sao đây, bây giờ bắt đầu không nỡ xa huynh rồi.”
Tạ Thiếu Ly mỉm cười, con ngươi dưới ánh mặt trời như đang phát sáng, rực rỡ như hoa xuân.
Trong đêm đó, Lâm Tư Niệm quấn lấy Tạ Thiếu Ly nháo, Tạ Thiếu Ly cực khổ nhịn xuống nhưng vẫn nhẹ nhàng cự tuyệt: “Buông thả sẽ hại thân, đợi cơ thể muội tốt hơn rồi lại làm, được không?”
Lâm Tư Niệm: “...” Muội còn có thể nói không được sao?
Buông thả hại thân, nhưng không buông thả sẽ hại tâm đó!
Nàng tức giận mang áo quần lại, đưa lưng về phía Tạ Thiếu Ly nằm xuống ngủ: “Huynh sắp đi rồi, còn không muốn buông thả một lần với muội sao? Hôm nay cự tuyệt muội, lần sau chắc cũng là chuyện của hai ba tháng sau rồi, muội không sốt ruột chẳng lẽ huynh có thể nhịn được sao?”
Tạ Thiếu Ly cũng nằm xuống, trong bóng tối chỉ có thể nghe thấy hô hấp của phu thê hai người.
Một lúc sau, tay Tạ Thiếu Ly từ dưới chăn chui qua, lặng lẽ nắm lấy tay Lâm Tư Niệm.
Đây là ám hiệu y cầu hoan. Khóe miệng Lâm Tư Niệm nhếch lên, trong lòng đắc ý: Biết là y nhịn không được mà, còn giả làm chính nhân quân tử gì chứ!
Nàng quay người liền nhanh chóng hôn Tạ Thiếu Ly.
“Nhớ kỹ, muội dùng tốt hơn tay cũng huynh nhiều.” Nàng nhướng mày, trong lời nói còn mang theo vài phần đắc ý đáng yêu.
Hiểu được nàng đang nói đến ‘chuyện tự xử’ lúc trước, tai Tạ Thiếu Ly nháy mắt liền đỏ lên, nhanh chóng chặn cái miệng đang nói bậy bạ của nàng lại.
Cả phòng tràn ngập ánh trăng sáng, trong bóng tối không thể nhìn rõ mặt nhau khiến nụ hôn của Lâm Tư Niệm đặt sai chổ, rơi xuống gò má của Tạ Thiếu Ly.
Khóe môi Tạ Thiếu Ly hơi câu lên thành một nụ cười, đưa tay giữ lấy mặt Lâm Tư Niệm hôn trả, nụ hôn dần sâu hơn khiến cả hai khó có thể tách ra.
Tạ Thiếu Ly vừa động tình liền có chút hung dữ, nhưng Lâm Tư Niệm lại rất thích y giải phóng phần dã tính bị kiềm chế này.
Nàng thích nghe tiếng thở dốc lúc y động tình, thích y đôi lúc sẽ phát ra tiếng gầm nhẹ, thích y dùng giọng nói khàn khàn của mình gọi tên nàng, thích ép y nói ra những lời khiến người ta mặt đỏ tim đập...
Lâm Tư Niệm thích gỡ xuống tấm mặt nạ thanh cao lãnh ngạo của Tạ Thiếu Ly, để lộ ra một mặt điên cuồng tối tăm nhất trong nội tâm y.
Lúc y ôm nàng, nàng là tâm can bảo bối của y; lúc y phải ra chiến trường thì nàng sẽ trở thành lá chắn vững chắc của y.
/75
|