Mỹ Nhân Nghi Tu

Chương 2 - Chương 1

/92


Băng rôn?

Treo xong rồi.

Hình ảnh và âm thanh thế nào, có vấn đề gì không?

Cũng không có vấn đề gì.

Lưu Hạ nhanh chóng đánh dấu tích vào các hạng mục đã hoàn thành, nhìn hội trường đã được trang trí xong, cô nàng giơ cánh tay đau nhức lên, dựa cả người vào Thích Niên: Cuối cùng cũng chuẩn bị xong rồi.

Thích Niên tới đây hỗ trợ từ sáng sớm, lúc này đã mệt mỏi đến độ không còn lực mà đẩy cô nàng ra nữa, chỉ đá đá vào chân Lưu Hạ, ra hiệu tự giác chút đi.

Lý Việt vẫn còn điều chỉnh chỗ ngồi của giảng viên trên bục giảng, thấy mọi người đều đợi mình, cậu phất phất tay: Đứng đó làm gì? Tranh thủ thời gian đến Lạc Thành chiếm vị trí gần cửa sổ ở lầu hai đi, đêm nay mình mời.

Một giây trước Lưu Hạ còn uể oải, sau khi nghe hai chữ mời khách thì lập tức như được bơm máu, phục hồi đầy sức mạnh.

Lúc đầu không sao, sau khi ngồi vào bàn ăn ở Lạc Thành, Thích Niên cảm thấy không được tự nhiên. Cô lén lén kéo tay áo Lưu Hạ: Đây là chỗ tụ tập của viện hóa sinh các cậu, mình...mình về trước nha?

Lưu Hạ quay đầu liếc cô: Cậu bận rộn cả ngày rồi, đi cái gì? Dứt lời, lại bổ sung một câu: Cậu đi rồi, trên bàn cơm này chỉ còn lại một đám ông lớn khô khan thôi.

Bạn học của Lưu Hạ nghe thấy đoạn đối thoại của hai người thì cười rộ lên: Viện hóa sinh tăng nhiều thịt ít, có duy nhất hai nữ, một người kết hôn rồi, một người thì có người yêu rồi...Bạn không thể đi nha.

Thích Niên vò đầu, đang muốn nói tiếp thì tiếng nói chuyện đinh tai đột nhiên nhỏ lại. Cô lập tức im miệng, men theo tầm mắt của mọi người mà nhìn đến chỗ đầu cầu thang.

Yên tĩnh lại mới nghe rõ trên bậc cầu thang bằng gỗ vang lên tiếng bước chân.

Kỷ Ngôn Tín đang cúi đầu nghe Lý Việt nói chuyện, cho nên bước đi chầm chậm. Hai người đi đến chỗ ngồi bên cửa sổ, lúc đi ngang qua, ánh hoàng hôn hắt lên mặt anh như đắp một lớp màu sáp. Áo sơ mi trắng bị ánh nắng cuối ngày nhuộm thành màu vàng, một màu cổ xưa.

Có một loại người chỉ cần vừa xuất hiện là khiến ánh mắt của bạn chẳng thể chứa ai khác.

Không khí đột nhiên yên tĩnh.

Lưu Hạ khẽ Uầy một tiếng, hưng phấn nhéo đùi Thích Niên dưới gầm bàn.

Là Kỷ Ngôn Tín đó!

Kỷ Ngôn Tín!

——

Kỷ Ngôn Tín.

Phó giáo sư của Sở nghiên cứu hóa học sinh vật thuộc đại học Z. Lấy được học vị tiến sĩ tại Đại học Khoa Học Tự Nhiên ở California Mỹ, phát biểu vài bài luận văn gây sức ảnh hưởng to lớn, bởi vì lí lịch quá mức ưu tú, cho nên được đại học Z mời về làm Phó giáo sư của sở nghiên cứu. Kinh nghiệm sống của anh cũng rất phong phú, người bình thường không thể so sánh được, càng quan trọng hơn chính là —— nhan sắc có giá trị cao.

Những câu này là lời mà Lưu Hạ liên tục, liên tục nói với Thích Niên trong mấy ngày qua. Nhưng khi nhìn thấy anh lần nữa, điều đầu tiên Thích Niên nhớ tới chính là hình dáng của anh khi dựa vào cửa xe, viết tên và số điện thoại của mình cho cô.

Khác với bây giờ lắm...

Dường như nhận ra ánh mắt của cô, người luôn cúi đầu không thèm quan tâm đến ai bỗng quay mặt lại. Ánh mắt trong trẻo, lạnh lùng như lần đầu tiên gặp gỡ, ánh mắt mang theo tuyết trắng, trong vắt như tuyết.

Cao ngạo, lạnh lùng.

Cổ họng Thích Niên như bị bóp chặt, đột nhiên hít thở không thông. May mà, ánh mắt của Kỷ Ngôn Tín cũng không dừng lại quá lâu, chạm nhau một cái rồi dời mắt đi ngay. Trong ánh mắt kia không có suy tư, không có do dự, thậm chí một chút thân quen cũng không có....Hoàn toàn không nhớ cô.

Kết luận này làm Thích Niên có cảm giác giống như Bạch Cốt Tinh không cẩn thận bị trúng một gậy Như Ý của Tề Thiên Đại Thánh vậy, chóng mặt ù tai, không thể che dấu sự mất mát.

Kỷ Ngôn Tín vừa đến, không khí tự nhiên ồn ào trước đó bị thu lại không ít.

Hiển nhiên bản thân anh cũng ý thức được.

Sau đó phong cách trên bàn cơm đột nhiên thay đổi...

Chủ đề liền thay bằng học thuật, lí luận, thí nghiệm v.v.

Thích Niên cố gắng nghe một hồi —— Ừm, thật sự nghe chả hiểu gì cả. Vì không để bị lộ ra rằng bản thân chẳng biết gì, Thích Niên chỉ có thể cắm đầu mà ăn.

Cuối cùng, món sườn xào chua ngọt được dọn lên, nghe nói là món tủ của Lạc Thành này. Thích Niên chờ rất lâu, đĩa sườn quay một vòng, vất vả lắm mới quay tới trước mặt, cô vừa đưa đũa ra, chưa kịp gắp thì cái đĩa lại bị quay đi...

Thịt bay mất rồi!

Kỷ Ngôn Tín hạ tầm mắt, lẳng lặng rút tay đặt trên mâm xoay* về, rồi cầm ly trà lên uống một hớp.

(*)Mâm xoay: là cái bàn ăn ở chính giữa có tấm kiếng, có thể xoay được. Bạn nào không hình dung được thì gg bàn ăn tròn mâm xoay là ra.

---------

Sau khi cơm nước no nê, Kỷ Ngôn Tín đi tính tiền.

Thích Niên và Lưu Hạ ngồi ở ngoài cùng, Kỷ Ngôn Tín vừa đi, Thích Niên nhanh chóng theo sau. Lúc xuống bậc thang, nhìn cái gáy lộ ra dưới mái tóc ngắn gọn gàng của anh, Thích Niên yên lặng đỏ tai.

Lưu Hạ nhìn Thích Niên ngại ngùng, lập tức: ...

Thừa dịp không ai chú ý, Lưu Hạ kéo Thích Niên ra sau tấm bình phong. Sợ bị người khác nghe thấy, cô nàng còn cố ý nói nhỏ: Cậu nói thật à?

Thích Niên suy tư một chút, gật đầu: Mình thích anh ấy.

Lưu Hạ yên lặng đỡ trán.

Việc yêu từ cái nhìn đầu tiên rành rành ngay trước mặt, làm sao mà không tin được chứ...

Hiếm khi viện hóa sinh tụ tập đầy đủ như vậy, thấy thời gian còn sớm, mọi người bèn bàn nhau xem đi đâu chơi tiếp. Lúc này mà đi chơi thì không phải cafe bệt cũng là đi hát ktv, phần đông là nam sinh, gần như thắng áp đảo đề nghị đi cafe bệt của hai nữ sinh duy nhất, vì vậy mọi người liền nhất trí là đi hát ktv.

Thích Niên cảm thấy không muốn đi nữa, cũng may cô không ở lại trong trường học, mà thuê phòng trọ cách trường không xa.

Đang nghĩ phải chào tạm biệt, Kỷ Ngôn Tín nãy giờ không tham gia thảo luận bỗng lên tiếng: Các bạn tự chú ý an toàn đấy, đừng ham chơi quá mức!

Tất cả mọi người lập tức im lặng.

Thích Niên đang nghĩ có nên chào tạm biệt anh hay không, lén lút liếc nhìn sang, ai ngờ bị Kỷ Ngôn Tín bắt quả tang. Cô lập tức giả bộ như đang nhìn đèn đường, không chớp mắt.

Chứng kiến toàn bộ quá trình, Lưu Hạ thật không đành lòng nhìn thẳng.

Kỷ Ngôn Tín vừa đi, Thích Niên cũng rục rịch muốn về. Lưu Hạ không thích thú gì với việc ca hát, nói đưa Thích Niên về để về luôn. Về đến nhà, Lưu Hạ đè nén cả đêm cuối cùng cũng lớn tiếng: Thích Niên, cậu vừa ý ai cũng không nên vừa ý Phó giáo sư của tụi mình chứ, cậu có biết, bao nhiêu bức thư tình được đưa đến viện của tụi mình hằng ngày không.

Thích Niên mở tủ lạnh tìm đồ uống, vừa nghe thế liền thì thầm: Có thể thầy ấy vẫn độc thân mà.

Độc thân? Lưu Hạ cười lạnh một tiếng, liếc cô: Cậu không biết rằng thầy ấy lạnh lùng vô tình với mấy cô gái kia như thế nào đâu.

Thích Niên đóng tủ lạnh lại, không để ý lắm, nói: Đó là do các cô ấy không có nội tâm mạnh mẽ như mình, dù thấy ấy có lạnh lùng vô tình với mình thế nào, mình cũng chịu được, mà càng đánh càng hăng nữa kìa!

Từ khi Lưu Hạ nói cho Thích Niên, Kỷ Ngôn Tín kia rất có thể là giáo sư của cô ấy thì tâm hồn thiếu nữ của Thích Niên đã nhộn nhạo không ngừng. Hơn nửa đêm còn lôi kéo cô nàng cùng vạch ra Kế hoạch hàng năm , cố gắng đạt tới mục đích để Kỷ Ngôn Tín yêu từ cái nhìn đầu tiên một cách thần không biết quỷ không hay.

Điều này có thể ư?

Nhưng Lưu Hạ cũng không đả kích Thích Niên, cứ để cho cô thao thao bất tuyệt....

Quyết tâm muốn theo đuổi Kỷ Ngôn Tín thật rồi!

Lưu Hạ Chậc một tiếng, nhìn cô bằng loại ánh mắt trẻ con khó dạy , lúc sau mới nói: Tới đây tới đây tới đây.

Cô nàng ôm cổ Thích Niên, trở mình lấy điện thoại: Cho cậu thứ tốt này.

Thích Niên tới gần, thấy Lưu Hạ chọc chọc ngón tay thon dài trên màn hình điện thoại mấy cái, sau đó hình ảnh thời khóa biểu xuất hiện: Mấy cái mình khoanh đều là tiết học của giáo sư Kỷ, ngoại trừ làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm thì mấy cái khác đều học ở trong phòng học, cậu có thể tới đó.

Lưu Hạ thuận tay gửi thời khóa biểu vào mail của Thích Niên, rồi nhéo nhéo đôi má hồng hào của cô: Đừng nói là mình không giúp cậu nha, những việc tiếp theo phải dựa hết vào cậu đó, nếu cậu có thể theo đuổi được giáo sư Kỷ, vậy mình phải gọi cậu một tiếng sư mẫu rồi.

Thích Niên bị Lưu Hạ nhéo đến nỗi kêu oai oái , đợi cô nàng buông tay, cô nhét ngay đồ uống vào tay Lưu Hạ, trợn mắt hung dữ: Đợi đó, mình méc Lý Việt cho coi!

Lưu Hạ phụt cười: Khoan khoan, gần đây mình giúp cậu nghe ngóng chuyện của giáo sư Kỷ, Lý Việt xử mình không ít đâu...

Sự tò mò của Thích Niên lập tức bị khơi dậy: Cậu ấy xử lí cậu như thế nào?

Lưu Hạ đỏ mặt lên, cô nàng Xớ một tiếng: Cậu để ý làm gì! Tự quan tâm bản thân trước đi, mình thấy tối nay giáo sư Kỷ còn không thèm nhìn cậu, hoàn toàn không biết cậu rồi.

Thích Niên chắc là thiếu dây thần kinh, lại thích làm mặt nóng*.

(*) Mặt nóng dán mông lạnh, ý chỉ đâm đầu nhiệt tình thì bị người ta thờ ơ, lạnh nhạt.

Thật sự chẳng thấy Thích Niên và đóa hoa cao lãnh giáo sư Kỷ kia hợp chút nào.

/92

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status