Mỹ Nhân Ngư Ngốc Nghếch Của Tôi

Chương 9

/9


"Lam Đình Nhân tiểu thư, đã lâu không gặp, nghe nói cô đã tới New York?"

Trương Quang Khải nghe điện thoại, trước đó anh đã nghe Chân Nhân nói chị của cô đã chuyển đến New York công tác, đồng thời cô còn đưa cho anh cả số điện thoại liên lạc với chị của mình, bởi vì chị cô nói cô ấy muốn tự mình đến tìm người.

"Không sao, hiện tại tôi không vội... Cô muốn hỏi lịch trình hai ngày tới của Dịch tiên sinh sao?" Trương Quang Khải đưa mắt nhìn về tấm lịch trình, "Giữa trưa ngày mai Dịch tiên sinh không có cuộc hẹn nào, cô có thể tới đây vào lúc đó."

Anh hỏi lại khách sạn và điện thoại nơi cô đang ở tạm, sau đó mới kết thúc cuộc gọi, rồi anh cố gắng rặn ra nụ cười yếu ớt đối mặt nhìn sếp của mình, "Dịch tiên sinh, vừa rồi tôi vừa mới giúp anh sắp xếp lại lộ trình mới cho ngày mai, trưa mai anh sẽ có thêm một cuộc hẹn với Lam tiểu thư."

Không biết là trùng hợp hay do ông trời an bài? Vừa lúc anh cúp điện thoại thì Dịch tiên sinh lại đến phòng tìm anh.

"Cô ấy đến New Yorklàm gì?" Trên mặt Dịch Thương Duệ không có chút biểu cảm nào, nhưng giọng nói lơ đãng đầy căng thẳng đã tiết lộ tâm trạng anh đang mừng như điên.

"Nghe nói một bậc thầy thiết kế trang sức nổi tiếng rất thích tác phẩm của Lam tiểu thư, tựa hồ muốn mời cô ấy làm trợ thủ cho mình, bởi vậy Lam tiểu thư mới đến New Yorkgặp mặt vị thiết kế kia."

Anh nghe xong mặt tái đi, hờn giận la lên, "Nếu cô ấy tới New Yorklà để làm việc, thì kiếm tôi để làm gì hả?"

"Lam tiểu thư muốn nói một tiếng cảm ơn với anh."

"Cảm ơn tôi?"

"Nghe nói tác phẩm lần này được bậc thầy kia nhìn trúng, là một dây chuỗi trân châu tuyệt đẹp gọi là Đông Phương mỹ nhân ngư, hình như cái này có chút quan hệ gì đó với anh, bởi vậy Lam tiểu thư muốn gặp anh để cảm ơn." Về chuyện của "Đông Phương mỹ nhân ngư" là do Chân Nhân nói cho anh biết.

"Đông Phương mỹ nhân ngư?" Dịch Thương Duệ suy nghĩ một lát, "Cô ấy đến New Yorktừ khi nào?"

"Hình như là ba ngày trước."

"Cô ấy đã đến New Yorkđược ba ngày sao?" Trong nháy mắt, lòng anh tràn ngập giận dữ, "Tối mai không phải tôi không có cuộc hẹn nào sao? Tại sao còn sắp xếp gặp gỡ vào buổi trưa?"

"Bởi vì Lam tiểu thư chỉ hỏi lộ trình của trưa của anh." Hơn nữa không phải lúc nãy anh chỉ đứng một bên không nói gì cả sao.

Môi Dịch Thương Duệ mím chặt lại. Nghĩ sơ cũng biết vì sao người phụ nữ kia lại hẹn vào buổi trưa.

"Dịch tiên sinh, có muốn tôi gọi điện thay đổi giờ gặp mặt với Lam tiểu thư không?"

"Không cần." Anh đùng đùng nổi giận, trong lòng cảm giác có chút giận dỗi.

Trước khi rời khỏi công ty, Trương Quang Khải chìa tay đưa một tờ giấy cho anh, "Dịch tiên sinh, đây là địa chỉ và điện thoại của khách sạn nơi Lam tiểu thư đang ở."

Dịch Thương Duệ liếc mắt, không nói một câu, cầm lấy rồi bỏ đi.

============================

Lam Đình Nhân đi đến tổng công ty của tập đoàn Hoa Dịch tại New York. Đến nơi này đã được mấy ngày, cô lúc nào cũng bề bộn công việc, đến tận giờ mới có được chút thời gian cho chính mình.

Có thể gặp mặt Andy Ford tiên sinh, cùng ông ấy thảo luận tác phẩm của mình, thật giống như đang nằm mộng vậy, hơn nữa ông ấy còn muốn cô đổi xưng hô gọi ông ấy là thầy, khiến cô cảm thấy vị thầy này đặc biệt rất là NICE.

Hơn nữa còn một điều làm cô càng kinh ngạc hơn, chính là thầy đã chú ý tác phẩm của cô từ mấy năm trước, nhưng lúc ấy ông cho rằng tác phẩm còn quá tầm thường, chỉ là năm nay, tác phẩm thiết kế đã được cải thiện, tốt hơn rất nhiều, chẳng những đặc sắc mà còn cho người xem có cảm giác rung động.

Tuy rằng Jumio chưa công bố ra ngoài danh sách 3 người trúng giải cao nhất, nhưng kì thật thầy đã tiết lộ riêng với cô rồi, cô đoạt được giải nhất, điều này khiến cô vừa kinh hoàng vừa vui sướng, ngoài ra thầy còn đề nghị cô trở thành trợ lý của mình.

Được vào học viện thiết kế nghệ thuật Jumio là ước mơ bao lâu nay của cô, bởi vì thật ra cô không hề xuất thân chính quy từ trường lớp nào, nhiều khái niệm cơ bản chuyên ngành còn thiếu hụt, vì thế cô từ chối sự nâng đỡ đặc biệt của thầy, muốn tự mình bồi dưỡng những mảng kiến thức chưa có.

Kết quả của việc dũng cảm thể hiện ý tưởng bản thân là giành được sự yêu thích bất ngờ của thầy giáo dành cho cô cũng như ủng hộ cô hãy làm điều gì mình muốn, nhưng mà ông vẫn hy vọng trong thời gian học cô vẫn giữ liên lạc, 2 năm sau chắc canh sẽ chào đón cô gia nhập tập đoàn của ông.

Mang theo tâm trạng hưng phấn, cô đến tìm Dịch Thương Duệ, tuy rằng trước đó cô năm lần bảy lượt tự trấn tĩnh mình, cũng như không muốn bản thân tỏ ra quá khẩn trương, trong lòng bàn tay lại không ngừng đổ mồ hôi lạnh

Kỳ thực cô đến tìm anh, ngoài chuyện muốn cảm ơn ra còn có mục đích khác.

Cô đi tới trước cửa phòng làm việc của tổng tài, lúc vừa nãy bảo vệ dưới lầu đã gọi điện báo trước cô đang lên.

"Cô là Lam tiểu thư, người đã hẹn với tổng tài vào trưa nay ạ?" Cô thư ký hỏi để xác nhận thân phận của Lam Đình Nhân. "Lam tiểu thư, thật xin lỗi, tổng tài của chúng tôi đang còn trong phòng họp, cô có muốn chờ ông ấy ở phòng khách không?"

Sáng nay trợ lý Trương đã đặc biệt dặn dò, vị Lam tiểu thư hẹn với tổng tài trưa nay chính là một người khách đặc biệt quan trọng, cô đoán có lẽ Lam tiểu thư hẳn là người tổng tài thích chăng? Bởi vì ngoài nhân viên công ty hoặc người thuê cao ốc ra, tổng tài chưa từng tiếp khách nữ trong văn phòng, ngay cả bạn gái cũng vậy.

"Anh ấy vẫn còn họp?" Cô càng khẩn trương run rẩy cả người.

"Đúng, cho nên... A, tổng tài đã trở lại!" Cô thư ký đang muốn mời cô đến phòng khách chờ, vừa vặn thấy tổng tài cùng trợ lý Trương đi về văn phòng.

Lam Đình Nhân xoay người, thấy Dịch Thương Duệ đang đi tới, bộ dáng cao lớn tuấn soái khiến tim cô không thể kiểm soát lần nữa lại đập lỗi nhịp. Anh vẫn bảnh bao giống lúc trước, điều này khiến cô nhớ tới lần đầu gặp mặt của 2 người đêm đó, anh đi về phía cô, khiến cô mê muội, chỉ lộ ra một nụ cười ngây ngô.

Do anh cứ tới gần, cô phải nhanh chóng đè xuống sự hồi hộp đang dâng trong lòng, cố gắng phát ra âm thanh. "Đã lâu không gặp".

Đôi mắt đen thâm trầm sâu kín nhìn cô 1 cái, anh đi lướt qua cô không dừng lại, rồi hướng về phía thư ký phía sau cô hỏi, "Tôi có điện thoại không?"

"Không có ạ."

Anh không nói 1 câu, vẻ mặt lạnh lùng, lại đi lướt qua người cô, khiến cả người Lam Đình Nhân cứng lại, chỉ biết xoay người nhìn theo bóng lưng của anh.

Anh không thấy cô sao?

Có lẽ nào lại thế, người cô lớn như vậy lại đứng ngay trước mặt anh... Như vậy anh cố tình không thấy cô? Anh không muốn gặp lại cô?

Cô thật sự đánh giá cao sức hấp dẫn của mình, cho dù tấm danh thiếp lúc đó là do anh muốn đưa cho cô, nhưng anh tựa hồ đã không còn vui vẻ gì khi thấy cô...

Lồng ngực nhói đau từng hồi, cực kỳ khó chịu, cực kỳ đau đớn, cô thấy anh hoàn toàn không hề quay đầu lại liếc cô 1 cái, cứ như vậy mà đi vào văn phòng.

Trương Quang Khải thấy sếp mình xem Lam tiểu thư cứ như người vô hình, tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không gọi anh ta lại, bởi vì anh cho rằng anh ta "hẳn là" có thấy Lam tiểu thư.

Nữ thư ký nhìn thấy thái độ của Tổng tài có vẻ như không thèm liếc mắt để ý Lam tiểu thư, biểu hiện cũng rất lúng túng, đồng thời cũng cảm thấy nghi hoặc. Trợ lý Trương không phải nói Lam tiểu thư chính là vị khách quan trọng của tổng tài sao?

Lam Đình Nhân phải cố gắng hết sức mới nở được 1 nụ cười gượng gạo, "Hai vị, thật xin lỗi, tôi đi trước"

"Lam tiểu thư, cô có muốn ngồi lại đợi 1 chút không? Có lẽ Dịch tiên sinh chốc nữa sẽ gặp cô." Trương Quang Khải không phải là không nhìn thấy được vẻ mặt tổn thương của cô, rốt cuộc Dịch tiên sinh đang suy nghĩ cái gì?

"Hay để tôi gọi điện hỏi Tổng tài nhé?" Cô thư ký cũng muốn giúp đỡ, cô cảm giác được thoạt nhìn tổng tài và Lam tiểu thư thật giống như 2 người yêu đang cãi nhau

"Không cần đâu." Cô lắc đầu, "Hẹn gặp lại."

Nhìn thấy gương mặt trắng bệch cùng bộ dáng ủ rũ của cô rời đi, Trương Quang Khải khẽ thở dài 1 tiếng.

=====================

Dịch Thương Duệ đi vào văn phòng, quăng phịch lên bàn đống văn kiện trên tay, sau đó nhẹ nhàng nới lỏng cà-vạt, anh vừa tức giận, nhưng cũng vừa khẩn trương căng thẳng không ít.

Hơn 1 tháng không gặp, khí sắc trên gương mặt diễm lệ kia vẫn hồng hào như trước, xem ra mấy ngày nay cô đã trải qua một khoảng thời gian rất tốt, trái lại về phần anh, nôn nóng cáu kỉnh thì không nói, đã vậy đi làm thì cứ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại bàn và di động, thậm chị còn cầm lên kiểm tra cả chục lần, anh còn hoài nghi không biết có phải chúng đã bị hư hết rồi không nữa!

Nhưng anh chờ một ngày rồi lại thêm một ngày nữa, bản thân anh gần như đã mất hết nhẫn nại, gần như phát điên đến mức suýt nữa anh muốn lập tức bay thẳng về Đài Loan để bắt người, nhưng rốt cuộc hôm qua cũng có tin tức của cô, cô đã đến New York, nhưng không phải vì anh mà đến, chỉ là thuận đường nên đến tìm anh mà thôi, chính cái điểm này đặc biệt càng khiến anh tức giận điên cuồng.

Chỉ có anh là người duy nhất bị cuốn sâu vào thứ tình cảm hấp dẫn mãnh liệt kia sao? Trương Quan Khải không phải nói là Lam Chân Nhân thật lòng chúc phúc cho bọn anh rồi sao? Một khi đã như vậy, sao cô không gọi điện thoại cho anh, ít nhất cũng phải giải thích cho cái câu nói gây tổn thương cho người khác vào ngày hôm đó chứ?

Kết quả là anh đợi mãi mà hoàn toàn không thấy một cuộc điện thoại nào của cô, có lần anh còn cho rằng Quang Khải có phải quên đưa danh thiếp cho cô.

Cho tới bây giờ, anh vẫn hoàn toàn không thể xác định được rốt cuộc trong lòng cô có anh hay không, cái loại tính toán tình cảm thiệt hơn này làm cho anh khá là khó chịu, thậm chí ngay cả lúc bàn chuyện làm ăn cũng chưa bao giờ gặp phải bất cứ vấn đề gì khó giải quyết như vậy.

Tuy rằng bọn họ quen biết nhau chỉ hơn nửa tháng, mới nghe qua thì cảm giác thật rất ngắn, nhưng ngay lần đầu tiên gặp cô, anh đã liền thích cô, ban đầu anh còn tưởng cái loại cảm giác mãnh liệt này có lẽ là do hứng thú mang đến, nhưng sau khi Lục Học Hanh xuất hiện, làm anh đánh đổ cả nguyên thùng dấm chua, lúc đó anh mới nhìn thẳng vào cảm giác thật sự của mình đối với cô.

Cho tới bây giờ, mỗi khi nhớ tới đêm đó, đôi mắt cô say lờ đờ mơ màng cười ngây ngơ với anh, còn nói anh rất đẹp trai, hình ảnh đó vừa đáng yêu vừa ngọt ngào làm cho anh không kiềm được phải phì cười.

Đúng vậy, anh vẫn cực kì cực kì thích cô, nhưng cô lại chỉ khiến anh vô cùng vô cùng mất hứng!

Cũng được một lúc rồi, có thể gọi cô bé ngốc nghếch kia vào phòng được rồi, dù sao anh cũng muốn nghe thử cô giải thích thế nào.

Nhấn phím loa ngoài của điện thoại, anh cố ý giả vờ lãnh đạm nói, "Quang Khải, gọi cô ấy vào đi."

"Cô ấy?" Trương Quang Khải nhịn cười, "Dịch tiên sinh, nếu người anh muốn nói đến Lam Đình Nhân tiểu thư thì thật xin lỗi, cô ấy đã rời khỏi đây 5 phút trước rồi."

"Cái gì? Đã đi rồi sao?"

"Đúng vậy"

"Chết tiệt!"

Dịch Thương Duệ nổi giận đùng đùng từ trong văn phòng bước ra, nhắm thẳng hướng thang máy bước tới.

Năm phút trước đã rời đi không phải có nghĩa là khi anh bước vào phòng thì cô cũng liền xoay người trốn đi sao? Đáng giận, đã để anh đợi chờ hơn một tháng, còn phần mình thì đến một phút cô cũng không đợi lại còn bỏ đi một nước như vậy?

Anh mà đuổi theo bắt lại được, nhất định anh phải trừng trị cô thật thích đáng!

=========================

"Rốt cuộc mỹ nhân ngư ngốc nghếch kia không biết chạy đi đâu bơi lội rồi?"

Dịch Thương Duệ ngồi ở đại sảnh khách sạn Lam Đình Nhân đang ở, nghiêm mặt hút thuốc.

Sau khi biết cô đã rời khỏi, anh lập tức lái xe đến khách sạn cô ở, nhưng tiếp tân báo là cô vẫn chưa trởvề, anh đành phải ngồi ở chỗ này đợi cô, kết quả là đã chờ hết 2 giờ đồng hồ.

Hút xong một điếu thuốc, anh lại định lấy một điếu mới nữa, nhưng phát hiện ra là chẳng còn điếu nào, khiến lòng anh càng trở nên sốt ruột hơn.

Rốt cuộc là cô đã chạy đi đâu?

Đang lúc anh định đứng dậy nhờ phục vụ đi mua giúp gói thuốc thì thấy Lam Đình Nhân từ cửa chính khách sạn đi vào, bàn tay nhỏ bé kia còn đang xoa xoa dụi dụi đôi mắt đỏ hoe, nhìn kĩ dễ dàng nhận ra được có lẽ cô đã khóc thật nhiều.

Cô không phải là chạy tới chỗ nào để bơi lội, mà là đi tìm chỗ trốn để khóc.

Thiệt là, thà là chạy đi khóc lóc, cũng không thèm ở công ty đợi anh thêm chút được sao?

Lam Đình Nhân cúi đầu đi về phía quầy tiếp tân lấy chìa khoá, người ở đó báo cô biết là có vị khách đang đợi cô từ rất lâu.

Có người tìm cô sao?

Cô ngờ vực quay đầu lại nhìn, đôi mắt to tròn chợt sáng bừng lên.

"Dịch Thương Duệ? Sao anh lại ở chỗ này?" Không phải anh không thèm để ý gì đến cô sao?

"Anh đến làm thịt cá!"

"Sao cơ?"

"Lên lầu nói sau."

========================

Trong phòng, Lam Đình Nhân nhìn Dịch Thương Duệ, mặc dù nhìn nét mặt anh có vẻ không được khá lắm nhưng cô lại khó nén được sự phấn khích.

Anh đến tìm cô, có phải có ý hay không... Trong lòng cô có chút mong chờ.

Dịch Thương Duệ liếc cô một cái, "Lúc nãy vì sao rời khỏi công ty của anh nhanh như vậy?"

"Em nghĩ anh không muốn gặp lại em nữa."

"Nếu không muốn gặp em, thì hôm qua sao anh lại đồng ý để em đến công ty hôm nay?" Thiệt là, đến như vậy rồi mà cô vẫn không hiểu sao? Đầu của cô có phải trống rỗng không vậy?

Nếu anh vẫn muốn gặp lại cô, vậy vì sao lại hờ hững với cô? Là bởi vì còn giận cô hay sao?

Dịch Thương Duệ đi đến chiếc ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, thấy người kia không nói thêm lời nào, lần nữa lại không kìm được sự nôn nóng, "Không phải có chuyện gì muốn nói với anh sao?"

"Có!"

"Vậy sao còn không mau nói!"

"Em..." Thật ra cô có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, nhưng thái độ của anh có phần cộc cằn khiến cô có đôi chút sợ hãi.

"Nói nhanh lên!" Không lẽ cô muốn buộc anh phải làm thịt cá hay sao?

"Em..." Trong lòng càng thêm căng thẳng, Lam Đình Nhân nói năng càng lắp bắp, nhưng cuối cùng cũng nhớ được chuyện mình muốn nói là cái gì. "Dịch Thương Duệ, em thích anh, anh... anh có muốn trở thành bạn trai của em hay không?" Đây chính là mục đích cuối cùng cô đến tìm anh, đem lời anh đã hỏi cô chuyển ngược lại hỏi anh 1 lần, bây giờ đổi lại là cô đang theo đuổi anh.

Anh chăm chú nhìn cô thật sâu, tuy rằng lúc trước cô hay trêu chọc khiến anh dễ dàng phát điên, nhưng những lời này thật sự rất êm tai nha.

Trái tim Lam Đình Nhân dường như muốn ngừng đập chờ đợi câu trả lời của anh, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Chỉ thấy nét mặt anh vẫn tự nhiên, thong thả trả lời, "Anh muốn cân nhắc kĩ."

Là suy nghĩ chứ không hẳn là cự tuyệt! Hai má hơi căng lên mỉm cười khi nghe câu trả lời của anh, chứng tỏ rằng anh không có chán ghét cô.

Mặc cho nụ cười xinh đẹp đến mê người của cô, Dịch Thương Duệ vẫn giữ giọng điệu ra vẽ lãnh đạm, "Sao mà cười vui vẻ thế hả, anh không phải nói là muốn suy nghĩ sao?"

Cô vẫn cười "Tốt, em cho anh thời gian 2 ngày để suy nghĩ"

"Không cần lâu như vậy!"

"Sao cơ?" Lam Đình Nhân đột nhiên ngớ người, 2 ngày là thời hạn trước kia anh cho cô suy nghĩ "Như vậy 1 ngày thôi, ngày mai anh quay trở..."

"Ngắn hơn 1 chút nữa đi!"

Ngắn hơn 1 chút? Cô suy nghĩ , "Hay là anh suy nghĩ một chút thôi nhé, tối nay em chờ anh..."

Anh cắt đứt lời cô "Tiếp tục giảm bớt đi!"

Tiếp tục giảm bớt? Vậy rốt cuộc là muốn bao lâu đây? Nhìn thấy bộ dạng mất hứng của anh, cô cũng khó chịu, vì thế thuận miệng nói, "Em chỉ cho anh 1 phút để suy nghĩ!"

Miệng anh bất giác gợn lên - thoáng hiện qua một nụ cười tà quái, anh đứng dậy đi về phía cô, "Vẫn còn lâu lắm!"

"A?" Một phút đồng hồ mà còn lâu lắm sao?

Tay anh ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của cô, gương mặt anh tuấn kề sát khuôn mặt thanh tú của cô, môi 2 người cơ hồ sắp chạm vào nhau, "Đối với câu hỏi của em, anh chỉ cần 0.1 giây là có thể trả lời được."

"0.1 giây?"

"I Do!" Câu trả lời chỉ vừa bật ra khỏi miệng, anh lập tức hôn lên đôi môi đã xa cách hơn 1 tháng. Anh rất... nhớ cô!

Chưa từng có một người phụ nữ nào dám chọc giận anh lâu đến vậy, rồi lại khiến anh nhớ đến như thế, mối bất an hơn 1 tháng ở trong lòng, khi vừa nghe thấy cô nói thích anh, thậm chí còn hỏi anh muốn làm bạn trai của cô hay không, mới thực sự bình ổn trở lại.

Hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, anh hôn cô ngấu nghiến, hai người liên tục thở gấp, trái tim thả sức đập dồn dập.

"Nếu em đã yêu cầu anh làm bạn trai, thì như vậy sau này trong lòng em, người quan trọng hàng đầu chính là anh, nghe rõ chưa?"

"Ân." Cô gật đầu.

Nghe được cô nhận lời, anh vừa lòng tiếp tục công việc dở dang.

Dịch Thương Duệ mặc sức hôn cô, bàn tay to tràn ngập dục vọng ở phía sau lưng cô vuốt ve lên xuống, khát vọng ham muốn cô trong anh dâng đến cao độ, bàn tay đó bắt đầu lần mò cởi bỏ y phục của cô.

"Chờ, chờ 1 chút!" Lam Đình Nhân xấu hổ đẩy anh ra, "Em muốn đi tắm trước đã."

"Em muốn diễn lại màn uyên ương hí thủy kia à?"

Hai gò má cô lập tức ửng hồng, ngay cả hai vành tai cũng đỏ không kém, "Không phải."

"Không phải?"

"Vừa mới nãy em tưởng anh không để ý tới em nữa, liền đáp chuyến tàu điện ngầm trở về, khi lên tới mặt đất thì chui vào toilet nữ khóc hơn một giờ, hiện tại trên người có ám mùi lạ, nhưng mà anh lại đang vui vẻ sung sướng... chỗ nào hôn được cứ hôn, cho nên, trước hết để em đi tắm rửa cái đã."

Nơi nào hôn được cứ hôn? Từ ngữ cô dùng thật đơn thuần khiến anh bật cười, "Được rồi, bây giờ chúng ta lập tức bắt đầu màn uyên ương hí thủy nhé."

"Đã nói với anh là em không phải muốn chơi trò uyên ương hí thủy mà..."

Người đàn ông này thiệt là, luôn luôn mạnh mẽ như vậy, quảng cáo ở Đài Loan có lẽ nên chia hoa hồng mời anh đóng - bởi vì lúc nào cũng khiến người khác làm theo lời anh nói...

======================

Dịch Thương Duệ ôm cái người đang ngủ say kia vào lòng, nhìn thấy gương mặt say ngủ đáng yêu của cô, đôi môi anh bất chợt cong lên.

Không chỉ có thân xác được thỏa mãn, mà chỉ cần cứ như vậy ôm cô cho tận tới sáng, cũng đủ khiến tim anh ngập tràn một cảm giác hạnh phúc khó nói nên lời.

Nghĩ đến chuyện ngày mai cô phải trở về Đài Loan, anh không nhịn được ôm chặt cô thêm chút nữa.

Tuy rằng sau này cô sẽ ở lại New York để du học, bọn họ vẫn là sẽ ở cùng với nhau, cũng có thể sẽ chung sống với nhau - dù có phải dùng thủ đoạn bắt cóc hay lừa gạt nhất định cũng phải khiến cô đồng ý, nhưng trong tim anh vẫn có đôi chút bất an, phải nói chính xác là không hoàn toàn thoả mãn. Anh còn muốn mối quan hệ giữa bọn họ mật thiết hơn nữa.

"Mật thiết hơn?"

Bản thân chợt giật mình vì ý tưởng ấy, tuy chỉ là mới nghĩ thoáng qua, nhưng tận đáy lòng anh đích thực có khát vọng như vậy, khát vọng cô hoàn toàn thuộc về anh.

Nhìn thấy người trong lòng đột nhiên động đậy, anh nghiêng người hôn lên má cô.

Lam Đình Nhân cười ngọt ngào. Cô thích nụ hôn giờ phút này của anh, nó thật rất ôn nhu.

"Mỹ nhân ngư, chúng ta kết hôn đi!"

"A?" Cô sửng sốt. Mình vẫn chưa tỉnh ngủ sao? Hiện tại là đang nằm mộng sao?

"A cái gì?" Cô phản ứng vậy là sao?

"Anh... anh vừa mới nói cái gì?" Cô có phải đang nghe lầm không?

"Anh nói gả cho anh đi, chúng ta hãy kết hôn!" Anh nâng tay cô lên, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.

"A!" Cô lại la toáng lên.

"Lại a?" Nhìn thấy biểu hiện của cô càng ngạc nhiên hơn ban nãy, khiến cho anh khá là mất hứng, "Rốt cuộc là em sao vậy hả?"

Người có vấn đề là anh mới đúng! "Anh vừa mới... cầu hôn em sao?"

"Ðúng vậy!" Giọng điệu của anh rất kiên định.

Lam Ðình Nhân kinh ngạc đến nỗi không thốt ra lời, cũng không biết phải nên nói cái gì.

"Anh..."

"Em muốn nói cái gì thì nói đi!"

"Anh có phải còn chưa tỉnh ngủ không?" Tuy rằng cô đã nghĩ tới viễn cảnh được chồng tương lai cầu hôn, nhưng mới sáng sớm chưa hiểu gì đã liền bị người ta cầu hôn, thật sự khiến cô... bối rối.

Cô hỏi đùa khiến anh lại nổi giận, chuyện anh cầu hôn cô đáng sợ đến như vậy sao?

Gương mặt tuấn tú liền cúi xuống, anh phủ lên đôi môi cô một nụ hôn triền miên cuồng nhiệt, xem có thể khiến đầu cô thanh tỉnh ra 1 chút hay không.

Nụ hôn nhiệt tình mê đắm đến không thể thở được khiến Lam Ðình Nhân choáng váng đầu óc.

"Muốn anh làm nhiều hơn 1 chút nữa không?"

"Không cần." Cô thở hổn hển, giờ thì cô biết anh thật rất tỉnh táo.

"Vậy câu trả lời của em thế nào?"

"Vì sao anh lại đột ngột cầu hôn với em vậy?" Mặc cho đầu óc vẫn còn choáng váng, nhưng cô vẫn không có mất tri giác quá mức, "Chúng ta chỉ mới quen biết nhau hơn 2 tháng thôi." Hơn nữa còn không gặp mặt một tháng qua.

"Thời gian dài ngắn không phải là vấn đề, chỉ cần anh yêu em, em yêu anh vậy là đủ rồi."

Cô rất là thích anh, cũng muốn ở cùng với anh vĩnh viễn, nhưng mà... Cô vẫn cảm thấy mọi chuyện xảy ra quá nhanh, anh cầu hôn quá bất ngờ, cô hoàn toàn chưa có chuẩn bị tâm lý.

"Em không cần khẩn trương như vậy, anh sẽ không ngang ngược, sẽ cho em thời gian suy nghĩ."

"Ân." May mắn là còn có thêm thời gian.

Nhưng mà 1 lát sau....

"Bây giờ nói cho anh biết câu trả lời của em được rồi."

"Bây giờ sao?" Lam Đình Nhân cả kinh, "Anh không phải nói cho em thời gian suy nghĩ sao?"

"Anh cho rồi, anh cho em 1 phút đồng hồ để suy nghĩ rồi không phải sao?"

"Một... một phút đồng hồ? Chỉ cho có 1 phút, còn nói là không ngang ngược, quả thực là ác bá a~~"

"Nào, trả lời nhanh lên!"

"Em... em định hỏi ý của Chân Nhân trước đã."

"Chuyện của chúng ta mắc gì phải hỏi em gái em?" Ấn đường Dịch Thương Duệ chau lại thêm lần nữa, "Chẳng lẽ nếu cô ấy không muốn, vậy thì em sẽ không gả cho anh sao?"

"Nếu Chân Nhân muốn em không, em..."

"Em sẽ thế nào?"

Thấy gương mặt dễ nhìn kia đang căng cứng lên nhanh chóng, cô nhớ lại bản thân đã từng khiến anh phải đau khổ thế nào, nhịn không được đưa tay lên vuốt gương mặt ấy, "Em tất nhiên là vẫn gả cho anh, bởi vì em yêu anh."

"Vậy đồng ý lời cầu hôn của anh rồi phải không?" Dịch Thương Duệ cuối cùng cũng nở một nụ cười hài lòng

Cô đồng ý rồi sao?

"Không phải, chúng ta chỉ vừa mời bàn là lỡ như Chân Nhân không đồng ý..."

"Bà xã, bà xã yêu của anh ơi!" Ôm chặt lấy cô, anh phát hiện bản thân siêu thích gọi cô như vậy.

Bà xã?

"Không phải, em còn chưa..."

"Gọi anh là ông xã mau."

Cô kinh ngạc, "Ông xã?"

"Ngoan lắm, thưởng cho em một cái hôn."

Anh cao hứng vừa ôm chặt cô vừa hôn, cuối cùng cũng chuyển sang giai đoạn "vận động buổi sáng" vừa nhiệt tình vừa ngọt ngào triền miên.

Cô là mỹ nhân ngư của anh, là bà xã yêu của anh.

Kết thúc

Ba năm sau.

Vào một buổi sáng thời tiết nắng ráo, trong một gian giáo đường ở ngoại ô thành phố New York, một hôn lễ đơn giản nhưng không kém phần long trọng đang được tổ chức.

Lam Đình Nhân vừa nhìn thấy cô bạn thân Chu Bội Ny hơn nửa năm không được gặp vội vàng tiến đến ôm chầm lấy.

"BộiNy, cám ơn cậu đã đến tham dự hôn lễ." Cô quay lại nhìn thấy bọn họ đang ôm đứa trẻ cỡ một tuổi, là con của Đan Ni Tư "Hi, Đan Ni Tư. Hi, Tiểu Cường."

Vừa lúc cả nhà BộiNy phải đến bang Seattle của Mỹ để mừng đại thọ 60 tuổi của cha Đan Ni Tư, vốn đang sợ hôm nay không đến kịp tham gia hôn lễ.

"BộiNy, sao lại đặt tên ở nhà cho con cậu là Tiểu Cường vậy?" Tiểu Cường giống mẫu thân ở cái đầu húi cua, bề ngoài của 2 mẹ con đúng là đặc biệt rất giống nhau.

"Không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là cảm thấy tên Tiểu Cường này thực là đáng yêu."

Giản dị và thẳng thắn, đây chính là cá tính của BộiNy! Tiểu Cường cái tên này quả thật là rất đáng yêu, nhưng nếu đổi lại là cái loại sinh vật kia... thì khiến người ta cảm thấy vừa sợ hãi, vừa ghê tởm. (tiểu cường trong tiếng Trung còn có nghĩa là con gián)

"Mẹ, hôn lễ bắt đầu rồi."

Một cậu bé khôi ngô cỡ 3 tuổi mặc âu phục chạy đến kêu lên, hôm nay cậu nhóc này là tiểu đồng tử cầm hoa cùng cô dâu bước vào giáo đường.

"Cẩn thận đừng chạy!" Lam Đình Nhân sửa sang âu phục lại cho cậu con trai, sau đó nắm lấy cánh tay nhỏ bé của cậu nhóc, "Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào đi thôi."

Lam Đình Nhân nắm tay con cùng một nhà ba người Chu Bội Ny đi vào giáo đường.

"Mẹ, con đi tìm dì nha." Chỉ một phút sau đó, cậu bé đã vùng tay ra đòi đi tìm dì nhỏ.

"Ân." Cô nhìn thấy con đi vào phòng nghỉ, mới đi đến hàng ghế sắp xếp ở phía trước ngồi xuống, bỗng có một cánh tay lớn vươn ra thân mật ôm lấy eo cô.

"Bà xã, hôm nay em thật đẹp a." Dịch Thương Duệ nhẹ nhàng cúi xuống hôn vợ mình.

Lam Đình Nhân cười, "Người đẹp nhất hôm nay phải là cô dâu chứ."

Hôm nay là hôn lễ của Chân Nhân và Trương Quang Khải, Chân Nhân năm kia đến Mỹ du học, năm nay vừa lấy được bằng thạc sĩ liền cùng Trương Quang Khải tiến vào lễ đường.

Về phần cô, sau buổi sáng được cầu hôn hôm ấy, một tháng sau đã trở thành Dịch phu nhân.

Có phải là đã lại bị anh áp bức "chèn ép" không nhỉ?

Nói thực ra, cô cũng không biết, có lẽ vậy! Nhưng mà cũng có thể là do bản thân cũng muốn sống cùng anh nên mới gật đầu đồng ý, vì ngoại trừ thỉnh thoảng anh lại "chèn ép" vô lý, thì anh đối với cô thật sự rất tốt.

"Ở trong mắt anh, em vĩnh viễn là người đẹp nhất!"

Lam Đình Nhân khẽ cười ngọt ngào, "Anh cũng đẹp trai nhất với em!"

"Mẹ ơi, hai người kia đừng có buồn nôn như vậy chứ." ChuBộiNy ngồi phía sau bọn họ nghe không vô, đành lên tiếng kháng nghị, "Hôm nay, cô dâu mới là diễn viên chính nha, 2 người không cần phải giành giựt để diễn đâu á." Sau đó quyết định không chịu thua, cô quay đầu lại nói với chồng, "Đan Ni Tư, chúng ta hôn môi đi, hôm nay đến lượt chúng ta phải làm diễn viên."

"Ha ha..."

Lam Đình Nhân cười rạng rỡ, bàn tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng nắm lại trong bàn tay to vững chãi của chồng, vừa ấm áp lại vừa hạnh phúc.

HẾT

/9

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status