Cố Khinh Thiển rất ão não.
Người đàn ông chó má này càng ngày càng được nước lấn tới, một ngày ba bữa không phải đè cô ra hôn môi thì xoa nắn ngực, còn dùng vết thương của bản thân bắt cô lấy tay ‘dọn dẹp súng’ cho mình, hại cô cả người toàn mùi khó chịu.
Cũng không quan tâm giường cách vách có người hay không, cứ hứng lên là đem cô ra chọc ghẹo, lần nào cũng làm toàn thân cô ngứa ngáy tê dại, phải cắn vào quần áo để áp chế giọng nói của mình, suýt chút nữa còn cắn nhầm phải thịt.
Điều tệ hại hơn là cô lại dần yêu cái cảm giác lâng lâng bồng bềnh này, nhịp tim cũng đập nhanh không kiểm soát được.
Cô càng lúc càng không giống mình, biến thành một người vừa sắc tình lại quyến rũ, giống như chỉ cần người đàn ông mở miệng là cô có thể tách rộng hai chân để cho anh mơn trớn…
Sao lại như thế này được?
Cố Khinh Thiển không nghĩ ra được nguyên nhân, đổ hết tội lỗi lên đầu tên đàn ông chó má kia, nhìn anh với ánh mắt ai oán không thôi.
“Em dùng ánh mắt đó nhìn anh là muốn nói anh chưa cho em ăn no hả?”
Tống Quân Nham thấy vậy thì rất muốn cười, gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát của cô.
Cô giận dữ liếc anh, tưởng tượng miếng thịt là anh rồi hung hăng nhai nuốt.
Tên đàn ông chó má không hề biết xấu hổ, chầm chậm nói: “Đừng gấp, bây giờ anh đang nghỉ phép, thời gian rất dư dả.”
“Ai, ai gấp chứ? Em còn bận nhiều việc lắm, không rảnh quan tâm đến anh đâu!”
Cố Khinh Thiển hừ một tiếng, đứng dậy thu dọn bát đũa.
“Bận làm sườn xám tình thú à?”
“Không hề!”
Từ lúc nhập viện tên đàn ông chó má này cứ nhớ nhung đến bức vẽ đó, cô ngại tới phát bực, thả đôi đũa xuống chạy lên lầu.
Tống Quân Nham trông theo bóng người vừa bỏ chạy kia, khóe miệng không khỏi nhếch lên, cầm lấy quả lê gai* ngâm nga đi vào phòng bếp.
Cố Khinh Thiển rất giống quả lê gai này, bên ngoài thì đáng sợ khó gần, toàn thân găm đầy gai nhọn, bên trong thì vừa mềm vừa thơm, sau khi thân thiết với nhau mới có thể thưởng thức được mùi hương nồng nàn và ngọt ngào kéo dài.
Chỉ nghĩ đến thôi mà trong miệng đã ứa nước miếng rồi.
Tưởng Minh Kỳ gọi điện thoại đến, anh nhận máy rồi mở loa ngoài, để sang một bên, cắt trái cây ra.
“Đội trưởng Tống, trong camera giám sát nơi ở của cô Cố có chụp được bóng lưng của Ngô Thượng Hoa, đại khái từ ba năm trước…”
“Anh ta vào nơi ở?”
“Chỉ đứng ngoài ngóng vào thôi, tầm mấy giây thì bỏ đi.”
Nếu hung thủ là Ngô Thượng Hoa và Thẩm Vân Nam, bọn họ làm cách nào để theo dõi từ xa?
Vương Gia Hồng đóng vai trò gì trong chuyện này? Tại sao lại nấp trong nhà Thẩm Vân Nam chụp lén bọn anh?
Hắn ta và Thẩm Vân Nam cùng Ngô Thượng Hoa có mối quan hệ như thế nào?
“Điều tra xem giữa Ngô Thượng Hoa và Vương Gia Hồng có mối quan hệ như thế nào, ngoài ra còn thông tin xuất nhập cảnh nữa, phải đào sâu ba thước để tìm được hành tung của anh ta…”
Bên phía Thẩm Vân Nam không điều tra ra được gì, Tống Quân Nham ngẫm nghĩ, quyết định chuyển trọng điểm sang Ngô Thượng Hoa, anh không tin là sẽ không tìm thấy được manh mối.
Anh lại dặn dò mấy câu, sau đó cúp điện thoại, bưng dĩa trái cây bước lên cầu thang.
Cố Khinh Thiển vân vê chiếc sườn xám phiên bản tình thú, bất luận có thích hay không thì cô cũng phải mặc thử để đo kích thước. Sau khi ngẫm nghĩ một hồi, cô cắn răng đóng cửa phòng lại, mặc thử sườn xám tình thú.
Vải thêu màu đỏ phủ lên người làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cô, ve áo trước ngực thiết kế theo kiểu hình giọt nước, để lộ ra đường rãnh kiêu hãnh mê người.
Vạt váy dài tới đầu gối, che đi bộ phận khiến người ta xấu hổ, hai bên hông xẻ tà đến tận nách, dùng dây ruy băng đan chéo để nối vạt trước và vạt sau lại với nhau, bầu ngực và cánh mông xinh đẹp thấp thoáng ẩn hiện.
Hai chân cô mặc đôi tất vải lưới cùng màu, trên tay cũng có một bộ găng tay dài đến cổ tay, đầu tóc vấn cao, vừa cổ điển lại kiều diễm, ngay cả bản thân cô cũng không khỏi đỏ mặt.
Cố Khinh Thiển lấy di động chụp ảnh cho Nghê Lạc Lạc tham khảo.
Cô tận tâm trong vai trò một người mẫu, mặc dù chỉ chụp từ phần cổ trở xuống nhưng vẫn cố gắng tạo dáng chuyên nghiệp. Cô không hề giấu giếm, gửi tất cả bản thiết ra bên ngoài.
Suy cho cùng, việc công bố kết quả mới là điều quan trọng nhất đối với khoa thiết kế quần áo.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, nhẹ nhàng giống như dưới chân mang thêm một tấm đệm thịt, chỉ có tên đàn ông chó má từng trải qua huấn luyện mới có thể làm được như vậy.
Cố Khinh Thiển giật thót tim, bỏ điện thoại xuống, kéo một chiếc áo choàng định che chắn người lại, ai ngờ lực lớn quá kéo luôn cả giá áo rớt xuống.
Nghe thấy tiếng động mạnh, người đàn ông nhanh chóng mở cửa ra.
“Làm sao vậy!!?”
Tống Quân Nham cứ tưởng xảy ra chuyện gì đó, lật đật tông cửa xông vào, nào ngờ đập vào tầm mắt là hình ảnh nóng bỏng, người anh em bên dưới nháy mắt lại chào cờ.
Cố Khinh Thiển xoay người ngồi xổm trên mặt đất, mở miệng đuổi người, “Anh, anh đi ra ngoài ngay…”
Làn da trắng nõn của cô đỏ hồng như tôm luộc, có vẻ rất thẹn thùng.
Yết hầu của Tống Quân Nham khẽ chuyển động, đóng cửa rồi bước vào bên trong.
Miếng thịt thơm trước mắt mà anh còn không ăn thì thà xuất gia cho xong.
“Thiển Thiển ngoan nào.”
Anh kéo Cố Khinh Thiển lên, đứng sau lưng cô vòng tay ôm lấy chiếc eo con rắn, nhìn thẳng vào tấm gương lớn từ trần nhà đến sàn trước mặt, chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật.
“Em chỉ muốn chụp ảnh cho Nghê Lạc Lạc tham khảo thôi…Không phải cho anh xem…”
Cố Khinh Thiển quay đầu sang chỗ khác, bàn tay nhỏ nhắn chặn lại lòng bàn tay rộng lớn đang lang thang trên cơ thể mình, cảm thấy dưới chân bắt đầu run rẩy.
“Để anh giúp bọn em kiểm tra ‘tính thực dụng’.”
Tống Quân Nham nói xong thì vùi đầu vào chiếc cổ mảnh mai của cô, đặt xuống đó từng nụ hôn tinh tế.
Anh vươn đầu lưỡi liếm láp làn da trắng như tuyết, hé răng day nhẹ tạo ra vài vết đỏ hồng, sau đó lại phủ cánh môi mút lấy, trên nền tuyết trắng xóa lập tức nở rộ từng đóa hoa mai đỏ.
Người phụ nữ trước mặt toàn thân phát run, hé đôi môi đỏ mọng thở hổn hển mấy hơi, cánh mũi phát ra tiếng rên rỉ làm cho người anh em của anh càng thêm cứng ngắc.
Anh dùng hai tay ôm lấy bầu ngực to tròn, xoa nắn vài cái để thử cảm thận sức nặng và độ mềm mại của chúng, sau đó trượt sang hai bên hông, nhấc dây ruy băng lên len ngón trỏ và ngón giữa vào trong, kẹp lấy đầu ngực.
Cơ thể này đã từng được anh khai phá và phát hiện ra tiềm năng vô hạn, có điều chơi đùa chưa được một lúc thì đầu ti đã sưng lên, dựng thẳng.
Đầu ngón tay của người đàn hết lắc lư lên xuống rồi lại véo nặn đầu ngực, sau đó giống như chưa được thõa mãn, anh xộc cả ngón tay đeo nhẫn và ngón út vào trong áo, bắt đầu xoa nắn quầng thịt.
Cố Khinh Thiển chợt cảm thấy có một luồng chất lỏng nóng bỏng đang chảy ra từ động hoa, đầu óc dần trở nên choáng váng, cô dựa sát vào người đàn ông, cánh mông xinh đẹp cọ xát lên xuống khẩu súng dữ tợn…
Dưới đáy quần lót chữ T bằng voan mỏng màu đỏ xuất hiện một bóng mờ, thung lũng bí mật đã sớm dâng trào nước non, phần đùi trong lấp lánh ánh nước.
Nhạy cảm đến mức suýt chút nữa khiến anh phải tước vũ khí đầu hàng.
Anh hít sâu một hơi, “Quả nhiên rất chuyên nghiệp, ngay cả bên trong cũng đồng bộ.”
Giây tiếp theo, anh bế ngang cô lên, đẩy cửa đi vào phòng ngủ…
————
*Quả lê gai: có tên tiếng anh là Rosa Roxburghii Tratt, còn được gọi là hoa hồng Roxburgh hay hoa hồng hạt dẻ, là một thành viên của họ Rosaceae. Loại cây này có nguồn gốc từ tây nam Trung Quốc và quả của nó được biết đến rộng rãi với hàm lượng vitamin C cao, superoxide dismutase (SOD, flavonoid và polysaccharid.
Người đàn ông chó má này càng ngày càng được nước lấn tới, một ngày ba bữa không phải đè cô ra hôn môi thì xoa nắn ngực, còn dùng vết thương của bản thân bắt cô lấy tay ‘dọn dẹp súng’ cho mình, hại cô cả người toàn mùi khó chịu.
Cũng không quan tâm giường cách vách có người hay không, cứ hứng lên là đem cô ra chọc ghẹo, lần nào cũng làm toàn thân cô ngứa ngáy tê dại, phải cắn vào quần áo để áp chế giọng nói của mình, suýt chút nữa còn cắn nhầm phải thịt.
Điều tệ hại hơn là cô lại dần yêu cái cảm giác lâng lâng bồng bềnh này, nhịp tim cũng đập nhanh không kiểm soát được.
Cô càng lúc càng không giống mình, biến thành một người vừa sắc tình lại quyến rũ, giống như chỉ cần người đàn ông mở miệng là cô có thể tách rộng hai chân để cho anh mơn trớn…
Sao lại như thế này được?
Cố Khinh Thiển không nghĩ ra được nguyên nhân, đổ hết tội lỗi lên đầu tên đàn ông chó má kia, nhìn anh với ánh mắt ai oán không thôi.
“Em dùng ánh mắt đó nhìn anh là muốn nói anh chưa cho em ăn no hả?”
Tống Quân Nham thấy vậy thì rất muốn cười, gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát của cô.
Cô giận dữ liếc anh, tưởng tượng miếng thịt là anh rồi hung hăng nhai nuốt.
Tên đàn ông chó má không hề biết xấu hổ, chầm chậm nói: “Đừng gấp, bây giờ anh đang nghỉ phép, thời gian rất dư dả.”
“Ai, ai gấp chứ? Em còn bận nhiều việc lắm, không rảnh quan tâm đến anh đâu!”
Cố Khinh Thiển hừ một tiếng, đứng dậy thu dọn bát đũa.
“Bận làm sườn xám tình thú à?”
“Không hề!”
Từ lúc nhập viện tên đàn ông chó má này cứ nhớ nhung đến bức vẽ đó, cô ngại tới phát bực, thả đôi đũa xuống chạy lên lầu.
Tống Quân Nham trông theo bóng người vừa bỏ chạy kia, khóe miệng không khỏi nhếch lên, cầm lấy quả lê gai* ngâm nga đi vào phòng bếp.
Cố Khinh Thiển rất giống quả lê gai này, bên ngoài thì đáng sợ khó gần, toàn thân găm đầy gai nhọn, bên trong thì vừa mềm vừa thơm, sau khi thân thiết với nhau mới có thể thưởng thức được mùi hương nồng nàn và ngọt ngào kéo dài.
Chỉ nghĩ đến thôi mà trong miệng đã ứa nước miếng rồi.
Tưởng Minh Kỳ gọi điện thoại đến, anh nhận máy rồi mở loa ngoài, để sang một bên, cắt trái cây ra.
“Đội trưởng Tống, trong camera giám sát nơi ở của cô Cố có chụp được bóng lưng của Ngô Thượng Hoa, đại khái từ ba năm trước…”
“Anh ta vào nơi ở?”
“Chỉ đứng ngoài ngóng vào thôi, tầm mấy giây thì bỏ đi.”
Nếu hung thủ là Ngô Thượng Hoa và Thẩm Vân Nam, bọn họ làm cách nào để theo dõi từ xa?
Vương Gia Hồng đóng vai trò gì trong chuyện này? Tại sao lại nấp trong nhà Thẩm Vân Nam chụp lén bọn anh?
Hắn ta và Thẩm Vân Nam cùng Ngô Thượng Hoa có mối quan hệ như thế nào?
“Điều tra xem giữa Ngô Thượng Hoa và Vương Gia Hồng có mối quan hệ như thế nào, ngoài ra còn thông tin xuất nhập cảnh nữa, phải đào sâu ba thước để tìm được hành tung của anh ta…”
Bên phía Thẩm Vân Nam không điều tra ra được gì, Tống Quân Nham ngẫm nghĩ, quyết định chuyển trọng điểm sang Ngô Thượng Hoa, anh không tin là sẽ không tìm thấy được manh mối.
Anh lại dặn dò mấy câu, sau đó cúp điện thoại, bưng dĩa trái cây bước lên cầu thang.
Cố Khinh Thiển vân vê chiếc sườn xám phiên bản tình thú, bất luận có thích hay không thì cô cũng phải mặc thử để đo kích thước. Sau khi ngẫm nghĩ một hồi, cô cắn răng đóng cửa phòng lại, mặc thử sườn xám tình thú.
Vải thêu màu đỏ phủ lên người làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cô, ve áo trước ngực thiết kế theo kiểu hình giọt nước, để lộ ra đường rãnh kiêu hãnh mê người.
Vạt váy dài tới đầu gối, che đi bộ phận khiến người ta xấu hổ, hai bên hông xẻ tà đến tận nách, dùng dây ruy băng đan chéo để nối vạt trước và vạt sau lại với nhau, bầu ngực và cánh mông xinh đẹp thấp thoáng ẩn hiện.
Hai chân cô mặc đôi tất vải lưới cùng màu, trên tay cũng có một bộ găng tay dài đến cổ tay, đầu tóc vấn cao, vừa cổ điển lại kiều diễm, ngay cả bản thân cô cũng không khỏi đỏ mặt.
Cố Khinh Thiển lấy di động chụp ảnh cho Nghê Lạc Lạc tham khảo.
Cô tận tâm trong vai trò một người mẫu, mặc dù chỉ chụp từ phần cổ trở xuống nhưng vẫn cố gắng tạo dáng chuyên nghiệp. Cô không hề giấu giếm, gửi tất cả bản thiết ra bên ngoài.
Suy cho cùng, việc công bố kết quả mới là điều quan trọng nhất đối với khoa thiết kế quần áo.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, nhẹ nhàng giống như dưới chân mang thêm một tấm đệm thịt, chỉ có tên đàn ông chó má từng trải qua huấn luyện mới có thể làm được như vậy.
Cố Khinh Thiển giật thót tim, bỏ điện thoại xuống, kéo một chiếc áo choàng định che chắn người lại, ai ngờ lực lớn quá kéo luôn cả giá áo rớt xuống.
Nghe thấy tiếng động mạnh, người đàn ông nhanh chóng mở cửa ra.
“Làm sao vậy!!?”
Tống Quân Nham cứ tưởng xảy ra chuyện gì đó, lật đật tông cửa xông vào, nào ngờ đập vào tầm mắt là hình ảnh nóng bỏng, người anh em bên dưới nháy mắt lại chào cờ.
Cố Khinh Thiển xoay người ngồi xổm trên mặt đất, mở miệng đuổi người, “Anh, anh đi ra ngoài ngay…”
Làn da trắng nõn của cô đỏ hồng như tôm luộc, có vẻ rất thẹn thùng.
Yết hầu của Tống Quân Nham khẽ chuyển động, đóng cửa rồi bước vào bên trong.
Miếng thịt thơm trước mắt mà anh còn không ăn thì thà xuất gia cho xong.
“Thiển Thiển ngoan nào.”
Anh kéo Cố Khinh Thiển lên, đứng sau lưng cô vòng tay ôm lấy chiếc eo con rắn, nhìn thẳng vào tấm gương lớn từ trần nhà đến sàn trước mặt, chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật.
“Em chỉ muốn chụp ảnh cho Nghê Lạc Lạc tham khảo thôi…Không phải cho anh xem…”
Cố Khinh Thiển quay đầu sang chỗ khác, bàn tay nhỏ nhắn chặn lại lòng bàn tay rộng lớn đang lang thang trên cơ thể mình, cảm thấy dưới chân bắt đầu run rẩy.
“Để anh giúp bọn em kiểm tra ‘tính thực dụng’.”
Tống Quân Nham nói xong thì vùi đầu vào chiếc cổ mảnh mai của cô, đặt xuống đó từng nụ hôn tinh tế.
Anh vươn đầu lưỡi liếm láp làn da trắng như tuyết, hé răng day nhẹ tạo ra vài vết đỏ hồng, sau đó lại phủ cánh môi mút lấy, trên nền tuyết trắng xóa lập tức nở rộ từng đóa hoa mai đỏ.
Người phụ nữ trước mặt toàn thân phát run, hé đôi môi đỏ mọng thở hổn hển mấy hơi, cánh mũi phát ra tiếng rên rỉ làm cho người anh em của anh càng thêm cứng ngắc.
Anh dùng hai tay ôm lấy bầu ngực to tròn, xoa nắn vài cái để thử cảm thận sức nặng và độ mềm mại của chúng, sau đó trượt sang hai bên hông, nhấc dây ruy băng lên len ngón trỏ và ngón giữa vào trong, kẹp lấy đầu ngực.
Cơ thể này đã từng được anh khai phá và phát hiện ra tiềm năng vô hạn, có điều chơi đùa chưa được một lúc thì đầu ti đã sưng lên, dựng thẳng.
Đầu ngón tay của người đàn hết lắc lư lên xuống rồi lại véo nặn đầu ngực, sau đó giống như chưa được thõa mãn, anh xộc cả ngón tay đeo nhẫn và ngón út vào trong áo, bắt đầu xoa nắn quầng thịt.
Cố Khinh Thiển chợt cảm thấy có một luồng chất lỏng nóng bỏng đang chảy ra từ động hoa, đầu óc dần trở nên choáng váng, cô dựa sát vào người đàn ông, cánh mông xinh đẹp cọ xát lên xuống khẩu súng dữ tợn…
Dưới đáy quần lót chữ T bằng voan mỏng màu đỏ xuất hiện một bóng mờ, thung lũng bí mật đã sớm dâng trào nước non, phần đùi trong lấp lánh ánh nước.
Nhạy cảm đến mức suýt chút nữa khiến anh phải tước vũ khí đầu hàng.
Anh hít sâu một hơi, “Quả nhiên rất chuyên nghiệp, ngay cả bên trong cũng đồng bộ.”
Giây tiếp theo, anh bế ngang cô lên, đẩy cửa đi vào phòng ngủ…
————
*Quả lê gai: có tên tiếng anh là Rosa Roxburghii Tratt, còn được gọi là hoa hồng Roxburgh hay hoa hồng hạt dẻ, là một thành viên của họ Rosaceae. Loại cây này có nguồn gốc từ tây nam Trung Quốc và quả của nó được biết đến rộng rãi với hàm lượng vitamin C cao, superoxide dismutase (SOD, flavonoid và polysaccharid.
/35
|