" Có phải hay không thấy tôi là ‘danh phù kỳ thực’ người xấu?" Ra khỏi phòng viện trưởng, Lưu Tinh nhìn Trương Tĩnh Như đi theo phía sau hỏi.
"......!"
" Cô không nói tôi cũng biết, tôi còn biết cô đã so sánh tôi và người trong kia, nhất thời thấy hình tượng tôi cao lớn rất nhiều, đúng không?" Lưu Tinh cười nhìn đối phương hỏi.
" Ghê tởm~~!" Trương Tĩnh Như nói, tuy rằng vì chuyện vừa rồi nàng rất cảm tạ Lưu Tinh, nhưng thế này cũng không đại biểu quan niệm chuyển biến, bởi vì nàng rất chán ghét bộ dạng kiêu ngạo của Lưu Tinh trong văn phòng vừa rồi.
" Ha ha, tôi biết cô rất ghét người kiêu ngạo, bất quá đôi khi cô không kiêu ngạo, người ta sẽ xem cô là ‘vương đản’, mà có một số người không hiểu chuyện, cô không x mẹ hắn, hắn sẽ không biết ai là cha hắn."
" Đồ xấu xa~~!" Trương Tĩnh Như lại không tiếc rẻ chút nào thưởng cho Lưu Tinh hai chữ, tuy rằng nàng biết lời đối phương có chút quá, nhưng mà...... Thô tục!
" Từ đầu tôi không nói tôi là người tốt, có câu nói rất đúng, người xấu cần thực lực, bại hoại càng cần nữa phẩm vị. Trong mắt cô có thể tôi rất vô sỉ, nhưng cô phải biết, trên thế giới này người vô sỉ tựa hồ là một cái hình thức, ai dám nói trên thế giới này không có người vô sỉ? Tần Thủy Hoàng vô sỉ, lại có thể thống nhất sáu nước, Napoleon vô sỉ, hắn có thể rong ruổi châu Âu, người vô sỉ dựa vào vô sỉ có thể thông hành không bị ngăn trở, cũng như cô nếu ngay từ đầu vô sỉ một chút, có lẽ đã sớm có phòng cao cấp. Có lẽ có một số việc trong mắt cô là vô sỉ, nhưng trong mắt tôi lại là trí tuệ, tôi vô sỉ, bởi vì tôi không sợ! Cũng như cô, lúc nhỏ khát vọng có thể bay lượn, nhưng còn bây giờ? Không thành Phượng hoàng lại biến gà rừng, mất nhiều hơn được nha!"
" Lui một bước cũng không đại biểu tôi nhận thua, bán cho anh cũng không tỏ vẻ tôi khuất phục, buông tay đối với cuộc sống cũng không đại biểu tôi từ bỏ......!"
" Đúng rồi, nhưng nếu sẽ không bay, lý tưởng ngược sẽ trở thành trói buộc của cuộc sống. Tôi muốn hỏi ngươi, bây giờ cô muốn bay hay muốn cuộc sống?" Lưu Tinh dừng lại ở góc thang tới gần Trương Tĩnh Như, nhẹ nhàng đưa tay sờ cằm đối phương, trên mặt mang theo tươi cười, nụ cười vô sỉ. Nếu có người khác ở đây, nhất định sẽ nghĩ Lưu Tinh đang trêu ghẹo con gái đàng hoàng.
Trương Tĩnh Như nghe thấy Lưu Tinh nói sau ngẩn người, sau đó cúi đầu, hiển nhiên dũng khí nói chuyện lúc nãy đã không còn.
" Nói đi chứ!" Lưu Tinh dùng chút lực gắt gao ép đối phương lên tường, một tay nắm cằm đối phương khiến nàng ngẩng đầu đối diện mình.
" Cuộc...... Cuộc sống......!" Trương Tĩnh Như từ chối một lát, ý thức được không phải đối thủ Lưu Tinh về mặt sức lực sau đó nghiêng mặt nói.
" Đúng rồi, bây giờ cô cần học hiểu là cuộc sống!" Lưu Tinh cười cười nói," Con người không thể kỳ vọng cao quá, sự vật tốt đẹp và lựa chọn lý tưởng là không có, chỉ có thể tương đối. Điều này yêu cầu chúng ta phải nắm được thời cơ khi lựa chọn, thống hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể ngồi nhìn trái xem phải mà mất cơ hội. Điểm ấy hai người chúng ta làm rất tốt, tôi bắt lấy cơ hội chiếm được cô, mà cô cũng bắt lấy cơ hội có thứ cô muốn. Có mất đi mới có hồi báo, không nên vọng tưởng trời cao sẽ rơi tiền, nếu cô nhặt được, vậy nhất định là tôi ném. Cho nên cũng không nhất thiết mỗi lần nhìn thấy tôi cô đều phải nhắc nhở mình ‘hắn là người xấu, hắn là bại hoại, hắn là lừa đảo!’. Đổi cái phương pháp tự hỏi, có thể làm vấn đề đơn giản; đổi cái lập trường nhìn người, có thể càng khoan dung xử thế; đổi cái tâm tính nhìn người, cô sẽ thấy tôi rất nhiều ưu điểm, thường xuyên thay đổi góc độ, có lẽ cô sẽ phát hiện cô đã yêu tôi."
" Tôi chỉ biết một chút, vô luận tôi đổi góc nào, da mặt anh đều dày như vậy!" Trương Tĩnh Như nhìn Lưu Tinh nói. Yêu ngươi? Nằm mơ!
" Ha ha, tôi thừa nhận, trải qua năm tháng tẩy lễ tôi đã không còn oai hùng vốn có trước, lưu lại cũng chỉ có hiện tại suy sút, nhưng cho tới bây giờ tôi cũng chưa có gì thay đổi, bởi vì tôi theo đuổi là cái đẹp trong thiếu hụt. Cũng giống như cô, ông trời ban cho cô một đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, nhưng cô vẫn dùng chúng nó trợn trắng, ban cho cô nụ cười xinh đẹp, nhưng cô vẫn mặt lạnh nghiêm trang, đây là chỗ thiếu hụt......!"
" Đã vậy sao anh còn mua tôi!" Trương Tĩnh Như không phục nói, nàng không thể không cảm thán nam nhân này miệng lưỡi trơn tru và da mặt dầy.
‘ Mắt trợn trắng? Mặt lạnh? Vậy đó cũng chỉ đối với ngươi thôi!’ Trương Tĩnh Như tâm lý nghĩ đến.
" Ha ha, lúc tôi nói chuyện cô thất thần, có phải hay không trong nháy mắt bị tư thế oai hùng của tôi chinh phục? Tôi đã nói, tôi theo đuổi là cái đẹp từ chỗ thiếu hụt, tôi rất thích chỗ thiếu hụt của cô!" Lưu Tinh cười tủm tỉm nhìn đối phương nói, không thể không thừa nhận, nụ cười của hắn thật sự rất thiếu đánh!
" Chinh phục? Hừ, thật sự là tôi tìm không ra dùng từ gì để hình dung anh!" Trương Tĩnh Như nhìn Lưu Tinh nói.
" Tôi biết, làm nam nhân đầu tiên hoặc là duy nhất của cô, ý thức ban đầu của cô đã bắt đầu chú ý đến tôi......!"
" Ai!" Trương Tĩnh Như thật sâu thở dài, người trước mắt này là người vô sỉ nhất mà nàng gặp. Người đầu tiên? Lần đầu tiên trong miệng hắn là cái gì? Người đầu tiên cùng nhau ngủ im lặng trên giường à?
" Những lời tôi nói làm cô rất bất đắc dĩ à?" Lưu Tinh tới gần đối phương hỏi.
" Hừ, nói đúng!" Trương Tĩnh Như nói.
" Sao tôi lại không biết chứ? Kỳ thật yêu cũng giống một quyển sách, đọc không chút để ý sẽ tiếc nuối, đọc rất chăm chú lại sẽ có rất nhiều bất đắc dĩ......!"
" Ngươi...... Ai yêu anh?" Trương Tĩnh Như đỏ mặt hướng về phía Lưu Tinh lớn tiếng hô, người nhẫn nại là có hạn, Trương Tĩnh Như cũng giống vậy. Vô sỉ, người ta lại có thể vô sỉ đến loại trình độ này.
" Là cô nói, cái gì tôi cũng chưa nói!" Lưu Tinh buông ra đối phương vẻ mặt vô tội.
" Anh thích tôi cái gì nói thẳng đi, tôi sửa còn không được sao?" Trương Tĩnh Như thật sâu hít một hơi nhìn Lưu Tinh hỏi.
" Ui? Những lời này nói ra từ miệng cô đặc biệt có hương vị, tôi rất thích bộ dạng cô khi mặc quần áo!" Lưu Tinh nhìn đối phương cười tủm tỉm nói.
" Vô sỉ!" Trương Tĩnh Như mặt âm trầm cắn răng hung hăng nói.
" Vô sỉ? Người văn minh đúng là người văn minh, lúc mắng người một chút tân kỳ cũng không có. Ha ha, cô quên thời trung học chúng ta từng có thề sao?" thân mình Lưu Tinh lại gắt gao ép đối phương dựa lên tường, quần áo mỏng manh căn bản không thể che hết thân thể linh lung Trương Tĩnh Như đem đến cảm giác tuyệt vời cho Lưu Tinh, đặc biệt bộ ngực cao ngất đầy đặn kia, làm cho Lưu Tinh cố ý ma sát.
" Anh...... Ai thề với anh, anh không nên nói lung tung được không?" Trương Tĩnh Như lại bị ép ở góc tường không đường trốn, đành phải cố nén đứng đó.
" Thời trung học cô vẫn còn là cô bé con, cô đã từng muốn cùng tôi cộng phó hoàng tuyền: ‘nếu anh gần chút nữa, tôi sẽ cùng anh đồng quy vu tận.’; cô đã từng cùng tôi ước hẹn đến kiếp sau: ‘muốn theo đuổi tôi? Kiếp sau đi!’; cô đã từng chịu vì tôi mà chết: ‘sống với anh, tôi tình nguyện chết còn hơn!’. Tuy rằng đã qua vài năm, nhưng tôi vẫn nói cho cô biết những lời tâm tình ‘thề non hẹn biển’ này tôi nhớ mãi không quên, mỗi lần ở đêm dài nhân tĩnh ngủ không yên, tôi đều hồi tưởng đến bộ dáng ‘động tình’ khi cô nói những lời này, thật sự thực mê người. Cho nên tôi vẫn âm thầm chôn sâu lời thề dưới đáy lòng, thật không ngờ hiện tại lời thề chúng ta rốt cục thực hiện, người có tình sẽ thành thân thuộc, thật sự là thật đáng mừng mà!" Lưu Tinh cười nói.
" Lưu...... Tinh, đừng cho là tôi đã bán cho anh, anh có thể làm xằng làm bậy, tôi vẫn còn có tôn nghiêm!" Trương Tĩnh Như nhìn người trước mắt, kẻ có thể xưng là người vô sỉ nhất thế kỷ 21 nói.
" Tôn nghiêm? Vậy Trương Tĩnh Như tiểu thư, không biết cô có còn không đem thứ tôn nghiêm đó lấy ra cho tôi xem một chút?" Lưu Tinh cười nhìn đối phương hỏi:" Cô đã có tôn nghiêm như vậy, vì sao không lấy tôn nghiêm đi chữa bệnh cha cô?"
"......!"
" Sao không nói? Có phải thấy hai chữ tôn nghiêm này rất buồn cười? Mỗi người đều đặt nó lên miệng, tự cho là nói ra hai từ này mình sẽ biến thành người cao thượng, sai lầm rồi. Đối với người khác cô có thể có tôn nghiêm, nhưng ở trước mặt tôi, cô không có, nếu cô nghĩ dùng tôn nghiêm trước mặt tôi, vậy cũng phải đợi tôi đồng ý mới được!" Lưu Tinh đưa đầu gần đến tai Trương Tĩnh Như nói, ngửi mùi trên người đối phương, Lưu Tinh lại còn không tự giác vươn lưỡi liếm lên vành tai đối phương......!
" A~~! Anh......"
" Không phải cô đã nói chỉ cần tôi mua cô, bảo cô làm cái gì đều được hay sao? Người có tôn nghiêm như cô, sẽ không là đang dối gạt tôi chứ?" Lưu Tinh cười nhìn đối phương nói, cái mũi nhẹ nhàng hít ngửi trên phần cổ đỏ bừng, bộ dạng mười phần sắc lang.
"......!"
" Cô không nói tôi cũng biết, tôi còn biết cô đã so sánh tôi và người trong kia, nhất thời thấy hình tượng tôi cao lớn rất nhiều, đúng không?" Lưu Tinh cười nhìn đối phương hỏi.
" Ghê tởm~~!" Trương Tĩnh Như nói, tuy rằng vì chuyện vừa rồi nàng rất cảm tạ Lưu Tinh, nhưng thế này cũng không đại biểu quan niệm chuyển biến, bởi vì nàng rất chán ghét bộ dạng kiêu ngạo của Lưu Tinh trong văn phòng vừa rồi.
" Ha ha, tôi biết cô rất ghét người kiêu ngạo, bất quá đôi khi cô không kiêu ngạo, người ta sẽ xem cô là ‘vương đản’, mà có một số người không hiểu chuyện, cô không x mẹ hắn, hắn sẽ không biết ai là cha hắn."
" Đồ xấu xa~~!" Trương Tĩnh Như lại không tiếc rẻ chút nào thưởng cho Lưu Tinh hai chữ, tuy rằng nàng biết lời đối phương có chút quá, nhưng mà...... Thô tục!
" Từ đầu tôi không nói tôi là người tốt, có câu nói rất đúng, người xấu cần thực lực, bại hoại càng cần nữa phẩm vị. Trong mắt cô có thể tôi rất vô sỉ, nhưng cô phải biết, trên thế giới này người vô sỉ tựa hồ là một cái hình thức, ai dám nói trên thế giới này không có người vô sỉ? Tần Thủy Hoàng vô sỉ, lại có thể thống nhất sáu nước, Napoleon vô sỉ, hắn có thể rong ruổi châu Âu, người vô sỉ dựa vào vô sỉ có thể thông hành không bị ngăn trở, cũng như cô nếu ngay từ đầu vô sỉ một chút, có lẽ đã sớm có phòng cao cấp. Có lẽ có một số việc trong mắt cô là vô sỉ, nhưng trong mắt tôi lại là trí tuệ, tôi vô sỉ, bởi vì tôi không sợ! Cũng như cô, lúc nhỏ khát vọng có thể bay lượn, nhưng còn bây giờ? Không thành Phượng hoàng lại biến gà rừng, mất nhiều hơn được nha!"
" Lui một bước cũng không đại biểu tôi nhận thua, bán cho anh cũng không tỏ vẻ tôi khuất phục, buông tay đối với cuộc sống cũng không đại biểu tôi từ bỏ......!"
" Đúng rồi, nhưng nếu sẽ không bay, lý tưởng ngược sẽ trở thành trói buộc của cuộc sống. Tôi muốn hỏi ngươi, bây giờ cô muốn bay hay muốn cuộc sống?" Lưu Tinh dừng lại ở góc thang tới gần Trương Tĩnh Như, nhẹ nhàng đưa tay sờ cằm đối phương, trên mặt mang theo tươi cười, nụ cười vô sỉ. Nếu có người khác ở đây, nhất định sẽ nghĩ Lưu Tinh đang trêu ghẹo con gái đàng hoàng.
Trương Tĩnh Như nghe thấy Lưu Tinh nói sau ngẩn người, sau đó cúi đầu, hiển nhiên dũng khí nói chuyện lúc nãy đã không còn.
" Nói đi chứ!" Lưu Tinh dùng chút lực gắt gao ép đối phương lên tường, một tay nắm cằm đối phương khiến nàng ngẩng đầu đối diện mình.
" Cuộc...... Cuộc sống......!" Trương Tĩnh Như từ chối một lát, ý thức được không phải đối thủ Lưu Tinh về mặt sức lực sau đó nghiêng mặt nói.
" Đúng rồi, bây giờ cô cần học hiểu là cuộc sống!" Lưu Tinh cười cười nói," Con người không thể kỳ vọng cao quá, sự vật tốt đẹp và lựa chọn lý tưởng là không có, chỉ có thể tương đối. Điều này yêu cầu chúng ta phải nắm được thời cơ khi lựa chọn, thống hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể ngồi nhìn trái xem phải mà mất cơ hội. Điểm ấy hai người chúng ta làm rất tốt, tôi bắt lấy cơ hội chiếm được cô, mà cô cũng bắt lấy cơ hội có thứ cô muốn. Có mất đi mới có hồi báo, không nên vọng tưởng trời cao sẽ rơi tiền, nếu cô nhặt được, vậy nhất định là tôi ném. Cho nên cũng không nhất thiết mỗi lần nhìn thấy tôi cô đều phải nhắc nhở mình ‘hắn là người xấu, hắn là bại hoại, hắn là lừa đảo!’. Đổi cái phương pháp tự hỏi, có thể làm vấn đề đơn giản; đổi cái lập trường nhìn người, có thể càng khoan dung xử thế; đổi cái tâm tính nhìn người, cô sẽ thấy tôi rất nhiều ưu điểm, thường xuyên thay đổi góc độ, có lẽ cô sẽ phát hiện cô đã yêu tôi."
" Tôi chỉ biết một chút, vô luận tôi đổi góc nào, da mặt anh đều dày như vậy!" Trương Tĩnh Như nhìn Lưu Tinh nói. Yêu ngươi? Nằm mơ!
" Ha ha, tôi thừa nhận, trải qua năm tháng tẩy lễ tôi đã không còn oai hùng vốn có trước, lưu lại cũng chỉ có hiện tại suy sút, nhưng cho tới bây giờ tôi cũng chưa có gì thay đổi, bởi vì tôi theo đuổi là cái đẹp trong thiếu hụt. Cũng giống như cô, ông trời ban cho cô một đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, nhưng cô vẫn dùng chúng nó trợn trắng, ban cho cô nụ cười xinh đẹp, nhưng cô vẫn mặt lạnh nghiêm trang, đây là chỗ thiếu hụt......!"
" Đã vậy sao anh còn mua tôi!" Trương Tĩnh Như không phục nói, nàng không thể không cảm thán nam nhân này miệng lưỡi trơn tru và da mặt dầy.
‘ Mắt trợn trắng? Mặt lạnh? Vậy đó cũng chỉ đối với ngươi thôi!’ Trương Tĩnh Như tâm lý nghĩ đến.
" Ha ha, lúc tôi nói chuyện cô thất thần, có phải hay không trong nháy mắt bị tư thế oai hùng của tôi chinh phục? Tôi đã nói, tôi theo đuổi là cái đẹp từ chỗ thiếu hụt, tôi rất thích chỗ thiếu hụt của cô!" Lưu Tinh cười tủm tỉm nhìn đối phương nói, không thể không thừa nhận, nụ cười của hắn thật sự rất thiếu đánh!
" Chinh phục? Hừ, thật sự là tôi tìm không ra dùng từ gì để hình dung anh!" Trương Tĩnh Như nhìn Lưu Tinh nói.
" Tôi biết, làm nam nhân đầu tiên hoặc là duy nhất của cô, ý thức ban đầu của cô đã bắt đầu chú ý đến tôi......!"
" Ai!" Trương Tĩnh Như thật sâu thở dài, người trước mắt này là người vô sỉ nhất mà nàng gặp. Người đầu tiên? Lần đầu tiên trong miệng hắn là cái gì? Người đầu tiên cùng nhau ngủ im lặng trên giường à?
" Những lời tôi nói làm cô rất bất đắc dĩ à?" Lưu Tinh tới gần đối phương hỏi.
" Hừ, nói đúng!" Trương Tĩnh Như nói.
" Sao tôi lại không biết chứ? Kỳ thật yêu cũng giống một quyển sách, đọc không chút để ý sẽ tiếc nuối, đọc rất chăm chú lại sẽ có rất nhiều bất đắc dĩ......!"
" Ngươi...... Ai yêu anh?" Trương Tĩnh Như đỏ mặt hướng về phía Lưu Tinh lớn tiếng hô, người nhẫn nại là có hạn, Trương Tĩnh Như cũng giống vậy. Vô sỉ, người ta lại có thể vô sỉ đến loại trình độ này.
" Là cô nói, cái gì tôi cũng chưa nói!" Lưu Tinh buông ra đối phương vẻ mặt vô tội.
" Anh thích tôi cái gì nói thẳng đi, tôi sửa còn không được sao?" Trương Tĩnh Như thật sâu hít một hơi nhìn Lưu Tinh hỏi.
" Ui? Những lời này nói ra từ miệng cô đặc biệt có hương vị, tôi rất thích bộ dạng cô khi mặc quần áo!" Lưu Tinh nhìn đối phương cười tủm tỉm nói.
" Vô sỉ!" Trương Tĩnh Như mặt âm trầm cắn răng hung hăng nói.
" Vô sỉ? Người văn minh đúng là người văn minh, lúc mắng người một chút tân kỳ cũng không có. Ha ha, cô quên thời trung học chúng ta từng có thề sao?" thân mình Lưu Tinh lại gắt gao ép đối phương dựa lên tường, quần áo mỏng manh căn bản không thể che hết thân thể linh lung Trương Tĩnh Như đem đến cảm giác tuyệt vời cho Lưu Tinh, đặc biệt bộ ngực cao ngất đầy đặn kia, làm cho Lưu Tinh cố ý ma sát.
" Anh...... Ai thề với anh, anh không nên nói lung tung được không?" Trương Tĩnh Như lại bị ép ở góc tường không đường trốn, đành phải cố nén đứng đó.
" Thời trung học cô vẫn còn là cô bé con, cô đã từng muốn cùng tôi cộng phó hoàng tuyền: ‘nếu anh gần chút nữa, tôi sẽ cùng anh đồng quy vu tận.’; cô đã từng cùng tôi ước hẹn đến kiếp sau: ‘muốn theo đuổi tôi? Kiếp sau đi!’; cô đã từng chịu vì tôi mà chết: ‘sống với anh, tôi tình nguyện chết còn hơn!’. Tuy rằng đã qua vài năm, nhưng tôi vẫn nói cho cô biết những lời tâm tình ‘thề non hẹn biển’ này tôi nhớ mãi không quên, mỗi lần ở đêm dài nhân tĩnh ngủ không yên, tôi đều hồi tưởng đến bộ dáng ‘động tình’ khi cô nói những lời này, thật sự thực mê người. Cho nên tôi vẫn âm thầm chôn sâu lời thề dưới đáy lòng, thật không ngờ hiện tại lời thề chúng ta rốt cục thực hiện, người có tình sẽ thành thân thuộc, thật sự là thật đáng mừng mà!" Lưu Tinh cười nói.
" Lưu...... Tinh, đừng cho là tôi đã bán cho anh, anh có thể làm xằng làm bậy, tôi vẫn còn có tôn nghiêm!" Trương Tĩnh Như nhìn người trước mắt, kẻ có thể xưng là người vô sỉ nhất thế kỷ 21 nói.
" Tôn nghiêm? Vậy Trương Tĩnh Như tiểu thư, không biết cô có còn không đem thứ tôn nghiêm đó lấy ra cho tôi xem một chút?" Lưu Tinh cười nhìn đối phương hỏi:" Cô đã có tôn nghiêm như vậy, vì sao không lấy tôn nghiêm đi chữa bệnh cha cô?"
"......!"
" Sao không nói? Có phải thấy hai chữ tôn nghiêm này rất buồn cười? Mỗi người đều đặt nó lên miệng, tự cho là nói ra hai từ này mình sẽ biến thành người cao thượng, sai lầm rồi. Đối với người khác cô có thể có tôn nghiêm, nhưng ở trước mặt tôi, cô không có, nếu cô nghĩ dùng tôn nghiêm trước mặt tôi, vậy cũng phải đợi tôi đồng ý mới được!" Lưu Tinh đưa đầu gần đến tai Trương Tĩnh Như nói, ngửi mùi trên người đối phương, Lưu Tinh lại còn không tự giác vươn lưỡi liếm lên vành tai đối phương......!
" A~~! Anh......"
" Không phải cô đã nói chỉ cần tôi mua cô, bảo cô làm cái gì đều được hay sao? Người có tôn nghiêm như cô, sẽ không là đang dối gạt tôi chứ?" Lưu Tinh cười nhìn đối phương nói, cái mũi nhẹ nhàng hít ngửi trên phần cổ đỏ bừng, bộ dạng mười phần sắc lang.
/73
|