Chương 2: Trêu đùa.
Đút chìa khóa cửa vào túi, Lưu Hải Nam ngông nghênh đi vào nhà.
-Vào đi, đừng ngại.
Phùng Tố Duyên làm mọt loạt động tác( Cách nói của người câm), Lưu Hải Nam có thể hiểu đại ý trong đó là “ Cậu muốn gì?”
Hắn chỉ vào mâm cơm trong bếp nhếch nhếch mày.
-Tôi không biết rửa bát. Cho nên...nhờ cậu.
Nói rồi đắc ý gác chân lên ghế xem ti vi. Mắt liếc sang trái liền nhíu mày.
-Còn đứng đây làm gì nữa? Nhanh lên!
Phùng Tố Duyên tức giận đi một mạch vào bếp. Lưu Hải Nam nhìn mà cảm thấy mãn nguyện. Nhìn đi! Nhìn đi! Bắt nạt người cũng là một nghệ thuật, chỉ cần lớn tiếng một chút là có người nghe lời. Sau này nhất định phải vận dụng thường xuyên mới được.
Ừm...Cô bé nữ chính này là tiểu thư lá ngọc cành vàng liệu rửa bát có gặp khó khăn gì không đây? Giúp người là niềm vui ta không thể để mỹ nữ vất vả như vậy được. Hắc...hắc...
-Phùng Tô Duyệt cậu đã rửa xong chưa vậy? Có cần tôi giúp không?
Cô gái được hỏi tiếp tục rửa bát không chút phản ứng.Lưu Hải Nam gật đầu, tuy chân tay lóng ngóng nhưng hiệu suất thật không tồi.
Nhìn cái bóng luộn thuộm gầy gầy kia, hắn bắt đầu thấy tò mò.Thật khó hiểu, sao nhìn cô ta lại phẳng như vậy? Ít nhất vòng một cũng phải nhô lên một chút chứ? Đừng nói với hắn nữ chính xinh đẹp là một cô gái thẳng như vậy nhé!
-Hì..hì...Tô Duyệt.
Lưu Hải Nam bước đến, bàn tay vỗ vào mông cô nàng. Ừm, thực ra vòng ba cũng rất vừa tay mà.Chưa kịp nghĩ xong Lưu Hải Nam đã ăn một cái đạp. Bàn tay Phùng Tố Duyên xua loạn như nói “ Đừng có chạm vào tôi!”
Cẳng chân đau làm hắn tức tối nhưng nhìn bóng lưng kia tức giận biến mất thay vào đó là nụ cười hứng thú. Nếu người quen nhìn thấy hắn cười như thế này chắc chắn sẽ hỏi “Anh lại định chơi khăm ai vậy?”.Thật đáng tiếc Phùng Tố Duyên không biết chút gì về người đang đứng cạnh mình cả.
-Tô Duyệt, cậu đi theo tôi!
Lời nói còn chưa nghe rõ Phùng Tố Duyên đã bị kéo đi một cách thô bạo. Tay muốn vung ra nhưng giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay kia.
-À là thế này, phòng tắm nhà tôi có chút vấn đề,vào xem một chút.
-Àooooo....
Phùng Tố Duyên bất ngờ bị đẩy vào chậu nước. Ánh mắt kinh hãi nhìn người thanh niên trước mặt. Cô bắt đầu cảm nhận được điều gì đó khác thường.
Nước trong chậu không biết đã được bơ sẵn từ bao giờ. Cảm giác lành lạnh thẩm vào áo thấm vào da thịt lạnh buốt. Phùng Tố Duyên nhận thấy cái áo sơ mi dày cộm của mình đã bắt đầu bó sát vào cơ thể. Theo bản năng ra khỏi chậu nước chạy ra ngoài.
Nhưng mọi chuyện đâu có dễ dàng như vậy! Đặc biệt càng khó khăn khi cô bé này đứng trước tên lưu manh Lưu Hải Nam.
-Ấy, đi đâu vậy? Quần áo ướt hết rồi, vậy cởi ra đi!
Nghe vậy người phía trước chạy đi càng nhanh. Lưu Hải Nam thở dài.
-Thật ngốc nghếch, chìa khóa nhà vẫn còn trong túi tôi mà, cậu muốn chạy đi đâu?
Chân dài cũng là một lợi thế, Lưu Hải Nam sải chân vài bước đã kéo được Phùng Tố Duyên vào phòng mình.
-Nhìn này, quần áo đã ướt như vậy rồi, mặc làm gì nữa cởi ra đi!
-Nhanh lên, nước chảy ướt hết phòng tôi rồi này,
-$%$#$&(_*)*(&-FFY^... ........
-... ...... ....
-BỎ TAY RA!!!!
-“...”
Lưu Hải Nam im lặng híp mắt cười trái lại Phùng Tố Duyến gấp đến mức tay không biết đặt chỗ nào cứ luống ca luống cuống. Cuối cùng lùi lại, không dám nhìn người trước mặt.
-Tôi còn tưởng cậu sẽ tiếp tục giả câm chứ!
Phùng Tố Duyên bất ngờ bị đẩy ngã xuống giường, hai tay bị khóa chặt lên đỉnh đầu, cơ thể bị một thanh niên đè lên. Không kìm được mà hét lên sợ hãi.
-Kêu gì chứ? Tôi đang giúp cập mà!
Một bàn tay nam tính đặt lên ngực Phùng Tố Duyên nhấn nhấn. Kì lạ, sao cứng như vậy?
-Cậu đang làm cái gì? Bỏ ra! Cút!
-Hì hì, đừng sợ, tôi chỉ tìm hiểu vài chuyện thôi!
Những ngón tay mạnh mẽ xé từng nút áo, để lộ ra một bả vai trắng nõn, đặc biệt một lớp vải trắng bó sát quấn quanh người lộ ra.
-AAAAAAA…….thằng khốn! Cút ngay!
Phùng Tố Duyên vừa sợ vừa giận, chân tay khua loạn vẫn bị người khống chế.
-Mày là thằng khốn! Không ai dạy mày được sao? Cút ngay!
Cảm xúc Lưu Hải Nam bắt đầu không tốt. Từ bé đến giờ còn chưa bị ai chửi thẳng vào mặt như vậy đâu! Hắn sinh ra đã được thừa kế một lượng tài sản kếch xù. Mặc dù không kênh kiệu nhưng không phải ai cũng có thể chỉ tay mắng hắn. Thế mà hôm nay bị một cô bé mới lớn chửi thẳng vào mặt như vậy đúng là… cảm giác lạ.
Bàn tay lập tức buông ra, chân bước xuống giường lùi về sau khóa cửa lại. Nhìn cô bé đang run run lùi về sau như một con sói rình con mồi.
-Đừng tới đây….tôi…tôi.. bảo cậu đừng tới đây mà!
Lưu Hải Nam thuận tay cầm cuộn giây điện hỏng ở góc phòng, kéo mạnh Phùng Tố Duyên xuống giường cười cười. Cô bé này không biết sợ là gì cần kích thích một chút.
-Ha ha, dạy thì vẫn có người dạy, nhưng học hay không thì đó là việc của tôi!
Bàn tay mạnh mẽ dùng dây điện trói hai tay người trước mặt lên đỉnh đầu thít vào đầu giường.
-Đi ra, cậu muốn gì ở tôi, rốt cuộc cậu muốn gì? Ưm…ưm..
Một mảnh vải không biết từ đâu chặn ngang miệng, Phùng Tố Duyên không nói được gì chỉ có thể trừng mắt nhìn Lưu Hải Nam.
-Đừng nhìn như vậy, tôi sẽ tưởng cậu thích tôi rồi đấy!
Lưu hải Nam cúi người lột ngay miếng vải quấn ngực chướng mắt kia ra.Người bên dưới dãy dụa mãnh liệt, căn bản là phí công vô ích.
Lớp vải bị kéo ra một giọt nước mắt chảy xuống. Phùng Tố Duyên nghiêng đầu sang một bên nhắm mắt lại.
Lưu Hải Nam không hề biết điều này, đôi mắt sáng lên nhìn tấm thân trần trước mặt.
Da thịt trắng nõn, hai cái bánh bao cũng không nhỏ như trong tưởng tưởng Với hai quả anh đào hồng hồng, nhìn chũng non nớt chọc người thương. Lưu Hải Nam vươn tay đặt lên ngực cô, một cảm giác tê dại chạy dọc khắp người.
Mát mát, mềm mềm, mịn mịn…Cảm xúc thật khó tả.Ngón cái vươn nhẹ lên nhũ hoa day day vài cái.
Cuối cùng nhịn không được mà đưa cả hai tay lên mà sờ nắn vuốt ve. Từ xương quai xanh vuốt nhẹ lên đỉnh núi. Mu bàn tay nâng nâng làm hai bên ngực theo đà nhảy lên, mọng nước và ngọt ngào như hai trái đào mật.
Lưu Hải Nam chỉ muốn vùi đầu vào chốn thần tiên này “sơ sơ” cả ngày thôi!
Bình tĩnh lại, hắn mới thấy cái bánh bao trong tay đang run rẩy, lúc này mới để ý nhìn lên.
Phùng Tố Duyên mắt nhắm chặt, miệng khó khăn ngậm tấm vải, nước mắt nước mũi rơi đầy ga giường, bố dáng như thể mặc hắn làm gì thì làm cô không thiết sống nữa.
-Tô Duyệt! Ngực cậu bị sưng rồi này, tôi giúp cậu xoa xoa nha!
Chưa nói dứt lời bàn tay lại tiếp tục nắn nắn,làm tấm thân bên dưới vặn vẹo mãi. Lúc này Phùng Tố Duyên mới mở mắt ra, đôi mắt ngập nước nhìn người thanh niên đang nở nụ cười ma quỷ đè lên người mình.
Không biết Phùng Tố Duyên bôi cái gì lên mặt mà da mặt cô ấy vừa đên hơn cơ thể lại không chút cảm xúc. Lưu Hải Nam đang tò mò, sao con nhỏ này bị hắn sờ như vậy mà mặt không đỏ chút nào nhỉ? Có lẽ ánh mắt kia da diết quá,Lưu hải Nam rút bỏ cái khăn trong miệng cô gái ra.
-Nên gọi cậu là Phùng Tố Duyên hay Phùng Tô Duyệt đây?
Phùng Tố Duyên kinh sợ:
-Cậu…Sao cậu biết tôi?
-Lý do không quan trọng, quan trọng là bây giờ tôi biết bí mật của cậu rồi, cậu phải làm sao đây?
-Cậu…...Á, dừng lại….
Lời còn chưa nói hết Phùng Tố Duyên cảm thấy cơ thể bị nâng lên rồi chân chợt lạnh.Không biết Lưu Hải Nam làm sao mà có thể cởi quần một cô gái nhanh như vậy? (LHN: Thiên tính bẩm sinh =.=)Lần này thì Phùng Tố Duyên không nhịn được mà bật khóc sợ hãi.
-Hu..hu.. cậu…cậu định làm gì? Mau..mau ..thả tôi ra.
Một cô gái trong trắng thì đời nào lại để cho người ta xem hết cơ thể mình cơ chứ.Hiện tại chỉ còn mỗi cái quần chíp thôi, sao không sợ cho được ?
Lưu Hải Nam ý cười dạt dào ngồi dậy, nhìn cơ thể ai đó lõa lồ trên giường mình mà cảm thấy cực kỳ sung sướng. Phùng Tố Duyên bị trói hai tay lên đầu, cơ thể co lại mà hơi ưỡn lên, làm cho vòng một vốn không lớn lắm trở nên rất dễ nhìn. Hai chân thon dài co lại hết cỡ, giống như đang bảo vệ phòng tuyến cuối cùng. Miệng thì ô ô nức nở khóc không ra tiếng.
Thế mới nói lưỡi mềm còn nơi miệng răng cứng chỉ vì gãy là thế. Nếu như từ đầu Phùng Tố Duyên ngoan hơn một chút hắn đã không làm như vậy rồi. Đến khi làm hắn sinh khí mới biết sợ, đúng là ngựa non háu đá.
Nhưng mà như vậy rất vui, đúng không ?
Đút chìa khóa cửa vào túi, Lưu Hải Nam ngông nghênh đi vào nhà.
-Vào đi, đừng ngại.
Phùng Tố Duyên làm mọt loạt động tác( Cách nói của người câm), Lưu Hải Nam có thể hiểu đại ý trong đó là “ Cậu muốn gì?”
Hắn chỉ vào mâm cơm trong bếp nhếch nhếch mày.
-Tôi không biết rửa bát. Cho nên...nhờ cậu.
Nói rồi đắc ý gác chân lên ghế xem ti vi. Mắt liếc sang trái liền nhíu mày.
-Còn đứng đây làm gì nữa? Nhanh lên!
Phùng Tố Duyên tức giận đi một mạch vào bếp. Lưu Hải Nam nhìn mà cảm thấy mãn nguyện. Nhìn đi! Nhìn đi! Bắt nạt người cũng là một nghệ thuật, chỉ cần lớn tiếng một chút là có người nghe lời. Sau này nhất định phải vận dụng thường xuyên mới được.
Ừm...Cô bé nữ chính này là tiểu thư lá ngọc cành vàng liệu rửa bát có gặp khó khăn gì không đây? Giúp người là niềm vui ta không thể để mỹ nữ vất vả như vậy được. Hắc...hắc...
-Phùng Tô Duyệt cậu đã rửa xong chưa vậy? Có cần tôi giúp không?
Cô gái được hỏi tiếp tục rửa bát không chút phản ứng.Lưu Hải Nam gật đầu, tuy chân tay lóng ngóng nhưng hiệu suất thật không tồi.
Nhìn cái bóng luộn thuộm gầy gầy kia, hắn bắt đầu thấy tò mò.Thật khó hiểu, sao nhìn cô ta lại phẳng như vậy? Ít nhất vòng một cũng phải nhô lên một chút chứ? Đừng nói với hắn nữ chính xinh đẹp là một cô gái thẳng như vậy nhé!
-Hì..hì...Tô Duyệt.
Lưu Hải Nam bước đến, bàn tay vỗ vào mông cô nàng. Ừm, thực ra vòng ba cũng rất vừa tay mà.Chưa kịp nghĩ xong Lưu Hải Nam đã ăn một cái đạp. Bàn tay Phùng Tố Duyên xua loạn như nói “ Đừng có chạm vào tôi!”
Cẳng chân đau làm hắn tức tối nhưng nhìn bóng lưng kia tức giận biến mất thay vào đó là nụ cười hứng thú. Nếu người quen nhìn thấy hắn cười như thế này chắc chắn sẽ hỏi “Anh lại định chơi khăm ai vậy?”.Thật đáng tiếc Phùng Tố Duyên không biết chút gì về người đang đứng cạnh mình cả.
-Tô Duyệt, cậu đi theo tôi!
Lời nói còn chưa nghe rõ Phùng Tố Duyên đã bị kéo đi một cách thô bạo. Tay muốn vung ra nhưng giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay kia.
-À là thế này, phòng tắm nhà tôi có chút vấn đề,vào xem một chút.
-Àooooo....
Phùng Tố Duyên bất ngờ bị đẩy vào chậu nước. Ánh mắt kinh hãi nhìn người thanh niên trước mặt. Cô bắt đầu cảm nhận được điều gì đó khác thường.
Nước trong chậu không biết đã được bơ sẵn từ bao giờ. Cảm giác lành lạnh thẩm vào áo thấm vào da thịt lạnh buốt. Phùng Tố Duyên nhận thấy cái áo sơ mi dày cộm của mình đã bắt đầu bó sát vào cơ thể. Theo bản năng ra khỏi chậu nước chạy ra ngoài.
Nhưng mọi chuyện đâu có dễ dàng như vậy! Đặc biệt càng khó khăn khi cô bé này đứng trước tên lưu manh Lưu Hải Nam.
-Ấy, đi đâu vậy? Quần áo ướt hết rồi, vậy cởi ra đi!
Nghe vậy người phía trước chạy đi càng nhanh. Lưu Hải Nam thở dài.
-Thật ngốc nghếch, chìa khóa nhà vẫn còn trong túi tôi mà, cậu muốn chạy đi đâu?
Chân dài cũng là một lợi thế, Lưu Hải Nam sải chân vài bước đã kéo được Phùng Tố Duyên vào phòng mình.
-Nhìn này, quần áo đã ướt như vậy rồi, mặc làm gì nữa cởi ra đi!
-Nhanh lên, nước chảy ướt hết phòng tôi rồi này,
-$%$#$&(_*)*(&-FFY^... ........
-... ...... ....
-BỎ TAY RA!!!!
-“...”
Lưu Hải Nam im lặng híp mắt cười trái lại Phùng Tố Duyến gấp đến mức tay không biết đặt chỗ nào cứ luống ca luống cuống. Cuối cùng lùi lại, không dám nhìn người trước mặt.
-Tôi còn tưởng cậu sẽ tiếp tục giả câm chứ!
Phùng Tố Duyên bất ngờ bị đẩy ngã xuống giường, hai tay bị khóa chặt lên đỉnh đầu, cơ thể bị một thanh niên đè lên. Không kìm được mà hét lên sợ hãi.
-Kêu gì chứ? Tôi đang giúp cập mà!
Một bàn tay nam tính đặt lên ngực Phùng Tố Duyên nhấn nhấn. Kì lạ, sao cứng như vậy?
-Cậu đang làm cái gì? Bỏ ra! Cút!
-Hì hì, đừng sợ, tôi chỉ tìm hiểu vài chuyện thôi!
Những ngón tay mạnh mẽ xé từng nút áo, để lộ ra một bả vai trắng nõn, đặc biệt một lớp vải trắng bó sát quấn quanh người lộ ra.
-AAAAAAA…….thằng khốn! Cút ngay!
Phùng Tố Duyên vừa sợ vừa giận, chân tay khua loạn vẫn bị người khống chế.
-Mày là thằng khốn! Không ai dạy mày được sao? Cút ngay!
Cảm xúc Lưu Hải Nam bắt đầu không tốt. Từ bé đến giờ còn chưa bị ai chửi thẳng vào mặt như vậy đâu! Hắn sinh ra đã được thừa kế một lượng tài sản kếch xù. Mặc dù không kênh kiệu nhưng không phải ai cũng có thể chỉ tay mắng hắn. Thế mà hôm nay bị một cô bé mới lớn chửi thẳng vào mặt như vậy đúng là… cảm giác lạ.
Bàn tay lập tức buông ra, chân bước xuống giường lùi về sau khóa cửa lại. Nhìn cô bé đang run run lùi về sau như một con sói rình con mồi.
-Đừng tới đây….tôi…tôi.. bảo cậu đừng tới đây mà!
Lưu Hải Nam thuận tay cầm cuộn giây điện hỏng ở góc phòng, kéo mạnh Phùng Tố Duyên xuống giường cười cười. Cô bé này không biết sợ là gì cần kích thích một chút.
-Ha ha, dạy thì vẫn có người dạy, nhưng học hay không thì đó là việc của tôi!
Bàn tay mạnh mẽ dùng dây điện trói hai tay người trước mặt lên đỉnh đầu thít vào đầu giường.
-Đi ra, cậu muốn gì ở tôi, rốt cuộc cậu muốn gì? Ưm…ưm..
Một mảnh vải không biết từ đâu chặn ngang miệng, Phùng Tố Duyên không nói được gì chỉ có thể trừng mắt nhìn Lưu Hải Nam.
-Đừng nhìn như vậy, tôi sẽ tưởng cậu thích tôi rồi đấy!
Lưu hải Nam cúi người lột ngay miếng vải quấn ngực chướng mắt kia ra.Người bên dưới dãy dụa mãnh liệt, căn bản là phí công vô ích.
Lớp vải bị kéo ra một giọt nước mắt chảy xuống. Phùng Tố Duyên nghiêng đầu sang một bên nhắm mắt lại.
Lưu Hải Nam không hề biết điều này, đôi mắt sáng lên nhìn tấm thân trần trước mặt.
Da thịt trắng nõn, hai cái bánh bao cũng không nhỏ như trong tưởng tưởng Với hai quả anh đào hồng hồng, nhìn chũng non nớt chọc người thương. Lưu Hải Nam vươn tay đặt lên ngực cô, một cảm giác tê dại chạy dọc khắp người.
Mát mát, mềm mềm, mịn mịn…Cảm xúc thật khó tả.Ngón cái vươn nhẹ lên nhũ hoa day day vài cái.
Cuối cùng nhịn không được mà đưa cả hai tay lên mà sờ nắn vuốt ve. Từ xương quai xanh vuốt nhẹ lên đỉnh núi. Mu bàn tay nâng nâng làm hai bên ngực theo đà nhảy lên, mọng nước và ngọt ngào như hai trái đào mật.
Lưu Hải Nam chỉ muốn vùi đầu vào chốn thần tiên này “sơ sơ” cả ngày thôi!
Bình tĩnh lại, hắn mới thấy cái bánh bao trong tay đang run rẩy, lúc này mới để ý nhìn lên.
Phùng Tố Duyên mắt nhắm chặt, miệng khó khăn ngậm tấm vải, nước mắt nước mũi rơi đầy ga giường, bố dáng như thể mặc hắn làm gì thì làm cô không thiết sống nữa.
-Tô Duyệt! Ngực cậu bị sưng rồi này, tôi giúp cậu xoa xoa nha!
Chưa nói dứt lời bàn tay lại tiếp tục nắn nắn,làm tấm thân bên dưới vặn vẹo mãi. Lúc này Phùng Tố Duyên mới mở mắt ra, đôi mắt ngập nước nhìn người thanh niên đang nở nụ cười ma quỷ đè lên người mình.
Không biết Phùng Tố Duyên bôi cái gì lên mặt mà da mặt cô ấy vừa đên hơn cơ thể lại không chút cảm xúc. Lưu Hải Nam đang tò mò, sao con nhỏ này bị hắn sờ như vậy mà mặt không đỏ chút nào nhỉ? Có lẽ ánh mắt kia da diết quá,Lưu hải Nam rút bỏ cái khăn trong miệng cô gái ra.
-Nên gọi cậu là Phùng Tố Duyên hay Phùng Tô Duyệt đây?
Phùng Tố Duyên kinh sợ:
-Cậu…Sao cậu biết tôi?
-Lý do không quan trọng, quan trọng là bây giờ tôi biết bí mật của cậu rồi, cậu phải làm sao đây?
-Cậu…...Á, dừng lại….
Lời còn chưa nói hết Phùng Tố Duyên cảm thấy cơ thể bị nâng lên rồi chân chợt lạnh.Không biết Lưu Hải Nam làm sao mà có thể cởi quần một cô gái nhanh như vậy? (LHN: Thiên tính bẩm sinh =.=)Lần này thì Phùng Tố Duyên không nhịn được mà bật khóc sợ hãi.
-Hu..hu.. cậu…cậu định làm gì? Mau..mau ..thả tôi ra.
Một cô gái trong trắng thì đời nào lại để cho người ta xem hết cơ thể mình cơ chứ.Hiện tại chỉ còn mỗi cái quần chíp thôi, sao không sợ cho được ?
Lưu Hải Nam ý cười dạt dào ngồi dậy, nhìn cơ thể ai đó lõa lồ trên giường mình mà cảm thấy cực kỳ sung sướng. Phùng Tố Duyên bị trói hai tay lên đầu, cơ thể co lại mà hơi ưỡn lên, làm cho vòng một vốn không lớn lắm trở nên rất dễ nhìn. Hai chân thon dài co lại hết cỡ, giống như đang bảo vệ phòng tuyến cuối cùng. Miệng thì ô ô nức nở khóc không ra tiếng.
Thế mới nói lưỡi mềm còn nơi miệng răng cứng chỉ vì gãy là thế. Nếu như từ đầu Phùng Tố Duyên ngoan hơn một chút hắn đã không làm như vậy rồi. Đến khi làm hắn sinh khí mới biết sợ, đúng là ngựa non háu đá.
Nhưng mà như vậy rất vui, đúng không ?
/2
|