Thư kí thông báo, tổng giám đốc Hạ nộp đơn xin từ chức vừa quay lại công ty lần cuối để thu dọn đồ đạc. Nghe vậy, Hạ Nhĩ Bình liền đi vào văn phòng của anh ta, thấy anh đang cầm vật gì đó bỏ vào một chiếc thùng giấy to tướng.
Hạ Tuấn Bình, người anh em cùng cha khác mẹ với Hạ Nhĩ Bình, sinh sớm hơn anh một tháng, anh và Tuấn Bình từ nhỏ tới lớn đã luôn coi nhau là tình địch. Mà giờ phút này đây, anh ta đang từ bỏ cuộc chiến giành ngôi vị kế nghiệp, chỉ vì một người con gái?
Nhớ tới trước đây một thời gian, anh ta cũng đã đem hết công việc của mình đem cho người khác làm, như vậy là đã có dự định rời khỏi đây từ trước.
“Anh thật sự không thấy hối hận sao?”
Hạ Tuấn Bình nhìn người không thèm gõ cửa mà đã xông vào, hơn nữa còn hỏi anh y hệt hỏi tù nhân, dường đã thấy quen với hành vi kiêu ngạo của người kia, nụ cười trên gương mặt anh dường như có nét yếu ớt: “Tôi chưa bao giờ làm chuyện gì để phải cảm thấy hối hận cả.” Nói xong, anh lại tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Hạ Nhĩ Bình định bước lên trên: “Vậy vị trí tổng tài sẽ là của tôi.”
“Bảo Lai sẽ bàn giao lại công việc cho anh sớm thôi.”
“Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt.”
“Tôi tin là như vậy.”
Tình cảm không mấy thân thiện và gắn bó của hai người trước kia, đương nhiên là bây giờ cũng sẽ không nói lời từ biệt nào hết. Từ đầu đến cuối đều xưng “tôi” và “anh”, chính là điểm đối chọi gay gắt được che giấu của hai người.
“Tôi thật sự không thể ngờ rằng có người ngốc đến nỗi chỉ vì một cái cây mà bỏ lại cả rừng rậm xung quanh, đúng là không tưởng tượng nổi.” Hạ Nhĩ Bình không nhịn được vẫn nói đểu vài câu.
Hạ Tuấn Bình đương nhiên biết rằng người ngốc mà Nhĩ Bình đang nhắc đến chính là anh. “Tâm Lăng không đơn giản chỉ là một cái cây hay ngọn cỏ gì hết, đó là người con gái tôi yêu. Nếu có nói cô ấy là hoa dại, thì cũng là bông hoa dại mà tôi không thể thiếu.” Khuôn mặt anh tuấn lãnh đạm, khi nhắc đến người con gái mình yêu, thì có đôi nét cười dịu dàng.
Anh có cả cha và mẹ, gia đình cũng rất nhiều tiền, nhưng trong tâm hồn thì lại vô cùng lạnh lẽo. Cho đến khi gặp được Tâm Lăng, cô mồ côi cha, gia cảnh thì bình thường, còn cả khuôn mặt “đa phong cách” khiến cho anh cảm thấy thích thú, nhịn không được muốn nắm giữ trọn vẹn nụ cười xán lạn như Ngọc Bích xanh kia. Yêu cô nhưng lại thích trêu đùa cô, muốn được cảm nhận nhục dục ngọt ngào từ cô. Anh muốn tất cả, miễn là từ cô.
Cô thực sự đúng là thứ quý giá nhất của anh, quen biết nhau đã được mười năm, nếu trên thế giới này không có cô, thì chắc chắn sẽ rất buồn tẻ. Đã có một bài báo từng nói, cuộc sống của con người chỉ là hai màu đen trắng.
Nhớ có lần cô đã đưa ra yêu cầu chia tay, làm cho anh tức giận vô cùng. Anh làm sao có thể buông tay cô chứ. Qua mười năm chinh phục cô, từng chút từng chút một anh xen vào cuộc sống của cô. Sau đó, tất cả hy vọng của cô và anh đã gộp chung làm một, tình yêu của cô và anh lớn hơn và nhiều hơn những gì mà người khác có thể tưởng tượng.
Thấy Hạ Nhĩ Bình đang dùng ánh mắt kì quái nhìn mình, Hạ Tuấn Bình lơ đãng, “Chờ đến khi người con gái mà cậu thực lòng yêu thương xuất hiện, thì cậu sẽ hiểu những gì mà tôi đang nói đến.”
Hạ Nhĩ Bình hừ lạnh nói: “Mặc dù anh với cô Tâm Lăng kia không thể tách ra được, thì cũng phải có biện pháp khác để giải quyết chứ, không thể để cứng đấu với cứng được.” Cha của anh tính tình cứng rắn như một khối đá thạch, đá mà đấu với đá thì kết quả như thế nào, hẳn Hạ Tuấn Bình phải hiểu.
“Cậu đang luyến tiếc khi tôi từ chức sao?” Hạ Tuấn Bình khẽ cười.
Anh hừ một tiếng: “Anh suy nghĩ thừa quá đấy, không biết tính tôi sao? Cái gì đến với tôi quá dễ dàng, thì còn gì là thú vị nữa.” Từ khi hai anh em họ đi du học ở Mỹ trở về, ngày đầu tiên bước vào công ty, cha anh đã tuyên bố, ông sẽ chọn người nào có thái độ và phong cách làm việc tốt nhất làm người kế thừa.
Hạ Tuấn Bình đem xấp giấy tờ cuối cùng bỏ vào trong hộp.
“Đồ đạc của tôi đều thu dọn xong rồi, xin được đi trước.” Ôm thùng giấy tờ, khuôn mặt anh không một chút lưu luyến. Nhưng đến khi đi qua Hạ Tuấn Bình thì dừng lại, hỏi: “Muốn tiễn tôi xuống dưới lầu sao?”
Không để ý đến anh, Hạ Nhĩ Bình xoay người, đi thẳng ra khỏi văn phòng.
“Nhĩ Bình, công ty tôi giao lại cho cậu.”
Anh quay đầu, khuôn mặt tuấn lãng mang điểm tà khí cười nhẹ một tiếng, “Nếu anh ở ngoài không kiếm được việc để kiếm sống, thì cứ gọi tôi một câu, tôi có thể âm thầm sắp xếp giúp anh một công việc ở công ty nhà xưởng, mặc dù không to lắm, nhưng cũng được một chức trưởng phòng nhỏ.”
“Vậy thì cảm ơn trước.”
“Không cần khách khí.”
Hạ Nhĩ Bình bước nhanh ra ngoài, không phát hiện rằng Hạ Tuấn Bình ở phía sau đang nhìn anh đầy ẩn ý.
Đến khi trở lại, Hạ Nhĩ Bình nghe thư kí nói rằng nhị phu nhân vừa đến tìm anh, đang ngồi chờ ở bên trong.
Mẹ của anh tại sao lại đến công ty làm gì vậy? Cặp lông mày rậm khẽ nhướng lên, nhanh chóng tiến vào văn phòng của mình, bởi vì anh biết, mẹ của anh đến tận đây chắc chắn có mục đích.
Trên mình toàn trang sức cao cấp, túi xách hàng hiệu, trên cổ còn một chiếc vòng trân châu, trên tay có đeo hai nhẫn kim cương. Chu Dục Tú đã năm mươi tuổi, có thể coi là một hình tượng phu nhân đẹp quí phái điển hình. Vừa nhìn thấy con trai bước vào, bà lập tức đứng dậy, hưng phấn hỏi: “Hạ Nhĩ Bình, mẹ hỏi con. Nghe nói Hạ Tuấn Bình bị đuổi ra khỏi công ty, là thật sao?”
“Mẹ vì chuyện này mà đến tận đây?” Hạ Nhĩ Bình trở về chỗ ngồi của mình.
“Con cứ trả lời mẹ đi, là thật hay giả?” Chu Dục Tú trong lòng bồn chồn không thể đợi đến lúc nghe con trai đáp lại.
“Là thật, con vừa từ văn phòng của anh ta trở về, vừa mới như thế mà đã đóng gói đồ đạc chạy lấy người.”
“Không thể tin được là thật.” Biết được Hạ Tuấn Bình thực sự đã rời khỏi công ty, Chu Dục Tú thở phào nhẹ nhõm, cao hứng nở một nụ cười.
Cha của Hạ Nhĩ Bình có tận ba bà vợ, mẹ của anh là bà thứ hai. Năm đó nếu không phải Tuấn Bình sinh non, thì con trai của Chu Dục Tú đã là con trưởng. Nhưng cũng không sao cả, hiện tại Tuấn Bình đã tự động rời khỏi công ty, như vậy trong tương lai thì toàn bộ tập đoàn Bảo Lai sẽ nằm trong tay Hạ Nhĩ Bình.
Nhiều năm như vậy trôi qua, tuy rằng tưởng quan hệ giữa các bà vợ vẫn bình an vô sự, nhưng ai mà không muốn con của mình trở thành người kế nghiệp tập đoàn cơ chứ. Hạ Nhĩ Bình con trai của bà vĩ đại phi thường, chắc chắn có đủ tư cách để trở thành tổng giám đốc. Về phần con trai của bà vợ thứ ba, Trọng Bình, không phải không có bản lĩnh mà là do tuổi còn nhỏ, lại đang đi học… Nghĩ đến chính mình sau này là mẹ của tổng tài tập đoàn Bảo Lai, thân phận địa vị sẽ được nâng cao lên một bậc, Chu Dục Tú không nhịn được cười toe toét.
Nhìn bộ dáng sung sướng của mẹ mình, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn bà lại đang tự nhủ trong đầu rằng Hạ Nhĩ Bình con trai bà nhất định sẽ trở thành người kế nghiệp. “Mẹ, mẹ có thể đừng vui mừng quá sớm như thế được không?”
Hai đôi đồng tử của bà Chu Dục Tú có phần tối sầm đi, thu hồi lại nụ cười, vẻ mặt bà cảnh giác, hỏi. “Con nói vậy là có ý gì?”
“Công ty cuối cùng là do ai kế thừa, vẫn chưa thể quyết định được.” Không phải Hạ Nhĩ Bình cố ý muốn hắt cả xô nước lạnh vào tâm trạng của mẹ anh, nhưng thực sự không thể chắc chắn được điều gì. Anh không muốn làm cho mẹ anh hy vọng quá mức, để rồi lại thất vọng càng nhiều. Tất cả cũng vì muốn tốt cho bà mà thôi.
“Làm sao mà chưa quyết định được!” Nghe con trai nói đến đây, bà đã thấy khó chịu. “Đứa con thứ 3 Trọng Bình thì đã sớm rời khỏi nhà, có khả năng sẽ không trở về, hiện tại đến cả Tuấn Bình cũng bỏ đi. Cha của con ngoài con ra thì làm gì còn ai nữa? Làm gì có ai đủ bản lĩnh để gánh vác trách nhiệm của công ty này bằng con trai mẹ chứ?”
Hạ Nhĩ Bình từ tốn, chậm rãi trả lời: “Chắc mẹ phải biết rõ hơn bất kì ai rằng con không muốn kế thừa công ty này mà.”
Chu Dục Tú vô cùng kinh hãi: “Con vẫn chưa từ bỏ cái ý nghĩ ngu xuẩn kia ra khỏi đầu sao?”
“Đúng.”
Nghe được câu trả lời của cậu con trai, lồng ngực của Chu Dục Tú phập phồng ngày càng mạnh. Nhìn khuôn mặt kiên định của Hạ Nhĩ Bình, bà thật không thể hiểu nổi, ngay đến bà cũng không thể thay đổi được quyết định của anh, vậy thì ai có thể đây? Hơi thở của bà dần bình tĩnh lại, đúng là như vậy, anh là do bà đứt ruột đẻ ra, vậy mà ý nghĩ giữa hai mẹ con bà hoàn toàn không có sự tương đồng!
Hạ Nhĩ Bình từ khi còn nhỏ đã có ý định tách ra khỏi gia đình để sống độc lập.
Một khi anh đã lựa chọn bỏ đi, quyền nắm giữ công ty này đã gần đến tầm tay, không lẽ cứ để nó bay mất? Không được, bà tuyệt đối không thể để việc này xảy ra!
“Nhĩ Bình, con nghe này. Mặc dù con không muốn kế nghiệp công ty đi chăng nữa, nhưng ít nhất cũng phải để lại cho em con chứ!” Người em mà bà Dục Tú nói đến ở đây chính là cậu con trai thứ 4 trong số 8 người con – Đạt Bình, là đứa con thứ hai của bà. Hạ Đạt Bình nhỏ hơn Hạ Nhĩ Bình một tuổi, đã làm việc trong công ty này được hai năm. Hơn nữa, Chu Dục Tú còn có một cậu con trai hiện nay hai mươi tuổi, đang đi du học ở Mỹ.
Nghe thấy câu nói của mẹ mình, Hạ Nhĩ Bình cảm thấy vô cùng nực cười: “Mẹ muốn thằng Đạt Bình ngu ngốc kia kế thừa công ty sao?” Bởi vì bọn họ đều là anh em với nhau, lại cùng một mẹ sinh ra, bởi vậy ai nấy đều không có thói quen xưng hô lễ phép.
“Đạt Bình là anh em thân thiết của con, con không được phép nói em con như vậy!” Bà thừa nhận rằng tư chất của Đạt Bình so với Nhĩ Bình có phần kém hơn một chút, nhưng cũng chưa phải là ngu ngốc.
“Mẹ, Đạt Bình là do mẹ sinh ra, chắc chắn mẹ phải biết rằng em ấy không phù hợp để tiếp quản công ty chứ!” Tính tình của Đạt Bình có phần hướng nội, một chút năng lực quản lí cũng không có, đương nhiên, là do anh ta không có đầu óc. Bởi vậy, mặc dù Đạt Bình và anh có chung một mẹ, nhưng không thích hợp thì vẫn là không thích hợp.
“Mẹ mặc kệ là có phù hợp hay không, mẹ chỉ biết, nếu như con không muốn, thì hãy nhường chức tổng giám đốc lại cho em con!” Nếu Hạ Nhĩ Bình chấp nhận kế thừa luôn mà không do dự, thì bà đã không phải ngồi đây để tranh luận với anh. Nhưng không thể thay đổi được quyết định của thằng con trai cứng đầu, thì bà đành phải làm mọi cách để giúp cho Đạt Bình có được vị trí kế thừa mà thôi.
“Đem công ty cho nó, con dám cá với mẹ rằng, chưa đầy một năm Bảo Lai sẽ sạt nghiệp vì kinh doanh không thuận lợi.” Không phải anh muốn hạ thấp Đạt Bình, nhưng anh chỉ nói sự thật. Một năm mới phá sản còn là nhiều, có khi còn nhanh hơn.
“Mặc kệ, dù sao con cũng không muốn kế thừa, vậy thì để Đạt Bình kế thừa.” Chu Dục Tú hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của Hạ Nhĩ Bình. “Cho dù đầu óc Đạt Bình không được nhanh nhạy cho lắm, nhưng cũng có thể từ từ học hỏi mà, có ai ngay từ đầu đã giỏi đâu.” Tóm lại, công ty cũng đã gần về được tay mẹ con bà rồi, không thể đánh mất cơ hội chiếm đoạt ngàn năm có một này.
“Mẹ, chẳng lẽ mẹ muốn nhìn thấy Bảo Lai phải đóng cửa?”
“Vậy con hãy tốt bụng một chút đi, chỉ dẫn Đạt Bình cách quản lí công ty.”
“Mẹ…”
“Nếu không muốn thì hãy kế thừa đi.”
Hai mẹ con đối đầu với nhau, Hạ Nhĩ Bình không thể to tiếng được, “Mẹ, mẹ phải hiểu vì sao con không muốn tiếp nhận công ty chứ, không phải sao?”
Bà tất nhiên là biết lí do anh muốn rời đi, nhưng mà….”Nhĩ Bình, con không thể cho chuyện đó là chưa từng xảy ra được sao?”
Anh không trả lời, nhưng nhìn theo nét mặt, Chu Dục Tú biết rằng, anh vẫn còn để tâm.
Bà bất đắc dĩ thở dài, “Nhĩ Bình, mẹ cầu xin con, nếu con thực sự muốn rời đi, mẹ không ngăn cản, nhưng ít nhất cũng phải nghĩ cách giúp Đạt Bình kế thừa được công ty được không? Mẹ chỉ có điểm này muốn nhờ con giúp đỡ, chẳng lẽ con không đáp ứng sao?”
Hạ Nhĩ Bình vẫn im lặng.
“Nhĩ Bình…”
“Con hoàn toàn có thể cung cấp một cuộc sống đầy đủ cho mẹ và hai em.”
“Không phải ý đó.” Bà không phải là một kẻ ham vinh phú quí, “Luôn luôn bị người khác nói là vợ thứ hai, vợ thứ hai, mấy đứa nhỏ của bà vợ thứ hai. Cảm giác khi nghe những câu nói như vậy, chắc hẳn con phải biết rõ nhất chứ? Thế nên, nếu bây giờ Đạt Bình của chúng ta kế thừa công ty, chắc chắn bọn họ sẽ phải mở to mắt mà nhìn.”
Hạ Nhĩ Bình không nói gì.
“Nhĩ Bình, mẹ xin con, hãy giúp Đạt Bình trở thành người kế nhiệm ghế tổng tài tiếp theo của công ty.”
Anh nhìn mẹ của mình, “Con biết rồi, con sẽ làm theo lời mẹ.”
Thuyết phục được Hạ Nhĩ Bình nhận lời, Chu Dục Tú mới an tâm, sau đó rời khỏi văn phòng của anh.
Nhìn theo bóng mẹ mình khuất sau cánh cửa, Hạ Nhĩ Bình mệt mỏi kéo lỏng caravat, sự tự tin thường ngày nhất thời biến mất. Hai hàng lông mi nhíu chặt, khuôn mặt anh tuấn mang vẻ nghiêm trọng.
Nhớ tới lời của mẹ, bà muốn anh coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu anh làm được việc đó, thì đến bây giờ tâm trạng của anh đã không phải khó chịu như thế này.
Sự việc hôm đó, là một bí mật không thể nói ra.
Chính anh cũng muốn quên cái bí mật chết tiệt ấy, nhưng không thể nào vứt ra khỏi đầu được, làm cho anh phải dính dáng lâu dài…
Anh đã định sẽ rời khỏi đây sớm, nhưng không ngờ rằng Hạ Tuấn Bình lại rời đi trước cả anh. Quả thật là một tin xấu, có thể sự ra đi của Hạ Tuấn Bình sẽ làm ảnh hưởng đến kế hoạch của anh, lẽ ra anh nên rời đi trước mới phải.
Vì tình yêu mà từ bỏ tất cả, chắc chắn Hạ Tuấn Bình phải biết rằng không nhất thiết phải rời khỏi công ty, hoàn toàn có cách giải quyết khác tốt hơn, vậy tại sao anh ta lại làm như thế? Chẳng lẽ còn có ý định khác?
Tạm thời mặc kệ động cơ sau lưng của Hạ Tuấn Bình, thấy được bộ dạng si tình của anh ta, thực sự rất buồn cười. Mặc dù biết rằng anh ta thật lòng yêu cô gái nhỏ bé kia, nếu không yêu thì làm sao có thể để cô ta ở bên cạnh 10 năm? Nhưng có nhất nhiết phải làm to chuyện đến mức này không?
Hạ Nhĩ Bình hừ nhẹ một tiếng, rồi lại tiếp tục trầm tư…
Hạ Tuấn Bình có nói với anh, đến khi nào tìm được một nửa thật sự, thì sẽ hiểu được ý nghĩa trong câu nói của anh ta. Khi đó, bỗng nhiên khuôn mặt xinh đẹp của Lí Thi Mạn bất ngờ hiện lên trong đầu Hạ Nhĩ Bình, anh cũng không thấy làm lạ hay thắc mắc, dù sao, anh cũng đã được thưởng thức cô một lần.
Anh không tự chủ lại nhớ tới cái đêm cách đây một tuần, nhớ tới Lí Thi Mạn há miệng cắn caravat của anh. Những chỗ trên cơ thể cô được anh vuốt ve hơi run rẩy, nóng bừng, đã vậy, cô còn phát ra những tiếng kêu rên rỉ “meo meo”. Ngay lúc đó, quả thật cô vô cùng gợi cảm, khiến cho anh không nhịn được cúi xuống hôn cô nhiệt tình, bởi vì cô rất quyến rũ.
Hạ Nhĩ Bình rất muốn nhìn lại bộ dạng cắn người của Lí Thi Mạn, những lúc như vậy, trông cô rất đáng yêu.
Cứ nghĩ đến việc anh hưởng thụ cô mà không thể tiến thêm bước nữa, là anh lại bực tức.
Lí Long Nguyên tại sao lại phải tìm đối tượng kết hôn cho cô con gái vậy nhỉ? Hạ Nhĩ Bình đoán, có lẽ ông muốn tìm một cậu con rể đáng tin cậy để sau này cùng Lí Thi Mạn tiếp quản tập đoàn thực phẩm Long Hoa.
Mà anh đã quyết định sẽ rời Đài Loan, nếu lúc này quan hệ giữa hai người tiến thêm một bước, chỉ sợ những chuyện cần anh phải quyết định sẽ càng nhiều thêm.
Thứ hai hàng tuần Lí Thi Mạn đều đến cô nhi viện để dạy mấy đứa nhỏ ở đấy học tiếng Anh, bởi vậy cứ sau khi hết giờ làm, cô lại lái xe đi đến viện.
Tuy rằng nơi cô làm việc là ở công ty nhà mình, nhưng cô vẫn luôn cố làm xong hết việc rồi mới rời đi.
Không biết do đâu mà trong mấy tháng gần đây, cô nhi viện lại phải tiếp nhận thêm mấy đứa trẻ nữa, chi tiêu vì thế mà cũng lớn hơn. Tuy rằng Dung Chân không nhắc gì về vấn đề tiền bạc với cô, nhưng tự cô cũng nhận thấy. Xem ra hôm nào đó nàng sẽ phải tổ chức một buổi tiệc từ thiện, mà đối tượng tham gia đương nhiên là mấy cô dì chú bác của cô rồi.
Dạy xong bài tiếng Anh, cô cùng bọn trẻ ăn tối. Sau đó cô lại dành thời gian dạy bọn trẻ lớn tiếng Anh ở cấp độ cao hơn, bên cạnh đó còn kiểm tra vốn tiếng Anh bình thường của bọn trẻ, để xem có vấn đề nào cần lưu ý hay không.
Chín giờ tối, buổi học kết thúc, Lí Thi Mạn đi tới văn phòng của Phương Dung Chân – cô đang kiểm tra sổ liên lạc với người giám hộ của bọn trẻ.
“Thi Mạn, tan học rồi sao? Vất vả cho cậu quá.”
“Đừng khách khí.” Cô cảm thấy Dung Chân thật sự rất yêu quý cô nhi viện này. Cô chỉ đến đây để dạy học, hoặc là là quyên tiền, còn Dung Chân thì ngày nào cũng ở viện mồ côi làm giúp việc. Ngoại trừ lúc đi làm ở ngân hàng thì dường như cô ấy dành hết thời gian của mình cho bọn nhỏ ở đây. Thi Mạn đoán có lẽ kể cả khi Dung Chân kết hôn rồi cô ấy cũng nhất định không rời được viện mồ côi.
Dung Chân có một người bạn trai từ hồi còn học đại học, chính là một thầy giáo, cũng có lòng từ tâm giống như Dung Chân. Ngày nghỉ hai người thường hẹn nhau ở cô nhi viện. Bọn họ quả thực rất xứng đôi.
Phương Dung Chân xem hết sổ liên lạc với người giám hộ của bọn trẻ, rồi xếp gọn lại, định lát nữa sẽ đem qua từng phòng cho bọn trẻ.
“Dung Chân, cậu mỗi ngày đều làm việc bận rộn như vậy, không cảm thấy phiền sao?”
“Không phiền.” Phương Dung Chân cười.“Nhưng nhìn cậu kìa, bộ dạng như kiểu sắp chết vì mệt vậy đó. Sao thế? Bác Lí lại muốn sắp xếp cho cậu đối tượng kết hôn nữa hả?
“Haiz, bị cậu nói trúng rồi.” Dáng vẻ mệt mỏi của nàng có tới một nửa là bất đắc dĩ.
“Không thể nào, mới nhanh như vậy mà đã muốn cậu đi xem mắt nữa sao?” Chuyện với nhà họ Hạ mới kết thúc chưa được bao lâu, không ngờ bác Lí đã muốn sắp xếp ngay hôn sự khác cho Thi Mạn, khó trách được việc Thi Mạn trông thần hồn nát thần tính như vậy. Nếu là cô thì cũng sẽ thấy rất đau đầu.
Nhìn người bạn tốt cả người uể oải dựa vào bàn, Phương Dung Chân không khỏi có chút đồng tình.
“Bác ấy lần này lại an bài cho cậu đối tượng như thế nào?”
“Cha có nói, nhưng mà tớ không nghe, tớ chỉ biết thời gian xem mắt là vào buổi tối thứ Bảy này.” Cô chỉ mơ hồ nhớ rằng hình như đối tượng là con ông tổng giám đốc công ty điện tử khoa học kỹ thuật nào đó, tóm lại là không thèm để ý xem người ta là ai.
“Thi Mạn, lần này cậu muốn làm thế nào? Chẳng lẽ giống như lần trước, tìm người đi điều tra về đối tượng của mình, sau đó thì phá?” Lần trước cô ấy đã làm chính cách này.
Lí Thi Mạn nhún nhún vai. “Không còn cách nào khác.”
“Tớ có đề nghị này, không biết cậu nghe có được không?”
“Đề nghị gì vậy?”
“Tớ thấy cậu thì cứ cố kiếm người mai mối cho cậu, còn cậu thì cứ cố tìm cách phá, vậy sao cậu không đi kiếm bạn trai đi? Như thế thì sẽ không bị ép phải đi xem mắt nữa, mà cũng được cưới người mà mình thích, dù có kết hôn trễ một chút cũng có sao đâu.”
“Vấn đề là tớ không có đối tượng ưa thích nào cả.”
“Cho dù không có đối tượng để thích, nhưng tớ nghĩ bên cạnh cậu nhất định là có đầy người con trai có điều kiện tốt, có lẽ là cậu không để ý thôi.” Thi Mạn bộ dạng rất được, hẳn là có rất nhiều người đàn ông thích cô ấy, nhưng cô lại có chút hơi vô tâm. Nếu cô ấy chú ý những người xung quanh hơn, nhất định sẽ nhanh chóng có bạn trai.
“Không có.” Lí Thi Mạn lắc đầu.
“Thật sự không có sao? Thế người con trai cậu gặp mặt gần đây nhất mà còn độc thân là ai?”
Lí Thi Mạn nghĩ lại những người đàn ông gặp mặt trong thời gian gần đây nhất, trong đầu lại hiện lên cái mặt Hạ Nhĩ Bình, làm cho tâm tình cô lại càng tệ hơn. “Miễn bàn đến kẻ tớ gặp gần đây nhất đi, đó là một tên luôn làm người ta cảm thấy ghét.”
“Rốt cuộc là ai mà có thể làm cho công chúa xinh đẹp của chúng ta phải tức giận? Tớ thật sự rất ngạc nhiên nha.”
Bị bạn tốt tra hỏi, cô đành nói: “Tên đó là Hạ Nhĩ Bình, là em trai Hạ Tuấn Bình.”
“Em trai Hạ Tuấn Bình” Chuyện này thật đúng là khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc, “Cậu vì sao mà chán ghét anh ta?”
Nhắc tới Hạ Nhĩ Bình, Thi Mạn không khỏi nghĩ về anh ta xấu đi.“Bởi vì tên đó là một con dê xồm!” Vừa nói hết, phát hiện bạn tốt vẻ mặt đang chờ nàng nói tiếp, Lí Thi Mạn tự thấy mình đã nói quá nhiều. “Tớ và cái tên ấy là kẻ thù, cho nên không có khả năng đâu.” Ý là muốn Dung Chân đừng có hiểu lầm rồi nghĩ rằng họ sẽ thành được một đôi uyên ương.
Quen biết Thi Mạn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nghe được cô nhắc tới tên của một người đàn ông, tuy rằng Thi Mạn thoạt nhìn có vẻ mặt thật chán ghét đối phương, nhưng vẫn làm cho Dung Chân thấy tò mò về Hạ Nhĩ Bình. “Vì sao lại mắng Hạ Nhĩ Bình là đồ dê xồm?”
“Đó là bởi vì……” Cho dù là đối với bạn tốt, Lí Thi Mạn cũng khồng thể mở miệng nói ra những chuyện mà tên sắc lang kia đã làm.
“Tớ nghe người khác kể lại, có người nói anh ta là yêu râu xanh.”
“Thật vậy chăng?” Phương Dung Chân nghi hoặc.
“Thật! Cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, tớ và anh ta thật sự không có gì, huống chi anh ta lại là em trai của Hạ Tuấn Bình, cậu cho rằng tớ và anh ấy có thể thích đến với nhau được sao?” Anh ta không chỉ có phẩm chất bất lương, mà lại còn là em trai của Hạ Tuấn Bình, cô suýt nữa thì thành chị dâu của anh ta rồi.
“Vì sao lại không thể đến được với nhau? Cậu không được gả cho Hạ Tuấn Bình, thậm chí ngay cả đính hôn cũng chưa, vì sao không thể với em trai của anh ta yêu nhau được?”
“Quên đi, chúng ta đừng tán gẫu những chuyện không có khả năng phát sinh nữa đi, thực không thú vị gì cả.” Lí Thi Mạn không muốn tiếp tục nói về cái người kia nữa, bởi vậy nên cô cố ý nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, có chuyện này tớ muốn giải thích với cậu, cái bản thiết kế nội y tình thú kia quả thật tớ chẳng biết sửa thế nào nữa.”
“Cô giáo ơi, hai người vừa nói muốn sửa gì thế?”
Đột nhiên có người chen vào nói, làm cho Lí Thi Mạn cùng Phương Dung Chân sợ tới mức cùng quay lại nhìn về phía người vừa nói, thì ra là cô bé tám tuổi Tiểu Quân, là một học sinh rất đáng yêu.
“Tiểu Quân, sao em lại đến văn phòng?” Phương Dung Chân hỏi. Hai người vừa rồi tán gẫu rất hăng say, hoàn toàn không hề chú ý có người bước vào văn phòng.
“Là viện trưởng nói có việc muốn tìm cô Dung Chân, bà ấy đang ở phòng viện trưởng chờ cô đó.”
Phương Dung Chân cười cười. “Cô biết rồi, cám ơn em, Tiểu Quân ngoan.”
Tiểu Quân ngửng đầu nhìn cô giáo dạy tiếng Anh Thi Mạn. “Đúng rồi, cô ơi, cô vừa mới nói muốn sửa cái gì vậy?”
Lí Thi Mạn vẻ mặt xấu hổ, đành phải tùy tiện nói cho có lệ. “À cô vừa mới là nói muốn sửa chữa một ít quần áo.”
“Hoá ra là sửa quần áo. Thế thì rất đơn giản, không phải là mặc vào rồi sẽ biết là cần sửa như thế nào sao?” Viện mồ côi thường nhận được quần áo từ thiện do mọi người quyên góp, các mẹ thường gọi bọn trẻ đến mặc thử quần áo hoặc là đem so lên một chút, như thế có thể sửa được chiều dài hoặc kích cỡ cho hợp.
“Mặc vào?” Lí Thi Mạn khẽ hỏi.
“Đúng rồi.” Tiểu Quân cười gật đầu.
Phương Dung Chân ở một bên cười trộm, sau đó còn ra vẻ thật sự phụ họa. “Tớ cảm thấy đề nghị này được lắm, không mặc lên, làm sao mà biết muốn sửa ra sao?”
Lí Thi Mạn trợn mắt với cô bạn tốt đang cười trộm: “Lần khác tớ sẽ mời cậu mặc thử để nhìn xem.”
“Ha ha, không cần, dáng người tớ đâu có đẹp.” Phương Dung Chân cười cười từ chối.
“Không sao hết, tớ không ngại xem đâu.”
Nếu thật sự có người nguyện ý mặc lên, cô quả thật sẽ không ngại xem, bởi vì có lẽ như vậy cô sẽ biết nên sửa ra sao, sẽ làm cho cái bộ nội y tình thú kia chỉ vừa nhìn thôi đã thấy gợi cảm khiêu khích.
Lại qua mấy ngày, Lí Thi Mạn vẫn không biết nên sửa như thế nào cho tốt. Nếu đã muốn sửa, cô nhất định phải sửa cho đến khi hoàn hảo, để không bị người ta trả lại nữa. Dù sao thì khoản tiền năm vạn đô kia là cô muốn dành cho quỹ giáo dục của cô nhi viện.
Chỉ là, đến thứ Bảy rồi, cô vẫn chỉ có thể nhìn nhìn bộ nội y kia mà ngẩn người.
Từ lúc sáng sớm cho đến giữa trưa, ngay cả ngủ trưa cũng không dám ngủ, Lí Thi Mạn chỉ nhìn chăm chú cái nội y tình thú màu phấn hồng, trên đó còn có gắn vài miếng lông chim, trong đầu bỗng vang lên lời nói của Hạ Nhĩ Bình.
Cô biết không? Cái bộ nội y tình thú kia, tôi đã từng thấy qua loại tương tự. Nói thực, cái kiểu gắn lông chim ở trên hơi bị cổ lỗ sĩ, chả có gì là hấp dẫn cả.
Cổ lỗ sĩ? Lại còn thế nữa? Cô đưa tay vuốt nhẹ mấy chiếc lông chim trắng muốt, không hề thấy chúng không được ở chỗ nào cả. Thật sự là lỗi thời sao? Nhưng người bình thường không phải là vẫn thích dùng lông chim để trang trí sao……..
Ngực của con gái thì không nên dùng một tấm vải gắn lông chim để che đậy, có thể thay bằng sa mỏng thì chắc là tốt đó, như ẩn như hiện, nhất định là mức độ mê người sẽ tăng lên.
Như ẩn như hiện? Như thế nào thì là như ẩn như hiện?
Lí Thi Mạn bóp bóp trán, trầm tư. Nhưng suy nghĩ cả buổi cũng không thể có được chút khái niệm gì là như ẩn như hiện cả. Khó khăn rồi nha. Có lẽ là vì cô không được đào tạo chính quy, lại chỉ thiết kế cho vui thôi, chỉ thiết kế đồ nội y mặc ở phần trên, nên cũng khó mà đạt được mức yêu cầu cao.
Chẳng lẽ thật sự phải gọi Dung Chân lại đây mặc cho cô xem sao?
Nhưng mà Dung Chân hôm nay không rảnh. Nghe nói hôm nay vị quan chức cấp cao thay mặt ngài bộ trưởng đến thăm cô nhi viện, mà cô ấy là phát ngôn viên của viện nên xem ra cả ngày hôm nay sẽ phải bận rộn.
Dung Chân không rảnh, còn có thể tìm ai đây?
Lí Thi Mạn chậm rãi bước trong phòng, do dự mà. Chẳng lẽ cô thật sự phải mặc vào?
Cô không thể lãng phí thời gian, đối phương có thể sẽ không muốn chờ lâu như vậy, vậy nên làm cái gì bây giờ? Cô vô lực ngã nằm ngửa ra giường.
Quên đi, mặc thì mặc, dù sao cũng chỉ mặc cho chính mình xem, người khác lại nhìn không tới. Nghĩ như vậy, Lí Thi Mạn không còn do dự, đứng lên, quyết định là chính mình sẽ đảm đương công việc của model.
Cô vừa mới mặc nội y tình thú ấy vào, còn chưa kịp đi đến trước gương, đột nhiên có người gõ cửa phòng, làm cho cô hoảng sợ, vội vàng nắm lấy quần áo đang để một bên lên.
“Tiểu thư, lão gia nói cô nên bắt đầu đi thôi.” Là nữ phó quản gia.
Đi? Lí Thi Mạn sửng sốt, lập tức nhìn lên cái đồng hồ báo thức trên tường. Trời ạ, thời gian sao lại trôi quá nhanh như vậy, hiện tại đã năm giờ rưỡi rồi! Nếu cô nhớ không nhầm thì giờ hẹn đi xem mắt của mình là sáu giờ.
Không nghe thấy tiếng đáp lại, nên nữ phó quản gia lại gõ cửa. “Tiểu thư, cô không nghe thấy sao?”
“Tôi, tôi nghe thấy rồi.” Lí Thi Mạn kích động một hồi. “Chờ tôi một lát, tôi sẽ xuống ngay.”
Trong phòng, cô vội vàng cởi bộ nội y ra, nhưng lại phát hiện nó rất khó cởi, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Vừa rồi rõ ràng là mặc vào rất đơn giản mà……
“Thi Mạn, còn chưa chuẩn bị xong sao?”
Lần này là cha của cô, làm cho Lí Thi Mạn càng hoảng sợ, thiếu chút nữa là kéo hỏng luôn cái nội y. Không được, nếu cứ cố gắng giật, khẳng định là sẽ đứt luôn, mà cô chỉ có một cái hàng mẫu này thôi, lại còn chưa nghĩ ra được cách sửa nữa. Xong đời rồi, tại sao lúc nãy cô lại không chú ý đến thời gian cơ chứ?
“Thi Mạn?”
“Cha, con nghe thấy rồi, chờ con một chút.” Cô đang muốn từ từ mà cởi ra.
“Con ở trong phòng cả một ngày rồi, còn chưa chuẩn bị xong sao?” Lí Long Nguyên hoài nghi cô con gái có phải là đang cố ý đến muộn để cho đối phương có ấn tượng không tốt về mình hay không đây. “Thi Mạn, không thể đợi được, con phải đi ngay bây giờ, nếu không sẽ đến muộn đấy.” Bởi vì lần trước ông và Hạ gia hai bên cùng nhau hẹn đi ăn để đặt vấn đề, kết quả là Hạ Tuấn Bình không hề tới, cho nên lần này ông quyết định để cho con gái tự mình đi gặp đối tượng trước. Cho hai người trẻ tuổi này quen biết nhau trước, như vậy sẽ đỡ bị áp lực hơn.
“Con……”
“Thi Mạn, ra nhanh lên.” Bình thường biết con gái trang điểm cũng rất khéo, nên ông tin chắc là không thể có cái chuyện cô ở lỳ trong phòng để sửa soạn trang điểm.
“Nhưng mà con……” Cô như thế này làm sao dám đi ra ngoài chứ!
“Thi Mạn, con mà không ra, là cha tức lên đấy.”
Cô điên mất thôi! Cô biết cha đang nổi giận thật sự.
Thật là, tại sao lại không thể cởi ra chứ? Thôi mặc kệ, cứ đi trước rồi về tính sau.
Hết sức bối rối, cô lấy trong tủ quần áo ra một chiếc áo rộng thùng thình, mặc cùng với một chiếc váy nhiều màu sắc, soi lại gương, may mắn là tóc không có rối lắm, rồi tô son một cách thần tốc, sau đó ngay trước khi cha phát hoả, thì cô đã mở toang cửa phòng.
“Con đi ngay đây.”
Cô cố hết sức bước đi bình thường, để sao cho mọi người không phát hiện ra mình là kẻ quái dị, định là sẽ đến nhà hàng, cùng đối phương nói chuyện một lúc rồi sẽ kiếm cớ ra về.
Lí Thi Mạn lái xe đến chỗ hẹn. Bởi vì cô quá lo nghĩ đến việc trên người mình đang mặc bộ nội y ấy, tinh thần bất ổn, cho nên hoàn toàn không phát hiện ra có một chiếc xe hơi màu đen vẫn bám theo mình kể từ lúc cô vừa ra khỏi nhà.
Sắp đến đoạn hay rồi đây, hố hố!!! Bạn K.Bee bị hớn hớn hớn….
Hạ Tuấn Bình, người anh em cùng cha khác mẹ với Hạ Nhĩ Bình, sinh sớm hơn anh một tháng, anh và Tuấn Bình từ nhỏ tới lớn đã luôn coi nhau là tình địch. Mà giờ phút này đây, anh ta đang từ bỏ cuộc chiến giành ngôi vị kế nghiệp, chỉ vì một người con gái?
Nhớ tới trước đây một thời gian, anh ta cũng đã đem hết công việc của mình đem cho người khác làm, như vậy là đã có dự định rời khỏi đây từ trước.
“Anh thật sự không thấy hối hận sao?”
Hạ Tuấn Bình nhìn người không thèm gõ cửa mà đã xông vào, hơn nữa còn hỏi anh y hệt hỏi tù nhân, dường đã thấy quen với hành vi kiêu ngạo của người kia, nụ cười trên gương mặt anh dường như có nét yếu ớt: “Tôi chưa bao giờ làm chuyện gì để phải cảm thấy hối hận cả.” Nói xong, anh lại tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Hạ Nhĩ Bình định bước lên trên: “Vậy vị trí tổng tài sẽ là của tôi.”
“Bảo Lai sẽ bàn giao lại công việc cho anh sớm thôi.”
“Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt.”
“Tôi tin là như vậy.”
Tình cảm không mấy thân thiện và gắn bó của hai người trước kia, đương nhiên là bây giờ cũng sẽ không nói lời từ biệt nào hết. Từ đầu đến cuối đều xưng “tôi” và “anh”, chính là điểm đối chọi gay gắt được che giấu của hai người.
“Tôi thật sự không thể ngờ rằng có người ngốc đến nỗi chỉ vì một cái cây mà bỏ lại cả rừng rậm xung quanh, đúng là không tưởng tượng nổi.” Hạ Nhĩ Bình không nhịn được vẫn nói đểu vài câu.
Hạ Tuấn Bình đương nhiên biết rằng người ngốc mà Nhĩ Bình đang nhắc đến chính là anh. “Tâm Lăng không đơn giản chỉ là một cái cây hay ngọn cỏ gì hết, đó là người con gái tôi yêu. Nếu có nói cô ấy là hoa dại, thì cũng là bông hoa dại mà tôi không thể thiếu.” Khuôn mặt anh tuấn lãnh đạm, khi nhắc đến người con gái mình yêu, thì có đôi nét cười dịu dàng.
Anh có cả cha và mẹ, gia đình cũng rất nhiều tiền, nhưng trong tâm hồn thì lại vô cùng lạnh lẽo. Cho đến khi gặp được Tâm Lăng, cô mồ côi cha, gia cảnh thì bình thường, còn cả khuôn mặt “đa phong cách” khiến cho anh cảm thấy thích thú, nhịn không được muốn nắm giữ trọn vẹn nụ cười xán lạn như Ngọc Bích xanh kia. Yêu cô nhưng lại thích trêu đùa cô, muốn được cảm nhận nhục dục ngọt ngào từ cô. Anh muốn tất cả, miễn là từ cô.
Cô thực sự đúng là thứ quý giá nhất của anh, quen biết nhau đã được mười năm, nếu trên thế giới này không có cô, thì chắc chắn sẽ rất buồn tẻ. Đã có một bài báo từng nói, cuộc sống của con người chỉ là hai màu đen trắng.
Nhớ có lần cô đã đưa ra yêu cầu chia tay, làm cho anh tức giận vô cùng. Anh làm sao có thể buông tay cô chứ. Qua mười năm chinh phục cô, từng chút từng chút một anh xen vào cuộc sống của cô. Sau đó, tất cả hy vọng của cô và anh đã gộp chung làm một, tình yêu của cô và anh lớn hơn và nhiều hơn những gì mà người khác có thể tưởng tượng.
Thấy Hạ Nhĩ Bình đang dùng ánh mắt kì quái nhìn mình, Hạ Tuấn Bình lơ đãng, “Chờ đến khi người con gái mà cậu thực lòng yêu thương xuất hiện, thì cậu sẽ hiểu những gì mà tôi đang nói đến.”
Hạ Nhĩ Bình hừ lạnh nói: “Mặc dù anh với cô Tâm Lăng kia không thể tách ra được, thì cũng phải có biện pháp khác để giải quyết chứ, không thể để cứng đấu với cứng được.” Cha của anh tính tình cứng rắn như một khối đá thạch, đá mà đấu với đá thì kết quả như thế nào, hẳn Hạ Tuấn Bình phải hiểu.
“Cậu đang luyến tiếc khi tôi từ chức sao?” Hạ Tuấn Bình khẽ cười.
Anh hừ một tiếng: “Anh suy nghĩ thừa quá đấy, không biết tính tôi sao? Cái gì đến với tôi quá dễ dàng, thì còn gì là thú vị nữa.” Từ khi hai anh em họ đi du học ở Mỹ trở về, ngày đầu tiên bước vào công ty, cha anh đã tuyên bố, ông sẽ chọn người nào có thái độ và phong cách làm việc tốt nhất làm người kế thừa.
Hạ Tuấn Bình đem xấp giấy tờ cuối cùng bỏ vào trong hộp.
“Đồ đạc của tôi đều thu dọn xong rồi, xin được đi trước.” Ôm thùng giấy tờ, khuôn mặt anh không một chút lưu luyến. Nhưng đến khi đi qua Hạ Tuấn Bình thì dừng lại, hỏi: “Muốn tiễn tôi xuống dưới lầu sao?”
Không để ý đến anh, Hạ Nhĩ Bình xoay người, đi thẳng ra khỏi văn phòng.
“Nhĩ Bình, công ty tôi giao lại cho cậu.”
Anh quay đầu, khuôn mặt tuấn lãng mang điểm tà khí cười nhẹ một tiếng, “Nếu anh ở ngoài không kiếm được việc để kiếm sống, thì cứ gọi tôi một câu, tôi có thể âm thầm sắp xếp giúp anh một công việc ở công ty nhà xưởng, mặc dù không to lắm, nhưng cũng được một chức trưởng phòng nhỏ.”
“Vậy thì cảm ơn trước.”
“Không cần khách khí.”
Hạ Nhĩ Bình bước nhanh ra ngoài, không phát hiện rằng Hạ Tuấn Bình ở phía sau đang nhìn anh đầy ẩn ý.
Đến khi trở lại, Hạ Nhĩ Bình nghe thư kí nói rằng nhị phu nhân vừa đến tìm anh, đang ngồi chờ ở bên trong.
Mẹ của anh tại sao lại đến công ty làm gì vậy? Cặp lông mày rậm khẽ nhướng lên, nhanh chóng tiến vào văn phòng của mình, bởi vì anh biết, mẹ của anh đến tận đây chắc chắn có mục đích.
Trên mình toàn trang sức cao cấp, túi xách hàng hiệu, trên cổ còn một chiếc vòng trân châu, trên tay có đeo hai nhẫn kim cương. Chu Dục Tú đã năm mươi tuổi, có thể coi là một hình tượng phu nhân đẹp quí phái điển hình. Vừa nhìn thấy con trai bước vào, bà lập tức đứng dậy, hưng phấn hỏi: “Hạ Nhĩ Bình, mẹ hỏi con. Nghe nói Hạ Tuấn Bình bị đuổi ra khỏi công ty, là thật sao?”
“Mẹ vì chuyện này mà đến tận đây?” Hạ Nhĩ Bình trở về chỗ ngồi của mình.
“Con cứ trả lời mẹ đi, là thật hay giả?” Chu Dục Tú trong lòng bồn chồn không thể đợi đến lúc nghe con trai đáp lại.
“Là thật, con vừa từ văn phòng của anh ta trở về, vừa mới như thế mà đã đóng gói đồ đạc chạy lấy người.”
“Không thể tin được là thật.” Biết được Hạ Tuấn Bình thực sự đã rời khỏi công ty, Chu Dục Tú thở phào nhẹ nhõm, cao hứng nở một nụ cười.
Cha của Hạ Nhĩ Bình có tận ba bà vợ, mẹ của anh là bà thứ hai. Năm đó nếu không phải Tuấn Bình sinh non, thì con trai của Chu Dục Tú đã là con trưởng. Nhưng cũng không sao cả, hiện tại Tuấn Bình đã tự động rời khỏi công ty, như vậy trong tương lai thì toàn bộ tập đoàn Bảo Lai sẽ nằm trong tay Hạ Nhĩ Bình.
Nhiều năm như vậy trôi qua, tuy rằng tưởng quan hệ giữa các bà vợ vẫn bình an vô sự, nhưng ai mà không muốn con của mình trở thành người kế nghiệp tập đoàn cơ chứ. Hạ Nhĩ Bình con trai của bà vĩ đại phi thường, chắc chắn có đủ tư cách để trở thành tổng giám đốc. Về phần con trai của bà vợ thứ ba, Trọng Bình, không phải không có bản lĩnh mà là do tuổi còn nhỏ, lại đang đi học… Nghĩ đến chính mình sau này là mẹ của tổng tài tập đoàn Bảo Lai, thân phận địa vị sẽ được nâng cao lên một bậc, Chu Dục Tú không nhịn được cười toe toét.
Nhìn bộ dáng sung sướng của mẹ mình, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn bà lại đang tự nhủ trong đầu rằng Hạ Nhĩ Bình con trai bà nhất định sẽ trở thành người kế nghiệp. “Mẹ, mẹ có thể đừng vui mừng quá sớm như thế được không?”
Hai đôi đồng tử của bà Chu Dục Tú có phần tối sầm đi, thu hồi lại nụ cười, vẻ mặt bà cảnh giác, hỏi. “Con nói vậy là có ý gì?”
“Công ty cuối cùng là do ai kế thừa, vẫn chưa thể quyết định được.” Không phải Hạ Nhĩ Bình cố ý muốn hắt cả xô nước lạnh vào tâm trạng của mẹ anh, nhưng thực sự không thể chắc chắn được điều gì. Anh không muốn làm cho mẹ anh hy vọng quá mức, để rồi lại thất vọng càng nhiều. Tất cả cũng vì muốn tốt cho bà mà thôi.
“Làm sao mà chưa quyết định được!” Nghe con trai nói đến đây, bà đã thấy khó chịu. “Đứa con thứ 3 Trọng Bình thì đã sớm rời khỏi nhà, có khả năng sẽ không trở về, hiện tại đến cả Tuấn Bình cũng bỏ đi. Cha của con ngoài con ra thì làm gì còn ai nữa? Làm gì có ai đủ bản lĩnh để gánh vác trách nhiệm của công ty này bằng con trai mẹ chứ?”
Hạ Nhĩ Bình từ tốn, chậm rãi trả lời: “Chắc mẹ phải biết rõ hơn bất kì ai rằng con không muốn kế thừa công ty này mà.”
Chu Dục Tú vô cùng kinh hãi: “Con vẫn chưa từ bỏ cái ý nghĩ ngu xuẩn kia ra khỏi đầu sao?”
“Đúng.”
Nghe được câu trả lời của cậu con trai, lồng ngực của Chu Dục Tú phập phồng ngày càng mạnh. Nhìn khuôn mặt kiên định của Hạ Nhĩ Bình, bà thật không thể hiểu nổi, ngay đến bà cũng không thể thay đổi được quyết định của anh, vậy thì ai có thể đây? Hơi thở của bà dần bình tĩnh lại, đúng là như vậy, anh là do bà đứt ruột đẻ ra, vậy mà ý nghĩ giữa hai mẹ con bà hoàn toàn không có sự tương đồng!
Hạ Nhĩ Bình từ khi còn nhỏ đã có ý định tách ra khỏi gia đình để sống độc lập.
Một khi anh đã lựa chọn bỏ đi, quyền nắm giữ công ty này đã gần đến tầm tay, không lẽ cứ để nó bay mất? Không được, bà tuyệt đối không thể để việc này xảy ra!
“Nhĩ Bình, con nghe này. Mặc dù con không muốn kế nghiệp công ty đi chăng nữa, nhưng ít nhất cũng phải để lại cho em con chứ!” Người em mà bà Dục Tú nói đến ở đây chính là cậu con trai thứ 4 trong số 8 người con – Đạt Bình, là đứa con thứ hai của bà. Hạ Đạt Bình nhỏ hơn Hạ Nhĩ Bình một tuổi, đã làm việc trong công ty này được hai năm. Hơn nữa, Chu Dục Tú còn có một cậu con trai hiện nay hai mươi tuổi, đang đi du học ở Mỹ.
Nghe thấy câu nói của mẹ mình, Hạ Nhĩ Bình cảm thấy vô cùng nực cười: “Mẹ muốn thằng Đạt Bình ngu ngốc kia kế thừa công ty sao?” Bởi vì bọn họ đều là anh em với nhau, lại cùng một mẹ sinh ra, bởi vậy ai nấy đều không có thói quen xưng hô lễ phép.
“Đạt Bình là anh em thân thiết của con, con không được phép nói em con như vậy!” Bà thừa nhận rằng tư chất của Đạt Bình so với Nhĩ Bình có phần kém hơn một chút, nhưng cũng chưa phải là ngu ngốc.
“Mẹ, Đạt Bình là do mẹ sinh ra, chắc chắn mẹ phải biết rằng em ấy không phù hợp để tiếp quản công ty chứ!” Tính tình của Đạt Bình có phần hướng nội, một chút năng lực quản lí cũng không có, đương nhiên, là do anh ta không có đầu óc. Bởi vậy, mặc dù Đạt Bình và anh có chung một mẹ, nhưng không thích hợp thì vẫn là không thích hợp.
“Mẹ mặc kệ là có phù hợp hay không, mẹ chỉ biết, nếu như con không muốn, thì hãy nhường chức tổng giám đốc lại cho em con!” Nếu Hạ Nhĩ Bình chấp nhận kế thừa luôn mà không do dự, thì bà đã không phải ngồi đây để tranh luận với anh. Nhưng không thể thay đổi được quyết định của thằng con trai cứng đầu, thì bà đành phải làm mọi cách để giúp cho Đạt Bình có được vị trí kế thừa mà thôi.
“Đem công ty cho nó, con dám cá với mẹ rằng, chưa đầy một năm Bảo Lai sẽ sạt nghiệp vì kinh doanh không thuận lợi.” Không phải anh muốn hạ thấp Đạt Bình, nhưng anh chỉ nói sự thật. Một năm mới phá sản còn là nhiều, có khi còn nhanh hơn.
“Mặc kệ, dù sao con cũng không muốn kế thừa, vậy thì để Đạt Bình kế thừa.” Chu Dục Tú hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của Hạ Nhĩ Bình. “Cho dù đầu óc Đạt Bình không được nhanh nhạy cho lắm, nhưng cũng có thể từ từ học hỏi mà, có ai ngay từ đầu đã giỏi đâu.” Tóm lại, công ty cũng đã gần về được tay mẹ con bà rồi, không thể đánh mất cơ hội chiếm đoạt ngàn năm có một này.
“Mẹ, chẳng lẽ mẹ muốn nhìn thấy Bảo Lai phải đóng cửa?”
“Vậy con hãy tốt bụng một chút đi, chỉ dẫn Đạt Bình cách quản lí công ty.”
“Mẹ…”
“Nếu không muốn thì hãy kế thừa đi.”
Hai mẹ con đối đầu với nhau, Hạ Nhĩ Bình không thể to tiếng được, “Mẹ, mẹ phải hiểu vì sao con không muốn tiếp nhận công ty chứ, không phải sao?”
Bà tất nhiên là biết lí do anh muốn rời đi, nhưng mà….”Nhĩ Bình, con không thể cho chuyện đó là chưa từng xảy ra được sao?”
Anh không trả lời, nhưng nhìn theo nét mặt, Chu Dục Tú biết rằng, anh vẫn còn để tâm.
Bà bất đắc dĩ thở dài, “Nhĩ Bình, mẹ cầu xin con, nếu con thực sự muốn rời đi, mẹ không ngăn cản, nhưng ít nhất cũng phải nghĩ cách giúp Đạt Bình kế thừa được công ty được không? Mẹ chỉ có điểm này muốn nhờ con giúp đỡ, chẳng lẽ con không đáp ứng sao?”
Hạ Nhĩ Bình vẫn im lặng.
“Nhĩ Bình…”
“Con hoàn toàn có thể cung cấp một cuộc sống đầy đủ cho mẹ và hai em.”
“Không phải ý đó.” Bà không phải là một kẻ ham vinh phú quí, “Luôn luôn bị người khác nói là vợ thứ hai, vợ thứ hai, mấy đứa nhỏ của bà vợ thứ hai. Cảm giác khi nghe những câu nói như vậy, chắc hẳn con phải biết rõ nhất chứ? Thế nên, nếu bây giờ Đạt Bình của chúng ta kế thừa công ty, chắc chắn bọn họ sẽ phải mở to mắt mà nhìn.”
Hạ Nhĩ Bình không nói gì.
“Nhĩ Bình, mẹ xin con, hãy giúp Đạt Bình trở thành người kế nhiệm ghế tổng tài tiếp theo của công ty.”
Anh nhìn mẹ của mình, “Con biết rồi, con sẽ làm theo lời mẹ.”
Thuyết phục được Hạ Nhĩ Bình nhận lời, Chu Dục Tú mới an tâm, sau đó rời khỏi văn phòng của anh.
Nhìn theo bóng mẹ mình khuất sau cánh cửa, Hạ Nhĩ Bình mệt mỏi kéo lỏng caravat, sự tự tin thường ngày nhất thời biến mất. Hai hàng lông mi nhíu chặt, khuôn mặt anh tuấn mang vẻ nghiêm trọng.
Nhớ tới lời của mẹ, bà muốn anh coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu anh làm được việc đó, thì đến bây giờ tâm trạng của anh đã không phải khó chịu như thế này.
Sự việc hôm đó, là một bí mật không thể nói ra.
Chính anh cũng muốn quên cái bí mật chết tiệt ấy, nhưng không thể nào vứt ra khỏi đầu được, làm cho anh phải dính dáng lâu dài…
Anh đã định sẽ rời khỏi đây sớm, nhưng không ngờ rằng Hạ Tuấn Bình lại rời đi trước cả anh. Quả thật là một tin xấu, có thể sự ra đi của Hạ Tuấn Bình sẽ làm ảnh hưởng đến kế hoạch của anh, lẽ ra anh nên rời đi trước mới phải.
Vì tình yêu mà từ bỏ tất cả, chắc chắn Hạ Tuấn Bình phải biết rằng không nhất thiết phải rời khỏi công ty, hoàn toàn có cách giải quyết khác tốt hơn, vậy tại sao anh ta lại làm như thế? Chẳng lẽ còn có ý định khác?
Tạm thời mặc kệ động cơ sau lưng của Hạ Tuấn Bình, thấy được bộ dạng si tình của anh ta, thực sự rất buồn cười. Mặc dù biết rằng anh ta thật lòng yêu cô gái nhỏ bé kia, nếu không yêu thì làm sao có thể để cô ta ở bên cạnh 10 năm? Nhưng có nhất nhiết phải làm to chuyện đến mức này không?
Hạ Nhĩ Bình hừ nhẹ một tiếng, rồi lại tiếp tục trầm tư…
Hạ Tuấn Bình có nói với anh, đến khi nào tìm được một nửa thật sự, thì sẽ hiểu được ý nghĩa trong câu nói của anh ta. Khi đó, bỗng nhiên khuôn mặt xinh đẹp của Lí Thi Mạn bất ngờ hiện lên trong đầu Hạ Nhĩ Bình, anh cũng không thấy làm lạ hay thắc mắc, dù sao, anh cũng đã được thưởng thức cô một lần.
Anh không tự chủ lại nhớ tới cái đêm cách đây một tuần, nhớ tới Lí Thi Mạn há miệng cắn caravat của anh. Những chỗ trên cơ thể cô được anh vuốt ve hơi run rẩy, nóng bừng, đã vậy, cô còn phát ra những tiếng kêu rên rỉ “meo meo”. Ngay lúc đó, quả thật cô vô cùng gợi cảm, khiến cho anh không nhịn được cúi xuống hôn cô nhiệt tình, bởi vì cô rất quyến rũ.
Hạ Nhĩ Bình rất muốn nhìn lại bộ dạng cắn người của Lí Thi Mạn, những lúc như vậy, trông cô rất đáng yêu.
Cứ nghĩ đến việc anh hưởng thụ cô mà không thể tiến thêm bước nữa, là anh lại bực tức.
Lí Long Nguyên tại sao lại phải tìm đối tượng kết hôn cho cô con gái vậy nhỉ? Hạ Nhĩ Bình đoán, có lẽ ông muốn tìm một cậu con rể đáng tin cậy để sau này cùng Lí Thi Mạn tiếp quản tập đoàn thực phẩm Long Hoa.
Mà anh đã quyết định sẽ rời Đài Loan, nếu lúc này quan hệ giữa hai người tiến thêm một bước, chỉ sợ những chuyện cần anh phải quyết định sẽ càng nhiều thêm.
Thứ hai hàng tuần Lí Thi Mạn đều đến cô nhi viện để dạy mấy đứa nhỏ ở đấy học tiếng Anh, bởi vậy cứ sau khi hết giờ làm, cô lại lái xe đi đến viện.
Tuy rằng nơi cô làm việc là ở công ty nhà mình, nhưng cô vẫn luôn cố làm xong hết việc rồi mới rời đi.
Không biết do đâu mà trong mấy tháng gần đây, cô nhi viện lại phải tiếp nhận thêm mấy đứa trẻ nữa, chi tiêu vì thế mà cũng lớn hơn. Tuy rằng Dung Chân không nhắc gì về vấn đề tiền bạc với cô, nhưng tự cô cũng nhận thấy. Xem ra hôm nào đó nàng sẽ phải tổ chức một buổi tiệc từ thiện, mà đối tượng tham gia đương nhiên là mấy cô dì chú bác của cô rồi.
Dạy xong bài tiếng Anh, cô cùng bọn trẻ ăn tối. Sau đó cô lại dành thời gian dạy bọn trẻ lớn tiếng Anh ở cấp độ cao hơn, bên cạnh đó còn kiểm tra vốn tiếng Anh bình thường của bọn trẻ, để xem có vấn đề nào cần lưu ý hay không.
Chín giờ tối, buổi học kết thúc, Lí Thi Mạn đi tới văn phòng của Phương Dung Chân – cô đang kiểm tra sổ liên lạc với người giám hộ của bọn trẻ.
“Thi Mạn, tan học rồi sao? Vất vả cho cậu quá.”
“Đừng khách khí.” Cô cảm thấy Dung Chân thật sự rất yêu quý cô nhi viện này. Cô chỉ đến đây để dạy học, hoặc là là quyên tiền, còn Dung Chân thì ngày nào cũng ở viện mồ côi làm giúp việc. Ngoại trừ lúc đi làm ở ngân hàng thì dường như cô ấy dành hết thời gian của mình cho bọn nhỏ ở đây. Thi Mạn đoán có lẽ kể cả khi Dung Chân kết hôn rồi cô ấy cũng nhất định không rời được viện mồ côi.
Dung Chân có một người bạn trai từ hồi còn học đại học, chính là một thầy giáo, cũng có lòng từ tâm giống như Dung Chân. Ngày nghỉ hai người thường hẹn nhau ở cô nhi viện. Bọn họ quả thực rất xứng đôi.
Phương Dung Chân xem hết sổ liên lạc với người giám hộ của bọn trẻ, rồi xếp gọn lại, định lát nữa sẽ đem qua từng phòng cho bọn trẻ.
“Dung Chân, cậu mỗi ngày đều làm việc bận rộn như vậy, không cảm thấy phiền sao?”
“Không phiền.” Phương Dung Chân cười.“Nhưng nhìn cậu kìa, bộ dạng như kiểu sắp chết vì mệt vậy đó. Sao thế? Bác Lí lại muốn sắp xếp cho cậu đối tượng kết hôn nữa hả?
“Haiz, bị cậu nói trúng rồi.” Dáng vẻ mệt mỏi của nàng có tới một nửa là bất đắc dĩ.
“Không thể nào, mới nhanh như vậy mà đã muốn cậu đi xem mắt nữa sao?” Chuyện với nhà họ Hạ mới kết thúc chưa được bao lâu, không ngờ bác Lí đã muốn sắp xếp ngay hôn sự khác cho Thi Mạn, khó trách được việc Thi Mạn trông thần hồn nát thần tính như vậy. Nếu là cô thì cũng sẽ thấy rất đau đầu.
Nhìn người bạn tốt cả người uể oải dựa vào bàn, Phương Dung Chân không khỏi có chút đồng tình.
“Bác ấy lần này lại an bài cho cậu đối tượng như thế nào?”
“Cha có nói, nhưng mà tớ không nghe, tớ chỉ biết thời gian xem mắt là vào buổi tối thứ Bảy này.” Cô chỉ mơ hồ nhớ rằng hình như đối tượng là con ông tổng giám đốc công ty điện tử khoa học kỹ thuật nào đó, tóm lại là không thèm để ý xem người ta là ai.
“Thi Mạn, lần này cậu muốn làm thế nào? Chẳng lẽ giống như lần trước, tìm người đi điều tra về đối tượng của mình, sau đó thì phá?” Lần trước cô ấy đã làm chính cách này.
Lí Thi Mạn nhún nhún vai. “Không còn cách nào khác.”
“Tớ có đề nghị này, không biết cậu nghe có được không?”
“Đề nghị gì vậy?”
“Tớ thấy cậu thì cứ cố kiếm người mai mối cho cậu, còn cậu thì cứ cố tìm cách phá, vậy sao cậu không đi kiếm bạn trai đi? Như thế thì sẽ không bị ép phải đi xem mắt nữa, mà cũng được cưới người mà mình thích, dù có kết hôn trễ một chút cũng có sao đâu.”
“Vấn đề là tớ không có đối tượng ưa thích nào cả.”
“Cho dù không có đối tượng để thích, nhưng tớ nghĩ bên cạnh cậu nhất định là có đầy người con trai có điều kiện tốt, có lẽ là cậu không để ý thôi.” Thi Mạn bộ dạng rất được, hẳn là có rất nhiều người đàn ông thích cô ấy, nhưng cô lại có chút hơi vô tâm. Nếu cô ấy chú ý những người xung quanh hơn, nhất định sẽ nhanh chóng có bạn trai.
“Không có.” Lí Thi Mạn lắc đầu.
“Thật sự không có sao? Thế người con trai cậu gặp mặt gần đây nhất mà còn độc thân là ai?”
Lí Thi Mạn nghĩ lại những người đàn ông gặp mặt trong thời gian gần đây nhất, trong đầu lại hiện lên cái mặt Hạ Nhĩ Bình, làm cho tâm tình cô lại càng tệ hơn. “Miễn bàn đến kẻ tớ gặp gần đây nhất đi, đó là một tên luôn làm người ta cảm thấy ghét.”
“Rốt cuộc là ai mà có thể làm cho công chúa xinh đẹp của chúng ta phải tức giận? Tớ thật sự rất ngạc nhiên nha.”
Bị bạn tốt tra hỏi, cô đành nói: “Tên đó là Hạ Nhĩ Bình, là em trai Hạ Tuấn Bình.”
“Em trai Hạ Tuấn Bình” Chuyện này thật đúng là khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc, “Cậu vì sao mà chán ghét anh ta?”
Nhắc tới Hạ Nhĩ Bình, Thi Mạn không khỏi nghĩ về anh ta xấu đi.“Bởi vì tên đó là một con dê xồm!” Vừa nói hết, phát hiện bạn tốt vẻ mặt đang chờ nàng nói tiếp, Lí Thi Mạn tự thấy mình đã nói quá nhiều. “Tớ và cái tên ấy là kẻ thù, cho nên không có khả năng đâu.” Ý là muốn Dung Chân đừng có hiểu lầm rồi nghĩ rằng họ sẽ thành được một đôi uyên ương.
Quen biết Thi Mạn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nghe được cô nhắc tới tên của một người đàn ông, tuy rằng Thi Mạn thoạt nhìn có vẻ mặt thật chán ghét đối phương, nhưng vẫn làm cho Dung Chân thấy tò mò về Hạ Nhĩ Bình. “Vì sao lại mắng Hạ Nhĩ Bình là đồ dê xồm?”
“Đó là bởi vì……” Cho dù là đối với bạn tốt, Lí Thi Mạn cũng khồng thể mở miệng nói ra những chuyện mà tên sắc lang kia đã làm.
“Tớ nghe người khác kể lại, có người nói anh ta là yêu râu xanh.”
“Thật vậy chăng?” Phương Dung Chân nghi hoặc.
“Thật! Cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, tớ và anh ta thật sự không có gì, huống chi anh ta lại là em trai của Hạ Tuấn Bình, cậu cho rằng tớ và anh ấy có thể thích đến với nhau được sao?” Anh ta không chỉ có phẩm chất bất lương, mà lại còn là em trai của Hạ Tuấn Bình, cô suýt nữa thì thành chị dâu của anh ta rồi.
“Vì sao lại không thể đến được với nhau? Cậu không được gả cho Hạ Tuấn Bình, thậm chí ngay cả đính hôn cũng chưa, vì sao không thể với em trai của anh ta yêu nhau được?”
“Quên đi, chúng ta đừng tán gẫu những chuyện không có khả năng phát sinh nữa đi, thực không thú vị gì cả.” Lí Thi Mạn không muốn tiếp tục nói về cái người kia nữa, bởi vậy nên cô cố ý nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, có chuyện này tớ muốn giải thích với cậu, cái bản thiết kế nội y tình thú kia quả thật tớ chẳng biết sửa thế nào nữa.”
“Cô giáo ơi, hai người vừa nói muốn sửa gì thế?”
Đột nhiên có người chen vào nói, làm cho Lí Thi Mạn cùng Phương Dung Chân sợ tới mức cùng quay lại nhìn về phía người vừa nói, thì ra là cô bé tám tuổi Tiểu Quân, là một học sinh rất đáng yêu.
“Tiểu Quân, sao em lại đến văn phòng?” Phương Dung Chân hỏi. Hai người vừa rồi tán gẫu rất hăng say, hoàn toàn không hề chú ý có người bước vào văn phòng.
“Là viện trưởng nói có việc muốn tìm cô Dung Chân, bà ấy đang ở phòng viện trưởng chờ cô đó.”
Phương Dung Chân cười cười. “Cô biết rồi, cám ơn em, Tiểu Quân ngoan.”
Tiểu Quân ngửng đầu nhìn cô giáo dạy tiếng Anh Thi Mạn. “Đúng rồi, cô ơi, cô vừa mới nói muốn sửa cái gì vậy?”
Lí Thi Mạn vẻ mặt xấu hổ, đành phải tùy tiện nói cho có lệ. “À cô vừa mới là nói muốn sửa chữa một ít quần áo.”
“Hoá ra là sửa quần áo. Thế thì rất đơn giản, không phải là mặc vào rồi sẽ biết là cần sửa như thế nào sao?” Viện mồ côi thường nhận được quần áo từ thiện do mọi người quyên góp, các mẹ thường gọi bọn trẻ đến mặc thử quần áo hoặc là đem so lên một chút, như thế có thể sửa được chiều dài hoặc kích cỡ cho hợp.
“Mặc vào?” Lí Thi Mạn khẽ hỏi.
“Đúng rồi.” Tiểu Quân cười gật đầu.
Phương Dung Chân ở một bên cười trộm, sau đó còn ra vẻ thật sự phụ họa. “Tớ cảm thấy đề nghị này được lắm, không mặc lên, làm sao mà biết muốn sửa ra sao?”
Lí Thi Mạn trợn mắt với cô bạn tốt đang cười trộm: “Lần khác tớ sẽ mời cậu mặc thử để nhìn xem.”
“Ha ha, không cần, dáng người tớ đâu có đẹp.” Phương Dung Chân cười cười từ chối.
“Không sao hết, tớ không ngại xem đâu.”
Nếu thật sự có người nguyện ý mặc lên, cô quả thật sẽ không ngại xem, bởi vì có lẽ như vậy cô sẽ biết nên sửa ra sao, sẽ làm cho cái bộ nội y tình thú kia chỉ vừa nhìn thôi đã thấy gợi cảm khiêu khích.
Lại qua mấy ngày, Lí Thi Mạn vẫn không biết nên sửa như thế nào cho tốt. Nếu đã muốn sửa, cô nhất định phải sửa cho đến khi hoàn hảo, để không bị người ta trả lại nữa. Dù sao thì khoản tiền năm vạn đô kia là cô muốn dành cho quỹ giáo dục của cô nhi viện.
Chỉ là, đến thứ Bảy rồi, cô vẫn chỉ có thể nhìn nhìn bộ nội y kia mà ngẩn người.
Từ lúc sáng sớm cho đến giữa trưa, ngay cả ngủ trưa cũng không dám ngủ, Lí Thi Mạn chỉ nhìn chăm chú cái nội y tình thú màu phấn hồng, trên đó còn có gắn vài miếng lông chim, trong đầu bỗng vang lên lời nói của Hạ Nhĩ Bình.
Cô biết không? Cái bộ nội y tình thú kia, tôi đã từng thấy qua loại tương tự. Nói thực, cái kiểu gắn lông chim ở trên hơi bị cổ lỗ sĩ, chả có gì là hấp dẫn cả.
Cổ lỗ sĩ? Lại còn thế nữa? Cô đưa tay vuốt nhẹ mấy chiếc lông chim trắng muốt, không hề thấy chúng không được ở chỗ nào cả. Thật sự là lỗi thời sao? Nhưng người bình thường không phải là vẫn thích dùng lông chim để trang trí sao……..
Ngực của con gái thì không nên dùng một tấm vải gắn lông chim để che đậy, có thể thay bằng sa mỏng thì chắc là tốt đó, như ẩn như hiện, nhất định là mức độ mê người sẽ tăng lên.
Như ẩn như hiện? Như thế nào thì là như ẩn như hiện?
Lí Thi Mạn bóp bóp trán, trầm tư. Nhưng suy nghĩ cả buổi cũng không thể có được chút khái niệm gì là như ẩn như hiện cả. Khó khăn rồi nha. Có lẽ là vì cô không được đào tạo chính quy, lại chỉ thiết kế cho vui thôi, chỉ thiết kế đồ nội y mặc ở phần trên, nên cũng khó mà đạt được mức yêu cầu cao.
Chẳng lẽ thật sự phải gọi Dung Chân lại đây mặc cho cô xem sao?
Nhưng mà Dung Chân hôm nay không rảnh. Nghe nói hôm nay vị quan chức cấp cao thay mặt ngài bộ trưởng đến thăm cô nhi viện, mà cô ấy là phát ngôn viên của viện nên xem ra cả ngày hôm nay sẽ phải bận rộn.
Dung Chân không rảnh, còn có thể tìm ai đây?
Lí Thi Mạn chậm rãi bước trong phòng, do dự mà. Chẳng lẽ cô thật sự phải mặc vào?
Cô không thể lãng phí thời gian, đối phương có thể sẽ không muốn chờ lâu như vậy, vậy nên làm cái gì bây giờ? Cô vô lực ngã nằm ngửa ra giường.
Quên đi, mặc thì mặc, dù sao cũng chỉ mặc cho chính mình xem, người khác lại nhìn không tới. Nghĩ như vậy, Lí Thi Mạn không còn do dự, đứng lên, quyết định là chính mình sẽ đảm đương công việc của model.
Cô vừa mới mặc nội y tình thú ấy vào, còn chưa kịp đi đến trước gương, đột nhiên có người gõ cửa phòng, làm cho cô hoảng sợ, vội vàng nắm lấy quần áo đang để một bên lên.
“Tiểu thư, lão gia nói cô nên bắt đầu đi thôi.” Là nữ phó quản gia.
Đi? Lí Thi Mạn sửng sốt, lập tức nhìn lên cái đồng hồ báo thức trên tường. Trời ạ, thời gian sao lại trôi quá nhanh như vậy, hiện tại đã năm giờ rưỡi rồi! Nếu cô nhớ không nhầm thì giờ hẹn đi xem mắt của mình là sáu giờ.
Không nghe thấy tiếng đáp lại, nên nữ phó quản gia lại gõ cửa. “Tiểu thư, cô không nghe thấy sao?”
“Tôi, tôi nghe thấy rồi.” Lí Thi Mạn kích động một hồi. “Chờ tôi một lát, tôi sẽ xuống ngay.”
Trong phòng, cô vội vàng cởi bộ nội y ra, nhưng lại phát hiện nó rất khó cởi, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Vừa rồi rõ ràng là mặc vào rất đơn giản mà……
“Thi Mạn, còn chưa chuẩn bị xong sao?”
Lần này là cha của cô, làm cho Lí Thi Mạn càng hoảng sợ, thiếu chút nữa là kéo hỏng luôn cái nội y. Không được, nếu cứ cố gắng giật, khẳng định là sẽ đứt luôn, mà cô chỉ có một cái hàng mẫu này thôi, lại còn chưa nghĩ ra được cách sửa nữa. Xong đời rồi, tại sao lúc nãy cô lại không chú ý đến thời gian cơ chứ?
“Thi Mạn?”
“Cha, con nghe thấy rồi, chờ con một chút.” Cô đang muốn từ từ mà cởi ra.
“Con ở trong phòng cả một ngày rồi, còn chưa chuẩn bị xong sao?” Lí Long Nguyên hoài nghi cô con gái có phải là đang cố ý đến muộn để cho đối phương có ấn tượng không tốt về mình hay không đây. “Thi Mạn, không thể đợi được, con phải đi ngay bây giờ, nếu không sẽ đến muộn đấy.” Bởi vì lần trước ông và Hạ gia hai bên cùng nhau hẹn đi ăn để đặt vấn đề, kết quả là Hạ Tuấn Bình không hề tới, cho nên lần này ông quyết định để cho con gái tự mình đi gặp đối tượng trước. Cho hai người trẻ tuổi này quen biết nhau trước, như vậy sẽ đỡ bị áp lực hơn.
“Con……”
“Thi Mạn, ra nhanh lên.” Bình thường biết con gái trang điểm cũng rất khéo, nên ông tin chắc là không thể có cái chuyện cô ở lỳ trong phòng để sửa soạn trang điểm.
“Nhưng mà con……” Cô như thế này làm sao dám đi ra ngoài chứ!
“Thi Mạn, con mà không ra, là cha tức lên đấy.”
Cô điên mất thôi! Cô biết cha đang nổi giận thật sự.
Thật là, tại sao lại không thể cởi ra chứ? Thôi mặc kệ, cứ đi trước rồi về tính sau.
Hết sức bối rối, cô lấy trong tủ quần áo ra một chiếc áo rộng thùng thình, mặc cùng với một chiếc váy nhiều màu sắc, soi lại gương, may mắn là tóc không có rối lắm, rồi tô son một cách thần tốc, sau đó ngay trước khi cha phát hoả, thì cô đã mở toang cửa phòng.
“Con đi ngay đây.”
Cô cố hết sức bước đi bình thường, để sao cho mọi người không phát hiện ra mình là kẻ quái dị, định là sẽ đến nhà hàng, cùng đối phương nói chuyện một lúc rồi sẽ kiếm cớ ra về.
Lí Thi Mạn lái xe đến chỗ hẹn. Bởi vì cô quá lo nghĩ đến việc trên người mình đang mặc bộ nội y ấy, tinh thần bất ổn, cho nên hoàn toàn không phát hiện ra có một chiếc xe hơi màu đen vẫn bám theo mình kể từ lúc cô vừa ra khỏi nhà.
Sắp đến đoạn hay rồi đây, hố hố!!! Bạn K.Bee bị hớn hớn hớn….
/9
|