Lucy mở mắt ra . Cô nhận ra mình đang ở trong vòng tay của ai đó . À , còn ai vào đây nữa chứ .
- Chị tỉnh rồi à ? - Giọng Natsu vang lên , nghe có vẻ nhẹ nhõm . Cậu ôm cô chặt hơn .
- Buông chế ra đi . - Lucy đỏ mặt nói .
- Không . Em không buông . - Natsu gục đầu vào vai cô . - Mấy ngày qua , em rất lo cho chị đấy , cứ sợ chị bị làm sao . Nhưng bây giờ thì có vẻ ổn rồi .
- Cậu đừng uỷ mị thế chứ . - Lucy nguýt dài , nhưng vẫn bối rối vì được Natsu ôm . Nó khiến cô thấy bình yên quá .
- Vậy bây giờ trở về chỗ tập trung thôi , em nhớ đường rồi . - Natsu đứng dậy , không thèm nhìn Lucy . Mặt cậu ta cũng đang đỏ lắm đó :v
- Không ! - Lucy kéo vạt áo Natsu . - Ở lại với chế một lúc nữa đi .
Mặt cô cháy xèo xèo . Nói ra xấu hổ thật đấy . Nhưng mà cô thật sự muốn ở bên cạnh Natsu thêm chút nữa mà .
Natsu ngồi xuống bên cạnh cô . Chỉ chờ có thế , cô tựa đầu vào vai cậu . Mắt lại khép vào .
- Em không mang gì đi cho chị ăn cả . Em xin lỗi . - Natsu nói .
- Không sao . - Lucy lắc đầu . - Chế chỉ cần thế này thôi .
Rồi Lucy lại thiếp đi , cô mệt lắm rồi mà . Còn Natsu lại đỏ lựng mặt khi nghe thế . Cậu nhìn đại tỷ của trường đang say ngủ bên cạnh mình , và khẽ mỉm cười . Ngay lúc đấy , Natsu đã biết cậu thích Lucy . Không biết tình cảm này xuất hiện từ bao giờ , cậu chỉ biết tình cảm này đã được thể hiện rất rõ trong những ngày qua . Lo lắng cho cô , quan tâm cô , vui khi thấy cô , thậm chí đã ôm Lucy khi tìm thấy cô ... Ừ , đúng là cậu thích Lucy thật rồi .
- Này senpai , em thích chị . - Cậu thì thầm vào tai Lucy . Thì cô đang ngủ mà , chắc chắn chẳng biết đâu .
Nhưng Lucy vẫn nghe được . Mặt cô bắt đầu đỏ lên . Nếu như sự suy nhược này không đánh gục cô , thì có lẽ cô đã trả lời cậu được rồi .
Trần nhà màu trắng , tiếng quạt chạy vù vù , mùi thuốc sát trùng xộc lên khắp nơi . 100% là Lucy đang ở trong bệnh viện . Cô nhìn sang bên trái , tay mình đang được truyền nước . Cô nhìn sang bên phải , có cậu con trai tóc hồng ngủ gục cạnh cô . Lucy mỉm cười toan đưa tay vuốt tóc cậu ấy , nhưng cô dừng lại , ửng hồng hai má khi nhớ lại câu tỏ tình của Natsu .
- Dậy rồi hả ? - Gray mở cửa đi vào .
Lucy gật đầu .
- Chị nên cảm ơn thằng đần đó đi , senpai ạ . - Gray hất hàm về phía Natsu . - Nó liều mình bế chị ra khỏi căn cứ quân sự đó rồi về chỗ tập trung dù biết xung quanh mình có thể có gấu . Mà chị cũng đi xa thật đấy , chạy mất 6 km , báo hại nó đưa chị về đến nơi cũng lăn đùng ra .
Lucy cúi đầu lắng nghe những lời Gray nói .
- A Lucy ... - Đến lượt Levy mở cửa bước vào , cô ấy cầm cái áo khoác theo rồi đắp cho Natsu . - 12 giờ đêm rồi đấy . Cậu ngủ kinh thật , bảo sao trụ được suốt ba ngày .
- Ngất đi suốt mà . - Lucy cười khẽ .
- Cậu lớp dưới đây đã ở với cậu suốt đấy . Từ lúc cậu nhập viện cho đến giờ . Đừng gọi nó dậy đấy , 3 giờ sáng đã mò đi tìm cậu nên phải ngủ bù thôi . - Levy nhẹ nhàng .
Sao Lucy có cảm giác cả Gray và Levy đang cố nói tốt cho Natsu thế nhỉ ? Mà dù sao họ nói cũng đúng ... Cảm ơn vì tất cả , Natsu ạ .
- Để tớ một mình được không ? - Lucy cố gắng nói . Cổ họng khô rát khó chịu thật .
Gray và Levy nhìn nhau cười đắc ý rồi lặng lẽ rút quân .
Lucy khẽ khàng ngồi dậy , trầm ngâm nhìn Natsu . Cô lại mỉm cười . Lucy đưa tay nghịch nghịch toac Natsu , rồi khe khẽ hát .
I really really really really really really like you
And I want you
Do you want me ?
Do you want me too ?
Này Natsu , giá mà cậu đừng ngủ say quá và nghe được những lời đó thì tốt thật .
- Cảm ơn nhé , Susu . - Lucy thì thầm .
Cô thích cậu rồi . Thật đấy . Không phải do lời Levy và Gray nói đâu , mà là từ trước đấy rồi , cô thích cậu từ trước rồi , nhưng bây giờ cô mới nhận ra . Muộn ghê ấy . Lucy thở dài . Muộn thật , cô đã lên sẵn kế hoạch rồi mà .
Một cơn đau bụng lại tới . Lucy toát hết cả mồ hôi để chịu đựng . Nhưng rồi chịu không nổi , cô lại bấm nút gọi y tá tới .
- Chị đừng làm cậu ấy tỉnh giấc . - Lucy thì thầm .
Cô y tá hiểu ý , gật đầu , rồi lặng lẽ tiêm thuốc cho Lucy . Dễ chịu hẳn . Cô thở hắt ra đầy nặng nhọc .
Xin lỗi Natsu , vẫn còn một bí mật mà cậu chưa biết về Lucy .
- Chị tỉnh rồi à ? - Giọng Natsu vang lên , nghe có vẻ nhẹ nhõm . Cậu ôm cô chặt hơn .
- Buông chế ra đi . - Lucy đỏ mặt nói .
- Không . Em không buông . - Natsu gục đầu vào vai cô . - Mấy ngày qua , em rất lo cho chị đấy , cứ sợ chị bị làm sao . Nhưng bây giờ thì có vẻ ổn rồi .
- Cậu đừng uỷ mị thế chứ . - Lucy nguýt dài , nhưng vẫn bối rối vì được Natsu ôm . Nó khiến cô thấy bình yên quá .
- Vậy bây giờ trở về chỗ tập trung thôi , em nhớ đường rồi . - Natsu đứng dậy , không thèm nhìn Lucy . Mặt cậu ta cũng đang đỏ lắm đó :v
- Không ! - Lucy kéo vạt áo Natsu . - Ở lại với chế một lúc nữa đi .
Mặt cô cháy xèo xèo . Nói ra xấu hổ thật đấy . Nhưng mà cô thật sự muốn ở bên cạnh Natsu thêm chút nữa mà .
Natsu ngồi xuống bên cạnh cô . Chỉ chờ có thế , cô tựa đầu vào vai cậu . Mắt lại khép vào .
- Em không mang gì đi cho chị ăn cả . Em xin lỗi . - Natsu nói .
- Không sao . - Lucy lắc đầu . - Chế chỉ cần thế này thôi .
Rồi Lucy lại thiếp đi , cô mệt lắm rồi mà . Còn Natsu lại đỏ lựng mặt khi nghe thế . Cậu nhìn đại tỷ của trường đang say ngủ bên cạnh mình , và khẽ mỉm cười . Ngay lúc đấy , Natsu đã biết cậu thích Lucy . Không biết tình cảm này xuất hiện từ bao giờ , cậu chỉ biết tình cảm này đã được thể hiện rất rõ trong những ngày qua . Lo lắng cho cô , quan tâm cô , vui khi thấy cô , thậm chí đã ôm Lucy khi tìm thấy cô ... Ừ , đúng là cậu thích Lucy thật rồi .
- Này senpai , em thích chị . - Cậu thì thầm vào tai Lucy . Thì cô đang ngủ mà , chắc chắn chẳng biết đâu .
Nhưng Lucy vẫn nghe được . Mặt cô bắt đầu đỏ lên . Nếu như sự suy nhược này không đánh gục cô , thì có lẽ cô đã trả lời cậu được rồi .
Trần nhà màu trắng , tiếng quạt chạy vù vù , mùi thuốc sát trùng xộc lên khắp nơi . 100% là Lucy đang ở trong bệnh viện . Cô nhìn sang bên trái , tay mình đang được truyền nước . Cô nhìn sang bên phải , có cậu con trai tóc hồng ngủ gục cạnh cô . Lucy mỉm cười toan đưa tay vuốt tóc cậu ấy , nhưng cô dừng lại , ửng hồng hai má khi nhớ lại câu tỏ tình của Natsu .
- Dậy rồi hả ? - Gray mở cửa đi vào .
Lucy gật đầu .
- Chị nên cảm ơn thằng đần đó đi , senpai ạ . - Gray hất hàm về phía Natsu . - Nó liều mình bế chị ra khỏi căn cứ quân sự đó rồi về chỗ tập trung dù biết xung quanh mình có thể có gấu . Mà chị cũng đi xa thật đấy , chạy mất 6 km , báo hại nó đưa chị về đến nơi cũng lăn đùng ra .
Lucy cúi đầu lắng nghe những lời Gray nói .
- A Lucy ... - Đến lượt Levy mở cửa bước vào , cô ấy cầm cái áo khoác theo rồi đắp cho Natsu . - 12 giờ đêm rồi đấy . Cậu ngủ kinh thật , bảo sao trụ được suốt ba ngày .
- Ngất đi suốt mà . - Lucy cười khẽ .
- Cậu lớp dưới đây đã ở với cậu suốt đấy . Từ lúc cậu nhập viện cho đến giờ . Đừng gọi nó dậy đấy , 3 giờ sáng đã mò đi tìm cậu nên phải ngủ bù thôi . - Levy nhẹ nhàng .
Sao Lucy có cảm giác cả Gray và Levy đang cố nói tốt cho Natsu thế nhỉ ? Mà dù sao họ nói cũng đúng ... Cảm ơn vì tất cả , Natsu ạ .
- Để tớ một mình được không ? - Lucy cố gắng nói . Cổ họng khô rát khó chịu thật .
Gray và Levy nhìn nhau cười đắc ý rồi lặng lẽ rút quân .
Lucy khẽ khàng ngồi dậy , trầm ngâm nhìn Natsu . Cô lại mỉm cười . Lucy đưa tay nghịch nghịch toac Natsu , rồi khe khẽ hát .
I really really really really really really like you
And I want you
Do you want me ?
Do you want me too ?
Này Natsu , giá mà cậu đừng ngủ say quá và nghe được những lời đó thì tốt thật .
- Cảm ơn nhé , Susu . - Lucy thì thầm .
Cô thích cậu rồi . Thật đấy . Không phải do lời Levy và Gray nói đâu , mà là từ trước đấy rồi , cô thích cậu từ trước rồi , nhưng bây giờ cô mới nhận ra . Muộn ghê ấy . Lucy thở dài . Muộn thật , cô đã lên sẵn kế hoạch rồi mà .
Một cơn đau bụng lại tới . Lucy toát hết cả mồ hôi để chịu đựng . Nhưng rồi chịu không nổi , cô lại bấm nút gọi y tá tới .
- Chị đừng làm cậu ấy tỉnh giấc . - Lucy thì thầm .
Cô y tá hiểu ý , gật đầu , rồi lặng lẽ tiêm thuốc cho Lucy . Dễ chịu hẳn . Cô thở hắt ra đầy nặng nhọc .
Xin lỗi Natsu , vẫn còn một bí mật mà cậu chưa biết về Lucy .
/42
|