Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Quyển 4 – Chương 100

/158


☆Chương 100: Tình thế khẩn cấp, hết sức căng thẳng



Trời đã vào tháng Tư, gió xuân phơi phới phả vào mặt, thổi đến làm hoa trên núi nở tươi rực rỡ, cũng thổi tan nỗi lo lắng về chiến tranh.

Nam An vương tựa hồ còn muốn đem đại quân thần thánh của Đại Kim phát huy nhiệt tình với chiến tranh của mình đến mức tận cùng, sau mười ngày nghỉ ngơi hồi phục, đại quân tập trung lại, áp dụng chiến thuật biển người, nhanh chóng truy kích quân đội chỉ còn lại không đến hai mươi vạn người đang còn kinh hồn bạt vía của Đông Xu quốc.

Sau khi lâm vào vòng vây, đội quân Đông Xu quốc lúc này mới phát hiện, tham gia chiến đấu mặt ngoài không chỉ là hai đội quân phòng thủ của Nam Cương và Đông Cương, mà còn có đội Tân Quân không biết từ khi nào đã thâm nhập vào chiến trường, vòng ra phía sau mình ôm cây đợi thỏ!

Sau khi chủ soái Đông Xu quốc bị chết do hỏa dược của quân phòng thủ Nam Cương oanh tạc, đội quân của Đông Xu quốc lâm vào tuyệt vọng, lòng quân đã hoàn toàn tan rã. Một nhóm người liều chết phá vây, trừ rất ít người may mắn, cơ hồ toàn bộ đều chết tại trận chiến phá vòng vây; một nhóm binh sĩ trung thành không chịu được nổi nhục thất bại như vậy, mổ bụng tự sát; còn lại toàn bộ đội quân Đông Xu đầu hàng Đại Kim.

Chỉ vì một ước định lén lút hòng mưu đoạt quyền hành giữa người đương quyền của Đông Xu quốc và Hoàng đế Đại Kim, mà hơn mười vạn binh lính Đông Xu phải chôn thây ở biên cảnh Đông Xu và Đại Kim.

Đêm ngày mười hai tháng tư, Triệu Trinh mang theo một đám thủ hạ tuần tra chiến trường trở về. Lúc này màn đêm đã sớm buông xuống, giữa không trung treo cao một vầng trăng tròn, dưới ánh trăng trong treo vằng vặc, trên thảo nguyên vốn nên bằng phẳng, lúc này đã trở nên tối đen lồi lõm, chồng chất toàn những thi thể binh lính Đông Xu. Chung quanh ngoại trừ tiếng vó ngựa lộp cộp cùng tiếng quạ kêu thê lương thỉnh thoảng vang lên, còn lại có thể nói là một mảnh tĩnh mịch.

Triệu Trinh ngồi trên lưng ngựa, nhìn khung cảnh thê thảm này, giật mình, nhớ tới một câu thơ: “Thương thay xương chất bờ Vô Định, đành ở trong mơ nhắc đến người.” (Trích trong bài thơ “Lũng Tây hành ký 2” của Trần Đào)

Hiện tại thất bại là đội quân Đông Xu, hắn còn có thể ở trên cao nhìn xuống, thị sát chiến trường; nếu người thất bại là chính mình? E là Chu Tử chỉ có thể gặp mình ở trong mộng mà thôi!

Làm một tướng quân tuổi còn trẻ, lão luyện sa trường, lần đầu tiên Triệu Trinh đối với chiến tranh có cái nhìn khác biệt như vậy. Đương nhiên, trước mắt cái nhìn này chỉ là một đốm lửa nho nhỏ, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, mới có thể nhờ ‘gió thổi lửa to’, sẽ thành xu thế cháy lan cả đồng cỏ.

Triệu Trinh ghìm cương ngựa dừng lại, những người thân tín của hắn đều xông lên, những người khác đứng chờ xa xa.

Hắn dặn dò tướng quân thống lĩnh đội Tân Quân – Tôn Gia Nghị ở phía sau và quân sư Chương Tử Hàm: “Đêm nay, phái người đào một cái hố chứa được vạn người, chôn toàn bộ thi thể này xuống, hố phải đào sâu, mặt khác, trên mặt không cần lưu lại mộ bia, trực tiếp lấp phẳng, trên mặt trồng cỏ lên, đừng để người phát hiện ra.”

Tôn Gia Nghị cùng Chương Tử Hàm dạ một tiếng, phi ngựa rời đi, thi hành mệnh lệnh của Triệu Trinh.

Triệu Trinh lại suy nghĩ một chút, gọi Phàn Duy Bân và Bạch Tử Xuân từ phía sau tiến lên: “Bắt đầu tung tin đồn trong Đông Xu quốc, chủ yếu thổi phồng là: quốc quân bởi vì việc riêng của bản thân, mà không để ý đến sự sống chết của dân chúng, phát động chiến tranh vô nghĩa, xâm lấn Đại Kim, khiến mười vạn tráng sĩ khỏe mạnh chôn thây nơi đất khách, vô số gia đình vợ con ly tán.”

Phàn Duy Bân cùng Bạch Tử Xuân lĩnh mệnh rời đi.

Thủ lĩnh đội quân phòng thủ Nam Cương – Hách Tinh Thành, quân sư Vương Nãi Vũ cùng mưu sĩ Điền Tử Kính giục ngựa tiến lên: “Vương gia…”

“Trước mắt việc cung ứng quân nhu thế nào?” Dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn mỹ của Triệu Trinh không có biểu tình, sắc mặt ngưng trọng.

Điền Tử Kính chắp tay nói: “Hộ bộ Lý Nguyên Đồng có ý đồ trì hoãn, bị Cao lão Thừa tướng khiển trách một chút, nay đổi thành trung lập Hoa Thiên Dũng; bất quá, cho dù không có triều đình viện trợ, chúng ta cũng không ngừng vận chuyển lương thảo từ Nam Cương đến đây, đại khái ít nhất cũng có thể duy trì đến cuối tháng năm.”

Triệu Trinh gật gật đầu, trầm mặc một chút, mới nói: “Nếu có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, nơi này liền giao cho các ngươi!”

Ba người Hách Tinh Thành đồng thanh: “Cẩn tuân mệnh lệnh của Vương gia!”

Trong ba người này, Điền Tử Kính là người được Triệu Trinh đào ra trong đống người chết ở chiến trường Bắc Cương, thời gian đi theo Triệu Trinh mặc dù ngắn, nhưng tình cảm rất sâu đậm, trung thành và tận tâm nhất. Hắn nhìn Triệu Trinh, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nói: “Vương gia, có việc gì cứ để thuộc hạ gánh vác thay, ngài việc gì phải lấy thân mạo hiểm?”

Triệu Trinh nhàn nhạt nói: “Nếu ung nhọt luôn nằm ở đó, thay vì để mỗi ngày sưng đau, không bằng nhân cơ hội mà cắt bỏ luôn!”

“Nhưng…”

“Ý ta ý đã quyết, không cần nhiều lời.”

“Dạ.”

Triệu Trinh nhìn Điền Tử Kính một chút. Điền Tử Kính là một hán tử gầy yếu, hơn ba mươi tuổi, nhưng tâm tư kín đáo, càng hiếm thấy là đối với mình một lòng trung thành. Hắn thoáng trầm ngâm, rồi nói: “Tướng quân thống lĩnh quân phòng thủ Đông Cương – Nghiêm Lập Thành là người ngay thẳng, ngươi ở cùng hắn phải chú ý một chút!”

“Dạ.” Điền Tử Kính nhìn Nam An vương, ánh mắt hơi ướt át, hắn biết Nam An vương luôn trầm mặc ít lời, rất ít khi nào trước mặt nhiều người dặn dò liên miên như vậy, trong lòng một trận xúc động.

“Ngươi đi bố trí đi!” Triệu Trinh không nhìn Điền Tử Kính nữa, hắn còn có nhiều chuyện phải suy tính.

“Dạ.” Điền Tử Kính gọi Nghiêm Lập Thành từ phía sau chạy tới, cùng cưỡi ngựa rời đi.

Triệu Trinh không gọi đám thân vệ đến, đều đứng ở xa xa, bên người hắn hiện không có ai, nhưng Triệu Trinh lại kêu một tiếng: “Triệu Tráng.”

Triệu Tráng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn: “Tham kiến Vương gia!”

Đối với việc hắn đột nhiên xuất hiện, Triệu Trinh tuyệt không ngạc nhiên, thấp giọng hỏi: “Trong cung Chu phi đã sinh chưa?”

“Thuộc hạ vừa mới nhận được tin báo, giờ Thìn đã bắt đầu trở dạ, bây giờ còn chưa thấy tin tức!”

“Tiếp tục chờ, một khi có tin tức, liền bắt đầu phát động toàn bộ kế hoạch!”

“Dạ!” Triệu Tráng lui xuống, nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Tháng tư, phủ Nam An vương, tràn đầy màu sắc rực rỡ, đẹp không sao tả xiết. Đi giữa vô số loại hoa xinh đẹp nở rộ như gấm, là hai vị mỹ nhân.

Đi trước là một vị dung nhan xinh đẹp ăn diện thanh lịch, trên người khoác chiếc áo mùa xuân màu trắng thêu ngân văn, váy lụa màu tím nhạt, khoác áo choàng màu tím sương, mái tóc dài đen bóng vấn thành búi tóc Đọa mã kế (*), chỉ dùng một cây trâm khảm nhiều loại hoa bằng ngọc bích cố định, trên da thịt trắng nõn như ngọc nổi bật đôi mắt to long lanh, lại dường như hàm chứa u sầu, bụng đã nổi lên cao cao.

Đi phía sau là một vị toàn thân áo đỏ thẫm nhũ ánh kim, váy xếp li màu trắng nhũ ánh kim, quần áo đẹp đẽ quý giá, khí chất thanh nhã như tiên, dung nhan thanh lệ tuyệt trần.

Hai cùng sánh bước, theo sát phía sau là một đám nha hoàn thị nữ.

Bụng to bảy tháng đã nhô cao, Chu Tử không ngờ có một ngày mình cùng Vương Tích Trân thân thiết như thế.

Trượng phu của Vương Tích Trân – Tham tướng Chu Lang cũng đi theo Nam An vương chinh chiến nơi Đông Cương, trước khi đi dặn dò Vương Tích Trân nên thường xuyên đến phủ Nam An vương thỉnh an Cao Thái phi và Chu trắc phi.

Sau khi thành thân, Vương Tích Trân làm vợ kế của Chu Lang, trên có mẹ chồng năm mươi tuổi, người già nhưng tâm không già, dưới gối có thêm một đôi con trai trưởng dòng chính do người vợ trước sinh cùng hai vị thứ nữ do thiếp thất Chu Lang sinh, dưới có ba vị di nương cùng bốn thông phòng của Chu Lang, ngày ngày tranh đấu trong nhà, có thua có thắng, lao tâm lao lực quá độ, ngược lại vậy mà xem việc đến phủ Nam An vương thỉnh an trở thành thời gian nghỉ ngơi hiếm có, cũng cùng Chu trắc phi nói chuyện nhiều hơn.

Nàng vẫn luôn rất để ý đến xuất thân tiện tỳ của Chu trắc phi, sau khi mình thành thân, mới phát giác Chu trắc phi thật sự là một vị cao nhân ẩn mình thật sâu a — lại có thể khiến cho đường đường là Nam An vương lại không cưới chính phi, không nạp thiếp, một mình nàng chuyên phòng chuyên sủng, hơn nữa còn sinh hạ cho Nam An vương tiểu Thế tử – là con nối dòng duy nhất, còn được Cao Thái phi yêu thương, đây quả thực là bản lĩnh cao cường a!

Nàng quyết tâm thỉnh giáo Chu trắc phi học hỏi kinh nghiệm, nhằm nâng cao sức chiến đấu của mình.

Vương Tích Trân xinh đẹp mỹ mạo, không chỉ hữu dụng riêng với nam nhân, cũng hữu dụng với nữ nhân — mấy ngày gần đây, Chu Tử đã giơ cờ trắng đầu hàng với nàng ta, mặc cho nàng xâm lược, hỏi gì đáp nấy.

Chu Tử là kiểu người “ruột để ngoài da” tiêu chuẩn, khi Vương Tích Trân dùng khuôn mặt xinh đẹp như hoa xuân, ánh mắt trong suốt như sao sáng không hề mang theo vẻ coi thường, mà khẽ mỉm cười ôn nhu với nàng, Chu Tử đã rơi vào tay giặc, Vương Tích Trân hỏi cái gì, chỉ cần có thể trả lời, nàng đều đáp lời.

Qua vài lần trao đổi, Vương Tích Trân rút ra kết luận: Chu Tử hoặc là đang giả ngu, giả trư ăn thịt hổ, trên thực tế lại là kẻ đại gian giá đại giảo hoạt; hoặc là ngốc thật sự, người ngốc có cái phúc của người ngốc, Nam An vương là “hảo hán vô hảo thê”, trang anh hùng lại làm bạn với cô vợ ngốc. Cuối cùng, nàng quyết định lại đặt ra nghi vấn là: Chu Tử có phương pháp dạy chồng.

Chu Tử bước đến đài Bích Sam, được Ngân Linh dìu bước vào, dựa vào lan can ngồi xuống.

Hai tháng trước Ngân Linh đã trở về, mang về không ít quà tặng mẫu thân Chu Tử làm gởi tới, đều là chút thổ sản, dược liệu vùng núi cùng với vài bộ quần áo em bé mà bà tự tay may, khiến bà bầu Chu Tử dễ cảm động, cảm xúc ào ào.

Ngân Linh vẫn biểu lộ khuôn mặt than không cảm xúc, nhưng vẫn theo sát Chu trắc phi, sợ phu nhân Chu tham tướng nhất thời xúc động, đẩy ngã Chu trắc phi.

Vương Tích Trân cũng bước vào theo, nhìn thấy Chu Tử bộ dáng sầu lo, rất khó hiểu: “Trắc phi, rốt cuộc ngài đang buồn lo chuyện gì vậy?” Chu trắc phi mang thai, thân mềm thịt quý, được Vương gia và Thái phi nâng niu trong lòng bàn tay, xuất hành còn được một đám nha hoàn ma ma như châu như ngọc lượn quanh, nàng ta còn có cái gì bất mãn?

Chu Tử nhìn Vương Tích Trân, có chút ngạc nhiên, nàng không ngờ sau khi cùng Vương Tích Trân thân quen, mới phát hiện đối phương là người không tim không phổi như thế.

Trước kia Chu Tử chỉ cảm thấy Vương Tích Trân là người rất trầm tĩnh, rất tỉnh táo; hiện tại Chu Tử cảm thấy không chừng nàng ta không tim không phổi thật. Chu tham tướng cũng giống như Triệu Trinh, đều ở trên chiến trường đao tên không có mắt đấy! Mỗi ngày, trong lòng Chu Tử đều lo lắng không yên, vô cùng áp lực, vậy mà Vương Tích Trân lại có tinh thần tới hỏi nàng bí quyết thuần phu a.

Làm ơn đi, thuần phu gì chứ? Bị thuần phục thì có? Là Triệu Trinh dạy dỗ nàng mới đúng!

Chu Tử vô lực tựa lên lan can, nàng cảm thấy mình và Vương Tích Trân tuy là có gần gũi thật, nhưng không có tiếng nói chung.

Vọng nhìn cảnh hồ xanh mướt gợn sóng lăn tăn không thấy bờ, Chu Tử im lặng thở dài. Không biết Triệu Trinh thế nào rồi? Không có lại bị thương chứ? Thân thể có khỏe mạnh hay không…

Vương Tích Trân nhìn thần sắc của nàng tràn đầy vẻ lo lắng rõ ràng, lại hỏi: “Chẳng lẽ Trắc phi là đang lo lắng cho Chu phi nương nương trong cung?”

“Hở?” Chu Tử sửng sốt, lập tức nói, “Đúng vậy!”

Chu Tử đối với Chu Bích không phải không đặc biệt lo lắng, bởi vì trước khi đi Triệu Trinh đã từng cam đoan với nàng, Chu Bích sẽ không có việc gì. Nàng chính là tin tưởng Triệu Trinh đến mức khó hiểu, Triệu Trinh đã nói không có việc gì, điều đó khẳng định chàng đã làm rất nhiều chuyện, Chu Bích nhất định sẽ không sao! Tâm tư của Chu Tử chuyển sang Chu Bích.

Tháng tư, thành Kim Kinh, lại là thời điểm hoa nở rực rỡ nhất trong năm.

Hậu cung, nơi sâu trong Thanh Vân điện, phần đông cung nữ thái giám đã sẵn sàng trận địa đón quân địch, bốn vị bà mụ đang canh giữ ở trong phòng sinh tạm thời trong Thiên điện. Chu Bích đã vỡ nước ối, bụng không quá đau, chỉ cảm thấy là lạ, giống như bị trì xuống, lại cũng không phải.

Trừ Ngọc Hương cùng bốn vị bà mụ do Nam An vương an bài, trong phòng chỉ có Lục Hà và nàng. Chu Bích không dám mong ước xa vời là Hoàng thượng lại đây, cũng không thèm hy vọng Hoàng thượng lại đây.

Đứa bé sắp ra đời này là của một mình nàng.

Chu Bích nằm ở trên giường, lúc này đang tự động viên mình. Nàng biết rõ sinh con là đi dạo qua Quỷ Môn quan một vòng, sơ ý một chút, sẽ là một xác hai mạng, cho nên, vì đứa nhỏ, nàng càng phải kiên cường lên.

Kể từ sau khi bị bà nội bán đi, đã trải qua nhiều chuyện đáng ghê tởm như vậy, không phải là nàng vẫn sống sót sao? Không phải là nàng vẫn sống rất tốt sao? Vì đứa bé của mình, vì tỷ tỷ thân yêu của mình, Chu Bích quyết tâm, lúc này đây phải cố gắng giữ lấy sinh mệnh!

Nàng biết hai vị nương nương không phân cao thấp trong cung – Hứa Nghi phi và Tống Thục phi kia không muốn mình sinh ra đứa bé này, nhưng có tỷ tỷ, tỷ phu che chở, nàng nhất định sẽ thuận lợi sinh con!

Bên ngoài truyền đến âm thanh khàn khàn của thái giám: “Nghi phi nương nương đến, Thục phi nương nương đến…”



Quay lại Mục lục


/158

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status