Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Quyển 4 – Chương 129

/158


☆Chương 129: Giải tỏa hiểu lầm, Triệu Trinh ngã bệnh



Liễu Liên, chân mày lá liễu, mi hoa mắt đào, mặt như thoa phấn, môi tựa thoa son, quả nhiên là xinh đẹp đến cực điểm, đáng tiếc sinh nhầm giới tính, là một nam nhân, tính tình như lửa lại thêm nóng lạnh khác thường. Vài năm trước, hai vị Hứa – Hầu mới vừa gặp Liễu Liên, nói đôi câu tự cho là đúng, cười khẽ khiêu khích, kết quả bị Liễu Liên đánh cho một trận, Liễu Liên còn lên tiếng, về sau gặp bọn họ một lần sẽ đánh một lần.

Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh còn tưởng rằng Liễu Liên nói giỡn, kết quả thật sự là gặp một lần liền bị đánh một lần, muốn phản kháng thì võ công của Liễu Liên rất cao, không phản kháng thì ai lại nguyện ý bị đánh chứ?

Cuối cùng Liễu Liên đánh hai vị Hứa – Hầu đến đã tay, may mắn hai người bọn họ cầu xin Vương gia ra mặt, chuyện này mới giải quyết xong.

Lần này, Vương gia phái Liễu Liên đi bắt bọn họ, tuyệt đối là không có hảo tâm!

Triệu Trinh không muốn nhiều lời với Hà Khiết Hoa, lệnh cho Ngân Linh cùng Thanh Châu đưa Hà Khiết Hoa đi, giải thích thật rõ mục đích mình mời nàng ta tới đây.

Sau đó, Triệu Trinh nhìn những người vây xem quỳ đầy viện, cũng lười nói nhiều. Hắn nghĩ nghĩ một lúc, bèn giao việc này cho Triệu Anh và Triệu Dũng cũng là người vây xem, còn mình thì trở về trong phòng nghỉ ngơi.

Không biết Triệu Anh Triệu Dũng xử lý như thế nào, dù sao chuyện Nam An vương bị Vương phi đánh cũng không truyền ra ngoài. Đương nhiên, chuyện này đám người thân tín của Vương gia và Vương phi đều biết, Triệu Trinh muốn bịt tai trộm chuông cũng không được.

(* Bịt tai trộm chuông = Lừa mình dối người )

Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh bị Liễu Liên trói lại giải về, ném trên mặt đất trống trước cửa sổ phòng Vương gia. Triệu Tráng phụng mệnh tra hỏi.

Hai vị Hứa – Hầu gánh không nổi chiêu thức róc thịt cắt xương mà Triệu Tráng nhao nhao muốn thử, lập tức khai báo hết.

Triệu Trinh ở trong cửa sổ nghe hết rõ ràng. Thì ra là Chu Tử hiểu lầm mình.

Triệu Trinh suy đi nghĩ lại, cảm thấy Chu Tử sở dĩ hiểu lầm mình, đều do Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh giở trò quỷ.

Nửa đêm canh ba, trong chính viện của biệt viện, đèn đuốc sáng trưng, những người khác đều tránh đi rồi, chỉ có Triệu Anh, Triệu Dũng, Triệu Tráng, Trần Bình, Trần Hỉ và Liễu Liên còn ở lại.

Hai vị đại phu bị Trần Bình và Trần Hỉ nhấn trên mặt đất, chuẩn bị hưởng thụ hai mươi đại bản dưới cơn thịnh nộ của Vương gia.

Vỗn dĩ là do Triệu Tráng hành hình, ai ngờ Liễu Liên ở một bên nhìn thấy vậy, bèn đi tới, cầm lấy cây gậy từ trong tay Triệu Tráng, trên mặt nhe răng cười một cái, nhẹ nhàng giơ cây gậy lên cao.

Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh vừa quay đầu ra sau nhìn, phát hiện không phải là Triệu Tráng thân cận dễ nói chuyện, thay vào đó là mỹ nhân Liễu Liên – Liễu thống lĩnh – Liễu đại rắn rết – đằng đằng sát khí, lúc này sợ muốn chết, thiếu chút nữa tè ra quần.

Hầu Lâm Sinh phản ứng nhanh hơn, lập tức hô to gọi nhỏ: “Vương gia a, không thể giết tiểu nhân được, Vương phi còn bệnh…” Hầu Lâm Sinh còn chưa nói xong, cây gậy đang giơ cao trong tay Liễu Liên “Vụt” một tiếng đánh xuống, lập tức đem lời của hắn đang nói cắt đứt.

Hứa Văn Cử nằm úp sấp một bên cũng vội kêu lên: “Thật đó, Vương phi hộc máu…” – “Vụt” một tiếng, thanh âm của hắn cũng bị cắt đứt.

Liễu Liên thích đánh hai gã miệng rắm thối này nhất, người khác kiêng kị bọn họ y thuật cao minh, hắn thì không sợ. Trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười ác độc, cũng không phiền đến người khác, tự mình nhận thầu nhiệm vụ đánh Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh.

Triệu Trinh ngồi uống trà ở trong phòng, thuận tiện nghe âm thanh gậy trúc xào thịt “Thần y”, xoa dịu nỗi ức hận trong lòng — hắn không nỡ đánh Chu Tử, chẳng lẽ cũng không nỡ đánh hai kẻ phá của này sao?

Ai ngờ còn chưa bắt đầu đánh, hai vị này đã lớn tiếng la oai oái nói Chu Tử bị bệnh, quả thực là cố ý nắm lấy điểm yếu của hắn mà!

Triệu Trinh cố nén không ngăn cản, hắn cảm thấy hai vị này tuy rằng che chở Chu Tử, đối với Chu Tử trung thành tận tâm, nhưng cũng thật hết cách, cũng có chút quá kiêu ngạo rồi, thế nào cũng phải dạy dỗ bọn họ một chút!

Mỗi gậy Liễu Liên đánh xuống thật hung ác, lúc đánh tới gậy thứ mười, Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh đau muốn ngất đi, trong phòng mới truyền đến tiếng của Vương gia: “Lôi hai kẻ phá của đó vào đây!”

Cây gậy giơ giữa không trung, Liễu Liên đành phải chưa thỏa mãn mà hạ xuống, đá Hầu Lâm Sinh một cước, còn sợ không công bằng, lại nhằm ngay mông của Hứa Văn Cử mà đạp một cái, sau đó ý bảo Trần Bình và Trần Hỉ kéo hai người bọn họ vào.

Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh quỳ ở trong phòng, cái mông thiếu chút nữa bị đập nát bấy, vô cùng thành thật nói: “Bẩm báo Vương gia, lúc Vương phi nhìn thấy Hà cô nương, quả thật là tức hộc máu! Không tin, ngài tìm Ngân Linh cô nương hỏi một chút!”

Triệu Trinh vừa nghe, trong lòng khó chịu, yên lặng nửa ngày không nói gì, cuối cùng mới hỏi: “Biết các ngươi sai ở đâu chưa?”

Hầu Lâm Sinh vội nói: “Tiểu nhân sai ở chỗ không nên truyền lời lung tung, ly gián tình cảm của Vương gia và Vương phi!”

Triệu Trinh nghiêm trang ngồi trên ghế, vẻ mặt không có một chút biểu tình, ánh mắt thâm u khó dò: “Các ngươi trung thành với Vương phi là đúng, nhưng trước khi làm chuyện gì, chẳng những phải lo trước nỗi lo của chủ tử, còn cần phải suy nghĩ cẩn thận, không nên quá lỗ mãng!”

Hắn nhìn chằm chằm Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh, trầm giọng nói: “Về sau, các ngươi chính là người của Vương phi, Vương phi là chủ tử của các ngươi!”

Hầu Lâm Sinh và Hứa Văn Cử ngóc đầu lên, ngơ ngác nhìn Vương gia, bọn họ sớm biết rằng Vương gia sẽ không làm gì Vương phi, nhưng lại không nghĩ rằng lại giải quyết như thế này.

Rất nhanh, bọn họ dập đầu, nói: “Cẩn tuân mệnh lệnh của Vương gia!”

“Đi xem Vương phi đi, bảo Triệu Tráng đi cùng với các ngươi!” Nghĩ đến Chu Tử hộc máu, Triệu Trinh liền cảm thấy trong lòng hoảng hốt, không muốn nói thêm nữa.

Chu Tử một đêm này trằn trọc trở mình, căn bản ngủ không yên.

Ngày hôm sau thức dậy, mắt sưng húp, sắc mặt cũng trắng vàng như bệnh. Vì không để Thái phi lo lắng, Chu Tử trang điểm nhẹ rồi mới qua thỉnh an.

Ngược lại Cao Thái phi cũng không hề hỏi đến. Bà là người từng trải, cảm thấy giữa vợ chồng trẻ có xảy ra chút chuyện gì, e rằng lão già như mình càng nhúng tay sợ là càng không tốt, cho nên liền giả vờ không biết, vẫn đối xửa với Chu Tử hiền hòa như ngày thường.

Chu Tử chơi cùng Bánh Bao Nhỏ và Màn Thầu Nhỏ, nghĩ tới nếu nếu mình và Triệu Trinh chia tay, hai đưa bé này không biết sẽ như thế nào; còn có mẹ chồng khoan dung từ ái như Thái phi nương nương, về sau tìm ở đâu ra; lại nghĩ đến kẻ bạc tình Triệu Trinh kia, không biết rốt cuộc cớ sao hắn lại thay lòng đổi dạ như vậy… Nàng càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, càng nghĩ không ra, trong lòng bắt đầu có điểm nghi hoặc, rất muốn gọi hai người báo tin Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh đến hỏi một chút.

Trong lòng nàng vừa nghĩ đến hai vị này, họ đã trở lại rồi, còn cả Triệu Tráng nữa. Thanh Thủy dẫn bọn họ đến Đông sương phòng.

Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh biết tâm bệnh cần có tâm dược, đầu tiên là chẩn mạch cho Chu Vương phi, sau đó bắt đầu giải thích chân tướng sự việc lần này. Triệu Tráng ở bên cạnh đi theo bổ sung.

Chu Tử càng nghe càng khổ sở, nàng hiểu Triệu Trinh không có phản bội mình, mà là mình hiểu lầm Triệu Trinh, trong lòng vừa vui vẻ, lại vừa hối hận, cảm xúc ngổn ngang trăm mối, đột nhiên cổ họng chợt ngứa, ho khan một tiếng. Hầu Lâm Sinh tay mắt lanh lẹ, vỗ vỗ lên lưng nàng, một ngụm tơ máu tắc nghẽn trong lòng của Chu Tử khụ ra ngoài, trong người lập tức khoan khoái rất nhiều.

Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh biết Vương phi đã không sao nữa, trong lòng cũng dễ chịu hơn.

Chu Tử dùng khăn che miệng lại, sau một lúc lâu mới nói: “Vương gia các ngươi bây giờ đang làm cái gì?”

Triệu Tráng nói: “Bẩm báo Vương phi, Vương gia tĩnh dưỡng ở biệt viện!”

Chu Tử lại trầm mặc trong chốc lát, mới nói: “Ta đi thăm chàng!”

Triệu Tráng cùng hai vị Hứa – Hầu đều biết Vương phi có thể đến nói xin lỗi Vương gia, đây là kết quả tốt nhất rồi, lúc này cũng im lặng tỏ vẻ đồng ý.

Vương phi xuất hành cũng không phải là một chuyện đơn giản, trừ phi là nổi giận lôi đình xông ra ngoài giống như lần trước.

Trước tiên Chu Tử đi bẩm báo Cao Thái phi, thỉnh cầu Cao Thái phi đồng ý cho mình đến biệt viện thăm Vương gia, cũng giúp mình trông nom cho tiểu Thế tử và Nhị công tử.

Thái phi đương nhiên đồng ý. Vợ chồng nhỏ cãi nhau, tất nhiên là đầu giường ầm ỹ cuối giường thuận hòa, lúc nào cũng tách xa nhau, cho dù tốt cũng thành không tốt!

Được Thái phi cho phép, Chu Tử mới lệnh cho Triệu Hùng chuẩn bị xe và tùy tùng — theo như lời kể lại của Triệu Tráng, nàng đã biết hiện nay trong ngoài thành Nhuận Dương đã lẻn vào không ít gian tế của Ô Thổ quốc và Đông Xu quốc.

Sau đó, Chu Tử lại đi thăm Màn Thầu Nhỏ vẫn đang khò khò ngủ ngoan, an ủi Bánh Bao Nhỏ lưu luyến không rời, hai mẹ con lưu luyến chia tay, rồi Chu Tử mới ngồi lên xe, xuất phủ thẳng hướng biệt viện.

Ngồi trong xe, đi trên con đường hôm qua vừa đi, trong lòng Chu Tử cực kỳ phức tạp: Hôm qua đi một chuyến, trong lòng nàng tràn ngập phẫn nộ vì bị phản bội và vô hạn thương tâm khổ sở; nay đi một chuyến, trong lòng nàng tràn đầy hối hận và áy náy với Triệu Trinh.

Chu Tử đã chuẩn bị tư tưởng, nhất định phải tới chịu đòn nhận tội, cầu xin Triệu Trinh tha thứ cho mình.

Một đêm này Triệu Trinh cũng ngủ không ngon.

Lần đó Chu Tử sinh Triệu Sam bị băng huyết, tuy rằng cuối cùng được Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh cứu trở về, nhưng thân thể dù sao cũng bị tổn thương, không khỏe mạnh giống như trước đây. Lần này lại giận đến hộc máu, không biết hiện tại thế nào.

Sau khi Chu Tử đánh hắn, Triệu Trinh cuồng nộ, hận không thể hung hăng đánh Chu Tử một trận, dạy cho nàng hiểu cái gì gọi là uy của người chồng. Nhưng bây giờ chậm rãi suy nghĩ, trong lòng chỉ còn lại lo lắng cho Chu Tử.

Chu Tử là ai? Là nữ nhân đầu tiên và cũng là duy nhất của hắn, là người mà hắn mười bảy tuổi hắn đã bắt đầu yêu thích, là thê tử kết tóc của hắn, là người hắn muốn cùng chung sống cả đời, là người vẫn luôn quan tâm, chăm sóc, yêu thương hắn… Mình là nam nhân, cũng nên rộng lượng một chút nhỉ?

Hắn nằm ở trên giường, vuốt trung y trên người, không khỏi ngàn suy vạn nghĩ. Kể từ khi Chu Tử vào ở trong phòng hắn, y phục, giày ủng của hắn từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới đều là do tự tay Chu Tử làm, không hề mượn tay người khác.

Chu Tử đem cả tấm lòng giành cho hắn nha! Nếu Chu Tử yêu mình như vậy, mình cũng nên cho nàng một cơ hội sám hối!

Sau khi suy nghĩ đến nửa đêm, Triệu Trinh hận không thể lập tức bay trở về Vương phủ, ôm lấy Chu Tử tận tình an ủi nàng, thuận tiện làm nũng, để Chu Tử đối xử với mình tốt hơn!

Kết quả, sáng hôm sau tỉnh lại, Triệu Trinh phát hiện mình bị bệnh, đầu đau như búa bổ, cổ họng sưng không nói ra được, thân mình lạnh run, đắp hai cái chăn mà vẫn lạnh, ngay cả xương cốt đều đau.

Triệu Anh Triệu Dũng còn chưa rời đi, vừa tới đã phát hiện Vương gia nóng như một khối than lửa, đôi môi cũng phồng rộp lên. Triệu Anh Triệu Dũng kinh hãi. Bọn họ từ nhỏ đã đi theo Vương gia, từ lúc Vương gia mười hai tuổi đến bây giờ, vẫn chưa từng ngã bệnh, không ngờ vừa đổ bệnh lại nghiêm trọng đến như vậy.

Triệu Anh lệnh cho Trần Bình bưng một chén nước ấm vào đút cho Vương gia uống, hắn muốn ở lại trông chừng Vương gia, bảo Triệu Dũng phi ngựa trở về Vương phủ gọi Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh đến đây — Vương gia bệnh nặng như vậy, đại phu bình thường sợ là không chữa được, xem ra chỉ có thể mời hai vị này. Mặc dù nhân phẩm của Hứa đại phu và Hầu đại phu nhân không tốt, nhưng y thuật lại tương đối đáng tin.

Đúng lúc này, Triệu Dũng đang muốn rời đi tựa hồ nghe thấy Vương gia đang nói chuyện, thanh âm rất nhỏ, hắn cùng Triệu Anh vội kề tai tới gần.

Triệu Trinh sốt cao hỗn loạn, trong lòng thầm nghĩ muốn Chu Tử lại đây, miệng thì thào: “Chu Tử… Chu Tử…”

Nghe Vương gia gọi tên Vương phi, trong lòng Triệu Anh và Triệu Dũng đau xót, thiếu chút nữa rơi lệ: Vương gia của ta, aizz, ngài tội gì như vậy, đến lúc này còn thương nhớ Vương phi! Vương phi đúng thật là oan gia năm trăm trước của ngài rồi, kiếp này đến báo thù rửa hận đây!

Triệu Dũng dụi dụi mắt, bước nhanh ra ngoài. Hắn vừa dắt ngựa ra, còn chưa cưỡi lên, đã thấy được xe ngựa của Vương phi lộc cộc đi tới.

Trong nháy mắt nhìn thấy Vương phi cùng hai vị Hứa – Hầu lần lượt xuống xe, Triệu Dũng thật lòng cảm thấy: ai nói ông trời không có mắt? Ông trời vẫn có mắt đó thôi!


/158

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status