Cô chở anh tới căn biệt thự riêng của mình, ở đây an ninh rất an toàn không sợ bị mất trộm, mà có sợ chỉ có thấy thằng ăn trộm mới sợ thôi, tại vì mấy người ở đây toàn là vệ sĩ.
Băng Khải Viêm, tôi muốn nhớ lại. Trạch Thần Diên vừa bước vào nhà thì gương mặt nghiêm túc nhìn anh, cô đã suy nghĩ kỹ càng rồi, thân phận này thật sự quá mơ hồ, quá bí ẩn, càng ngày mọi chuyện phát triển ngày càng rắc rối, người ta thường nói muốn gở chuông thì phải tìm người buộc chuông, vì vậy cô tin chắc thân phận này không đơn giản, không những vậy còn liên quan trầm trọng tới cô.
Với lại cô đã cố gắng nhớ lại rồi, nhưng ký ức của cô giống như đình chỉ trước mấy ngày mẹ cô mất, còn về sau không thể nhớ gì cả, cô cảm giác như có cái gì đó ngăn lại vậy, thật khó chịu.
Em xác định!? Băng Khải Viêm chăm chú nhìn cô như muốn nhìn kĩ cảm xúc của cô, nhưng trong mắt cô chỉ có kiên quyết.
Xác định. Cô nghiêm túc gật đầu, cô muốn biết mọi truyện, về người con trai trong giấc mơ, về chiếc hộp, và cả một người lạ mặt hay xuất hiện trong giấc mơ gần đây, nhưng đáng tiếc cô nhìn không thấy mặt người đó, cô có cảm giác bất an và nỗi bất an dạo gần đây càng trầm trọng.
Anh tới đây cũng muốn nói cho em biết, An Nghị Chính bắt đầu hành động rồi, hắn ta nếu lên làm gia chủ Đông Phương thì em không còn trốn tránh được bao lâu nữa, hắn ta.....sẽ tìm tới em để lấy chiếc hộp kia, cho nên lần này anh tới là đưa cho em viên thuốc này. Băng Khải Viêm từ trong túi lấy ra một viên thuốc đưa cho cô, sau đó giải thích về tác dụng của nó.
Viên thuốc này được tạo ra cùng viên thuốc trước kia em đã uống, viên thuốc kia có tên là 'Lãng Quên' còn viên thuốc này thì là 'Nhớ', 'Lãng Quên' tác dụng cũng như tên một khi đã uống vào sẽ cho người kia quên hết tất cả, nhưng muốn thuốc tác dụng em cần phải bị tra tấn thân thể và linh hồn, khi con người ý thức dần mơ hồ thì chỉ cần uống viên thuốc này vô, ngủ một giấc thế là quên hết mọi chuyện, trước kia em đã làm như vậy để quên đi, trở thành một tờ giấy trắng.
Cô trợn mắt kinh ngạc, thì ra kí ức của cô bị thuốc làm cho quên đi, hèn chi cô có muốn nhớ lại cũng không được, và đặc biệt là không có dấu hiệu của người mất trí nhớ, nếu nói vậy Trạch Thần Tuấn, Trạch Nhiên đã biết chuyện này nên họ không hề kinh ngạc?
Viên 'Nhớ' này không cần phải bị tra tấn, chỉ cần cho người uống viên thuốc 'Lãng Quên' đọc hay kể lại một chuyện ấn tượng nhất trong kí ức sẽ lấy lại được trí nhớ, nhưng, viên 'Lãng Quên' sẽ bị tra tấn mà nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ để quên đi, còn viên 'Nhớ' thì ngược lại nhẹ nhàng đi vào kí ức nhưng lại đau đớn khi lấy lại nó. Ánh mắt anh đau lòng nhìn cô, chỉ cần nhớ lại lần trước thôi anh đã cảm thấy hít thở không thông, nó mãi là ác mộng trong đời anh, chỉ là anh vô năng không thể nhún tay vào cuộc sống của cô, nếu không nó sẽ càng náo loạn hơn.
Cám ơn anh đã giải thích, vậy tiếp theo.... Cô nhận lấy viên thuốc từ trong tay anh, hít sâu một hơi rồi hỏi.
Em đi tới chỗ này. Anh lấy ra một bản đồ vẽ tay đưa cho cô.
Đây là!? Trạch Thần Diên khó hiểu...
Tới đó em sẽ lấy lại được kí ức, đoạn đường sau em phải đi một mình rồi, không ai có thể giúp em được nữa, ngay cả anh. Nếu như em của trước kia cũng không muốn người khác xen vào chuyện của mình, mà anh là người khác, cho dù có là vị hôn phu của em thì trong mắt em, ngoại trừ hắn ta ra thì ai cũng là người khác.
Viêm, cám ơn anh. Cô cảm động đi lại ôm chặt lấy anh, tại sao anh lại có gương mặt bi thương và cô đơn tới vậy!? Ngay cả đứng trước mặt cô anh cũng giữ khoảng cách, tựa như đó đã là thói quen.
Thân hình anh cứng đờ, nếu như thời gian có thể dừng lại thì anh muốn nó dừng ở khoảng khắc này, lần đầu tiên, lần đầu tiên cô thân mật với anh như vậy, chỉ là bây giờ cô mất trí nhớ nên mới làm vậy, một khi cô nhớ lại rồi cô sẽ không thâm mật như vầy, à không, phải nói là một cái liếc mắt cũng không thèm liếc.
**************
Aaaa... Trong căn phòng rộng lớn, người nằm trên giường gặp ác mộng mà tỉnh lại, hộc hộc hộc, mồ hôi chảy khắp gương mặt, và đặc biệt hơn nữa là người con trai này có mái tóc bạch kim, ánh mắt màu cam chứa đầy hoảng hốt nhưng không giấu nổi bi thương tràn trong mắt, người con trai ngước mặt lên nhìn ra cửa sổ thẩn thờ, ánh sáng chiếu vào gương mặt cậu làm gương mặt hiện rõ lên, người này có gương mặt giống y chang Trạch Thần Diên.
Tâm..... Giọng nói run rẩy của cậu vang lên, nói đúng một chữ sau đó lại rơi vào trạng thái thẩn thờ.
-the end-
Băng Khải Viêm, tôi muốn nhớ lại. Trạch Thần Diên vừa bước vào nhà thì gương mặt nghiêm túc nhìn anh, cô đã suy nghĩ kỹ càng rồi, thân phận này thật sự quá mơ hồ, quá bí ẩn, càng ngày mọi chuyện phát triển ngày càng rắc rối, người ta thường nói muốn gở chuông thì phải tìm người buộc chuông, vì vậy cô tin chắc thân phận này không đơn giản, không những vậy còn liên quan trầm trọng tới cô.
Với lại cô đã cố gắng nhớ lại rồi, nhưng ký ức của cô giống như đình chỉ trước mấy ngày mẹ cô mất, còn về sau không thể nhớ gì cả, cô cảm giác như có cái gì đó ngăn lại vậy, thật khó chịu.
Em xác định!? Băng Khải Viêm chăm chú nhìn cô như muốn nhìn kĩ cảm xúc của cô, nhưng trong mắt cô chỉ có kiên quyết.
Xác định. Cô nghiêm túc gật đầu, cô muốn biết mọi truyện, về người con trai trong giấc mơ, về chiếc hộp, và cả một người lạ mặt hay xuất hiện trong giấc mơ gần đây, nhưng đáng tiếc cô nhìn không thấy mặt người đó, cô có cảm giác bất an và nỗi bất an dạo gần đây càng trầm trọng.
Anh tới đây cũng muốn nói cho em biết, An Nghị Chính bắt đầu hành động rồi, hắn ta nếu lên làm gia chủ Đông Phương thì em không còn trốn tránh được bao lâu nữa, hắn ta.....sẽ tìm tới em để lấy chiếc hộp kia, cho nên lần này anh tới là đưa cho em viên thuốc này. Băng Khải Viêm từ trong túi lấy ra một viên thuốc đưa cho cô, sau đó giải thích về tác dụng của nó.
Viên thuốc này được tạo ra cùng viên thuốc trước kia em đã uống, viên thuốc kia có tên là 'Lãng Quên' còn viên thuốc này thì là 'Nhớ', 'Lãng Quên' tác dụng cũng như tên một khi đã uống vào sẽ cho người kia quên hết tất cả, nhưng muốn thuốc tác dụng em cần phải bị tra tấn thân thể và linh hồn, khi con người ý thức dần mơ hồ thì chỉ cần uống viên thuốc này vô, ngủ một giấc thế là quên hết mọi chuyện, trước kia em đã làm như vậy để quên đi, trở thành một tờ giấy trắng.
Cô trợn mắt kinh ngạc, thì ra kí ức của cô bị thuốc làm cho quên đi, hèn chi cô có muốn nhớ lại cũng không được, và đặc biệt là không có dấu hiệu của người mất trí nhớ, nếu nói vậy Trạch Thần Tuấn, Trạch Nhiên đã biết chuyện này nên họ không hề kinh ngạc?
Viên 'Nhớ' này không cần phải bị tra tấn, chỉ cần cho người uống viên thuốc 'Lãng Quên' đọc hay kể lại một chuyện ấn tượng nhất trong kí ức sẽ lấy lại được trí nhớ, nhưng, viên 'Lãng Quên' sẽ bị tra tấn mà nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ để quên đi, còn viên 'Nhớ' thì ngược lại nhẹ nhàng đi vào kí ức nhưng lại đau đớn khi lấy lại nó. Ánh mắt anh đau lòng nhìn cô, chỉ cần nhớ lại lần trước thôi anh đã cảm thấy hít thở không thông, nó mãi là ác mộng trong đời anh, chỉ là anh vô năng không thể nhún tay vào cuộc sống của cô, nếu không nó sẽ càng náo loạn hơn.
Cám ơn anh đã giải thích, vậy tiếp theo.... Cô nhận lấy viên thuốc từ trong tay anh, hít sâu một hơi rồi hỏi.
Em đi tới chỗ này. Anh lấy ra một bản đồ vẽ tay đưa cho cô.
Đây là!? Trạch Thần Diên khó hiểu...
Tới đó em sẽ lấy lại được kí ức, đoạn đường sau em phải đi một mình rồi, không ai có thể giúp em được nữa, ngay cả anh. Nếu như em của trước kia cũng không muốn người khác xen vào chuyện của mình, mà anh là người khác, cho dù có là vị hôn phu của em thì trong mắt em, ngoại trừ hắn ta ra thì ai cũng là người khác.
Viêm, cám ơn anh. Cô cảm động đi lại ôm chặt lấy anh, tại sao anh lại có gương mặt bi thương và cô đơn tới vậy!? Ngay cả đứng trước mặt cô anh cũng giữ khoảng cách, tựa như đó đã là thói quen.
Thân hình anh cứng đờ, nếu như thời gian có thể dừng lại thì anh muốn nó dừng ở khoảng khắc này, lần đầu tiên, lần đầu tiên cô thân mật với anh như vậy, chỉ là bây giờ cô mất trí nhớ nên mới làm vậy, một khi cô nhớ lại rồi cô sẽ không thâm mật như vầy, à không, phải nói là một cái liếc mắt cũng không thèm liếc.
**************
Aaaa... Trong căn phòng rộng lớn, người nằm trên giường gặp ác mộng mà tỉnh lại, hộc hộc hộc, mồ hôi chảy khắp gương mặt, và đặc biệt hơn nữa là người con trai này có mái tóc bạch kim, ánh mắt màu cam chứa đầy hoảng hốt nhưng không giấu nổi bi thương tràn trong mắt, người con trai ngước mặt lên nhìn ra cửa sổ thẩn thờ, ánh sáng chiếu vào gương mặt cậu làm gương mặt hiện rõ lên, người này có gương mặt giống y chang Trạch Thần Diên.
Tâm..... Giọng nói run rẩy của cậu vang lên, nói đúng một chữ sau đó lại rơi vào trạng thái thẩn thờ.
-the end-
/45
|