Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

Chương 63 - Lớp Trưởng Của Ta Là Si Hán (1)

/111


Lần này lại có chuyện gì? Liên tiếp hai lần xuất hiện ở trong không gian hệ thống, Ôn Noãn cảm thấy có chút kỳ quái về số lần nói chuyện thường xuyên hơn với hệ thống.

Lúc trước ngoại trừ trong lúc làm nhiệm vụ ngẫu nhiên kiểm tra đo lường một chút địa vị của mình trong lòng mục tiêu còn lại hầu như không cùng hệ thống tiếp xúc gì nhiều, hệ thống cũng không chủ động tìm cô trò chuyện, vì sao gần đây lại đột nhiên nhiệt tình với cô như vậy?

Bởi vì mức độ khó của nhiệm vụ tăng lên , nên chỉ muốn hỏi một chút cảm nhận của ký chủ sau khi đã trải nghiệm. Thanh âm hệ thống từ bốn phương tám hướng truyền đến.

Không có cảm nhận gì. Ôn Noãn thành thật trả lời nói.

Xem ra, ngươi đối với người có hai nhân cách cũng không có cảm xúc mâu thuẫn. Hệ thống cười nói.

Đương nhiên. Ôn Noãn nhún nhún vai, ngay sau đó nở một nụ cười sáng lạn: Ta đối với người có giá trị nhan sắc cao đều không có cảm xúc mâu thuẫn.

Thì ra ký chủ là nhan khống*. Hệ thống cảm thán nói.

(*)nhan khống: yêu thích cái đẹp

Đúng vậy, gần đây mới xuất hiện loại bệnh đối với giá trị nhan sắc cao là không thể phản kháng này. Ôn Noãn gật đầu trả lời nói.

Nếu ký chủ không có gì không thích ứng, chúng ta liền bắt đầu thế giới tiếp theo đi. Hệ thống kết thúc cái đề tài ngắn ngủi này.

Được, đến đây đi. Ôn Noãn sảng khoái đáp ứng.

----

A a a a -- Thật đẹp traiii a a a! Tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác vang lên bên tai, đầu Ôn Noãn hơi choáng một chút, ngay sau đó liền thanh tỉnh lại.

Lúc này trên tay mình đang cầm một trường đao màu đen hoàn toàn không cân xứng về kích cỡ và trọng lượng, lưỡi đao ánh lên sắc kim rõ ràng có dấu vết làm cũ, nếu xem nhẹ trọng lượng quá mức nhẹ nhàng này thì đây chính là một món đồ giả tinh xảo mỹ nghệ.

Tiểu... Tiểu ca, ta có thể cùng ngươi chụp một bức ảnh sao? Một muội tử đáng yêu mặc đồ hầu gái cầm di động ngượng ngùng hỏi.

Tiểu ca? Ôn Noãn ngẩn người, cô giơ tay sờ sờ ngực, một mảnh bằng phẳng. Chẳng lẽ mình xuyên qua thành nam?! Không thể nào... Khó khăn này cũng quá lớn đi, mục tiêu nhiệm vụ chính là một thẳng nam a, Ôn Noãn trong lòng một mảnh bi thương.

Tiểu ca? Muội tử dễ thương nghi hoặc nhìn động tác sờ ngực kỳ quái của Ôn Noãn.

A? Hả, được, có thể nha. Ôn Noãn lấy lại tinh thần, vội vàng mở miệng . Thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe phát ra từ miệng mình, Ôn Noãn ngẩn người, giọng nữ? Thì ra là nữ giả nam trang... Nghĩ như vậy,trong lòng Ôn Noãn càng thêm bi thương, nữ sinh một mảnh bằng phẳng, còn không bằng nam sinh!

Manh muội tử được phép chụp ảnh chung kích động nói lời cảm ơn, cô bé vội vàng mở di động ra đưa cho bạn thân của mình: Phải chụp được toàn thân, nhất định phải chụp rõ ràng chút!

Ôn Noãn cùng manh muội tử chụp một bức ảnh, trong khi cô bé lại lần nữa nói lời cảm ơn liên vội vàng tìm WC đi vào.

Nữ sinh trong gương đại khái cao một mét bảy, dáng người gầy ốm nhưng tỉ lệ lại rất tốt. Lúc này cô mang mái tóc giả ngắn màu đen, áo dài màu xanh biển liền mũ mặc ở trên người khá thích hợp, quần màu đen thoạt nhìn rất thuận tiện cho hoạt động. Ôn Noãn cúi đầu nhìn nhìn giày bệt da màu đen của mình, lại nhìn trường đao bằng gỗ trong tay, cái tạo hình này... là trong Trương Khởi Linh đi.

Ở trong nhà vệ sinh tùy tiện tìm một cái phòng đi vào, xác định đã khóa chặt cửa cô bắt đầu ngồi trên bồn cầu bắt đầu tiếp nhận cốt truyện.

Thế giới này là một xã hội hiện đại bình thường, các phương diện đều giống với thế giới hiện thực, trong hiện thực các loại tác phẩm giải trí, thế giới này cũng không thiếu.

Nam chủ Hạ Tử Ngang khi vẫn còn là trẻ con đã bị cha mẹ thân sinh ném vào thùng rác bên đường, nếu không phải nhân viên vệ sinh sáng sớm quét tước đường phố cẩn thận, không chừng cái thùng rác mùi hôi ngập trời đó chính là nơi ở cuối cùng của hắn.

Được nhân viên vệ sinh cứu lên, Ha Tử Ngang bị đưa đến cô nhi viện, nhưng mà ở nơi đó hắn sinh hoạt cũng không thể nói là thật tốt. Bởi vì do tướng mạo nên hắn thường xuyên bị bọn nhỏ ở cô nhi viện bài xích, lớn lên đẹp nên

cơ hội được thu dưỡng cũng lớn hơn, trong mắt đám bọn nhỏ, Hạ Tử Ngang chính là theo chân bọn họ đoạt tài nguyên.

Sau khi lớn lên Hạ Tử Ngang dựa vào thành tích ưu dị* mà vào trường cao trung trọng điểm, tuy rằng vẫn luôn che dấu tướng mạo của mình nhưng ngẫu nhiên vẫn bị đám học sinh hư phát hiện. Loại vẻ đẹp không phân biệt nam nữ này luôn bị đám côn đồ ở trường cười nhạo và châm chọc, nương pháo, nhân yêu ghê tởm, các loại lời nói đả thương người chưa bao giờ là ngừng với Hạ Tử Ngang, ngay tại thời điểm các loại khi dễ từ từ tăng, nữ chủ giống như chúa cứu thế xuất hiện trước mặt Hạ Tử Ngang.

(*) ưu dị: ưu tú, dị thường

Nữ chủ Lâm Miêu Miêu là một manh muội tử kiên cường đáng yêu, tinh thần trọng nghĩa mười phần, đối với hành vi khi dễ Hạ Tử Ngang của đám học tra đã sớm bất mãn, chỉ là bạn thân luôn ngăn cản cô không cho cô chuốc họa vào thân vậy nên cô mới miễn cưỡng nhịn xuống. Ai biết không có người ngăn cản nên tên côn đồ ngày càng khi dễ Hạ Tử Ngang nghiêm trọng, thật sự không nhìn được nên Lâm Miêu Miêu không màng đến bạn thân phản đối mà đứng trước người Hạ Tử Ngang.

Mặc kệ là anh hùng cứu mỹ nhân hay mỹ nhân cứu anh hùng, tóm lại bóng dáng kiên định của Lâm Miêu Miêu đã khắc thật sâu trong lòng của một Hạ Tử Ngang tự ti, thì ra còn có người quan tâm mình, thì ra còn có người lo cho mình... Giờ khắc này, Lâm Miêu Miêu ở trong lòng Hạ Tử Ngang chính là thần, thần thánh không thể chạm đến.

Ôn Noãn xuyên vào một nhân vật vẫn như cũ không có cảm giác tồn tại, nguyên chủ là một học tra cà lơ phất phơ, trong nhà có tiền, chính mình nhàn rỗi, cả ngày không làm chính sự thường xuyên cùng một đám hồ bằng cẩu hữu* dạo chơi, tuổi còn nhỏ, quán bar hộp đêm đã là nơi cô thường xuyên ra vào. Sở thích duy nhất đó là thích chơi cosplay, có một đám bạn bà cũng thích thế giới ảo.

(*) hồ bằng cẩu hữu: bạn xấu

Nguyên chủ ở trong nguyên tác chỉ lên sàn có một lần, đó là khi Lâm Miêu Miêu lôi kéo Hạ Tử Ngang đi xem cosplay, vừa lúc thấy được nguyên chủ cos Diệp Tu, Lâm Miêu Miêu kích động muốn tới chụp ảnh chung, nguyên chủ cũng bởi vậy mà mới thấy rõ được diện mạo không che dấu của Hạ Tử Ngang, cũng thuận miệng đùa giỡn một câu. Lâm Miêu Miêu thấy nguyên chủ bị vẻ ngoài của Hạ Tử Ngang hấp dẫn, rất có cảm giác nguy cơ nên ôm cánh tay hắn nói cho nguyên chủ biết hắn là bạn trai của mình.

Cho nên cô lên sàn chính là vì để ăn một ngụm cẩu lương sao... Khóe miệng Ôn Noãn giật giật.

Bên trong có người sao. Có thể nhanh lên được không? Ta có chút gấp. Bên ngoài vang lên tiếng của một cô gái, giống như là sắp nhịn không được.

Ôn Noãn vội vàng mở cửa đi ra ngoài: Xin lỗi.

Có tiếng của cô gái đó vội vàng chui vào, đóng cửa.

Lần này Ôn Noãn tham gia chính là đại hội cosplay do công ty manga anime nổi danh ở thành phốn C tổ chức trong vòng ba ngày, hôm nay là ngày cuối cùng, ngày này không chỉ có nhiều màn biểu diễn lớn mà còn có coser nổi danh sẽ ký tên, Ôn Noãn vào ngày thứ ba còn kiên trì tới tham gia là vì muốn xin chữ ký của coser yêu thích.

Trong đại sảnh tới tới lui lui đều là những coser phục trang tinh xảo, lúc này đại đa số bọn họ đều tụ tập về một hướng, phía trước cách đó không xa càng ngày càng truyền đến từng trận kinh hô.

Loại tình huống này, đại khái là có coser cấp bậc đại thần biểu diễn, Ôn Noãn tò mò đi theo đám người chen vào vòng vây.

Mái tóc ngắn màu đen mềm mại rũ xuống hai bên, thiếu niên sắc mặt ửng đỏ, hai mắt đen nhánh có chút nước mắt, trên cổ đeo một vòng cổ bị một pngười mặc đồng phục học sinh nắm. Trên người thiếu niên chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, hắn ngồi quỳ trên mặt đất, hai tay lôi kéo áo sơ mi muốn che lại hai chân bị lộ ra của mình.

Thật dẽ chịu aaa! Đám hủ nữ vây xem kích động che mặt.

Có thể chụp ảnh không?

Ta cũng muốn chụp ảnh!

Tới tới tới, muốn chụp ảnh phải giao phí, mười đồng một ảnh. Nam sinh nắm dây xích vòng cổ lớn tiếng nói.

Chúng muội tử sôi nổi móc ra mười đồng tiền đưa qua.

Không cần... Thanh âm nhỏ như muỗi kêu của thiếu niên hoàn toàn bị bao phủ trong tiếng hoan hô.

Ôn Noãn nhìn vẻ mặt muốn khóc của thiếu niên mà nhíu nhíu mày, nước mắt cùng hành động lôi kéo áo sơ mi cho thấy hắn không biết làm sao, đứa trẻ này rõ ràng không phải tự nguyện xuất hiện trước mặt mọi người trong loại trạng thái này.

Chúng muội tử xếp hàng chụp ảnh kích động cầm máy ảnh đi đến bên người thiếu niên chụp ảnh, thiếu niên theo bản năng né tránh, lại bị nam sinh dùng sức kéo xiềng xích một cái.

Ôn Noãn nhìn ánh mắt uy hiếp của nam sinh, mím môi, trẻ nhỏ hiện nay sao lại hung tàn như vậy.

Xếp thành hàng, không được chen lấn! Nam sinh một bên lấy tiền, một bên cao hứng duy trì trật tự.

Đột nhiên, trong đám người truyền đến từng tiếng kinh hô, nam sinh đang kiếm tiền ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên vóc dáng cao ráo đi qua đám người, đi bước một đến gần thiếu niên.

Này, ngươi không biết xếp hàng sao! Nam sinh lớn tiếng nói.

Ôn Noãn vừa đi đến bên người thiếu niên, một bên cởi áo khoác khoác lên người hắn: Có thể đứng lên được không?

Thiếu niên ngồi quỳ trên mặt đất, vẻ mặt dại ra nhìn Ôn Noãn.

Ngươi nghe không hiểu tiếng người đúng không! Xếp hàng giao tiền mới có thể chụp ảnh chung! Vẻ mặt nam sinh tức giận bước nhanh tới.

Ôn Noãn lạnh nhat liếc nam sinh một cái, móc tiền từ trong túi ra, rút một chồng trăm tờ tiền giá trị lớn ném vào trên người hắn: Tưng đây đủ chưa?

Nam sinh ngơ ngác nhìn tiền ở trước ngực, tuy nói hắn có tiền tiêu vặt, nhưng so với tưng này tiền quả thực là chín trâu mất sợi lông. Đống bay lả tả kia tất cả đều là Mao gia gia, dùng tay sờ sờ, cảm xúc này, hình như là sự thât!

Ôn Noãn lại lấy ra một chồng tiền quơ quơ trước mặt nam sinh: Muốn tiền đúng không? nói xong, cô kéo nam sinh, đi ra đằng sau hắn đạp một chân vào chỗ đầu gối.

Thình thịch! Nam sinh quỳ gối trước mặt thiếu niên.

Ôn Noãn đi đến bên người thiếu niên kéo hắn lên, cởi bỏ vòng cổ của hắn, sau đó đem tiền nhét vào trong tay thiếu niên: Thiếu niên, xem phân thượng hắn quỳ xuống, ngươi nên thưởng hắn chút tiền mới đúng.

Thiếu niên nắm chặt tiền trong tay, nhìn Ôn Noãn không nói.

Ôn Noãn hướng nam sinh nâng cằm, cho thiếu niên một ánh mắt.

Thiếu niên chớp chớp mắt, đem tầm mắt chậm rãi dời về phía nam sinh ngồi dưới đất đang một bên hùng hùng hổ hổ, một bên xoa đầu gối. Tay nắm chặt tiền chậm rãi nâng lên, sau đó nện thật manh ở trên người hắn.

Tiểu hài tử nhà ta thưởng ngươi. Ôn Noãn ôm bả vai thiếu niên, vẻ mặt kiêu căng nhìn nam sinh bị đánh ngốc: Đi thôi. Nghèo kiết hủ lậu.


/111

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status