Nam Chủ Nữ Chủ Mau Click Back!

Chương 78 - Hạn Hán Lời ←_←

/92


P/s: Hôm nay rất vui, cho nên viết chương mới như thần vậy, sẵn đăng luôn chia sẻ niềm vui ~

P/ss: Ai đậu rồi ra chia sẻ đuê

~ ≧▽≦

P/sss: Chương hơi nhảm tí, đệm thôi đệm thôi ~

Hôm sau, nhúc nhích cả người mệt mỏi khó chịu, mở mắt ra, điều đầu tiên đập vào mắt Mạc Linh là đèn chùm lấp lánh phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt.

Bên cạnh đã sớm không có người nào.

Điều này cũng không kinh ngạc, sau khi cô ngất đi, bị một tên lưu manh nào đó ôm vào phòng tắm, cô cả người sạch sẽ, gắng sức thanh tỉnh chỉ về phía cửa, cường ngạnh đuổi tất cả bọn họ đi.

Cô thật sự muốn đập đầu vào gối chết luôn cho xong. Cả một ngày! Là từ sáng đến tối đó!!!

Có ai hiểu được, một miếng thịt ở trên bàn, bị chiên xào hầm kho đủ thể loại, sau khi được buông tha còn muốn đến làm món tráng miệng nữa không?!

Dưới ánh mắt muốn ăn tráng miệng của bọn họ, cô sáng suốt lựa chọn nổi điên, đá bọn họ ra ngoài hết, tránh đêm dài lắm mộng...

May mà trong khi cô tắm, bọn họ đã đổi chăn nệm rồi, nếu không cô muốn ngủ nữa thì phải chui xuống gầm giường thôi.

Nhắc tới gầm giường...

Thật là đau thương...

Mạc Linh ôm chăn lăn mấy vòng, phiền chán dùng thói quen làm sâu của mình diễn tả nội tâm bất mãn.

Dám ở sau lưng cô bàn bạc âm mưu, hừ, sau này đừng mong cô cho bọn họ sắc mặt tốt!

Ở trong phòng có sâu lười thành tinh, bên ngoài phòng khách lại đang hòa thuận khác thường.

Nếu xem nhẹ mấy tên nam nhân vừa cười vừa dùng từ ngữ công kích nhau, ừm, thật là khung cảnh yên bình hiếm thấy.

Ngươi đừng hòng qua mắt ta! Rõ ràng là ngươi [bíp]! Còn lén lút kiếm thêm [bíp], ngươi [bíp] cái [bíp] a!

Hừ, ai là tên [bíp] lại dám [bíp] rồi hiện tại ngậm máu phun người?

Các ngươi đừng nói nhiều, đều [bíp] như nhau cả, còn ở đó [bíp] với chẳng [bíp] linh tinh.

Đúng vậy, một đám đều mang danh [bíp] mà cũng [bíp] như [bíp] thôi.

Ta... [bíp]... ngươi... [bíp]... @ ;!&#:%@{©¥£×~¶©{

Phía trên là trích đoạn đối thoại dài vô nghĩa, đã tự lược bỏ bớt từ ngữ thô tục để tránh ảnh hưởng đến những người xung quanh. Dựa theo tình trạng hiện tại mà nói, khụ, [bíp] bay đầy trời.

Mọi người xem như họ đang hát nhạc thiếu nhi là tốt rồi, giai điệu chuẩn đến thế kia mà ~

Khi Mạc Linh ăn mặc kín đáo chỉnh tề xuất hiện ở cửa, người ở phòng khách bên dưới đều dùng ánh mắt sáng lấp lánh quan sát theo từng bước chân cô. Có loại cảm giác... thú săn mồi theo dõi con mồi của mình vậy...

Linh nhi, em đã khỏe chưa? Không cần cố sức đi ra ngoài đâu. Kanato Ken dẫn trước bước đến.

Bên công ty anh đã xin phép rồi, em có thể ở nhà nghỉ ngơi, khi nào thích hãy đi làm cũng không muộn. Bạc Ngưng Thần tỏ vẻ thức thời nhường chỗ.

Linh a, có muốn ăn gì không? Hoàng Ngôn Đằng đứng dậy muốn đi vào phòng bếp.

...

Cái tình hình tả ủng hữu ôm này là gì đây...

Không muốn ăn, có điều em có chuyện muốn hỏi mọi người.

Mạc Linh quét mắt nhìn mấy nam nhân hoặc đứng hoặc ngồi, đừng tưởng cô không nhận ra họ đang trốn tránh.

Đột nhiên tĩnh lặng...

Rốt cuộc các anh đã lén lút làm gì? Mạc Linh nắm tay, căng thẳng hỏi.

...

Không khí vi diệu biến hóa nhắc nhở cô chuyện này không đơn giản. Mấy người ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi, cuối cùng Kanato Ken ra mặt.

Ừm, Linh nhi à, là thế này, em biết đấy, em trốn đi, ừ... bọn anh đi tìm em, lo lắng quá nên, khụ, em hiểu nhỉ... Đến cuối nhỏ dần như tiếng muỗi kêu.

Chột dạ, chột dạ rõ ràng ← ← By Mạc Linh.

Vì sao lúc trước không nhận ra tình địch của họ lại kém như vậy! ←_← By các nam nhân.

Mạc Linh cau mày, hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời đứt quãng của Ken.

Linh, thật ra cũng không có gì đâu, mà sắc mặt của em kém quá, em còn mệt không? Đã nghỉ ngơi đủ chưa mà lại ra đây thế? Hoàng Ngôn Đằng ngồi dưới đất, ghé vào đùi cô cười hề hề.

Chờ em nhận được câu trả lời thì thần kinh em sẽ được thả lỏng. Cô kiên định nhìn hắn.

Linh, hiện tại còn chưa phải thời cơ thích hợp, đợi thêm một thời gian nữa, anh sẽ giải thích rõ cho em. Châu Quang Khải trịnh trọng làm ra hứa hẹn.

Mạc Linh không phản ứng. Cô cũng không phải ngu ngốc, bản thân đã lăn lộn trong giới tiểu thuyết bao nhiêu năm qua, nếu cô còn không biết âm mưu của bọn họ nữa thì sau này còn mặt mũi nào mà gặp người nữa?

Thấy cô nhất quyết muốn biết, bọn hắn bất đắc dĩ nhìn nhau, nói, vẫn là không nói?

Đang khi sắp dùng ánh mắt(?!) đạt được nhận thức chung, đột nhiên Mạc Linh gục đầu xuống, ngã sang người Đồng Phù đang ngồi cạnh.

Đồng Phù bất ngờ còn chưa kịp phản ứng, lại thấy Hoàng Ngôn Đằng vội vã ôm vai cô, hoảng hốt gọi.

Linh! Linh! Mạc Linh! Em sao thế?!

Gọi cấp cứu!

Không! Đi bệnh viện đi!

Cả phòng bất chợt loạn thành một đoàn, cuối cùng Bạc Ngưng Thần giữ bình tĩnh ra ngoài lấy xe, Lâm Hoài Nam bế Mạc Linh đã bất tỉnh nhân sự dậy, ào ào chạy ra ngoài, rất nhanh liền lên xe phóng đi.

Không biết ai đột ngột lên tiếng.

Khoan đã! Đồng Phù! Ngươi là bác sĩ mà!

...

Tác giả có lời muốn nói:

Hắc hắc, sắp hết rồi, có ai vui không?

Đây là lần đầu tiên ta viết truyện mà hoàn thành đấy, mấy bộ trước viết xong mấy chương liền hết hứng xóa rồi ╮(╯▽╰)╭

Thể loại mau chán đời, ai như ta vô comt đê, lộ mặt đê ~

/92

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status