Trình Tú Dao mang thai khá cực khổ bởi cô khá nhỏ con nên khi bụng bắt đầu lớn hơn thì đã có vết rạn rồi. Lý Cảnh Thiên vì vết rạn ở bụng của Trình Tú Dao mà lo lắng không ngớt. Anh sợ cô buồn và cô buồn thật.
Lý Cảnh Thiên nằm kế bên xoa xoa cái bụng đang nhô lên của cô, cảm nhận từng cử động của sinh linh bé bỏng bên trong.
" Hay chúng ta sinh một đứa thôi, nhìn em mang thai anh thấy..."" Hai đứa, phải hai đứa chứ"" Nhưng mà anh thấy em đau"" Thế anh có thương em không?"" Thương, rất thương"Trình Tú Dao mỉm cười, ánh mắt cô dịu dàng nhưng đầy quyết tâm.
- "Em biết anh lo lắng cho em, nhưng em cũng muốn chúng ta có hai đứa con."
Anh cũng hiểu, chỉ là anh sợ cô chịu đau mà thôi. Bụng của Trình Tú Dao ngày càng lớn, chẳng mấy chốc mà đã đến tháng thứ 8 rồi. Tần Nhược Lam mang thai trước cô nên giờ chỉ chờ đến ngày dự sinh. Hôm nay hai người có hẹn đến quán cà phê ở gần khu nhà để trò chuyện. Lý Cảnh Thiên ngỏ lời muốn đưa cô đi những Trình Tú Dao từ chối bởi cô nghe nói đi bộ hóng gió tốt cho mẹ bầu với cả quán cafe đó cũng gần.
Cô ung dung đi trên đường nhưng trong lòng vẫn có cảm giác không lành. Cứ bất an làm sao ấy...
Điện thoại của Trình Tú Dao nhận được cuộc gọi của Tần Nhược Lam. Cô không nghĩ nhiều mà bắt mấy
-" Tôi đang tới, cậu đợi một lát"
(-" Không không, tôi nghĩ tôi sẽ đến trễ vì đang kẹt xe. Cậu đến trước nhé")
-" hiểu rồi"
Trình Tú Dao cúp máy
Từ xa, một tên mặc đồ đen phóng xe mô tô đến cố tình nhắm đến Trình Tú Dao. Hắn ta giật lấy điện thoại của cô khiến Trình Tú Dao phản xạ không kịp. Cô ngã xuống đất, bụng đập trực tiếp vào nền xi măng. Hắn ta phóng đi, điện thoại Trình Tú Dao rơi xuống đất. Một cơn đau thắt ở bụng ập đến. Trình Tú Dao hốt hoảng, tay run rẩy đặt lên bụng, cảm nhận được những cơn đau liên tục tấn công. Cô cố gắng đứng dậy, nhưng đôi chân yếu ớt không thể giữ vững cơ thể. Mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán, mỗi hơi thở đều trở nên khó khăn hơn. Mọi thứ xung quanh dường như mờ dần, chỉ còn lại nỗi sợ hãi bao trùm lấy cô.
Cô muốn hét lên, muốn gọi Lý Cảnh Thiên, nhưng giọng nói như bị kẹt lại trong cố họng, chỉ có thể phát ra những âm thanh yếu ớt, nghẹn ngào.
Mồ hôi lạnh toát ra từ trán, nhỏ giọt xuống nền đường, hòa lẫn với nước mắt. Cảm giác bất lực bao trùm lấy cô, như thể cô đang chìm dần vào bóng tối mà không thể làm gì để cứu vãn. Mỗi giây phút trôi qua là một nỗi sợ hãi mới, một nỗi lo lắng không ngừng lớn lên trong lòng cô. Cô biết rằng sinh linh bé bỏng đang cần cô, nhưng giờ đây, cô lại không thể làm gì ngoài việc nằm đó, đắm chìm trong nỗi sợ hãi khôn nguôi. Là một bác sĩ cô đã từng nhìn thấy sản phụ sinh khó rất nhiều. Cô luôn khuyên bệnh nhân bình tĩnh nhưng bây giờ cô lại không thể bình tĩnh được. Hàng trăm dòng suy nghĩ ập đến, tim Trình Tú Dao muốn nhảy ra ngoài. Cô cảm nhận được đứa trẻ cũng đang rất sợ hãi. Máu chảy ra không ngừng ở phía dưới chân, Trình Tú Dao chỉ biết thở đều cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Những người qua đường nhanh chóng nhận ra tình huống nguy hiểm và chạy lại giúp đỡ. Cô được đưa đến bệnh viện ngay lập tức, các đồng nghiệp đều chạy ra hỗ trợ cô.
-" Chị bình tĩnh, tụi em sẽ cố gắng hết sức"
Cô bắt lấy tay của bác sĩ rồi gắng gượng nói
" Nếu có gì bất trắc nhớ...bỏ mẹ giữ con. Nghe rõ chưa"" Trình Tú Dao, bây giờ cô đã thành ra thế này rồi, chúng tôi sẽ cố gắng cứu cô"
" Một lát nữa chồng tôi đến đây nhất định không được nói cho anh ấy biết tình hình của tôi. Nói với anh ấy là tôi chỉ là sinh non thôi. Nếu không tôi cho các cô cậu mất việc!!"Trình Tú Dao biết rõ tình trạng hiện tại của mình. Đau bụng dữ dội, chảy máu có thể là suy thai. Đúng như những gì cô đang nghĩ, thai nhi bị suy thai nghiêm trọng.
" Huyết áp"" 90/60 mmHg"Cô biết huyết áp thế này là thấp, ngay lúc này cô chỉ muốn mình không làm bác sĩ để không hiểu mấy người này đang nói gì thôi
-" Mạch 110 nhịp/ phút, nhịp thở 24 lần/ phút. Nhịp thở tăng nhanh, ý thức sản phụ tỉnh táo nhưng rất lo lắng và đau bụng. Có dấu hiệu căng cứng bụng và bầm tím quanh vùng bụng dưới"
Phương Nhược Mai chạy đến nghe tim thai bằng Doppler. Nhịp tim thai 100 nhịp/ phút.
Cô nắm lấy áo blouse Phương Nhược Mai
-" tôi biết cô hiểu tình hình hiện tại của mình...suy thai rồi"
Trình Tú Dao nhắm nghiền mắt lại, các y tá chạy đến nói với cô
"Chúng tôi đã phát hiện rằng lượng chảy máu không ngừng tăng lên và đau bụng dữ dội không giảm. Thai nhi có dấu hiệu suy giảm nghiêm trọng và cần phải được lấy ra ngay để bảo đảm an toàn."" Tôi nghĩ cô rất muốn biết tình hình hiện tại của đứa trẻ"Phương Nhược Mai mặc kệ sự can ngăn của mọi người
-" Vỡ tử cung hoặc bong nhau non kèm theo xuất huyết nội, suy thai. Chúng tôi sẽ phẫu thuật nên cô yên tâm"
Cô ngay lập tức được đưa vào phòng phẫu thuật. Lý Cảnh Thiên đang họp thì nhận được điện thoại từ bệnh viện, anh tức tốc chạy đến mà bỏ cả công việc. Khi đến nơi, trên hành lang bệnh viện anh nhìn thấy gia đình hai bên đều đã tới. Một không khí căn thẳng bắt đầu bao trùm cả hành lan...
Lý Cảnh Thiên nằm kế bên xoa xoa cái bụng đang nhô lên của cô, cảm nhận từng cử động của sinh linh bé bỏng bên trong.
" Hay chúng ta sinh một đứa thôi, nhìn em mang thai anh thấy..."" Hai đứa, phải hai đứa chứ"" Nhưng mà anh thấy em đau"" Thế anh có thương em không?"" Thương, rất thương"Trình Tú Dao mỉm cười, ánh mắt cô dịu dàng nhưng đầy quyết tâm.
- "Em biết anh lo lắng cho em, nhưng em cũng muốn chúng ta có hai đứa con."
Anh cũng hiểu, chỉ là anh sợ cô chịu đau mà thôi. Bụng của Trình Tú Dao ngày càng lớn, chẳng mấy chốc mà đã đến tháng thứ 8 rồi. Tần Nhược Lam mang thai trước cô nên giờ chỉ chờ đến ngày dự sinh. Hôm nay hai người có hẹn đến quán cà phê ở gần khu nhà để trò chuyện. Lý Cảnh Thiên ngỏ lời muốn đưa cô đi những Trình Tú Dao từ chối bởi cô nghe nói đi bộ hóng gió tốt cho mẹ bầu với cả quán cafe đó cũng gần.
Cô ung dung đi trên đường nhưng trong lòng vẫn có cảm giác không lành. Cứ bất an làm sao ấy...
Điện thoại của Trình Tú Dao nhận được cuộc gọi của Tần Nhược Lam. Cô không nghĩ nhiều mà bắt mấy
-" Tôi đang tới, cậu đợi một lát"
(-" Không không, tôi nghĩ tôi sẽ đến trễ vì đang kẹt xe. Cậu đến trước nhé")
-" hiểu rồi"
Trình Tú Dao cúp máy
Từ xa, một tên mặc đồ đen phóng xe mô tô đến cố tình nhắm đến Trình Tú Dao. Hắn ta giật lấy điện thoại của cô khiến Trình Tú Dao phản xạ không kịp. Cô ngã xuống đất, bụng đập trực tiếp vào nền xi măng. Hắn ta phóng đi, điện thoại Trình Tú Dao rơi xuống đất. Một cơn đau thắt ở bụng ập đến. Trình Tú Dao hốt hoảng, tay run rẩy đặt lên bụng, cảm nhận được những cơn đau liên tục tấn công. Cô cố gắng đứng dậy, nhưng đôi chân yếu ớt không thể giữ vững cơ thể. Mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán, mỗi hơi thở đều trở nên khó khăn hơn. Mọi thứ xung quanh dường như mờ dần, chỉ còn lại nỗi sợ hãi bao trùm lấy cô.
Cô muốn hét lên, muốn gọi Lý Cảnh Thiên, nhưng giọng nói như bị kẹt lại trong cố họng, chỉ có thể phát ra những âm thanh yếu ớt, nghẹn ngào.
Mồ hôi lạnh toát ra từ trán, nhỏ giọt xuống nền đường, hòa lẫn với nước mắt. Cảm giác bất lực bao trùm lấy cô, như thể cô đang chìm dần vào bóng tối mà không thể làm gì để cứu vãn. Mỗi giây phút trôi qua là một nỗi sợ hãi mới, một nỗi lo lắng không ngừng lớn lên trong lòng cô. Cô biết rằng sinh linh bé bỏng đang cần cô, nhưng giờ đây, cô lại không thể làm gì ngoài việc nằm đó, đắm chìm trong nỗi sợ hãi khôn nguôi. Là một bác sĩ cô đã từng nhìn thấy sản phụ sinh khó rất nhiều. Cô luôn khuyên bệnh nhân bình tĩnh nhưng bây giờ cô lại không thể bình tĩnh được. Hàng trăm dòng suy nghĩ ập đến, tim Trình Tú Dao muốn nhảy ra ngoài. Cô cảm nhận được đứa trẻ cũng đang rất sợ hãi. Máu chảy ra không ngừng ở phía dưới chân, Trình Tú Dao chỉ biết thở đều cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Những người qua đường nhanh chóng nhận ra tình huống nguy hiểm và chạy lại giúp đỡ. Cô được đưa đến bệnh viện ngay lập tức, các đồng nghiệp đều chạy ra hỗ trợ cô.
-" Chị bình tĩnh, tụi em sẽ cố gắng hết sức"
Cô bắt lấy tay của bác sĩ rồi gắng gượng nói
" Nếu có gì bất trắc nhớ...bỏ mẹ giữ con. Nghe rõ chưa"" Trình Tú Dao, bây giờ cô đã thành ra thế này rồi, chúng tôi sẽ cố gắng cứu cô"
" Một lát nữa chồng tôi đến đây nhất định không được nói cho anh ấy biết tình hình của tôi. Nói với anh ấy là tôi chỉ là sinh non thôi. Nếu không tôi cho các cô cậu mất việc!!"Trình Tú Dao biết rõ tình trạng hiện tại của mình. Đau bụng dữ dội, chảy máu có thể là suy thai. Đúng như những gì cô đang nghĩ, thai nhi bị suy thai nghiêm trọng.
" Huyết áp"" 90/60 mmHg"Cô biết huyết áp thế này là thấp, ngay lúc này cô chỉ muốn mình không làm bác sĩ để không hiểu mấy người này đang nói gì thôi
-" Mạch 110 nhịp/ phút, nhịp thở 24 lần/ phút. Nhịp thở tăng nhanh, ý thức sản phụ tỉnh táo nhưng rất lo lắng và đau bụng. Có dấu hiệu căng cứng bụng và bầm tím quanh vùng bụng dưới"
Phương Nhược Mai chạy đến nghe tim thai bằng Doppler. Nhịp tim thai 100 nhịp/ phút.
Cô nắm lấy áo blouse Phương Nhược Mai
-" tôi biết cô hiểu tình hình hiện tại của mình...suy thai rồi"
Trình Tú Dao nhắm nghiền mắt lại, các y tá chạy đến nói với cô
"Chúng tôi đã phát hiện rằng lượng chảy máu không ngừng tăng lên và đau bụng dữ dội không giảm. Thai nhi có dấu hiệu suy giảm nghiêm trọng và cần phải được lấy ra ngay để bảo đảm an toàn."" Tôi nghĩ cô rất muốn biết tình hình hiện tại của đứa trẻ"Phương Nhược Mai mặc kệ sự can ngăn của mọi người
-" Vỡ tử cung hoặc bong nhau non kèm theo xuất huyết nội, suy thai. Chúng tôi sẽ phẫu thuật nên cô yên tâm"
Cô ngay lập tức được đưa vào phòng phẫu thuật. Lý Cảnh Thiên đang họp thì nhận được điện thoại từ bệnh viện, anh tức tốc chạy đến mà bỏ cả công việc. Khi đến nơi, trên hành lang bệnh viện anh nhìn thấy gia đình hai bên đều đã tới. Một không khí căn thẳng bắt đầu bao trùm cả hành lan...
/63
|