Minh Anh vừa mới đến công ty thì đã nghe được tin sốt dẻo, mọi người ở cơ quan bảo cô rằng thương vụ sáp nhập công ty phần mềm Anh Vũ tháng trước và dự án phát triển phần mềm diệt virus lần này thành công là nhờ công của trưởng phòng kế hoạch. Vậy nên hội đồng quản trị đang có ý cất nhắc anh ấy lên vị trí giám đốc điều hành.
Minh Anh nghe xong cũng không mấy ngạc nhiên, bởi vốn biết anh được chủ tịch trọng dụng và cũng là người vô cùng xuất sắc, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác tự hào. Thời gian gần đây, hai người thường gặp nhau ở quán café sách, ngoài các vấn đề liên quan đến sách truyện thì cũng hay bàn tới dự án phần mềm kia. Giờ nó thành công rồi, Minh Anh thấy như mình cũng góp một chút sức lực, nên mới thoải mái như vậy, cô liền lấy điện thoại, nhắn tin cho Hiếu
“Chúc mừng sếp, nghe nói anh sắp thăng chức.”
“Cám ơn em, cũng nhờ có sự giúp đỡ của em.”
Chưa đầy một phút sau đã thấy tin trả lời, Minh Anh liền đọc rồi lại tủm tỉm cười. Đứng ở cửa thang máy, cô cảm thấy mình hơi giống người ngốc nên liền lấy lại tinh thần ngay trước khi có người trông thấy. Khi ấy thì cửa thang máy mở ra, cô vô thức bước vào trong, mắt cứ như đang nhìn vào khoảng không xa xăm nào đó.
- Có chuyện gì mà vui thế?
Giật mình, nhận ra giọng của Tùng, cô gái chột dạ. Đôi mắt mở to tròn, cô nhìn sang người bạn của mình hồi lâu rồi mới định thần lại.
- À, cũng không có gì quan trọng lắm. Chỉ là hôm nay tâm trạng tốt.
- Em không có gì muốn nói à?
- Chuyện gì cơ?
Lại còn giả vờ không biết, Tùng thừa hiểu trò này của Minh Anh rồi. Anh cũng thấy mệt mỏi khi cứ phải làm bộ như không quen cô, rồi vì biết cô trốn gặp mình, anh cũng phải hạn chế xuất hiện ở mọi nơi. Giờ nhìn thấy cô chẳng có vẻ gì là hối hận, cũng không giống người đang có khúc mắc cần giải quyết, anh bỗng thấy chạnh lòng. Đành rằng là biết để kéo cô về bên mình không đơn giản, nhưng thực sự anh cũng mong cô dành cho anh một chỗ nào đó trong lòng. Tuy nhiên thực tế có vẻ cho thấy điều ngược lại thì phải.
- Thấy bảo anh Hiếu sắp lên giám đốc, em biết chưa? – Tùng chợt đổi chủ đề.
- Ừ, biết rồi.
Sao trong câu trả lời của Minh Anh lại ẩn chứa niềm vui thế? Tùng hơi bất ngờ.
- Em vui lắm à?
- À, đương nhiên. Đàn anh của bọn mình giỏi giang thế cơ mà.
Phải rồi, Hiếu cũng từng là sinh viên trường kinh tế. Tùng mà cũng có lúc đãng trí quá, anh tự cười mình, hi vọng mong manh rằng không phải điều mình nghi ngờ là đúng.
- Em rảnh không, lát tan ca mình gặp nhau nói chuyện đi.
- Hôm nay có giờ thầy Hải, lát còn phải đi học.
- Em không thể nhìn mặt anh khi nói à?
Chưa bao giờ cô có cảm giác thang máy của công ty lại lề mề thế này, sao đi mãi mà vẫn chưa đến thế.
- Vậy được, anh không ép em nữa, nhưng anh vẫn đang đợi câu trả lời của em đấy, hãy nghĩ kĩ giúp anh.
Cuối cùng thì thang máy cũng dừng, Minh Anh mừng lắm, cô nói nhanh trước khi đi khỏi chỗ đó.
- Xin lỗi… Tạm biệt.
Và bỏ lại Tùng đứng đó thẫn thờ hồi lâu. Anh nghĩ một lát, rồi quyết định không đi ra nữa, đóng cửa thang máy lại, anh ấn chọn một con số trên bảng điện tử, đồng thời rút điện thoại ra.
- Alô, bác ạ…Vâng, là cháu, cháu muốn gặp bác nói chuyện một chút có được không ạ?... Vâng, tan ca cháu sẽ tới đó.
Đi gửi giấy tờ cho phòng nhân sự xong, Minh Anh quay trở lại phòng làm việc của mình. Mở máy tính lên cô mới biết thầy giáo hướng dẫn vừa gửi email cho mình. Sắp tới, cô phải làm luận văn tốt nghiệp, thế nên thời gian này thường xuyên liên lạc với thầy qua mail. Hôm trước cô gửi cho thầy xem thử mấy đề tài mà cô định chọn để nghiên cứu, và cuối cùng thì thầy nhắn lại là những chủ đề ấy không thiết thực, nếu nghiên cứu có thể khó đi sâu, khuyên cô nên suy nghĩ thêm. Cũng chẳng còn cách nào khác, cô gái quyết định lát nữa sẽ ghé qua thư viện sau giờ học để tìm thêm thông tin. Sau đó lại bị mấy anh chị đồng nghiệp nhờ việc này việc kia nên cũng không rảnh để suy nghĩ thêm nữa.
Buổi tối hôm đó, Minh Anh trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi. Cô vừa đi qua cổng vừa ngáp ngắn ngáp dài, không ngăn nổi cơn buồn ngủ ập tới. Nhưng đột nhiên lại có tiếng ai đó gọi đằng sau, cô lập tức ngoái cổ nhìn thì lại được phen giật mình.
- Bố làm gì ở đây? – Cô nói khẽ, vừa nói vừa nhanh chân đi đến chỗ người đàn ông trung niên.
- Bố muốn nói chuyện.
Minh Anh lo lắng, cô chỉ sợ mẹ mà thấy sẽ nổi giận, từ khi hai người li dị, cô chưa bao giờ dám hỏi chuyện về bố trước mặt bà, vì chỉ cần nhắc tới tên ông thôi, là bà đã không giữ được bình tĩnh rồi.
- Mẹ đang ở trong nhà, bố muốn nói chuyện thì để ngày mai đi.
- Nhưng đây là chuyện gấp, mai bố lại có chuyến công tác, bố không đợi được.
Nghĩ ngợi thêm một lát, cô gái nhỏ gật đầu đồng ý, rồi lại khẽ khàng mở cổng đi ra, sau đó chỉ còn biết đi theo bố.
Bên trong chiếc xe hơi đắt tiền, Minh Anh vừa cố để giữ cho tinh thần tỉnh táo, vừa tỏ vẻ lắng nghe cha mình:
- Con làm ở CNL từ khi nào?
- Con làm được vài tháng rồi.
- Sao con lại xin việc ở đó?
- Sao bỗng nhiên bố lại quan tâm?
- Tùng gọi điện cho bố, nói rằng con đang làm ở đấy. Bố cảm thấy không thoải mái nên phải tìm gặp con nói chuyện.
Tùng sao? Minh Anh không hiểu đột nhiên sao Tùng lại mách lẻo chuyện của cô cho người đàn ông tự nhận mình là bố này nữa, anh biết rõ chuyện gia đình cô cơ mà.
- Vì CNL là đối thủ cạnh tranh của bố sao? Hay vì Chủ tịch của con là kẻ mà bố không ưa?
- Ý bố không phải thế, chỉ là, nếu con muốn làm việc, bố có thể sắp xếp cho con một vị trí nào đó. Con hiển nhiên không cần thiết phải ngày ngày chạy theo chờ người khác sai bảo.
Phải rồi, Minh Anh đã quên rằng mình còn có một ông bố quyền thế. Nhưng ông thừa hiểu vì sao tình cảm cha con của họ lại rơi vào bước đường này, ông bảo làm sao cô có thể mở lời xin xỏ ông cơ chứ. Hơn nữa, cô có chết cũng sẽ không làm cho công ty của dì ghẻ. Thật nực cười khi ông nói sẽ sắp xếp một cái ghế cho cô.
- Con không muốn, con có khả năng đến đâu, con sẽ làm việc đến đó. Không cần bố phải bận tâm. Sự nghiệp của con, con không muốn cống hiến cho công ty của người mà con không thích, ở CNL mọi thứ đều rất tốt, con rất thoải mái. Nếu sau này Tùng còn tìm gặp bố thì mong bố đừng nghe lời cậu ta. Bố về đi không người nhà lại lo lắng, muộn rồi.
Nói hết câu, Minh Anh cúi đầu chào cha mình rồi lập tức xuống khỏi xe, bước nhanh đi vào nhà, cố để ngăn không cho nước mắt chảy ra.
Người đàn ông đó, tuy đúng là sinh ra cô thật, nhưng đã khi nào mang đến cho cô sự ấm áp, sự quan tâm của một người cha đâu. Ông đã phản bội mẹ cô để đi theo một người phụ nữ khác, chỉ vì bà ta tài giỏi hơn mẹ, vì bà ta giàu có hơn mẹ. Từ khi Minh Anh còn nhỏ, ông đã không hoàn thành tốt nghĩa vụ mà một người cha nên làm, ông chưa từng đưa cô đi chơi, chưa từng để mắt tới chuyện ăn ở, học hành của cô, tất cả những gì ông quan tâm chỉ là công việc, tiền bạc và những đam mê riêng của ông mà thôi. Rồi khi cô còn chưa nhận thức rõ tốt xấu của cuộc đời này thì ông đã bỏ mẹ con cô mà đi. Với Minh Anh mà nói, ông không có tư cách cũng không có quyền tham gia vào cuộc đời cô, chỉ vậy thôi.
Vào đến nhà, Minh Anh chỉ chào mẹ một câu rồi đi nhanh lên phòng, không kịp nghe bà hỏi han. Cô vứt túi xách sang một bên rồi nhấn điện thoại gọi ngay cho Tùng.
- Alô.
- Sao mày tìm gặp bố tao làm gì?
- Minh Anh à, bình tĩnh.
Còn dám bảo cô bình tĩnh, Minh Anh lại càng bực bội hơn.
- Chuyện của tao, mày đừng có xen vào. Đừng tưởng rằng mày làm thế là tốt cho tao, mày chẳng hiểu cái gì hết. Mà nhân tiện, nếu mày vẫn muốn biết câu trả lời của tao thì nghe cho rõ đây! Tao không thích mày, trước đây cũng thế, sau này cũng thế. Mày đừng cố đẩy mối quan hệ của chúng ta đi tới bế tắc nữa. Thế thôi!
Dứt lời liền tắt máy, rồi cô nhân tiện tháo luôn pin điện thoại ra, cô không muốn phải giao tiếp thêm với bất kì ai vào cái lúc này nữa. Mệt mỏi chồng thêm bực tức, Minh Anh chỉ còn biết chui đầu vào phòng tắm, giữa thời tiết mùa đông rét buốt, cô gái vẫn điềm nhiên xả thẳng vòi nước lạnh vào người mình. Vừa tắm vừa mặc cho đôi mắt nhòe đi.
Minh Anh nghe xong cũng không mấy ngạc nhiên, bởi vốn biết anh được chủ tịch trọng dụng và cũng là người vô cùng xuất sắc, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác tự hào. Thời gian gần đây, hai người thường gặp nhau ở quán café sách, ngoài các vấn đề liên quan đến sách truyện thì cũng hay bàn tới dự án phần mềm kia. Giờ nó thành công rồi, Minh Anh thấy như mình cũng góp một chút sức lực, nên mới thoải mái như vậy, cô liền lấy điện thoại, nhắn tin cho Hiếu
“Chúc mừng sếp, nghe nói anh sắp thăng chức.”
“Cám ơn em, cũng nhờ có sự giúp đỡ của em.”
Chưa đầy một phút sau đã thấy tin trả lời, Minh Anh liền đọc rồi lại tủm tỉm cười. Đứng ở cửa thang máy, cô cảm thấy mình hơi giống người ngốc nên liền lấy lại tinh thần ngay trước khi có người trông thấy. Khi ấy thì cửa thang máy mở ra, cô vô thức bước vào trong, mắt cứ như đang nhìn vào khoảng không xa xăm nào đó.
- Có chuyện gì mà vui thế?
Giật mình, nhận ra giọng của Tùng, cô gái chột dạ. Đôi mắt mở to tròn, cô nhìn sang người bạn của mình hồi lâu rồi mới định thần lại.
- À, cũng không có gì quan trọng lắm. Chỉ là hôm nay tâm trạng tốt.
- Em không có gì muốn nói à?
- Chuyện gì cơ?
Lại còn giả vờ không biết, Tùng thừa hiểu trò này của Minh Anh rồi. Anh cũng thấy mệt mỏi khi cứ phải làm bộ như không quen cô, rồi vì biết cô trốn gặp mình, anh cũng phải hạn chế xuất hiện ở mọi nơi. Giờ nhìn thấy cô chẳng có vẻ gì là hối hận, cũng không giống người đang có khúc mắc cần giải quyết, anh bỗng thấy chạnh lòng. Đành rằng là biết để kéo cô về bên mình không đơn giản, nhưng thực sự anh cũng mong cô dành cho anh một chỗ nào đó trong lòng. Tuy nhiên thực tế có vẻ cho thấy điều ngược lại thì phải.
- Thấy bảo anh Hiếu sắp lên giám đốc, em biết chưa? – Tùng chợt đổi chủ đề.
- Ừ, biết rồi.
Sao trong câu trả lời của Minh Anh lại ẩn chứa niềm vui thế? Tùng hơi bất ngờ.
- Em vui lắm à?
- À, đương nhiên. Đàn anh của bọn mình giỏi giang thế cơ mà.
Phải rồi, Hiếu cũng từng là sinh viên trường kinh tế. Tùng mà cũng có lúc đãng trí quá, anh tự cười mình, hi vọng mong manh rằng không phải điều mình nghi ngờ là đúng.
- Em rảnh không, lát tan ca mình gặp nhau nói chuyện đi.
- Hôm nay có giờ thầy Hải, lát còn phải đi học.
- Em không thể nhìn mặt anh khi nói à?
Chưa bao giờ cô có cảm giác thang máy của công ty lại lề mề thế này, sao đi mãi mà vẫn chưa đến thế.
- Vậy được, anh không ép em nữa, nhưng anh vẫn đang đợi câu trả lời của em đấy, hãy nghĩ kĩ giúp anh.
Cuối cùng thì thang máy cũng dừng, Minh Anh mừng lắm, cô nói nhanh trước khi đi khỏi chỗ đó.
- Xin lỗi… Tạm biệt.
Và bỏ lại Tùng đứng đó thẫn thờ hồi lâu. Anh nghĩ một lát, rồi quyết định không đi ra nữa, đóng cửa thang máy lại, anh ấn chọn một con số trên bảng điện tử, đồng thời rút điện thoại ra.
- Alô, bác ạ…Vâng, là cháu, cháu muốn gặp bác nói chuyện một chút có được không ạ?... Vâng, tan ca cháu sẽ tới đó.
Đi gửi giấy tờ cho phòng nhân sự xong, Minh Anh quay trở lại phòng làm việc của mình. Mở máy tính lên cô mới biết thầy giáo hướng dẫn vừa gửi email cho mình. Sắp tới, cô phải làm luận văn tốt nghiệp, thế nên thời gian này thường xuyên liên lạc với thầy qua mail. Hôm trước cô gửi cho thầy xem thử mấy đề tài mà cô định chọn để nghiên cứu, và cuối cùng thì thầy nhắn lại là những chủ đề ấy không thiết thực, nếu nghiên cứu có thể khó đi sâu, khuyên cô nên suy nghĩ thêm. Cũng chẳng còn cách nào khác, cô gái quyết định lát nữa sẽ ghé qua thư viện sau giờ học để tìm thêm thông tin. Sau đó lại bị mấy anh chị đồng nghiệp nhờ việc này việc kia nên cũng không rảnh để suy nghĩ thêm nữa.
Buổi tối hôm đó, Minh Anh trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi. Cô vừa đi qua cổng vừa ngáp ngắn ngáp dài, không ngăn nổi cơn buồn ngủ ập tới. Nhưng đột nhiên lại có tiếng ai đó gọi đằng sau, cô lập tức ngoái cổ nhìn thì lại được phen giật mình.
- Bố làm gì ở đây? – Cô nói khẽ, vừa nói vừa nhanh chân đi đến chỗ người đàn ông trung niên.
- Bố muốn nói chuyện.
Minh Anh lo lắng, cô chỉ sợ mẹ mà thấy sẽ nổi giận, từ khi hai người li dị, cô chưa bao giờ dám hỏi chuyện về bố trước mặt bà, vì chỉ cần nhắc tới tên ông thôi, là bà đã không giữ được bình tĩnh rồi.
- Mẹ đang ở trong nhà, bố muốn nói chuyện thì để ngày mai đi.
- Nhưng đây là chuyện gấp, mai bố lại có chuyến công tác, bố không đợi được.
Nghĩ ngợi thêm một lát, cô gái nhỏ gật đầu đồng ý, rồi lại khẽ khàng mở cổng đi ra, sau đó chỉ còn biết đi theo bố.
Bên trong chiếc xe hơi đắt tiền, Minh Anh vừa cố để giữ cho tinh thần tỉnh táo, vừa tỏ vẻ lắng nghe cha mình:
- Con làm ở CNL từ khi nào?
- Con làm được vài tháng rồi.
- Sao con lại xin việc ở đó?
- Sao bỗng nhiên bố lại quan tâm?
- Tùng gọi điện cho bố, nói rằng con đang làm ở đấy. Bố cảm thấy không thoải mái nên phải tìm gặp con nói chuyện.
Tùng sao? Minh Anh không hiểu đột nhiên sao Tùng lại mách lẻo chuyện của cô cho người đàn ông tự nhận mình là bố này nữa, anh biết rõ chuyện gia đình cô cơ mà.
- Vì CNL là đối thủ cạnh tranh của bố sao? Hay vì Chủ tịch của con là kẻ mà bố không ưa?
- Ý bố không phải thế, chỉ là, nếu con muốn làm việc, bố có thể sắp xếp cho con một vị trí nào đó. Con hiển nhiên không cần thiết phải ngày ngày chạy theo chờ người khác sai bảo.
Phải rồi, Minh Anh đã quên rằng mình còn có một ông bố quyền thế. Nhưng ông thừa hiểu vì sao tình cảm cha con của họ lại rơi vào bước đường này, ông bảo làm sao cô có thể mở lời xin xỏ ông cơ chứ. Hơn nữa, cô có chết cũng sẽ không làm cho công ty của dì ghẻ. Thật nực cười khi ông nói sẽ sắp xếp một cái ghế cho cô.
- Con không muốn, con có khả năng đến đâu, con sẽ làm việc đến đó. Không cần bố phải bận tâm. Sự nghiệp của con, con không muốn cống hiến cho công ty của người mà con không thích, ở CNL mọi thứ đều rất tốt, con rất thoải mái. Nếu sau này Tùng còn tìm gặp bố thì mong bố đừng nghe lời cậu ta. Bố về đi không người nhà lại lo lắng, muộn rồi.
Nói hết câu, Minh Anh cúi đầu chào cha mình rồi lập tức xuống khỏi xe, bước nhanh đi vào nhà, cố để ngăn không cho nước mắt chảy ra.
Người đàn ông đó, tuy đúng là sinh ra cô thật, nhưng đã khi nào mang đến cho cô sự ấm áp, sự quan tâm của một người cha đâu. Ông đã phản bội mẹ cô để đi theo một người phụ nữ khác, chỉ vì bà ta tài giỏi hơn mẹ, vì bà ta giàu có hơn mẹ. Từ khi Minh Anh còn nhỏ, ông đã không hoàn thành tốt nghĩa vụ mà một người cha nên làm, ông chưa từng đưa cô đi chơi, chưa từng để mắt tới chuyện ăn ở, học hành của cô, tất cả những gì ông quan tâm chỉ là công việc, tiền bạc và những đam mê riêng của ông mà thôi. Rồi khi cô còn chưa nhận thức rõ tốt xấu của cuộc đời này thì ông đã bỏ mẹ con cô mà đi. Với Minh Anh mà nói, ông không có tư cách cũng không có quyền tham gia vào cuộc đời cô, chỉ vậy thôi.
Vào đến nhà, Minh Anh chỉ chào mẹ một câu rồi đi nhanh lên phòng, không kịp nghe bà hỏi han. Cô vứt túi xách sang một bên rồi nhấn điện thoại gọi ngay cho Tùng.
- Alô.
- Sao mày tìm gặp bố tao làm gì?
- Minh Anh à, bình tĩnh.
Còn dám bảo cô bình tĩnh, Minh Anh lại càng bực bội hơn.
- Chuyện của tao, mày đừng có xen vào. Đừng tưởng rằng mày làm thế là tốt cho tao, mày chẳng hiểu cái gì hết. Mà nhân tiện, nếu mày vẫn muốn biết câu trả lời của tao thì nghe cho rõ đây! Tao không thích mày, trước đây cũng thế, sau này cũng thế. Mày đừng cố đẩy mối quan hệ của chúng ta đi tới bế tắc nữa. Thế thôi!
Dứt lời liền tắt máy, rồi cô nhân tiện tháo luôn pin điện thoại ra, cô không muốn phải giao tiếp thêm với bất kì ai vào cái lúc này nữa. Mệt mỏi chồng thêm bực tức, Minh Anh chỉ còn biết chui đầu vào phòng tắm, giữa thời tiết mùa đông rét buốt, cô gái vẫn điềm nhiên xả thẳng vòi nước lạnh vào người mình. Vừa tắm vừa mặc cho đôi mắt nhòe đi.
/31
|