- Minh Anh! Mau dậy đi làm con!
6 giờ 30 phút sáng, như thường lệ, bà Yến lại gõ cửa phòng con đánh thức Minh Anh. Nhưng hôm nay, thay bằng phải gọi khản cổ thì chỉ vừa dứt câu đầu tiên bà đã nghe tiếng nói từ trong vọng ra.
- Con dậy rồi ạ! Năm phút nữa con xuống.
Thấy lạ, bà Yến mở cửa vào thì nhìn thấy cảnh tượng vô cùng hiếm gặp. Cô con gái lười biếng của bà không những đã tỉnh ngủ mà thậm chí còn ăn vận gọn gàng và đang ngồi trang điểm trước gương.
- Hôm nay mặt trời đi vắng hả con? Dậy từ khi nào thế? – Bà Yến hỏi, vừa nói vừa cười gian.
Minh Anh biết mẹ có ý chê bai thói ngủ nướng của cô, cô chỉ biết ngại ngùng đáp.
- Hôm nay công ty con có buổi họp sớm ạ.
Vừa nói vừa hồi tưởng lại chuyện lúc trước.
Cách đó sáu mươi phút, một kẻ biến thái đã khủng bố điện thoại của cô. Dù đã tắt chuông nhưng vì người đó gọi tới hơn chục cuộc nên cuối cùng đã lôi được hồn vía của Minh Anh từ phương trời xa trở về với thân xác.
Hiếu nói hôm nay anh có cuộc họp sớm nên phải có mặt lúc bảy giờ. Mà từ lúc cảnh báo cô việc “đi lạc”, anh đã tự cho mình cái quyền làm lái xe cho Minh Anh.
Tóm lại là cô gái phải dậy sớm cả tiếng đồng hồ vì anh phải đi họp, trong khi đêm trước mãi hai giờ sáng cô mới được lên giường. Bài luận văn quả thực đang ăn mòn sự sống của cô gái. Làm người yêu của giám đốc đâu có dễ dàng gì.
Chuyện tình công sở muôn đời phức tạp.
Vừa xuống tới phòng ăn, Minh Anh còn chưa kịp đưa cốc sữa lên miệng đã nghe điện thoại rung lên trong túi. Cô đành cầm miếng bánh mì rồi chạy vội ra cửa, chỉ kịp báo với mẹ là cô sắp muộn giờ.
Ngồi vào xe Hiếu rồi, Minh Anh mới có thời gian để lấp đầy dạ dày. Tranh thủ nhai tạm cho đỡ đói thôi, chứ thực ra bánh mì ăn không khô vô cùng, cố mãi Minh Anh mới nuốt trôi được. Nhìn bộ dạng tội nghiệp ấy, Hiếu không khỏi mủi lòng.
- Xin lỗi em! Mai anh đền bữa sáng tử tế hơn cho em nhé. Thư kí vừa báo cho anh là hội đồng đã đến gần đủ rồi nên anh hơi vội.
- Thực ra em có thể thong thả ăn một cách ngon lành nếu anh để em đi xe bus. Anh biết mẹ em là bác sĩ mà, về vấn đề dinh dưỡng thì bà nắm rõ hơn ai hết. – Minh Anh vừa đưa tay lấy chai nước cài ở cửa xe vừa nói.
- Không đi xe bus nữa, anh đã nói rồi còn gì. Phương tiện công cộng đầy dãy nguy hiểm.
Đùa chứ, chả hiểu anh nghĩ thế nào, Minh Anh nghe vậy suýt thì bị sặc. Cô nhẩm tính nhanh thì cũng biết được là cả thành phố có tới 80% sinh viên sử dụng xe bus hàng ngày và còn chưa kể những người khác nữa. Có thấy họ phàn nàn gì đâu. Anh chỉ suy nghĩ thái quá là giỏi. Minh Anh thầm trách.
- Anh không thể đưa đón em cả đời, chi bằng để em thích nghi với cuộc sống như cách em vẫn làm. – cô gái bướng bỉnh.
- Anh sẽ đưa đón em cả đời. Vậy nên không bàn nữa. – Hiếu khẳng định lại lần cuối. Giọng chắc chắn đến mức làm Minh Anh không muốn đôi co thêm.
Cô lại chịu thua, tiếp tục nhìn ra cửa sổ chạy theo những suy nghĩ của riêng mình.
Buổi sáng hôm ấy, sau khi đi họp về, Hiếu liền gọi Minh Anh lên văn phòng mình.
- Đang giờ làm việc, anh đừng khiến mọi người chú ý đến chúng ta có được không? – Chưa thấy người đã thấy tiếng, Hiếu nghe giọng Minh Anh liền rời mắt khỏi máy tính đứng lên.
- Vấn đề là có chuyện này quan trọng hơn. – Anh ngồi xuống cái ghế sofa và chỉ tay ra dấu cho Minh Anh lại gần.
Minh Anh không hiểu, cô nhìn Hiếu chờ đợi anh tiếp tục.
- Em trở thành cổ đông của công ty từ khi nào thế? Sao không nói với anh?
- Hả? Anh nói gì lạ vậy? – cô gái ngạc nhiên.
- Anh vừa nhận được danh sách đây này. Nguyễn Minh Anh không phải em thì ai. Ngày sinh rồi chức vụ đều có ghi rõ cả mà. Em xem đi! – Nói đoạn Hiếu lấy tập tài liệu trên bàn đưa cho cô.
Minh Anh đọc qua một lượt rồi lại càng thấy kì lạ hơn.
- Làm thế nào? Em không biết gì hết, em thề! Không lẽ trong công ty có người giả danh em?
- Người ta làm thế để làm gì? – Hiếu nghi hoặc.
Minh Anh cũng không biết, cô chỉ có thể đưa ra giả thuyết ấy. Chứ cô đã bao giờ tham gia giao dịch mua bán cổ phần gì đâu. Với lại cô lấy đâu ra tiền mà làm thế. Những 10% cơ mà, hẳn là phải mang giá trị lớn lắm.
- Em nghĩ kĩ đi, em có nhờ ai mua hộ không? – Hiếu lại nói.
- Không, em không quen ai… – Đang nói Minh Anh bỗng khựng lại. Cô chợt nhớ ra điều này, cô cần gọi điện xác nhận.
Và thế là Minh Anh đứng dậy chạy ra ngoài, trước khi mở cửa phòng chỉ kịp nói với Hiếu là sẽ quay lại ngay.
- Bố mua cổ phần của CNL dưới tên con đấy à? – Điện thoại vừa có người bắt máy, Minh Anh đã vội vàng hỏi luôn.
- Không, số cổ phẩn ấy bố mua lâu rồi, chỉ là vừa mới sang tên cho con thôi. – Ông điềm tĩnh đáp.
- Sao bố làm thế?
- Bố đã nói không muốn con phải chạy theo người ta nghe sai bảo. Chỉ mới là 10% thôi, chờ tới lúc bố thuyết phục được ông Phúc bán lại cổ phần thì con sẽ có 20%. Đủ để con có chỗ đứng vững chắc.
- Con không cần, con đã nói bố đừng tham dự vào mà.
- Đó là tất cả những gì bố có thể làm cho con. Bố xin lỗi vì đã không ở bên con những lúc con cần bố. Bây giờ bố sẽ không như thế nữa.
- Con không cần!
Nói lời cuối một cách xấc xược, Minh Anh cúp máy luôn. Cô thực sự đang vô cùng giận dữ.
Phía bên kia đầu dây, ông Hải Minh ngồi trên giường bệnh, nhìn vào cái điện thoại đang tút tút liên hồi bằng đôi mắt thẫn thờ. Sau đó không kìm được mà ho sặc sụa. Người hộ lý trực phòng ông đi ngang qua trông thấy liền chạy lại lấy khăn giấy và vuốt lưng cho ông.
Minh Anh trở về văn phòng của Hiếu, vẻ chán nản. Cô ngồi xuống một chiếc ghế, không giấu được tâm sự, khẽ thở dài một tiếng.
- Sao thế? – Hiếu như nhận ra điều gì khác lạ trong mắt cô gái, anh đi tới ngồi cạnh cô hỏi bằng giọng ân cần.
- Em biết ai đứng tên em mua cổ phần rồi?
- Ai? – Hiếu tò mò.
- Bố em.
- Bố em thì sao?
Phải rồi, Hiếu chưa biết chuyện của gia đình Minh Anh, cô cảm thấy chưa có lúc nào thích hợp nên chẳng dám kể lể. Bây giờ anh lại hỏi thế này, Minh Anh quyết định nói cho anh biết.
Nghe xong mất một lúc, Hiếu mới hình dung ra được sự việc, anh ôm cô vào lòng, khẽ vuốt mái tóc cô.
- Được rồi. Không sao đâu. Chắc ông có lý do riêng.
- Em không biết nữa. Ông ấy cư xử rất lạ. Trước đây không bao giờ ông thể hiện thái độ gì trước mặt em. Anh biết đấy, từ ngày hai người họ li dị, em chỉ là sợi dây ở giữa, người này co thì người kia kéo. Hoàn toàn không là gì cả. Nhưng bây giờ hết đưa thẻ ATM lại mua cổ phần. Em chẳng biết ông muốn gì nữa.
- Sao em không hỏi thẳng ông xem?
- Có nên hỏi không anh?
Đáp lại lời Minh Anh là một cái gật đầu chắc chắn. Không ngờ rằng cô gái của mình lại phải lớn lên trong sự thiếu thốn tình cảm của cha, Hiếu nghĩ sau này nhất định anh sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho cô, rồi anh ôm cô chặt hơn, không muốn để cô cảm thấy đơn độc.
6 giờ 30 phút sáng, như thường lệ, bà Yến lại gõ cửa phòng con đánh thức Minh Anh. Nhưng hôm nay, thay bằng phải gọi khản cổ thì chỉ vừa dứt câu đầu tiên bà đã nghe tiếng nói từ trong vọng ra.
- Con dậy rồi ạ! Năm phút nữa con xuống.
Thấy lạ, bà Yến mở cửa vào thì nhìn thấy cảnh tượng vô cùng hiếm gặp. Cô con gái lười biếng của bà không những đã tỉnh ngủ mà thậm chí còn ăn vận gọn gàng và đang ngồi trang điểm trước gương.
- Hôm nay mặt trời đi vắng hả con? Dậy từ khi nào thế? – Bà Yến hỏi, vừa nói vừa cười gian.
Minh Anh biết mẹ có ý chê bai thói ngủ nướng của cô, cô chỉ biết ngại ngùng đáp.
- Hôm nay công ty con có buổi họp sớm ạ.
Vừa nói vừa hồi tưởng lại chuyện lúc trước.
Cách đó sáu mươi phút, một kẻ biến thái đã khủng bố điện thoại của cô. Dù đã tắt chuông nhưng vì người đó gọi tới hơn chục cuộc nên cuối cùng đã lôi được hồn vía của Minh Anh từ phương trời xa trở về với thân xác.
Hiếu nói hôm nay anh có cuộc họp sớm nên phải có mặt lúc bảy giờ. Mà từ lúc cảnh báo cô việc “đi lạc”, anh đã tự cho mình cái quyền làm lái xe cho Minh Anh.
Tóm lại là cô gái phải dậy sớm cả tiếng đồng hồ vì anh phải đi họp, trong khi đêm trước mãi hai giờ sáng cô mới được lên giường. Bài luận văn quả thực đang ăn mòn sự sống của cô gái. Làm người yêu của giám đốc đâu có dễ dàng gì.
Chuyện tình công sở muôn đời phức tạp.
Vừa xuống tới phòng ăn, Minh Anh còn chưa kịp đưa cốc sữa lên miệng đã nghe điện thoại rung lên trong túi. Cô đành cầm miếng bánh mì rồi chạy vội ra cửa, chỉ kịp báo với mẹ là cô sắp muộn giờ.
Ngồi vào xe Hiếu rồi, Minh Anh mới có thời gian để lấp đầy dạ dày. Tranh thủ nhai tạm cho đỡ đói thôi, chứ thực ra bánh mì ăn không khô vô cùng, cố mãi Minh Anh mới nuốt trôi được. Nhìn bộ dạng tội nghiệp ấy, Hiếu không khỏi mủi lòng.
- Xin lỗi em! Mai anh đền bữa sáng tử tế hơn cho em nhé. Thư kí vừa báo cho anh là hội đồng đã đến gần đủ rồi nên anh hơi vội.
- Thực ra em có thể thong thả ăn một cách ngon lành nếu anh để em đi xe bus. Anh biết mẹ em là bác sĩ mà, về vấn đề dinh dưỡng thì bà nắm rõ hơn ai hết. – Minh Anh vừa đưa tay lấy chai nước cài ở cửa xe vừa nói.
- Không đi xe bus nữa, anh đã nói rồi còn gì. Phương tiện công cộng đầy dãy nguy hiểm.
Đùa chứ, chả hiểu anh nghĩ thế nào, Minh Anh nghe vậy suýt thì bị sặc. Cô nhẩm tính nhanh thì cũng biết được là cả thành phố có tới 80% sinh viên sử dụng xe bus hàng ngày và còn chưa kể những người khác nữa. Có thấy họ phàn nàn gì đâu. Anh chỉ suy nghĩ thái quá là giỏi. Minh Anh thầm trách.
- Anh không thể đưa đón em cả đời, chi bằng để em thích nghi với cuộc sống như cách em vẫn làm. – cô gái bướng bỉnh.
- Anh sẽ đưa đón em cả đời. Vậy nên không bàn nữa. – Hiếu khẳng định lại lần cuối. Giọng chắc chắn đến mức làm Minh Anh không muốn đôi co thêm.
Cô lại chịu thua, tiếp tục nhìn ra cửa sổ chạy theo những suy nghĩ của riêng mình.
Buổi sáng hôm ấy, sau khi đi họp về, Hiếu liền gọi Minh Anh lên văn phòng mình.
- Đang giờ làm việc, anh đừng khiến mọi người chú ý đến chúng ta có được không? – Chưa thấy người đã thấy tiếng, Hiếu nghe giọng Minh Anh liền rời mắt khỏi máy tính đứng lên.
- Vấn đề là có chuyện này quan trọng hơn. – Anh ngồi xuống cái ghế sofa và chỉ tay ra dấu cho Minh Anh lại gần.
Minh Anh không hiểu, cô nhìn Hiếu chờ đợi anh tiếp tục.
- Em trở thành cổ đông của công ty từ khi nào thế? Sao không nói với anh?
- Hả? Anh nói gì lạ vậy? – cô gái ngạc nhiên.
- Anh vừa nhận được danh sách đây này. Nguyễn Minh Anh không phải em thì ai. Ngày sinh rồi chức vụ đều có ghi rõ cả mà. Em xem đi! – Nói đoạn Hiếu lấy tập tài liệu trên bàn đưa cho cô.
Minh Anh đọc qua một lượt rồi lại càng thấy kì lạ hơn.
- Làm thế nào? Em không biết gì hết, em thề! Không lẽ trong công ty có người giả danh em?
- Người ta làm thế để làm gì? – Hiếu nghi hoặc.
Minh Anh cũng không biết, cô chỉ có thể đưa ra giả thuyết ấy. Chứ cô đã bao giờ tham gia giao dịch mua bán cổ phần gì đâu. Với lại cô lấy đâu ra tiền mà làm thế. Những 10% cơ mà, hẳn là phải mang giá trị lớn lắm.
- Em nghĩ kĩ đi, em có nhờ ai mua hộ không? – Hiếu lại nói.
- Không, em không quen ai… – Đang nói Minh Anh bỗng khựng lại. Cô chợt nhớ ra điều này, cô cần gọi điện xác nhận.
Và thế là Minh Anh đứng dậy chạy ra ngoài, trước khi mở cửa phòng chỉ kịp nói với Hiếu là sẽ quay lại ngay.
- Bố mua cổ phần của CNL dưới tên con đấy à? – Điện thoại vừa có người bắt máy, Minh Anh đã vội vàng hỏi luôn.
- Không, số cổ phẩn ấy bố mua lâu rồi, chỉ là vừa mới sang tên cho con thôi. – Ông điềm tĩnh đáp.
- Sao bố làm thế?
- Bố đã nói không muốn con phải chạy theo người ta nghe sai bảo. Chỉ mới là 10% thôi, chờ tới lúc bố thuyết phục được ông Phúc bán lại cổ phần thì con sẽ có 20%. Đủ để con có chỗ đứng vững chắc.
- Con không cần, con đã nói bố đừng tham dự vào mà.
- Đó là tất cả những gì bố có thể làm cho con. Bố xin lỗi vì đã không ở bên con những lúc con cần bố. Bây giờ bố sẽ không như thế nữa.
- Con không cần!
Nói lời cuối một cách xấc xược, Minh Anh cúp máy luôn. Cô thực sự đang vô cùng giận dữ.
Phía bên kia đầu dây, ông Hải Minh ngồi trên giường bệnh, nhìn vào cái điện thoại đang tút tút liên hồi bằng đôi mắt thẫn thờ. Sau đó không kìm được mà ho sặc sụa. Người hộ lý trực phòng ông đi ngang qua trông thấy liền chạy lại lấy khăn giấy và vuốt lưng cho ông.
Minh Anh trở về văn phòng của Hiếu, vẻ chán nản. Cô ngồi xuống một chiếc ghế, không giấu được tâm sự, khẽ thở dài một tiếng.
- Sao thế? – Hiếu như nhận ra điều gì khác lạ trong mắt cô gái, anh đi tới ngồi cạnh cô hỏi bằng giọng ân cần.
- Em biết ai đứng tên em mua cổ phần rồi?
- Ai? – Hiếu tò mò.
- Bố em.
- Bố em thì sao?
Phải rồi, Hiếu chưa biết chuyện của gia đình Minh Anh, cô cảm thấy chưa có lúc nào thích hợp nên chẳng dám kể lể. Bây giờ anh lại hỏi thế này, Minh Anh quyết định nói cho anh biết.
Nghe xong mất một lúc, Hiếu mới hình dung ra được sự việc, anh ôm cô vào lòng, khẽ vuốt mái tóc cô.
- Được rồi. Không sao đâu. Chắc ông có lý do riêng.
- Em không biết nữa. Ông ấy cư xử rất lạ. Trước đây không bao giờ ông thể hiện thái độ gì trước mặt em. Anh biết đấy, từ ngày hai người họ li dị, em chỉ là sợi dây ở giữa, người này co thì người kia kéo. Hoàn toàn không là gì cả. Nhưng bây giờ hết đưa thẻ ATM lại mua cổ phần. Em chẳng biết ông muốn gì nữa.
- Sao em không hỏi thẳng ông xem?
- Có nên hỏi không anh?
Đáp lại lời Minh Anh là một cái gật đầu chắc chắn. Không ngờ rằng cô gái của mình lại phải lớn lên trong sự thiếu thốn tình cảm của cha, Hiếu nghĩ sau này nhất định anh sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho cô, rồi anh ôm cô chặt hơn, không muốn để cô cảm thấy đơn độc.
/31
|