Tặng M.K. Chúc mừng một vai trò mới.
Sau bao nhiêu chuyện, cuối cùng Lâm Hân đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô tựa người vào ghế, nhắm ghiền mắt. Thời gian gần đây Lâm Hân trở nên thèm ngủ, chỉ cần đặt mình xuống ghế là đã ngủ say sưa.
Hiểu Dung đón các cháu từ trường học về. Hôm nay ba mẹ cô bảo là sẽ sang nhà bạn, Hạo Thiên thì lại đi công tác. Nhà chỉ có chị dâu ở trong nhà.
Quản gia cười hiền khi Khải Hoa -Khải Lạc cúi đầu lễ phép chào. Hai đứa trẻ cởi giày định chạy vào phòng với mẹ, lúc này quản gia mới kịp nhớ ra:
-Mẹ con đang ngủ. Để thiếu phu nhân ngủ một lát đi!
Khải Lạc và Khải Hoa dừng lại. Hiểu Dung thoáng lo lắng, hỏi nhanh:
-Bác có vào xem chị thế nào không ạ? Dạo gần đây con thấy chị hay ngủ lắm, không biết sức khỏe ra sao?
-Tôi cũng nghĩ là cô ấy bị bệnh, nhưng mà…-Quản gia mỉm cười, ánh mắt sáng rực lên- Lúc sáng tôi vào trong phòng thì Hân Hân vẫn chưa thức dậy. Khi tôi định hỏi cô ấy cảm thấy trong người thế nào thì thấy thứ này.
Trên tay quản gia là một quyển sách nhỏ. Hiểu Dung cầm lấy, hơi ngẩn người khi nhìn rõ nội dung.
Là sách hướng dẫn chăm sóc phụ nữ có thai.
Cô bỗng trở nên lắp bắp:
-Ý bác là….là Hân Hân?
-Vâng. Chắc là vậy rồi…
Nhà tuy đã có hai em bé nhưng Khải Lạc Khải Hoa đã lớn, khác hẳn cảm giác sẽ có tiếng khóc trẻ con làm sinh động ngôi nhà. Bốn người nhà Hiểu Dung chưa bao giờ nếm cảm giác được chăm sóc, chờ đợi sự ra đời của một em bé. Cô reo lên:
-Hay quá! Để con vào hỏi Hân Hân.
…Lâm Hân ngẩn ra trước vẻ háo hức chờ đợi của cô em chồng. Rồi cô ngớ người, bật cười. Hình như bản thân Lâm Hân cũng không nhớ là mình chưa nói với chồng:
-Đúng rồi em…Chị đúng là đang mang thai.
-Yeah!
Hiểu Dung reo lên lần nữa. Quản gia, bà bếp đều vui vẻ…Bà bếp phúc hậu vội vội vàng vàng:
-Để tôi xuống bếp hầm canh bổ. Cô phải ăn thật nhiều.
-Đúng đó chị -Hiểu Dung vịn vai Lâm Hân, rạng rỡ- Có em bé mà. Khải Lạc, Khải Hoa biết chưa?
-Chị cũng chưa nói -Lâm Hân cười với vẻ biết lỗi -Thật ra thời gian này chị suy nghĩ nhiều quá nên những chuyện quan trọng cũng quên…
Chuyện với Từ Ninh trôi qua chưa lâu, đương nhiên vẫn làm Lâm Hân có nhiều khúc mắc. Hiểu Dung thông cảm với chị dâu rất nhiều, cô nhẹ nhàng:
-Vậy để em gọi điện cho ba mẹ nha?
-Khỏi đi em – Lâm Hân vội ngăn lại -Tối ba mẹ về cũng biết thôi mà.
-Nhưng em muốn khoe với ba mẹ ngay bây giờ -Hiểu Dung cười tươi -Còn anh hai nữa. Anh hai biết chuyện chắc sẽ bay từ Nam Kinh về đây quá!
-Thôi em -Lâm Hân vội ngăn em chồng- Để cho anh ấy làm việc đi! Sớm muộn gì cũng biết thôi mà. Mắc công anh ấy không tập trung làm việc được.
Cô cũng nghe lòng rạo rực bởi cảm giác vui sướng. Lâm Hân đã bắt đầu hình dung được sự ngạc nhiên, sau đó là vui mừng khôn xiết của Hạo Thiên khi biết vợ mang thai. Anh vốn luôn chờ đợi được nếm trải cảm giác ôm trong tay sinh linh nhỏ bé, nhìn nó lớn lên từng ngày trong vòng tay ấm áp tình thương.
Sau bao nhiêu chuyện, cuối cùng Lâm Hân đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô tựa người vào ghế, nhắm ghiền mắt. Thời gian gần đây Lâm Hân trở nên thèm ngủ, chỉ cần đặt mình xuống ghế là đã ngủ say sưa.
Hiểu Dung đón các cháu từ trường học về. Hôm nay ba mẹ cô bảo là sẽ sang nhà bạn, Hạo Thiên thì lại đi công tác. Nhà chỉ có chị dâu ở trong nhà.
Quản gia cười hiền khi Khải Hoa -Khải Lạc cúi đầu lễ phép chào. Hai đứa trẻ cởi giày định chạy vào phòng với mẹ, lúc này quản gia mới kịp nhớ ra:
-Mẹ con đang ngủ. Để thiếu phu nhân ngủ một lát đi!
Khải Lạc và Khải Hoa dừng lại. Hiểu Dung thoáng lo lắng, hỏi nhanh:
-Bác có vào xem chị thế nào không ạ? Dạo gần đây con thấy chị hay ngủ lắm, không biết sức khỏe ra sao?
-Tôi cũng nghĩ là cô ấy bị bệnh, nhưng mà…-Quản gia mỉm cười, ánh mắt sáng rực lên- Lúc sáng tôi vào trong phòng thì Hân Hân vẫn chưa thức dậy. Khi tôi định hỏi cô ấy cảm thấy trong người thế nào thì thấy thứ này.
Trên tay quản gia là một quyển sách nhỏ. Hiểu Dung cầm lấy, hơi ngẩn người khi nhìn rõ nội dung.
Là sách hướng dẫn chăm sóc phụ nữ có thai.
Cô bỗng trở nên lắp bắp:
-Ý bác là….là Hân Hân?
-Vâng. Chắc là vậy rồi…
Nhà tuy đã có hai em bé nhưng Khải Lạc Khải Hoa đã lớn, khác hẳn cảm giác sẽ có tiếng khóc trẻ con làm sinh động ngôi nhà. Bốn người nhà Hiểu Dung chưa bao giờ nếm cảm giác được chăm sóc, chờ đợi sự ra đời của một em bé. Cô reo lên:
-Hay quá! Để con vào hỏi Hân Hân.
…Lâm Hân ngẩn ra trước vẻ háo hức chờ đợi của cô em chồng. Rồi cô ngớ người, bật cười. Hình như bản thân Lâm Hân cũng không nhớ là mình chưa nói với chồng:
-Đúng rồi em…Chị đúng là đang mang thai.
-Yeah!
Hiểu Dung reo lên lần nữa. Quản gia, bà bếp đều vui vẻ…Bà bếp phúc hậu vội vội vàng vàng:
-Để tôi xuống bếp hầm canh bổ. Cô phải ăn thật nhiều.
-Đúng đó chị -Hiểu Dung vịn vai Lâm Hân, rạng rỡ- Có em bé mà. Khải Lạc, Khải Hoa biết chưa?
-Chị cũng chưa nói -Lâm Hân cười với vẻ biết lỗi -Thật ra thời gian này chị suy nghĩ nhiều quá nên những chuyện quan trọng cũng quên…
Chuyện với Từ Ninh trôi qua chưa lâu, đương nhiên vẫn làm Lâm Hân có nhiều khúc mắc. Hiểu Dung thông cảm với chị dâu rất nhiều, cô nhẹ nhàng:
-Vậy để em gọi điện cho ba mẹ nha?
-Khỏi đi em – Lâm Hân vội ngăn lại -Tối ba mẹ về cũng biết thôi mà.
-Nhưng em muốn khoe với ba mẹ ngay bây giờ -Hiểu Dung cười tươi -Còn anh hai nữa. Anh hai biết chuyện chắc sẽ bay từ Nam Kinh về đây quá!
-Thôi em -Lâm Hân vội ngăn em chồng- Để cho anh ấy làm việc đi! Sớm muộn gì cũng biết thôi mà. Mắc công anh ấy không tập trung làm việc được.
Cô cũng nghe lòng rạo rực bởi cảm giác vui sướng. Lâm Hân đã bắt đầu hình dung được sự ngạc nhiên, sau đó là vui mừng khôn xiết của Hạo Thiên khi biết vợ mang thai. Anh vốn luôn chờ đợi được nếm trải cảm giác ôm trong tay sinh linh nhỏ bé, nhìn nó lớn lên từng ngày trong vòng tay ấm áp tình thương.
/33
|