Sự thật chứng minh những đứa trẻ ở thời đại này có sức khỏa cũng như khả năng thừa nhận đều rất mạnh, Lạc Lãng dù cho tức giận cực kỳ nhưng vẫn có thể sinh long hoạt hổ, vận động như thường, chỉ có điều sắc mặt vẫn đỏ bừng, có thể thấy cậu tức giận không nhẹ.
Nhìn bộ dáng Lạc Lãng như vậy Lăng Lan có chút không đành lòng, bản thân mình trải qua hai kiếp cũng gần 30 tuổi rồi, có thể trở thành dì của đám nhỏ này rồi, vậy mà còn đi chấp nhặt, ăn hiếp với một đứa trẻ mới 6 tuổi sao.
Có chút hổ thẹn Lăng Lan cười nói với Lạc Lãng: “Chỉ đùa một chút thôi, cậu không nên tức giận.”
Nhìn nụ cười của Lăng Lan làm Lạc Lãng sửng sốt, đột nhiên đối thủ của mình nhận thua khiến cậu có chút không chuẩn bị, đứng ngây ra trong chốc lát. Mà bộ dạng ngốc nghếch của cậu khiến cho những người đứng xung quanh lại lớn tiếng cười lớn. Không có cách nào, bộ dạng ngây ngốc của Lạc Lãng thật sự rất xuẩn manh, ngay cả em gái của Lạc Lãng đứng bên cạnh thấy vậy khóe miệng cũng không nhịn được mà cười trộm. Bất quá cô bé cũng nhanh chóng cúi đầu tự kiểm điểm cho hành vi không đúng của mình, sao có thể chê cười người anh luôn yêu thương mình chứ…
Mà Lăng Lan cũng vì bản thân cười lung tung mà đau đầu không thôi, ôi…thật phiền phức mà. Nguyên lai vừa rồi cô không cẩn thận mà cười câu đi tâm phách của thằng bé Lạc Lãng này khiến cho Tiểu Tứ ở trong không gian nỗi bảo, lúc này cô đang không biết phải làm thế nào để trấn an Tiểu Tứ đang lên cơn kia.
Không nói bên này Lăng Lan đang lo lắng trấn an Tiểu Tứ, bên kia Lạc Lãng khi nghe thấy tiếng cười của các bạn xung quanh cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, phát hiện chính mình bị mất mặt khuôn mặt càng đỏ ửng, có xu hướng lan về phía tai.
Thẹn quá hóa giận, Lạc Lãng hung tợn mà đánh về phía Lăng Lan….. Lộn, đánh Tề Long đnag đứng bên cạnh Lăng Lan, cứ như vậy, hai người bắt đầu quấn lấy nhau, lưu loát đối kháng.
Tề Long cùng Lạc Lãng quấn lấy nhau không ngừng thượng cẳng tay hạ cẳng chân, thân là bạn tốt Hàn Kế Quân không khuyên can bạn thì thôi, ngược lại còn lôi kéoLăng Lan và Hàn Tục Nhã trốn qua một bên rồi khoanh tay đứng nhìn. Mà em gái của Lạc Lãng cũng trầmmặc mà lui về phía sau vài bước, tránh sang một bên rồi hướng ánh mắt lo lắng nhìn anh trai mình.
Sau khi vất vả trấn an Tiểu Tứ, Lăng Lan mới phát hiện cuộc đánh nhỏ bên ngoài không có ai ra cản, cái này làm cho Lăng Lan cảm thấy rất kỳ quái. Dù sao, ở thế giới cũ của cô, trẻ con đánh nhau nhất định sẽ có người lao ra khuyên can. Mà nơi này lại chính là sân thể dục của học viện, nhân viên công tác lại có mặt ở khắp mọi nơi, rõ ràng họ nhìn thấy cảnh hỗn loan bên này nhưng lại làm như không thấy, đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra vậy? Lăng Lan cảm giác tam quan của chính mình đã bị thế giới này hủy hoại không còn gì.
Lăng Lan là một người có sức nhẫn nại rất tốt, tuy nhiên, ở những trường hợp đặc biệt, sự tò mò còn lấn thắng luôn cả nhẫn nại. Cô nhanh chóng đem thắc mắc của mình hỏi những người xung quanh. Câu hỏi vô lý này Hàn Kế Quân nhìn về phia cô với ánh mắt kỳ quái. Nhưng khi phát hiện Lăng Lan thật sự không biết thì cậu vô cùng ngạc nhiên. Những vấn đề này không phải bình thường sẽ có cha dạy lại sao, chẳng lẽ cha Lăng Lan không nhắc đến chuỵên này.
Hàn Kế Quân tuy rằng có chút khó hiểu, nhưng vẫn giải thích: “Đây là một trong những cách bồi dưỡng thói quen cho trẻ con, nếu như có ý kiến và muốn giải quyết với ai đó thì đánh nhau chính là biện pháp nhanh nhất và được cho phép thực hiện, bất quá sau khi đánh xong thì dù thắng hay thua cũng phải mỉm cuời vui vẻ với đối thủ, không được phép ghi thù.”
Thật là nền giáo dục kỳ quái, chẳng lẽ không sợ sẽ dưỡng ra một đám phần tử bạo lực sao? Lăng Lan lại lần nữa cảm giác những tư tưởng giáo dục của kiếp trước cùng với tư tưởng cường giả vi tôn ở thế giới này cực kỳ không hợp nhau. Giống như mục tiêu của trẻ con ở thế giới này, cho dù là bình dân hay là những thế gia của các gia tộc lớn, số một: quân nhân, số hai: cũng quân nhân, số ba: vẫn là quân nhân. Bởi vì ở thế giới này quân nhân là mạnh nhất, đặc biệt là khi trở thành cơ giáp sư. Chỉ có những người vì lý do thể chất đặc thù mới bất đắc dĩ mà chuyển sang làm nghề khác.
Mà sự giáo dục Lăng Lan tiếp thu từ nhỏ chính là làm cách nào để trở thành một cơ giáp sư mạnh nhất. Những cả nhưng thứ cô phải học chính là vì mục tiêu này, thế nhưng mẹ của cô cũng như quản gia Lăng Tần chưa bao gìơ hỏi xem rốt cuộc cô có thích con đường này hay không.
Trên thực tế cô đối với thứ được gọi là cơ giáp thật sự không có hứng thú, dù sao cô vẫn là con gái, trời sinh đối với việc chiến đấu chẳng có hứng thú nào. Chỉ là cô không nghĩ mình sẽ xuất hiện ở nơi toàn dân đều muốn làm binh thế này, càng không nghĩ tới mình có đế vương học tập cơ đi theo bên mình (chính là bạn Tiểu Tứ đấy ạ).
Lăng Lan nhịn không được vuốt cằm nghĩ: Chẳng lẽ đây là thiên ý sao? Tất cả mọi thứ xuất hịên đều hướng cô đi theo con đường trở thành cơ giáp sư này?
Tề Long cùng Lạc Lãng đánh một hồi khó phân thắng bại, tính ra lực chiến đấu của Tề Long cao hơn một bậc so với Lạc Lãng, lại có sự dẻo dai kiên cường không chịu thua nên tuy ở thể hạ phong, cậu ta vẫn cố gắng kiên trì.
Thật ra Lăng Lan cũng rất muốn biết kết quả cuối cùng của trận chiến này, nhưng khi nhìn thấy nhân viên công tác đang đứng đọc số bao danh bắt đầu tham gia cuộc thi càng lúc càng gần tới mình thì biết không có cơ hội rồi. Cô có chút tiếc nuối mà nhắc nhhai đứa trẻ vẫn đang quấn nhau: “Hình như sắp đến phiên chúng ta bắt đầu kiểm tra đó, hai vấu cứ tiếp tục đánh như vậy không ảnh hưởng gì chứ?”
Hai người đang nằm trên mặt đất đột nhiên cùng lúc cứng đờ, Lạc Lãng phản ứng nhanh hơn Tề Long một chút, cậu ta đẩy Tề Long ra rồi nhanh chóng bò dậy bắt đầu chỉnh sửa lại áo quần của mình một chút. Tuy rằng cố gắng sửa sang một chút nhưng vẫn không thể vãn hồi bộ dạng công tử như lúc đầu nhưng những giáo dục về lễ nghi quy cách khiến cậu không thể chấp nhận được việc mình chật vật, nhếch nhác khi đối diện với giám khảo.
Bị Lạc Lãng đẩy làm ngã ra sau hai vòng khiến cái mũi bị chụp “ếch”, Tề Long tức giận nhanh chóng bò dậy, rất không phục nói:“Chờ kiểm tra xong chúng ta tiếp tục đánh.” Vẻ ngoài tùy tiện nên cậu nhóc đối với việc nhếch nhác của mình đã thành thói quen, cậu chỉ dùng tay lau đi cái trán đầy mồ hôi của mình rồi xem như xong.
Lạc Lãng đương nhiên sẽ không lùi bước, vì thế hai người liền quyết định, chờ kiểm tra xong thì lại tiếp tục phân cao thấp.
Thật là hai đứa trẻ tràn đậy ý chí chiến đấu, Lăng Lan bỗng phát hiện mình già rồi, không còn thích thú với kết quả của cuộc đấu tay đôi này nữa. Lúc này Lăng Lan đã sớm quên mất kẻ đầu sỏ gây ra vụ tranh chấp này chính là mình.
Tốc độ các thi sinh đi vào kiểm tra rất nhanh, Tề Long và Lạc Lãng chỉ mới nghỉ ngơi được một chút, còn chưa hoàn toàn không phục thì nhân viên công tác đã gọi đến nhóm của họ. Tổ Mười người của Lăng Lan cũng không dám chần chờ, nhanh chóng chạy qua.
Mười người đứng trước vạch chạy, làm những động tác khởi động cuối cùng, lúc này, một người giám khảo tiến tới phổ biến nội dung thì trong hạng mục này, chỉ cần an toàn chạy đến điểm cuối cùng của đường đua thì cuộc thi hoàn thành, điểm sẽ được chấm dựa vào số thời gian ngắn hay dài.
Lúc khởi động, Lăng Lan cũng không quên quan sát tổ thí sinh đang đứng trước cô. Đây là thói quen xấu mà Lăng Lan hìn thành từ khi gặp Nhất hào, mỗi khi Nhất hào xuất hiện thì những hành vi của anh ta đều có thể xem là một loại khảo hạch, hoặc là một cái “hố”, điều này khiến Lăng Lang không bao giờ dám buông lỏng dây thần kinh, lúc nào cũng căng chặt để không bỏ sót bất cứ một động tác hay một lời nói nào của người khác. Phần cẩn thận này đã trở thành bản năng của cô.
Lăng Lan nhìn vị giám khảo ra hiệu lệnh rồi đám nhỏ đằng trước bắt đầu chạy đi, rất nhanh, bóng dáng của mười người đó đã biến mất trên khoảng sân lớn…
“Cậu phát hiện?” Hàn Kế Quân thò đầu qua thấp giọng hỏi, cậu ta cũng phát hiện vấn đề.
“Ừ, rõ ràng là bây giờ mặt trời đang lên cao, nhưng trên đường băng lại có sương mù……” Lăng Lan rất nhanh nhìn thấy chỗ kì quái ở đây, cũng rõ ràng vì sao bóng dáng của mấy đứa trẻ đằng trước lại biến mất nhanh như vậy.
“Xem ra nơi này sử dụng kỹ thuật cảnh tượng giả, lần thi này tôi cảm thấy không chỉ đơn giản như vậy.” Hàn Kế Quân tuyệt đối là một đứa trẻ thông minh, có rất nhiều thứ công nghệ, kỹ thuật cao mà những đứa trẻ khác không biết (giống như Lăng Lan) thì cậu ta lại nắm rất rõ ràng.
Hàn Kế Quân nhắc nhở làm Lăng Lan âm thầm cảnh giá.
Rất nhanh, tới lượt hàng của Lăng Lan bắt đầu, sau khi giám khảo xác định bọn họ đã chuẩn bị xong thì mới ra lệnh “ Chạy”.
Tề Long nhanh chóng vọt lên đầu tiên, theo sát phía sau là Lạc Lãng, xem ra hai người này vẫn đang tiếp tục giằng co.
Lăng Lan chạy ở vị thứ ba, phía sau là Hàn Kế Quân, đứa trẻ thích dùng não này giống hệt Lăng Lan, đều muốn quan sát hai kẻ Tề Long với Lạc Lãng đang chạy trước rồi mới quyết định hành động tiếp; những đứa trẻ khác cũng tiếp tục chạy phía sau Hàn Kế Quân.
Nhìn bộ dáng Lạc Lãng như vậy Lăng Lan có chút không đành lòng, bản thân mình trải qua hai kiếp cũng gần 30 tuổi rồi, có thể trở thành dì của đám nhỏ này rồi, vậy mà còn đi chấp nhặt, ăn hiếp với một đứa trẻ mới 6 tuổi sao.
Có chút hổ thẹn Lăng Lan cười nói với Lạc Lãng: “Chỉ đùa một chút thôi, cậu không nên tức giận.”
Nhìn nụ cười của Lăng Lan làm Lạc Lãng sửng sốt, đột nhiên đối thủ của mình nhận thua khiến cậu có chút không chuẩn bị, đứng ngây ra trong chốc lát. Mà bộ dạng ngốc nghếch của cậu khiến cho những người đứng xung quanh lại lớn tiếng cười lớn. Không có cách nào, bộ dạng ngây ngốc của Lạc Lãng thật sự rất xuẩn manh, ngay cả em gái của Lạc Lãng đứng bên cạnh thấy vậy khóe miệng cũng không nhịn được mà cười trộm. Bất quá cô bé cũng nhanh chóng cúi đầu tự kiểm điểm cho hành vi không đúng của mình, sao có thể chê cười người anh luôn yêu thương mình chứ…
Mà Lăng Lan cũng vì bản thân cười lung tung mà đau đầu không thôi, ôi…thật phiền phức mà. Nguyên lai vừa rồi cô không cẩn thận mà cười câu đi tâm phách của thằng bé Lạc Lãng này khiến cho Tiểu Tứ ở trong không gian nỗi bảo, lúc này cô đang không biết phải làm thế nào để trấn an Tiểu Tứ đang lên cơn kia.
Không nói bên này Lăng Lan đang lo lắng trấn an Tiểu Tứ, bên kia Lạc Lãng khi nghe thấy tiếng cười của các bạn xung quanh cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, phát hiện chính mình bị mất mặt khuôn mặt càng đỏ ửng, có xu hướng lan về phía tai.
Thẹn quá hóa giận, Lạc Lãng hung tợn mà đánh về phía Lăng Lan….. Lộn, đánh Tề Long đnag đứng bên cạnh Lăng Lan, cứ như vậy, hai người bắt đầu quấn lấy nhau, lưu loát đối kháng.
Tề Long cùng Lạc Lãng quấn lấy nhau không ngừng thượng cẳng tay hạ cẳng chân, thân là bạn tốt Hàn Kế Quân không khuyên can bạn thì thôi, ngược lại còn lôi kéoLăng Lan và Hàn Tục Nhã trốn qua một bên rồi khoanh tay đứng nhìn. Mà em gái của Lạc Lãng cũng trầmmặc mà lui về phía sau vài bước, tránh sang một bên rồi hướng ánh mắt lo lắng nhìn anh trai mình.
Sau khi vất vả trấn an Tiểu Tứ, Lăng Lan mới phát hiện cuộc đánh nhỏ bên ngoài không có ai ra cản, cái này làm cho Lăng Lan cảm thấy rất kỳ quái. Dù sao, ở thế giới cũ của cô, trẻ con đánh nhau nhất định sẽ có người lao ra khuyên can. Mà nơi này lại chính là sân thể dục của học viện, nhân viên công tác lại có mặt ở khắp mọi nơi, rõ ràng họ nhìn thấy cảnh hỗn loan bên này nhưng lại làm như không thấy, đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra vậy? Lăng Lan cảm giác tam quan của chính mình đã bị thế giới này hủy hoại không còn gì.
Lăng Lan là một người có sức nhẫn nại rất tốt, tuy nhiên, ở những trường hợp đặc biệt, sự tò mò còn lấn thắng luôn cả nhẫn nại. Cô nhanh chóng đem thắc mắc của mình hỏi những người xung quanh. Câu hỏi vô lý này Hàn Kế Quân nhìn về phia cô với ánh mắt kỳ quái. Nhưng khi phát hiện Lăng Lan thật sự không biết thì cậu vô cùng ngạc nhiên. Những vấn đề này không phải bình thường sẽ có cha dạy lại sao, chẳng lẽ cha Lăng Lan không nhắc đến chuỵên này.
Hàn Kế Quân tuy rằng có chút khó hiểu, nhưng vẫn giải thích: “Đây là một trong những cách bồi dưỡng thói quen cho trẻ con, nếu như có ý kiến và muốn giải quyết với ai đó thì đánh nhau chính là biện pháp nhanh nhất và được cho phép thực hiện, bất quá sau khi đánh xong thì dù thắng hay thua cũng phải mỉm cuời vui vẻ với đối thủ, không được phép ghi thù.”
Thật là nền giáo dục kỳ quái, chẳng lẽ không sợ sẽ dưỡng ra một đám phần tử bạo lực sao? Lăng Lan lại lần nữa cảm giác những tư tưởng giáo dục của kiếp trước cùng với tư tưởng cường giả vi tôn ở thế giới này cực kỳ không hợp nhau. Giống như mục tiêu của trẻ con ở thế giới này, cho dù là bình dân hay là những thế gia của các gia tộc lớn, số một: quân nhân, số hai: cũng quân nhân, số ba: vẫn là quân nhân. Bởi vì ở thế giới này quân nhân là mạnh nhất, đặc biệt là khi trở thành cơ giáp sư. Chỉ có những người vì lý do thể chất đặc thù mới bất đắc dĩ mà chuyển sang làm nghề khác.
Mà sự giáo dục Lăng Lan tiếp thu từ nhỏ chính là làm cách nào để trở thành một cơ giáp sư mạnh nhất. Những cả nhưng thứ cô phải học chính là vì mục tiêu này, thế nhưng mẹ của cô cũng như quản gia Lăng Tần chưa bao gìơ hỏi xem rốt cuộc cô có thích con đường này hay không.
Trên thực tế cô đối với thứ được gọi là cơ giáp thật sự không có hứng thú, dù sao cô vẫn là con gái, trời sinh đối với việc chiến đấu chẳng có hứng thú nào. Chỉ là cô không nghĩ mình sẽ xuất hiện ở nơi toàn dân đều muốn làm binh thế này, càng không nghĩ tới mình có đế vương học tập cơ đi theo bên mình (chính là bạn Tiểu Tứ đấy ạ).
Lăng Lan nhịn không được vuốt cằm nghĩ: Chẳng lẽ đây là thiên ý sao? Tất cả mọi thứ xuất hịên đều hướng cô đi theo con đường trở thành cơ giáp sư này?
Tề Long cùng Lạc Lãng đánh một hồi khó phân thắng bại, tính ra lực chiến đấu của Tề Long cao hơn một bậc so với Lạc Lãng, lại có sự dẻo dai kiên cường không chịu thua nên tuy ở thể hạ phong, cậu ta vẫn cố gắng kiên trì.
Thật ra Lăng Lan cũng rất muốn biết kết quả cuối cùng của trận chiến này, nhưng khi nhìn thấy nhân viên công tác đang đứng đọc số bao danh bắt đầu tham gia cuộc thi càng lúc càng gần tới mình thì biết không có cơ hội rồi. Cô có chút tiếc nuối mà nhắc nhhai đứa trẻ vẫn đang quấn nhau: “Hình như sắp đến phiên chúng ta bắt đầu kiểm tra đó, hai vấu cứ tiếp tục đánh như vậy không ảnh hưởng gì chứ?”
Hai người đang nằm trên mặt đất đột nhiên cùng lúc cứng đờ, Lạc Lãng phản ứng nhanh hơn Tề Long một chút, cậu ta đẩy Tề Long ra rồi nhanh chóng bò dậy bắt đầu chỉnh sửa lại áo quần của mình một chút. Tuy rằng cố gắng sửa sang một chút nhưng vẫn không thể vãn hồi bộ dạng công tử như lúc đầu nhưng những giáo dục về lễ nghi quy cách khiến cậu không thể chấp nhận được việc mình chật vật, nhếch nhác khi đối diện với giám khảo.
Bị Lạc Lãng đẩy làm ngã ra sau hai vòng khiến cái mũi bị chụp “ếch”, Tề Long tức giận nhanh chóng bò dậy, rất không phục nói:“Chờ kiểm tra xong chúng ta tiếp tục đánh.” Vẻ ngoài tùy tiện nên cậu nhóc đối với việc nhếch nhác của mình đã thành thói quen, cậu chỉ dùng tay lau đi cái trán đầy mồ hôi của mình rồi xem như xong.
Lạc Lãng đương nhiên sẽ không lùi bước, vì thế hai người liền quyết định, chờ kiểm tra xong thì lại tiếp tục phân cao thấp.
Thật là hai đứa trẻ tràn đậy ý chí chiến đấu, Lăng Lan bỗng phát hiện mình già rồi, không còn thích thú với kết quả của cuộc đấu tay đôi này nữa. Lúc này Lăng Lan đã sớm quên mất kẻ đầu sỏ gây ra vụ tranh chấp này chính là mình.
Tốc độ các thi sinh đi vào kiểm tra rất nhanh, Tề Long và Lạc Lãng chỉ mới nghỉ ngơi được một chút, còn chưa hoàn toàn không phục thì nhân viên công tác đã gọi đến nhóm của họ. Tổ Mười người của Lăng Lan cũng không dám chần chờ, nhanh chóng chạy qua.
Mười người đứng trước vạch chạy, làm những động tác khởi động cuối cùng, lúc này, một người giám khảo tiến tới phổ biến nội dung thì trong hạng mục này, chỉ cần an toàn chạy đến điểm cuối cùng của đường đua thì cuộc thi hoàn thành, điểm sẽ được chấm dựa vào số thời gian ngắn hay dài.
Lúc khởi động, Lăng Lan cũng không quên quan sát tổ thí sinh đang đứng trước cô. Đây là thói quen xấu mà Lăng Lan hìn thành từ khi gặp Nhất hào, mỗi khi Nhất hào xuất hiện thì những hành vi của anh ta đều có thể xem là một loại khảo hạch, hoặc là một cái “hố”, điều này khiến Lăng Lang không bao giờ dám buông lỏng dây thần kinh, lúc nào cũng căng chặt để không bỏ sót bất cứ một động tác hay một lời nói nào của người khác. Phần cẩn thận này đã trở thành bản năng của cô.
Lăng Lan nhìn vị giám khảo ra hiệu lệnh rồi đám nhỏ đằng trước bắt đầu chạy đi, rất nhanh, bóng dáng của mười người đó đã biến mất trên khoảng sân lớn…
“Cậu phát hiện?” Hàn Kế Quân thò đầu qua thấp giọng hỏi, cậu ta cũng phát hiện vấn đề.
“Ừ, rõ ràng là bây giờ mặt trời đang lên cao, nhưng trên đường băng lại có sương mù……” Lăng Lan rất nhanh nhìn thấy chỗ kì quái ở đây, cũng rõ ràng vì sao bóng dáng của mấy đứa trẻ đằng trước lại biến mất nhanh như vậy.
“Xem ra nơi này sử dụng kỹ thuật cảnh tượng giả, lần thi này tôi cảm thấy không chỉ đơn giản như vậy.” Hàn Kế Quân tuyệt đối là một đứa trẻ thông minh, có rất nhiều thứ công nghệ, kỹ thuật cao mà những đứa trẻ khác không biết (giống như Lăng Lan) thì cậu ta lại nắm rất rõ ràng.
Hàn Kế Quân nhắc nhở làm Lăng Lan âm thầm cảnh giá.
Rất nhanh, tới lượt hàng của Lăng Lan bắt đầu, sau khi giám khảo xác định bọn họ đã chuẩn bị xong thì mới ra lệnh “ Chạy”.
Tề Long nhanh chóng vọt lên đầu tiên, theo sát phía sau là Lạc Lãng, xem ra hai người này vẫn đang tiếp tục giằng co.
Lăng Lan chạy ở vị thứ ba, phía sau là Hàn Kế Quân, đứa trẻ thích dùng não này giống hệt Lăng Lan, đều muốn quan sát hai kẻ Tề Long với Lạc Lãng đang chạy trước rồi mới quyết định hành động tiếp; những đứa trẻ khác cũng tiếp tục chạy phía sau Hàn Kế Quân.
/561
|