Mùa đông năm nay ở Cảnh Thành lạnh lẽo, khi đi trên đường, áo khoác vẫn còn đọng hơi lạnh.
Quán bar tại đường Tinh Linh chào đón một nhóm khách giàu có, Thẩm Trạm đến gần đúng giờ hẹn. Anh đẩy cửa ra, bên trong ồn ào náo nhiệt, tiếng cụng ly khắp nơi.
Anh vừa xuất hiện đã thu hút vô số ánh nhìn, âm thanh mời rượu chạm ly đều dừng lại.
“Khách quý đến rồi.”
“Còn tưởng hôm nay anh không tới chứ.”
“Thẩm Trạm, đã bao lâu rồi anh chưa tới đây?”
Những lời trêu chọc liên tiếp thể hiện sự chào đón nhiệt tình của mọi người, ly rượu đầy được đưa đến gần, Thẩm Trạm nhận lấy. Trước khi uống, anh còn nói: “Chỉ uống hai ly, đừng rủ rê.”
“Hai ly? Anh không biết xấu hổ khi nói vậy sao?”
Sau đó có người khác chuyển thuốc lá sang.
Thẩm Trạm nhận lấy không từ chối, nhưng cũng không hút.
Bạn tốt nhận thấy anh khác hồi trước, sôi nổi bàn luận: “Anh Trạm, tại sao gần đây anh ngày càng ngoan thế?”
“Con mắt nào của cậu thấy tôi ngoan?” Thẩm Trạm nâng ly rượu lên, cười nhạt.
Người bạn chỉ vào hai mắt: “Cả hai mắt thấy hết, không chỉ em mà tất cả mọi người ở đây đều thấy đó.”
Ai cũng rất tinh mắt, Cảnh Hành lập tức bổ sung nói chen vào: “Chắc các cậu chưa biết nhỉ? Bây giờ anh Trạm của chúng ta là người đã có gia đình rồi, không giống đám người ‘quý tộc’ chúng ta đâu.”
“Cảnh Hành, cậu sai nữa rồi, cậu là quý tộc độc thân, còn bọn tôi không phải.” Như để chứng tỏ lời này đúng, hai ba người ngồi gần đó đều lần lượt gật gật đầu.
Chàng trai mặc áo phông sành điệu lên tiếng trước: “Mấy hôm trước tôi mới có bạn gái đó.”
Người đàn ông đầu đinh nhấc tay để lộ nhẫn đính hôn trên ngón giữa: “Tôi có vợ sắp cưới rồi.”
Người đàn ông mặc vest đẩy mắt kính: “Ngại quá, đang chuẩn bị mời mọi người tới dự đám cưới, vài ngày nữa thiệp mời sẽ được gửi đến tay mọi người.”
Khoảnh khắc biết được sự thật, Cảnh Hành như bị ngàn mũi tên xuyên qua tim, cậu đấm ngực giậm chân.
Chó độc thân chỉ có mỗi mình.
Chủ đề nói chuyện của mọi người đổi từ việc này sang việc khác.
“Ngôn Tư Niên sắp về rồi nhỉ?”
“Nghe nói vậy, gần tới sinh nhật của cậu ấy rồi mà, chắc chắn sẽ về.”
“Sinh nhật của cậu ấy mà còn nhớ rõ như thế, người anh em à, cậu có vấn đề đấy.”
“Cút cút cút! Nghĩ gì vậy? Tôi chỉ nhớ sinh nhật của Ngôn Tư Mộ thôi, năm nay tôi quyết định sẽ tỏ tình với cô ấy.”
Mạng lưới quan hệ xã hội trong một thành phố, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đi đâu cũng quen biết nhau.
Thẩm Trạm nghe họ nhắc tới Ngôn Tư Mộ, run run mí mắt, gần đây số lần cái tên này vang lên bên tai anh cực kỳ thường xuyên. Còn Ngôn Tư Niên, hai năm trước đã nghĩ kế cho anh cố gắng theo đuổi người ấy, tới giờ cũng xem như một nửa quân sư của anh, về tình về lý anh nên chuẩn bị quà.
Dựa theo lệ thường, mỗi lần có nhu cầu tặng quà thì anh luôn vào nhóm xin link, hoặc địa chỉ trang web cửa hàng, hay có thể là thông tin liên hệ riêng.
Nhưng rồi anh thấy không ổn lắm.
Đến lúc đó mọi người sẽ biết anh tặng gì, rất xấu hổ.
Anh suy đi nghĩ lại, chắc chắn sinh nhật Ngôn Tư Mộ sẽ mời người nào đó tham dự, anh vẫn nên về nhà tham khảo ý kiến người ấy hơn.
Thẩm Trạm hạ quyết tâm, vắt chéo hai chân thả lỏng người, tựa lưng vào ghế.
“Anh Trạm, có phải gần đây em Kiều nghiêm khắc quá nên anh không dám uống nhiều rượu không?”
“Vớ vẩn.” Thẩm Trạm không chịu thừa nhận: “Em ấy có thể quản tôi được sao? Từ trước đến nay, tôi luôn là người quyết định trong nhà, cậu không biết à?”
Cảnh Hành nhếch môi: “Anh Trạm, là đàn ông, chúng ta vẫn nên thành thật.”
Còn chưa uống được mấy ly, tại sao lại say rồi? Cũng hay cho anh dám mạnh miệng thốt ra.
“Tôi không thành thật?” Thẩm Trạm nhướn mày: “Được rồi, người không có bạn gái như cậu không hiểu đâu, có nói bao nhiêu cũng chẳng hiểu.”
Cậu từng gặp nhiều người nói phét, nhưng chưa bao giờ thấy ai khoác lác một cách hiên ngang còn kiên quyết như anh. Cảnh Hành càng muốn đối nghịch: “Em sẽ quay video lại rồi mách lẻo với em Kiều.”
“Cảnh Hành, cậu dở rồi.” Thẩm Trạm nâng ly rượu lên, hất cằm như không hề quan tâm lời uy hiếp của cậu, trông anh kiêu ngạo lắm: “Lớn già đầu rồi mà còn chơi trò mách lẻo, có phải trẻ con không?”
“Phương pháp không phụ thuộc vào tuổi tác, miễn là có hiệu quả.” Cảnh Hành không hề bị đánh lừa bởi chiêu khích tướng của anh. Cậu lôi điện thoại ra, chỉ thấy người kia nhanh chóng cất ly rượu đi, buông chân đang vắt chéo, tạo cảm giác như ngồi uống trà trong quán bar.
“Chậc chậc chậc.” Cảnh Hành phe phẩy điện thoại tặc lưỡi.
Vì ngày nào Vân Kiều cũng về nhà, nên Thẩm Trạm - trước đây thường coi nhà như khách sạn dừng chân - đã trở thành một người đàn ông của gia đình. Ngoài việc phải ra ngoài dự các buổi tiệc và quản lý câu lạc bộ, anh đã quen làm việc ở nhà, vào thời gian rảnh anh sẽ lái xe đến trường đón bạn gái tan học.
Quá trình thay đổi đáng kinh ngạc này khiến mọi người cười rộ hồi lâu.
Mọi người lại thay đổi chủ đề, một số người ngồi đối diện nhau bắt đầu bàn chuyện làm ăn.
Tiếng chuông đặc biệt từ điện thoại đột ngột vang lên, Thẩm Trạm mở màn hình ra nhìn, anh nâng ly rượu lên, uống hết phần còn lại: “Trong nhà có ít chuyện, tôi về trước đây.”
“Chuyện gì thế? Cười hớn hở quá nhỉ.”
Người đàn ông vắt áo khoác lên khuỷu tay, tạm dừng một chút, giọng điệu có vẻ bất đắc dĩ: “Bạn gái dính người quá, hết cách rồi, em ấy không thấy tôi một lúc thì sẽ ầm ĩ ấy mà.”
Cảnh Hành vuốt ngực: “Ọe ~”
Mọi người không hề ngạc nhiên trước việc anh thể hiện tình cảm, dù sao kể từ khi Thẩm Trạm bắt đầu yêu đương, vòng bạn bè chưa bao giờ yên tĩnh.
Ban đầu mọi người cho rằng anh hào hứng vì đây là mối tình đầu, kết quả, về sau anh không những không mất đi nồng nhiệt mà còn thắm thiết hơn. Đã gần hai năm trôi qua, Thẩm Trạm vẫn đối xử với bạn gái như thuở mới yêu.
Từ ngạc nhiên đến quen dần, ai cũng bừng tỉnh nhận ra, anh không yêu sớm không phải vì anh quá tự cao*, mà do anh là một kẻ si tình.
*Gốc là 颗和尚心 (Viên hòa thượng tâm): dùng để chỉ tính tự cao, tự đại, tự mãn của một người khi người đó cho rằng mình quan trọng và đáng kính hơn người khác mà không có lý do hay căn cứ xác thực.
Có người lớn tiếng trêu chọc: “Thẩm Trạm, anh nói mình là ‘nóc nhà’ mà?”
Thẩm Trạm giơ tay vẫy vẫy về phía sau.
Đằng sau liên tục truyền đến tiếng cười nhạo, anh ngoảnh mặt làm ngơ.
-
Khi anh về đến nhà, chú Liễu và dì Triệu đã tan làm.
Một năm trước, sau khi kết thúc kỳ nghỉ Quốc khánh, hai người đã chính thức sống chung với nhau. Trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, những cặp đôi trẻ cần không gian tự do riêng tư hơn, nên Thẩm Trạm đã thuê một căn hộ gần đó cho dì Triệu và chú Liễu. Bây giờ, cứ vào ban ngày họ sẽ tới dọn dẹp lo liệu việc nhà, buổi tối nấu xong cơm tối họ sẽ về căn hộ nghỉ ngơi, cả chủ lẫn người làm đều rất hài lòng.
Phòng khách sáng sủa rộng rãi, Vân Kiều ngồi khoanh chân trên sô pha, đặt laptop lên đùi, cô còn để iPad lên bàn nói chuyện video với người khác.
“Thiểu Thiểu, tớ đã phác thảo sơ bộ ý tưởng theo yêu cầu của cậu, cậu xem thử nhé.” Vân Kiều gửi tài liệu và một số hình ảnh cho Ngôn Tư Mộ.
“Tớ thấy ổn phết, Kiều Kiều, cậu giỏi quá, hoàn toàn hiểu được ý tớ!” Ngôn Tư Mộ rất dễ nói chuyện, không ngần ngại khen ngợi.
Thiểu Thiểu, Kiều Kiều, hai biệt danh có cách phát âm gần giống nhau được gọi qua gọi lại, Thẩm Trạm nghe thấy thì đau tai.
Trong một năm qua, Vân Kiều và Ngôn Tư Mộ rất thân thiết, lý do lại càng không giống người thường.
Người khác gặp chị em hợp cạ thì hẹn dạo phố xem phim, không có việc gì thì ngồi uống trà chiều cùng nhau, tán gẫu rồi giới thiệu sản phẩm tốt các kiểu.
Nhưng hai cô gái này khác hẳn, mỗi lần nói chuyện đều chứa “hàm lượng vàng” rất cao.
Ngôn Tư Mộ như một nhà phân phối bất động sản, luôn có những căn nhà chưa hoàn thiện đang đợi được trang trí.
Vân Kiều đam mê thiết kế, thường xuyên mạnh dạn thử nghiệm nhiều phong cách khác nhau.
Cả hai ăn nhịp với nhau vô cùng.
Vân Kiều từng lo lắng kho bạc be bé của mình sẽ nhỏ lại, nhưng trên thực tế, nó đã bắt đầu tăng lên.
“Khụ.” Thẩm Trạm chắp tay sau lưng lướt ngang qua bàn trà, không thấy Vân Kiều phản ứng, anh tiếp tục hắng giọng lớn hơn: “Khụ khụ!”
“Ủa, sao anh về rồi?” Cuối cùng người đang đắm chìm trong công việc đã phát hiện ra sự tồn tại của anh.
Thẩm Trạm đứng chắp tay, nhìn từ trên cao xuống: “Em gọi anh về mà?”
Vân Kiều chậm rãi lắc đầu: “Em chỉ hỏi khi nào anh về thôi.”
Có bắt anh về nhà ngay đâu.
“Tại em không nói rõ.” Thẩm Trạm đâu thèm để ý, có khi chơi xấu như thủ lĩnh sơn tặc trong phim truyền hình, trông rất kiêu ngạo: “Thôi kệ, chúng ta đã ở đây hết rồi.”
Thái độ mà anh thể hiện quả thực đang chỉ rõ với cô: Anh đang đứng trước mặt em đó, em mau mau chú ý đến anh đi.
Hình ảnh tưởng tượng lóe lên trong đầu, Vân Kiều buồn cười vẫy vẫy tay với anh: “Anh qua đây.”
Chỉ trong chớp mắt, người đàn ông vốn đang đứng thẳng đã ngồi sát bên cạnh cô. Tuy nhiên, anh còn chưa kịp nói gì, Vân Kiều đã đẩy laptop đến trước mặt anh: “Thiết kế mới của em thế nào?”
Thẩm Trạm lười biếng liếc nhìn: “Sao anh hiểu được chuyên môn của các em.”
“Nhưng mỗi lần nghiêm túc xem, anh luôn đưa ra ý kiến rất đúng trọng tâm.” Cô cảm thấy Thẩm Trạm cứ như đang sở hữu một đôi hỏa nhãn kim tinh. Anh không phải người có chuyên môn, nhưng lần nào cũng có thể chỉ ra vấn đề bằng góc nhìn tinh tế độc đáo của mình. Thế nên vào mỗi đợt thiết kế, cô sẽ nhờ anh đưa ra những lời nhận xét sắc bén.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Uầy, anh chỉ tính toán số liệu thôi, chứ không hề hiểu về việc kết hợp mà hai người quan tâm.”
Còn nhớ rõ lần đầu tiên Vân Kiều chính thức đảm nhiệm việc thiết kế, cô chỉ ước mình có thể dùng hết hai mươi tư tiếng một ngày, trước hay sau khi ngủ đều nghĩ về nó, nhiều khi nửa đêm cô còn bừng tỉnh cầm điện thoại lên.
Nếu thấy Vân Kiều nhìn laptop một thời gian dài, anh sẽ tới ngồi cạnh.
Anh hỏi cô điều gì, cô sẽ kiên nhẫn trả lời, đôi khi một gợi ý bất ngờ có thể kích thích óc sáng tạo của cô.
Sau đó mọi việc đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Ban đầu Thẩm Trạm không cam tâm làm một công cụ hình người, khi ấy Vân Kiều sẽ sử dụng tuyệt chiêu: Cô chỉ cần mở to đôi mắt chăm chú nhìn anh, ngón tay trắng nõn quấn quanh ngón tay anh, cô nhẹ nhàng lắc lắc, lặng lẽ làm nũng, lần nào cũng hiệu quả.
Còn người đàn ông không muốn bị mất mặt trước vợ nên đã chủ động trau dồi kiến thức.
Nếu để anh làm thiết kế nội thất, chắc chắn sẽ không đủ khả năng. Nhưng lúc vốn hiểu biết tăng lên, đôi khi sẽ giúp anh được hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ từ bạn gái, may mắn hơn, còn có cơ hội được tặng kèm một nụ hôn lên má nữa, đủ để anh vui nửa ngày rồi. Anh tiếp tục học tập như được tiêm máu gà, cứ lặp đi lặp lại cho tới bây giờ.
“Anh có xem không?” Vân Kiều ôm laptop hỏi lần nữa.
“Không.” Anh quật cường lắc đầu, tỏ ý từ chối.
Nhiều khi nhìn anh, Vân Kiều thấy anh không phải là một người đàn ông trưởng thành chín chắn, mà giống một thiếu niên đang ở thời kỳ nổi loạn, hệt như một đứa trẻ. Vân Kiều bất đắc dĩ thở dài, từ tốn nói: “Hôm nay em mang laptop đến phòng làm việc thức đêm, anh về phòng ngủ trước đi.”
“Hả?” Thẩm Trạm bỗng mở to mắt, nhìn cô, như cười như không.
Uy hiếp ngược lại à? Hay lắm.
Một tiếng sau, trên ghế sô pha, đôi tình nhân ngồi thảo luận như đang họp với đồng nghiệp trong công ty.
Vân Kiều cầm con chuột gật gật đầu: “Em cũng nghĩ thế.”
Cô quay người, thuận tay nhặt gối đặt trên đầu gối, rồi để iPad lên đó, tiếp tục làm việc.
“Không có gì à?” Giọng nói không thể tin nổi của anh vang lên bên cạnh, Vân Kiều nghiêm túc nhìn qua: “Anh còn có ý kiến gì hả?”
“…”
Công cụ hình người cũng chỉ có thế.
Anh tặc lưỡi lên án: “Qua cầu rút ván.”
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng oán trách bất mãn của người đàn ông, Vân Kiều ngừng gõ bàn phím, quay đầu nhìn anh. Người đàn ông bên cạnh đang khoanh tay ngồi trên sô pha, hơi ngẩng đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô di chuyển chuột đến góc dưới bên trái, sau khi nhấp vài lần, cô đóng laptop rồi để lên bàn trà.
Cô lặng lẽ chuyển hướng, chống hai tay xuống, sô pha mềm mại thoải mái lún xuống theo đường cong của nắm tay. Yết hầu hấp dẫn của người đàn ông trong tầm mắt, khi Vân Kiều nghiêng người về phía trước, cô gần như chạm vào cánh tay anh.
Đôi môi mềm mại ấm áp chạm nhẹ vào cổ anh, người đàn ông bị kích thích mở mắt ngay tức khắc, cánh tay dài của anh ôm chặt vòng eo thon nhỏ, anh kéo cô vào lòng.
“Không làm nữa?”
Cô không đáp, dùng hành động trả lời anh.
Người đàn ông ghé sát tai cô, dời bàn tay từ eo lên phía trên: “Vậy đến lượt anh làm.”
Cơ thể bị giam chặt, Vân Kiều quay đầu nhìn vật gì đó ở đằng sau: “Điện thoại…”
“Buổi tối nên nghỉ ngơi sớm một chút, điện thoại gì nữa.” Giọng điệu của anh nghiêm túc như lão học cứu*, động tác tay thì không hề dừng lại.
*Lão học cứu 老学究: xuất phát từ chế độ khoa cử thời Đường, về sau “học cứu” là mĩ xưng chỉ thư sinh được sử dụng rộng rãi trong dân gian. Theo sự biến thiên về ý nghĩa của từ, “học cứu” cũng dần sản sinh ý nghĩa chê bai, mọi người bắt đầu gọi những người đọc sách cổ mà không“tiêu hoá” là “lão học cứu”, cũng chỉ những người có học mà hủ lậu thiển cận thích khoe khoang.
“…” Người trong lòng mấp máy môi, nhưng cuối cùng không nói thêm lời nào, nếu không lát nữa người chịu khổ vẫn là cô thôi.
Nghỉ ngơi trong miệng Thẩm Trạm dĩ nhiên không giống bình thường.
Dây áo trên vai cô không biết bị kéo xuống từ khi nào, anh bế cô di chuyển từ ghế sô pha lên phòng ngủ lầu trên, hai chân cô hoàn toàn không chạm đất.
Mùi hương quen thuộc đánh úp, bao trùm toàn thân, căn phòng tràn ngập hơi ấm, cả hai “chiến đấu” đến khi khắp người ướt đẫm mồ hôi, cô mới được anh bế vào phòng tắm.
Vân Kiều mệt mỏi không mở nổi mắt: “Ngày mai nhớ cầm điện thoại lên cho em.”
“Lúc này rồi mà em vẫn còn sức nhớ tới điện thoại?”
“Sẽ có người gọi.” Cô nằm mềm oặt trong lòng anh, cánh tay trắng nõn vòng qua cổ anh, giọng mũi ngái ngủ.
Hơi thở nhẹ nhàng phả bên tai, Thẩm Trạm không tỏ vẻ không đứng đắn nữa, anh hạ thấp giọng khiến người ta vừa mê muội vừa an tâm: “Ừm, sẽ lấy giúp em, ngủ đi.”
Anh nhấc khăn tắm lau khô những giọt nước ẩm ướt trên lưng cô, mãi đến rạng sáng, anh mới chìm vào giấc ngủ.
*
Ngôn Tư Mộ hẹn cô đi khảo sát thực địa, tới gần trưa mới chờ được điện thoại gọi tới, cô nghe thấy tiếng chuông, vươn tay ra lấy rồi đặt bên tai.
Cô chỉ nói mấy câu, Thẩm Trạm luôn cầm điện thoại cho cô.
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Vân Kiều ỉu xìu nhắm mắt: “Em không muốn ra ngoài.”
“Em có thể bảo cô ấy lùi lịch lại.”
“Không được, hôm qua em đã hứa rồi.” Cô lập tức xoay người ngồi dậy.
“Được rồi.” Anh biết cô luôn giữ lời hứa trong một số việc, Thẩm Trạm không hề khuyên: “Anh để quần áo em mặc hôm nay trên giá bên cạnh, kem đánh răng đã lấy sẵn cho em, ăn cơm xong thì anh sẽ chở em đi.”
Thẩm Trạm lái xe đưa cô tới điểm hẹn, hai người vẫy tay chào tạm biệt.
“Buổi chiều đón em qua chỗ bác sĩ Phí.”
“OK.”
Hai người đã thân quen lâu rồi, họ luôn thẳng thắn không cần vòng vo.
Vân Kiều tới đúng giờ, Ngôn Tư Mộ cũng vừa đến không lâu. Ban đầu hai người rất tập trung thảo luận, về sau Vân Kiều ngáp lên ngáp xuống, Ngôn Tư Mộ xấu hổ không dám giữ người: “Tối qua cậu thức khuya để kịp thiết kế à?”
Nghĩ đến thái độ nghiêm túc trong công việc và học tập của Vân Kiều, Ngôn Tư Mộ với tư cách là người hợp tác rất quan tâm: “Kiều Kiều, đừng làm việc quá sức, tớ không vội đâu, cứ thong thả thôi.”
“Ừm…” Vân Kiều vỗ nhẹ mặt, xoa xoa tay, đỏ bừng tai, thật ra cô không dám mở miệng để sửa lại sự thật, đành thuận theo lời bạn thân: “Ừm, tớ biết rồi.”
Ngôn Tư Mộ giơ hai tay lên trên đầu, vươn vai: “À, tuần sau là sinh nhật tớ, đến dự nhé.”
“Có thể dẫn người nhà theo không?”
“Được chứ.” Ngôn Tư Mộ nghịch ngợm nháy mắt, ngầm có ý trêu ghẹo: “Tình cảm của hai người tốt thật.”
“Ồ, thế bây giờ cậu sao rồi?” Trước mặt cô bạn lận đận đường tình duyên, cô cố gắng tránh đề cập về chủ đề tình yêu, nhưng cô nhớ ra gần đây rất ít khi thấy Ngôn Tư Mộ nhắc tới người nọ.
Ngôn Tư Mộ im lặng, rồi chậm rãi nói: “Một lần cuối cùng.”
“Hả?” Bốn từ không đầu không đuôi khiến Vân Kiều khó hiểu.
“Vào ngày sinh nhật, tớ nhất định sẽ kiên trì một lần cuối cùng.” Ngôn Tư Mộ chắp hai tay sau lưng, đá đá mũi chân, cụp mắt, rồi cô ấy bỗng ngẩng đầu cười với cô: “Nếu lần này không được thì xem như kết thúc.”
“Tớ vẫn còn trẻ, có vô số lựa chọn, cậu không biết đâu, người theo đuổi tớ phải xếp hàng từ đầu đường tới cuối phố đấy.”
“Ừ!” Vân Kiều đồng ý với suy nghĩ của cô ấy: “Nhất định phải ở bên cạnh người mình thích.”
Ngôn Tư Mộ cười tươi: “Sao bây giờ thành cậu giảng giải cho tớ rồi?”
Còn nhớ lúc mới quen, Vân Kiều còn không phân biệt được mình có thích không.
Vân Kiều vô thức chạm vào chiếc vòng vàng trên cổ tay, cô cụp mắt, hơi cong khóe miệng: “Ắt hẳn vì tớ đã cảm nhận được tình yêu rồi.”
Cảm giác vừa yêu vừa được yêu mới tuyệt vời làm sao.
Xe của Thẩm Trạm đến đúng giờ, cô tạm biệt Ngôn Tư Mộ.
Suốt một năm nay, cô vẫn liên tục điều trị tâm lý, cánh cửa phòng khám của bác sĩ Phí sắp bị họ đạp vỡ.
“Gần đây có cảm giác thế nào?”
“Khả năng đồng cảm tốt hơn trước kia, tôi cũng nhớ lại một số chuyện của Kiều Kiều, như thể mình đã tự trải qua đoạn ký ức ấy.”
“Tôi nói với cô từ lâu rồi, cô không bị tâm thần phân liệt, Kiều Kiều không thể biến thành cô, chuyện cô ấy làm vốn là chuyện cô làm.” Đó chỉ là một cách trốn tránh lựa chọn trong lòng Vân Kiều, cô không thể biến thành một người khác để sống tiếp. Khi cô muốn hợp nhất cả hai, tất nhiên người “biến mất” chỉ có Kiều Kiều, không còn lựa chọn nào khác.
Một năm trước, sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Vân Kiều đã hôn mê ba ngày ba đêm, dường như cô đã trải qua một lần sinh tử trong ý thức của mình. Sau khi tỉnh dậy, cô không cần phải tách ý thức của Kiều Kiều ra để thể hiện cảm xúc nữa. Trước đây, tất cả những gì cô từng giữ kín trong lòng hầu như chỉ là nỗi đau, nhưng bây giờ cô đã học được cách cảm nhận niềm vui.
“Tôi chỉ lo, về sau có khả năng xuất hiện tình trạng này nữa không?”
“Có anh ấy ở bên cô, chắc rất khó để buồn bã nhỉ?”
Vấn đề tâm lý nằm ở suy nghĩ lẫn cảm xúc trong lòng, đối với Vân Kiều, một người thiếu thốn tình cảm và niềm hạnh phúc, Thẩm Trạm chính là liều thuốc chữa lành thực sự của cô.
Bác sĩ và bệnh nhân tâm sự gần hai tiếng đồng hồ, khi mở cửa ra, họ thấy Thẩm Trạm đang dựa vào tường.
Mỗi lần Vân Kiều tới bệnh viện, dù Thẩm Trạm đợi ở ngoài lâu thế nào, anh cũng không bao giờ chơi điện thoại giết thời gian, anh luôn nhìn cô đầu tiên: “Hôm nay có thu hoạch gì mới không?”
“Trò chuyện với bác sĩ Phí rất vui, có tính không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Vân Tiểu Kiều, anh khuyên em nên cẩn thận trong cách dùng từ.”
Anh ghen tuông, cô cười trộm.
Thẩm Trạm khoác vai cô, kéo cô đến cạnh mình: “Không phải sắp tới sinh nhật hai anh em nhà họ Ngôn rồi à? Nếu em mua quà cho bạn, vậy thuận tiện chọn giúp anh thứ gì đó thích hợp để tặng nhé.”
“Anh muốn tặng cho Ngôn Tư Mộ?”
“Là Ngôn Tư Niên!” Anh nhấn mạnh.
Ngôn Tư Mộ và anh trai Ngôn Tư Niên là sinh đôi, sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, tiệc sinh nhật của hai anh em khiêm tốn, nhưng thiết kế bố trí bên trong rất tỉ mỉ.
Khách tới đây mang theo những món quà giá trị cao, còn có người nhân cơ hội tỏ tình.
Sau khi ứng phó qua loa, Ngôn Tư Mộ bắt gặp Vân Kiều đúng lúc đi ngang qua, cô ấy lập tức kéo cô trốn vào phòng nghỉ riêng.
“Vậy có ổn không?” Một trong những nhân vật chính của tiệc sinh nhật cứ trốn đi như thế.
“Anh trai tớ sẽ giải quyết.”
“Thật ra hôm nay tớ không mời nhiều người.” Ngôn Tư Mộ lấy hai chai rượu từ trong ngăn tủ ra, đặt lên bàn, cô ấy nói: “Tớ nghĩ rồi, nếu anh trai tớ đã đến, tớ phải dành nhiều thời gian hơn cho bản thân.”
“Đây là rượu trái cây, thơm thơm ngọt ngọt, thử không?”
“Được.”
Bình thường Vân Kiều không uống rượu, nhưng cô cực kỳ thích hương vị của các loại rượu trái cây ngọt ngào. Thỉnh thoảng cô sẽ mua vài chai để ở nhà, nếu một ngày chỉ còn một chai mà lọt vào bụng Thẩm Trạm thì cô sẽ không vui.
Thẩm Trạm bảo cô keo kiệt.
Ban đầu, hai người ngồi trên ghế, vừa nhâm nhi vừa tán gẫu, trông rất đoan trang. Sau đó không biết tại sao cả hai không để ý hình tượng nữa, đến khi Thẩm Trạm và Ngôn Tư Niên tới tìm người, chỉ thấy hai cô bé ngồi khoanh chân dưới đất, cả căn phòng tràn ngập hương rượu ngọt ngào.
“Vân Tiểu Kiều, em không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, trốn uống rượu ở đây à?”
Vân Kiều uống rượu xong, đầu hơi choáng váng, cô vỗ vỗ trán: “Xin lỗi anh, em không nghe thấy.”
Thẩm Trạm hừ một tiếng, lười so đo với cô: “Về nhà nhé?”
“Về thôi.” Nghe thấy về nhà, Vân Kiều gần như vươn tay muốn đi theo phản xạ.
Thẩm Trạm kéo người đứng dậy, thuận tay nhặt chiếc túi cô đặt trên bàn lên.
Vân Kiều chủ động ôm lấy anh, khi cô ngước mắt nhìn mới chú ý tới người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt Ngôn Tư Mộ.
Trong bộ vest trắng được cắt may vừa vặn kết hợp với cà vạt màu xanh, nhìn anh ấy không hề có vẻ nghiêm túc xa cách, mà toát lên khí chất lịch lãm ấm áp, giống hệt một bức tranh được tạo nên từ hai gam màu xanh và trắng.
Không phải Trần Mặc, Vân Kiều đã đoán được đại khái anh ấy là ai. Cô quay đầu nói lời tạm biệt với Ngôn Tư Mộ rồi rời đi cùng Thẩm Trạm.
Mới ra khỏi cửa, chưa được mấy bước, Vân Kiều sực nhớ ra: “Em quên cầm điện thoại rồi.”
Vừa rồi cứ nghĩ đồ đạc của Vân Kiều ở trong túi hết, nên Thẩm Trạm mới cầm theo mà không kiểm tra, anh đưa tay vào túi, phát hiện không có trong đó thật.
Cả hai quay về đường cũ, cửa phòng khép hờ, người ở bên trong vẫn chưa đi ra.
“Anh ấy thật sự không tới.” Giọng Ngôn Tư Mộ nức nở.
“Thiểu Thiểu, đừng khóc.” Ngôn Tư Niên quỳ một gối trước mặt em gái, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Chúng ta không thích cậu ta nữa, nhé?”
Tiếng khóc yếu dần, chỉ loáng thoáng nghe thấy giọng nói khàn khàn của cô gái bên trong: “Dạ.”
Bầu không khí trong phòng lạ lùng, hai người đứng bên ngoài một lúc mới gõ cửa vào lấy đồ của mình.
Vô tình nghe được câu chuyện khiến bầu không khí trở nên nặng nề, Thẩm Trạm dẫn Vân Kiều đi một đoạn đường, cô đột nhiên hỏi một câu mà năm nào cũng lặp đi lặp lại: “Thẩm Trạm, chúng ta sẽ mãi bên nhau chứ?”
“Chỉ cần em vẫn cần anh.” Đáp án của anh chưa từng thay đổi.
“Vậy anh đang bất lợi à, chẳng phải nếu em muốn thì tiếp tục, còn không cần thì thôi sao?”
“Em thử buông tay xem.” Anh ngang ngược tuyên bố chủ quyền, đánh úp lên mặt cô.
Vân Kiều nắm cổ tay anh: “Em không muốn đi, chân đau.”
Hôm nay cô đeo giày cao gót, thật ra chưa đi được mấy bước, nhưng cô vừa nhõng nhẽo, Thẩm Trạm đã đầu hàng, lập tức khom lưng.
Vân Kiều tự nhiên thuần thục vươn tay vòng qua cổ anh, trèo lên lưng anh. Thẩm Trạm nhẹ nhàng đứng dậy, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của anh vững vàng nâng hai chân cô lên ngang eo rồi giữ chặt.
“Thẩm Trạm.” Chẳng bao lâu sau, Vân Kiều nằm sấp trên lưng anh bắt đầu làm xằng làm bậy, hai tay đồng thời nhéo tai anh: “Anh có nghe lời em không?”
“Vân Tiểu Kiều, em buông tay ra cho anh!”
“Không.”
“Đừng làm nũng với anh, anh không chịu thua đâu.”
“Phù ~” Vân Kiều nghiêng đầu thổi hơi vào cổ anh, Thẩm Trạm tê dại khắp người, dường như cột sống cũng trở nên mềm nhũn.
“Vân Tiểu Kiều, anh cảnh cáo em, tốt nhất bây giờ em đừng trêu chọc anh.”
“Anh dám lớn tiếng với em.”
“Anh đang giải thích cho em hiểu.”
“Em không muốn nghe.”
“Em lịch sự được không?” Thẩm Trạm cười khẽ, cố ý xốc lên một chút.
Vân Kiều nhéo tai anh, cố gắng nói cho anh biết thế nào gọi là “lịch sự”.
Thẩm Trạm từ bỏ đấu tranh.
Từ khi bước vào phòng nghỉ, ngửi thấy mùi rượu quanh người Vân Kiều, anh đã hiểu, tối nay mình nhất định sẽ phải chịu khổ.
Về đêm, đường phố cách xa khu đô thị sầm uất vô cùng yên tĩnh, thi thoảng mới có vài người đi ngang qua, cỏ cây ven đường đung đưa, từng làn gió hòa vào tiếng thì thầm của đôi tình nhân: “Nói anh nghe một bí mật.”
“Ừm hửm?”
“Hôm nay em…” Cô kéo dài âm cuối để tăng thêm cảm giác chờ đợi thần bí, sau đó cúi đầu hôn lên cổ anh: “Yêu anh nhiều hơn một chút.”
“Chỉ nhiều hơn một chút thôi sao?” Anh không thỏa mãn.
“Nhiều hơn hôm qua rồi.” Mỗi ngày nhiều thêm một chút, luôn có chỗ để phát triển hơn nữa.
“Được rồi, anh miễn cưỡng chấp nhận đáp án này vậy.” Chàng trai nói như thế thôi nhưng thật ra rất thích, anh nhoẻn miệng cười.
Cô gái say rượu mất vẻ điềm tĩnh thường ngày, bắt đầu để ý các chuyện vụn vặt: “Sao anh không hiểu tí gì về lãng mạn vậy?”
Chỉ cần mở miệng thì sẽ phá hủy bầu không khí, tiếc thay cho một khuôn mặt điển trai.
“Bây giờ em bắt đầu chê anh ư? Dạo trước anh tỏ tình với em không lãng mạn sao?” Anh quả quyết đưa ra chứng cứ: “Còn lúc anh dẫn em ra ngoài chơi nữa, không lãng mạn à?”
Vân Kiều mím môi phản bác: “Chuyện đã lâu lắm rồi.”
“Muốn lãng mạn mới, thế chi bằng em hãy suy nghĩ đến việc kết hôn với anh sớm chút đi, anh chắc chắn sẽ chuẩn bị một nghi thức cầu hôn hết sức lãng mạn đấy.” Tựa như đang trao đổi lời hứa, anh có thể hùng hồn, tự tin nói vậy mà không gây hiểu lầm về tấm chân tình của mình.
“Kết hôn…” Lặp đi lặp lại, Vân Kiều chợt nhận ra: “Không, không, em còn phải tốt nghiệp, sao có thể lấy chồng được.”
Cuộc nói chuyện kỳ quái này khiến người qua đường không nhịn được, họ liên tục nhìn đăm đăm vào hai người. Anh giữ đùi cô, xốc lên hai lần, Thẩm Trạm nhắc nhở cô chú ý cách dùng từ: “Ai không biết còn tưởng anh đang dụ dỗ nữ sinh đấy.”
“Em vốn là nữ sinh mà.” Nữ sinh đại học nói: “Chẳng qua em đã tới tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật thôi.”
“Lời này của em sẽ khiến anh hiểu lầm em đang ám chỉ đó.”
Cô không trả lời thẳng: “Muốn kết hôn, sao anh không lấy video ra để em thực hiện lời hứa?”
Người đang đi bỗng dừng bước: “Em nhớ ra rồi?”
“Đúng vậy.”
“Từ khi nào?”
“Lần trước đến chỗ bác sĩ Phí, em đã nhớ ra gần hết.” Nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để mở lời.
“Sau này còn muốn trốn tránh không?”
Cô lắc đầu.
Rồi cô nhớ ra Thẩm Trạm không nhìn được phía này, bèn bổ sung: “Không đâu.”
Thẩm Trạm hớn hở: “Đáng lẽ phải nhận ra từ sớm.”
“Sao anh không kinh ngạc chút nào thế?”
“Anh ở bên cạnh em hằng ngày, sao em giấu anh được?”Anh có thể không để ý chuyện khác, nhưng anh luôn quan tâm tới từng hành vi và thái độ của Vân Kiều.
“Ừm, khi đó bệnh của em thật sự rất nghiêm trọng.”
Mọi người cho rằng cô đang từng bước chữa lành, nhưng thật ra phòng tuyến tâm lý của cô tràn ngập nguy hiểm. Thậm chí cô còn nghĩ, trong tình trạng như vậy, mình sẽ hoàn toàn không có cách nào sống tiếp như bình thường được nữa.
“Thế nên?”
“Thế nên…” Vân Kiều giơ tay chạm vào anh lần nữa, nghiêng cổ thổi hơi bên tai anh, chậm rãi nói từng câu từng từ rất rõ ràng.
Cô chợt cảm thấy toàn thân người đàn ông cứng đờ, ngay sau đó anh vừa hưng phấn vừa run rẩy nói: “Lấy điện thoại ra giúp anh, gọi điện cho mẹ anh đi.”
“Để làm gì?”
“Lấy, sổ, hộ, khẩu!” Anh không hề che giấu, bộc lộ cảm xúc trào dâng của mình, vội vã muốn tuyên bố tin tốt này với toàn thế giới.
Vân Kiều nhớ một năm trước ở chân núi, nếu không phải không có tín hiệu, chắc hẳn anh đã gọi được cuộc điện thoại kia.
“Về nhà rồi gọi.”
“Nghe em hết.” Người đàn ông vui mừng như điên lập tức chạy về phía trước, gần như muốn bay lên.
Cô gái nằm trên lưng anh cũng không nhịn được mà cười run vai, cô suy nghĩ, mình có nên nhắc nhở chàng trai đã mất năng lực nhận thức này rằng lái ô tô sẽ nhanh hơn đi bộ không.
“Thẩm Trạm.”
“Anh đây.”
Vầng trăng leo lên ngọn cây, rải những tia sáng từ trên xuống. Cô rút tay về, vùi đầu vào cổ anh, rồi nhích đến gần hơn, những lời thường ngày xấu hổ không dám nói, cô bật thốt ra: “Thương anh nhất.”
Từng ngôi sao ngượng ngùng nép mình trong mây, vầng trăng tròn treo giữa trời, ánh đèn đường kéo dài hình bóng hai người chồng lên nhau lâu thật lâu.
Thương anh nhất.
Anh cũng thế.
Quán bar tại đường Tinh Linh chào đón một nhóm khách giàu có, Thẩm Trạm đến gần đúng giờ hẹn. Anh đẩy cửa ra, bên trong ồn ào náo nhiệt, tiếng cụng ly khắp nơi.
Anh vừa xuất hiện đã thu hút vô số ánh nhìn, âm thanh mời rượu chạm ly đều dừng lại.
“Khách quý đến rồi.”
“Còn tưởng hôm nay anh không tới chứ.”
“Thẩm Trạm, đã bao lâu rồi anh chưa tới đây?”
Những lời trêu chọc liên tiếp thể hiện sự chào đón nhiệt tình của mọi người, ly rượu đầy được đưa đến gần, Thẩm Trạm nhận lấy. Trước khi uống, anh còn nói: “Chỉ uống hai ly, đừng rủ rê.”
“Hai ly? Anh không biết xấu hổ khi nói vậy sao?”
Sau đó có người khác chuyển thuốc lá sang.
Thẩm Trạm nhận lấy không từ chối, nhưng cũng không hút.
Bạn tốt nhận thấy anh khác hồi trước, sôi nổi bàn luận: “Anh Trạm, tại sao gần đây anh ngày càng ngoan thế?”
“Con mắt nào của cậu thấy tôi ngoan?” Thẩm Trạm nâng ly rượu lên, cười nhạt.
Người bạn chỉ vào hai mắt: “Cả hai mắt thấy hết, không chỉ em mà tất cả mọi người ở đây đều thấy đó.”
Ai cũng rất tinh mắt, Cảnh Hành lập tức bổ sung nói chen vào: “Chắc các cậu chưa biết nhỉ? Bây giờ anh Trạm của chúng ta là người đã có gia đình rồi, không giống đám người ‘quý tộc’ chúng ta đâu.”
“Cảnh Hành, cậu sai nữa rồi, cậu là quý tộc độc thân, còn bọn tôi không phải.” Như để chứng tỏ lời này đúng, hai ba người ngồi gần đó đều lần lượt gật gật đầu.
Chàng trai mặc áo phông sành điệu lên tiếng trước: “Mấy hôm trước tôi mới có bạn gái đó.”
Người đàn ông đầu đinh nhấc tay để lộ nhẫn đính hôn trên ngón giữa: “Tôi có vợ sắp cưới rồi.”
Người đàn ông mặc vest đẩy mắt kính: “Ngại quá, đang chuẩn bị mời mọi người tới dự đám cưới, vài ngày nữa thiệp mời sẽ được gửi đến tay mọi người.”
Khoảnh khắc biết được sự thật, Cảnh Hành như bị ngàn mũi tên xuyên qua tim, cậu đấm ngực giậm chân.
Chó độc thân chỉ có mỗi mình.
Chủ đề nói chuyện của mọi người đổi từ việc này sang việc khác.
“Ngôn Tư Niên sắp về rồi nhỉ?”
“Nghe nói vậy, gần tới sinh nhật của cậu ấy rồi mà, chắc chắn sẽ về.”
“Sinh nhật của cậu ấy mà còn nhớ rõ như thế, người anh em à, cậu có vấn đề đấy.”
“Cút cút cút! Nghĩ gì vậy? Tôi chỉ nhớ sinh nhật của Ngôn Tư Mộ thôi, năm nay tôi quyết định sẽ tỏ tình với cô ấy.”
Mạng lưới quan hệ xã hội trong một thành phố, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đi đâu cũng quen biết nhau.
Thẩm Trạm nghe họ nhắc tới Ngôn Tư Mộ, run run mí mắt, gần đây số lần cái tên này vang lên bên tai anh cực kỳ thường xuyên. Còn Ngôn Tư Niên, hai năm trước đã nghĩ kế cho anh cố gắng theo đuổi người ấy, tới giờ cũng xem như một nửa quân sư của anh, về tình về lý anh nên chuẩn bị quà.
Dựa theo lệ thường, mỗi lần có nhu cầu tặng quà thì anh luôn vào nhóm xin link, hoặc địa chỉ trang web cửa hàng, hay có thể là thông tin liên hệ riêng.
Nhưng rồi anh thấy không ổn lắm.
Đến lúc đó mọi người sẽ biết anh tặng gì, rất xấu hổ.
Anh suy đi nghĩ lại, chắc chắn sinh nhật Ngôn Tư Mộ sẽ mời người nào đó tham dự, anh vẫn nên về nhà tham khảo ý kiến người ấy hơn.
Thẩm Trạm hạ quyết tâm, vắt chéo hai chân thả lỏng người, tựa lưng vào ghế.
“Anh Trạm, có phải gần đây em Kiều nghiêm khắc quá nên anh không dám uống nhiều rượu không?”
“Vớ vẩn.” Thẩm Trạm không chịu thừa nhận: “Em ấy có thể quản tôi được sao? Từ trước đến nay, tôi luôn là người quyết định trong nhà, cậu không biết à?”
Cảnh Hành nhếch môi: “Anh Trạm, là đàn ông, chúng ta vẫn nên thành thật.”
Còn chưa uống được mấy ly, tại sao lại say rồi? Cũng hay cho anh dám mạnh miệng thốt ra.
“Tôi không thành thật?” Thẩm Trạm nhướn mày: “Được rồi, người không có bạn gái như cậu không hiểu đâu, có nói bao nhiêu cũng chẳng hiểu.”
Cậu từng gặp nhiều người nói phét, nhưng chưa bao giờ thấy ai khoác lác một cách hiên ngang còn kiên quyết như anh. Cảnh Hành càng muốn đối nghịch: “Em sẽ quay video lại rồi mách lẻo với em Kiều.”
“Cảnh Hành, cậu dở rồi.” Thẩm Trạm nâng ly rượu lên, hất cằm như không hề quan tâm lời uy hiếp của cậu, trông anh kiêu ngạo lắm: “Lớn già đầu rồi mà còn chơi trò mách lẻo, có phải trẻ con không?”
“Phương pháp không phụ thuộc vào tuổi tác, miễn là có hiệu quả.” Cảnh Hành không hề bị đánh lừa bởi chiêu khích tướng của anh. Cậu lôi điện thoại ra, chỉ thấy người kia nhanh chóng cất ly rượu đi, buông chân đang vắt chéo, tạo cảm giác như ngồi uống trà trong quán bar.
“Chậc chậc chậc.” Cảnh Hành phe phẩy điện thoại tặc lưỡi.
Vì ngày nào Vân Kiều cũng về nhà, nên Thẩm Trạm - trước đây thường coi nhà như khách sạn dừng chân - đã trở thành một người đàn ông của gia đình. Ngoài việc phải ra ngoài dự các buổi tiệc và quản lý câu lạc bộ, anh đã quen làm việc ở nhà, vào thời gian rảnh anh sẽ lái xe đến trường đón bạn gái tan học.
Quá trình thay đổi đáng kinh ngạc này khiến mọi người cười rộ hồi lâu.
Mọi người lại thay đổi chủ đề, một số người ngồi đối diện nhau bắt đầu bàn chuyện làm ăn.
Tiếng chuông đặc biệt từ điện thoại đột ngột vang lên, Thẩm Trạm mở màn hình ra nhìn, anh nâng ly rượu lên, uống hết phần còn lại: “Trong nhà có ít chuyện, tôi về trước đây.”
“Chuyện gì thế? Cười hớn hở quá nhỉ.”
Người đàn ông vắt áo khoác lên khuỷu tay, tạm dừng một chút, giọng điệu có vẻ bất đắc dĩ: “Bạn gái dính người quá, hết cách rồi, em ấy không thấy tôi một lúc thì sẽ ầm ĩ ấy mà.”
Cảnh Hành vuốt ngực: “Ọe ~”
Mọi người không hề ngạc nhiên trước việc anh thể hiện tình cảm, dù sao kể từ khi Thẩm Trạm bắt đầu yêu đương, vòng bạn bè chưa bao giờ yên tĩnh.
Ban đầu mọi người cho rằng anh hào hứng vì đây là mối tình đầu, kết quả, về sau anh không những không mất đi nồng nhiệt mà còn thắm thiết hơn. Đã gần hai năm trôi qua, Thẩm Trạm vẫn đối xử với bạn gái như thuở mới yêu.
Từ ngạc nhiên đến quen dần, ai cũng bừng tỉnh nhận ra, anh không yêu sớm không phải vì anh quá tự cao*, mà do anh là một kẻ si tình.
*Gốc là 颗和尚心 (Viên hòa thượng tâm): dùng để chỉ tính tự cao, tự đại, tự mãn của một người khi người đó cho rằng mình quan trọng và đáng kính hơn người khác mà không có lý do hay căn cứ xác thực.
Có người lớn tiếng trêu chọc: “Thẩm Trạm, anh nói mình là ‘nóc nhà’ mà?”
Thẩm Trạm giơ tay vẫy vẫy về phía sau.
Đằng sau liên tục truyền đến tiếng cười nhạo, anh ngoảnh mặt làm ngơ.
-
Khi anh về đến nhà, chú Liễu và dì Triệu đã tan làm.
Một năm trước, sau khi kết thúc kỳ nghỉ Quốc khánh, hai người đã chính thức sống chung với nhau. Trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, những cặp đôi trẻ cần không gian tự do riêng tư hơn, nên Thẩm Trạm đã thuê một căn hộ gần đó cho dì Triệu và chú Liễu. Bây giờ, cứ vào ban ngày họ sẽ tới dọn dẹp lo liệu việc nhà, buổi tối nấu xong cơm tối họ sẽ về căn hộ nghỉ ngơi, cả chủ lẫn người làm đều rất hài lòng.
Phòng khách sáng sủa rộng rãi, Vân Kiều ngồi khoanh chân trên sô pha, đặt laptop lên đùi, cô còn để iPad lên bàn nói chuyện video với người khác.
“Thiểu Thiểu, tớ đã phác thảo sơ bộ ý tưởng theo yêu cầu của cậu, cậu xem thử nhé.” Vân Kiều gửi tài liệu và một số hình ảnh cho Ngôn Tư Mộ.
“Tớ thấy ổn phết, Kiều Kiều, cậu giỏi quá, hoàn toàn hiểu được ý tớ!” Ngôn Tư Mộ rất dễ nói chuyện, không ngần ngại khen ngợi.
Thiểu Thiểu, Kiều Kiều, hai biệt danh có cách phát âm gần giống nhau được gọi qua gọi lại, Thẩm Trạm nghe thấy thì đau tai.
Trong một năm qua, Vân Kiều và Ngôn Tư Mộ rất thân thiết, lý do lại càng không giống người thường.
Người khác gặp chị em hợp cạ thì hẹn dạo phố xem phim, không có việc gì thì ngồi uống trà chiều cùng nhau, tán gẫu rồi giới thiệu sản phẩm tốt các kiểu.
Nhưng hai cô gái này khác hẳn, mỗi lần nói chuyện đều chứa “hàm lượng vàng” rất cao.
Ngôn Tư Mộ như một nhà phân phối bất động sản, luôn có những căn nhà chưa hoàn thiện đang đợi được trang trí.
Vân Kiều đam mê thiết kế, thường xuyên mạnh dạn thử nghiệm nhiều phong cách khác nhau.
Cả hai ăn nhịp với nhau vô cùng.
Vân Kiều từng lo lắng kho bạc be bé của mình sẽ nhỏ lại, nhưng trên thực tế, nó đã bắt đầu tăng lên.
“Khụ.” Thẩm Trạm chắp tay sau lưng lướt ngang qua bàn trà, không thấy Vân Kiều phản ứng, anh tiếp tục hắng giọng lớn hơn: “Khụ khụ!”
“Ủa, sao anh về rồi?” Cuối cùng người đang đắm chìm trong công việc đã phát hiện ra sự tồn tại của anh.
Thẩm Trạm đứng chắp tay, nhìn từ trên cao xuống: “Em gọi anh về mà?”
Vân Kiều chậm rãi lắc đầu: “Em chỉ hỏi khi nào anh về thôi.”
Có bắt anh về nhà ngay đâu.
“Tại em không nói rõ.” Thẩm Trạm đâu thèm để ý, có khi chơi xấu như thủ lĩnh sơn tặc trong phim truyền hình, trông rất kiêu ngạo: “Thôi kệ, chúng ta đã ở đây hết rồi.”
Thái độ mà anh thể hiện quả thực đang chỉ rõ với cô: Anh đang đứng trước mặt em đó, em mau mau chú ý đến anh đi.
Hình ảnh tưởng tượng lóe lên trong đầu, Vân Kiều buồn cười vẫy vẫy tay với anh: “Anh qua đây.”
Chỉ trong chớp mắt, người đàn ông vốn đang đứng thẳng đã ngồi sát bên cạnh cô. Tuy nhiên, anh còn chưa kịp nói gì, Vân Kiều đã đẩy laptop đến trước mặt anh: “Thiết kế mới của em thế nào?”
Thẩm Trạm lười biếng liếc nhìn: “Sao anh hiểu được chuyên môn của các em.”
“Nhưng mỗi lần nghiêm túc xem, anh luôn đưa ra ý kiến rất đúng trọng tâm.” Cô cảm thấy Thẩm Trạm cứ như đang sở hữu một đôi hỏa nhãn kim tinh. Anh không phải người có chuyên môn, nhưng lần nào cũng có thể chỉ ra vấn đề bằng góc nhìn tinh tế độc đáo của mình. Thế nên vào mỗi đợt thiết kế, cô sẽ nhờ anh đưa ra những lời nhận xét sắc bén.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Uầy, anh chỉ tính toán số liệu thôi, chứ không hề hiểu về việc kết hợp mà hai người quan tâm.”
Còn nhớ rõ lần đầu tiên Vân Kiều chính thức đảm nhiệm việc thiết kế, cô chỉ ước mình có thể dùng hết hai mươi tư tiếng một ngày, trước hay sau khi ngủ đều nghĩ về nó, nhiều khi nửa đêm cô còn bừng tỉnh cầm điện thoại lên.
Nếu thấy Vân Kiều nhìn laptop một thời gian dài, anh sẽ tới ngồi cạnh.
Anh hỏi cô điều gì, cô sẽ kiên nhẫn trả lời, đôi khi một gợi ý bất ngờ có thể kích thích óc sáng tạo của cô.
Sau đó mọi việc đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Ban đầu Thẩm Trạm không cam tâm làm một công cụ hình người, khi ấy Vân Kiều sẽ sử dụng tuyệt chiêu: Cô chỉ cần mở to đôi mắt chăm chú nhìn anh, ngón tay trắng nõn quấn quanh ngón tay anh, cô nhẹ nhàng lắc lắc, lặng lẽ làm nũng, lần nào cũng hiệu quả.
Còn người đàn ông không muốn bị mất mặt trước vợ nên đã chủ động trau dồi kiến thức.
Nếu để anh làm thiết kế nội thất, chắc chắn sẽ không đủ khả năng. Nhưng lúc vốn hiểu biết tăng lên, đôi khi sẽ giúp anh được hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ từ bạn gái, may mắn hơn, còn có cơ hội được tặng kèm một nụ hôn lên má nữa, đủ để anh vui nửa ngày rồi. Anh tiếp tục học tập như được tiêm máu gà, cứ lặp đi lặp lại cho tới bây giờ.
“Anh có xem không?” Vân Kiều ôm laptop hỏi lần nữa.
“Không.” Anh quật cường lắc đầu, tỏ ý từ chối.
Nhiều khi nhìn anh, Vân Kiều thấy anh không phải là một người đàn ông trưởng thành chín chắn, mà giống một thiếu niên đang ở thời kỳ nổi loạn, hệt như một đứa trẻ. Vân Kiều bất đắc dĩ thở dài, từ tốn nói: “Hôm nay em mang laptop đến phòng làm việc thức đêm, anh về phòng ngủ trước đi.”
“Hả?” Thẩm Trạm bỗng mở to mắt, nhìn cô, như cười như không.
Uy hiếp ngược lại à? Hay lắm.
Một tiếng sau, trên ghế sô pha, đôi tình nhân ngồi thảo luận như đang họp với đồng nghiệp trong công ty.
Vân Kiều cầm con chuột gật gật đầu: “Em cũng nghĩ thế.”
Cô quay người, thuận tay nhặt gối đặt trên đầu gối, rồi để iPad lên đó, tiếp tục làm việc.
“Không có gì à?” Giọng nói không thể tin nổi của anh vang lên bên cạnh, Vân Kiều nghiêm túc nhìn qua: “Anh còn có ý kiến gì hả?”
“…”
Công cụ hình người cũng chỉ có thế.
Anh tặc lưỡi lên án: “Qua cầu rút ván.”
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng oán trách bất mãn của người đàn ông, Vân Kiều ngừng gõ bàn phím, quay đầu nhìn anh. Người đàn ông bên cạnh đang khoanh tay ngồi trên sô pha, hơi ngẩng đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô di chuyển chuột đến góc dưới bên trái, sau khi nhấp vài lần, cô đóng laptop rồi để lên bàn trà.
Cô lặng lẽ chuyển hướng, chống hai tay xuống, sô pha mềm mại thoải mái lún xuống theo đường cong của nắm tay. Yết hầu hấp dẫn của người đàn ông trong tầm mắt, khi Vân Kiều nghiêng người về phía trước, cô gần như chạm vào cánh tay anh.
Đôi môi mềm mại ấm áp chạm nhẹ vào cổ anh, người đàn ông bị kích thích mở mắt ngay tức khắc, cánh tay dài của anh ôm chặt vòng eo thon nhỏ, anh kéo cô vào lòng.
“Không làm nữa?”
Cô không đáp, dùng hành động trả lời anh.
Người đàn ông ghé sát tai cô, dời bàn tay từ eo lên phía trên: “Vậy đến lượt anh làm.”
Cơ thể bị giam chặt, Vân Kiều quay đầu nhìn vật gì đó ở đằng sau: “Điện thoại…”
“Buổi tối nên nghỉ ngơi sớm một chút, điện thoại gì nữa.” Giọng điệu của anh nghiêm túc như lão học cứu*, động tác tay thì không hề dừng lại.
*Lão học cứu 老学究: xuất phát từ chế độ khoa cử thời Đường, về sau “học cứu” là mĩ xưng chỉ thư sinh được sử dụng rộng rãi trong dân gian. Theo sự biến thiên về ý nghĩa của từ, “học cứu” cũng dần sản sinh ý nghĩa chê bai, mọi người bắt đầu gọi những người đọc sách cổ mà không“tiêu hoá” là “lão học cứu”, cũng chỉ những người có học mà hủ lậu thiển cận thích khoe khoang.
“…” Người trong lòng mấp máy môi, nhưng cuối cùng không nói thêm lời nào, nếu không lát nữa người chịu khổ vẫn là cô thôi.
Nghỉ ngơi trong miệng Thẩm Trạm dĩ nhiên không giống bình thường.
Dây áo trên vai cô không biết bị kéo xuống từ khi nào, anh bế cô di chuyển từ ghế sô pha lên phòng ngủ lầu trên, hai chân cô hoàn toàn không chạm đất.
Mùi hương quen thuộc đánh úp, bao trùm toàn thân, căn phòng tràn ngập hơi ấm, cả hai “chiến đấu” đến khi khắp người ướt đẫm mồ hôi, cô mới được anh bế vào phòng tắm.
Vân Kiều mệt mỏi không mở nổi mắt: “Ngày mai nhớ cầm điện thoại lên cho em.”
“Lúc này rồi mà em vẫn còn sức nhớ tới điện thoại?”
“Sẽ có người gọi.” Cô nằm mềm oặt trong lòng anh, cánh tay trắng nõn vòng qua cổ anh, giọng mũi ngái ngủ.
Hơi thở nhẹ nhàng phả bên tai, Thẩm Trạm không tỏ vẻ không đứng đắn nữa, anh hạ thấp giọng khiến người ta vừa mê muội vừa an tâm: “Ừm, sẽ lấy giúp em, ngủ đi.”
Anh nhấc khăn tắm lau khô những giọt nước ẩm ướt trên lưng cô, mãi đến rạng sáng, anh mới chìm vào giấc ngủ.
*
Ngôn Tư Mộ hẹn cô đi khảo sát thực địa, tới gần trưa mới chờ được điện thoại gọi tới, cô nghe thấy tiếng chuông, vươn tay ra lấy rồi đặt bên tai.
Cô chỉ nói mấy câu, Thẩm Trạm luôn cầm điện thoại cho cô.
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Vân Kiều ỉu xìu nhắm mắt: “Em không muốn ra ngoài.”
“Em có thể bảo cô ấy lùi lịch lại.”
“Không được, hôm qua em đã hứa rồi.” Cô lập tức xoay người ngồi dậy.
“Được rồi.” Anh biết cô luôn giữ lời hứa trong một số việc, Thẩm Trạm không hề khuyên: “Anh để quần áo em mặc hôm nay trên giá bên cạnh, kem đánh răng đã lấy sẵn cho em, ăn cơm xong thì anh sẽ chở em đi.”
Thẩm Trạm lái xe đưa cô tới điểm hẹn, hai người vẫy tay chào tạm biệt.
“Buổi chiều đón em qua chỗ bác sĩ Phí.”
“OK.”
Hai người đã thân quen lâu rồi, họ luôn thẳng thắn không cần vòng vo.
Vân Kiều tới đúng giờ, Ngôn Tư Mộ cũng vừa đến không lâu. Ban đầu hai người rất tập trung thảo luận, về sau Vân Kiều ngáp lên ngáp xuống, Ngôn Tư Mộ xấu hổ không dám giữ người: “Tối qua cậu thức khuya để kịp thiết kế à?”
Nghĩ đến thái độ nghiêm túc trong công việc và học tập của Vân Kiều, Ngôn Tư Mộ với tư cách là người hợp tác rất quan tâm: “Kiều Kiều, đừng làm việc quá sức, tớ không vội đâu, cứ thong thả thôi.”
“Ừm…” Vân Kiều vỗ nhẹ mặt, xoa xoa tay, đỏ bừng tai, thật ra cô không dám mở miệng để sửa lại sự thật, đành thuận theo lời bạn thân: “Ừm, tớ biết rồi.”
Ngôn Tư Mộ giơ hai tay lên trên đầu, vươn vai: “À, tuần sau là sinh nhật tớ, đến dự nhé.”
“Có thể dẫn người nhà theo không?”
“Được chứ.” Ngôn Tư Mộ nghịch ngợm nháy mắt, ngầm có ý trêu ghẹo: “Tình cảm của hai người tốt thật.”
“Ồ, thế bây giờ cậu sao rồi?” Trước mặt cô bạn lận đận đường tình duyên, cô cố gắng tránh đề cập về chủ đề tình yêu, nhưng cô nhớ ra gần đây rất ít khi thấy Ngôn Tư Mộ nhắc tới người nọ.
Ngôn Tư Mộ im lặng, rồi chậm rãi nói: “Một lần cuối cùng.”
“Hả?” Bốn từ không đầu không đuôi khiến Vân Kiều khó hiểu.
“Vào ngày sinh nhật, tớ nhất định sẽ kiên trì một lần cuối cùng.” Ngôn Tư Mộ chắp hai tay sau lưng, đá đá mũi chân, cụp mắt, rồi cô ấy bỗng ngẩng đầu cười với cô: “Nếu lần này không được thì xem như kết thúc.”
“Tớ vẫn còn trẻ, có vô số lựa chọn, cậu không biết đâu, người theo đuổi tớ phải xếp hàng từ đầu đường tới cuối phố đấy.”
“Ừ!” Vân Kiều đồng ý với suy nghĩ của cô ấy: “Nhất định phải ở bên cạnh người mình thích.”
Ngôn Tư Mộ cười tươi: “Sao bây giờ thành cậu giảng giải cho tớ rồi?”
Còn nhớ lúc mới quen, Vân Kiều còn không phân biệt được mình có thích không.
Vân Kiều vô thức chạm vào chiếc vòng vàng trên cổ tay, cô cụp mắt, hơi cong khóe miệng: “Ắt hẳn vì tớ đã cảm nhận được tình yêu rồi.”
Cảm giác vừa yêu vừa được yêu mới tuyệt vời làm sao.
Xe của Thẩm Trạm đến đúng giờ, cô tạm biệt Ngôn Tư Mộ.
Suốt một năm nay, cô vẫn liên tục điều trị tâm lý, cánh cửa phòng khám của bác sĩ Phí sắp bị họ đạp vỡ.
“Gần đây có cảm giác thế nào?”
“Khả năng đồng cảm tốt hơn trước kia, tôi cũng nhớ lại một số chuyện của Kiều Kiều, như thể mình đã tự trải qua đoạn ký ức ấy.”
“Tôi nói với cô từ lâu rồi, cô không bị tâm thần phân liệt, Kiều Kiều không thể biến thành cô, chuyện cô ấy làm vốn là chuyện cô làm.” Đó chỉ là một cách trốn tránh lựa chọn trong lòng Vân Kiều, cô không thể biến thành một người khác để sống tiếp. Khi cô muốn hợp nhất cả hai, tất nhiên người “biến mất” chỉ có Kiều Kiều, không còn lựa chọn nào khác.
Một năm trước, sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Vân Kiều đã hôn mê ba ngày ba đêm, dường như cô đã trải qua một lần sinh tử trong ý thức của mình. Sau khi tỉnh dậy, cô không cần phải tách ý thức của Kiều Kiều ra để thể hiện cảm xúc nữa. Trước đây, tất cả những gì cô từng giữ kín trong lòng hầu như chỉ là nỗi đau, nhưng bây giờ cô đã học được cách cảm nhận niềm vui.
“Tôi chỉ lo, về sau có khả năng xuất hiện tình trạng này nữa không?”
“Có anh ấy ở bên cô, chắc rất khó để buồn bã nhỉ?”
Vấn đề tâm lý nằm ở suy nghĩ lẫn cảm xúc trong lòng, đối với Vân Kiều, một người thiếu thốn tình cảm và niềm hạnh phúc, Thẩm Trạm chính là liều thuốc chữa lành thực sự của cô.
Bác sĩ và bệnh nhân tâm sự gần hai tiếng đồng hồ, khi mở cửa ra, họ thấy Thẩm Trạm đang dựa vào tường.
Mỗi lần Vân Kiều tới bệnh viện, dù Thẩm Trạm đợi ở ngoài lâu thế nào, anh cũng không bao giờ chơi điện thoại giết thời gian, anh luôn nhìn cô đầu tiên: “Hôm nay có thu hoạch gì mới không?”
“Trò chuyện với bác sĩ Phí rất vui, có tính không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Vân Tiểu Kiều, anh khuyên em nên cẩn thận trong cách dùng từ.”
Anh ghen tuông, cô cười trộm.
Thẩm Trạm khoác vai cô, kéo cô đến cạnh mình: “Không phải sắp tới sinh nhật hai anh em nhà họ Ngôn rồi à? Nếu em mua quà cho bạn, vậy thuận tiện chọn giúp anh thứ gì đó thích hợp để tặng nhé.”
“Anh muốn tặng cho Ngôn Tư Mộ?”
“Là Ngôn Tư Niên!” Anh nhấn mạnh.
Ngôn Tư Mộ và anh trai Ngôn Tư Niên là sinh đôi, sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, tiệc sinh nhật của hai anh em khiêm tốn, nhưng thiết kế bố trí bên trong rất tỉ mỉ.
Khách tới đây mang theo những món quà giá trị cao, còn có người nhân cơ hội tỏ tình.
Sau khi ứng phó qua loa, Ngôn Tư Mộ bắt gặp Vân Kiều đúng lúc đi ngang qua, cô ấy lập tức kéo cô trốn vào phòng nghỉ riêng.
“Vậy có ổn không?” Một trong những nhân vật chính của tiệc sinh nhật cứ trốn đi như thế.
“Anh trai tớ sẽ giải quyết.”
“Thật ra hôm nay tớ không mời nhiều người.” Ngôn Tư Mộ lấy hai chai rượu từ trong ngăn tủ ra, đặt lên bàn, cô ấy nói: “Tớ nghĩ rồi, nếu anh trai tớ đã đến, tớ phải dành nhiều thời gian hơn cho bản thân.”
“Đây là rượu trái cây, thơm thơm ngọt ngọt, thử không?”
“Được.”
Bình thường Vân Kiều không uống rượu, nhưng cô cực kỳ thích hương vị của các loại rượu trái cây ngọt ngào. Thỉnh thoảng cô sẽ mua vài chai để ở nhà, nếu một ngày chỉ còn một chai mà lọt vào bụng Thẩm Trạm thì cô sẽ không vui.
Thẩm Trạm bảo cô keo kiệt.
Ban đầu, hai người ngồi trên ghế, vừa nhâm nhi vừa tán gẫu, trông rất đoan trang. Sau đó không biết tại sao cả hai không để ý hình tượng nữa, đến khi Thẩm Trạm và Ngôn Tư Niên tới tìm người, chỉ thấy hai cô bé ngồi khoanh chân dưới đất, cả căn phòng tràn ngập hương rượu ngọt ngào.
“Vân Tiểu Kiều, em không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, trốn uống rượu ở đây à?”
Vân Kiều uống rượu xong, đầu hơi choáng váng, cô vỗ vỗ trán: “Xin lỗi anh, em không nghe thấy.”
Thẩm Trạm hừ một tiếng, lười so đo với cô: “Về nhà nhé?”
“Về thôi.” Nghe thấy về nhà, Vân Kiều gần như vươn tay muốn đi theo phản xạ.
Thẩm Trạm kéo người đứng dậy, thuận tay nhặt chiếc túi cô đặt trên bàn lên.
Vân Kiều chủ động ôm lấy anh, khi cô ngước mắt nhìn mới chú ý tới người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt Ngôn Tư Mộ.
Trong bộ vest trắng được cắt may vừa vặn kết hợp với cà vạt màu xanh, nhìn anh ấy không hề có vẻ nghiêm túc xa cách, mà toát lên khí chất lịch lãm ấm áp, giống hệt một bức tranh được tạo nên từ hai gam màu xanh và trắng.
Không phải Trần Mặc, Vân Kiều đã đoán được đại khái anh ấy là ai. Cô quay đầu nói lời tạm biệt với Ngôn Tư Mộ rồi rời đi cùng Thẩm Trạm.
Mới ra khỏi cửa, chưa được mấy bước, Vân Kiều sực nhớ ra: “Em quên cầm điện thoại rồi.”
Vừa rồi cứ nghĩ đồ đạc của Vân Kiều ở trong túi hết, nên Thẩm Trạm mới cầm theo mà không kiểm tra, anh đưa tay vào túi, phát hiện không có trong đó thật.
Cả hai quay về đường cũ, cửa phòng khép hờ, người ở bên trong vẫn chưa đi ra.
“Anh ấy thật sự không tới.” Giọng Ngôn Tư Mộ nức nở.
“Thiểu Thiểu, đừng khóc.” Ngôn Tư Niên quỳ một gối trước mặt em gái, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Chúng ta không thích cậu ta nữa, nhé?”
Tiếng khóc yếu dần, chỉ loáng thoáng nghe thấy giọng nói khàn khàn của cô gái bên trong: “Dạ.”
Bầu không khí trong phòng lạ lùng, hai người đứng bên ngoài một lúc mới gõ cửa vào lấy đồ của mình.
Vô tình nghe được câu chuyện khiến bầu không khí trở nên nặng nề, Thẩm Trạm dẫn Vân Kiều đi một đoạn đường, cô đột nhiên hỏi một câu mà năm nào cũng lặp đi lặp lại: “Thẩm Trạm, chúng ta sẽ mãi bên nhau chứ?”
“Chỉ cần em vẫn cần anh.” Đáp án của anh chưa từng thay đổi.
“Vậy anh đang bất lợi à, chẳng phải nếu em muốn thì tiếp tục, còn không cần thì thôi sao?”
“Em thử buông tay xem.” Anh ngang ngược tuyên bố chủ quyền, đánh úp lên mặt cô.
Vân Kiều nắm cổ tay anh: “Em không muốn đi, chân đau.”
Hôm nay cô đeo giày cao gót, thật ra chưa đi được mấy bước, nhưng cô vừa nhõng nhẽo, Thẩm Trạm đã đầu hàng, lập tức khom lưng.
Vân Kiều tự nhiên thuần thục vươn tay vòng qua cổ anh, trèo lên lưng anh. Thẩm Trạm nhẹ nhàng đứng dậy, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của anh vững vàng nâng hai chân cô lên ngang eo rồi giữ chặt.
“Thẩm Trạm.” Chẳng bao lâu sau, Vân Kiều nằm sấp trên lưng anh bắt đầu làm xằng làm bậy, hai tay đồng thời nhéo tai anh: “Anh có nghe lời em không?”
“Vân Tiểu Kiều, em buông tay ra cho anh!”
“Không.”
“Đừng làm nũng với anh, anh không chịu thua đâu.”
“Phù ~” Vân Kiều nghiêng đầu thổi hơi vào cổ anh, Thẩm Trạm tê dại khắp người, dường như cột sống cũng trở nên mềm nhũn.
“Vân Tiểu Kiều, anh cảnh cáo em, tốt nhất bây giờ em đừng trêu chọc anh.”
“Anh dám lớn tiếng với em.”
“Anh đang giải thích cho em hiểu.”
“Em không muốn nghe.”
“Em lịch sự được không?” Thẩm Trạm cười khẽ, cố ý xốc lên một chút.
Vân Kiều nhéo tai anh, cố gắng nói cho anh biết thế nào gọi là “lịch sự”.
Thẩm Trạm từ bỏ đấu tranh.
Từ khi bước vào phòng nghỉ, ngửi thấy mùi rượu quanh người Vân Kiều, anh đã hiểu, tối nay mình nhất định sẽ phải chịu khổ.
Về đêm, đường phố cách xa khu đô thị sầm uất vô cùng yên tĩnh, thi thoảng mới có vài người đi ngang qua, cỏ cây ven đường đung đưa, từng làn gió hòa vào tiếng thì thầm của đôi tình nhân: “Nói anh nghe một bí mật.”
“Ừm hửm?”
“Hôm nay em…” Cô kéo dài âm cuối để tăng thêm cảm giác chờ đợi thần bí, sau đó cúi đầu hôn lên cổ anh: “Yêu anh nhiều hơn một chút.”
“Chỉ nhiều hơn một chút thôi sao?” Anh không thỏa mãn.
“Nhiều hơn hôm qua rồi.” Mỗi ngày nhiều thêm một chút, luôn có chỗ để phát triển hơn nữa.
“Được rồi, anh miễn cưỡng chấp nhận đáp án này vậy.” Chàng trai nói như thế thôi nhưng thật ra rất thích, anh nhoẻn miệng cười.
Cô gái say rượu mất vẻ điềm tĩnh thường ngày, bắt đầu để ý các chuyện vụn vặt: “Sao anh không hiểu tí gì về lãng mạn vậy?”
Chỉ cần mở miệng thì sẽ phá hủy bầu không khí, tiếc thay cho một khuôn mặt điển trai.
“Bây giờ em bắt đầu chê anh ư? Dạo trước anh tỏ tình với em không lãng mạn sao?” Anh quả quyết đưa ra chứng cứ: “Còn lúc anh dẫn em ra ngoài chơi nữa, không lãng mạn à?”
Vân Kiều mím môi phản bác: “Chuyện đã lâu lắm rồi.”
“Muốn lãng mạn mới, thế chi bằng em hãy suy nghĩ đến việc kết hôn với anh sớm chút đi, anh chắc chắn sẽ chuẩn bị một nghi thức cầu hôn hết sức lãng mạn đấy.” Tựa như đang trao đổi lời hứa, anh có thể hùng hồn, tự tin nói vậy mà không gây hiểu lầm về tấm chân tình của mình.
“Kết hôn…” Lặp đi lặp lại, Vân Kiều chợt nhận ra: “Không, không, em còn phải tốt nghiệp, sao có thể lấy chồng được.”
Cuộc nói chuyện kỳ quái này khiến người qua đường không nhịn được, họ liên tục nhìn đăm đăm vào hai người. Anh giữ đùi cô, xốc lên hai lần, Thẩm Trạm nhắc nhở cô chú ý cách dùng từ: “Ai không biết còn tưởng anh đang dụ dỗ nữ sinh đấy.”
“Em vốn là nữ sinh mà.” Nữ sinh đại học nói: “Chẳng qua em đã tới tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật thôi.”
“Lời này của em sẽ khiến anh hiểu lầm em đang ám chỉ đó.”
Cô không trả lời thẳng: “Muốn kết hôn, sao anh không lấy video ra để em thực hiện lời hứa?”
Người đang đi bỗng dừng bước: “Em nhớ ra rồi?”
“Đúng vậy.”
“Từ khi nào?”
“Lần trước đến chỗ bác sĩ Phí, em đã nhớ ra gần hết.” Nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để mở lời.
“Sau này còn muốn trốn tránh không?”
Cô lắc đầu.
Rồi cô nhớ ra Thẩm Trạm không nhìn được phía này, bèn bổ sung: “Không đâu.”
Thẩm Trạm hớn hở: “Đáng lẽ phải nhận ra từ sớm.”
“Sao anh không kinh ngạc chút nào thế?”
“Anh ở bên cạnh em hằng ngày, sao em giấu anh được?”Anh có thể không để ý chuyện khác, nhưng anh luôn quan tâm tới từng hành vi và thái độ của Vân Kiều.
“Ừm, khi đó bệnh của em thật sự rất nghiêm trọng.”
Mọi người cho rằng cô đang từng bước chữa lành, nhưng thật ra phòng tuyến tâm lý của cô tràn ngập nguy hiểm. Thậm chí cô còn nghĩ, trong tình trạng như vậy, mình sẽ hoàn toàn không có cách nào sống tiếp như bình thường được nữa.
“Thế nên?”
“Thế nên…” Vân Kiều giơ tay chạm vào anh lần nữa, nghiêng cổ thổi hơi bên tai anh, chậm rãi nói từng câu từng từ rất rõ ràng.
Cô chợt cảm thấy toàn thân người đàn ông cứng đờ, ngay sau đó anh vừa hưng phấn vừa run rẩy nói: “Lấy điện thoại ra giúp anh, gọi điện cho mẹ anh đi.”
“Để làm gì?”
“Lấy, sổ, hộ, khẩu!” Anh không hề che giấu, bộc lộ cảm xúc trào dâng của mình, vội vã muốn tuyên bố tin tốt này với toàn thế giới.
Vân Kiều nhớ một năm trước ở chân núi, nếu không phải không có tín hiệu, chắc hẳn anh đã gọi được cuộc điện thoại kia.
“Về nhà rồi gọi.”
“Nghe em hết.” Người đàn ông vui mừng như điên lập tức chạy về phía trước, gần như muốn bay lên.
Cô gái nằm trên lưng anh cũng không nhịn được mà cười run vai, cô suy nghĩ, mình có nên nhắc nhở chàng trai đã mất năng lực nhận thức này rằng lái ô tô sẽ nhanh hơn đi bộ không.
“Thẩm Trạm.”
“Anh đây.”
Vầng trăng leo lên ngọn cây, rải những tia sáng từ trên xuống. Cô rút tay về, vùi đầu vào cổ anh, rồi nhích đến gần hơn, những lời thường ngày xấu hổ không dám nói, cô bật thốt ra: “Thương anh nhất.”
Từng ngôi sao ngượng ngùng nép mình trong mây, vầng trăng tròn treo giữa trời, ánh đèn đường kéo dài hình bóng hai người chồng lên nhau lâu thật lâu.
Thương anh nhất.
Anh cũng thế.
/68
|