Đây là lần thứ ba Vân Kiều và Thẩm Trạm đón Tết âm lịch cùng nhau, cũng là kỷ niệm hai năm họ xác nhận quan hệ yêu đương.
Sáng ngày giao thừa, Thẩm Trạm và cô đến nghĩa trang thăm mộ ông nội và ba cô. Dường như Vân Kiều nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đứng trước bia mộ đang dần lớn lên, từ bơ vơ một mình trở thành hai người nắm tay.
Hoàn thành việc cúng bái xong, Vân Kiều ngồi trong xe, xúc động ngắm nhìn khung cảnh xa xăm ngoài cửa sổ: “Thuở nhỏ, mỗi khi đến ngày giỗ ba, em luôn tới sớm.”
“Không sợ à?”
Theo lý thuyết, rất nhiều đứa trẻ sẽ sợ đến một nơi có bầu không khí u ám như vậy.
Vân Kiều lắc đầu rồi gật đầu: “Vẫn sợ, nhưng khi ấy có việc em muốn làm hơn.”
Những năm đầu khi cô đến nhà họ Vân, mỗi lần tới viếng ba mình, cô luôn nán lại nghĩa trang thật lâu, mong có thể chờ được mẹ, sợ mình đi muộn hoặc đi sớm sẽ bỏ lỡ. Đáng tiếc thay, nguyện vọng của cô chưa bao giờ thành hiện thực dù chỉ một lần. Khi lớn lên, cô đã hiểu rõ, người cố tình tránh né sẽ không thể tình cờ gặp nhau.
Thẩm Trạm không muốn phán xét chuyện quá khứ giữa hai mẹ con, anh chỉ quan tâm: “Bây giờ thì sao?”
“Em không nghĩ về điều đó nữa, bà ấy sinh ra em, khi gặp nhau thì đối xử với em tốt lắm. Ai cũng có cuộc sống của riêng mình, sống bình yên không có việc gì là được.” Cũng không thể nói, mẹ sinh ra cô thì buộc phải gắn bó với cô cả đời.
Cô từng oán trách, nhưng sau khi trưởng thành, cô dần không để tâm nữa. Tần Ngọc Sương không cho cô đủ tình thương của mẹ, cô cũng giảm bớt tình cảm của con gái, rất công bằng.
Mỗi khi Vân Kiều nhắc về chuyện cũ, Thẩm Trạm hiếm khi thấy nụ cười của cô, anh gõ nhẹ vào cửa kính xe: “Sớm thôi, em sẽ có hàng đống họ hàng thân thích.”
“Hửm?” Vân Kiều ngẩng đầu.
Anh bật cười, ánh mắt đầy ẩn ý.
Trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, Vân Kiều bỗng nhớ tới một điều quan trọng cần hai người cùng hoàn thành trong Tết âm lịch này.
Mùng một năm mới, cuối cùng cuộc hẹn “gặp người lớn” vốn bị hoãn lại một năm cũng đã đến. Vào ngày Tết, Vân Kiều dậy từ sớm, cực kỳ chú trọng tới phong cách ăn diện và trang điểm của mình.
“Bộ này…” Cô đứng trước gương toàn thân, lẩm bẩm: “Màu trắng nhìn đơn giản quá không nhỉ?”
Vào dịp Tết, mọi người thường mặc đồ màu đỏ để tạo cảm giác vui vẻ. Vân Kiều ngẫm lại, vào lần đầu tiên gặp mặt gia đình bạn trai vào ngày Tết, cô vẫn nên chọn cách ăn mặc khiến bản thân trông hoạt bát hơn. Khi thay sang đồ đỏ, cô lại cảm thấy quá bắt mắt, lo lắng sẽ lấn át chủ nhà*.
*Gốc là 喧宾夺主 (Giọng khách át giọng chủ): chỉ việc ai đó nổi bật quá mức trong một buổi gặp gỡ và sự kiện, làm mất đi vai trò của người chủ nhà hoặc người quan trọng hơn.
Vân Kiều lưỡng lự, chạy về phòng ngủ đánh thức người đàn ông còn đang nằm trên giường: “Thẩm Trạm, mau dậy chọn giúp em.”
Thẩm Trạm: ?
Anh nhìn thời gian, mới tám giờ thôi.
Anh còn đang ngái ngủ, Vân Kiều đã vội vã thúc giục: “Mau đứng lên chọn quần áo cho em.”
Thẩm Trạm lập tức nhíu mày.
Anh bực tức đứng dậy, nhưng không hề nói một câu nặng lời với Vân Kiều, Thẩm Trạm hơi khựng lại rồi dứt khoát xốc chăn xuống giường, anh vừa đi vừa hỏi: “Không phải hôm qua em chọn được rồi sao?”
“Em thấy không ổn lắm.” Cô mắc chứng khó khăn trong việc lựa chọn, ôm cánh tay bạn trai xin giúp đỡ: “Mau giúp em đi mà.”
Vân Kiều không mang nhiều quần áo mới về Ninh Thành, cũng không ưng ý mẫu mã trước kia nên việc lựa chọn trở nên đơn giản hơn, cô chỉ phân vân về màu sắc thôi.
Thẩm Trạm nhìn từ đầu đến cuối tất cả các bộ đồ, chọn chiếc áo len hồng nhạt ngọt ngào mà không quá nhàm chán, nói: “Này đi.”
Vừa đủ giản dị cũng không sáng mấy, màu hồng nhạt làm nổi bật làn da cô, kiểu dáng dài và form vừa vặn tôn lên khí chất của Vân Kiều, hoàn toàn thích hợp với yêu cầu của cô.
Sau khi chọn được trang phục, Vân Kiều bắt đầu trau chuốt lớp trang điểm của mình, lớp trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế và cũng cầu kỳ.
Cô giảm tốc độ để hoàn thiện từng chi tiết, Thẩm Trạm vô thức giơ tay đặt lên vai cô, sợ đụng tới động tác của cô, anh đứng thẳng lưng bảo vệ cánh tay dài của mình: “Đừng lo, anh thích thì không ai phản đối được.”
“Không giống nhau mà.” Phản đối hay không là một chuyện, có để lại ấn tượng tốt với người lớn hay không lại là một chuyện khác.
Thái độ quá nghiêm túc của cô thật sự rất đáng yêu, Thẩm Trạm run run hai vai: “Đến cả lúc thi cũng không thấy em lo lắng như thế.”
“Gặp gỡ người lớn cũng xem như một bài thi đó!” Điều này cực kỳ quan trọng đối với quá trình phát triển sau này của cô và Thẩm Trạm.
Trong lúc chuẩn bị ra ngoài, Vân Kiều liên tục để ý tới thời gian. Cô vốn tưởng rằng Thẩm Trạm sẽ lái xe chở hai người qua đó, đến gần trưa, dưới lầu đột nhiên xuất hiện một chiếc ô tô, là tài xế riêng của nhà họ Thẩm.
Vân Kiều không rõ nguyên nhân, Thẩm Trạm dắt tay cô: “Bà nội sắp xếp, chúng ta nên nghe theo.”
Còn chưa gặp mặt mà bà đã tự phái xe tới đón, Vân Kiều vừa mừng vừa lo.
Từ chung cư đến nhà họ Thẩm mất gần nửa tiếng, nhân viên bảo vệ được đào tạo bài bản mở cổng trước, xe tiếp tục chạy về phía trước một cách suôn sẻ, cho tới điểm cuối.
Giây phút Vân Kiều đặt chân vào nhà họ Thẩm, tim cô đập thình thịch nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và nhã nhặn của một cô gái thanh lịch.
Thẩm Trạm nhìn nét mặt nghiêm túc của cô, muốn cười nhưng sợ cô giận nên dọc đường, anh cứ nhịn mãi.
Cho đến khi cách đó không xa vang lên một giọng nói già nua quen thuộc: “Nhóc khỉ Thẩm…”
Nụ cười của Thẩm Trạm cứng đờ trên mặt.
Anh nắm tay hắng giọng: “Bà nội, khụ.”
“… Cháu Trạm.” Bà nội định kêu biệt danh của anh theo thói quen, sực nhớ ra cháu dâu cũng có mặt, bà nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt và giọng điệu, tỏ ra hòa nhã: “Kiều Kiều tới rồi.”
“Dạ thưa bà Thẩm.” Vân Kiều chào thưa, gần như phản ứng trong vô thức với người lớn.
“Được rồi, được rồi, được rồi, đứa bé ngoan mau tới đây ngồi.” Bà nội ra hiệu cô ngồi vào vị trí cạnh mình, Thẩm Trạm lập tức kéo Vân Kiều ngồi xuống kế bên, hai người vẫn ngồi kề nhau.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cảnh này đã được bà lão nhanh trí bình tĩnh nhìn thấy, bà hiểu rõ suy nghĩ của cháu trai mình.
Trên bàn trà trong phòng khách, mọi thứ từ đồ ăn nhẹ, trái cây tới các món quà nhỏ đã được chuẩn bị đầy đủ. Thái độ gần gũi, lòng nồng hậu không hề mất đi vẻ lịch sự của bà nội Thẩm đã giúp Vân Kiều đỡ lo lắng hơn.
Sau đó bà nội đứng lên cất bước, hai người trẻ tuổi theo sau. Từ lúc vào nhà cho đến giờ, họ như một cặp song sinh dính liền nhau, bà nội không ngừng ra hiệu cho Thẩm Trạm: “Cháu Trạm, bà và Kiều Kiều tạm thời không cần cháu dẫn đường.”
Đây là lời thúc giục anh hãy nhẹ nhàng rời đi.
Nếu không phải Vân Kiều đang ở đây, có lẽ bà sẽ không hề khách sáo đuổi người, bảo anh ra chỗ khác chơi đi.
Anh vô thức nhìn Vân Kiều, thấy động tác đồng ý của cô, Thẩm Trạm vỗ vỗ tay: “Được rồi, hai người cứ trò chuyện, anh gọi ba mẹ nói một tiếng.”
Ba mẹ Thẩm sẽ đến đây vào tối dịp Tết để ăn Tết với bà nội và gia đình, hôm nay tạm thời có việc chậm trễ nên vẫn chưa tới.
Vân Kiều nghe anh nhắc đến “ba mẹ”, hít sâu một hơi.
Vốn dĩ cô đã chuẩn bị sẵn sàng gặp mặt người lớn, gặp hết một lần thì tốt, đỡ phải nơm nớp lo sợ cả ngày.
Thẩm Trạm rời đi, Vân Kiều không biết làm sao ở một mình với bà nội, nghĩ tới nghĩ lui rốt cuộc cô cũng tìm được chủ đề về Thẩm Trạm.
Vân Kiều tiện thể hỏi băn khoăn trong lòng: “Bà, biệt danh của Thẩm Trạm có ý nghĩa gì không?”
“Ừm…” Bà nội nở nụ cười hiền hậu dễ gần, rẽ vào thang máy, dẫn cô lên phòng trên lầu, lấy một cuốn album ảnh dày từ ngăn tủ.
Những ngón tay hằn nếp nhăn của thời gian mở album ra, bà nội nói rất nhiệt tình như đang kể chuyện: “Khi còn nhỏ, nó nghịch ngợm lắm, ngày nào cũng nhảy nhót lung tung giống con khỉ. Người khác lăn lộn dưới mặt đất, còn nó đã bắt đầu leo cây, người khác trèo cây thì thằng bé đã có thể trèo tường.”
Tóm lại không có ngày nào bình yên.
Bà nội cầm album như báu vật, lật từng trang cho Vân Kiều xem, có kỷ niệm gì bà cũng chia sẻ.
Chỉ mỗi năm anh mười tuổi bị đứt đoạn, bà lưỡng lự giải thích: “Vào năm ấy, thằng bé đến nơi khác nên không có mấy tấm ảnh.”
“Nơi khác ạ?” Vân Kiều tò mò.
“Thằng bé thông minh quá, mọi người lo lắng vật cực tất phản* bước lầm đường, ông nội thằng bé lập tức quyết định gửi nó đến một trường học biệt lập. Sau khi rèn giũa vài năm, nó đã thay đổi rất nhiều, nhưng bà thấy nó vẫn không khác gì lúc còn bé.” Trong lòng bà cụ, cháu trai vẫn là đứa trẻ bướng bỉnh chưa lớn, luôn khiến người ta lo lắng.
*Vật cực tất phản (物极必反): một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại.
Bà nội chia sẻ về tuổi thơ ấu và thời kỳ niên thiếu của Thẩm Trạm, thường ngày bà luôn phản đối cháu trai, nhưng không một lúc nào bà không thể hiện tình cảm và quan tâm tới cháu, bà tự hào chỉ vào một bức ảnh anh cầm cúp: “Đây là chiếc cúp thi đấu Taekwondo của thằng bé.”
Gom góp tất cả những việc nhỏ nhặt lại.
Lật giở cuốn album ảnh, bà lão chỉ cần nhờ vào ký ức để biết kỷ niệm của từng hình, bà cứ trò chuyện với Vân Kiều như tán gẫu: “Một lần nọ, mẹ của thằng bé còn tưởng nó đã có bạn gái ở trường.”
“Khi nào thế ạ?”
Là lịch sử tình trường của bạn trai à? Vân Kiều vểnh tai nghe.
“Có lẽ tầm năm lớp mười một, có một học kỳ để giảm căng thẳng, nó không cần đến buổi tự học tối trong hai tháng, kết quả ngày nào cũng về muộn.” Nhắc tới cháu trai, bà cụ nói liến thoắng không ngừng: “Thường hay thấy băng cá nhân trên người nó, ba mẹ thằng bé lo lắng nó ra ngoài gây chuyện, ngày nào cũng gọi điện thoại cho huấn luyện viên phòng tập Taekwondo để xác nhận, lại biết nó không hề vắng mặt, thằng bé luôn tới đúng giờ cho buổi tập.”
“Có ai đó đã kể nó thường xuyên đi cùng một cô gái, mọi người nói bóng nói gió mà không hỏi được tin tức gì, cũng không thấy nó ở gần ai ở trường học, dần dần thu hẹp mục tiêu lại, cho đến khi phát hiện ra cháu.” Trọng tâm câu chuyện vòng tới vòng lui, cuối cùng vẫn trở về cặp đôi trẻ, nếu không sẽ không đề cập đến chuyện “yêu sớm” mà họ đã suy đoán trước mặt cháu dâu mình.
Nhân vật chính không giống nhau, ý nghĩa diễn biến câu chuyện cũng trở nên vô cùng khác biệt. Được bà nội cho phép, Vân Kiều chụp vài tấm ảnh rồi nhỏ giọng nói: “Cháu nhớ khoảng thời gian đó.”
Đấy là một giai đoạn đặc biệt, trong thành phố liên tục xuất hiện mấy vụ cướp giật, thậm chí còn xuất hiện tin đồn một cô gái mất tích trên đường về nhà vào buổi tối, khiến ai cũng hoảng sợ. Khi đàn anh trong phòng tập Taekwondo nhắc đến tin này, anh ấy sẽ sôi nổi thể hiện kỹ năng của mình trong tư thế chiến đấu, nhưng chủ yếu là đùa giỡn.
Có người nhắc tới cô: “Nếu mấy tên đó gặp phải em gái của chúng ta, không chừng chúng mới là kẻ xui xẻo.”
Bấy giờ, cô đã đánh bại ít nhất một nửa số học viên cũ trong phòng tập Taekwondo. Khi nhắc tới cô, ai cũng khen ngợi hết lời, thi thoảng nhắc nhở vài câu cô về nhà nhớ cẩn thận, mọi người đều hùa theo, cũng không cho là thật.
Ngoại trừ Thẩm Trạm.
Khi đó anh cứ thích theo sau cô, đôi khi sẽ bước nhanh hơn để đuổi kịp và vượt qua cô, hai người chẳng khác gì thi đấu tranh giải “Chức vô địch”, gần như đã có thể rút ngắn thời gian đi bộ thường ngày lại một phần ba.
Trong nhiều buổi tối đó, cô không hề cảm thấy sợ hãi mấy tin tức kia.
Trong thời gian ấy, họ đã “nhặt” được một chú chó đi lạc, một bé Husky, cũng tức là Kiều Kiều - về sau đã được Thẩm Trạm đem về nhà.
Trong phòng, cuộc trò chuyện thú vị của cô gái trẻ tuổi và bà cụ nối liền không dứt, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng cười.
Sau một buổi chiều bầu bạn với bà cụ, cuối cùng Vân Kiều cũng có cơ hội thở phào.
Khi Thẩm Trạm tới tìm cô, anh cúi người ghé sát vào tai cô: “Em này, nếu không quen thì cứ nói cho anh biết.”
Vân Kiều lắc đầu: “Rất thú vị, rất đáng giá.”
Chuyện xưa từ miệng người lớn, có lẽ đến chính Thẩm Trạm cũng không biết được. Từ một góc nhìn khác, cô đã hiểu thêm về bạn trai, còn thi thoảng phát hiện ra những niềm vui nhỏ khác, đấy có thể xem như một chuyện thú vị, may mắn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thẩm Trạm kinh ngạc.
Vân Kiều bỗng bật cười: “Hồi nhỏ anh leo cây, còn trèo tường nữa?”
Nghe cô hỏi thế, người đàn ông trở nên lúng túng, anh sờ sờ mũi né tránh ánh mắt cô, giả vờ thờ ơ: “Có ai nhớ nổi mấy chuyện còn bé xíu đâu.”
“Em nhớ.” Cô thốt lên một câu đầy kiên định không cần suy nghĩ, không hề có ý đùa giỡn.
Khi cô vén lên những ký ức đã chôn vùi trong đáy lòng, mọi thứ đã trở nên khác biệt.
“Khi còn bé, có phải anh trèo tường sang nhà cũ nhà họ Vân không?”
Vào năm đầu tiên cô được đưa về nhà họ Vân, ông nội và gia đình bác cả vẫn sống chung dưới một mái nhà. Sau chuyện xảy ra với cô, ông đã dẫn cô dọn đến nhà mới, các căn phòng ở đó đều sáng trưng và thoáng đãng.
“Hình như có chuyện như vậy.” Anh tự hỏi lòng mình, Thẩm Trạm không muốn “khoe khoang” quá khứ đen tối trước mặt bạn gái.
Nhưng đối với Vân Kiều, một Thẩm Trạm bất kham là có sức hấp dẫn nhất, từ nhỏ đến lớn luôn như thế.
“Ở đó không bao lâu, anh đã rời Ninh Thành đúng không?”
Cô nhắc tới tin mấu chốt, ký ức của Thẩm Trạm vô cùng sâu sắc: “Anh đột ngột bị ông nội đưa đi, có lẽ sợ anh trốn nên ông không nói hai lời nhét anh thẳng vào xe.”
Đừng nói là trèo tường, ngay cả cơ hội nói lời tạm biệt với bạn bè cũng không có.
“Khi ấy họ theo dõi anh suốt ngày, anh chưa bao giờ kể ai nghe chuyện đã xảy ra, vì sợ bị nhốt trong trường không được tự do.” Bấy giờ anh cũng không biết trong phòng sẽ khác một trời một vực với thế giới của anh, sau khi biết được sự thật thì càng hối hận không thôi, thế nên anh không nhắc tới trước mặt Vân Kiều.
Thẩm Trạm cụp mắt: “Xin lỗi em.”
“Anh xin lỗi em vì điều gì? Người làm việc xấu đâu phải anh.” Vân Kiều hít thở chậm lại: “Hơn nữa nếu không có anh, có lẽ không biết đến khi nào ông nội mới biết được những việc này.”
Khi ấy ngay cả chính cô cũng không dám tố cáo, vậy sao có thể trách móc người từng không màng tất cả giải nguy giúp cô và mang tới niềm vui ngắn ngủi cho cô chứ?
Sau khi nói rõ sự thật trong lòng, hai người đã có thể bao dung cho nhau rồi.
Khoảng thời gian trước khi ba mẹ Thẩm Trạm chưa tới thuộc về cả hai, Vân Kiều hào hứng mở camera theo dõi trên điện thoại lên, khung cảnh là phòng ở Cảnh Thành, Husky nằm đối diện.
Dường như Kiều Kiều nhạy bén phát hiện ra, ngẩng đầu nhìn màn hình, Vân Kiều vui mừng kéo tay Thẩm Trạm: “Mau qua xem Kiều Kiều.”
“Nó thì có gì đẹp.” Thẩm Trạm cười nhạt, hoàn toàn không có khái niệm “không muốn rời xa thú cưng khi chủ đi xa”.
“Nó xấu thì anh dẫn nó về nhà làm gì?”
“Cũng vì anh…”
Anh nên nói với Vân Kiều thế nào bây giờ, dạo trước dẫn chó lạc về nhà chỉ vì giận cô đi với Văn Cảnh Tu?
Chắc chắn không!
“Trước đây thấy em thích con chó kia, anh nghĩ, chúng ta đã lãng phí nhiều thức ăn cho nó như thế, chi bằng cứ dứt khoát mang nó về nhà nuôi luôn.”
“Không phải mang về nhà sẽ càng tốn nhiều sức lực và tiền bạc của anh hơn à?”
Thẩm Trạm không phản bác được.
Hoặc nói cách khác, anh không cần phải giải thích rõ nữa.
Tên của chú chó không hề phù hợp với hình dáng hung dữ của một con Husky nuôi trong nhà. Đáng ngạc nhiên hơn, nguồn gốc của cái tên lại đến từ việc trước kia Kiều Kiều thích sủa gâu gâu.
Ngay cả ý nghĩa của cái tên cũng do Vân Kiều ngẫu nhiên nhắc tới.
Vân Kiều chọc chọc cánh tay anh, chế giễu: “Ai da, có vẻ anh đã được định sẵn sẽ phải đắm chìm vào em rồi.”
“Đắm chìm vào em?” Thẩm Trạm chọn từ lặp lại, trong mắt lấp lánh niềm vui.
Không biết anh đang nghĩ tới điều gì từ lời này, Vân Kiều chỉ cần nghe giọng điệu của anh cũng biết có chỗ sai sai, cô lập tức kích hoạt cảnh báo: “Đây là nhà của bà nội, anh đừng làm chuyện xằng bậy.”
“Ha.” Anh hừ nhẹ, dường như nhìn thấu chiêu cố ý dùng bà nội làm cái cớ của cô, anh véo mặt cô: “Sổ hộ khẩu của em đâu?”
“Ở trong túi.” Vân Kiều không biết tại sao anh lại hỏi. Cô cúi người thu hẹp khoảng cách để với tới dây đeo mỏng manh của túi, sau đó nhấc lên, mở khóa kéo. Khi khóa kéo được mở, một cuốn sổ hình vuông màu đỏ với hai góc nhọn bên trong lộ ra.
Cô chưa kịp cầm, một bàn tay bỗng nhiên luồn vào giật lấy sổ hộ khẩu, anh nắm chặt trong lòng bàn tay: “Được rồi, anh sẽ giữ thứ này giúp em trước.”
“Hả?” Vân Kiều ngước mắt.
“Dùng xong thì sẽ trả cho em.” Ngược lại, bây giờ anh sẽ giấu nó.
Sau khi sử dụng xong…
Nơi duy nhất có thể sử dụng sổ hộ khẩu gần đây là nơi chính miệng cô đã hứa.
“Em sẽ không đổi ý mà.” Vân Kiều kéo khóa túi, cũng không đòi lại, bình tĩnh trấn an anh lần nữa.
“Anh mặc kệ, dù sao bây giờ em có nói gì thì anh cũng sẽ không trả cho em đâu.” Thẩm Trạm vừa nói vừa lắc đầu.
Vân Kiều không nhịn được, bật cười thành tiếng: “Quỷ ấu trĩ.”
Thẩm Trạm siết chặt cuốn sổ hộ khẩu trên tay, anh mới phát hiện sổ hộ khẩu này thật sự rất mỏng, khác hẳn cuốn mà anh lấy từ trong nhà mình.
Anh lật ra, bên trong chỉ có một mình Vân Kiều.
Ngón tay dừng trên trang giấy, từ tên đến nội dung đều được đánh dấu trên ô cuối cùng, không có gì để lật.
Thấy anh như vậy, Vân Kiều giải thích: “Ban đầu hộ khẩu của em theo ông nội.”
Trước đây trang hộ khẩu của cô có mối quan hệ ông - cháu với chủ hộ, sau khi ông nội qua đời, cô trở thành chủ hộ độc lập, mối quan hệ với người thân trở nên đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
Thẩm Trạm đóng sổ hộ khẩu lại, dừng mắt trên tấm bìa màu đỏ có hình quốc huy và dòng chữ mạ vàng, ánh mắt anh dịu dàng nhưng kiên định: “Vân Tiểu Kiều, sau này mình chung một sổ hộ khẩu nhé?”
Vân Kiều khẽ mím môi, vươn tay về phía anh, cô luồn ngón trỏ vào kẽ ngón tay anh, hai ngón tay đan vào nhau, Thẩm Trạm cảm nhận được một lực kéo nhỏ.
Anh thấy cô nhẹ nhàng nhoẻn miệng cười.
Đáp án đã rõ ràng hơn bao giờ hết.
Sáng ngày giao thừa, Thẩm Trạm và cô đến nghĩa trang thăm mộ ông nội và ba cô. Dường như Vân Kiều nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đứng trước bia mộ đang dần lớn lên, từ bơ vơ một mình trở thành hai người nắm tay.
Hoàn thành việc cúng bái xong, Vân Kiều ngồi trong xe, xúc động ngắm nhìn khung cảnh xa xăm ngoài cửa sổ: “Thuở nhỏ, mỗi khi đến ngày giỗ ba, em luôn tới sớm.”
“Không sợ à?”
Theo lý thuyết, rất nhiều đứa trẻ sẽ sợ đến một nơi có bầu không khí u ám như vậy.
Vân Kiều lắc đầu rồi gật đầu: “Vẫn sợ, nhưng khi ấy có việc em muốn làm hơn.”
Những năm đầu khi cô đến nhà họ Vân, mỗi lần tới viếng ba mình, cô luôn nán lại nghĩa trang thật lâu, mong có thể chờ được mẹ, sợ mình đi muộn hoặc đi sớm sẽ bỏ lỡ. Đáng tiếc thay, nguyện vọng của cô chưa bao giờ thành hiện thực dù chỉ một lần. Khi lớn lên, cô đã hiểu rõ, người cố tình tránh né sẽ không thể tình cờ gặp nhau.
Thẩm Trạm không muốn phán xét chuyện quá khứ giữa hai mẹ con, anh chỉ quan tâm: “Bây giờ thì sao?”
“Em không nghĩ về điều đó nữa, bà ấy sinh ra em, khi gặp nhau thì đối xử với em tốt lắm. Ai cũng có cuộc sống của riêng mình, sống bình yên không có việc gì là được.” Cũng không thể nói, mẹ sinh ra cô thì buộc phải gắn bó với cô cả đời.
Cô từng oán trách, nhưng sau khi trưởng thành, cô dần không để tâm nữa. Tần Ngọc Sương không cho cô đủ tình thương của mẹ, cô cũng giảm bớt tình cảm của con gái, rất công bằng.
Mỗi khi Vân Kiều nhắc về chuyện cũ, Thẩm Trạm hiếm khi thấy nụ cười của cô, anh gõ nhẹ vào cửa kính xe: “Sớm thôi, em sẽ có hàng đống họ hàng thân thích.”
“Hửm?” Vân Kiều ngẩng đầu.
Anh bật cười, ánh mắt đầy ẩn ý.
Trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, Vân Kiều bỗng nhớ tới một điều quan trọng cần hai người cùng hoàn thành trong Tết âm lịch này.
Mùng một năm mới, cuối cùng cuộc hẹn “gặp người lớn” vốn bị hoãn lại một năm cũng đã đến. Vào ngày Tết, Vân Kiều dậy từ sớm, cực kỳ chú trọng tới phong cách ăn diện và trang điểm của mình.
“Bộ này…” Cô đứng trước gương toàn thân, lẩm bẩm: “Màu trắng nhìn đơn giản quá không nhỉ?”
Vào dịp Tết, mọi người thường mặc đồ màu đỏ để tạo cảm giác vui vẻ. Vân Kiều ngẫm lại, vào lần đầu tiên gặp mặt gia đình bạn trai vào ngày Tết, cô vẫn nên chọn cách ăn mặc khiến bản thân trông hoạt bát hơn. Khi thay sang đồ đỏ, cô lại cảm thấy quá bắt mắt, lo lắng sẽ lấn át chủ nhà*.
*Gốc là 喧宾夺主 (Giọng khách át giọng chủ): chỉ việc ai đó nổi bật quá mức trong một buổi gặp gỡ và sự kiện, làm mất đi vai trò của người chủ nhà hoặc người quan trọng hơn.
Vân Kiều lưỡng lự, chạy về phòng ngủ đánh thức người đàn ông còn đang nằm trên giường: “Thẩm Trạm, mau dậy chọn giúp em.”
Thẩm Trạm: ?
Anh nhìn thời gian, mới tám giờ thôi.
Anh còn đang ngái ngủ, Vân Kiều đã vội vã thúc giục: “Mau đứng lên chọn quần áo cho em.”
Thẩm Trạm lập tức nhíu mày.
Anh bực tức đứng dậy, nhưng không hề nói một câu nặng lời với Vân Kiều, Thẩm Trạm hơi khựng lại rồi dứt khoát xốc chăn xuống giường, anh vừa đi vừa hỏi: “Không phải hôm qua em chọn được rồi sao?”
“Em thấy không ổn lắm.” Cô mắc chứng khó khăn trong việc lựa chọn, ôm cánh tay bạn trai xin giúp đỡ: “Mau giúp em đi mà.”
Vân Kiều không mang nhiều quần áo mới về Ninh Thành, cũng không ưng ý mẫu mã trước kia nên việc lựa chọn trở nên đơn giản hơn, cô chỉ phân vân về màu sắc thôi.
Thẩm Trạm nhìn từ đầu đến cuối tất cả các bộ đồ, chọn chiếc áo len hồng nhạt ngọt ngào mà không quá nhàm chán, nói: “Này đi.”
Vừa đủ giản dị cũng không sáng mấy, màu hồng nhạt làm nổi bật làn da cô, kiểu dáng dài và form vừa vặn tôn lên khí chất của Vân Kiều, hoàn toàn thích hợp với yêu cầu của cô.
Sau khi chọn được trang phục, Vân Kiều bắt đầu trau chuốt lớp trang điểm của mình, lớp trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế và cũng cầu kỳ.
Cô giảm tốc độ để hoàn thiện từng chi tiết, Thẩm Trạm vô thức giơ tay đặt lên vai cô, sợ đụng tới động tác của cô, anh đứng thẳng lưng bảo vệ cánh tay dài của mình: “Đừng lo, anh thích thì không ai phản đối được.”
“Không giống nhau mà.” Phản đối hay không là một chuyện, có để lại ấn tượng tốt với người lớn hay không lại là một chuyện khác.
Thái độ quá nghiêm túc của cô thật sự rất đáng yêu, Thẩm Trạm run run hai vai: “Đến cả lúc thi cũng không thấy em lo lắng như thế.”
“Gặp gỡ người lớn cũng xem như một bài thi đó!” Điều này cực kỳ quan trọng đối với quá trình phát triển sau này của cô và Thẩm Trạm.
Trong lúc chuẩn bị ra ngoài, Vân Kiều liên tục để ý tới thời gian. Cô vốn tưởng rằng Thẩm Trạm sẽ lái xe chở hai người qua đó, đến gần trưa, dưới lầu đột nhiên xuất hiện một chiếc ô tô, là tài xế riêng của nhà họ Thẩm.
Vân Kiều không rõ nguyên nhân, Thẩm Trạm dắt tay cô: “Bà nội sắp xếp, chúng ta nên nghe theo.”
Còn chưa gặp mặt mà bà đã tự phái xe tới đón, Vân Kiều vừa mừng vừa lo.
Từ chung cư đến nhà họ Thẩm mất gần nửa tiếng, nhân viên bảo vệ được đào tạo bài bản mở cổng trước, xe tiếp tục chạy về phía trước một cách suôn sẻ, cho tới điểm cuối.
Giây phút Vân Kiều đặt chân vào nhà họ Thẩm, tim cô đập thình thịch nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và nhã nhặn của một cô gái thanh lịch.
Thẩm Trạm nhìn nét mặt nghiêm túc của cô, muốn cười nhưng sợ cô giận nên dọc đường, anh cứ nhịn mãi.
Cho đến khi cách đó không xa vang lên một giọng nói già nua quen thuộc: “Nhóc khỉ Thẩm…”
Nụ cười của Thẩm Trạm cứng đờ trên mặt.
Anh nắm tay hắng giọng: “Bà nội, khụ.”
“… Cháu Trạm.” Bà nội định kêu biệt danh của anh theo thói quen, sực nhớ ra cháu dâu cũng có mặt, bà nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt và giọng điệu, tỏ ra hòa nhã: “Kiều Kiều tới rồi.”
“Dạ thưa bà Thẩm.” Vân Kiều chào thưa, gần như phản ứng trong vô thức với người lớn.
“Được rồi, được rồi, được rồi, đứa bé ngoan mau tới đây ngồi.” Bà nội ra hiệu cô ngồi vào vị trí cạnh mình, Thẩm Trạm lập tức kéo Vân Kiều ngồi xuống kế bên, hai người vẫn ngồi kề nhau.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cảnh này đã được bà lão nhanh trí bình tĩnh nhìn thấy, bà hiểu rõ suy nghĩ của cháu trai mình.
Trên bàn trà trong phòng khách, mọi thứ từ đồ ăn nhẹ, trái cây tới các món quà nhỏ đã được chuẩn bị đầy đủ. Thái độ gần gũi, lòng nồng hậu không hề mất đi vẻ lịch sự của bà nội Thẩm đã giúp Vân Kiều đỡ lo lắng hơn.
Sau đó bà nội đứng lên cất bước, hai người trẻ tuổi theo sau. Từ lúc vào nhà cho đến giờ, họ như một cặp song sinh dính liền nhau, bà nội không ngừng ra hiệu cho Thẩm Trạm: “Cháu Trạm, bà và Kiều Kiều tạm thời không cần cháu dẫn đường.”
Đây là lời thúc giục anh hãy nhẹ nhàng rời đi.
Nếu không phải Vân Kiều đang ở đây, có lẽ bà sẽ không hề khách sáo đuổi người, bảo anh ra chỗ khác chơi đi.
Anh vô thức nhìn Vân Kiều, thấy động tác đồng ý của cô, Thẩm Trạm vỗ vỗ tay: “Được rồi, hai người cứ trò chuyện, anh gọi ba mẹ nói một tiếng.”
Ba mẹ Thẩm sẽ đến đây vào tối dịp Tết để ăn Tết với bà nội và gia đình, hôm nay tạm thời có việc chậm trễ nên vẫn chưa tới.
Vân Kiều nghe anh nhắc đến “ba mẹ”, hít sâu một hơi.
Vốn dĩ cô đã chuẩn bị sẵn sàng gặp mặt người lớn, gặp hết một lần thì tốt, đỡ phải nơm nớp lo sợ cả ngày.
Thẩm Trạm rời đi, Vân Kiều không biết làm sao ở một mình với bà nội, nghĩ tới nghĩ lui rốt cuộc cô cũng tìm được chủ đề về Thẩm Trạm.
Vân Kiều tiện thể hỏi băn khoăn trong lòng: “Bà, biệt danh của Thẩm Trạm có ý nghĩa gì không?”
“Ừm…” Bà nội nở nụ cười hiền hậu dễ gần, rẽ vào thang máy, dẫn cô lên phòng trên lầu, lấy một cuốn album ảnh dày từ ngăn tủ.
Những ngón tay hằn nếp nhăn của thời gian mở album ra, bà nội nói rất nhiệt tình như đang kể chuyện: “Khi còn nhỏ, nó nghịch ngợm lắm, ngày nào cũng nhảy nhót lung tung giống con khỉ. Người khác lăn lộn dưới mặt đất, còn nó đã bắt đầu leo cây, người khác trèo cây thì thằng bé đã có thể trèo tường.”
Tóm lại không có ngày nào bình yên.
Bà nội cầm album như báu vật, lật từng trang cho Vân Kiều xem, có kỷ niệm gì bà cũng chia sẻ.
Chỉ mỗi năm anh mười tuổi bị đứt đoạn, bà lưỡng lự giải thích: “Vào năm ấy, thằng bé đến nơi khác nên không có mấy tấm ảnh.”
“Nơi khác ạ?” Vân Kiều tò mò.
“Thằng bé thông minh quá, mọi người lo lắng vật cực tất phản* bước lầm đường, ông nội thằng bé lập tức quyết định gửi nó đến một trường học biệt lập. Sau khi rèn giũa vài năm, nó đã thay đổi rất nhiều, nhưng bà thấy nó vẫn không khác gì lúc còn bé.” Trong lòng bà cụ, cháu trai vẫn là đứa trẻ bướng bỉnh chưa lớn, luôn khiến người ta lo lắng.
*Vật cực tất phản (物极必反): một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại.
Bà nội chia sẻ về tuổi thơ ấu và thời kỳ niên thiếu của Thẩm Trạm, thường ngày bà luôn phản đối cháu trai, nhưng không một lúc nào bà không thể hiện tình cảm và quan tâm tới cháu, bà tự hào chỉ vào một bức ảnh anh cầm cúp: “Đây là chiếc cúp thi đấu Taekwondo của thằng bé.”
Gom góp tất cả những việc nhỏ nhặt lại.
Lật giở cuốn album ảnh, bà lão chỉ cần nhờ vào ký ức để biết kỷ niệm của từng hình, bà cứ trò chuyện với Vân Kiều như tán gẫu: “Một lần nọ, mẹ của thằng bé còn tưởng nó đã có bạn gái ở trường.”
“Khi nào thế ạ?”
Là lịch sử tình trường của bạn trai à? Vân Kiều vểnh tai nghe.
“Có lẽ tầm năm lớp mười một, có một học kỳ để giảm căng thẳng, nó không cần đến buổi tự học tối trong hai tháng, kết quả ngày nào cũng về muộn.” Nhắc tới cháu trai, bà cụ nói liến thoắng không ngừng: “Thường hay thấy băng cá nhân trên người nó, ba mẹ thằng bé lo lắng nó ra ngoài gây chuyện, ngày nào cũng gọi điện thoại cho huấn luyện viên phòng tập Taekwondo để xác nhận, lại biết nó không hề vắng mặt, thằng bé luôn tới đúng giờ cho buổi tập.”
“Có ai đó đã kể nó thường xuyên đi cùng một cô gái, mọi người nói bóng nói gió mà không hỏi được tin tức gì, cũng không thấy nó ở gần ai ở trường học, dần dần thu hẹp mục tiêu lại, cho đến khi phát hiện ra cháu.” Trọng tâm câu chuyện vòng tới vòng lui, cuối cùng vẫn trở về cặp đôi trẻ, nếu không sẽ không đề cập đến chuyện “yêu sớm” mà họ đã suy đoán trước mặt cháu dâu mình.
Nhân vật chính không giống nhau, ý nghĩa diễn biến câu chuyện cũng trở nên vô cùng khác biệt. Được bà nội cho phép, Vân Kiều chụp vài tấm ảnh rồi nhỏ giọng nói: “Cháu nhớ khoảng thời gian đó.”
Đấy là một giai đoạn đặc biệt, trong thành phố liên tục xuất hiện mấy vụ cướp giật, thậm chí còn xuất hiện tin đồn một cô gái mất tích trên đường về nhà vào buổi tối, khiến ai cũng hoảng sợ. Khi đàn anh trong phòng tập Taekwondo nhắc đến tin này, anh ấy sẽ sôi nổi thể hiện kỹ năng của mình trong tư thế chiến đấu, nhưng chủ yếu là đùa giỡn.
Có người nhắc tới cô: “Nếu mấy tên đó gặp phải em gái của chúng ta, không chừng chúng mới là kẻ xui xẻo.”
Bấy giờ, cô đã đánh bại ít nhất một nửa số học viên cũ trong phòng tập Taekwondo. Khi nhắc tới cô, ai cũng khen ngợi hết lời, thi thoảng nhắc nhở vài câu cô về nhà nhớ cẩn thận, mọi người đều hùa theo, cũng không cho là thật.
Ngoại trừ Thẩm Trạm.
Khi đó anh cứ thích theo sau cô, đôi khi sẽ bước nhanh hơn để đuổi kịp và vượt qua cô, hai người chẳng khác gì thi đấu tranh giải “Chức vô địch”, gần như đã có thể rút ngắn thời gian đi bộ thường ngày lại một phần ba.
Trong nhiều buổi tối đó, cô không hề cảm thấy sợ hãi mấy tin tức kia.
Trong thời gian ấy, họ đã “nhặt” được một chú chó đi lạc, một bé Husky, cũng tức là Kiều Kiều - về sau đã được Thẩm Trạm đem về nhà.
Trong phòng, cuộc trò chuyện thú vị của cô gái trẻ tuổi và bà cụ nối liền không dứt, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng cười.
Sau một buổi chiều bầu bạn với bà cụ, cuối cùng Vân Kiều cũng có cơ hội thở phào.
Khi Thẩm Trạm tới tìm cô, anh cúi người ghé sát vào tai cô: “Em này, nếu không quen thì cứ nói cho anh biết.”
Vân Kiều lắc đầu: “Rất thú vị, rất đáng giá.”
Chuyện xưa từ miệng người lớn, có lẽ đến chính Thẩm Trạm cũng không biết được. Từ một góc nhìn khác, cô đã hiểu thêm về bạn trai, còn thi thoảng phát hiện ra những niềm vui nhỏ khác, đấy có thể xem như một chuyện thú vị, may mắn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thẩm Trạm kinh ngạc.
Vân Kiều bỗng bật cười: “Hồi nhỏ anh leo cây, còn trèo tường nữa?”
Nghe cô hỏi thế, người đàn ông trở nên lúng túng, anh sờ sờ mũi né tránh ánh mắt cô, giả vờ thờ ơ: “Có ai nhớ nổi mấy chuyện còn bé xíu đâu.”
“Em nhớ.” Cô thốt lên một câu đầy kiên định không cần suy nghĩ, không hề có ý đùa giỡn.
Khi cô vén lên những ký ức đã chôn vùi trong đáy lòng, mọi thứ đã trở nên khác biệt.
“Khi còn bé, có phải anh trèo tường sang nhà cũ nhà họ Vân không?”
Vào năm đầu tiên cô được đưa về nhà họ Vân, ông nội và gia đình bác cả vẫn sống chung dưới một mái nhà. Sau chuyện xảy ra với cô, ông đã dẫn cô dọn đến nhà mới, các căn phòng ở đó đều sáng trưng và thoáng đãng.
“Hình như có chuyện như vậy.” Anh tự hỏi lòng mình, Thẩm Trạm không muốn “khoe khoang” quá khứ đen tối trước mặt bạn gái.
Nhưng đối với Vân Kiều, một Thẩm Trạm bất kham là có sức hấp dẫn nhất, từ nhỏ đến lớn luôn như thế.
“Ở đó không bao lâu, anh đã rời Ninh Thành đúng không?”
Cô nhắc tới tin mấu chốt, ký ức của Thẩm Trạm vô cùng sâu sắc: “Anh đột ngột bị ông nội đưa đi, có lẽ sợ anh trốn nên ông không nói hai lời nhét anh thẳng vào xe.”
Đừng nói là trèo tường, ngay cả cơ hội nói lời tạm biệt với bạn bè cũng không có.
“Khi ấy họ theo dõi anh suốt ngày, anh chưa bao giờ kể ai nghe chuyện đã xảy ra, vì sợ bị nhốt trong trường không được tự do.” Bấy giờ anh cũng không biết trong phòng sẽ khác một trời một vực với thế giới của anh, sau khi biết được sự thật thì càng hối hận không thôi, thế nên anh không nhắc tới trước mặt Vân Kiều.
Thẩm Trạm cụp mắt: “Xin lỗi em.”
“Anh xin lỗi em vì điều gì? Người làm việc xấu đâu phải anh.” Vân Kiều hít thở chậm lại: “Hơn nữa nếu không có anh, có lẽ không biết đến khi nào ông nội mới biết được những việc này.”
Khi ấy ngay cả chính cô cũng không dám tố cáo, vậy sao có thể trách móc người từng không màng tất cả giải nguy giúp cô và mang tới niềm vui ngắn ngủi cho cô chứ?
Sau khi nói rõ sự thật trong lòng, hai người đã có thể bao dung cho nhau rồi.
Khoảng thời gian trước khi ba mẹ Thẩm Trạm chưa tới thuộc về cả hai, Vân Kiều hào hứng mở camera theo dõi trên điện thoại lên, khung cảnh là phòng ở Cảnh Thành, Husky nằm đối diện.
Dường như Kiều Kiều nhạy bén phát hiện ra, ngẩng đầu nhìn màn hình, Vân Kiều vui mừng kéo tay Thẩm Trạm: “Mau qua xem Kiều Kiều.”
“Nó thì có gì đẹp.” Thẩm Trạm cười nhạt, hoàn toàn không có khái niệm “không muốn rời xa thú cưng khi chủ đi xa”.
“Nó xấu thì anh dẫn nó về nhà làm gì?”
“Cũng vì anh…”
Anh nên nói với Vân Kiều thế nào bây giờ, dạo trước dẫn chó lạc về nhà chỉ vì giận cô đi với Văn Cảnh Tu?
Chắc chắn không!
“Trước đây thấy em thích con chó kia, anh nghĩ, chúng ta đã lãng phí nhiều thức ăn cho nó như thế, chi bằng cứ dứt khoát mang nó về nhà nuôi luôn.”
“Không phải mang về nhà sẽ càng tốn nhiều sức lực và tiền bạc của anh hơn à?”
Thẩm Trạm không phản bác được.
Hoặc nói cách khác, anh không cần phải giải thích rõ nữa.
Tên của chú chó không hề phù hợp với hình dáng hung dữ của một con Husky nuôi trong nhà. Đáng ngạc nhiên hơn, nguồn gốc của cái tên lại đến từ việc trước kia Kiều Kiều thích sủa gâu gâu.
Ngay cả ý nghĩa của cái tên cũng do Vân Kiều ngẫu nhiên nhắc tới.
Vân Kiều chọc chọc cánh tay anh, chế giễu: “Ai da, có vẻ anh đã được định sẵn sẽ phải đắm chìm vào em rồi.”
“Đắm chìm vào em?” Thẩm Trạm chọn từ lặp lại, trong mắt lấp lánh niềm vui.
Không biết anh đang nghĩ tới điều gì từ lời này, Vân Kiều chỉ cần nghe giọng điệu của anh cũng biết có chỗ sai sai, cô lập tức kích hoạt cảnh báo: “Đây là nhà của bà nội, anh đừng làm chuyện xằng bậy.”
“Ha.” Anh hừ nhẹ, dường như nhìn thấu chiêu cố ý dùng bà nội làm cái cớ của cô, anh véo mặt cô: “Sổ hộ khẩu của em đâu?”
“Ở trong túi.” Vân Kiều không biết tại sao anh lại hỏi. Cô cúi người thu hẹp khoảng cách để với tới dây đeo mỏng manh của túi, sau đó nhấc lên, mở khóa kéo. Khi khóa kéo được mở, một cuốn sổ hình vuông màu đỏ với hai góc nhọn bên trong lộ ra.
Cô chưa kịp cầm, một bàn tay bỗng nhiên luồn vào giật lấy sổ hộ khẩu, anh nắm chặt trong lòng bàn tay: “Được rồi, anh sẽ giữ thứ này giúp em trước.”
“Hả?” Vân Kiều ngước mắt.
“Dùng xong thì sẽ trả cho em.” Ngược lại, bây giờ anh sẽ giấu nó.
Sau khi sử dụng xong…
Nơi duy nhất có thể sử dụng sổ hộ khẩu gần đây là nơi chính miệng cô đã hứa.
“Em sẽ không đổi ý mà.” Vân Kiều kéo khóa túi, cũng không đòi lại, bình tĩnh trấn an anh lần nữa.
“Anh mặc kệ, dù sao bây giờ em có nói gì thì anh cũng sẽ không trả cho em đâu.” Thẩm Trạm vừa nói vừa lắc đầu.
Vân Kiều không nhịn được, bật cười thành tiếng: “Quỷ ấu trĩ.”
Thẩm Trạm siết chặt cuốn sổ hộ khẩu trên tay, anh mới phát hiện sổ hộ khẩu này thật sự rất mỏng, khác hẳn cuốn mà anh lấy từ trong nhà mình.
Anh lật ra, bên trong chỉ có một mình Vân Kiều.
Ngón tay dừng trên trang giấy, từ tên đến nội dung đều được đánh dấu trên ô cuối cùng, không có gì để lật.
Thấy anh như vậy, Vân Kiều giải thích: “Ban đầu hộ khẩu của em theo ông nội.”
Trước đây trang hộ khẩu của cô có mối quan hệ ông - cháu với chủ hộ, sau khi ông nội qua đời, cô trở thành chủ hộ độc lập, mối quan hệ với người thân trở nên đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
Thẩm Trạm đóng sổ hộ khẩu lại, dừng mắt trên tấm bìa màu đỏ có hình quốc huy và dòng chữ mạ vàng, ánh mắt anh dịu dàng nhưng kiên định: “Vân Tiểu Kiều, sau này mình chung một sổ hộ khẩu nhé?”
Vân Kiều khẽ mím môi, vươn tay về phía anh, cô luồn ngón trỏ vào kẽ ngón tay anh, hai ngón tay đan vào nhau, Thẩm Trạm cảm nhận được một lực kéo nhỏ.
Anh thấy cô nhẹ nhàng nhoẻn miệng cười.
Đáp án đã rõ ràng hơn bao giờ hết.
/68
|