Kết quả trên giấy xét nghiệm HCG là dương tính, cuối cùng Thẩm Trạm đã hiểu được lý do tại sao bác sĩ chỉ định các hạng mục kiểm tra.
Lúc trước chỉ suy đoán, mãi tới khi tiến hành các xét nghiệm tiếp theo, họ mới chắc chắn được việc cô mang thai.
“Tôi… mang thai thật à?” Tối qua cô vẫn còn bế em bé nhà người ta, còn nói với Châu Lăng Vân “thuận theo tự nhiên”, nhưng ngay ngày hôm sau, “tự nhiên” đã lên tiếng. Vân Kiều chạm nhẹ vào bụng nhỏ, cảm giác không thể tin nổi.
Cô nhìn Thẩm Trạm, người đàn ông đang ngơ ngác quan sát bụng cô. Vân Kiều không thấy vẻ tươi cười trên mặt anh.
Vân Kiều mới vừa lên chức mẹ bầu, nhạy cảm nhíu mày: “Biểu cảm này của anh là sao?”
“Kiều Kiều, em véo anh đi.” Thẩm Trạm hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Anh đang nằm mơ sao?”
“Gì vậy, kết quả xét nghiệm đang ở đây hết mà. Bác sĩ dặn hai tuần nữa phải tới siêu âm B đấy.” Vân Kiều đưa bản kết quả trong tay ra, Thẩm Trạm cầm lấy ngay, anh không bị cận mà còn phải dán sát vào để đọc.
“Thấy rõ chưa? Cần em đưa thêm cho anh một chiếc kính lúp không hả ông xã?” Vân Kiều cầm tay anh, ra sức bóp mạnh.
Người đàn ông như bị ấn nút công tắc, bỗng tỉnh táo lại, anh xoay người bế vợ. Cảm nhận được sức nặng trong lòng mình, Thẩm Trạm nhanh chóng phản ứng kịp: “Không được, không được, không được mạnh tay.”
Tuy thiếu kiến thức về lĩnh vực này, nhưng anh cũng từng nghe nói trong ba tháng đầu, phụ nữ mang thai cần chú ý đặc biệt. Lo sợ làm tổn thương cô, Thẩm Trạm cẩn thận đặt cô xuống, hỏi: “Bây giờ em thấy thế nào? Bụng còn khó chịu không?”
Vân Kiều lắc đầu.
Ngoại trừ khoảng thời gian buổi sáng, bây giờ gần như cô không cảm thấy gì cả.
“Vậy bụng em khó chịu không phải do dạ dày không ổn? Sáng sớm uống thuốc dạ dày có ảnh hưởng gì không?” Thẩm Trạm sắp dán mắt lên người cô rồi.
“Em đã hỏi bác sĩ, chỉ là thuốc thông thường, không sao đâu anh.”
Thẩm Trạm vẫn lo, bèn hỏi bác sĩ về những điều cần chú ý. Rồi anh theo sau làm tùy tùng chở che Vân Kiều lên xe. Trên quãng đường ngắn ngủn, trong xe vang lên vô số lời quan tâm: “Em không sao thật à?”
Hai tay bịt lỗ tai, Vân Kiều dựa vào ghế sau, sắp khô hết cổ họng: “Em không sao thật, anh đừng hỏi nữa mà.”
Đây là lần đầu tiên cô biết Thẩm Trạm có tiềm năng niệm kinh của Đường Tăng.
Về đến nhà, trước tiên Thẩm Trạm gọi dì Triệu, dặn dò một số điều.
Dì Triệu đã có kinh nghiệm sinh và nuôi con hai lần, khi nghe tin Vân Kiều có thai, dì vui mừng khôn xiết: “Dì phải báo cho lão Liễu, để ông ấy nhanh chóng lên một danh sách đồ ăn khác cho Kiều Kiều.”
“Vâng.” Thẩm Trạm đứng chắp tay, so với vẻ mừng rỡ của dì Triệu, nhìn anh rất bình tĩnh.
Trông anh chín chắn và đáng tin cậy trước mặt người khác, nhưng khi dì Triệu rời đi, Thẩm Trạm không giữ được vẻ nghiêm túc nữa, anh trở về với biểu cảm ngơ ngác: “Bà xã, bây giờ chúng ta nên thông báo với bà nội nhỉ?”
Vân Kiều nghĩ một chút, lý trí trả lời: “Hai tuần nữa còn phải đi kiểm tra thêm, sao mình không đợi tới đó luôn?”
“Được, nghe lời em.” Thẩm Trạm dứt khoát để điện thoại xuống, chuyên tâm đồng hành cùng vợ và đứa bé chưa chào đời, anh cứ cười ngây ngô nhìn cô mãi.
Rốt cuộc Vân Kiều không nhịn được nữa, đẩy trán anh: “Này, anh ra ngoài đi.”
Rõ ràng phải làm việc, nhưng hình như anh không hề lo lắng, thậm chí cô còn sợ anh cứ đắm chìm vào tin vui này rồi quên hết chuyện chính.
Cô vừa mới nhắc, bên kia đã có người gọi điện đến thúc giục. Vân Kiều chỉ nghe thấy người đàn ông tùy hứng nói: “Công việc cái mẹ gì, tôi muốn ở bên bà xã.”
Trán giật giật, Vân Kiều xoa nhẹ, gọi anh tới gần: “Sao có thể nói chuyện với người khác như thế?”
“Anh chỉ đùa với Cảnh Hành thôi, có việc phải làm ở câu lạc bộ, chắc hôm nay anh không về được.” Hai anh em đã quen chọc ghẹo nhau, lúc nào cần nghiêm túc thì mới nghiêm túc, còn bình thường cả hai cực kỳ nghịch ngợm.
Sau khi kết hôn, Thẩm Trạm từ từ dời trọng tâm công việc theo câu lạc bộ. Trước đây, anh không đồng ý lời mời hợp tác từ Ngôn Tư Niên vì muốn tự do, nhưng rồi khi nhận ra trách nhiệm mà mình phải gánh vác, anh không còn từ chối né tránh nữa.
Người muốn gặp hôm nay là Ngôn Tư Niên, anh bắt đầu nghĩ đến việc hoãn lại.
“Mới kiểm tra xong, em vẫn khỏe.” Vân Kiều nhìn thấu suy nghĩ của anh, giục anh: “Anh đi sớm chút, làm xong việc là được về sớm rồi.”
Thẩm Trạm quỳ một gối trước mặt Vân Kiều, nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay to lớn ấm áp lên phần bụng phẳng lì của Vân Kiều, chất giọng dịu dàng vô cùng: “Cục cưng, con cứ an tâm ở trong bụng mẹ nhé, ba đi kiếm tiền mua sữa bột cho con đây.”
“Ngốc quá.”
“Bà xã, em nói sai rồi, bé con không hiểu những điều phức tạp đâu, anh chỉ giao tiếp với con thôi.” Anh không thể kiềm được mấy lời ngây thơ như vậy.
Vân Kiều cười run vai.
Cơn đau buổi sáng tựa như sự sống nhỏ bé trong bụng đang báo hiệu cho mẹ biết. Từ đó trở đi, chứng ốm nghén của Vân Kiều bắt đầu lộ rõ.
Khó khăn lắm mới chịu đựng qua nửa tháng, cô đi siêu âm, kết quả lại vượt qua dự đoán của Vân Kiều một lần nữa.
Nhìn video chuyển động trên màn hình máy tính, cô vẫn khó lòng tin nổi. Bác sĩ chúc mừng cô, thông báo với cô rằng thai nhi rất khỏe mạnh.
Vân Kiều cầm kết quả bước khỏi phòng siêu âm B, Thẩm Trạm đang đợi bên ngoài lập tức tới bên cô: “Sao rồi em?”
“Em thấy cục cưng trong bụng đang động đậy.” Cảnh tượng trên máy tính không ngừng quanh quẩn trong đầu Vân Kiều.
“Kết quả khám đâu? Cho anh xem.” Thẩm Trạm căng thẳng.
Vân Kiều đưa anh. Anh có thể đọc được những từ trên kết quả nhưng khi kết hợp với nhau, chúng như biến thành sách trời. Lần đầu họ làm ba mẹ, trí thông minh của cả hai giảm đáng kể, ai cũng phản ứng chậm chạp.
Cuối cùng anh quyết định: “Chúng ta đến gặp bác sĩ thôi.”
“Thẩm Trạm, có phải anh xem không hiểu không?” Vân Kiều bật cười.
“Anh gọi là cẩn thận.” Thiếu hụt kiến thức y khoa, anh không dám kết luận bừa, nhất là trong chuyện này.
Vân Kiều cầm tay anh di chuyển tới bụng cô: “Em bật mí trước nhé, ở đây không chỉ có một đâu.”
“Bao nhiêu?” Thẩm Trạm chớp mắt.
Vân Kiều chậm rãi giơ ba ngón tay lên: “Ba đứa.”
“Bà xã.” Thẩm Trạm run rẩy môi, vòng tay qua vai cô. Người khác nhìn vào sẽ nghĩ anh đang ôm cô, chỉ mỗi Vân Kiều mới có thể nghe rõ giọng anh truyền vào tai cô: “Anh hơi choáng đầu.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thẩm Trạm như đang đạp trên mây, cơ thể lâng lâng.
Nửa tháng trước nghe tin Vân Kiều có thai, anh vui mừng không thể tin nổi, chưa từng tưởng tượng cơ thể nhỏ bé của cô có thể chứa tới tận ba đứa.
Đang vui vẻ vì bất ngờ ngoài ý muốn, Thẩm Trạm chợt dừng cười, nhíu mày suy nghĩ: “Có nguy hiểm không?”
Nghĩ vậy, anh lo cho Vân Kiều hơn bất cứ điều gì, bèn đưa cô trở về Khoa Sản tìm bác sĩ.
Bác sĩ xem kết quả, thông báo rõ cho hai vợ chồng về tình trạng hiện tại của tụi nhỏ và nguy cơ đa thai: “Từ những gì tôi thấy hiện tại, quá trình phát triển của ba đứa trẻ đều rất khỏe mạnh. Tuy nhiên, đa thai có thể dẫn đến các biến chứng khó lường, điều này thì chúng tôi không đoán trước được.”
Từ giai đoạn đầu đến giai đoạn cuối của thai kỳ, cả thai phụ lẫn thai nhi sẽ đối mặt với nỗi đau và rủi ro gấp nhiều lần so với thai đơn.
Lòng Thẩm Trạm bỗng nặng trĩu: “Kiều Kiều, em nghĩ sao?”
“Anh sẽ tôn trọng quyết định của em chứ?” Cô biết rõ, Thẩm Trạm luôn hết sức chú ý tới tình trạng sức khỏe của cô.
“Đừng gài anh.” Nghe cô hỏi vậy, anh đã đoán được suy nghĩ của Vân Kiều.
“Các con khỏe mạnh đến với hai ta, điều hai ta cần làm là phải che chở bảo vệ chúng trước mọi hiểm nguy khi chúng ra đời, đúng không anh?” Nếu đã mang thai, tất nhiên Vân Kiều không nỡ giảm thiểu rủi ro mà… bỏ đi bất cứ đứa bé nào.
“Còn tùy tình hình nữa…” Chỉ cần xuất hiện một dấu hiệu nhỏ nhất đe dọa tới cô, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Kết quả kiểm tra xác định không sai, hai vợ chồng nhất trí, quyết định báo tin vui này cho người thân.
Bà nội Thẩm biết tin, chỉ muốn dịch chuyển tức thời đến Cảnh Thành để thăm cô.
Đương nhiên là không thể rồi.
Bà cụ đành gọi video, nghe Vân Kiều nói cô vẫn muốn xử lý công việc, bà im lặng một lát, đề nghị: “Cháu không thể lơ là với ba đứa trẻ được, hay tạm thời dừng công việc nhé?”
Bà vừa dứt lời, hai vợ chồng trước màn hình liếc nhìn nhau, Thẩm Trạm nghiêng đầu chiếm hết màn hình: “Bà, bây giờ vẫn còn sớm, không vội.”
Bà cụ lập tức quát lớn: “Cháu thì biết gì? Đối với phụ nữ, mang thai như một lần dạo quanh cửa tử. Là chồng, cháu càng phải chăm sóc cẩn thận hơn mới đúng.”
Từng lời của bà đều mang ý tốt, nhưng Vân Kiều không muốn nghỉ việc quá sớm. Cô hiểu tình hình của mình khác với phụ nữ mang thai bình thường, chắc hẳn cô sẽ không thể làm việc từ giai đoạn giữa đến cuối thai kỳ, chẳng qua cô không muốn nghỉ ngơi từ bây giờ.
Vân Kiều cố gắng kiên trì vượt qua, cơ thể cô bắt đầu xuất hiện các triệu chứng rõ rệt hơn: Thỉnh thoảng buồn nôn, thích ngủ. Cô không cần thông báo, nhân viên trong công ty nhanh chóng nhận ra cô đang mang thai.
Không biết tại sao tin tức này truyền tới tai Trác Gia Hàng, vào lúc tan làm hôm nay, hai người đã tình cờ chạm mặt.
“Nghe nói em mang thai rồi?” Trác Gia Hàng vô thức tập trung vào trước người cô, cô đã bắt đầu lộ bụng bầu, vì quần áo rộng thùng thình nên không nhìn rõ.
“Ừ.” Vân Kiều thản nhiên thừa nhận.
“Chúc mừng em.”
“Cảm ơn.”
Trác Gia Hàng định nói thêm, đã thấy Vân Kiều giơ điện thoại lên.
Người đón cô tan làm đã tới, Trác Gia Hàng lẳng lặng rời đi.
Mặc dù có phần tiếc nuối, có phần ghen tị, nhưng anh ta không thể không thừa nhận, Vân Kiều chọn người rất tốt.
Nghe nói hai người bên nhau từ thời cô học đại học, vài năm sau, Thẩm Trạm vẫn duy trì thói quen đưa Vân Kiều về nhà như hồi cô còn tới trường. Nghe có vẻ là chuyện bình thường, nhưng anh ta đã tận mắt chứng kiến quá trình từ không bao giờ cười thành hay cười của Vân Kiều.
Vân Kiều chưa từng cười lớn lộ răng, nụ cười của cô luôn nhẹ nhàng, khiến người ta cảm thấy hoàn toàn khác biệt. Không rõ liệu đây có phải là sự thay đổi mà Thẩm Trạm mang tới cho cô không, nhưng điều ấy chứng tỏ cô đang sống hạnh phúc vô cùng.
Trác Gia Hàng giơ tay xoa vầng trán trơn mịn của mình, anh ta vuốt tóc từ trước ra sau. Dưới ánh nắng còn sót lại khi mặt trời lặn, anh ta cất bước rời đi.
Sau khi mang thai, Vân Kiều đã chuyển từ ghế phụ sang ghế sau, Thẩm Trạm mua vải bọc ghế và đệm êm ái, cô ngồi rất thoải mái.
Xe từ từ khởi động, Vân Kiều đặt tài liệu trên tay xuống, thuận miệng nhắc: “Sau khi xử lý xong công việc lần này, em định ở nhà học.”
Với tình hình hiện tại, cô không chỉ không thể hoàn thành tốt công việc, mà còn có thể ảnh hưởng đến người khác. Nếu kéo dài thời gian, điều này sẽ gây phiền toái cho bản thân cô lẫn mọi người.
“Được thôi, em là nóc nhà, em nói gì anh cũng nghe hết.” Lúc ấy người bảo muốn kiên trì chính là Vân Kiều, Thẩm Trạm tôn trọng cô, hiện giờ cô sẵn sàng để nghỉ ngơi, Thẩm Trạm cũng không hề có ý kiến.
“Vậy anh phải chăm chỉ kiếm tiền đó nhé.”
“Bảo đảm nuôi em trắng mập luôn.”
“Đừng.” Cô vỗ nhẹ bụng nhỏ: “Giờ mới lộ bụng bầu, không biết sau này sẽ lớn đến mức nào.”
Sau khi biết mình mang thai ba, Vân Kiều lo lắng vô cùng, cô lên mạng tìm kiếm rất nhiều video ghi lại kinh nghiệm của các bà mẹ mang thai ba để xem. Không nói quá, nhưng một số bà bầu mang thai ba khi bước vào giai đoạn cuối, bụng của họ còn to hơn cả quả bóng, cô mới nghĩ thôi đã thấy sợ hãi.
Để đảm bảo an toàn của bản thân và các bé, Vân Kiều bắt đầu giảm lượng công việc. Sang hè cô luôn mệt mỏi, phụ nữ có thai thích ngủ, Vân Kiều thường xuyên ngồi trên sô pha mềm mại rồi thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trên giường, chắc Thẩm Trạm đã bế cô về phòng sau khi tan làm.
Điều hòa trong phòng không mở quá thấp, cô tỉnh ngủ toát mồ hôi khắp người. Vân Kiều mở tủ ra, phát hiện mình không còn mặc được bộ váy đẹp mới mua mấy tháng trước nữa.
Thẩm Trạm cầm quần áo khô bước vào, thấy cô vợ nhỏ đứng trước tủ đồ đang có vẻ không vui.
“Sao thế em?”
“Quần áo mới mua trước đây em còn chưa kịp mặc, không ngờ bây giờ đã không mặc vừa rồi.” Vân Kiều huơ tay múa chân. Sau bốn tháng mang bầu, bụng cô đã nhô lên như bầu sáu tháng của người ta. Mỗi chiếc váy hay trang phục mới được thêm vào tủ đều rộng hơn từng chút một.
“Đừng lo, khi các con ra đời, em sẽ lấy lại vóc dáng cũ.” Chàng trai trở thành người ba tương lai đã trưởng thành hơn. Mặt khác, người vợ trong thai kỳ trở nên đáng yêu mong manh hơn. Tính cách điềm tĩnh của Thẩm Trạm suýt bị cô làm lu mờ, vì anh sắp phát triển thành người chồng đạt chuẩn rồi.
“Em thích quần áo mới kiểu gì, anh mua cho em.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vài câu nói của anh đã vỗ về tâm trạng của Vân Kiều. Ăn cơm, dắt chó đi bộ, gần tới chín rưỡi là thời gian nghỉ ngơi của Vân Kiều. Khi nhắm mắt, Vân Kiều luôn phải nắm tay anh mới cảm thấy yên lòng. Là một người chồng, Thẩm Trạm chưa từng từ chối, đêm nào cũng dỗ vợ ngủ.
Ắt hẳn do ban ngày ngủ quá nhiều, Vân Kiều mới chợp mắt một lát thì đã hết buồn ngủ, cô mở to đôi mắt sáng ngời: “Tự dưng em nghĩ đến một chuyện.”
“Ừm hửm?”
Vân Kiều vươn tay về phía anh, Thẩm Trạm hiểu ý ôm eo nâng cô dậy, giúp cô tựa vào chiếc gối mềm mại.
Cô nhàm chán đếm đầu ngón tay, nói Đông nói Tây: “Em thấy trong video, họ bảo phụ nữ từ bỏ công việc vì con cái và gia đình, cuối cùng sẽ bị chồng bỏ.”
“Vân Tiểu Kiều, sau này em ít xem mấy video vớ vẩn ấy đi.” Anh xoa nhẹ đỉnh đầu cô, suối tóc dài mượt mà trở nên rối bù. Đúng lúc có một chiếc gương dựng trước mặt Vân Kiều, vừa thấy, cô bĩu môi ngay: “Anh xem, anh cũng bắt đầu ức hiếp em rồi.”
“Hầy…”
Mẹ bầu cực kỳ nhạy cảm về mặt cảm xúc, Thẩm Trạm ngơ ngác nghẹn lời.
Anh mấp máy môi, trong đầu chợt lóe lên tia sáng: “Vợ này, hay em giữ tiền lương của anh đi?”
Thẩm Trạm đã đề cập vấn đề này trong lần họ nhận giấy đăng ký kết hôn và tổ chức lễ cưới, nhưng bị cô từ chối nhiều lần.
Vân Kiều vẫn không đồng ý: “Không nên, tính toán quá nhiều sẽ khiến người ta đau đầu, anh biết không?”
Ngay cả sức lực quản lý nguồn tài chính bé nhỏ của mình, cô còn không đủ, sao có thể dành thời gian và tâm trí để lo việc khác đây. Huống hồ, tài sản của Thẩm Trạm không phải con số nhỏ, bản thân anh am hiểu quản lý tài sản, cần gì phải giao cho cô.
Phần lớn mọi người đều muốn nắm giữ quyền kinh tế trong tay mình, nhưng hết lần này đến lần khác cả hai luôn ra sức từ chối, không muốn nhận.
Cuối cùng người suy nghĩ lung tung khó hiểu biến thành Thẩm Trạm: “Chồng nhà người ta ai cũng phải nộp thẻ lương mà.”
“Nhưng anh là người nhà em.” Vân Kiều đặt tay lên trán anh: “Ông xã, anh phải quản lý tài sản cho tốt, em và bọn nhỏ đang chờ anh nuôi đấy.”
“Vân Kiều Kiều, em muốn lười biếng hả?”
“Mặc kệ, mặc kệ, cục cưng nói buồn ngủ rồi.”
“Nói vớ vẩn.” Người gợi chuyện trước là cô, giữa đường rút lui cũng là cô.
“Thẩm Trạm, phải chú ý giáo dục thai nhi!”
Nói bậy sẽ bị dạy dỗ, người ba tiêu chuẩn tỏ vẻ tức giận sờ sờ mũi, chột dạ ho nhẹ: “Ngày mai sẽ kể chuyện cho bọn nhỏ.”
Vân Kiều không nghe theo, ra lệnh: “Bây giờ anh kể cho em đi.”
Tính tình cô sáng nắng chiều mưa, Thẩm Trạm cảm tưởng như mình đang nuôi bà cố nội.
Khi mang thai được năm tháng, Vân Kiều đặt lịch hẹn để đi siêu âm màu 4D tại bệnh viện. Không chỉ hai vợ chồng quan tâm mà người lớn ở Ninh Thành xa xôi cũng muốn có mặt, chờ đợi kết quả.
May thay, buổi khám diễn ra suôn sẻ, bọn nhỏ vẫn đang mạnh khỏe trong bụng mẹ.
Thai kỳ lớn dần, triệu chứng nôn nghén của Vân Kiều từ từ giảm xuống, nhưng chuyện này cũng không thể hiện rõ ràng.
Sau khi Vân Kiều mang thai, cân nặng của cô tăng từ hai số lên ba chữ số, sắp vượt mốc một trăm năm mươi ký. Cô lo lắng không thôi: “Có phải gần đây em nặng hơn nhiều không?”
“Nặng chỗ nào?” Thẩm Trạm giơ tay véo khuôn mặt tròn trịa của cô: “Chẳng được bao nhiêu cân thịt.”
“Hức hức…”
Bà bầu không vui, ông ba đạt chuẩn nhanh trí đánh trống lảng: “Anh mới mua thứ này xịn lắm, em đến xem thử.”
Thẩm Trạm sắm một chiếc máy đo nhịp tim thai để theo dõi nhịp tim của ba bé, hai vợ chồng đọc hướng dẫn sử dụng nghiên cứu hồi lâu. Khi máy khởi động, nhịp tim xa lạ vang lên trong căn phòng yên tĩnh, hai người gần như đồng thời mở to mắt.
Trước đó không lâu, họ đã đến bệnh viện khám siêu âm tim thai, lúc này được nghe kỹ ở khoảng cách gần như vậy, cả hai cảm thấy kỳ diệu quá đỗi.
Tâm trạng không thể diễn tả thành lời, Vân Kiều xúc động muốn khóc: “Vẫn còn, còn hai bé nữa.”
“À à.” Anh chậm rãi di chuyển dụng cụ, họ đang tìm kiếm những kho báu hiếm có ở một vùng trời nhỏ.
Bước vào giai đoạn cuối thai kỳ, Vân Kiều phải hoạt động hết sức cẩn thận với chiếc bụng nặng nề, cô không thể ngủ ngon suốt đêm.
Hiện tại mỗi ngày cô chỉ đủ sức để nghỉ ngơi và chăm sóc bản thân, không còn năng lượng làm việc khác, nhưng Thẩm Trạm lại mệt mỏi đến mức có quầng thâm dưới mắt do phải trông nom cô suốt đêm. Vân Kiều đau lòng: “Thẩm Trạm, hay anh sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi đi.”
“Nói nhảm gì thế.” Làm sao anh có thể để Vân Kiều ở một mình được.
“Thấy anh như vậy, em xót lắm.” Vân Kiều cố vuốt phẳng từng vết nhăn trên trán anh.
Thẩm Trạm ấn trán cô: “Sau này đừng nói thế nữa, nếu anh rời đi thật, không chừng em sẽ khóc bù lu bù loa mất.”
“Em không như vậy đâu.” Lời này không hề có khí thế gì, đến chính cô nghe còn thấy chột dạ.
Thẩm Trạm nắm tay cô, đưa lên môi hôn: “Không điều gì khiến anh cảm thấy an tâm hơn khi ở bên cạnh em.”
Thấy cô trằn trọc cả đêm, anh chỉ ước, giá như mình thể thay cô nhận hết tất cả mọi vất vả. Dẫu thương vợ cỡ nào, anh vẫn không thể trải qua cảm nhận giống cô. Khi anh đau đớn, chắc chắn Vân Kiều còn khổ sở hơn anh gấp mười, gấp trăm lần.
Cô xót xa khi anh nghỉ ngơi không tốt, anh cũng vậy. Tuy nhiên, anh chỉ giữ trong lòng không nói ra, sợ gây thêm phiền não và khiến Vân Kiều khó chịu.
“A!”
Vân Kiều nhỏ giọng kêu lên, Thẩm Trạm nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Sao thế, sao thế em?”
“Không, không sao, bọn nhỏ mới đạp bụng em đấy anh.” Trong khoảng thời gian này, cô đã có thể cảm nhận được rõ chuyển động của thai nhi. Đôi khi chúng đến quá đột ngột, Vân Kiều sẽ giật mình: “Cứ như mình đang mang một quả bom.”
“Đừng sợ.” Thẩm Trạm nắm tay vợ, dịu dàng an ủi cô.
Đa thai không có thời gian dự sinh, tới giai đoạn gần đủ tháng, tử cung và thành bụng của mẹ bầu sẽ trở nên rất mỏng, lúc này cần đặc biệt chú ý.
Vân Kiều vào bệnh viện, mẹ Thẩm đã bay từ Ninh Thành qua bầu bạn với cô. Tần Ngọc Sương bình thường không xuất hiện đã tới vào thời khắc quan trọng.
Từ phòng chờ đến lúc sinh, người đàn ông đứng ngoài cảm thấy lo lắng sốt ruột, anh không dám rời xa phòng sinh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Thời gian trôi lâu như tra tấn người khác, tinh thần anh căng thẳng. Mãi đến khi các bé con được bế ra khỏi phòng sinh, đầu óc Thẩm Trạm trống rỗng: “Vợ tôi đâu?”
Lúc trước chỉ suy đoán, mãi tới khi tiến hành các xét nghiệm tiếp theo, họ mới chắc chắn được việc cô mang thai.
“Tôi… mang thai thật à?” Tối qua cô vẫn còn bế em bé nhà người ta, còn nói với Châu Lăng Vân “thuận theo tự nhiên”, nhưng ngay ngày hôm sau, “tự nhiên” đã lên tiếng. Vân Kiều chạm nhẹ vào bụng nhỏ, cảm giác không thể tin nổi.
Cô nhìn Thẩm Trạm, người đàn ông đang ngơ ngác quan sát bụng cô. Vân Kiều không thấy vẻ tươi cười trên mặt anh.
Vân Kiều mới vừa lên chức mẹ bầu, nhạy cảm nhíu mày: “Biểu cảm này của anh là sao?”
“Kiều Kiều, em véo anh đi.” Thẩm Trạm hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Anh đang nằm mơ sao?”
“Gì vậy, kết quả xét nghiệm đang ở đây hết mà. Bác sĩ dặn hai tuần nữa phải tới siêu âm B đấy.” Vân Kiều đưa bản kết quả trong tay ra, Thẩm Trạm cầm lấy ngay, anh không bị cận mà còn phải dán sát vào để đọc.
“Thấy rõ chưa? Cần em đưa thêm cho anh một chiếc kính lúp không hả ông xã?” Vân Kiều cầm tay anh, ra sức bóp mạnh.
Người đàn ông như bị ấn nút công tắc, bỗng tỉnh táo lại, anh xoay người bế vợ. Cảm nhận được sức nặng trong lòng mình, Thẩm Trạm nhanh chóng phản ứng kịp: “Không được, không được, không được mạnh tay.”
Tuy thiếu kiến thức về lĩnh vực này, nhưng anh cũng từng nghe nói trong ba tháng đầu, phụ nữ mang thai cần chú ý đặc biệt. Lo sợ làm tổn thương cô, Thẩm Trạm cẩn thận đặt cô xuống, hỏi: “Bây giờ em thấy thế nào? Bụng còn khó chịu không?”
Vân Kiều lắc đầu.
Ngoại trừ khoảng thời gian buổi sáng, bây giờ gần như cô không cảm thấy gì cả.
“Vậy bụng em khó chịu không phải do dạ dày không ổn? Sáng sớm uống thuốc dạ dày có ảnh hưởng gì không?” Thẩm Trạm sắp dán mắt lên người cô rồi.
“Em đã hỏi bác sĩ, chỉ là thuốc thông thường, không sao đâu anh.”
Thẩm Trạm vẫn lo, bèn hỏi bác sĩ về những điều cần chú ý. Rồi anh theo sau làm tùy tùng chở che Vân Kiều lên xe. Trên quãng đường ngắn ngủn, trong xe vang lên vô số lời quan tâm: “Em không sao thật à?”
Hai tay bịt lỗ tai, Vân Kiều dựa vào ghế sau, sắp khô hết cổ họng: “Em không sao thật, anh đừng hỏi nữa mà.”
Đây là lần đầu tiên cô biết Thẩm Trạm có tiềm năng niệm kinh của Đường Tăng.
Về đến nhà, trước tiên Thẩm Trạm gọi dì Triệu, dặn dò một số điều.
Dì Triệu đã có kinh nghiệm sinh và nuôi con hai lần, khi nghe tin Vân Kiều có thai, dì vui mừng khôn xiết: “Dì phải báo cho lão Liễu, để ông ấy nhanh chóng lên một danh sách đồ ăn khác cho Kiều Kiều.”
“Vâng.” Thẩm Trạm đứng chắp tay, so với vẻ mừng rỡ của dì Triệu, nhìn anh rất bình tĩnh.
Trông anh chín chắn và đáng tin cậy trước mặt người khác, nhưng khi dì Triệu rời đi, Thẩm Trạm không giữ được vẻ nghiêm túc nữa, anh trở về với biểu cảm ngơ ngác: “Bà xã, bây giờ chúng ta nên thông báo với bà nội nhỉ?”
Vân Kiều nghĩ một chút, lý trí trả lời: “Hai tuần nữa còn phải đi kiểm tra thêm, sao mình không đợi tới đó luôn?”
“Được, nghe lời em.” Thẩm Trạm dứt khoát để điện thoại xuống, chuyên tâm đồng hành cùng vợ và đứa bé chưa chào đời, anh cứ cười ngây ngô nhìn cô mãi.
Rốt cuộc Vân Kiều không nhịn được nữa, đẩy trán anh: “Này, anh ra ngoài đi.”
Rõ ràng phải làm việc, nhưng hình như anh không hề lo lắng, thậm chí cô còn sợ anh cứ đắm chìm vào tin vui này rồi quên hết chuyện chính.
Cô vừa mới nhắc, bên kia đã có người gọi điện đến thúc giục. Vân Kiều chỉ nghe thấy người đàn ông tùy hứng nói: “Công việc cái mẹ gì, tôi muốn ở bên bà xã.”
Trán giật giật, Vân Kiều xoa nhẹ, gọi anh tới gần: “Sao có thể nói chuyện với người khác như thế?”
“Anh chỉ đùa với Cảnh Hành thôi, có việc phải làm ở câu lạc bộ, chắc hôm nay anh không về được.” Hai anh em đã quen chọc ghẹo nhau, lúc nào cần nghiêm túc thì mới nghiêm túc, còn bình thường cả hai cực kỳ nghịch ngợm.
Sau khi kết hôn, Thẩm Trạm từ từ dời trọng tâm công việc theo câu lạc bộ. Trước đây, anh không đồng ý lời mời hợp tác từ Ngôn Tư Niên vì muốn tự do, nhưng rồi khi nhận ra trách nhiệm mà mình phải gánh vác, anh không còn từ chối né tránh nữa.
Người muốn gặp hôm nay là Ngôn Tư Niên, anh bắt đầu nghĩ đến việc hoãn lại.
“Mới kiểm tra xong, em vẫn khỏe.” Vân Kiều nhìn thấu suy nghĩ của anh, giục anh: “Anh đi sớm chút, làm xong việc là được về sớm rồi.”
Thẩm Trạm quỳ một gối trước mặt Vân Kiều, nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay to lớn ấm áp lên phần bụng phẳng lì của Vân Kiều, chất giọng dịu dàng vô cùng: “Cục cưng, con cứ an tâm ở trong bụng mẹ nhé, ba đi kiếm tiền mua sữa bột cho con đây.”
“Ngốc quá.”
“Bà xã, em nói sai rồi, bé con không hiểu những điều phức tạp đâu, anh chỉ giao tiếp với con thôi.” Anh không thể kiềm được mấy lời ngây thơ như vậy.
Vân Kiều cười run vai.
Cơn đau buổi sáng tựa như sự sống nhỏ bé trong bụng đang báo hiệu cho mẹ biết. Từ đó trở đi, chứng ốm nghén của Vân Kiều bắt đầu lộ rõ.
Khó khăn lắm mới chịu đựng qua nửa tháng, cô đi siêu âm, kết quả lại vượt qua dự đoán của Vân Kiều một lần nữa.
Nhìn video chuyển động trên màn hình máy tính, cô vẫn khó lòng tin nổi. Bác sĩ chúc mừng cô, thông báo với cô rằng thai nhi rất khỏe mạnh.
Vân Kiều cầm kết quả bước khỏi phòng siêu âm B, Thẩm Trạm đang đợi bên ngoài lập tức tới bên cô: “Sao rồi em?”
“Em thấy cục cưng trong bụng đang động đậy.” Cảnh tượng trên máy tính không ngừng quanh quẩn trong đầu Vân Kiều.
“Kết quả khám đâu? Cho anh xem.” Thẩm Trạm căng thẳng.
Vân Kiều đưa anh. Anh có thể đọc được những từ trên kết quả nhưng khi kết hợp với nhau, chúng như biến thành sách trời. Lần đầu họ làm ba mẹ, trí thông minh của cả hai giảm đáng kể, ai cũng phản ứng chậm chạp.
Cuối cùng anh quyết định: “Chúng ta đến gặp bác sĩ thôi.”
“Thẩm Trạm, có phải anh xem không hiểu không?” Vân Kiều bật cười.
“Anh gọi là cẩn thận.” Thiếu hụt kiến thức y khoa, anh không dám kết luận bừa, nhất là trong chuyện này.
Vân Kiều cầm tay anh di chuyển tới bụng cô: “Em bật mí trước nhé, ở đây không chỉ có một đâu.”
“Bao nhiêu?” Thẩm Trạm chớp mắt.
Vân Kiều chậm rãi giơ ba ngón tay lên: “Ba đứa.”
“Bà xã.” Thẩm Trạm run rẩy môi, vòng tay qua vai cô. Người khác nhìn vào sẽ nghĩ anh đang ôm cô, chỉ mỗi Vân Kiều mới có thể nghe rõ giọng anh truyền vào tai cô: “Anh hơi choáng đầu.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thẩm Trạm như đang đạp trên mây, cơ thể lâng lâng.
Nửa tháng trước nghe tin Vân Kiều có thai, anh vui mừng không thể tin nổi, chưa từng tưởng tượng cơ thể nhỏ bé của cô có thể chứa tới tận ba đứa.
Đang vui vẻ vì bất ngờ ngoài ý muốn, Thẩm Trạm chợt dừng cười, nhíu mày suy nghĩ: “Có nguy hiểm không?”
Nghĩ vậy, anh lo cho Vân Kiều hơn bất cứ điều gì, bèn đưa cô trở về Khoa Sản tìm bác sĩ.
Bác sĩ xem kết quả, thông báo rõ cho hai vợ chồng về tình trạng hiện tại của tụi nhỏ và nguy cơ đa thai: “Từ những gì tôi thấy hiện tại, quá trình phát triển của ba đứa trẻ đều rất khỏe mạnh. Tuy nhiên, đa thai có thể dẫn đến các biến chứng khó lường, điều này thì chúng tôi không đoán trước được.”
Từ giai đoạn đầu đến giai đoạn cuối của thai kỳ, cả thai phụ lẫn thai nhi sẽ đối mặt với nỗi đau và rủi ro gấp nhiều lần so với thai đơn.
Lòng Thẩm Trạm bỗng nặng trĩu: “Kiều Kiều, em nghĩ sao?”
“Anh sẽ tôn trọng quyết định của em chứ?” Cô biết rõ, Thẩm Trạm luôn hết sức chú ý tới tình trạng sức khỏe của cô.
“Đừng gài anh.” Nghe cô hỏi vậy, anh đã đoán được suy nghĩ của Vân Kiều.
“Các con khỏe mạnh đến với hai ta, điều hai ta cần làm là phải che chở bảo vệ chúng trước mọi hiểm nguy khi chúng ra đời, đúng không anh?” Nếu đã mang thai, tất nhiên Vân Kiều không nỡ giảm thiểu rủi ro mà… bỏ đi bất cứ đứa bé nào.
“Còn tùy tình hình nữa…” Chỉ cần xuất hiện một dấu hiệu nhỏ nhất đe dọa tới cô, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Kết quả kiểm tra xác định không sai, hai vợ chồng nhất trí, quyết định báo tin vui này cho người thân.
Bà nội Thẩm biết tin, chỉ muốn dịch chuyển tức thời đến Cảnh Thành để thăm cô.
Đương nhiên là không thể rồi.
Bà cụ đành gọi video, nghe Vân Kiều nói cô vẫn muốn xử lý công việc, bà im lặng một lát, đề nghị: “Cháu không thể lơ là với ba đứa trẻ được, hay tạm thời dừng công việc nhé?”
Bà vừa dứt lời, hai vợ chồng trước màn hình liếc nhìn nhau, Thẩm Trạm nghiêng đầu chiếm hết màn hình: “Bà, bây giờ vẫn còn sớm, không vội.”
Bà cụ lập tức quát lớn: “Cháu thì biết gì? Đối với phụ nữ, mang thai như một lần dạo quanh cửa tử. Là chồng, cháu càng phải chăm sóc cẩn thận hơn mới đúng.”
Từng lời của bà đều mang ý tốt, nhưng Vân Kiều không muốn nghỉ việc quá sớm. Cô hiểu tình hình của mình khác với phụ nữ mang thai bình thường, chắc hẳn cô sẽ không thể làm việc từ giai đoạn giữa đến cuối thai kỳ, chẳng qua cô không muốn nghỉ ngơi từ bây giờ.
Vân Kiều cố gắng kiên trì vượt qua, cơ thể cô bắt đầu xuất hiện các triệu chứng rõ rệt hơn: Thỉnh thoảng buồn nôn, thích ngủ. Cô không cần thông báo, nhân viên trong công ty nhanh chóng nhận ra cô đang mang thai.
Không biết tại sao tin tức này truyền tới tai Trác Gia Hàng, vào lúc tan làm hôm nay, hai người đã tình cờ chạm mặt.
“Nghe nói em mang thai rồi?” Trác Gia Hàng vô thức tập trung vào trước người cô, cô đã bắt đầu lộ bụng bầu, vì quần áo rộng thùng thình nên không nhìn rõ.
“Ừ.” Vân Kiều thản nhiên thừa nhận.
“Chúc mừng em.”
“Cảm ơn.”
Trác Gia Hàng định nói thêm, đã thấy Vân Kiều giơ điện thoại lên.
Người đón cô tan làm đã tới, Trác Gia Hàng lẳng lặng rời đi.
Mặc dù có phần tiếc nuối, có phần ghen tị, nhưng anh ta không thể không thừa nhận, Vân Kiều chọn người rất tốt.
Nghe nói hai người bên nhau từ thời cô học đại học, vài năm sau, Thẩm Trạm vẫn duy trì thói quen đưa Vân Kiều về nhà như hồi cô còn tới trường. Nghe có vẻ là chuyện bình thường, nhưng anh ta đã tận mắt chứng kiến quá trình từ không bao giờ cười thành hay cười của Vân Kiều.
Vân Kiều chưa từng cười lớn lộ răng, nụ cười của cô luôn nhẹ nhàng, khiến người ta cảm thấy hoàn toàn khác biệt. Không rõ liệu đây có phải là sự thay đổi mà Thẩm Trạm mang tới cho cô không, nhưng điều ấy chứng tỏ cô đang sống hạnh phúc vô cùng.
Trác Gia Hàng giơ tay xoa vầng trán trơn mịn của mình, anh ta vuốt tóc từ trước ra sau. Dưới ánh nắng còn sót lại khi mặt trời lặn, anh ta cất bước rời đi.
Sau khi mang thai, Vân Kiều đã chuyển từ ghế phụ sang ghế sau, Thẩm Trạm mua vải bọc ghế và đệm êm ái, cô ngồi rất thoải mái.
Xe từ từ khởi động, Vân Kiều đặt tài liệu trên tay xuống, thuận miệng nhắc: “Sau khi xử lý xong công việc lần này, em định ở nhà học.”
Với tình hình hiện tại, cô không chỉ không thể hoàn thành tốt công việc, mà còn có thể ảnh hưởng đến người khác. Nếu kéo dài thời gian, điều này sẽ gây phiền toái cho bản thân cô lẫn mọi người.
“Được thôi, em là nóc nhà, em nói gì anh cũng nghe hết.” Lúc ấy người bảo muốn kiên trì chính là Vân Kiều, Thẩm Trạm tôn trọng cô, hiện giờ cô sẵn sàng để nghỉ ngơi, Thẩm Trạm cũng không hề có ý kiến.
“Vậy anh phải chăm chỉ kiếm tiền đó nhé.”
“Bảo đảm nuôi em trắng mập luôn.”
“Đừng.” Cô vỗ nhẹ bụng nhỏ: “Giờ mới lộ bụng bầu, không biết sau này sẽ lớn đến mức nào.”
Sau khi biết mình mang thai ba, Vân Kiều lo lắng vô cùng, cô lên mạng tìm kiếm rất nhiều video ghi lại kinh nghiệm của các bà mẹ mang thai ba để xem. Không nói quá, nhưng một số bà bầu mang thai ba khi bước vào giai đoạn cuối, bụng của họ còn to hơn cả quả bóng, cô mới nghĩ thôi đã thấy sợ hãi.
Để đảm bảo an toàn của bản thân và các bé, Vân Kiều bắt đầu giảm lượng công việc. Sang hè cô luôn mệt mỏi, phụ nữ có thai thích ngủ, Vân Kiều thường xuyên ngồi trên sô pha mềm mại rồi thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trên giường, chắc Thẩm Trạm đã bế cô về phòng sau khi tan làm.
Điều hòa trong phòng không mở quá thấp, cô tỉnh ngủ toát mồ hôi khắp người. Vân Kiều mở tủ ra, phát hiện mình không còn mặc được bộ váy đẹp mới mua mấy tháng trước nữa.
Thẩm Trạm cầm quần áo khô bước vào, thấy cô vợ nhỏ đứng trước tủ đồ đang có vẻ không vui.
“Sao thế em?”
“Quần áo mới mua trước đây em còn chưa kịp mặc, không ngờ bây giờ đã không mặc vừa rồi.” Vân Kiều huơ tay múa chân. Sau bốn tháng mang bầu, bụng cô đã nhô lên như bầu sáu tháng của người ta. Mỗi chiếc váy hay trang phục mới được thêm vào tủ đều rộng hơn từng chút một.
“Đừng lo, khi các con ra đời, em sẽ lấy lại vóc dáng cũ.” Chàng trai trở thành người ba tương lai đã trưởng thành hơn. Mặt khác, người vợ trong thai kỳ trở nên đáng yêu mong manh hơn. Tính cách điềm tĩnh của Thẩm Trạm suýt bị cô làm lu mờ, vì anh sắp phát triển thành người chồng đạt chuẩn rồi.
“Em thích quần áo mới kiểu gì, anh mua cho em.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vài câu nói của anh đã vỗ về tâm trạng của Vân Kiều. Ăn cơm, dắt chó đi bộ, gần tới chín rưỡi là thời gian nghỉ ngơi của Vân Kiều. Khi nhắm mắt, Vân Kiều luôn phải nắm tay anh mới cảm thấy yên lòng. Là một người chồng, Thẩm Trạm chưa từng từ chối, đêm nào cũng dỗ vợ ngủ.
Ắt hẳn do ban ngày ngủ quá nhiều, Vân Kiều mới chợp mắt một lát thì đã hết buồn ngủ, cô mở to đôi mắt sáng ngời: “Tự dưng em nghĩ đến một chuyện.”
“Ừm hửm?”
Vân Kiều vươn tay về phía anh, Thẩm Trạm hiểu ý ôm eo nâng cô dậy, giúp cô tựa vào chiếc gối mềm mại.
Cô nhàm chán đếm đầu ngón tay, nói Đông nói Tây: “Em thấy trong video, họ bảo phụ nữ từ bỏ công việc vì con cái và gia đình, cuối cùng sẽ bị chồng bỏ.”
“Vân Tiểu Kiều, sau này em ít xem mấy video vớ vẩn ấy đi.” Anh xoa nhẹ đỉnh đầu cô, suối tóc dài mượt mà trở nên rối bù. Đúng lúc có một chiếc gương dựng trước mặt Vân Kiều, vừa thấy, cô bĩu môi ngay: “Anh xem, anh cũng bắt đầu ức hiếp em rồi.”
“Hầy…”
Mẹ bầu cực kỳ nhạy cảm về mặt cảm xúc, Thẩm Trạm ngơ ngác nghẹn lời.
Anh mấp máy môi, trong đầu chợt lóe lên tia sáng: “Vợ này, hay em giữ tiền lương của anh đi?”
Thẩm Trạm đã đề cập vấn đề này trong lần họ nhận giấy đăng ký kết hôn và tổ chức lễ cưới, nhưng bị cô từ chối nhiều lần.
Vân Kiều vẫn không đồng ý: “Không nên, tính toán quá nhiều sẽ khiến người ta đau đầu, anh biết không?”
Ngay cả sức lực quản lý nguồn tài chính bé nhỏ của mình, cô còn không đủ, sao có thể dành thời gian và tâm trí để lo việc khác đây. Huống hồ, tài sản của Thẩm Trạm không phải con số nhỏ, bản thân anh am hiểu quản lý tài sản, cần gì phải giao cho cô.
Phần lớn mọi người đều muốn nắm giữ quyền kinh tế trong tay mình, nhưng hết lần này đến lần khác cả hai luôn ra sức từ chối, không muốn nhận.
Cuối cùng người suy nghĩ lung tung khó hiểu biến thành Thẩm Trạm: “Chồng nhà người ta ai cũng phải nộp thẻ lương mà.”
“Nhưng anh là người nhà em.” Vân Kiều đặt tay lên trán anh: “Ông xã, anh phải quản lý tài sản cho tốt, em và bọn nhỏ đang chờ anh nuôi đấy.”
“Vân Kiều Kiều, em muốn lười biếng hả?”
“Mặc kệ, mặc kệ, cục cưng nói buồn ngủ rồi.”
“Nói vớ vẩn.” Người gợi chuyện trước là cô, giữa đường rút lui cũng là cô.
“Thẩm Trạm, phải chú ý giáo dục thai nhi!”
Nói bậy sẽ bị dạy dỗ, người ba tiêu chuẩn tỏ vẻ tức giận sờ sờ mũi, chột dạ ho nhẹ: “Ngày mai sẽ kể chuyện cho bọn nhỏ.”
Vân Kiều không nghe theo, ra lệnh: “Bây giờ anh kể cho em đi.”
Tính tình cô sáng nắng chiều mưa, Thẩm Trạm cảm tưởng như mình đang nuôi bà cố nội.
Khi mang thai được năm tháng, Vân Kiều đặt lịch hẹn để đi siêu âm màu 4D tại bệnh viện. Không chỉ hai vợ chồng quan tâm mà người lớn ở Ninh Thành xa xôi cũng muốn có mặt, chờ đợi kết quả.
May thay, buổi khám diễn ra suôn sẻ, bọn nhỏ vẫn đang mạnh khỏe trong bụng mẹ.
Thai kỳ lớn dần, triệu chứng nôn nghén của Vân Kiều từ từ giảm xuống, nhưng chuyện này cũng không thể hiện rõ ràng.
Sau khi Vân Kiều mang thai, cân nặng của cô tăng từ hai số lên ba chữ số, sắp vượt mốc một trăm năm mươi ký. Cô lo lắng không thôi: “Có phải gần đây em nặng hơn nhiều không?”
“Nặng chỗ nào?” Thẩm Trạm giơ tay véo khuôn mặt tròn trịa của cô: “Chẳng được bao nhiêu cân thịt.”
“Hức hức…”
Bà bầu không vui, ông ba đạt chuẩn nhanh trí đánh trống lảng: “Anh mới mua thứ này xịn lắm, em đến xem thử.”
Thẩm Trạm sắm một chiếc máy đo nhịp tim thai để theo dõi nhịp tim của ba bé, hai vợ chồng đọc hướng dẫn sử dụng nghiên cứu hồi lâu. Khi máy khởi động, nhịp tim xa lạ vang lên trong căn phòng yên tĩnh, hai người gần như đồng thời mở to mắt.
Trước đó không lâu, họ đã đến bệnh viện khám siêu âm tim thai, lúc này được nghe kỹ ở khoảng cách gần như vậy, cả hai cảm thấy kỳ diệu quá đỗi.
Tâm trạng không thể diễn tả thành lời, Vân Kiều xúc động muốn khóc: “Vẫn còn, còn hai bé nữa.”
“À à.” Anh chậm rãi di chuyển dụng cụ, họ đang tìm kiếm những kho báu hiếm có ở một vùng trời nhỏ.
Bước vào giai đoạn cuối thai kỳ, Vân Kiều phải hoạt động hết sức cẩn thận với chiếc bụng nặng nề, cô không thể ngủ ngon suốt đêm.
Hiện tại mỗi ngày cô chỉ đủ sức để nghỉ ngơi và chăm sóc bản thân, không còn năng lượng làm việc khác, nhưng Thẩm Trạm lại mệt mỏi đến mức có quầng thâm dưới mắt do phải trông nom cô suốt đêm. Vân Kiều đau lòng: “Thẩm Trạm, hay anh sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi đi.”
“Nói nhảm gì thế.” Làm sao anh có thể để Vân Kiều ở một mình được.
“Thấy anh như vậy, em xót lắm.” Vân Kiều cố vuốt phẳng từng vết nhăn trên trán anh.
Thẩm Trạm ấn trán cô: “Sau này đừng nói thế nữa, nếu anh rời đi thật, không chừng em sẽ khóc bù lu bù loa mất.”
“Em không như vậy đâu.” Lời này không hề có khí thế gì, đến chính cô nghe còn thấy chột dạ.
Thẩm Trạm nắm tay cô, đưa lên môi hôn: “Không điều gì khiến anh cảm thấy an tâm hơn khi ở bên cạnh em.”
Thấy cô trằn trọc cả đêm, anh chỉ ước, giá như mình thể thay cô nhận hết tất cả mọi vất vả. Dẫu thương vợ cỡ nào, anh vẫn không thể trải qua cảm nhận giống cô. Khi anh đau đớn, chắc chắn Vân Kiều còn khổ sở hơn anh gấp mười, gấp trăm lần.
Cô xót xa khi anh nghỉ ngơi không tốt, anh cũng vậy. Tuy nhiên, anh chỉ giữ trong lòng không nói ra, sợ gây thêm phiền não và khiến Vân Kiều khó chịu.
“A!”
Vân Kiều nhỏ giọng kêu lên, Thẩm Trạm nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Sao thế, sao thế em?”
“Không, không sao, bọn nhỏ mới đạp bụng em đấy anh.” Trong khoảng thời gian này, cô đã có thể cảm nhận được rõ chuyển động của thai nhi. Đôi khi chúng đến quá đột ngột, Vân Kiều sẽ giật mình: “Cứ như mình đang mang một quả bom.”
“Đừng sợ.” Thẩm Trạm nắm tay vợ, dịu dàng an ủi cô.
Đa thai không có thời gian dự sinh, tới giai đoạn gần đủ tháng, tử cung và thành bụng của mẹ bầu sẽ trở nên rất mỏng, lúc này cần đặc biệt chú ý.
Vân Kiều vào bệnh viện, mẹ Thẩm đã bay từ Ninh Thành qua bầu bạn với cô. Tần Ngọc Sương bình thường không xuất hiện đã tới vào thời khắc quan trọng.
Từ phòng chờ đến lúc sinh, người đàn ông đứng ngoài cảm thấy lo lắng sốt ruột, anh không dám rời xa phòng sinh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Thời gian trôi lâu như tra tấn người khác, tinh thần anh căng thẳng. Mãi đến khi các bé con được bế ra khỏi phòng sinh, đầu óc Thẩm Trạm trống rỗng: “Vợ tôi đâu?”
/68
|