Edit: Lune
Kỳ nghỉ hè của Quý Miên đã trôi qua mười ngày.
Cậu đã về nhưng người nào đó ở tầng dưới lại bắt đầu mất ngủ.
Bình thường Đoàn Chước rất hiếm khi nằm mơ, nhưng kể từ hôm Quý Miên trở về, những giấc mơ ướt át mà ngay cả giai đoạn tuổi dậy thì cũng chưa từng ghé thăm lại bắt đầu xuất hiện, giày vò anh cả đêm.
Sự xao động muộn màng trong cuộc đời hóa thành hàng vạn con kiến, mỗi khi đêm đến lại rủ nhau bò ra ngoài, không ngừng gặm nhấm sống lưng và trái tim anh.
Sau chín ngày liên tục bị buộc bừng tỉnh khỏi giấc mộng vào lúc rạng sáng, lúc sầm mặt đi giặt quần lót, Đoàn Chước bắt đầu nghi ngờ liệu có phải cơ thể mình đã bị sao rồi không.
Anh độc thân đến giờ, đây là lần đầu tiên trong đời anh gặp phải tình huống này.
Đoàn Chước nằm lại trên giường, rõ là đang rạng sáng nhưng nhiệt độ lại nóng đến nỗi làm anh bức bối.
Bật điều hòa, chỉnh nhiệt độ xuống rất thấp rồi mà vẫn không làm dịu được cơn nóng rực từ trong lồng ngực bốc lên.
Nhìn sao cũng thấy giấc mơ của anh quá mức bất thường, vì trong mơ, người nằm rên rỉ dưới thân anh, bất kể là giới tính hay thân phận gì thì đều...
Đoàn Chước nhìn trần nhà đen kịt, cơ thể hơi run lên.
Với những hình ảnh trong mơ, anh nghĩ có lẽ mình sẽ thấy ghê, hoặc ít nhất cũng sẽ khó chịu. Nhưng ngoài nhịp tim không ngừng gia tốc, cùng với cảm giác tội lỗi xen lẫn một loại ham muốn khó nói nên lời nào đó thì Đoàn Chước lại không hề có bất kỳ cảm xúc phản cảm nào khác.
Anh quy kết nguyên nhân dẫn đến hiện tượng này là do “tinh lực dồi dào quá”, cho nên mấy ngày trước đã tăng lượng đơn hàng nhận làm tại tiệm gỗ điêu khắc. Nhưng dù thế thì những giấc mộng nhộn nhạo kia vẫn đúng giờ ghé thăm anh hàng đêm.
Vài phút sau, cảm nhận được cơ thể lại có xu hướng rục rịch, Đoàn Chước xuống giường, nhanh chóng thay quần áo, không định ngủ tiếp nữa.
Anh đánh răng rửa mặt xong rồi ra ngoài chạy bộ, như thể bằng cách này là có thể kiềm chế được những suy nghĩ nhơ bẩn trong đầu kia vậy.
Mùa Hè ở phương Nam, ngay cả sáng sớm cũng ẩm ướt oi bức. Chỉ mới ra ngoài đi hai bước thôi đã khiến người ta cảm thấy khó thở rồi.
Đoàn Chước chạy hơn một tiếng đồng hồ, đã vậy còn chạy nhanh nữa, nên lúc quay về mồ hôi đã ướt đẫm người. Lưng áo không còn chỗ nào khô ráo.
Chạy bộ buổi sáng đúng là một cách tiêu hao tinh lực hiệu quả. Cơ thể mệt mỏi rã rời, đầu óc cũng tạm thời thoát khỏi những giấc mơ đêm qua.
Đoàn Chước bỗng có cảm giác được giải thoát phần nào.
Anh đẩy cửa ra vào ở tầng một, mới bước một chân vào đã đụng phải Quý Miên đang đi từ trên tầng xuống.
“Anh?” Quý Miên ngạc nhiên nhìn Đoàn Chước ướt sũng cả người.
Trong chớp mắt, giọng nói trong trẻo của thiếu niên như chồng chéo lên thanh âm khàn khàn trong mơ.
Đoàn Chước khựng người lại, những giấc mơ mà anh vất vả mãi mới giấu đi được lại bắt đầu nổi lên mặt nước.
“Anh đi chạy à?”
Quý Miên vừa nói vừa bước xuông hai ba bậc thang, còn Đoàn Chước lại lùi về sau một bước, cái chân vốn đã bước vào nhà lại rút ra ngoài cửa.
Anh không muốn đứng quá gần với Quý Miên, dù sao thì cả người đang đầm đìa mồ hôi, mùi trên người lúc này không dễ ngửi cho lắm.
“Ừm. Em thì sao, đi đâu à?” Anh hỏi.
Lời vừa thốt ra, Đoàn Chước mới nhận ra giọng mình đã khàn đặc.
Anh nhìn chằm chằm vào mặt Quý Miên, muốn xem khuôn mặt quen thuộc kia có nhận ra điều gì không. Bàn tay bất giác bấu chặt vào cánh cửa làm đốt ngón tay trắng bệch.
Không ai nhận ra cơ thể Đoàn Chước đang run nhè nhẹ, Quý Miên không nhận ra, mà bản thân Đoàn Chước cũng chẳng hề hay biết.
“Em đi mua đồ ăn sáng, tiện thể ghé qua xem chị Ngữ Mạn có ở nhà không.” Quý Miên gãi đầu, xấu hổ cười cười: “Anh có biết dạo này chị Ngữ Mạn đi đâu không? Em về lâu rồi mà còn chưa gặp chị ấy.”
Vừa nhắc đến Mục Ngữ Mạn, giọng điệu của cậu nhẹ nhàng vui vẻ hẳn -
Người Đoàn Chước lập tức hạ nhiệt.
“Anh?”
“Không biết.” Đoàn Chước lạnh lùng đáp.
Lý trí xao động nguội xuống, sự khô nóng từ trong ra ngoài lập tức tan biến. Nhiệt độ thiêu đốt dằn vặt anh nhiều đêm chỉ vì một câu nói của Quý Miên mà hoàn toàn tiêu tan.
Đối với Đoàn Chước thì đây có vẻ là một chuyện tốt.
Quý Miên tiếc nuối “à” một tiếng, lại hỏi: “Thế anh muốn ăn gì? Em mua luôn cho.”
“... Không cần.”
“Vâng...”
Thấy Đoàn Chước cứ bám chặt cửa, Quý Miên ba chân bốn cẳng đi xuống, nhanh chóng bước ra khỏi cửa ra vào.
Cậu vừa ra chân trước thì chân sau cửa đã đóng sầm lại rồi.
Quý Miên quay đầu lại nhìn, nhưng cánh cửa đã chặn tầm mắt cậu, thành thử cậu không còn thấy bóng lưng Đoàn Chước nữa.
...
Kỳ nghỉ hai tuần kết thúc, Quý Miên trở lại trường bắt đầu năm học cuối cấp.
Xét về độ chăm chỉ, dù Quý Miên không xếp hạng nhất thì cũng phải nằm trong top 3 của lớp.
Cộng thêm khả năng tiếp thu vượt trội hơn đại đa số học sinh cấp ba, cậu mới có thể thực hiện màn lội ngược dòng từ vị trí bét lớp lên tầng trung trong năm lớp 11.
Mà năm cuối cấp này, cậu còn nỗ lực hơn năm ngoái nhiều.
Chỉ là Quý Miên phát hiện dường như Đoàn Chước không còn tốt với cậu như hồi lớp 11, mỗi lần cậu về nhà, anh luôn tỏ ra lạnh nhạt hờ hững.
Ngay cả khi cậu đưa bảng điểm lọt top 100 toàn khối cho Đoàn Chước xem, anh cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi nói vài câu đừng dưng rồi thôi.
Điều này khiến Quý Miên rất buồn.
Chẳng hiểu sao cậu rất muốn nhận được sự công nhận của Đoàn Chước.
Nhận ra thái độ thờ ơ của Đoàn Chước với mình, Quý Miên ở lì lại trường gần hai tuần.
Cuối tuần trước, cậu không gọi điện về nhà nói mình sẽ về. Đây là lần đầu tiên Quý Miên ở lại trường vào cuối tuần mà không nhận được cuộc gọi hỏi thăm nào từ Đoàn Chước.
Trong khoảng thời gian này, Quý Miên không thể làm ngơ việc Đoàn Chước lơ mình nữa.
Cậu bỗng dưng hoài nghi rằng có lẽ thực ra anh không mong cậu về nhà cho lắm.
Nhưng cậu không hiểu lý do, cũng không dám vội vàng kết luận mà chỉ có thể thấp thỏm trong lòng rồi không ngừng suy đoán vô căn cứ. Lúc thì lo lắng rằng có phải mình đã làm sai chuyện gì khiến Đoàn Chước không vui không. Lúc lại lo lắng rằng có phải ở nhà đã xảy ra chuyện gì không. Về sau thì tự an ủi mình rằng có lẽ vì Đoàn Chước dạo này bận quá.
Cứ thế khó chịu vài ngày, lại đến một cuối tuần nữa vẫn không nhận được tin tức nào từ Đoàn Chước.
Tối thứ Bảy, Quý Miên làm đề được một lát thì lấy chiếc Nokia cổ của mình từ trong tủ ra.
Đây là món quà mà Đoàn Chước tặng cho cậu.
Ban đầu Đoàn Chước định mua điện thoại thông minh cho cậu, nhưng đã bị Quý Miên từ chối với lý do “Em tự chủ kém, sẽ ảnh hưởng đến việc học“. Đoàn Chước ngẫm nghĩ một lát, thấy cũng có lý nên đã đưa cho cậu chiếc điện thoại cũ trong nhà để dùng.
Quý Miên vẫn nhớ lúc anh đưa điện thoại cho cậu đã nói: “Có chuyện gì thì gọi điện, đừng giấu trong lòng.”
Mà giờ, cậu đã kìm nén suốt hai tuần rồi.
Do dự hồi lâu, Quý Miên vẫn bấm số điện thoại của Đoàn Chước.
Khi tiếng chuông sắp kết thúc, cuộc gọi cuối cùng cũng được kết nối.
“Alo.” Quý Miên nghe tiếng động trong loa, nhẹ giọng gọi Đoàn Chước: “Anh ơi?”
Vài giây sau, giọng nói với Đoàn Chước truyền đến, chỉ vẻn vẹn mấy chữ.
“Có chuyện gì không?”
Hệt như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu Quý Miên.
Cậu thực sự nghẹn họng, bao lời muốn nói cũng vì sững sờ mà quên hết.
“... Không có gì ạ.” Cậu hé môi, khó khăn mở lời: “Anh... anh đang bận ạ?”
“Đang bận.“. Ngôn Tình Nữ Phụ
“...”
Quý Miên không phải là người không biết ý, bàn tay cậu nắm chặt chiếc Nokia, ngoài miệng lại chỉ bình tĩnh đáp: “Vâng ạ” rồi ấn nút ngắt cuộc gọi.
【Cậu không cáu à?】Hệ thống thấy vậy thì khó chịu cực kỳ.
Quý Miên cụp mắt:【Cáu gì?】
【Yếu đuối!】Hệ thống mắng xong thì chui vào ý thức của Quý Miên, không xuất hiện nữa.
Quý Miên nhét chiếc điện thoại vào ngăn tủ, cúi đầu tiếp tục đọc sách tiếng Anh trên bàn.
Cậu đọc đi đọc lại đoạn đầu tiên hơn chục lần mà vẫn không thể vào đầu được. Nửa tiếng trôi qua, cậu vẫn không dịch được ý chính.
Cùng lúc đó, các bạn cùng phòng tắt đèn rồi leo lên giường nghỉ ngơi.
Quý Miên ngồi bên dưới một lúc, nhận ra mình vẫn không thể học vào được bèn tắt đèn, lên giường.
Trong phòng lập tức trở nên tối om, chỉ còn hai chiếc điện thoại thông minh trên hai chiếc giường đối diện lập lòe sáng. Nhưng không lâu sau, chúng cũng tắt hẳn.
Quý Miên kéo chăn lên che kín mũi, một lúc sau dứt khoát trùm cả đầu vào trong chăn, cuộn tròn người lại, rầu rĩ im ắng.
Mãi đến đêm khuya, sau khi mọi người đã ngủ say, từ trong chăn của Quý Miên mới truyền ra mấy tiếng nức nở khe khẽ, nghẹn ngào.
Kỳ nghỉ hè của Quý Miên đã trôi qua mười ngày.
Cậu đã về nhưng người nào đó ở tầng dưới lại bắt đầu mất ngủ.
Bình thường Đoàn Chước rất hiếm khi nằm mơ, nhưng kể từ hôm Quý Miên trở về, những giấc mơ ướt át mà ngay cả giai đoạn tuổi dậy thì cũng chưa từng ghé thăm lại bắt đầu xuất hiện, giày vò anh cả đêm.
Sự xao động muộn màng trong cuộc đời hóa thành hàng vạn con kiến, mỗi khi đêm đến lại rủ nhau bò ra ngoài, không ngừng gặm nhấm sống lưng và trái tim anh.
Sau chín ngày liên tục bị buộc bừng tỉnh khỏi giấc mộng vào lúc rạng sáng, lúc sầm mặt đi giặt quần lót, Đoàn Chước bắt đầu nghi ngờ liệu có phải cơ thể mình đã bị sao rồi không.
Anh độc thân đến giờ, đây là lần đầu tiên trong đời anh gặp phải tình huống này.
Đoàn Chước nằm lại trên giường, rõ là đang rạng sáng nhưng nhiệt độ lại nóng đến nỗi làm anh bức bối.
Bật điều hòa, chỉnh nhiệt độ xuống rất thấp rồi mà vẫn không làm dịu được cơn nóng rực từ trong lồng ngực bốc lên.
Nhìn sao cũng thấy giấc mơ của anh quá mức bất thường, vì trong mơ, người nằm rên rỉ dưới thân anh, bất kể là giới tính hay thân phận gì thì đều...
Đoàn Chước nhìn trần nhà đen kịt, cơ thể hơi run lên.
Với những hình ảnh trong mơ, anh nghĩ có lẽ mình sẽ thấy ghê, hoặc ít nhất cũng sẽ khó chịu. Nhưng ngoài nhịp tim không ngừng gia tốc, cùng với cảm giác tội lỗi xen lẫn một loại ham muốn khó nói nên lời nào đó thì Đoàn Chước lại không hề có bất kỳ cảm xúc phản cảm nào khác.
Anh quy kết nguyên nhân dẫn đến hiện tượng này là do “tinh lực dồi dào quá”, cho nên mấy ngày trước đã tăng lượng đơn hàng nhận làm tại tiệm gỗ điêu khắc. Nhưng dù thế thì những giấc mộng nhộn nhạo kia vẫn đúng giờ ghé thăm anh hàng đêm.
Vài phút sau, cảm nhận được cơ thể lại có xu hướng rục rịch, Đoàn Chước xuống giường, nhanh chóng thay quần áo, không định ngủ tiếp nữa.
Anh đánh răng rửa mặt xong rồi ra ngoài chạy bộ, như thể bằng cách này là có thể kiềm chế được những suy nghĩ nhơ bẩn trong đầu kia vậy.
Mùa Hè ở phương Nam, ngay cả sáng sớm cũng ẩm ướt oi bức. Chỉ mới ra ngoài đi hai bước thôi đã khiến người ta cảm thấy khó thở rồi.
Đoàn Chước chạy hơn một tiếng đồng hồ, đã vậy còn chạy nhanh nữa, nên lúc quay về mồ hôi đã ướt đẫm người. Lưng áo không còn chỗ nào khô ráo.
Chạy bộ buổi sáng đúng là một cách tiêu hao tinh lực hiệu quả. Cơ thể mệt mỏi rã rời, đầu óc cũng tạm thời thoát khỏi những giấc mơ đêm qua.
Đoàn Chước bỗng có cảm giác được giải thoát phần nào.
Anh đẩy cửa ra vào ở tầng một, mới bước một chân vào đã đụng phải Quý Miên đang đi từ trên tầng xuống.
“Anh?” Quý Miên ngạc nhiên nhìn Đoàn Chước ướt sũng cả người.
Trong chớp mắt, giọng nói trong trẻo của thiếu niên như chồng chéo lên thanh âm khàn khàn trong mơ.
Đoàn Chước khựng người lại, những giấc mơ mà anh vất vả mãi mới giấu đi được lại bắt đầu nổi lên mặt nước.
“Anh đi chạy à?”
Quý Miên vừa nói vừa bước xuông hai ba bậc thang, còn Đoàn Chước lại lùi về sau một bước, cái chân vốn đã bước vào nhà lại rút ra ngoài cửa.
Anh không muốn đứng quá gần với Quý Miên, dù sao thì cả người đang đầm đìa mồ hôi, mùi trên người lúc này không dễ ngửi cho lắm.
“Ừm. Em thì sao, đi đâu à?” Anh hỏi.
Lời vừa thốt ra, Đoàn Chước mới nhận ra giọng mình đã khàn đặc.
Anh nhìn chằm chằm vào mặt Quý Miên, muốn xem khuôn mặt quen thuộc kia có nhận ra điều gì không. Bàn tay bất giác bấu chặt vào cánh cửa làm đốt ngón tay trắng bệch.
Không ai nhận ra cơ thể Đoàn Chước đang run nhè nhẹ, Quý Miên không nhận ra, mà bản thân Đoàn Chước cũng chẳng hề hay biết.
“Em đi mua đồ ăn sáng, tiện thể ghé qua xem chị Ngữ Mạn có ở nhà không.” Quý Miên gãi đầu, xấu hổ cười cười: “Anh có biết dạo này chị Ngữ Mạn đi đâu không? Em về lâu rồi mà còn chưa gặp chị ấy.”
Vừa nhắc đến Mục Ngữ Mạn, giọng điệu của cậu nhẹ nhàng vui vẻ hẳn -
Người Đoàn Chước lập tức hạ nhiệt.
“Anh?”
“Không biết.” Đoàn Chước lạnh lùng đáp.
Lý trí xao động nguội xuống, sự khô nóng từ trong ra ngoài lập tức tan biến. Nhiệt độ thiêu đốt dằn vặt anh nhiều đêm chỉ vì một câu nói của Quý Miên mà hoàn toàn tiêu tan.
Đối với Đoàn Chước thì đây có vẻ là một chuyện tốt.
Quý Miên tiếc nuối “à” một tiếng, lại hỏi: “Thế anh muốn ăn gì? Em mua luôn cho.”
“... Không cần.”
“Vâng...”
Thấy Đoàn Chước cứ bám chặt cửa, Quý Miên ba chân bốn cẳng đi xuống, nhanh chóng bước ra khỏi cửa ra vào.
Cậu vừa ra chân trước thì chân sau cửa đã đóng sầm lại rồi.
Quý Miên quay đầu lại nhìn, nhưng cánh cửa đã chặn tầm mắt cậu, thành thử cậu không còn thấy bóng lưng Đoàn Chước nữa.
...
Kỳ nghỉ hai tuần kết thúc, Quý Miên trở lại trường bắt đầu năm học cuối cấp.
Xét về độ chăm chỉ, dù Quý Miên không xếp hạng nhất thì cũng phải nằm trong top 3 của lớp.
Cộng thêm khả năng tiếp thu vượt trội hơn đại đa số học sinh cấp ba, cậu mới có thể thực hiện màn lội ngược dòng từ vị trí bét lớp lên tầng trung trong năm lớp 11.
Mà năm cuối cấp này, cậu còn nỗ lực hơn năm ngoái nhiều.
Chỉ là Quý Miên phát hiện dường như Đoàn Chước không còn tốt với cậu như hồi lớp 11, mỗi lần cậu về nhà, anh luôn tỏ ra lạnh nhạt hờ hững.
Ngay cả khi cậu đưa bảng điểm lọt top 100 toàn khối cho Đoàn Chước xem, anh cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi nói vài câu đừng dưng rồi thôi.
Điều này khiến Quý Miên rất buồn.
Chẳng hiểu sao cậu rất muốn nhận được sự công nhận của Đoàn Chước.
Nhận ra thái độ thờ ơ của Đoàn Chước với mình, Quý Miên ở lì lại trường gần hai tuần.
Cuối tuần trước, cậu không gọi điện về nhà nói mình sẽ về. Đây là lần đầu tiên Quý Miên ở lại trường vào cuối tuần mà không nhận được cuộc gọi hỏi thăm nào từ Đoàn Chước.
Trong khoảng thời gian này, Quý Miên không thể làm ngơ việc Đoàn Chước lơ mình nữa.
Cậu bỗng dưng hoài nghi rằng có lẽ thực ra anh không mong cậu về nhà cho lắm.
Nhưng cậu không hiểu lý do, cũng không dám vội vàng kết luận mà chỉ có thể thấp thỏm trong lòng rồi không ngừng suy đoán vô căn cứ. Lúc thì lo lắng rằng có phải mình đã làm sai chuyện gì khiến Đoàn Chước không vui không. Lúc lại lo lắng rằng có phải ở nhà đã xảy ra chuyện gì không. Về sau thì tự an ủi mình rằng có lẽ vì Đoàn Chước dạo này bận quá.
Cứ thế khó chịu vài ngày, lại đến một cuối tuần nữa vẫn không nhận được tin tức nào từ Đoàn Chước.
Tối thứ Bảy, Quý Miên làm đề được một lát thì lấy chiếc Nokia cổ của mình từ trong tủ ra.
Đây là món quà mà Đoàn Chước tặng cho cậu.
Ban đầu Đoàn Chước định mua điện thoại thông minh cho cậu, nhưng đã bị Quý Miên từ chối với lý do “Em tự chủ kém, sẽ ảnh hưởng đến việc học“. Đoàn Chước ngẫm nghĩ một lát, thấy cũng có lý nên đã đưa cho cậu chiếc điện thoại cũ trong nhà để dùng.
Quý Miên vẫn nhớ lúc anh đưa điện thoại cho cậu đã nói: “Có chuyện gì thì gọi điện, đừng giấu trong lòng.”
Mà giờ, cậu đã kìm nén suốt hai tuần rồi.
Do dự hồi lâu, Quý Miên vẫn bấm số điện thoại của Đoàn Chước.
Khi tiếng chuông sắp kết thúc, cuộc gọi cuối cùng cũng được kết nối.
“Alo.” Quý Miên nghe tiếng động trong loa, nhẹ giọng gọi Đoàn Chước: “Anh ơi?”
Vài giây sau, giọng nói với Đoàn Chước truyền đến, chỉ vẻn vẹn mấy chữ.
“Có chuyện gì không?”
Hệt như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu Quý Miên.
Cậu thực sự nghẹn họng, bao lời muốn nói cũng vì sững sờ mà quên hết.
“... Không có gì ạ.” Cậu hé môi, khó khăn mở lời: “Anh... anh đang bận ạ?”
“Đang bận.“. Ngôn Tình Nữ Phụ
“...”
Quý Miên không phải là người không biết ý, bàn tay cậu nắm chặt chiếc Nokia, ngoài miệng lại chỉ bình tĩnh đáp: “Vâng ạ” rồi ấn nút ngắt cuộc gọi.
【Cậu không cáu à?】Hệ thống thấy vậy thì khó chịu cực kỳ.
Quý Miên cụp mắt:【Cáu gì?】
【Yếu đuối!】Hệ thống mắng xong thì chui vào ý thức của Quý Miên, không xuất hiện nữa.
Quý Miên nhét chiếc điện thoại vào ngăn tủ, cúi đầu tiếp tục đọc sách tiếng Anh trên bàn.
Cậu đọc đi đọc lại đoạn đầu tiên hơn chục lần mà vẫn không thể vào đầu được. Nửa tiếng trôi qua, cậu vẫn không dịch được ý chính.
Cùng lúc đó, các bạn cùng phòng tắt đèn rồi leo lên giường nghỉ ngơi.
Quý Miên ngồi bên dưới một lúc, nhận ra mình vẫn không thể học vào được bèn tắt đèn, lên giường.
Trong phòng lập tức trở nên tối om, chỉ còn hai chiếc điện thoại thông minh trên hai chiếc giường đối diện lập lòe sáng. Nhưng không lâu sau, chúng cũng tắt hẳn.
Quý Miên kéo chăn lên che kín mũi, một lúc sau dứt khoát trùm cả đầu vào trong chăn, cuộn tròn người lại, rầu rĩ im ắng.
Mãi đến đêm khuya, sau khi mọi người đã ngủ say, từ trong chăn của Quý Miên mới truyền ra mấy tiếng nức nở khe khẽ, nghẹn ngào.
/91
|