Lục Khả về đến phòng, sau khi tắm xong, anh gọi người phục vụ mang bữa tối đến, ăn xong thì đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ, hoàn toàn quên bẵng việc Quý Miên đang nằm trong phòng bệnh mà không có ai chăm sóc.
Trưa hôm sau, ánh nắng mặt trời gay gắt trên biển xuyên qua tấm rèm nhung dày chiếu vào mí mắt Lục Khả.
Anh tỉnh dậy.
Thực ra bình thường Lục Khả rất ít khi ngủ nướng, hầu hết những ngày đi làm anh đều dậy trước sáu giờ, đến công ty từ sớm.
Dạo trước, vì một dự án lớn của công ty nên anh đã làm việc không ngừng nghỉ suốt ngày đêm gần hai tuần liền, dẫn đến thiếu ngủ trầm trọng. Sau khi dự án xong xuôi thì vừa khéo nhận được lời mời dự tiệc của Lâm Húc.
Lục Khả rất ít khi tham gia hoạt động kiểu này. Nhưng anh ở công ty đến phát ớn, về nhà lại phải đối mặt với cha mẹ suốt ngày thúc giục tìm người yêu lập gia đình.
Để tránh xa cả công ty lẫn nhà họ Lục, tiện thể tranh thủ cơ hội này ngủ bù luôn nên anh dứt khoát gác lại hết công việc ở công ty chạy đến dự tiệc.
Nhưng Lục Khả không ngờ, chuyến đi nhàn nhã lần này lại bị tên bệnh tật nào đó ở phòng đối diện phá hủy hoàn toàn.
Anh ngồi dậy, vì ngủ lâu quá nên đầu óc vừa thấy thoải mái lại vừa thấy hỗn loạn.
Thân trên để trần, đường nét cơ bắp trên lưng vô cùng mượt mà. Dưới ánh nắng, làn da như được phủ một lớp ánh vàng nhạt.
Đêm qua không nằm mơ, Lục Khả hơi thất vọng.
Đã ba đêm liên tiếp anh không mơ thấy gì rồi. Kể từ khi lên con tàu này, giấc mơ vẫn thường ghé thăm anh hàng đêm từ giai đoạn dậy thì đã liên tục thất hẹn ba lần.
Trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh của tên bệnh tật nào đó, Lục Khả ngồi ngẩn người một lúc rồi dậy ra ngoài.
Tàu sẽ cập bến vào khoảng bảy giờ tối nay, kết thúc chuyến đi này. Hôm nay chỉ cung cấp bữa sáng và bữa trưa.
Bữa ăn được phục vụ theo hình thức buffet.
Lúc Lục Khả đang thong thả lấy đồ ăn thì Tần Diễm và Hứa Tri Hạ đi ngang qua, bước chân vội vã, trông như đang tìm kiếm ai đó.
Đương nhiên là Lục Khả biết hai người này đang tìm ai, nhưng anh chỉ thờ ơ kẹp lấy một cái sủi cảo.
"Lục Khả."
Giọng nói lạnh lùng của Tần Diễm vang lên sau lưng, nghe có vẻ cực kỳ miễn cưỡng.
Lục Khả đặt khay đồ ăn xuống, quay người chào: "Giám đốc Tần."
"Anh biết Trì Thu ở đâu không?"
"Ai cơ?"
"Hứa Trì Thu."
"À, tên bệnh tật kia ấy hả."
Lúc này Tần Diễm không rảnh để ý đến cách xưng hô của Lục Khả với Hứa Trì Thu, hắn nói: "Từ hôm qua đến giờ tôi không thấy Trì Thu đâu, hôm nay gõ cửa cũng không ai trả lời. Tôi với Tri Hạ tìm quản lý mở cửa nhưng Trì Thu lại không ở bên trong."
"Giám đốc Tần chăm sóc bệnh nhân vẫn chưa đủ chu đáo nhỉ." Lục Khả cười: "Người mất tích từ hôm qua mà đến tận trưa nay cậu mới phát hiện ra?"
Tần Diễm nghiến răng, nhưng không thể phản bác gì được. Quả thật là trong chuyện này hắn xử lý không đủ chu toàn.
Hắn hít sâu một hơi, nói tiếp: "Tôi nhớ phòng của anh ở ngay đối diện phòng Trì Thu, anh có biết tung tích của cậu ấy không?"
Câu trả lời bất ngờ của Lục Khả nhẹ nhàng vang lên.
"Biết."
"... Gì cơ?" Tần Diễm sửng sốt, sau đó lập tức hỏi lại: "Giờ cậu ấy đang ở đâu?"
"Thái độ nhờ vả người khác của giám đốc Tần là như vậy à?"
"..."
"Chuyện này coi như tôi nợ anh một ân tình. Sau này..." Tần Diễm dằn sự khó chịu trong lòng xuống: "Nếu tôi giúp được gì, tôi sẽ cố gắng hết sức."
Từ "cố gắng hết sức" này dùng rất hay, nếu Lục Khả muốn Tần Diễm làm một số việc ảnh hưởng đến lợi ích của công ty hoặc nhà họ Tần thì hắn vẫn có thể lấy lý do này để từ chối.
Lục Khả nhận ra sự xảo trá trong lời nói của hắn, chẳng qua anh vốn chẳng định dùng thủ đoạn này để kiếm lợi gì từ Tần Diễm.
"Khu y tế tầng một, phòng bệnh 109."
"Khu y tế?" Tần Diễm kinh ngạc: "Trì Thu xảy ra chuyện gì rồi?"
Thế nhưng cái tên nhận được ân tình của người khác kia đã vô tình xoay người đi, cầm khay đồ ăn lên, hoàn toàn không có ý định trả lời.
Tần Diễm và Hứa Tri Hạ nhìn nhau, cả hai không dám chậm trễ nữa, vội vã lao ra khỏi phòng ăn.
...
Mười mấy phút sau, hai người đã chạy đến phòng bệnh trong khu y tế mà Lục Khả nói.
Trên chiếc giường bệnh trắng ở giữa phòng, họ nhìn thấy Quý Miên đang ngồi trên giường được bác sĩ kiểm tra.
"Trì Thu!"
"Anh!"
Hai giọng nói lo lắng cùng vang lên, Quý Miên trên giường quay đầu nhìn về phía cửa, thấy rõ người đến mới hơi sửng sốt: "Sao hai người..."
Tần Diễm sải bước đi đến: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Hứa Tri Hạ theo sau, đứng bên phía không có bác sĩ với y tá, lo lắng nắm lấy tay Quý Miên: "Anh..."
Quý Miên mỉm cười trấn an hai người, ra hiệu mình không sao nữa rồi.
"Anh bị sốt, là anh Lục đưa anh đến đây."
"Lục Khả?"
"Ừm."
"Sao anh ta lại tốt bụng thế nhỉ..." Tần Diễm nghi ngờ cau mày.
Quý Miên không lên tiếng.
Cậu không thể nói với Tần Diễm chuyện mình bị người ta bỏ thuốc được, điều này không khác gì giẫm lên thể diện của Hứa Trì Thu.
Hứa Tri Hạ nhìn thấy thẻ tên trên áo ông bác sĩ vừa khám cho Quý Miên xong ở bên kia, hỏi: "Bác sĩ Hoàng, tình hình anh cháu thế nào ạ?"
"Các cậu là người nhà à?" Hoàng Vinh Quý mở miệng hỏi.
"Cháu ạ, anh Diễm cũng tính là người nhà."
Hoàng Vinh Quý nhìn hai người một cái, không nói gì mà thẳng thừng rời khỏi phòng bệnh.
Tần Diễm lại hiểu ám chỉ của ông, qua nửa phút sau thì lấy cớ đi toilet để ra ngoài, chỉ để lại hai anh em trong phòng bệnh.
【Cậu đoán ra ai bỏ thuốc chưa?】Hệ thống ở trong đầu hỏi Quý Miên.
【Ừm.】Quý Miên chậm rãi nói:【... Ban đầu tôi nghi ngờ Lâm Khiên.】
Tối hôm đó, thứ duy nhất cậu uống chính là mấy ly rượu do người phục vụ mang đến khi Ôn Ngọc mời họ ngồi xuống trong phòng tiệc. Trong tất cả những người có mặt, người có khả năng làm ra hành vi hèn hạ này nhất chắc chắn là Lâm Khiên, kẻ suốt buổi liên tục xun xoe nịnh nọt Tần Diễm.
Mà sau khi bị Tần Diễm từ chối, Lâm Khiên có đi nhà vệ sinh một chuyến, hoàn toàn có cơ hội ra tay.
Mục tiêu của Lâm Khiên là Tần Diễm, nhưng ly rượu bị bỏ thuốc lại vô tình bị cậu chọn trúng——
Ban đầu, Quý Miên nghĩ vậy.
Việc uống phải rượu Lâm Khiên định cho Tần Diễm có thể là trùng hợp, nhưng việc Hứa Tri Hạ lại "tình cờ"nhớ nhầm số phòng của cậu thì khác. Quý Miên không tin rằng hai sự kiện có xác suất thấp như vậy lại có thể xảy ra cùng một lúc.
Xét theo lý thuyết xác suất thì gần như có thể coi đây là một chuyện không thể xảy ra.
Hơn nữa tối hôm đó, thẻ phòng của cậu rõ ràng nằm trong túi áo khoác. Vậy mà Hứa Tri Hạ lại không tìm thấy.
Hệ thống nói:【Trong ký ức của Hứa Trì Thu đời trước, suy đoán của anh ta giống với suy đoán ban đầu của cậu, cho rằng chuyện bỏ thuốc là do Lâm Khiên gây ra nên anh ta đã thực hiện một loạt hành động trả thù Lâm Khiên, về sau Lâm Khiên bị Hứa Trì Thu làm cho thảm lắm...】
Lâm Khiên chỉ là một thần tượng nhỏ không có tiếng tăm gì, lượng fan chưa tới trăm nghìn người, làm sao có thể chống lại thế lực của nhà họ Hứa được?
Cụ thể thảm thế nào thì hệ thống không nói chi tiết vì sức khỏe tâm lý của Quý Miên.
【Cuối cùng những thủ đoạn trả thù này của nguyên chủ trở thành một trong những bằng chứng quan trọng để nhân vật chính công thụ nhìn thấu bản chất của anh ta.】
Quý Miên cụp mắt xuống, nhìn thiếu niên tóc đen đang nắm tay mình. Khác với gương mặt gầy đến mức chỉ còn lại đường nét của Quý Miên, khuôn mặt Hứa Tri Hạ hơi thiên về nữ tính, má có phần đầy đặn, góc nghiêng hoàn hảo như thiên thần trong những bức tranh sơn dầu phương Tây.
Cậu không vội kết luận rằng chắc chắn là Hứa Tri Hạ đã làm. Về mặt chủ quan, Quý Miên thiên về việc tin tưởng cậu em trai này của mình, tuy nhiên sự nghi ngờ đối với Hứa Tri Hạ là không thể tránh khỏi.
Cậu nhẹ nhàng nắm lại tay Hứa Tri Hạ, mỉm cười ôn hòa với cậu ta.
...
"Bác sĩ?" Tần Diễm ra khỏi phòng bệnh, quả nhiên thấy bác sĩ đang đứng ở gần cửa.
"Tình hình của Trì Thu thế nào ạ?" Hắn sốt ruột hỏi.
"Giờ thì không còn gì đáng ngại nữa, mấy ngày tới chú ý đừng để bệnh nhân bị lạnh, tránh để sốt lại."
Tần Diễm thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại cảm thấy khó hiểu. Trực giác mách bảo hắn rằng ông bác sĩ này gọi hắn ra ngoài không chỉ để nói mấy điều này.
Ông bác sĩ già nhìn hắn, nói với vẻ sâu xa: "Đúng là bệnh nhân sốt do cảm lạnh, nhưng nếu chỉ đơn thuần là cảm lạnh thì các triệu chứng sẽ không nghiêm trọng đến vậy..."
Tần Diễm giật mình.
"Cậu ở trong giới này chắc biết nhiều hơn tôi." Làm bác sĩ tư nhân trong giới này lâu rồi, sốt do cảm lạnh hay sốt vì ăn phải đồ bẩn, ông nhìn là biết.
Tần Diễm hiểu ý của ông, sắc mặt bỗng lạnh hẳn đi: "Ý bác sĩ là cậu ấy bị người ta bỏ..."
Chưa nói hết câu, Tần Diễm đột nhiên nghĩ đến một người - vừa biết được tung tích của "Hứa Trì Thu" vừa đưa "Hứa Trì Thu" đến khu y tế.
Tần Diễm hít sâu một hơi rồi hỏi: "Bác sĩ, hôm qua ai là người đưa Trì Thu đến vậy?'"
"Ồ, là một thanh niên khá trẻ, người cao, dáng cũng rắn rỏi." Ông bác sĩ lắc đầu: "Nhưng tính tình thì không tốt lắm."
Còn nói rõ nhiều, nhờ trông nom một bệnh nhân mà cứ càu nhàu suốt...
— Lục Khả!!
Quả nhiên là tên kia!
Tần Diễm nghiến chặt hàm răng.
Hắn hiểu rõ con người Lục Khả, tên khốn này nổi tiếng lạnh lùng ích kỷ, sao có thể tốt bụng dẫn Trì Thu đi khám bệnh chứ? Trừ phi tối qua Trì Thu bị anh ta...
Hắn không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ nhìn chòng chọc về phía phòng ăn.
Tên khốn kiếp đó!
Trưa hôm sau, ánh nắng mặt trời gay gắt trên biển xuyên qua tấm rèm nhung dày chiếu vào mí mắt Lục Khả.
Anh tỉnh dậy.
Thực ra bình thường Lục Khả rất ít khi ngủ nướng, hầu hết những ngày đi làm anh đều dậy trước sáu giờ, đến công ty từ sớm.
Dạo trước, vì một dự án lớn của công ty nên anh đã làm việc không ngừng nghỉ suốt ngày đêm gần hai tuần liền, dẫn đến thiếu ngủ trầm trọng. Sau khi dự án xong xuôi thì vừa khéo nhận được lời mời dự tiệc của Lâm Húc.
Lục Khả rất ít khi tham gia hoạt động kiểu này. Nhưng anh ở công ty đến phát ớn, về nhà lại phải đối mặt với cha mẹ suốt ngày thúc giục tìm người yêu lập gia đình.
Để tránh xa cả công ty lẫn nhà họ Lục, tiện thể tranh thủ cơ hội này ngủ bù luôn nên anh dứt khoát gác lại hết công việc ở công ty chạy đến dự tiệc.
Nhưng Lục Khả không ngờ, chuyến đi nhàn nhã lần này lại bị tên bệnh tật nào đó ở phòng đối diện phá hủy hoàn toàn.
Anh ngồi dậy, vì ngủ lâu quá nên đầu óc vừa thấy thoải mái lại vừa thấy hỗn loạn.
Thân trên để trần, đường nét cơ bắp trên lưng vô cùng mượt mà. Dưới ánh nắng, làn da như được phủ một lớp ánh vàng nhạt.
Đêm qua không nằm mơ, Lục Khả hơi thất vọng.
Đã ba đêm liên tiếp anh không mơ thấy gì rồi. Kể từ khi lên con tàu này, giấc mơ vẫn thường ghé thăm anh hàng đêm từ giai đoạn dậy thì đã liên tục thất hẹn ba lần.
Trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh của tên bệnh tật nào đó, Lục Khả ngồi ngẩn người một lúc rồi dậy ra ngoài.
Tàu sẽ cập bến vào khoảng bảy giờ tối nay, kết thúc chuyến đi này. Hôm nay chỉ cung cấp bữa sáng và bữa trưa.
Bữa ăn được phục vụ theo hình thức buffet.
Lúc Lục Khả đang thong thả lấy đồ ăn thì Tần Diễm và Hứa Tri Hạ đi ngang qua, bước chân vội vã, trông như đang tìm kiếm ai đó.
Đương nhiên là Lục Khả biết hai người này đang tìm ai, nhưng anh chỉ thờ ơ kẹp lấy một cái sủi cảo.
"Lục Khả."
Giọng nói lạnh lùng của Tần Diễm vang lên sau lưng, nghe có vẻ cực kỳ miễn cưỡng.
Lục Khả đặt khay đồ ăn xuống, quay người chào: "Giám đốc Tần."
"Anh biết Trì Thu ở đâu không?"
"Ai cơ?"
"Hứa Trì Thu."
"À, tên bệnh tật kia ấy hả."
Lúc này Tần Diễm không rảnh để ý đến cách xưng hô của Lục Khả với Hứa Trì Thu, hắn nói: "Từ hôm qua đến giờ tôi không thấy Trì Thu đâu, hôm nay gõ cửa cũng không ai trả lời. Tôi với Tri Hạ tìm quản lý mở cửa nhưng Trì Thu lại không ở bên trong."
"Giám đốc Tần chăm sóc bệnh nhân vẫn chưa đủ chu đáo nhỉ." Lục Khả cười: "Người mất tích từ hôm qua mà đến tận trưa nay cậu mới phát hiện ra?"
Tần Diễm nghiến răng, nhưng không thể phản bác gì được. Quả thật là trong chuyện này hắn xử lý không đủ chu toàn.
Hắn hít sâu một hơi, nói tiếp: "Tôi nhớ phòng của anh ở ngay đối diện phòng Trì Thu, anh có biết tung tích của cậu ấy không?"
Câu trả lời bất ngờ của Lục Khả nhẹ nhàng vang lên.
"Biết."
"... Gì cơ?" Tần Diễm sửng sốt, sau đó lập tức hỏi lại: "Giờ cậu ấy đang ở đâu?"
"Thái độ nhờ vả người khác của giám đốc Tần là như vậy à?"
"..."
"Chuyện này coi như tôi nợ anh một ân tình. Sau này..." Tần Diễm dằn sự khó chịu trong lòng xuống: "Nếu tôi giúp được gì, tôi sẽ cố gắng hết sức."
Từ "cố gắng hết sức" này dùng rất hay, nếu Lục Khả muốn Tần Diễm làm một số việc ảnh hưởng đến lợi ích của công ty hoặc nhà họ Tần thì hắn vẫn có thể lấy lý do này để từ chối.
Lục Khả nhận ra sự xảo trá trong lời nói của hắn, chẳng qua anh vốn chẳng định dùng thủ đoạn này để kiếm lợi gì từ Tần Diễm.
"Khu y tế tầng một, phòng bệnh 109."
"Khu y tế?" Tần Diễm kinh ngạc: "Trì Thu xảy ra chuyện gì rồi?"
Thế nhưng cái tên nhận được ân tình của người khác kia đã vô tình xoay người đi, cầm khay đồ ăn lên, hoàn toàn không có ý định trả lời.
Tần Diễm và Hứa Tri Hạ nhìn nhau, cả hai không dám chậm trễ nữa, vội vã lao ra khỏi phòng ăn.
...
Mười mấy phút sau, hai người đã chạy đến phòng bệnh trong khu y tế mà Lục Khả nói.
Trên chiếc giường bệnh trắng ở giữa phòng, họ nhìn thấy Quý Miên đang ngồi trên giường được bác sĩ kiểm tra.
"Trì Thu!"
"Anh!"
Hai giọng nói lo lắng cùng vang lên, Quý Miên trên giường quay đầu nhìn về phía cửa, thấy rõ người đến mới hơi sửng sốt: "Sao hai người..."
Tần Diễm sải bước đi đến: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Hứa Tri Hạ theo sau, đứng bên phía không có bác sĩ với y tá, lo lắng nắm lấy tay Quý Miên: "Anh..."
Quý Miên mỉm cười trấn an hai người, ra hiệu mình không sao nữa rồi.
"Anh bị sốt, là anh Lục đưa anh đến đây."
"Lục Khả?"
"Ừm."
"Sao anh ta lại tốt bụng thế nhỉ..." Tần Diễm nghi ngờ cau mày.
Quý Miên không lên tiếng.
Cậu không thể nói với Tần Diễm chuyện mình bị người ta bỏ thuốc được, điều này không khác gì giẫm lên thể diện của Hứa Trì Thu.
Hứa Tri Hạ nhìn thấy thẻ tên trên áo ông bác sĩ vừa khám cho Quý Miên xong ở bên kia, hỏi: "Bác sĩ Hoàng, tình hình anh cháu thế nào ạ?"
"Các cậu là người nhà à?" Hoàng Vinh Quý mở miệng hỏi.
"Cháu ạ, anh Diễm cũng tính là người nhà."
Hoàng Vinh Quý nhìn hai người một cái, không nói gì mà thẳng thừng rời khỏi phòng bệnh.
Tần Diễm lại hiểu ám chỉ của ông, qua nửa phút sau thì lấy cớ đi toilet để ra ngoài, chỉ để lại hai anh em trong phòng bệnh.
【Cậu đoán ra ai bỏ thuốc chưa?】Hệ thống ở trong đầu hỏi Quý Miên.
【Ừm.】Quý Miên chậm rãi nói:【... Ban đầu tôi nghi ngờ Lâm Khiên.】
Tối hôm đó, thứ duy nhất cậu uống chính là mấy ly rượu do người phục vụ mang đến khi Ôn Ngọc mời họ ngồi xuống trong phòng tiệc. Trong tất cả những người có mặt, người có khả năng làm ra hành vi hèn hạ này nhất chắc chắn là Lâm Khiên, kẻ suốt buổi liên tục xun xoe nịnh nọt Tần Diễm.
Mà sau khi bị Tần Diễm từ chối, Lâm Khiên có đi nhà vệ sinh một chuyến, hoàn toàn có cơ hội ra tay.
Mục tiêu của Lâm Khiên là Tần Diễm, nhưng ly rượu bị bỏ thuốc lại vô tình bị cậu chọn trúng——
Ban đầu, Quý Miên nghĩ vậy.
Việc uống phải rượu Lâm Khiên định cho Tần Diễm có thể là trùng hợp, nhưng việc Hứa Tri Hạ lại "tình cờ"nhớ nhầm số phòng của cậu thì khác. Quý Miên không tin rằng hai sự kiện có xác suất thấp như vậy lại có thể xảy ra cùng một lúc.
Xét theo lý thuyết xác suất thì gần như có thể coi đây là một chuyện không thể xảy ra.
Hơn nữa tối hôm đó, thẻ phòng của cậu rõ ràng nằm trong túi áo khoác. Vậy mà Hứa Tri Hạ lại không tìm thấy.
Hệ thống nói:【Trong ký ức của Hứa Trì Thu đời trước, suy đoán của anh ta giống với suy đoán ban đầu của cậu, cho rằng chuyện bỏ thuốc là do Lâm Khiên gây ra nên anh ta đã thực hiện một loạt hành động trả thù Lâm Khiên, về sau Lâm Khiên bị Hứa Trì Thu làm cho thảm lắm...】
Lâm Khiên chỉ là một thần tượng nhỏ không có tiếng tăm gì, lượng fan chưa tới trăm nghìn người, làm sao có thể chống lại thế lực của nhà họ Hứa được?
Cụ thể thảm thế nào thì hệ thống không nói chi tiết vì sức khỏe tâm lý của Quý Miên.
【Cuối cùng những thủ đoạn trả thù này của nguyên chủ trở thành một trong những bằng chứng quan trọng để nhân vật chính công thụ nhìn thấu bản chất của anh ta.】
Quý Miên cụp mắt xuống, nhìn thiếu niên tóc đen đang nắm tay mình. Khác với gương mặt gầy đến mức chỉ còn lại đường nét của Quý Miên, khuôn mặt Hứa Tri Hạ hơi thiên về nữ tính, má có phần đầy đặn, góc nghiêng hoàn hảo như thiên thần trong những bức tranh sơn dầu phương Tây.
Cậu không vội kết luận rằng chắc chắn là Hứa Tri Hạ đã làm. Về mặt chủ quan, Quý Miên thiên về việc tin tưởng cậu em trai này của mình, tuy nhiên sự nghi ngờ đối với Hứa Tri Hạ là không thể tránh khỏi.
Cậu nhẹ nhàng nắm lại tay Hứa Tri Hạ, mỉm cười ôn hòa với cậu ta.
...
"Bác sĩ?" Tần Diễm ra khỏi phòng bệnh, quả nhiên thấy bác sĩ đang đứng ở gần cửa.
"Tình hình của Trì Thu thế nào ạ?" Hắn sốt ruột hỏi.
"Giờ thì không còn gì đáng ngại nữa, mấy ngày tới chú ý đừng để bệnh nhân bị lạnh, tránh để sốt lại."
Tần Diễm thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại cảm thấy khó hiểu. Trực giác mách bảo hắn rằng ông bác sĩ này gọi hắn ra ngoài không chỉ để nói mấy điều này.
Ông bác sĩ già nhìn hắn, nói với vẻ sâu xa: "Đúng là bệnh nhân sốt do cảm lạnh, nhưng nếu chỉ đơn thuần là cảm lạnh thì các triệu chứng sẽ không nghiêm trọng đến vậy..."
Tần Diễm giật mình.
"Cậu ở trong giới này chắc biết nhiều hơn tôi." Làm bác sĩ tư nhân trong giới này lâu rồi, sốt do cảm lạnh hay sốt vì ăn phải đồ bẩn, ông nhìn là biết.
Tần Diễm hiểu ý của ông, sắc mặt bỗng lạnh hẳn đi: "Ý bác sĩ là cậu ấy bị người ta bỏ..."
Chưa nói hết câu, Tần Diễm đột nhiên nghĩ đến một người - vừa biết được tung tích của "Hứa Trì Thu" vừa đưa "Hứa Trì Thu" đến khu y tế.
Tần Diễm hít sâu một hơi rồi hỏi: "Bác sĩ, hôm qua ai là người đưa Trì Thu đến vậy?'"
"Ồ, là một thanh niên khá trẻ, người cao, dáng cũng rắn rỏi." Ông bác sĩ lắc đầu: "Nhưng tính tình thì không tốt lắm."
Còn nói rõ nhiều, nhờ trông nom một bệnh nhân mà cứ càu nhàu suốt...
— Lục Khả!!
Quả nhiên là tên kia!
Tần Diễm nghiến chặt hàm răng.
Hắn hiểu rõ con người Lục Khả, tên khốn này nổi tiếng lạnh lùng ích kỷ, sao có thể tốt bụng dẫn Trì Thu đi khám bệnh chứ? Trừ phi tối qua Trì Thu bị anh ta...
Hắn không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ nhìn chòng chọc về phía phòng ăn.
Tên khốn kiếp đó!
/91
|