Hai tuần sau khi Lục Khả không lui tới nhà họ Hứa nữa, Quý Miên bỗng phát hiện tần suất Tần Diễm đến nhà họ Hứa tăng cao bất thường.
Ban đầu cậu nghĩ đối phương tới vì Hứa Tri Hạ, mãi cho đến khi Tần Diễm liên tục mang đồ ăn đến, rồi còn ngồi bên cạnh giám sát cậu ăn cơm.
Quý Miên không ngốc, lập tức nghĩ ngay đến Lục Khả.
Ngồi cạnh Tần Diễm ở bàn trong phòng ngủ, Quý Miên chậm rãi nuốt một con tôm đã bóc vỏ xuống.
Cậu đang bận nghĩ đến Lục Khả nên chẳng mấy khi dành ánh mắt cho Tần Diễm bên cạnh.
Nhìn gò má cậu, Tần Diễm bỗng nhớ đến lời Lục Khả nhờ vả qua điện thoại lần trước, khó mà tin được là lời nói kia lại được thốt ra từ miệng của một kẻ cao ngạo như vậy.
Yêu cầu của Lục Khả rất đơn giản, chỉ bảo Tần Diễm khi nào rảnh rỗi thì qua đây, dỗ dành "Hứa Trì Thu" ăn nhiều một chút.
Nhưng chính yêu cầu đơn giản như vậy lại khiến Tần Diễm hoảng hốt.
Hắn làm bạn với Hứa Trì Thu đã hơn mười năm rồi. Lục Khả mới quen Trì Thu được bao lâu?
Khoảnh khắc để điện thoại xuống, thậm chí Tần Diễm còn nảy sinh cảm giác xấu hổ khó nói, giống như có người đang trách móc sự thờ ơ của hắn đối với Hứa Trì Thu những năm qua vậy.
Khách quan mà nói thì làm bạn đến mức như Tần Diễm đã không thể coi là bạc tình rồi. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Hứa Trì Thu nhập viện, Tần Diễm dù phải trốn học cũng sẽ đến bên cạnh cậu.
Nhưng con người ai cũng có lúc hết kiên nhẫn. Không có tình yêu thấm vào tận xương tủy thì không ai có thể giữ được sự nhẫn nại như một suốt mười năm.
"Trì Thu." Tần Diễm đột nhiên gọi một tiếng.
Quý Miên quay đầu nhìn hắn.
Đôi mắt xinh đẹp dịu dàng cực kỳ bình tĩnh, nhưng đôi mắt này đã mất đi ánh sáng quen thuộc mà Tần Diễm từng thấy -- thứ ánh sáng rực rỡ vẫn thường xuất hiện trong mắt Hứa Trì Thu mỗi khi nhìn thấy hắn.
Mình đã bao lâu rồi không nghiêm túc nhìn vào đôi mắt này? Thậm chí Tần Diễm còn không biết rốt cuộc ánh sáng rực rỡ kia đã biến mất từ khi nào.
Tần Diễm chợt nhận ra bản thân đã đánh mất thứ gì đó lúc nào chẳng hay, một thứ từng cực kỳ quan trọng đối với hắn.
"Sao thế?"
"..."
Tần Diễm lắc đầu, nở nụ cười đắng chát. "... Không có gì."
Nhưng bất ngờ là trái tim không đau đớn lắm mà chỉ hơi tê dại, tựa như xuất hiện một cái lỗ hổng mang đến cảm giác trống rỗng. Cơn gió lạnh thổi vào từ lỗ hổng đó hệt như bàn tay tát vào mặt Tần Diễm, khiến hắn cảm thấy xấu hổ, mất mát.
Nhưng hắn cũng hiểu rằng, bản thân mình đã không còn sức lực để lấp đầy nó nữa rồi.
...
Lúc rời khỏi phòng ngủ của Quý Miên, Tần Diễm đâm sầm vào Hứa Tri Hạ đang đi lên từ dưới tầng.
Trông thấy vẻ mặt thất thần của Tần Diễm, Hứa Tri Hạ không khỏi nhíu mày.
"Anh Diễm." Cậu ta chào một tiếng rồi định lách qua vai Tần Diễm đi lên tầng.
Tần Diễm ngẩn ngơ nhìn chằm chằm Hứa Tri Hạ.
Những ngày qua, không phải là Tần Diễm không nhận ra Hứa Tri Hạ đang cố tình xa cách mình, chỉ là trước đó hắn quá bận rộn với công việc nên không để tâm đến sự thay đổi này.
Nhưng bây giờ, khoảng trống trong lòng khiến hắn hoàn toàn mất đi phương hướng, lo được lo mất.
Nỗi hoảng sợ mãnh liệt bỗng trỗi dậy, bủa vây lấy Tần Diễm. Hắn đột nhiên đưa tay ra nắm chặt cổ tay của Hứa Tri Hạ.
"Tri Hạ... Anh thích em."
"..."
Hứa Tri Hạ sửng sốt nhìn hắn.
Theo sự hiểu biết của cậu ta về Tần Diễm thì đối phương tuyệt đối sẽ không tỏ tình với mình vào lúc này. Tần Diễm là người cầu toàn, không chịu được thất bại, mà thời điểm hiện tại không phải lúc chín muồi.
Lời tỏ tình của Tần Diễm nằm ngoài dự đoán của cậu ta, nhưng lại nằm trong kế hoạch mà cậu ta đã từ bỏ.
Không nên như vậy... Rõ ràng cậu ta đã từ bỏ rồi mà.
Chẳng hiểu sao Hứa Tri Hạ lại cảm thấy bất an, bỗng có cảm giác như mọi thứ sắp trật khỏi quỹ đạo rồi sụp đổ.
Nhịp tim cậu ta đập nhanh dần, trong chốc lát rơi vào một nỗi khiếp sợ to lớn khó tả: "Anh Diễm, em xin lỗi..."
"Tri Hạ." Tần Diễm mở miệng ngắt lời cậu: "Đừng từ chối anh, xin em..."
Ít nhất... đừng là lúc này.
Cánh cửa phòng ngủ phía sau Tần Diễm "cạch" một tiếng mở ra.
Khi nhìn rõ người bước ra từ trong phòng, bậc thang dưới chân Hứa Tri Hạ dường như mất đi sự vững vàng vốn có, trở nên mềm nhũn, hư vô.
Khi đối diện với ánh mắt lẳng lặng nhìn sang của Quý Miên, nỗi sợ hãi to lớn ấy cuối cùng cũng hóa thành hiện thực, mở ra một cái hố đen khổng lồ dưới chân Hứa Tri Hạ.
Hết thảy đã thành kết cục đã định, không cho Hứa Tri Hạ đổi ý, cũng chẳng còn con đường nào để lùi bước.
Không gian xung quanh như bắt đầu vặn vẹo biến dạng, Hứa Tri Hạ giật mạnh tay khỏi Tần Diễm, bất chấp tất cả muốn trốn thoát khỏi khoảng không mềm nhũn kinh hãi dưới chân.
Cậu vô thức muốn lùi lại, nhưng lại quên mất phía sau là vực thẳm tối om.
Hứa Tri Hạ giẫm hụt.
Trong khoảnh khắc cảm giác mất trọng lực ập đến, cậu mơ hồ cảm thấy bậc thang trống không phía sau lưng như một địa ngục sâu không thấy đáy, ngọn lửa địa ngục lạnh lẽo thiêu đốt sống lưng cậu.
Giống như nhiều năm về trước, cậu đứng trên bậc thang, nhìn xuống người thiếu niên có bàn chân dính máu đứng trong địa ngục kia.
Trong thoáng chốc ấy, cậu đã từng nghĩ đến việc cứu lấy người mà mình yêu thương nhất.
Hứa Tri Hạ nghĩ, có lẽ cậu và cha mẹ đều sai rồi.
Việc cậu nên làm không phải nhường nhịn anh trai mà là yêu anh ấy, yêu anh ấy một cách thẳng thắn và chân thành.
Trái tim Hứa Trì Thu tựa như cái hố không đáy, bao nhiêu yêu thương cũng chẳng thể lấp đầy.
Nhưng ít ra, nếu tình yêu của cậu có thể trở thành ngọn lửa nhỏ soi sáng bóng tối trong tâm hồn anh trai, Hứa Tri Hạ nghĩ rằng chắc chắn anh ấy sẽ không đau khổ như bây giờ.
Một bóng hình nhanh hơn Tần Diễm nắm lấy tay Hứa Tri Hạ.
"Tri Hạ!"
【Đồ ngốc này!】Hệ thống hét lớn.
Thân thể Quý Miên nhẹ tênh, lực tay phải nắm lấy Hứa Tri Hạ cũng yếu ớt, dáng người gầy gò của cậu ngã theo Hứa Tri Hạ.
Cậu nhắm mắt lại theo phản xạ, nghe thấy một tiếng "cộp" rất mạnh, tưởng đời mình tàn rồi.
Nhưng vài giây sau, chỉ có cánh tay bên phải truyền đến cơn đau. Cậu chậm rãi mở mắt ra thì phát hiện mình đang được Hứa Tri Hạ ôm chặt vào lòng.
Máu tràn ra từ gáy Hứa Tri Hạ.
Cậu ta đập vào tủ dưới cầu thang, máu chảy ra từ vết thương ở cổ bị cạnh đáy của tủ chặn lại, tạo thành một vệt hình cánh quạt nhỏ.
Tuy ý thức mơ hồ nhưng Hứa Tri Hạ vẫn nắm chặt lấy cổ tay Quý Miên, tựa như bám víu vào cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Khi cậu ta ngã xuống, "Hứa Trì Thu" đã vươn tay ra.
Hứa Tri Hạ đã thấy rõ ràng.
Cậu ta giống như không cảm thấy đau, ánh mắt vẫn nhìn "Hứa Trì Thu" rất đỗi hoang mang khó hiểu.
-- Anh trai đã vươn tay về phía cậu ta.
Nhưng tại sao?
*
Vài giờ sau khi Quý Miên được đưa đến bệnh viện, cánh tay phải bị bó thành cái bánh chưng.
Ngã từ cầu thang cao như vậy, kết quả chỉ là bong gân cổ tay, thêm chút xây xước.
Cậu bị thương không nặng, sau khi nhận được tin Hứa Tri Hạ tỉnh lại đã rời khỏi phòng bệnh của mình để đi thăm cậu ta.
Hứa Tri Hạ đeo nẹp cổ, đầu quấn băng gạc.
Cậu ta yên lặng nhìn người bước vào, không còn giả vờ ngoan ngoãn như mọi khi nữa mà chỉ bình tĩnh nhìn Quý Miên chăm chú.
Quý Miên chợt nhận ra điều gì đó, trong lòng giật thót.
Lúc này cậu bỗng hiểu được thiếu niên để ảnh chụp chung với anh trai trong phòng ngủ này rốt cuộc luôn khao khát điều gì, theo đuổi điều gì.
Cậu nhìn thẳng vào mắt Hứa Tri Hạ, thấy rõ nỗi chờ mong nào đó luôn bị dập tắt song chưa từng biến mất ẩn sâu trong lòng đối phương...
Nhưng, cậu vươn tay cứu người không phải vì tình yêu với đứa em trai này, đó chỉ là bản năng của "Quý Miên" thôi.
Cho dù không phải Hứa Tri Hạ mà đổi thành Tần Diễm hay người khác, cậu cũng chỉ có lựa chọn vươn tay cứu người mà thôi.
"Anh." Hứa Tri Hạ cười với cậu, nụ cười gần như tuyệt vọng: "Em xin lỗi."
Quý Miên mím môi, giơ tay vén mái tóc lộn xộn trên trán Hứa Tri Hạ sang một bên.
Cậu không đưa ra bất kỳ câu trả lời nào cả.
Dẫu sao cậu cũng không phải Hứa Trì Thu, không thể thay Hứa Trì Thu tha thứ cho bất kỳ ai.
Quý Miên cảm nhận được trái tim trong lồng ngực mình, ngay cả lúc này nó vẫn đang đập chậm rãi một cách mỉa mai.
Nhịp tim lạnh lùng ấy thuộc về Hứa Trì Thu.
Quý Miên nhìn thiếu niên trước mặt đang cố gắng nở nụ cười với mình, đôi mắt vốn luôn sáng ngời nhuốm đầy bi thương bất lực, cho Hứa Tri Hạ, và cho cả Hứa Trì Thu.
Tình yêu mà Hứa Tri Hạ luôn khát vọng, luôn mong mỏi, ngay từ đầu đã định sẵn rằng cậu ta sẽ không bao giờ có được.
Điều duy nhất mà Quý Miên có thể cho đi cũng chỉ là những cái chạm nhỏ bé không đáng kể của một linh hồn ngoại lai.
Nhưng đó không phải là tình yêu.
Hứa Trì Thu sẽ không bao giờ yêu cậu ta.
Ban đầu cậu nghĩ đối phương tới vì Hứa Tri Hạ, mãi cho đến khi Tần Diễm liên tục mang đồ ăn đến, rồi còn ngồi bên cạnh giám sát cậu ăn cơm.
Quý Miên không ngốc, lập tức nghĩ ngay đến Lục Khả.
Ngồi cạnh Tần Diễm ở bàn trong phòng ngủ, Quý Miên chậm rãi nuốt một con tôm đã bóc vỏ xuống.
Cậu đang bận nghĩ đến Lục Khả nên chẳng mấy khi dành ánh mắt cho Tần Diễm bên cạnh.
Nhìn gò má cậu, Tần Diễm bỗng nhớ đến lời Lục Khả nhờ vả qua điện thoại lần trước, khó mà tin được là lời nói kia lại được thốt ra từ miệng của một kẻ cao ngạo như vậy.
Yêu cầu của Lục Khả rất đơn giản, chỉ bảo Tần Diễm khi nào rảnh rỗi thì qua đây, dỗ dành "Hứa Trì Thu" ăn nhiều một chút.
Nhưng chính yêu cầu đơn giản như vậy lại khiến Tần Diễm hoảng hốt.
Hắn làm bạn với Hứa Trì Thu đã hơn mười năm rồi. Lục Khả mới quen Trì Thu được bao lâu?
Khoảnh khắc để điện thoại xuống, thậm chí Tần Diễm còn nảy sinh cảm giác xấu hổ khó nói, giống như có người đang trách móc sự thờ ơ của hắn đối với Hứa Trì Thu những năm qua vậy.
Khách quan mà nói thì làm bạn đến mức như Tần Diễm đã không thể coi là bạc tình rồi. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Hứa Trì Thu nhập viện, Tần Diễm dù phải trốn học cũng sẽ đến bên cạnh cậu.
Nhưng con người ai cũng có lúc hết kiên nhẫn. Không có tình yêu thấm vào tận xương tủy thì không ai có thể giữ được sự nhẫn nại như một suốt mười năm.
"Trì Thu." Tần Diễm đột nhiên gọi một tiếng.
Quý Miên quay đầu nhìn hắn.
Đôi mắt xinh đẹp dịu dàng cực kỳ bình tĩnh, nhưng đôi mắt này đã mất đi ánh sáng quen thuộc mà Tần Diễm từng thấy -- thứ ánh sáng rực rỡ vẫn thường xuất hiện trong mắt Hứa Trì Thu mỗi khi nhìn thấy hắn.
Mình đã bao lâu rồi không nghiêm túc nhìn vào đôi mắt này? Thậm chí Tần Diễm còn không biết rốt cuộc ánh sáng rực rỡ kia đã biến mất từ khi nào.
Tần Diễm chợt nhận ra bản thân đã đánh mất thứ gì đó lúc nào chẳng hay, một thứ từng cực kỳ quan trọng đối với hắn.
"Sao thế?"
"..."
Tần Diễm lắc đầu, nở nụ cười đắng chát. "... Không có gì."
Nhưng bất ngờ là trái tim không đau đớn lắm mà chỉ hơi tê dại, tựa như xuất hiện một cái lỗ hổng mang đến cảm giác trống rỗng. Cơn gió lạnh thổi vào từ lỗ hổng đó hệt như bàn tay tát vào mặt Tần Diễm, khiến hắn cảm thấy xấu hổ, mất mát.
Nhưng hắn cũng hiểu rằng, bản thân mình đã không còn sức lực để lấp đầy nó nữa rồi.
...
Lúc rời khỏi phòng ngủ của Quý Miên, Tần Diễm đâm sầm vào Hứa Tri Hạ đang đi lên từ dưới tầng.
Trông thấy vẻ mặt thất thần của Tần Diễm, Hứa Tri Hạ không khỏi nhíu mày.
"Anh Diễm." Cậu ta chào một tiếng rồi định lách qua vai Tần Diễm đi lên tầng.
Tần Diễm ngẩn ngơ nhìn chằm chằm Hứa Tri Hạ.
Những ngày qua, không phải là Tần Diễm không nhận ra Hứa Tri Hạ đang cố tình xa cách mình, chỉ là trước đó hắn quá bận rộn với công việc nên không để tâm đến sự thay đổi này.
Nhưng bây giờ, khoảng trống trong lòng khiến hắn hoàn toàn mất đi phương hướng, lo được lo mất.
Nỗi hoảng sợ mãnh liệt bỗng trỗi dậy, bủa vây lấy Tần Diễm. Hắn đột nhiên đưa tay ra nắm chặt cổ tay của Hứa Tri Hạ.
"Tri Hạ... Anh thích em."
"..."
Hứa Tri Hạ sửng sốt nhìn hắn.
Theo sự hiểu biết của cậu ta về Tần Diễm thì đối phương tuyệt đối sẽ không tỏ tình với mình vào lúc này. Tần Diễm là người cầu toàn, không chịu được thất bại, mà thời điểm hiện tại không phải lúc chín muồi.
Lời tỏ tình của Tần Diễm nằm ngoài dự đoán của cậu ta, nhưng lại nằm trong kế hoạch mà cậu ta đã từ bỏ.
Không nên như vậy... Rõ ràng cậu ta đã từ bỏ rồi mà.
Chẳng hiểu sao Hứa Tri Hạ lại cảm thấy bất an, bỗng có cảm giác như mọi thứ sắp trật khỏi quỹ đạo rồi sụp đổ.
Nhịp tim cậu ta đập nhanh dần, trong chốc lát rơi vào một nỗi khiếp sợ to lớn khó tả: "Anh Diễm, em xin lỗi..."
"Tri Hạ." Tần Diễm mở miệng ngắt lời cậu: "Đừng từ chối anh, xin em..."
Ít nhất... đừng là lúc này.
Cánh cửa phòng ngủ phía sau Tần Diễm "cạch" một tiếng mở ra.
Khi nhìn rõ người bước ra từ trong phòng, bậc thang dưới chân Hứa Tri Hạ dường như mất đi sự vững vàng vốn có, trở nên mềm nhũn, hư vô.
Khi đối diện với ánh mắt lẳng lặng nhìn sang của Quý Miên, nỗi sợ hãi to lớn ấy cuối cùng cũng hóa thành hiện thực, mở ra một cái hố đen khổng lồ dưới chân Hứa Tri Hạ.
Hết thảy đã thành kết cục đã định, không cho Hứa Tri Hạ đổi ý, cũng chẳng còn con đường nào để lùi bước.
Không gian xung quanh như bắt đầu vặn vẹo biến dạng, Hứa Tri Hạ giật mạnh tay khỏi Tần Diễm, bất chấp tất cả muốn trốn thoát khỏi khoảng không mềm nhũn kinh hãi dưới chân.
Cậu vô thức muốn lùi lại, nhưng lại quên mất phía sau là vực thẳm tối om.
Hứa Tri Hạ giẫm hụt.
Trong khoảnh khắc cảm giác mất trọng lực ập đến, cậu mơ hồ cảm thấy bậc thang trống không phía sau lưng như một địa ngục sâu không thấy đáy, ngọn lửa địa ngục lạnh lẽo thiêu đốt sống lưng cậu.
Giống như nhiều năm về trước, cậu đứng trên bậc thang, nhìn xuống người thiếu niên có bàn chân dính máu đứng trong địa ngục kia.
Trong thoáng chốc ấy, cậu đã từng nghĩ đến việc cứu lấy người mà mình yêu thương nhất.
Hứa Tri Hạ nghĩ, có lẽ cậu và cha mẹ đều sai rồi.
Việc cậu nên làm không phải nhường nhịn anh trai mà là yêu anh ấy, yêu anh ấy một cách thẳng thắn và chân thành.
Trái tim Hứa Trì Thu tựa như cái hố không đáy, bao nhiêu yêu thương cũng chẳng thể lấp đầy.
Nhưng ít ra, nếu tình yêu của cậu có thể trở thành ngọn lửa nhỏ soi sáng bóng tối trong tâm hồn anh trai, Hứa Tri Hạ nghĩ rằng chắc chắn anh ấy sẽ không đau khổ như bây giờ.
Một bóng hình nhanh hơn Tần Diễm nắm lấy tay Hứa Tri Hạ.
"Tri Hạ!"
【Đồ ngốc này!】Hệ thống hét lớn.
Thân thể Quý Miên nhẹ tênh, lực tay phải nắm lấy Hứa Tri Hạ cũng yếu ớt, dáng người gầy gò của cậu ngã theo Hứa Tri Hạ.
Cậu nhắm mắt lại theo phản xạ, nghe thấy một tiếng "cộp" rất mạnh, tưởng đời mình tàn rồi.
Nhưng vài giây sau, chỉ có cánh tay bên phải truyền đến cơn đau. Cậu chậm rãi mở mắt ra thì phát hiện mình đang được Hứa Tri Hạ ôm chặt vào lòng.
Máu tràn ra từ gáy Hứa Tri Hạ.
Cậu ta đập vào tủ dưới cầu thang, máu chảy ra từ vết thương ở cổ bị cạnh đáy của tủ chặn lại, tạo thành một vệt hình cánh quạt nhỏ.
Tuy ý thức mơ hồ nhưng Hứa Tri Hạ vẫn nắm chặt lấy cổ tay Quý Miên, tựa như bám víu vào cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Khi cậu ta ngã xuống, "Hứa Trì Thu" đã vươn tay ra.
Hứa Tri Hạ đã thấy rõ ràng.
Cậu ta giống như không cảm thấy đau, ánh mắt vẫn nhìn "Hứa Trì Thu" rất đỗi hoang mang khó hiểu.
-- Anh trai đã vươn tay về phía cậu ta.
Nhưng tại sao?
*
Vài giờ sau khi Quý Miên được đưa đến bệnh viện, cánh tay phải bị bó thành cái bánh chưng.
Ngã từ cầu thang cao như vậy, kết quả chỉ là bong gân cổ tay, thêm chút xây xước.
Cậu bị thương không nặng, sau khi nhận được tin Hứa Tri Hạ tỉnh lại đã rời khỏi phòng bệnh của mình để đi thăm cậu ta.
Hứa Tri Hạ đeo nẹp cổ, đầu quấn băng gạc.
Cậu ta yên lặng nhìn người bước vào, không còn giả vờ ngoan ngoãn như mọi khi nữa mà chỉ bình tĩnh nhìn Quý Miên chăm chú.
Quý Miên chợt nhận ra điều gì đó, trong lòng giật thót.
Lúc này cậu bỗng hiểu được thiếu niên để ảnh chụp chung với anh trai trong phòng ngủ này rốt cuộc luôn khao khát điều gì, theo đuổi điều gì.
Cậu nhìn thẳng vào mắt Hứa Tri Hạ, thấy rõ nỗi chờ mong nào đó luôn bị dập tắt song chưa từng biến mất ẩn sâu trong lòng đối phương...
Nhưng, cậu vươn tay cứu người không phải vì tình yêu với đứa em trai này, đó chỉ là bản năng của "Quý Miên" thôi.
Cho dù không phải Hứa Tri Hạ mà đổi thành Tần Diễm hay người khác, cậu cũng chỉ có lựa chọn vươn tay cứu người mà thôi.
"Anh." Hứa Tri Hạ cười với cậu, nụ cười gần như tuyệt vọng: "Em xin lỗi."
Quý Miên mím môi, giơ tay vén mái tóc lộn xộn trên trán Hứa Tri Hạ sang một bên.
Cậu không đưa ra bất kỳ câu trả lời nào cả.
Dẫu sao cậu cũng không phải Hứa Trì Thu, không thể thay Hứa Trì Thu tha thứ cho bất kỳ ai.
Quý Miên cảm nhận được trái tim trong lồng ngực mình, ngay cả lúc này nó vẫn đang đập chậm rãi một cách mỉa mai.
Nhịp tim lạnh lùng ấy thuộc về Hứa Trì Thu.
Quý Miên nhìn thiếu niên trước mặt đang cố gắng nở nụ cười với mình, đôi mắt vốn luôn sáng ngời nhuốm đầy bi thương bất lực, cho Hứa Tri Hạ, và cho cả Hứa Trì Thu.
Tình yêu mà Hứa Tri Hạ luôn khát vọng, luôn mong mỏi, ngay từ đầu đã định sẵn rằng cậu ta sẽ không bao giờ có được.
Điều duy nhất mà Quý Miên có thể cho đi cũng chỉ là những cái chạm nhỏ bé không đáng kể của một linh hồn ngoại lai.
Nhưng đó không phải là tình yêu.
Hứa Trì Thu sẽ không bao giờ yêu cậu ta.
/91
|