“Người đâu?” Hai chữ rõ ràng không nặng không nhẹ, nhưng giờ phút này lại khiến cho người nghe cảm lạnh lẽo thấu xương, không nói nên lời.
Em trai đối phương tận mắt nhìn thấy Trần mỗ bị người ta bắn chết mà cả người run lẩy bẩy, hồn vía lên mây, súng của vệ sĩ đã vững vàng đặt say gáy cậu ta.
“Dẫn đường đi.”
Bất luận là lúc nào, liên quan đến mạng sống vĩnh viễn là sự uy hiếp trực tiếp mà hữu hiệu nhất, vì thế, không lâu sau, đám người Giản Phong đã tìm được căn phòng cuối hành lang tầng hai.
Cửa phòng không tiếng động mở ra, đám người nối đuôi nhau theo vào.
Tầm mắt Giản Phong theo tấm ván cửa bị đẩy vào, giờ phút này rơi xuống bóng hình người con gái đang nằm dướiđất.
Không một chút do dự, Giản Phong bước từng bước dài đi đến.
Ngón tay thon dài không chần chừ mà kéo miếng vải đen bịt mắtAn Hòa xuống, nhìn thấy gương mặt cô ửng đỏ khác thường, Giản Phong theo bản năng đưa tay sờ lên cái trán trơn bóng của cô.
Quả nhiên nóng hơn bình thường.
Nhất thời trong lòng sinh ra cảm giác đau lòng cùng hối hận.
Giản Phong hơi cuối người xuống, vững vàng ôm lấy người đang mê man vào lòng, bế lên.
“Thiếu gia.” Đám tùy tùng hai bên thấy vậy định đi tới nhận lấy.
“Tránh ra.” Mệnh lệnh nói ra, rõ ràng không cho làm trái, hơn nữa còn mang theo chút tức giận.
Đám vệ sĩ thấy thế lập tức tránh sang hai bên mở ra một lối đi lớn ở giữa.
--- ------ ------ ---- Đường phân cách được cứu---- -------
Vào lúc ánh chiều tà khuất dần về phía trời Tây, trong lúc nhất thời, trên sân huấn luyện rộng lớn chỉ còn lại một mảnh trống trải cùng cô liêu.
Từ xa, Lý Viêm thong thả chậm rãi bước tới. Lúc ông nhìn thấy bóng dáng đơn độc ngồi ở ngoài này, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà nặng nề thở dài.
Cho dù tâm tư đang trôi dạt ở phương nào, nhưng lúc có người đang đi về phía mình, phản xạ thần kinh của Hứa Úy vẫn vô cùng nhạy, liền nhận ra ngay là Lý Viêm đang tới.
Hứa Úy ngẩng đầu, lại nhìn thấy Lý Viêm khẽ đưa tay ra hiệu* (ý là a Úy không cần chào quân lễ), nên một tiếng 'Báo cáo' vừa đến bên miệng liền được Hứa Úy nuốt trở về.
Không để ý đến đất cát, Lý Viêm tự nhiên ngồi xuống cùng Hứa Úy.
Tầm mắt hướng về phía đường chân trời tuyệt đẹp lúc hoàng hôn, Lý Viêm không dấu vết hít sâu một hơi, chậm rãi quay đầu lại.
Từ trong túi áo lấy ra một bao thuốc lá đỏ hiệu Tháp Sơn, đưa cho Hứa Úy một điếu- - -
“Làm điếu?”
“Dạ.” Không có đùa giỡn lưu manh giống ngày thường, Hứa Úy trầm ngâm một tiếng, nhận lấy thuốc và bật lửa từ tay Lý Viêm, ngược lại, anh đánh lửa châm thuốc cho đối phương.
“Đối với sự việc lần này...” Lý Viêm quay đầu nhìn Hứa Úy nói: “Sự bình tĩnh và trầm ổn của cậu rất đáng được khen ngợi.”
Từng đợt khói trắng lượn lờ vờn quanh, vẻ mặt Hứa Úy có vài phần lạnh nhạt nói không nên lời. Sau một hồi yên lặng, cuối cùng, anh chỉ không nhanh không chậm phun ra một vòng khói trắng.
“Trần Cao đã bị người ta xử rồi.” Âm thanh hòa hoãn của Lý Viêm vang lên.
“Chiến tranh nội bộ?” Mi mắt Hứa Úy khẽ nâng, nhàn nhạt mở miệng.
“Cũng không khác nhau lắm.” Lý Viêm lại rít vào một hơi: “Trần Cao xưa nay giảo hoạt, việc làm ăn ở thành phố A của Giản gia càng ngày càng lớn, là miếng mồi béo bở, hắn sớm đã để ý từ lâu! Chết bởi họng súng, có trách thì phải trách cái bụng chó của hắn không chứa nổi hai lượng dầu vừng.”
“Vậy An Hòa hiện tại....”
“Người bên kia báo về, trước mắt có thể xác định An Hòa vẫn an toàn, không xảy ra vấn đề gì hết.” Lý Viêm đánh gãy lời Hứa Úy định hỏi. ”Không chỉ có vậy....” Nói tới đây, người từ trước đến nay luôn ăn ngay nói thẳng như Lý Viêm lại hơi do dự nhìn Hứa Úy châm chước lời nói: ”Nguyên văn lời đó là - - - An Hòa được người kia cứu.”
“Người kia?” Hàng lông mày rậm chợt nhướng lên, chỉ trong khoảnh khắc Hứa Úy đã bắt được trọng điểm trong câu nói đó.
“Cậu nghĩ...... “Hắn' có thể là ai?”
“Nếu chỉ đơn giản là câu nói, vậy nói 'cứu' hẳn là chẳng có nghĩa gì cả.” Đuôi mày thâm thúy của Hứa Úy nhếch lên, cả người chợt căng thẳng lên.
“Không phải hắn.” Lý Viêm khẽ xua tay: “Huống hồ, dù độc ác tàn nhẫn, nhưng 'hắn kia' sẽ không đối xử tốt với phụ nữ.”
Hứa Úy nghe vậy trong lòng tức thì 'lộp bộp' một tiếng rơi xuống.
“Nói như vậy, ý của anh là..... Người cứu An Hòa là nhằm về phía cô ấy......”
“Nếu dự đoán của cậu là đúng thì không thể không nói tình thế xảy ra trước mắt so với việc đối phương dùng An Hòa để uy hiếp chúng ta hoàn toàn khác xa dự đoán ban đầu.” Lý Viêm hung hăng hít một hơi lại phả ra rồi nói: “Nhưng dù sao người của chúng ta cài vào đó cũng không dám có động tác quá lớn. Cậu cũng đã từng đảm nhận vụ án tương tự, Giản gia có bao nhiêu kẻ khôn khéo cậu cũng không phải không biết. Cho nên trước mắt mà nói, chúng ta chỉ có thể nắm được đại khái tin tức của bên kia. Về phần động cơ và mục đích của đối phương, chúng ta cũng chỉ có thể đoán mò thôi....”
“Cho nên....” Đôi mắt đen sâu lắng chậm rãi buộc chặt, Hứa Úy từ tốn hít vào một hơi, giương mắt nhìn Lý Viêm nói: “Người cứu An Hòa rốt cuộc là....”
“Giản nhị thiếu. Là Thiếu gia đương nhiệm mới nhậm chức gần đây của Giản gia.” Lý Viêm gằn từng chữ. “Giản Phong.”
Đôi đồng tử chợt co rút lại.
Một tiếng động rất nhỏ mà ngắn ngủi vang lên, Hứa Úy theo bản năng cúi đầu, liền nhìn thấy ngọn thuốc lá trên tay mình từ lúc nào đã chậm rãi nằm dưới đất.
--- ------ -----Đường phân cách phát sinh biến cố --- ------
An Hòa một lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt đầu tiên chính là một gương mặt khôi ngô có chút quen thuộc.
Một lát sau cô trố mắt ra nhìn,mắt An Hòa bỗng chốc sáng rực lên.
“Anh...”
Giản Phong cũng không vì sự ngạc nhiên của An Hòa mà giải thích cái gì, chỉ quay đầu sai nữ giúp việc lấy cho cô cốc nước ấm.
“Uống nước đã.” Giọng nói vẫn như trước trầm thấp mà dồi dào từ tính, lúc này, hình như có hơi mất tiếng một chút.
An Hòa khẽ mấp máy đôi môi khô khốc, sau đó nhận lấy cốc nước đối phương đưa tới.
“Cảm ơn.”
Tròng mắt thâm thúy khóa chặt hình bóng An Hòa, Giản Phong ngồi đối diện không nhúc nhích chỉ nhìn chăm chăm vào An Hòa đang uống đến hơn nửa cốc nước.
Thuận tay nhận lấy cái cốc đưa cho nữ giúp việc, Giản Phong chậm rãi đứng dậy, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người kialại lần nữa nâng tay áp lên cái trán của cô.
“Xem ra đã hạ sốt rồi.” Như là đang nói với An Hòa, hoặc có lẽ là tự nói với mình, sau khi nói xong câu đó, Giản Phong khoát tay cho nữ giúp việc ra ngoài, lập tức đem tầm mắt lần nữa dừng lại trên khuôn mặt An Hòa.
Nhìn nữ giúp việc trước khi đi ra còn cung kính khom lưng với người đàn ông trước mặt này, ngay lúc cửa phòng khép lại, giọng điệu của An Hòa so với lúc trước hoàn toàn bất đồng - - -
“Anh là ai?”
“Tôi ngược lại không ngờ..... Hóa ra An tiểu thư lại là người nhanh quên như vậy đấy.”
“Anh biết là tôi đang hỏi tên anh cơ mà.” An Hòa nhàn nhạt nói.
“Là muốn hỏi nghề nghiệp sao?” Khóe miệng Giản Phong hơi cong lên, cười khẽ: “Tôi nhớ đã đưa danh thiếp của mình cho cô rồi, trên đó có ghi rất đầy đủ.”
“Đối với cái loại chức vụ giả dối dùng để che mắt người khác đó tôi không có hứng thú.” Tầm mắt An Hòa chống lại đôi mắt đậm màu cà phê của đối phương: “Hay là nói...... Giản tiên sinh có chuyện gì khó nói sao?”
“Đã biết là có lời khó nói, An tiểu thư sao lại phải hung hăng bức người như thế?” Giản Phong vẫn một bộ cười mỉm như cũ: “Tôi là ai, đối với cô, rất quan trọng sao?”
“Anh có thể cho rằng- - -Tôi đơn giản chỉ là muốn suy đoán tình cảnh hiện tại của mình thôi.”
“Trên mặt tôi có viết tôi là phần tử phạm pháp sao?” Giản Phong hơi nhíu mày, không dấu vết thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
“Phần tử phạm pháp sẽ không bao giờ viết lên trán mình hai chữ 'kẻ xấu' cả.” An Hòa khẽ mở môi hồng nói: “Giản tiên sinh, không cần phải vòng vo như vậy, xin hãy trả lời thẳng vấn đề của đôi, cảm ơn đã phối hợp.”
“Dám dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với tôi, tôi sẽ cho rằng cô không phải một quân y mà là nữ cánh sát hình sự xinh đẹp mất.” Giản Phong nhìn An Hòa khẽ nói: “Cô hiện tại đừng nên quan tâm đến vấn đề tôi là ai, mà nên bồi dưỡng thân thể của mình cho tốt đi. Huống hồ, giống như cô vừa mới nói... Tính mạng của cô đã rơi vào tay tôi, cho dù cô có đoán ra được tình cảnh hiện tại của mình, chẳng lẽ cô có thể gây khõ dễ cho tôi được sao?”
“Nói như vậy.... An Hòa khẽ nâng mí mắt: “Đây thật sự không phải nơi tôi nên đến?”
“Không nên tới........sao?”
Giản Phong đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn chằm chằm An Hòa.
Ngay sau đó, gương mặt tuấn mỹ khiến người ta không dám nhìn gần bỗng nhiên phóng đại trước mặt An Hòa.
Cả người An Hòa theo bản năng ngửa về phía sau, bởi vì quá mức khẩn trương, cái gáy của cô lập tức đập thẳng vào đầu giường.
Trong lòng vẫn còn nhớ An Hòa trước đó đã bị trọng thương, không hề do dự, Giản Phong ngay lập tức dơ tay ra bảo vệ cái gáy sắp 'hôn' đầu giường của An Hòa.
Sau gáy mơ hồ truyền đến cảm giác đau đớn, An Hòa khẽ hít một hơi khí lạnh, nhưng lại cắn chặt môi không hề hé răng.
Mà hiện tại cô cũng cảm nhận được rõ ràng, nhiệt độ ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay ai đó đang che chở cho cái gáy của cô.
An Hòa hơi kinh ngạc giương mắt, chống lại ánh mắt phức tạp mà mê ly nơi đáy mắt Giản Phong.
“Anh luônthích thể hiện như vậy sao?”Giọng nói nhàn nhạt xen chút tức giận của An Hòa vang lên.
“Phản ứng bản năng thôi.”
Giọng nói vừa dứt, Giản Phong thế nhưng lập tức nâng chiếc cằm xinh đẹp của An Hòa lên.
“Ngay cả trước mặt vị kia, cô cũng như thế này sao?”
Bị ánh mắt bỡn cợn của hắn nhìn chăm chú, trong lòng An Hòa chợt sinh ra cảm giác dị thường.
Cô còn chưa kịp nghĩ gì, gương mặt soi mói kia lại lần nữa chậm rãi nhích lại gần cô.
Em trai đối phương tận mắt nhìn thấy Trần mỗ bị người ta bắn chết mà cả người run lẩy bẩy, hồn vía lên mây, súng của vệ sĩ đã vững vàng đặt say gáy cậu ta.
“Dẫn đường đi.”
Bất luận là lúc nào, liên quan đến mạng sống vĩnh viễn là sự uy hiếp trực tiếp mà hữu hiệu nhất, vì thế, không lâu sau, đám người Giản Phong đã tìm được căn phòng cuối hành lang tầng hai.
Cửa phòng không tiếng động mở ra, đám người nối đuôi nhau theo vào.
Tầm mắt Giản Phong theo tấm ván cửa bị đẩy vào, giờ phút này rơi xuống bóng hình người con gái đang nằm dướiđất.
Không một chút do dự, Giản Phong bước từng bước dài đi đến.
Ngón tay thon dài không chần chừ mà kéo miếng vải đen bịt mắtAn Hòa xuống, nhìn thấy gương mặt cô ửng đỏ khác thường, Giản Phong theo bản năng đưa tay sờ lên cái trán trơn bóng của cô.
Quả nhiên nóng hơn bình thường.
Nhất thời trong lòng sinh ra cảm giác đau lòng cùng hối hận.
Giản Phong hơi cuối người xuống, vững vàng ôm lấy người đang mê man vào lòng, bế lên.
“Thiếu gia.” Đám tùy tùng hai bên thấy vậy định đi tới nhận lấy.
“Tránh ra.” Mệnh lệnh nói ra, rõ ràng không cho làm trái, hơn nữa còn mang theo chút tức giận.
Đám vệ sĩ thấy thế lập tức tránh sang hai bên mở ra một lối đi lớn ở giữa.
--- ------ ------ ---- Đường phân cách được cứu---- -------
Vào lúc ánh chiều tà khuất dần về phía trời Tây, trong lúc nhất thời, trên sân huấn luyện rộng lớn chỉ còn lại một mảnh trống trải cùng cô liêu.
Từ xa, Lý Viêm thong thả chậm rãi bước tới. Lúc ông nhìn thấy bóng dáng đơn độc ngồi ở ngoài này, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà nặng nề thở dài.
Cho dù tâm tư đang trôi dạt ở phương nào, nhưng lúc có người đang đi về phía mình, phản xạ thần kinh của Hứa Úy vẫn vô cùng nhạy, liền nhận ra ngay là Lý Viêm đang tới.
Hứa Úy ngẩng đầu, lại nhìn thấy Lý Viêm khẽ đưa tay ra hiệu* (ý là a Úy không cần chào quân lễ), nên một tiếng 'Báo cáo' vừa đến bên miệng liền được Hứa Úy nuốt trở về.
Không để ý đến đất cát, Lý Viêm tự nhiên ngồi xuống cùng Hứa Úy.
Tầm mắt hướng về phía đường chân trời tuyệt đẹp lúc hoàng hôn, Lý Viêm không dấu vết hít sâu một hơi, chậm rãi quay đầu lại.
Từ trong túi áo lấy ra một bao thuốc lá đỏ hiệu Tháp Sơn, đưa cho Hứa Úy một điếu- - -
“Làm điếu?”
“Dạ.” Không có đùa giỡn lưu manh giống ngày thường, Hứa Úy trầm ngâm một tiếng, nhận lấy thuốc và bật lửa từ tay Lý Viêm, ngược lại, anh đánh lửa châm thuốc cho đối phương.
“Đối với sự việc lần này...” Lý Viêm quay đầu nhìn Hứa Úy nói: “Sự bình tĩnh và trầm ổn của cậu rất đáng được khen ngợi.”
Từng đợt khói trắng lượn lờ vờn quanh, vẻ mặt Hứa Úy có vài phần lạnh nhạt nói không nên lời. Sau một hồi yên lặng, cuối cùng, anh chỉ không nhanh không chậm phun ra một vòng khói trắng.
“Trần Cao đã bị người ta xử rồi.” Âm thanh hòa hoãn của Lý Viêm vang lên.
“Chiến tranh nội bộ?” Mi mắt Hứa Úy khẽ nâng, nhàn nhạt mở miệng.
“Cũng không khác nhau lắm.” Lý Viêm lại rít vào một hơi: “Trần Cao xưa nay giảo hoạt, việc làm ăn ở thành phố A của Giản gia càng ngày càng lớn, là miếng mồi béo bở, hắn sớm đã để ý từ lâu! Chết bởi họng súng, có trách thì phải trách cái bụng chó của hắn không chứa nổi hai lượng dầu vừng.”
“Vậy An Hòa hiện tại....”
“Người bên kia báo về, trước mắt có thể xác định An Hòa vẫn an toàn, không xảy ra vấn đề gì hết.” Lý Viêm đánh gãy lời Hứa Úy định hỏi. ”Không chỉ có vậy....” Nói tới đây, người từ trước đến nay luôn ăn ngay nói thẳng như Lý Viêm lại hơi do dự nhìn Hứa Úy châm chước lời nói: ”Nguyên văn lời đó là - - - An Hòa được người kia cứu.”
“Người kia?” Hàng lông mày rậm chợt nhướng lên, chỉ trong khoảnh khắc Hứa Úy đã bắt được trọng điểm trong câu nói đó.
“Cậu nghĩ...... “Hắn' có thể là ai?”
“Nếu chỉ đơn giản là câu nói, vậy nói 'cứu' hẳn là chẳng có nghĩa gì cả.” Đuôi mày thâm thúy của Hứa Úy nhếch lên, cả người chợt căng thẳng lên.
“Không phải hắn.” Lý Viêm khẽ xua tay: “Huống hồ, dù độc ác tàn nhẫn, nhưng 'hắn kia' sẽ không đối xử tốt với phụ nữ.”
Hứa Úy nghe vậy trong lòng tức thì 'lộp bộp' một tiếng rơi xuống.
“Nói như vậy, ý của anh là..... Người cứu An Hòa là nhằm về phía cô ấy......”
“Nếu dự đoán của cậu là đúng thì không thể không nói tình thế xảy ra trước mắt so với việc đối phương dùng An Hòa để uy hiếp chúng ta hoàn toàn khác xa dự đoán ban đầu.” Lý Viêm hung hăng hít một hơi lại phả ra rồi nói: “Nhưng dù sao người của chúng ta cài vào đó cũng không dám có động tác quá lớn. Cậu cũng đã từng đảm nhận vụ án tương tự, Giản gia có bao nhiêu kẻ khôn khéo cậu cũng không phải không biết. Cho nên trước mắt mà nói, chúng ta chỉ có thể nắm được đại khái tin tức của bên kia. Về phần động cơ và mục đích của đối phương, chúng ta cũng chỉ có thể đoán mò thôi....”
“Cho nên....” Đôi mắt đen sâu lắng chậm rãi buộc chặt, Hứa Úy từ tốn hít vào một hơi, giương mắt nhìn Lý Viêm nói: “Người cứu An Hòa rốt cuộc là....”
“Giản nhị thiếu. Là Thiếu gia đương nhiệm mới nhậm chức gần đây của Giản gia.” Lý Viêm gằn từng chữ. “Giản Phong.”
Đôi đồng tử chợt co rút lại.
Một tiếng động rất nhỏ mà ngắn ngủi vang lên, Hứa Úy theo bản năng cúi đầu, liền nhìn thấy ngọn thuốc lá trên tay mình từ lúc nào đã chậm rãi nằm dưới đất.
--- ------ -----Đường phân cách phát sinh biến cố --- ------
An Hòa một lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt đầu tiên chính là một gương mặt khôi ngô có chút quen thuộc.
Một lát sau cô trố mắt ra nhìn,mắt An Hòa bỗng chốc sáng rực lên.
“Anh...”
Giản Phong cũng không vì sự ngạc nhiên của An Hòa mà giải thích cái gì, chỉ quay đầu sai nữ giúp việc lấy cho cô cốc nước ấm.
“Uống nước đã.” Giọng nói vẫn như trước trầm thấp mà dồi dào từ tính, lúc này, hình như có hơi mất tiếng một chút.
An Hòa khẽ mấp máy đôi môi khô khốc, sau đó nhận lấy cốc nước đối phương đưa tới.
“Cảm ơn.”
Tròng mắt thâm thúy khóa chặt hình bóng An Hòa, Giản Phong ngồi đối diện không nhúc nhích chỉ nhìn chăm chăm vào An Hòa đang uống đến hơn nửa cốc nước.
Thuận tay nhận lấy cái cốc đưa cho nữ giúp việc, Giản Phong chậm rãi đứng dậy, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người kialại lần nữa nâng tay áp lên cái trán của cô.
“Xem ra đã hạ sốt rồi.” Như là đang nói với An Hòa, hoặc có lẽ là tự nói với mình, sau khi nói xong câu đó, Giản Phong khoát tay cho nữ giúp việc ra ngoài, lập tức đem tầm mắt lần nữa dừng lại trên khuôn mặt An Hòa.
Nhìn nữ giúp việc trước khi đi ra còn cung kính khom lưng với người đàn ông trước mặt này, ngay lúc cửa phòng khép lại, giọng điệu của An Hòa so với lúc trước hoàn toàn bất đồng - - -
“Anh là ai?”
“Tôi ngược lại không ngờ..... Hóa ra An tiểu thư lại là người nhanh quên như vậy đấy.”
“Anh biết là tôi đang hỏi tên anh cơ mà.” An Hòa nhàn nhạt nói.
“Là muốn hỏi nghề nghiệp sao?” Khóe miệng Giản Phong hơi cong lên, cười khẽ: “Tôi nhớ đã đưa danh thiếp của mình cho cô rồi, trên đó có ghi rất đầy đủ.”
“Đối với cái loại chức vụ giả dối dùng để che mắt người khác đó tôi không có hứng thú.” Tầm mắt An Hòa chống lại đôi mắt đậm màu cà phê của đối phương: “Hay là nói...... Giản tiên sinh có chuyện gì khó nói sao?”
“Đã biết là có lời khó nói, An tiểu thư sao lại phải hung hăng bức người như thế?” Giản Phong vẫn một bộ cười mỉm như cũ: “Tôi là ai, đối với cô, rất quan trọng sao?”
“Anh có thể cho rằng- - -Tôi đơn giản chỉ là muốn suy đoán tình cảnh hiện tại của mình thôi.”
“Trên mặt tôi có viết tôi là phần tử phạm pháp sao?” Giản Phong hơi nhíu mày, không dấu vết thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
“Phần tử phạm pháp sẽ không bao giờ viết lên trán mình hai chữ 'kẻ xấu' cả.” An Hòa khẽ mở môi hồng nói: “Giản tiên sinh, không cần phải vòng vo như vậy, xin hãy trả lời thẳng vấn đề của đôi, cảm ơn đã phối hợp.”
“Dám dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với tôi, tôi sẽ cho rằng cô không phải một quân y mà là nữ cánh sát hình sự xinh đẹp mất.” Giản Phong nhìn An Hòa khẽ nói: “Cô hiện tại đừng nên quan tâm đến vấn đề tôi là ai, mà nên bồi dưỡng thân thể của mình cho tốt đi. Huống hồ, giống như cô vừa mới nói... Tính mạng của cô đã rơi vào tay tôi, cho dù cô có đoán ra được tình cảnh hiện tại của mình, chẳng lẽ cô có thể gây khõ dễ cho tôi được sao?”
“Nói như vậy.... An Hòa khẽ nâng mí mắt: “Đây thật sự không phải nơi tôi nên đến?”
“Không nên tới........sao?”
Giản Phong đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn chằm chằm An Hòa.
Ngay sau đó, gương mặt tuấn mỹ khiến người ta không dám nhìn gần bỗng nhiên phóng đại trước mặt An Hòa.
Cả người An Hòa theo bản năng ngửa về phía sau, bởi vì quá mức khẩn trương, cái gáy của cô lập tức đập thẳng vào đầu giường.
Trong lòng vẫn còn nhớ An Hòa trước đó đã bị trọng thương, không hề do dự, Giản Phong ngay lập tức dơ tay ra bảo vệ cái gáy sắp 'hôn' đầu giường của An Hòa.
Sau gáy mơ hồ truyền đến cảm giác đau đớn, An Hòa khẽ hít một hơi khí lạnh, nhưng lại cắn chặt môi không hề hé răng.
Mà hiện tại cô cũng cảm nhận được rõ ràng, nhiệt độ ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay ai đó đang che chở cho cái gáy của cô.
An Hòa hơi kinh ngạc giương mắt, chống lại ánh mắt phức tạp mà mê ly nơi đáy mắt Giản Phong.
“Anh luônthích thể hiện như vậy sao?”Giọng nói nhàn nhạt xen chút tức giận của An Hòa vang lên.
“Phản ứng bản năng thôi.”
Giọng nói vừa dứt, Giản Phong thế nhưng lập tức nâng chiếc cằm xinh đẹp của An Hòa lên.
“Ngay cả trước mặt vị kia, cô cũng như thế này sao?”
Bị ánh mắt bỡn cợn của hắn nhìn chăm chú, trong lòng An Hòa chợt sinh ra cảm giác dị thường.
Cô còn chưa kịp nghĩ gì, gương mặt soi mói kia lại lần nữa chậm rãi nhích lại gần cô.
/58
|