Cô muốn nghĩ biện pháp, vào kỳ thụ thai tháng này, làm cùng Đường Thời . . .
Đau đớn như trước, nếu như có thể cô thật sự là không muốn chịu đựng nữa...
Thế nhưng trước khi cô có thai, lại không thể không chịu đựng, cho nên. . . Đều phải chịu đựng, cô muốn chịu đựng có thể tạo ra một chút giá trị hồi báo.
Chỉ cần có thể có đứa bé, tất cả đều đáng giá .
Hôm sau Cố Khuynh Thành đi làm ở xí nghiệp Thịnh Đường, vừa may lại gặp được Đường Thời.
Cô vừa mới cà thẻ, chờ thang máy mở ra, liền nhìn thấy Đường Thời và Lâm Cảnh Thần ở tròng, hai người không biết đang nói cái gì.
Cố Khuynh Thành giật mình một cái, nghĩ đến chuyện tối hôm qua Đường Thời đã làm đối với mình, trong tiềm thức cô lại rất muốn đợi thang máy khác, người vừa định đi sang một bên tránh, kết quả Lâm Cảnh Thần lanh mắt cười híp mắt vậy vẫy tay với cô, kêu một tiếng: "Khuynh Thành, chào."
Cố Khuynh Thành không thể làm gì khác hơn là dừng cước bộ, quay ra cho Lâm Cảnh Thần một nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Lâm tổng."
Sau đó ánh mắt chậm chạp di chuyển sang mặt của Đường Thời, nhẹ giọng mở miệng: "Đường Tổng, chào."
Đường Thời cùng như thường ngày, mặt không thay đổi, liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành bị ánh mắt của anh liếc mà trong lòng hốt hoảng, tay theo bản năng run lên một cái, túi trong tay, liền rơi trên mặt đất.
Khóa của túi chưa có kéo vào, đồ vật bên trong rơi ra đầy đất.
Cố Khuynh Thành lại âm thầm may mắn vì túi của mình rơi thật đúng lúc, cô vội vội vàng vàng ngồi xổm người xuống, một bên nhặt đồ trên đất, một bên quay ra nói với Đường Thời và Lâm Cảnh Thần: "Mọi người cứ đi trước đi."
"Có cần giúp một tay hay không?" Lâm Cảnh Thần lên tiếng hỏi một câu, người vừa định đi ra khỏi thang máy, Đường Thời đã giơ tay lên, nhấn nút đóng thang máy.
Cửa thang máy khép lại, ngăn cản hành động của Lâm Cảnh Thần.
Cố Khuynh Thành nhìn thang máy đi, lúc này mới dài thở phào một hơi, nhét mấy thứ lung tung vào trong túi, nhẫn một thang máy khác.
"Vậy cứ dựa theo sự sắp xếp của cậu, nay tôi sẽ trực tiếp liên lạc với xí nghiệp Hải Phong Hoa, đem ý kiến công ty chúng ta chuyển đạt cho họ, nếu như bọn họ không đồng ý, chúng ta sẽ trực tiếp rút vốn."
Đường Thời nói với Lâm Cảnh Thần, chỉ hơi gật đầu một cái, biểu thị đồng ý.
Cửa thang máy mở ra, Đường Thời và Lâm Cảnh Thần từ trong đi ra.
"Vậy nếu như không có chuyện gì, tôi đi làm việc trước."
Đường Thời nói với Lâm Cảnh Thần, cũng không có phản ứng gì nữa, chỉ là cất bước, đi thằng vào phòng làm việc của mình.
Đi hai bước, Đường Thời bỗng nhiên dừng bước quay đầu gọi một tiếng: "Lão tam."
Lâm Cảnh Thần nghiêng đầu qua, ánh mắt nghi ngờ nhìn sang Đường Thời.
Đường Thời dừng một lúc rồi nói: "Báo với nhà ăn công ty, trưa tôi muốn canh gừng đường đỏ."
Canh gừng đường đỏ?
Đây là canh gì?
Lâm Cảnh Thần cau mày một cái, còn chưa kịp mở miệng hỏi, Đường Thời đã xoay người, cất bước rời đi.
Khi cửa thang máy đóng lại trong chớp mắt, Đường Thời nhìn thấy trong túi đồ Cố Khuynh Thành rơi trên đất, có một gói băng vệ sinh.
Nay mùng 1, là ngày cô bị hàng tháng.
Cô có thể hàn, cứ mỗi lần đến ngày này, tay chân đều lạnh như băng .
Trước kia anh đã điều tra được một ít tài liệu, biết uống canh gừng đường đỏ sẽ giảm bớt .
Chỉ là, có chút chuyện đối với cô, anh lại không biết đi làm cho cô thế nào, chỉ có thể dùng phương thức như vậy, đưa đến trước mặt cô .
Giống như là, anh yêu cô, nhưng cô lại không thấy được mọi chuyện.
Đau đớn như trước, nếu như có thể cô thật sự là không muốn chịu đựng nữa...
Thế nhưng trước khi cô có thai, lại không thể không chịu đựng, cho nên. . . Đều phải chịu đựng, cô muốn chịu đựng có thể tạo ra một chút giá trị hồi báo.
Chỉ cần có thể có đứa bé, tất cả đều đáng giá .
Hôm sau Cố Khuynh Thành đi làm ở xí nghiệp Thịnh Đường, vừa may lại gặp được Đường Thời.
Cô vừa mới cà thẻ, chờ thang máy mở ra, liền nhìn thấy Đường Thời và Lâm Cảnh Thần ở tròng, hai người không biết đang nói cái gì.
Cố Khuynh Thành giật mình một cái, nghĩ đến chuyện tối hôm qua Đường Thời đã làm đối với mình, trong tiềm thức cô lại rất muốn đợi thang máy khác, người vừa định đi sang một bên tránh, kết quả Lâm Cảnh Thần lanh mắt cười híp mắt vậy vẫy tay với cô, kêu một tiếng: "Khuynh Thành, chào."
Cố Khuynh Thành không thể làm gì khác hơn là dừng cước bộ, quay ra cho Lâm Cảnh Thần một nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Lâm tổng."
Sau đó ánh mắt chậm chạp di chuyển sang mặt của Đường Thời, nhẹ giọng mở miệng: "Đường Tổng, chào."
Đường Thời cùng như thường ngày, mặt không thay đổi, liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành bị ánh mắt của anh liếc mà trong lòng hốt hoảng, tay theo bản năng run lên một cái, túi trong tay, liền rơi trên mặt đất.
Khóa của túi chưa có kéo vào, đồ vật bên trong rơi ra đầy đất.
Cố Khuynh Thành lại âm thầm may mắn vì túi của mình rơi thật đúng lúc, cô vội vội vàng vàng ngồi xổm người xuống, một bên nhặt đồ trên đất, một bên quay ra nói với Đường Thời và Lâm Cảnh Thần: "Mọi người cứ đi trước đi."
"Có cần giúp một tay hay không?" Lâm Cảnh Thần lên tiếng hỏi một câu, người vừa định đi ra khỏi thang máy, Đường Thời đã giơ tay lên, nhấn nút đóng thang máy.
Cửa thang máy khép lại, ngăn cản hành động của Lâm Cảnh Thần.
Cố Khuynh Thành nhìn thang máy đi, lúc này mới dài thở phào một hơi, nhét mấy thứ lung tung vào trong túi, nhẫn một thang máy khác.
"Vậy cứ dựa theo sự sắp xếp của cậu, nay tôi sẽ trực tiếp liên lạc với xí nghiệp Hải Phong Hoa, đem ý kiến công ty chúng ta chuyển đạt cho họ, nếu như bọn họ không đồng ý, chúng ta sẽ trực tiếp rút vốn."
Đường Thời nói với Lâm Cảnh Thần, chỉ hơi gật đầu một cái, biểu thị đồng ý.
Cửa thang máy mở ra, Đường Thời và Lâm Cảnh Thần từ trong đi ra.
"Vậy nếu như không có chuyện gì, tôi đi làm việc trước."
Đường Thời nói với Lâm Cảnh Thần, cũng không có phản ứng gì nữa, chỉ là cất bước, đi thằng vào phòng làm việc của mình.
Đi hai bước, Đường Thời bỗng nhiên dừng bước quay đầu gọi một tiếng: "Lão tam."
Lâm Cảnh Thần nghiêng đầu qua, ánh mắt nghi ngờ nhìn sang Đường Thời.
Đường Thời dừng một lúc rồi nói: "Báo với nhà ăn công ty, trưa tôi muốn canh gừng đường đỏ."
Canh gừng đường đỏ?
Đây là canh gì?
Lâm Cảnh Thần cau mày một cái, còn chưa kịp mở miệng hỏi, Đường Thời đã xoay người, cất bước rời đi.
Khi cửa thang máy đóng lại trong chớp mắt, Đường Thời nhìn thấy trong túi đồ Cố Khuynh Thành rơi trên đất, có một gói băng vệ sinh.
Nay mùng 1, là ngày cô bị hàng tháng.
Cô có thể hàn, cứ mỗi lần đến ngày này, tay chân đều lạnh như băng .
Trước kia anh đã điều tra được một ít tài liệu, biết uống canh gừng đường đỏ sẽ giảm bớt .
Chỉ là, có chút chuyện đối với cô, anh lại không biết đi làm cho cô thế nào, chỉ có thể dùng phương thức như vậy, đưa đến trước mặt cô .
Giống như là, anh yêu cô, nhưng cô lại không thấy được mọi chuyện.
/932
|