Editor: Quỳnh Nguyễn
Cô muốn một đứa nhỏ của anh, cô muốn gả cho anh, cô muốn làm nữ chủ nhân Thịnh Đường, cô muốn để cho Cố Gia từ trong tay cô lên như diều gặp gió... Cho nên cô muốn nhiều như vậy, hiện tại cô nhất định phải chấp nhận, phải nhẫn nại.
Cố Khuynh Thành theo thói quen nắm tay lại, áp chế bài xích ở đáy lòng mình, bức bách mình đi thừa nhận.
Thân thể của anh trong nháy mắt trở nên cứng ngắc vô cùng.
Đường Thời cảm giác được cơ thể cô gái hết sức căng cứng, ngón tay đụng vào da thịt cô hơi dừng một chút, chậm rãi mở mắt.
Cô gái trong ngực anh nhắm chặt mắt lại, mi tâm nhẹ nhàng mà nhíu lại, lông mi run rẩy lợi hại, nghiễm nhiên là một vẻ mặt thấy chết không sờn.
Cùng anh làm việc này khiến cô khó thừa nhận như vậy sao?
Mặt mày Đường Thời đột nhiên liền lạnh xuống, hôn môi Cố Khuynh Thành lập tức gia tăng khí lực, tay vốn vuốt ve da thịt cô lực đạo cũng nặng hơn.
Đường Thời ba lần kéo quần áo trên người Cố Khuynh Thành cùng chính mình, đi thẳng vào vấn đề.
Giống như trước đây, vẫn không thể chịu đựng được đau đớn như cũ.
Chỉ là bây giờ khá tốt, Đường Thời không có trói lại hai tay cô giống hai lần trước, làm cho cô có thể dùng phương thức trước kia giảm bớt đau đớn anh mang cho chính mình.
Theo động tác Đường Thời, thân thể Cố Khuynh Thành càng cứng ngắc, đến cuối cùng cứng rắn giống như một tảng đá.
Bởi vì dùng lực, cô nắm chặt hai tay thành quả đấm, hơi có chút trở nên trắng.
Đột nhiên Đường Thời dừng động tác.
Cố Khuynh Thành nhíu nhíu mày, mở to mắt, nhìn thấy Đường Thời nhìn xung quanh giống như lại tìm cái gì.
Trong tích tắc đấy Đường Thời nhặt lên áo sơmi anh, đáy lòng Cố Khuynh Thành nháy mắt ý thức được anh muốn làm cái gì, cô hung hăng run run một chút, đáy mắt loé lên bi thương.
Đúng là vẫn còn không có chạy thoát kết cục bị trói buộc hai tay sao?
Anh hành động như vậy, giống như coi cô như công cụ phát tiết.
Cố Khuynh Thành thật sự cực kỳ muốn mở miệng nói cho anh, có thể không cần như vậy hay không, nhưng mà cô lại sợ mình mà mở miệng liền phá huỷ hưng trí của anh.
Anh vốn cũng rất chán ghét cô, nếu chút lạc thú đó của anh mà mình cũng không theo, như thế toàn bộ đêm nay có thể ngâm nước nóng hay không?
Vì có thể thuận lợi mang thai, cô vẫn là muốn nhịn một chút....
Cố Khuynh Thành dùng lực nuốt lời đến bên miệng vào, nhìn thấy Đường Thời cầm lấy hai tay mình nâng qua đỉnh đầu, lúc dùng quần áo trong trói buộc cô nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, giống như không thấy đáy lòng liền sẽ không cảm thấy khuất nhục.
Đã không có phương pháp nắm tay dời đi suy nghĩ, Cố Khuynh Thành cảm thấy mình có chút khó có thể chịu được đau đớn Đường Thời cho cô kế tiếp.
Huyết sắc trên mặt cô dần dần biến mất, nhắm chặt mắt lại, dưới đáy lòng âm thầm chờ đợi toàn bộ chuyện này có thể sớm kết thúc một chút.
Cô muốn một đứa nhỏ của anh, cô muốn gả cho anh, cô muốn làm nữ chủ nhân Thịnh Đường, cô muốn để cho Cố Gia từ trong tay cô lên như diều gặp gió... Cho nên cô muốn nhiều như vậy, hiện tại cô nhất định phải chấp nhận, phải nhẫn nại.
Cố Khuynh Thành theo thói quen nắm tay lại, áp chế bài xích ở đáy lòng mình, bức bách mình đi thừa nhận.
Thân thể của anh trong nháy mắt trở nên cứng ngắc vô cùng.
Đường Thời cảm giác được cơ thể cô gái hết sức căng cứng, ngón tay đụng vào da thịt cô hơi dừng một chút, chậm rãi mở mắt.
Cô gái trong ngực anh nhắm chặt mắt lại, mi tâm nhẹ nhàng mà nhíu lại, lông mi run rẩy lợi hại, nghiễm nhiên là một vẻ mặt thấy chết không sờn.
Cùng anh làm việc này khiến cô khó thừa nhận như vậy sao?
Mặt mày Đường Thời đột nhiên liền lạnh xuống, hôn môi Cố Khuynh Thành lập tức gia tăng khí lực, tay vốn vuốt ve da thịt cô lực đạo cũng nặng hơn.
Đường Thời ba lần kéo quần áo trên người Cố Khuynh Thành cùng chính mình, đi thẳng vào vấn đề.
Giống như trước đây, vẫn không thể chịu đựng được đau đớn như cũ.
Chỉ là bây giờ khá tốt, Đường Thời không có trói lại hai tay cô giống hai lần trước, làm cho cô có thể dùng phương thức trước kia giảm bớt đau đớn anh mang cho chính mình.
Theo động tác Đường Thời, thân thể Cố Khuynh Thành càng cứng ngắc, đến cuối cùng cứng rắn giống như một tảng đá.
Bởi vì dùng lực, cô nắm chặt hai tay thành quả đấm, hơi có chút trở nên trắng.
Đột nhiên Đường Thời dừng động tác.
Cố Khuynh Thành nhíu nhíu mày, mở to mắt, nhìn thấy Đường Thời nhìn xung quanh giống như lại tìm cái gì.
Trong tích tắc đấy Đường Thời nhặt lên áo sơmi anh, đáy lòng Cố Khuynh Thành nháy mắt ý thức được anh muốn làm cái gì, cô hung hăng run run một chút, đáy mắt loé lên bi thương.
Đúng là vẫn còn không có chạy thoát kết cục bị trói buộc hai tay sao?
Anh hành động như vậy, giống như coi cô như công cụ phát tiết.
Cố Khuynh Thành thật sự cực kỳ muốn mở miệng nói cho anh, có thể không cần như vậy hay không, nhưng mà cô lại sợ mình mà mở miệng liền phá huỷ hưng trí của anh.
Anh vốn cũng rất chán ghét cô, nếu chút lạc thú đó của anh mà mình cũng không theo, như thế toàn bộ đêm nay có thể ngâm nước nóng hay không?
Vì có thể thuận lợi mang thai, cô vẫn là muốn nhịn một chút....
Cố Khuynh Thành dùng lực nuốt lời đến bên miệng vào, nhìn thấy Đường Thời cầm lấy hai tay mình nâng qua đỉnh đầu, lúc dùng quần áo trong trói buộc cô nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, giống như không thấy đáy lòng liền sẽ không cảm thấy khuất nhục.
Đã không có phương pháp nắm tay dời đi suy nghĩ, Cố Khuynh Thành cảm thấy mình có chút khó có thể chịu được đau đớn Đường Thời cho cô kế tiếp.
Huyết sắc trên mặt cô dần dần biến mất, nhắm chặt mắt lại, dưới đáy lòng âm thầm chờ đợi toàn bộ chuyện này có thể sớm kết thúc một chút.
/932
|