Được Phùng Y Y nhắc tới như thế, đột nhiên Cố Khuynh Thành mới nhớ lại đến sinh nhật Đường Thời.
Về phần thiệp mời sinh nhật của Đường Thời... Cố Khuynh Thành len lén liếc mắt nhìn Đường Thời, anh cũng không có đề cập tới trước mặt mình.
Đương nhiên Cố Khuynh Thành không có khả năng nói cho Phùng Y Y cô không có nhận được thiệp mời sinh nhật, sau đó khi nhìn thấy ánh mắt dương dương đắc ý của cô ta, cho nên chỉ cười một tiếng, quyết định trầm mặc không nói, cho Phùng Y Y một đáp án lập lờ.
Phùng Y Y không nhìn thấy Cố Khuynh Thành quẫn bách, liền cho rằng Cố Khuynh Thành đã nhận được thiệp mời sinh nhật của Đường Thời, liền trực tiếp nghiêng đầu qua chỗ khác, không để ý tới Cố Khuynh Thành: "Anh Thời, bánh sinh nhật của anh đặt sao?"
Giống như Đường Thời cảm thấy rất có hứng thú đối với chuyện này, trực tiếp khép máy vi tính lại: "Chuyện của tiệc sinh nhật, không phải anh thu xếp, mà vẫn luôn là chị cả anh thu xếp, chẳng qua nói đến đây, đột nhiên anh nghĩ đến, chị cả nói, bánh ga-tô lần này phải đặt rất nhiều khẩu vị, dù sao khẩu vị mọi người đều không đồng nhau. Y Y, em thích khẩu vị gì?"
Phùng Y Y không ngờ Đường Thời lại có thể quan tâm khẩu vị của mình, trong lúc đó mặt mày hưng phấn đầy màu sắc, cô ta hỏi: "Em có thể chọn hai mùi vị hay không?"
Đường Thời khẽ gật đầu.
Đạt được sự chấp thuận của Đường Thời, Phùng Y Y nghiêng đầu suy ngẫm, sau đó nói: "Ô mai và khoai tím đi(k biết đúng mùi vị k)."
Đường Thời " Ừ" một tiếng, xem như là nhớ kỹ, sau đó bất chợt nghiêng đầu sang nhìn Cố Khuynh Thành, hỏi một câu: "Còn em?"
Cố Khuynh Thành vốn cho là mình đứng ở chỗ này, chính là một người sót lại, trong lúc bất chợt nghe được Đường Thời hỏi mình thích bánh ga-tô vị gì, đầu tiên cô sững sờ, sau đó trong lòng hiện lên một chút ấm áp, từ khi cô về nước đến bây giờ, Đường Thời vẫn luôn thái độ ghét bỏ ác liệt với cô, bây giờ anh hỏi khẩu vị của cô, cái này có phải nói rõ kỳ thực cô vẫn còn có hy vọng hay không?
Tuy trong lòng Cố Khuynh Thành kích động, nhưng lại không có biểu lộ ra ngoài giống Phùng Y Y, cô ngẫm lại, sau đó, nói với Đường Thời: "Vị trà xanh."
Kỳ thực, cô không có thích bánh ga-tô vị trà, ngược lại còn có chút ghét, khẩu vị mà cô thật sự thích, là hương thảo, còn vị trà xanh, là vị bánh ga-tô Đường Thời thích, cho nên cô mới giả bộ mình thích vị trà, không vì cái gì khác, chỉ là hy vọng họ cùng yêu thích một vị bánh ngọt.
Lúc Đường Thời nghe thấy "Vị trà xanh", bất ngờ vẻ mặt hiện lên một chút cười nhạt, anh nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, giọng điệu có chút quái gở: "Bột vị trà xanh sao? Vậy thì không khéo, tôi ghét nhất là bánh ga-tô vị trà, nhìn thấy đã ghe tởm!"
Phùng Y Y nghe được câu này, khóe môi lập tức liền cong lên.
Khi Cố Khuynh Thành bị Đường Thời trào phúng và Phùng Y Y đắc chí, bất ngờ trên mặt mất đi huyết sắc.
Về phần thiệp mời sinh nhật của Đường Thời... Cố Khuynh Thành len lén liếc mắt nhìn Đường Thời, anh cũng không có đề cập tới trước mặt mình.
Đương nhiên Cố Khuynh Thành không có khả năng nói cho Phùng Y Y cô không có nhận được thiệp mời sinh nhật, sau đó khi nhìn thấy ánh mắt dương dương đắc ý của cô ta, cho nên chỉ cười một tiếng, quyết định trầm mặc không nói, cho Phùng Y Y một đáp án lập lờ.
Phùng Y Y không nhìn thấy Cố Khuynh Thành quẫn bách, liền cho rằng Cố Khuynh Thành đã nhận được thiệp mời sinh nhật của Đường Thời, liền trực tiếp nghiêng đầu qua chỗ khác, không để ý tới Cố Khuynh Thành: "Anh Thời, bánh sinh nhật của anh đặt sao?"
Giống như Đường Thời cảm thấy rất có hứng thú đối với chuyện này, trực tiếp khép máy vi tính lại: "Chuyện của tiệc sinh nhật, không phải anh thu xếp, mà vẫn luôn là chị cả anh thu xếp, chẳng qua nói đến đây, đột nhiên anh nghĩ đến, chị cả nói, bánh ga-tô lần này phải đặt rất nhiều khẩu vị, dù sao khẩu vị mọi người đều không đồng nhau. Y Y, em thích khẩu vị gì?"
Phùng Y Y không ngờ Đường Thời lại có thể quan tâm khẩu vị của mình, trong lúc đó mặt mày hưng phấn đầy màu sắc, cô ta hỏi: "Em có thể chọn hai mùi vị hay không?"
Đường Thời khẽ gật đầu.
Đạt được sự chấp thuận của Đường Thời, Phùng Y Y nghiêng đầu suy ngẫm, sau đó nói: "Ô mai và khoai tím đi(k biết đúng mùi vị k)."
Đường Thời " Ừ" một tiếng, xem như là nhớ kỹ, sau đó bất chợt nghiêng đầu sang nhìn Cố Khuynh Thành, hỏi một câu: "Còn em?"
Cố Khuynh Thành vốn cho là mình đứng ở chỗ này, chính là một người sót lại, trong lúc bất chợt nghe được Đường Thời hỏi mình thích bánh ga-tô vị gì, đầu tiên cô sững sờ, sau đó trong lòng hiện lên một chút ấm áp, từ khi cô về nước đến bây giờ, Đường Thời vẫn luôn thái độ ghét bỏ ác liệt với cô, bây giờ anh hỏi khẩu vị của cô, cái này có phải nói rõ kỳ thực cô vẫn còn có hy vọng hay không?
Tuy trong lòng Cố Khuynh Thành kích động, nhưng lại không có biểu lộ ra ngoài giống Phùng Y Y, cô ngẫm lại, sau đó, nói với Đường Thời: "Vị trà xanh."
Kỳ thực, cô không có thích bánh ga-tô vị trà, ngược lại còn có chút ghét, khẩu vị mà cô thật sự thích, là hương thảo, còn vị trà xanh, là vị bánh ga-tô Đường Thời thích, cho nên cô mới giả bộ mình thích vị trà, không vì cái gì khác, chỉ là hy vọng họ cùng yêu thích một vị bánh ngọt.
Lúc Đường Thời nghe thấy "Vị trà xanh", bất ngờ vẻ mặt hiện lên một chút cười nhạt, anh nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, giọng điệu có chút quái gở: "Bột vị trà xanh sao? Vậy thì không khéo, tôi ghét nhất là bánh ga-tô vị trà, nhìn thấy đã ghe tởm!"
Phùng Y Y nghe được câu này, khóe môi lập tức liền cong lên.
Khi Cố Khuynh Thành bị Đường Thời trào phúng và Phùng Y Y đắc chí, bất ngờ trên mặt mất đi huyết sắc.
/932
|