Cố Khuynh Thành thật không có nghĩ đến trong đời của mình, sẽ gặp phải một màn kịch tính như vậy, cô bị bắt cóc.
Cô vẫn cho là, trong thực tế đời người không có lâm lý cẩu huyết như phim truyền hình, cũng không phải mơ mộng tiểu thuyết, thế nhưng đôi khi, hết lần này tới lần khác đời người còn kịch tính cẩu huyết hơn tiểu thuyết và phim truyền hình.
Cô mặc áo khoác Trình Tả Ý cho ra ngoài, lúc từ phòng rửa tay đi ra, nét mặt còn treo nụ cười vui vẻ.
Trong hành lang tollet rất an tĩnh, chỉ có cô tiếng giầy cô dẫm trên mặt đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Cố Khuynh Thành vừa đi, một bên cầm điện thoại di động, hướng máy uqy về phía trước, muốn tự chụp một tấm hình, truyền lên wechat.
Cô liên tiếp chụp năm tấm hình, bởi vì hành lang phòng vệ sinh không có cửa sổ, đèn có vẻ hơi mờ, ảnh chụp ra, da thịt cũng không khỏe mạnh xinh đẹp, cho nên Cố Khuynh Thành dừng lại, cho hình của mình chỉnh đẹp một chút, bất chợt cô nghe thấy có người mở cửa cầu thang của lối an toàn sau lưng.
Cô chỉ quay đầu liếc mắt một cái, ngay cả người phía sau cũng không thấy rõ, liền đem chỉnh ảnh xong, tải lên nhóm của bạn bè, còn viết thêm câu: "Cùng Tả Y đi dạo phố, cô ấy tặng áo cho tôi..."
Mấy chữ này của Cố Khuynh Thành còn chưa có đánh xong, liền cảm giác được phía sau mình có người, cô giật mình một cái, còn chưa kịp quay đầu, trong lúc bất chợt có một cái khăn ướt trùm lên miệng và lên mũi mình, mang theo mùi thuốc lạ, để cho cô còn chưa có làm ra phản ứng nào, sức lực cả người giống như là bị rút hết, không có bất kỳ sức phản kháng, Cố Khuynh Thành theo bản năng nhét điện thoại di động vào trong túi sách của mình, sau đó, cô đã bị một cánh tay có lực, trực tiếp kéo vào lối an toàn ở chỗ cầu thang.
"Như thế nào? Thành công chưa?"
"Đi mau."
Cố Khuynh Thành chỉ nghe hai người đàn ông đối thoại đơn giản một câu, trên đầu của cô đã bị phủ mảnh vải đen, che lấp tất cả ánh mắt, ngay sau đó mình bị người ta ôm lấy, sau đó cô liền cảm giác được có rung xóc, giống như đang xuống lầu, sau đó, cô liền hoàn toàn rơi vào hôn mê.
Lúc Cố Khuynh Thành tỉnh lại, trước mắt vẫn bị che miếng vải đen, chỉ là bây giờ, cô ngồi ở bên trong xe, đường cũng không vững vàng, bên tai còn có thể nghe được tiếng thi công.
Nếu như nói vừa rồi Cố Khuynh Thành bị người tha đi, đại não còn chưa kịp nghĩ rõ ràng đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra, như vậy hiện tại, cô đã biết, đã biết là bị bắt cóc.
Không ai đối mặt với bắt cóc, có thể giữ nổi tâm tình, huống chi, hiện cô ngay cả người bắt cóc mình bộ dạng dài ngắn thế nào, cũng không có thấy rõ ràng, cho nên trong lòng Cố Khuynh Thành, càng thấp thỏm bất an.
Cô cũng không dám biểu hiện ra mình đã tỉnh lại, cho nên vẫn luôn giả dạng mình còn ngủ mê, cô dựng thẳng lỗ tai, chờ một lúc, nhưng không nghe thấy bên trong xe có người nói chuyện, chỉ là thỉnh thoảng truyền đến tiếc bật lửa, cách miếng vải đen, cô có thể ngủi thấy khói thuốc của người khác.
Xe cứ xóc nảy không yên như vậy ước chừng nửa giờ, cuối cùng dừng lại.
Cửa xe mở ra, Cố Khuynh Thành bị người trên xe không chút dịu dàng kéo xuống, trên đầu cô đang bị phủ miếng vải đen, cũng không cỡi ra, cứ như vậy không nhìn thấy bất kỳ vật gì, bị người ta mang vác rời đi.
Cô vẫn cho là, trong thực tế đời người không có lâm lý cẩu huyết như phim truyền hình, cũng không phải mơ mộng tiểu thuyết, thế nhưng đôi khi, hết lần này tới lần khác đời người còn kịch tính cẩu huyết hơn tiểu thuyết và phim truyền hình.
Cô mặc áo khoác Trình Tả Ý cho ra ngoài, lúc từ phòng rửa tay đi ra, nét mặt còn treo nụ cười vui vẻ.
Trong hành lang tollet rất an tĩnh, chỉ có cô tiếng giầy cô dẫm trên mặt đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Cố Khuynh Thành vừa đi, một bên cầm điện thoại di động, hướng máy uqy về phía trước, muốn tự chụp một tấm hình, truyền lên wechat.
Cô liên tiếp chụp năm tấm hình, bởi vì hành lang phòng vệ sinh không có cửa sổ, đèn có vẻ hơi mờ, ảnh chụp ra, da thịt cũng không khỏe mạnh xinh đẹp, cho nên Cố Khuynh Thành dừng lại, cho hình của mình chỉnh đẹp một chút, bất chợt cô nghe thấy có người mở cửa cầu thang của lối an toàn sau lưng.
Cô chỉ quay đầu liếc mắt một cái, ngay cả người phía sau cũng không thấy rõ, liền đem chỉnh ảnh xong, tải lên nhóm của bạn bè, còn viết thêm câu: "Cùng Tả Y đi dạo phố, cô ấy tặng áo cho tôi..."
Mấy chữ này của Cố Khuynh Thành còn chưa có đánh xong, liền cảm giác được phía sau mình có người, cô giật mình một cái, còn chưa kịp quay đầu, trong lúc bất chợt có một cái khăn ướt trùm lên miệng và lên mũi mình, mang theo mùi thuốc lạ, để cho cô còn chưa có làm ra phản ứng nào, sức lực cả người giống như là bị rút hết, không có bất kỳ sức phản kháng, Cố Khuynh Thành theo bản năng nhét điện thoại di động vào trong túi sách của mình, sau đó, cô đã bị một cánh tay có lực, trực tiếp kéo vào lối an toàn ở chỗ cầu thang.
"Như thế nào? Thành công chưa?"
"Đi mau."
Cố Khuynh Thành chỉ nghe hai người đàn ông đối thoại đơn giản một câu, trên đầu của cô đã bị phủ mảnh vải đen, che lấp tất cả ánh mắt, ngay sau đó mình bị người ta ôm lấy, sau đó cô liền cảm giác được có rung xóc, giống như đang xuống lầu, sau đó, cô liền hoàn toàn rơi vào hôn mê.
Lúc Cố Khuynh Thành tỉnh lại, trước mắt vẫn bị che miếng vải đen, chỉ là bây giờ, cô ngồi ở bên trong xe, đường cũng không vững vàng, bên tai còn có thể nghe được tiếng thi công.
Nếu như nói vừa rồi Cố Khuynh Thành bị người tha đi, đại não còn chưa kịp nghĩ rõ ràng đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra, như vậy hiện tại, cô đã biết, đã biết là bị bắt cóc.
Không ai đối mặt với bắt cóc, có thể giữ nổi tâm tình, huống chi, hiện cô ngay cả người bắt cóc mình bộ dạng dài ngắn thế nào, cũng không có thấy rõ ràng, cho nên trong lòng Cố Khuynh Thành, càng thấp thỏm bất an.
Cô cũng không dám biểu hiện ra mình đã tỉnh lại, cho nên vẫn luôn giả dạng mình còn ngủ mê, cô dựng thẳng lỗ tai, chờ một lúc, nhưng không nghe thấy bên trong xe có người nói chuyện, chỉ là thỉnh thoảng truyền đến tiếc bật lửa, cách miếng vải đen, cô có thể ngủi thấy khói thuốc của người khác.
Xe cứ xóc nảy không yên như vậy ước chừng nửa giờ, cuối cùng dừng lại.
Cửa xe mở ra, Cố Khuynh Thành bị người trên xe không chút dịu dàng kéo xuống, trên đầu cô đang bị phủ miếng vải đen, cũng không cỡi ra, cứ như vậy không nhìn thấy bất kỳ vật gì, bị người ta mang vác rời đi.
/932
|