"Khung cảnh lúc đó phải gọi là hàoquang bắn ra bốn phía, trong mấy người kia có hai tên bị ca đánh cho hấp hối bất tỉnh, nhìn đống tiền kia dần dần trở thành tro tàn, biểu tình kia, đặc sắc . . ." Lục Nhiên nhún nhún vai, giọng nói có chút thổn thức dừng lại .
"Bọn họ thật may mắn, đây là không hoàn toàn chạm vào Khuynh Thành, nếu quả thật, tuyệt đối không phải là cảnh tượng cậu thấy hôm nay đâu ."
"Đây là chưa thực sự chạm vào, đại ca đãthành như vậy, từ lúc vào cái xưởng sắt thép kia, đến bây giờ, đại ca đều không nói 1 câu nào, ngay cả ho khan cũng không có, an tĩnh . . . Phải nói là người sấm ."
"Đó là cậu không phát hiện, đại ca khi trở về, tay ôm Khuynh Thành đều là run run, đại ca, a . . . Gặp nguy không loạn, xử thế không sợ hãi, đối mặt toàn bộ Hội đồng quản trị Xí Nghiệp Thịnh Đường, đều có thể trấn định thong dong, lúc đó tay lại run run . . ." Tô Niên Hoa sau khi nói đến đây, giọng nói đều đi theo có chút run đứng lên .
"Đại ca chung quy cứ như thế cũng không ổn, bác sĩ đều nói, Khuynh Thành không có gì đáng ngại,anh ấy vẫn không ăn không uống đứng ở bên giường bệnh coi chừng như thế..." Lục Nhiên có chút lo lắng xuyên qua cửa sổ liếc mắt vào trong nhìn bóng dáng Đường Thời cao ngất, thở dài một hơi: "Lúc tôi đi mua nước, đại ca, chính là ở chỗ này, vẫn động tác thần thái này, đến lúc tôi trở lại, đại ca vẫn như cũ, không biết còn tưởng rằng là pho tượng ."
Ánh mắt Đường Thời thủy chung chưa từng rời khỏi cô gái an tĩnh nằm trên giường bệnh.
Cô lúc này, sắc mặt trắng bệch, trên người đã bị đổi lại trang phục nằm viện sạch sẻ, an tĩnh ôn thuận nằm ở nơi đó, ngủ say.
Nhưng mà, trong đầu của anh, vẫn như cũ là hình ảnh mình nhìn thấy khi tới xưởng sắt thép.
Trên mặt sưng đỏ, tóc loạn tao, quần áo xốc xếch, có tảng lớn mảng lớn da thịt trắng như tuyết lộ ra, trên người còn có ứ máu như bị người đánh.
Nhất là con người to tròn xinh đẹp trong suốt sáng ngời như nai con, bên trong không có chút nào tia sáng, thay vào đó là kinh hoảng, sợ hãi, tan vỡ .
Mặc dù giờ phút này đã tìm được đường sống trong chỗ chết, anh cũng thấy bộ dạng của cô khi thấy mình, cũng đã tiết lửa giận ra ngoài.
Thế nhưng, bây giờ nhớ tới hình ảnh như vậy, tay anh vẫn theo bản năng nắm chặt thành quyền, như trước có xung động muốn giết người .
Còn mang theo sợ hãi thật sâu.
Là sợ hãi cuộc đời này anh chưa bao giờ nghĩ tới .
Thời gian chậm rãi lững lờ trôi qua, Đường Thời vẫn canh giữ ở bên cạnh cô, mỗi một phút mỗi một giây, chưa từng rời đi, người cũng chưa từng đi ra .
Lúc có hộ sĩ tiến đến, nhổ kim tiêm ở cổ tay Cố Khuynh Thành ra, Đường Thời cũng không có có phản ứng chút nào .
Vẫn là cái loại trạng thái không nói lời nào này.
Bóng đêm ngoài cửa sổ, từ đen biến thành đen kịt, sau đó từ từ biến mờ, rồi trở nên trắng, mãi cho đến một bên phương đông hiện lên một tầng sáng, Lục Nhiên mới ngủ một lúc trên ghế ngồi ở hành lang đêm qua một đêm, mới xoay cổ, tỉnh lại .
Một bên Tô Niên Hoa cùng Lâm Cảnh Thần còn đang ngủ.
Lục Nhiên rón rén đứng lên, đi phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó xuống lầu mua một ít điểm tâm sáng .
Anh đặt hai phần trên ghế ở hành lang, sau đó mang theo hai phần còn dư lại, đi tới trước cửa phòng bệnh, dừng một chút, gõ cửa một cái .
Trong phòng từ đầu đến cuối không có truyền ra nửa điểm âm thanh .
Lục Nhiên dừng một cái, tự mình đẩy cửa ra, đi vào .
"Bọn họ thật may mắn, đây là không hoàn toàn chạm vào Khuynh Thành, nếu quả thật, tuyệt đối không phải là cảnh tượng cậu thấy hôm nay đâu ."
"Đây là chưa thực sự chạm vào, đại ca đãthành như vậy, từ lúc vào cái xưởng sắt thép kia, đến bây giờ, đại ca đều không nói 1 câu nào, ngay cả ho khan cũng không có, an tĩnh . . . Phải nói là người sấm ."
"Đó là cậu không phát hiện, đại ca khi trở về, tay ôm Khuynh Thành đều là run run, đại ca, a . . . Gặp nguy không loạn, xử thế không sợ hãi, đối mặt toàn bộ Hội đồng quản trị Xí Nghiệp Thịnh Đường, đều có thể trấn định thong dong, lúc đó tay lại run run . . ." Tô Niên Hoa sau khi nói đến đây, giọng nói đều đi theo có chút run đứng lên .
"Đại ca chung quy cứ như thế cũng không ổn, bác sĩ đều nói, Khuynh Thành không có gì đáng ngại,anh ấy vẫn không ăn không uống đứng ở bên giường bệnh coi chừng như thế..." Lục Nhiên có chút lo lắng xuyên qua cửa sổ liếc mắt vào trong nhìn bóng dáng Đường Thời cao ngất, thở dài một hơi: "Lúc tôi đi mua nước, đại ca, chính là ở chỗ này, vẫn động tác thần thái này, đến lúc tôi trở lại, đại ca vẫn như cũ, không biết còn tưởng rằng là pho tượng ."
Ánh mắt Đường Thời thủy chung chưa từng rời khỏi cô gái an tĩnh nằm trên giường bệnh.
Cô lúc này, sắc mặt trắng bệch, trên người đã bị đổi lại trang phục nằm viện sạch sẻ, an tĩnh ôn thuận nằm ở nơi đó, ngủ say.
Nhưng mà, trong đầu của anh, vẫn như cũ là hình ảnh mình nhìn thấy khi tới xưởng sắt thép.
Trên mặt sưng đỏ, tóc loạn tao, quần áo xốc xếch, có tảng lớn mảng lớn da thịt trắng như tuyết lộ ra, trên người còn có ứ máu như bị người đánh.
Nhất là con người to tròn xinh đẹp trong suốt sáng ngời như nai con, bên trong không có chút nào tia sáng, thay vào đó là kinh hoảng, sợ hãi, tan vỡ .
Mặc dù giờ phút này đã tìm được đường sống trong chỗ chết, anh cũng thấy bộ dạng của cô khi thấy mình, cũng đã tiết lửa giận ra ngoài.
Thế nhưng, bây giờ nhớ tới hình ảnh như vậy, tay anh vẫn theo bản năng nắm chặt thành quyền, như trước có xung động muốn giết người .
Còn mang theo sợ hãi thật sâu.
Là sợ hãi cuộc đời này anh chưa bao giờ nghĩ tới .
Thời gian chậm rãi lững lờ trôi qua, Đường Thời vẫn canh giữ ở bên cạnh cô, mỗi một phút mỗi một giây, chưa từng rời đi, người cũng chưa từng đi ra .
Lúc có hộ sĩ tiến đến, nhổ kim tiêm ở cổ tay Cố Khuynh Thành ra, Đường Thời cũng không có có phản ứng chút nào .
Vẫn là cái loại trạng thái không nói lời nào này.
Bóng đêm ngoài cửa sổ, từ đen biến thành đen kịt, sau đó từ từ biến mờ, rồi trở nên trắng, mãi cho đến một bên phương đông hiện lên một tầng sáng, Lục Nhiên mới ngủ một lúc trên ghế ngồi ở hành lang đêm qua một đêm, mới xoay cổ, tỉnh lại .
Một bên Tô Niên Hoa cùng Lâm Cảnh Thần còn đang ngủ.
Lục Nhiên rón rén đứng lên, đi phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó xuống lầu mua một ít điểm tâm sáng .
Anh đặt hai phần trên ghế ở hành lang, sau đó mang theo hai phần còn dư lại, đi tới trước cửa phòng bệnh, dừng một chút, gõ cửa một cái .
Trong phòng từ đầu đến cuối không có truyền ra nửa điểm âm thanh .
Lục Nhiên dừng một cái, tự mình đẩy cửa ra, đi vào .
/932
|