Cố Khuynh Thành nghe được Đường Thời hỏi mình nguyên nhân, cho là mình có hy vọng xuất viện.
Cô theo bản năng thốt lên là thân thể mình tốt rồi, đương nhiên muốn xuất viện, thế nhưng ngẫm lại, rất sợ lý do này không thuyết phục được Đường Thời, vì vậy hơi đảo mắt, thấy trước mặt Đường Thời bày nhiều văn kiện như vậy, lập tức ngữ điệu mềm nhũn nói: "Em đã lâu có tới công ty, sợ công ty xuất hiện tình huống gì, hơn nữa anh ở trong bệnh viện, mỗi ngày đều ngủ ở trên ghế sa lon, khẳng định khó chịu, nghỉ ngơi không tốt."
Mặc kệ những lời này của Cố Khuynh Thành là vuốt mông ngựa hay là phát ra thật lòng, trong lòng Đường Thời cũng vô cùng hưởng thụ, thế nên vẻ mặt của anh có hơi dịu dàng một chút.
Cố Khuynh Thành nhìn thấy tinh thần Đường Thời buông lỏng, cảm thấy hy vọng xuất viện càng lớn một chút, càng không ngừng cố gắng nói: "Cho nên sớm xuất viện một chút, anh có thể nghỉ ngơi thật tốt, hơn nữa, anh ở trong bệnh viện chịu đựng như thế, nhất định thân thể sẽ không chịu nổi."
Khóe môi Đường Thời hiện lên mỉm cười.
Cố Khuynh Thành thấy Đường Thời cười, càng thêm chắc chắc bản thân ý tưởng xuất viện hấp dẫn: "Huống hồ, em đã lâu cũng không trở về công ty, em không thể xin nghỉ lâu như thế, ảnh hưởng không được tốt."
Đường Thời gật đầu: "Hình như, là có chuyện như vậy."
Cố Khuynh Thành nghe được câu này, đáy mắt sáng lên, cô nhìn chằm chằm Đường Thời, thận trọng mở miệng hỏi: "Vậy em có thể cuất viện sớm hơn không?"
Đường Thời từ từ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm ánh mắt tràn ngập mong đợi của Cố Khuynh Thành, từ từ mở miệng, nói: "Tiếp tục nằm mơ đi."
"..." Mong ước trong mắt Cố Khuynh Thành, trong nháy mắt bị tức giận thay thế, cô vô ý thức nắm chặt ga giường dưới người, Đường Thời rõ ràng là đang đùa cô!
Đường Thời nhìn bộ dạng Cố Khuynh Thành căm tức, cười khẽ hai tiếng, cúi đầu, chuyên tâm vào trong công việc.
Không biết có phải bởi vì chứng kiến một Cố Khuynh Thành ở trước mặt anh chân thật động lòng như vậy, tâm tình Đường Thời vẫn rất tốt, thậm chí khi nhìn đến một phần báo cáo chuyển giao xuất hiện sai lệch, anh gọi điện thoại thông cho người xử lý báo cáo sửa lại, giọng nói cũng mang một chút nhẹ nhàng.
So sánh với tâm tình Đường Thời, tâm tình Cố Khuynh Thành cũng không hỏng bét!
Từ buổi sáng cô nghĩ trăm phương ngàn kế khiến Đường Thời đồng ý bản thân xuất viện thất bại, ngược lại còn bị trêu đùa, khiến cho cả ngày tức giận bất bình, rầu rĩ không vui.
Cô càng muốn xuất viện, càng cảm thấy thời gian trong bệnh viện, một giây như một năm, thật vất vả chịu đựng đến giờ cơm tối, Cố Khuynh Thành có một loại cảm giác sức cùng lực kiệt.
Nếu như cô không xuất viện, cô cảm giác mình nhất định sẽ nghẹn điên ở trong phòng bệnh!
Cơm tối là do hộ sĩ đưa tới, cả bữa ăn có một bát canh, phối hợp dinh dưỡng, sắc hương đầy đủ, thế nhưng Cố Khuynh Thành lại không có một chút khẩu vị, chỉ cầm chiếc đũa, không ngừng chọc cơm.
Đường Thời ngồi ở đối diện với cô, nhìn bộ dạng cô không yên lòng ăn cơm, để đũa xuống: "Không hợp khẩu vị?"
Cố Khuynh Thành đối với ý kiến của Đường Thời, chỉ dám oán thầm, không dám biểu hiện ra ngoài, cô nghe được câu hỏi Đường Thời, trầm mặc một hồi, mới bất đắc dĩ lắc đầu.
Đường Thời nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành rũ mắt, không ngừng cầm chiếc đũa chọc cơm như trước, giơ tay lên, chà xát cằm, nhẹ giọng nói: "Ăn cơm xong, tôi suy tính để cho em sớm xuất viện một chút."
Cố Khuynh Thành hơi kinh ngạc ngẩng đầu: "Thực sự?"
Cô theo bản năng thốt lên là thân thể mình tốt rồi, đương nhiên muốn xuất viện, thế nhưng ngẫm lại, rất sợ lý do này không thuyết phục được Đường Thời, vì vậy hơi đảo mắt, thấy trước mặt Đường Thời bày nhiều văn kiện như vậy, lập tức ngữ điệu mềm nhũn nói: "Em đã lâu có tới công ty, sợ công ty xuất hiện tình huống gì, hơn nữa anh ở trong bệnh viện, mỗi ngày đều ngủ ở trên ghế sa lon, khẳng định khó chịu, nghỉ ngơi không tốt."
Mặc kệ những lời này của Cố Khuynh Thành là vuốt mông ngựa hay là phát ra thật lòng, trong lòng Đường Thời cũng vô cùng hưởng thụ, thế nên vẻ mặt của anh có hơi dịu dàng một chút.
Cố Khuynh Thành nhìn thấy tinh thần Đường Thời buông lỏng, cảm thấy hy vọng xuất viện càng lớn một chút, càng không ngừng cố gắng nói: "Cho nên sớm xuất viện một chút, anh có thể nghỉ ngơi thật tốt, hơn nữa, anh ở trong bệnh viện chịu đựng như thế, nhất định thân thể sẽ không chịu nổi."
Khóe môi Đường Thời hiện lên mỉm cười.
Cố Khuynh Thành thấy Đường Thời cười, càng thêm chắc chắc bản thân ý tưởng xuất viện hấp dẫn: "Huống hồ, em đã lâu cũng không trở về công ty, em không thể xin nghỉ lâu như thế, ảnh hưởng không được tốt."
Đường Thời gật đầu: "Hình như, là có chuyện như vậy."
Cố Khuynh Thành nghe được câu này, đáy mắt sáng lên, cô nhìn chằm chằm Đường Thời, thận trọng mở miệng hỏi: "Vậy em có thể cuất viện sớm hơn không?"
Đường Thời từ từ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm ánh mắt tràn ngập mong đợi của Cố Khuynh Thành, từ từ mở miệng, nói: "Tiếp tục nằm mơ đi."
"..." Mong ước trong mắt Cố Khuynh Thành, trong nháy mắt bị tức giận thay thế, cô vô ý thức nắm chặt ga giường dưới người, Đường Thời rõ ràng là đang đùa cô!
Đường Thời nhìn bộ dạng Cố Khuynh Thành căm tức, cười khẽ hai tiếng, cúi đầu, chuyên tâm vào trong công việc.
Không biết có phải bởi vì chứng kiến một Cố Khuynh Thành ở trước mặt anh chân thật động lòng như vậy, tâm tình Đường Thời vẫn rất tốt, thậm chí khi nhìn đến một phần báo cáo chuyển giao xuất hiện sai lệch, anh gọi điện thoại thông cho người xử lý báo cáo sửa lại, giọng nói cũng mang một chút nhẹ nhàng.
So sánh với tâm tình Đường Thời, tâm tình Cố Khuynh Thành cũng không hỏng bét!
Từ buổi sáng cô nghĩ trăm phương ngàn kế khiến Đường Thời đồng ý bản thân xuất viện thất bại, ngược lại còn bị trêu đùa, khiến cho cả ngày tức giận bất bình, rầu rĩ không vui.
Cô càng muốn xuất viện, càng cảm thấy thời gian trong bệnh viện, một giây như một năm, thật vất vả chịu đựng đến giờ cơm tối, Cố Khuynh Thành có một loại cảm giác sức cùng lực kiệt.
Nếu như cô không xuất viện, cô cảm giác mình nhất định sẽ nghẹn điên ở trong phòng bệnh!
Cơm tối là do hộ sĩ đưa tới, cả bữa ăn có một bát canh, phối hợp dinh dưỡng, sắc hương đầy đủ, thế nhưng Cố Khuynh Thành lại không có một chút khẩu vị, chỉ cầm chiếc đũa, không ngừng chọc cơm.
Đường Thời ngồi ở đối diện với cô, nhìn bộ dạng cô không yên lòng ăn cơm, để đũa xuống: "Không hợp khẩu vị?"
Cố Khuynh Thành đối với ý kiến của Đường Thời, chỉ dám oán thầm, không dám biểu hiện ra ngoài, cô nghe được câu hỏi Đường Thời, trầm mặc một hồi, mới bất đắc dĩ lắc đầu.
Đường Thời nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành rũ mắt, không ngừng cầm chiếc đũa chọc cơm như trước, giơ tay lên, chà xát cằm, nhẹ giọng nói: "Ăn cơm xong, tôi suy tính để cho em sớm xuất viện một chút."
Cố Khuynh Thành hơi kinh ngạc ngẩng đầu: "Thực sự?"
/932
|