Đường Thời rất biết từ trong lời nói, nắm được trọng điểm chữ.
Ví dụ như lúc này chữ cũng tỏng miệng Cố Khuynh Thành.
Lông mày của anh nhẹ nhàng nhíu lại, cũng mua cho Cố Khuynh Thành một bộ, nói đúng là, kỳ thực Trình Tả Ý mua hai bộ giống nhau như đúc?
Cố Khuynh Thành không có nhìn vẻ mặt Đường Thời, cũng không có phát hiện vẻ mặt người đàn ông này khác lạ, tiếp tục tự mình nói: "Lúc Tả Ý mua quần áo, em không có ở trong cửa hàng? Cô ấy sợ mình mua số đo, không thích hợp em mặc, cho nên bảo em vào phòng vệ sinh mặc thử, nếu như số đo không đúng, vừa may cửa hàng dưới lầu, có thể đổi lại, miễn cho sau đó đến lại một chuyến."
Cố Khuynh Thành nói đến đây, Đường Thời bất chợt hỏi một câu: "Sau đó, em mặc bộ quần áo Trình Tả Ý mua cho, từ trong phòng rửa tay đi ra?"
"Làm sao anh biết?" Cố Khuynh Thành có chút kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Đường Thời.
Đường Thời lại không trả lời Cố Khuynh Thành, ngược lại hỏi một câu: "Em và Trình Tả Ý thường thường cũng đi ra ngoài chơi sao?"
"Không có a, chỉ một lần đó." Cố Khuynh Thành lắc đầu, cảm giác được Đường Thời hỏi vấn đề này, hình như là về Trình Tả Ý, cô cau mày một cái, lên tiếng hỏi: "Tả Y làm sao? Có gì không đúng sao?"
Ánh mắt Đường Thời nhìn chằm chằm lên trần nhà, nhưng không có hé răng.
Cố Khuynh Thành thấy người đàn ông không để ý tới mình, chu chu môi, đem đầu vùi vào trong lòng Đường Thời, nhắm mắt lại một lần nữa.
Bên trong phòng ngủ rất yên tĩnh, tuy Cố Khuynh Thành ngủ lúc lâu, nhưng bởi vì vừa rồi mây mưa như vậy, lại đi vào giấc ngủ lần nữa.
Đường Thời nghe được tiếng thở của cô gái, biểu cảm trên mặt, từng chút từng chút trở nên lạnh xuống.
Trình Tả Ý mua áo cho Cố Khuynh Thành, lúc anh ôm Cố Khuynh Thành từ nhà kho trở về, lưu ý qua, là một sản phẩm quốc tế, giá cả xa xỉ.
Đặt ở trên người anh, anh cũng không cảm thấy nó là món quà quá đắt, thế nhưng rơi vào người Trình Tả Ý, thật ra khiến cho người ta cảm thấy, giống như Trình Tả Ý đối với Cố Khuynh Thành, tốt có chút kỳ lạ.
Từ khi Cố Khuynh Thành về nước đến bây giờ, trong thời gian dài như vậy, Trình Tả Ý còn nhiều thời gian hẹn Cố Khuynh Thành ra ngoài, vì sao hết lần này tới lần khác lại chọn hẹn Cố Khuynh Thành lúc đó? Mà sau khi hẹn xong, Cố Khuynh Thành liền bị bắt cóc?
Phùng Y Y và Cố Khuynh Thành bất hòa, anh vẫn luôn biết, chỉ là, Trình Tả Ý...
Đường Thời nhớ tới Cố Khuynh Thành bị bắt cóc, Trình Tả Ý chật vật không chịu nổi chạy đến kim bích huy hoàng tìm mình, lúc đó trong lòng bàn chân cô ta đều bị thương, cảnh tượng vội vã, mang đầy lo lắng.
Nếu như ban đầu cô ta đã sớm biết mình bị bọn cướp để mắt tới, muốn Cố Khuynh Thành bị trói đi thay thế cô ta, cô ta cần gì phải sau khi Cố Khuynh Thành bị trói, chạy đi tìm mình cứu Cố Khuynh Thành?
Chẳng lẽ, tất cả cái này chỉ là vừa khớp?
Căn bản Trình Tả Ý không biết mình bị để mắt tới, cô ta chỉ đơn thuần muốn hẹn Cố Khuynh Thành đi chơi, sau đó liền sai sót ngẫu nhiên, phát sinh chuyện trói lầm người?
Đường Thời nhẹ nhàng nhíu mày, luôn cảm thấy sự tình, nghĩ như thế nào, làm sao cũng có vấn đề kỳ lạ.
Lúc này Cố Khuynh Thành cũng không có ngủ lâu lắm, chẳng qua nửa giờ đã tỉnh lại, lúc cô mở mắt, Đường Thời nhắm mắt nằm bên cạnh cô, như là ngủ.
Cố Khuynh Thành theo thói quen sờ điện thoại di động ở giường bên, sờ được nửa, không có mò lấy điện thoại di động, lại đánh thức Đường Thời.
Đường Thời mở miệng, mang theo chút buồn ngủ: "Tìm cái gì?"
"Điện thoại di động."
Đường Thời không nói gì, xoay người xuống giường, đi tới bên cạnh giá áo, lấy từ trong túi của Cố Khuynh Thành ra điện thoại di động, xoay người vừa mới chuẩn bị đưa điện thoại qua cho Cố Khuynh Thành, lại thoáng nhìn thuốc ngừng đau trong túi Cố Khuynh Thành, mi tâm của anh nhẹ nhàng nhíu lại.
Buổi sáng, anh còn nhớ rõ thuốc ngưng đau dư lại bốn viên, tại sao hiện tại chỉ còn lại có hai viên?
Ví dụ như lúc này chữ cũng tỏng miệng Cố Khuynh Thành.
Lông mày của anh nhẹ nhàng nhíu lại, cũng mua cho Cố Khuynh Thành một bộ, nói đúng là, kỳ thực Trình Tả Ý mua hai bộ giống nhau như đúc?
Cố Khuynh Thành không có nhìn vẻ mặt Đường Thời, cũng không có phát hiện vẻ mặt người đàn ông này khác lạ, tiếp tục tự mình nói: "Lúc Tả Ý mua quần áo, em không có ở trong cửa hàng? Cô ấy sợ mình mua số đo, không thích hợp em mặc, cho nên bảo em vào phòng vệ sinh mặc thử, nếu như số đo không đúng, vừa may cửa hàng dưới lầu, có thể đổi lại, miễn cho sau đó đến lại một chuyến."
Cố Khuynh Thành nói đến đây, Đường Thời bất chợt hỏi một câu: "Sau đó, em mặc bộ quần áo Trình Tả Ý mua cho, từ trong phòng rửa tay đi ra?"
"Làm sao anh biết?" Cố Khuynh Thành có chút kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Đường Thời.
Đường Thời lại không trả lời Cố Khuynh Thành, ngược lại hỏi một câu: "Em và Trình Tả Ý thường thường cũng đi ra ngoài chơi sao?"
"Không có a, chỉ một lần đó." Cố Khuynh Thành lắc đầu, cảm giác được Đường Thời hỏi vấn đề này, hình như là về Trình Tả Ý, cô cau mày một cái, lên tiếng hỏi: "Tả Y làm sao? Có gì không đúng sao?"
Ánh mắt Đường Thời nhìn chằm chằm lên trần nhà, nhưng không có hé răng.
Cố Khuynh Thành thấy người đàn ông không để ý tới mình, chu chu môi, đem đầu vùi vào trong lòng Đường Thời, nhắm mắt lại một lần nữa.
Bên trong phòng ngủ rất yên tĩnh, tuy Cố Khuynh Thành ngủ lúc lâu, nhưng bởi vì vừa rồi mây mưa như vậy, lại đi vào giấc ngủ lần nữa.
Đường Thời nghe được tiếng thở của cô gái, biểu cảm trên mặt, từng chút từng chút trở nên lạnh xuống.
Trình Tả Ý mua áo cho Cố Khuynh Thành, lúc anh ôm Cố Khuynh Thành từ nhà kho trở về, lưu ý qua, là một sản phẩm quốc tế, giá cả xa xỉ.
Đặt ở trên người anh, anh cũng không cảm thấy nó là món quà quá đắt, thế nhưng rơi vào người Trình Tả Ý, thật ra khiến cho người ta cảm thấy, giống như Trình Tả Ý đối với Cố Khuynh Thành, tốt có chút kỳ lạ.
Từ khi Cố Khuynh Thành về nước đến bây giờ, trong thời gian dài như vậy, Trình Tả Ý còn nhiều thời gian hẹn Cố Khuynh Thành ra ngoài, vì sao hết lần này tới lần khác lại chọn hẹn Cố Khuynh Thành lúc đó? Mà sau khi hẹn xong, Cố Khuynh Thành liền bị bắt cóc?
Phùng Y Y và Cố Khuynh Thành bất hòa, anh vẫn luôn biết, chỉ là, Trình Tả Ý...
Đường Thời nhớ tới Cố Khuynh Thành bị bắt cóc, Trình Tả Ý chật vật không chịu nổi chạy đến kim bích huy hoàng tìm mình, lúc đó trong lòng bàn chân cô ta đều bị thương, cảnh tượng vội vã, mang đầy lo lắng.
Nếu như ban đầu cô ta đã sớm biết mình bị bọn cướp để mắt tới, muốn Cố Khuynh Thành bị trói đi thay thế cô ta, cô ta cần gì phải sau khi Cố Khuynh Thành bị trói, chạy đi tìm mình cứu Cố Khuynh Thành?
Chẳng lẽ, tất cả cái này chỉ là vừa khớp?
Căn bản Trình Tả Ý không biết mình bị để mắt tới, cô ta chỉ đơn thuần muốn hẹn Cố Khuynh Thành đi chơi, sau đó liền sai sót ngẫu nhiên, phát sinh chuyện trói lầm người?
Đường Thời nhẹ nhàng nhíu mày, luôn cảm thấy sự tình, nghĩ như thế nào, làm sao cũng có vấn đề kỳ lạ.
Lúc này Cố Khuynh Thành cũng không có ngủ lâu lắm, chẳng qua nửa giờ đã tỉnh lại, lúc cô mở mắt, Đường Thời nhắm mắt nằm bên cạnh cô, như là ngủ.
Cố Khuynh Thành theo thói quen sờ điện thoại di động ở giường bên, sờ được nửa, không có mò lấy điện thoại di động, lại đánh thức Đường Thời.
Đường Thời mở miệng, mang theo chút buồn ngủ: "Tìm cái gì?"
"Điện thoại di động."
Đường Thời không nói gì, xoay người xuống giường, đi tới bên cạnh giá áo, lấy từ trong túi của Cố Khuynh Thành ra điện thoại di động, xoay người vừa mới chuẩn bị đưa điện thoại qua cho Cố Khuynh Thành, lại thoáng nhìn thuốc ngừng đau trong túi Cố Khuynh Thành, mi tâm của anh nhẹ nhàng nhíu lại.
Buổi sáng, anh còn nhớ rõ thuốc ngưng đau dư lại bốn viên, tại sao hiện tại chỉ còn lại có hai viên?
/932
|