Nghĩ tới đây, Đường Thời mệt mỏi rã rời, trên mặt hơi có vẻ có tái nhợt, hiện lên vẻ bi thương.
Anh vốn không nên là người đàn ông như vậy.
Yêu hận tình cừu, hỉ nộ ái ố, toàn bộ đều từ một cái tên Cố Khuynh Thành điều khiển .
Thế nhưng, có một số việc, giống như từ nơi sâu xa, đều có định số .
Cô từ lúc tập tễnh đi vào cuộc đời của anh, cho đến ngày nay, trải qua thời gian gần 23 năm, đem thế giới của anh, quậy đến rối tinh rối mù.
Hại anh tình sâu vô cùng, mà cô bình thản như nước.
Có thể ở trong lòng của cô, 23 năm, chỉ là chữ số thuận miệng nói đơn giản, cho được cái gì.
Thế nhưng ở tong lòng của anh, lại là cuộc đời của anh.
Cho tới nay, anh chỉ muốn cô cam tâm tình nguyện đi cùng với anh, hôn môi, làm tình, mà không phải hoàn thành nhiệm vụ như vậy, đến ứng phó anh.
Giống như là cô ăn thuốc ngưng đau, chẳng qua chỉ là cô đang miễn cưỡng chịu đựng anh.
Anh trong lúc bất chợt nhớ tới, trong cái đêm hôm cô bị bắt cóc xuất viện, cô ấy sao mà khéo léo nghiêng đầu, vươn tay hướng về phía anh, gọi anh, anh Đường Thời, em đói.
Cô chưa từng biết, hành động kia của cô, rốt cuộc đả động tim anh thế nào, khiến anh trong phúc chốc đó, cảm thấy tất cả mọi chuyện, anh cũng có thể không so đo .
Một đêm kia, sau khi cô rời đi, một mình anh đứng ở trong đêm, nhìn trời không trăng đầy sao, trong lòng còn nghĩ, cô một lần này, chắc là sẽ không để cho anh thất vọng. . .
Thế nhưng, chung quy, cô vẫn để cho anh thất vọng.
Cô không thương anh, vẫn là không thương anh.
Cô đối tốt với anh, cô dành sự chú ý cho anh, cô đối với anh thay biến, hay là bởi vì Thịnh Đường Xí Nghiệp phía sau anh, cũng không phải bởi vì anh là Đường Thời .
Thế nhưng mặc dù như thế, anh lại phát hiện, bản thân không chịu hết hy vọng đối với cô.
Ở dạng phẫn nộ này, thất vọng, tự trách, khổ sở, anh vẫn như cũ nguyện ý, cho cô một cơ hội lần nữa.
Cố Khuynh Thành sau khi Đường Thời rời đi, một mình ngây người thật lâu, mới thanh tỉnh lại.
Trong đầu của cô, còn quanh quẩn câu nói trước khi Đường Thời rời đi: "Kỳ thực ở trong lòng em, căn bản không thích cùng tôi làm việc này, đúng hay không?"
Không vui sao? Cô đã từng, thật sự không thích .
Vừa đau lại khó chịu, nếu không phải trước đây muốn gả cho anh, muốn một đứa bé, cô sẽ không cắn chặt răng chịu đựng.
Nhưng bây giờ, cô cũng nói không rõ bản thân tiếp xúc da thịt đối với Đường Thời, rốt cuộc là một thái độ như thế nào, thế nhưng trong lòng cô xác định, cô giống như kháng cự từ lúc trước sao.
Thế nhưng, nếu cô không ăn thuốc ngưng đau, cô vẫn không thể nào khống chế trở nên khẩn trương, sợ hãi.
Cố Khuynh Thành gần như cũng không có đi vào giấc ngủ suốt đêm, mãi cho đến khi ngoài cửa sổ nổi lên một tầng tia sáng, cô mới mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, lại giống như không có ngủ, Cố Khuynh Thành mơ hồ nghe được dưới lầu truyền đến tiếng la .
Hơn nữa còn là giọng nữ.
Cố Khuynh Thành chợt rời giường, tùy ý cầm một cái áo ngủ khoác lên người, mở cửa phòng ngủ ra, Cố Khuynh Thành mới thấy rõ là tiếng Trương Tẩu, cô âm thầm thở phào một cái, cước bộ hơi chậm rãi, liền nghe được tỏng tiếng Trương Tẩu mang theo vài phần lo lắng: "Thời Thiếu Gia ? Thời Thiếu Gia ?"
Cố Khuynh Thành cau mày một cái, nhanh chóng chạy xuống lầu, lúc này mới nhìn thấy Trương Tẩu quỳ gối bên bể bơi, liều mạng muốn kéo Đường Thời đang hôn mê bất tỉnh từ trong bể bơi ra.
Anh vốn không nên là người đàn ông như vậy.
Yêu hận tình cừu, hỉ nộ ái ố, toàn bộ đều từ một cái tên Cố Khuynh Thành điều khiển .
Thế nhưng, có một số việc, giống như từ nơi sâu xa, đều có định số .
Cô từ lúc tập tễnh đi vào cuộc đời của anh, cho đến ngày nay, trải qua thời gian gần 23 năm, đem thế giới của anh, quậy đến rối tinh rối mù.
Hại anh tình sâu vô cùng, mà cô bình thản như nước.
Có thể ở trong lòng của cô, 23 năm, chỉ là chữ số thuận miệng nói đơn giản, cho được cái gì.
Thế nhưng ở tong lòng của anh, lại là cuộc đời của anh.
Cho tới nay, anh chỉ muốn cô cam tâm tình nguyện đi cùng với anh, hôn môi, làm tình, mà không phải hoàn thành nhiệm vụ như vậy, đến ứng phó anh.
Giống như là cô ăn thuốc ngưng đau, chẳng qua chỉ là cô đang miễn cưỡng chịu đựng anh.
Anh trong lúc bất chợt nhớ tới, trong cái đêm hôm cô bị bắt cóc xuất viện, cô ấy sao mà khéo léo nghiêng đầu, vươn tay hướng về phía anh, gọi anh, anh Đường Thời, em đói.
Cô chưa từng biết, hành động kia của cô, rốt cuộc đả động tim anh thế nào, khiến anh trong phúc chốc đó, cảm thấy tất cả mọi chuyện, anh cũng có thể không so đo .
Một đêm kia, sau khi cô rời đi, một mình anh đứng ở trong đêm, nhìn trời không trăng đầy sao, trong lòng còn nghĩ, cô một lần này, chắc là sẽ không để cho anh thất vọng. . .
Thế nhưng, chung quy, cô vẫn để cho anh thất vọng.
Cô không thương anh, vẫn là không thương anh.
Cô đối tốt với anh, cô dành sự chú ý cho anh, cô đối với anh thay biến, hay là bởi vì Thịnh Đường Xí Nghiệp phía sau anh, cũng không phải bởi vì anh là Đường Thời .
Thế nhưng mặc dù như thế, anh lại phát hiện, bản thân không chịu hết hy vọng đối với cô.
Ở dạng phẫn nộ này, thất vọng, tự trách, khổ sở, anh vẫn như cũ nguyện ý, cho cô một cơ hội lần nữa.
Cố Khuynh Thành sau khi Đường Thời rời đi, một mình ngây người thật lâu, mới thanh tỉnh lại.
Trong đầu của cô, còn quanh quẩn câu nói trước khi Đường Thời rời đi: "Kỳ thực ở trong lòng em, căn bản không thích cùng tôi làm việc này, đúng hay không?"
Không vui sao? Cô đã từng, thật sự không thích .
Vừa đau lại khó chịu, nếu không phải trước đây muốn gả cho anh, muốn một đứa bé, cô sẽ không cắn chặt răng chịu đựng.
Nhưng bây giờ, cô cũng nói không rõ bản thân tiếp xúc da thịt đối với Đường Thời, rốt cuộc là một thái độ như thế nào, thế nhưng trong lòng cô xác định, cô giống như kháng cự từ lúc trước sao.
Thế nhưng, nếu cô không ăn thuốc ngưng đau, cô vẫn không thể nào khống chế trở nên khẩn trương, sợ hãi.
Cố Khuynh Thành gần như cũng không có đi vào giấc ngủ suốt đêm, mãi cho đến khi ngoài cửa sổ nổi lên một tầng tia sáng, cô mới mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, lại giống như không có ngủ, Cố Khuynh Thành mơ hồ nghe được dưới lầu truyền đến tiếng la .
Hơn nữa còn là giọng nữ.
Cố Khuynh Thành chợt rời giường, tùy ý cầm một cái áo ngủ khoác lên người, mở cửa phòng ngủ ra, Cố Khuynh Thành mới thấy rõ là tiếng Trương Tẩu, cô âm thầm thở phào một cái, cước bộ hơi chậm rãi, liền nghe được tỏng tiếng Trương Tẩu mang theo vài phần lo lắng: "Thời Thiếu Gia ? Thời Thiếu Gia ?"
Cố Khuynh Thành cau mày một cái, nhanh chóng chạy xuống lầu, lúc này mới nhìn thấy Trương Tẩu quỳ gối bên bể bơi, liều mạng muốn kéo Đường Thời đang hôn mê bất tỉnh từ trong bể bơi ra.
/932
|