Lúc Cố Khuynh Thành từ trong phòng vệ sinh đi ra, Trương Tẩu vừa bưng cháo thuốc lên lầu, Cố Khuynh Thành rút khăn tay ra, lau sạch tay của mình, tự nhiên đi tới bên giường, đỡ Đường Thời dậy, sau lưng chống đệm cho anh thật dầy, khiến anh duy trì tư thế nửa ngồi, sau đó ngồi ở bên giường, liếc mắt nhìn Trương Tẩu.
Trương Tẩu lập tức múc thêm một chén cháo nữa, đưa cho Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành nhận lấy, cầm cái muôi khuấy một chút cháo, khiến nhiệt nguội đi, lúc này mới cầm cái muôi múc một muôi cháo, đưa tới bên miệng Đường Thời.
Trên mặt Cố Khuynh Thành, còn lưu lại việc Trương Tẩu bóc mẽ mà ửng đỏ, thoạt nhìn cả người xinh đẹp động người.
Cô gái săn sóc tinh tế như vậy, chắc là mỗi người đàn ông đều thích.
Thế nhưng, cũng là thứ Đường Thời sợ nhất.
Bởi vì, anh không phân rõ cô săn sóc quan tâm như vậy, rốt cuộc giấu bao nhiêu thật tình, bao nhiêu giả ý.
Nếu cô thật tình quan tâm bản thân, nếu mình không chịu ăn cháo này, cô vì anh suy nghĩ, sẽ phải khuyên anh.
Nếu cô chỉ là ở giả vờ giả vịt, nếu mình không chịu ăn cháo này, cô cũng sẽ không miễn cưỡng.
Đường Thời nghĩ tới đây, không có há mồm, chỉ là nhìn sang Cố Khuynh Thành ôn nhu như nước.
Cố Khuynh Thành nhíu mày, ngước mắt lên, liếc mắt nhìn Đường Thời không nhúc nhích một cái, chỉ cho là anh cũng giống như mình, bệnh nặng mới không muốn ăn, vì vậy liền ôn tồn nói: "Anh còn đang sốt, ăn một chút đi, mới có thể mau khỏe."
Trong lòng Đường Thời, bốc lên một chút ước ao, anh không phải cái loại được một tấc lại muốn tiến một thước, hết lần này tới lần khác lại như là giẫm lên mặt mũi, trực tiếp vẻ mặt ghét bỏ lùi lại phía sau, nhắm mắt lại.
Trương Tẩu đứng ở một bên, thấy Đường Thời căn bản không ăn, không nhịn được cũng mở miệng khuyên: "Thời Thiếu Gia, cậu muốn khỏe thì ăn đi, không ăn thì sao tốt được."
Ai muốn để cho bà mở miệng khuyên? Trong lòng Đường Thời hơi buồn bực nhổ một câu, sau đó nhìn như không chút quan tâm, lại thẳng đứng lỗ tai, chờ đợi xem Cố Khuynh Thành có thể mở miệng hay không.
Cố Khuynh Thành nhìn Đường Thời vẫn không chút phản ứng, mi tâm càng nhíu chặt, nhớ anh là bệnh nhân, liền đè nặng tính tình, để cho giọng của mình nhẹ nhàng mở miệng lần nữa: "Coi như anh không muốn ăn, cũng nên cố ăn một chút."
Đường Thời chẳng qua cảm thấy có chút tình cảm ấm áp, lại tràn ngập trong trái tim mình, trên mặt của anh vẫn duy trì vẻ trầm tĩnh như trước, mí mắt cũng không có nhúc nhích.
Trương Tẩu đã bắt đầu ở nhà cũ Đường Gia chiếu cố Đường Thời rất lâu, hầu như đem anh trở thành con trai của mình, bây giờ thấy anh không chịu ăn cháo, càng thêm lo lắng: "Đúng vậy, Thời Thiếu Gia, Cố Tiểu Thư nói rất đúng, coi như không muốn ăn, cũng nên ăn một chút."
Đường Thời nghe được lại là Trương Tẩu mở lời, tâm tình nhảy cẫng, lại bị hạ xuống.
Bà cũng không phải Cố Khuynh Thành, một mực ở đây xem náo nhiệt gì?
Cố Khuynh Thành không phải là không có hầu hạ qua Đường Thời, lại chưa từng thấy anh khó phục vụ như vậy, hiện tại cô và Trương Tẩu hai người khuyên can mãi, anh lại căn bản không hề muốn ăn, cô không nhịn được trở nên có chút phiền não.
Cô thật muốn ném bát, mặc kệ sống chết của anh.
Thế nhưng vừa nghĩ tới, anh còn chưa hạ sốt, cô liền trở nên có chút không đành lòng.
Sinh bệnh khỏi hẳn, rất cần năng lượng, anh không ăn không uống như thế, đâu thể tốt được?
Trương Tẩu lập tức múc thêm một chén cháo nữa, đưa cho Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành nhận lấy, cầm cái muôi khuấy một chút cháo, khiến nhiệt nguội đi, lúc này mới cầm cái muôi múc một muôi cháo, đưa tới bên miệng Đường Thời.
Trên mặt Cố Khuynh Thành, còn lưu lại việc Trương Tẩu bóc mẽ mà ửng đỏ, thoạt nhìn cả người xinh đẹp động người.
Cô gái săn sóc tinh tế như vậy, chắc là mỗi người đàn ông đều thích.
Thế nhưng, cũng là thứ Đường Thời sợ nhất.
Bởi vì, anh không phân rõ cô săn sóc quan tâm như vậy, rốt cuộc giấu bao nhiêu thật tình, bao nhiêu giả ý.
Nếu cô thật tình quan tâm bản thân, nếu mình không chịu ăn cháo này, cô vì anh suy nghĩ, sẽ phải khuyên anh.
Nếu cô chỉ là ở giả vờ giả vịt, nếu mình không chịu ăn cháo này, cô cũng sẽ không miễn cưỡng.
Đường Thời nghĩ tới đây, không có há mồm, chỉ là nhìn sang Cố Khuynh Thành ôn nhu như nước.
Cố Khuynh Thành nhíu mày, ngước mắt lên, liếc mắt nhìn Đường Thời không nhúc nhích một cái, chỉ cho là anh cũng giống như mình, bệnh nặng mới không muốn ăn, vì vậy liền ôn tồn nói: "Anh còn đang sốt, ăn một chút đi, mới có thể mau khỏe."
Trong lòng Đường Thời, bốc lên một chút ước ao, anh không phải cái loại được một tấc lại muốn tiến một thước, hết lần này tới lần khác lại như là giẫm lên mặt mũi, trực tiếp vẻ mặt ghét bỏ lùi lại phía sau, nhắm mắt lại.
Trương Tẩu đứng ở một bên, thấy Đường Thời căn bản không ăn, không nhịn được cũng mở miệng khuyên: "Thời Thiếu Gia, cậu muốn khỏe thì ăn đi, không ăn thì sao tốt được."
Ai muốn để cho bà mở miệng khuyên? Trong lòng Đường Thời hơi buồn bực nhổ một câu, sau đó nhìn như không chút quan tâm, lại thẳng đứng lỗ tai, chờ đợi xem Cố Khuynh Thành có thể mở miệng hay không.
Cố Khuynh Thành nhìn Đường Thời vẫn không chút phản ứng, mi tâm càng nhíu chặt, nhớ anh là bệnh nhân, liền đè nặng tính tình, để cho giọng của mình nhẹ nhàng mở miệng lần nữa: "Coi như anh không muốn ăn, cũng nên cố ăn một chút."
Đường Thời chẳng qua cảm thấy có chút tình cảm ấm áp, lại tràn ngập trong trái tim mình, trên mặt của anh vẫn duy trì vẻ trầm tĩnh như trước, mí mắt cũng không có nhúc nhích.
Trương Tẩu đã bắt đầu ở nhà cũ Đường Gia chiếu cố Đường Thời rất lâu, hầu như đem anh trở thành con trai của mình, bây giờ thấy anh không chịu ăn cháo, càng thêm lo lắng: "Đúng vậy, Thời Thiếu Gia, Cố Tiểu Thư nói rất đúng, coi như không muốn ăn, cũng nên ăn một chút."
Đường Thời nghe được lại là Trương Tẩu mở lời, tâm tình nhảy cẫng, lại bị hạ xuống.
Bà cũng không phải Cố Khuynh Thành, một mực ở đây xem náo nhiệt gì?
Cố Khuynh Thành không phải là không có hầu hạ qua Đường Thời, lại chưa từng thấy anh khó phục vụ như vậy, hiện tại cô và Trương Tẩu hai người khuyên can mãi, anh lại căn bản không hề muốn ăn, cô không nhịn được trở nên có chút phiền não.
Cô thật muốn ném bát, mặc kệ sống chết của anh.
Thế nhưng vừa nghĩ tới, anh còn chưa hạ sốt, cô liền trở nên có chút không đành lòng.
Sinh bệnh khỏi hẳn, rất cần năng lượng, anh không ăn không uống như thế, đâu thể tốt được?
/932
|