Trần Mặc Thâm thanh nhàn đi tới tới chỗ ngồi, lúc đi ngang qua một vài bạn học cũ, anh đều có thể hô tên, nắm tay hoặc ôm chào hỏi.
Trần Mặc Thâm đi tới trước mặt Tứ Nguyệt, Tứ Nguyệt đang cầm ly rượu, nhìn chằm chằm Tô Niên Hoa và cô gái bên mình, đối mặt với Trần Mặc Thâm bắt chuyện, cô có vẻ hơi ngẩn ngơ, cũng không đợi Trần Mặc Thâm nói xong, liền uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Trần Mặc Thâm không thể làm gì khác hơn là nuốt lời về trong bụng, sau đó uống rượu, rồi nhìn Cố Khuynh Thành bên cạnh Tứ Nguyệt.
Vẻ mặt Cố Khuynh Thành rất bình tĩnh, khi Trần Mặc Thâm nhìn về phía mình, cô rũ mi mắt, lễ phép đứng lên.
Tay Trần Mặc Thâm nắm ly rượu, nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành gần ba giây đồng hồ, sau đó trên mặt mang theo mỉm cười không có biến mất: "Cố Khuynh Thành, đã lâu không gặp."
Ngữ khí của anh, rất thong thả, cùng với chào hỏi cùng bạn bè khác, không khác nhau gì cả, giống như bạn bè hơn hai năm chưa gặp lại mà thôi.
Cố Khuynh Thành cầm ly rượu, hết sức duy trì bình tĩnh, lúc đó mặt mày như tranh vẽ, tỏ ra một loại thần thái khách sáo xa cách, ngữ điệu ấm áp nói: "Trần Mặc Thâm, đã lâu không gặp."
Lập tức, hai người nhẹ nhàng đụng ly.
Cố Khuynh Thành uống một hớp rượu, sắc mặt bình tĩnh ngồi trở lại chỗ ngồi.
Trần Mặc Thâm không có bất kỳ lưu luyến xoay người, vươn tay với Đường Thời: "Đường Học Trưởng."
Đường Thời kiêu ngọa ngồi ở trên ghế sa lon, hai tay tùy ý khoanh ở trước ngực, hơi rũ mi mắt, liếc mắt nhìn Trần Mặc Thâm đưa tới tay, sau đó mới ngẩng đầu, nhìn chằm chằm gương mặt Trần Mặc Thâm một hồi, không chút ý muốn đứng lên, chỉ là lười biếng vươn tay, ngay cả lời cũng không nói, nắm tay lấy lệ với Trần Mặc Thâm, sau đó nhanh chóng buông ra.
Trần Mặc Thâm cũng không có bởi vì Đường Thời lạnh nhạt như vậy, mà có vẻ có gì không vui, anh giống như là chuyện gì chưa từng sảy ra, ngồi ở bên cạnh Đường Thời.
Bạn học tụ họp, tất nhiên là chào hỏi, bởi vì Trần Mặc Thâm đi tới chỗ ngồi, đã chào hỏi với phân nửa người, cho nên Tống Hiểu trực tiếp để Trần Mặc Thâm tiếp tục chào hỏi mời rượu mọi người, lúc này mới đổi người khác.
Đối mặt nhiều người bắt chuyện như vậy, Đường Thời vẫn luôn duy trì thái độ không lạnh không nóng, vẫn không nhúc nhích ngồi ở trên ghế sa lon.
Những người này có người quen người lạ với Đường Thời, nhưng đã thành thói quen việc anh lộ ra thái độ xa cách lãnh đạm, cũng không để trong lòng.
Lúc đến phiên Đường Thời, Đường Thời cũng không giống như những người khác, nhất nhất tiến lên, chạm cốc với mỗi người, mà đơn giản dứt khoát đứng lên, rót cho mình một ly đầy rượu, giơ về phía mọi người, cũng chưa từng nói mà trực tiếp uống một hơi cạn sạch, xem như chào hỏi.
Hết một vòng chào hỏi, ít nhất mỗi người cũng phải uống ba bốn ly rượu, mượn rượu mời, mọi người cũng đều buông thả một ít.
Bạn học tụ họp, chẳng qua cũng chỉ là vui chơi giải trí, cũng may lần tổ chức tụ họp này chính là Tống Hiểu rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cho nên cô vẫn bỏ ra một vài tâm tư, chuẩn bị một ít hoạt động giải trí.
Nói là hoạt động giải trí, kỳ thực chính là rút thăm biểu diễn, nếu như không biểu diễn, phạt ba ly rượu, còn phải tiếp nhận vấn đề thảo luận của mọi người.
Trần Mặc Thâm đi tới trước mặt Tứ Nguyệt, Tứ Nguyệt đang cầm ly rượu, nhìn chằm chằm Tô Niên Hoa và cô gái bên mình, đối mặt với Trần Mặc Thâm bắt chuyện, cô có vẻ hơi ngẩn ngơ, cũng không đợi Trần Mặc Thâm nói xong, liền uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Trần Mặc Thâm không thể làm gì khác hơn là nuốt lời về trong bụng, sau đó uống rượu, rồi nhìn Cố Khuynh Thành bên cạnh Tứ Nguyệt.
Vẻ mặt Cố Khuynh Thành rất bình tĩnh, khi Trần Mặc Thâm nhìn về phía mình, cô rũ mi mắt, lễ phép đứng lên.
Tay Trần Mặc Thâm nắm ly rượu, nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành gần ba giây đồng hồ, sau đó trên mặt mang theo mỉm cười không có biến mất: "Cố Khuynh Thành, đã lâu không gặp."
Ngữ khí của anh, rất thong thả, cùng với chào hỏi cùng bạn bè khác, không khác nhau gì cả, giống như bạn bè hơn hai năm chưa gặp lại mà thôi.
Cố Khuynh Thành cầm ly rượu, hết sức duy trì bình tĩnh, lúc đó mặt mày như tranh vẽ, tỏ ra một loại thần thái khách sáo xa cách, ngữ điệu ấm áp nói: "Trần Mặc Thâm, đã lâu không gặp."
Lập tức, hai người nhẹ nhàng đụng ly.
Cố Khuynh Thành uống một hớp rượu, sắc mặt bình tĩnh ngồi trở lại chỗ ngồi.
Trần Mặc Thâm không có bất kỳ lưu luyến xoay người, vươn tay với Đường Thời: "Đường Học Trưởng."
Đường Thời kiêu ngọa ngồi ở trên ghế sa lon, hai tay tùy ý khoanh ở trước ngực, hơi rũ mi mắt, liếc mắt nhìn Trần Mặc Thâm đưa tới tay, sau đó mới ngẩng đầu, nhìn chằm chằm gương mặt Trần Mặc Thâm một hồi, không chút ý muốn đứng lên, chỉ là lười biếng vươn tay, ngay cả lời cũng không nói, nắm tay lấy lệ với Trần Mặc Thâm, sau đó nhanh chóng buông ra.
Trần Mặc Thâm cũng không có bởi vì Đường Thời lạnh nhạt như vậy, mà có vẻ có gì không vui, anh giống như là chuyện gì chưa từng sảy ra, ngồi ở bên cạnh Đường Thời.
Bạn học tụ họp, tất nhiên là chào hỏi, bởi vì Trần Mặc Thâm đi tới chỗ ngồi, đã chào hỏi với phân nửa người, cho nên Tống Hiểu trực tiếp để Trần Mặc Thâm tiếp tục chào hỏi mời rượu mọi người, lúc này mới đổi người khác.
Đối mặt nhiều người bắt chuyện như vậy, Đường Thời vẫn luôn duy trì thái độ không lạnh không nóng, vẫn không nhúc nhích ngồi ở trên ghế sa lon.
Những người này có người quen người lạ với Đường Thời, nhưng đã thành thói quen việc anh lộ ra thái độ xa cách lãnh đạm, cũng không để trong lòng.
Lúc đến phiên Đường Thời, Đường Thời cũng không giống như những người khác, nhất nhất tiến lên, chạm cốc với mỗi người, mà đơn giản dứt khoát đứng lên, rót cho mình một ly đầy rượu, giơ về phía mọi người, cũng chưa từng nói mà trực tiếp uống một hơi cạn sạch, xem như chào hỏi.
Hết một vòng chào hỏi, ít nhất mỗi người cũng phải uống ba bốn ly rượu, mượn rượu mời, mọi người cũng đều buông thả một ít.
Bạn học tụ họp, chẳng qua cũng chỉ là vui chơi giải trí, cũng may lần tổ chức tụ họp này chính là Tống Hiểu rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cho nên cô vẫn bỏ ra một vài tâm tư, chuẩn bị một ít hoạt động giải trí.
Nói là hoạt động giải trí, kỳ thực chính là rút thăm biểu diễn, nếu như không biểu diễn, phạt ba ly rượu, còn phải tiếp nhận vấn đề thảo luận của mọi người.
/932
|