Đường Thời tuy là đang tìm cây nến, nhưng tâm tư toàn bộ đều đặt ở trên người Cố Khuynh Thành, anh nhiều lần dùng ngón tay vuốt ve đầu ngón tay cô mới vừa đụng vào, thời điểm đem ấm áp cô lưu lại ở phía trên đã sớm chà lau không còn một mống, Đường Thời lúc này mới xác định, đây hết thảy đều là chân thật, không phải là anh đang nằm mơ, Cố Khuynh Thành thế nhưng tới nhà anh mượn cây nến!
Anh chợt thấy may mắn khi không ở lại đỉnh núi xem pháo hao, may mắn, khi không có sớm tham gia ván bài. . .
Cố Khuynh Thành đang cầm chén nước Đường Thời đưa tới, ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm Đường Thời tìm kiếm hết cả phòng.
Chân của anh, một bên đi giày, một bên không, dây giày cũng không có buộc lại, theo anh bước đi, dây giày không ngừng mà vung vẩy.
Tầm mắt của cô, vẫn lưu ý lấy chân trái anh, phát hiện anh vẫn luôn là thẳng băng bước đi.
Thật ra thì Đường Thời nào biết đâu rằng trong nhà cây nến để ở nơi đâu, những thứ vụn vặt này, từ trước đến giờ đều là người giúp việc xử lý, anh không để ý tới, Đường Thời gần như là lật tung phòng khách một lần, vốn xế chiều vì nghênh đón năm mới phòng khách bị người giúp việc sửa sang lại quét dọn sạch sẽ, giờ anh lại khiến cho lộn xộn, giống như là bị trộm đến bới tung.
Cố Khuynh Thành có chút không đành lòng để xuống chén nước, đứng lên: "Không có thì thôi..."
"Có. " Đường Thời căn bản không để Cố Khuynh Thành nói cho hết lời, liền vội vàng cắt đứt lời của cô.
Đứt dây điện, hoặc là mạch xuất hiện vấn đề, hoặc chính là đứt cầu dao rồi, anh chỉ cần đi qua kiểm tra một chút, không cần một phút đồng hồ, là có thể đem chuyện này giải quyết xong, căn bản không cần mượn cây nến.
Thời điểm Cô không chủ động tìm anh, anh chẳng bao giờ nghĩ tới quấy rầy cô, nhưng là bây giờ cô cứ như vậy ngoài dự tính xuất hiện ở trước mặt của anh, anh lại liều mạng mà nghĩ muốn đưa, đem thời gian ở cùng một chỗ như vậy, kéo dài một chút, hơn lâu một chút.
Đường Thời nói xong, liền từ túi lấy ra điện thoại di động của mình, hướng về phía Cố Khuynh Thành nói một câu: "Chờ."
Sau đó ngay tại truyền bá rồi gọimột cú điện thoại đi ra ngoài.
"Thím Trương sao? Tôi là Đường Thời... Trong nhà cây nến bị các người để ở đâu rồi? " Đường Thời cầm di động, âm điệu mở miệng, nghe coi như là nhu hòa, anh vừa hỏi, vừa hướng về phía trong cùng lầu một phía đi tới, sau đó đẩy ra cánh cửa cuối kia, đi vào, cửa không có khóa, Cố Khuynh Thành đứng ở trong phòng khách, có thể nghe thấy thanh âm Đường Thời từ bên trong truyền ra, chẳng qua là giọng nói cũng đại biến chuyển 180°, táo bạo và tàn nhẫn: "Thím chẳng lẽ không biết cây nến là đồ dùng thiết yếu, đặt ở bên trong đáy hòm tận cùng phòng chứa đồ làm cái gì?"
"Thím quản tôi tìm cây nến làm gì! " theo một tiếng giận dữ mắng mỏ cuối cùng của Đường Thời, sau đó Cố Khuynh Thành nhìn thấy Đường Thời cầm trong tay hai gói nến, từ trong phòng đi ra.
Đường Thời đi tới trước mặt Cố Khuynh Thành, đem cây nến đưa tới, mở miệng nói, không hề lưu lại một chút lệ khí như lúc mới vừa gọi điện thoại: "Đủ chưa?"
Một bọc nến có chừng sáu cây, hai gói là mười hai cây, Cố Khuynh Thành cũng không phải là ngừng điện thật, cho nên chẳng qua là vươn tay cầm một bọc, nói một tiếng: "Cảm ơn."
Lấy được nến, Cố Khuynh Thành theo bản năng hướng chân trái Đường Thời nhìn một cái, cô giật giật môi, có chút không biết mở miệng từ đâu, hỏi thăm thương thế của anh.
Mượn cây nến xong, có phải cô nên đi rồi?
Cổ họng Đường Thời bỗng nhúc nhích một cái, tiềm thức muốn hướng về phía Cố Khuynh Thành nói nhiều hai câu, cho nên mở miệng hỏi: "Cần cái bật lửa sao?"
Anh chợt thấy may mắn khi không ở lại đỉnh núi xem pháo hao, may mắn, khi không có sớm tham gia ván bài. . .
Cố Khuynh Thành đang cầm chén nước Đường Thời đưa tới, ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm Đường Thời tìm kiếm hết cả phòng.
Chân của anh, một bên đi giày, một bên không, dây giày cũng không có buộc lại, theo anh bước đi, dây giày không ngừng mà vung vẩy.
Tầm mắt của cô, vẫn lưu ý lấy chân trái anh, phát hiện anh vẫn luôn là thẳng băng bước đi.
Thật ra thì Đường Thời nào biết đâu rằng trong nhà cây nến để ở nơi đâu, những thứ vụn vặt này, từ trước đến giờ đều là người giúp việc xử lý, anh không để ý tới, Đường Thời gần như là lật tung phòng khách một lần, vốn xế chiều vì nghênh đón năm mới phòng khách bị người giúp việc sửa sang lại quét dọn sạch sẽ, giờ anh lại khiến cho lộn xộn, giống như là bị trộm đến bới tung.
Cố Khuynh Thành có chút không đành lòng để xuống chén nước, đứng lên: "Không có thì thôi..."
"Có. " Đường Thời căn bản không để Cố Khuynh Thành nói cho hết lời, liền vội vàng cắt đứt lời của cô.
Đứt dây điện, hoặc là mạch xuất hiện vấn đề, hoặc chính là đứt cầu dao rồi, anh chỉ cần đi qua kiểm tra một chút, không cần một phút đồng hồ, là có thể đem chuyện này giải quyết xong, căn bản không cần mượn cây nến.
Thời điểm Cô không chủ động tìm anh, anh chẳng bao giờ nghĩ tới quấy rầy cô, nhưng là bây giờ cô cứ như vậy ngoài dự tính xuất hiện ở trước mặt của anh, anh lại liều mạng mà nghĩ muốn đưa, đem thời gian ở cùng một chỗ như vậy, kéo dài một chút, hơn lâu một chút.
Đường Thời nói xong, liền từ túi lấy ra điện thoại di động của mình, hướng về phía Cố Khuynh Thành nói một câu: "Chờ."
Sau đó ngay tại truyền bá rồi gọimột cú điện thoại đi ra ngoài.
"Thím Trương sao? Tôi là Đường Thời... Trong nhà cây nến bị các người để ở đâu rồi? " Đường Thời cầm di động, âm điệu mở miệng, nghe coi như là nhu hòa, anh vừa hỏi, vừa hướng về phía trong cùng lầu một phía đi tới, sau đó đẩy ra cánh cửa cuối kia, đi vào, cửa không có khóa, Cố Khuynh Thành đứng ở trong phòng khách, có thể nghe thấy thanh âm Đường Thời từ bên trong truyền ra, chẳng qua là giọng nói cũng đại biến chuyển 180°, táo bạo và tàn nhẫn: "Thím chẳng lẽ không biết cây nến là đồ dùng thiết yếu, đặt ở bên trong đáy hòm tận cùng phòng chứa đồ làm cái gì?"
"Thím quản tôi tìm cây nến làm gì! " theo một tiếng giận dữ mắng mỏ cuối cùng của Đường Thời, sau đó Cố Khuynh Thành nhìn thấy Đường Thời cầm trong tay hai gói nến, từ trong phòng đi ra.
Đường Thời đi tới trước mặt Cố Khuynh Thành, đem cây nến đưa tới, mở miệng nói, không hề lưu lại một chút lệ khí như lúc mới vừa gọi điện thoại: "Đủ chưa?"
Một bọc nến có chừng sáu cây, hai gói là mười hai cây, Cố Khuynh Thành cũng không phải là ngừng điện thật, cho nên chẳng qua là vươn tay cầm một bọc, nói một tiếng: "Cảm ơn."
Lấy được nến, Cố Khuynh Thành theo bản năng hướng chân trái Đường Thời nhìn một cái, cô giật giật môi, có chút không biết mở miệng từ đâu, hỏi thăm thương thế của anh.
Mượn cây nến xong, có phải cô nên đi rồi?
Cổ họng Đường Thời bỗng nhúc nhích một cái, tiềm thức muốn hướng về phía Cố Khuynh Thành nói nhiều hai câu, cho nên mở miệng hỏi: "Cần cái bật lửa sao?"
/932
|