Cố Khuynh Thành vừa nói tạm biệt với Cố Chính Nam vàCố phu nhân, đi ra cửa, vốn là muốn nhờ tài xế Cố gia đưa mình trở về thành phố, kết quả lại nhìn thấy Đường Thời đứng ở bên ngoài Cố gia, cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Đường Thời giống như cảm giác được có người đang nhìn, ngẩng đầu một chút, nhìn thấy Cố Khuynh Thành, anh liền thu hồi điện thoại di động, đứng thẳng người, sau đó quét mắt nhìn túi trong tay Cố Khuynh Thành một vòng, mở miệng hỏi: "Em muốn trở về thành phố?"
Cố Khuynh Thành gật đầu một cái.
"Vừa lúc cũng phải trở về thành phố, tiện đường, anh đưa em đi."
Đường Thời không đợi Cố Khuynh Thành nói chuyện, vươn tay, cầm lấy túi của Cố Khuynh Thành, sau đó đi ra khỏi cửa Cố gia.
Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm bóng lưng Đường Thời, nhìn một hồi, tầm mắt nhẹ nhàng rủ xuống một chút, sau đó cất bước đuổi theo.
Đi ra cửa chính Cố gia, Đường Thời móc chìa khóa xe trong túi quần ra, ấn một chút, đèn xe Audi A8 lập loè.
Đường Thời đi lên trước, kéo cửa sau xe, bỏ đồ Cố Khuynh Thành vào, sau đó mở cửa ghế lái phụ, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành một cái.
Cố Khuynh Thành đi lên trước, cúi người tiến vào trong xe, Đường Thời hơi hơi cúi người, kéo dây an toàn, cài lên cho cô, sau đó vẻ mặt cương cứng, giống như là muốn nói cái gì với cô, sau cùng lại chỉ yên lặng rời đi, đóng cửa xe, vòng qua xe, ngồi vào ghế lái.
Mùng bảy đi làm, nay buổi chiều là giờ cao điểm, lúc này mới bốn giờ chiều, đường xá đã bắt đầu tắc.
Trên đường đi, Đường Thời và Cố Khuynh Thành không có nói chuyện với nhau.
Mặc dù Đường Thời chuyên chú nhìn đường phía trước, nhưng trạng thái lại không hề tốt đẹp gì, sau khi đụng phải kẹt xe, đường thông suốt, nhiều lần anh lại dừng xe ngẩn người ở chỗ đèn đỏ, căn bản không có nhấn ga tiến lên, dẫn tới đằng sau nhấn còi inh ỏi.
Lúc ở trên đường, Đường Thời vốn muốn rẽ trái, tay lái lại hướng rẽ phải, vừa lúc đường bên phải có xe, Cố Khuynh Thành bị dọa lên tiếng nhắc nhở một chút, Đường Thời mới lấy lại tinh thần, vội vàng chuyển tay lái sang trái, sau đó né tránh chiếc xe kia.
Đường Thời phanh xe, đem xe ngừng ở ven đường, anh nghiêng đầu, liếc mắt Cố Khuynh Thành một cái: "Không có sao chứ?"
Cố Khuynh Thành chưa tỉnh hồn lắc đầu: "Không có việc gì."
Đường Thời gật đầu một cái, nhưng không có lên tiếng, ánh mắt nhìn xuống bụng Cố Khuynh Thành, nhìn một hồi thật lâu, anh mới ngồi thẳng người, hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt tâm tính của mình, khởi động xe một lần nữa phát.
Khả năng bời vì vừa rồi suýt nữa xảy ra chuyện, cho nên tiếp đó, Đường Thời đều lái rất vững vàng.
Lúc sắp tiếp cận tiểu khu chỗ Cố Khuynh Thành, Đường Thời nhìn thời gian một chút, đã là sáu giờ tối, Đường Thời khẽ động môi, muốn nói cái gì, sau cùng lại không nói, chỉ là ở một quán ăn cách đó không xa, dừng xe xong, nói: "Đến giờ cơm tối rồi, ăn cơm đi."
Cố Khuynh Thành không có cự tuyệt, đi theo Đường Thời vào trong nhà hàng.
Đường Thời tìm một nhà nhà hàng Quảng Đông, ăn rất thanh đạm, lúc đợi đồ ăn, hai người cũng không có nói chuyện gì với nhau.
Ăn cơm tối xong, Đường Thời tính tiền, đưa Cố Khuynh Thành về nhà.
Xe vững vàng dừng ở trước tiểu khi Cố Khuynh Thành ở, Đường Thời nhìn chằm chằm ngay phía trước một hồi, sau đó nghiêng đầu, mở miệng nói với Cố Khuynh Thành: "Đến rồi."
Cố Khuynh Thành gật đầu, đang chuẩn bị đẩy cửa xe đi xuống, Đường Thời đột nhiên lên tiếng gọi tên Cố Khuynh Thành: "Khuynh Khuynh."
Đường Thời giống như cảm giác được có người đang nhìn, ngẩng đầu một chút, nhìn thấy Cố Khuynh Thành, anh liền thu hồi điện thoại di động, đứng thẳng người, sau đó quét mắt nhìn túi trong tay Cố Khuynh Thành một vòng, mở miệng hỏi: "Em muốn trở về thành phố?"
Cố Khuynh Thành gật đầu một cái.
"Vừa lúc cũng phải trở về thành phố, tiện đường, anh đưa em đi."
Đường Thời không đợi Cố Khuynh Thành nói chuyện, vươn tay, cầm lấy túi của Cố Khuynh Thành, sau đó đi ra khỏi cửa Cố gia.
Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm bóng lưng Đường Thời, nhìn một hồi, tầm mắt nhẹ nhàng rủ xuống một chút, sau đó cất bước đuổi theo.
Đi ra cửa chính Cố gia, Đường Thời móc chìa khóa xe trong túi quần ra, ấn một chút, đèn xe Audi A8 lập loè.
Đường Thời đi lên trước, kéo cửa sau xe, bỏ đồ Cố Khuynh Thành vào, sau đó mở cửa ghế lái phụ, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành một cái.
Cố Khuynh Thành đi lên trước, cúi người tiến vào trong xe, Đường Thời hơi hơi cúi người, kéo dây an toàn, cài lên cho cô, sau đó vẻ mặt cương cứng, giống như là muốn nói cái gì với cô, sau cùng lại chỉ yên lặng rời đi, đóng cửa xe, vòng qua xe, ngồi vào ghế lái.
Mùng bảy đi làm, nay buổi chiều là giờ cao điểm, lúc này mới bốn giờ chiều, đường xá đã bắt đầu tắc.
Trên đường đi, Đường Thời và Cố Khuynh Thành không có nói chuyện với nhau.
Mặc dù Đường Thời chuyên chú nhìn đường phía trước, nhưng trạng thái lại không hề tốt đẹp gì, sau khi đụng phải kẹt xe, đường thông suốt, nhiều lần anh lại dừng xe ngẩn người ở chỗ đèn đỏ, căn bản không có nhấn ga tiến lên, dẫn tới đằng sau nhấn còi inh ỏi.
Lúc ở trên đường, Đường Thời vốn muốn rẽ trái, tay lái lại hướng rẽ phải, vừa lúc đường bên phải có xe, Cố Khuynh Thành bị dọa lên tiếng nhắc nhở một chút, Đường Thời mới lấy lại tinh thần, vội vàng chuyển tay lái sang trái, sau đó né tránh chiếc xe kia.
Đường Thời phanh xe, đem xe ngừng ở ven đường, anh nghiêng đầu, liếc mắt Cố Khuynh Thành một cái: "Không có sao chứ?"
Cố Khuynh Thành chưa tỉnh hồn lắc đầu: "Không có việc gì."
Đường Thời gật đầu một cái, nhưng không có lên tiếng, ánh mắt nhìn xuống bụng Cố Khuynh Thành, nhìn một hồi thật lâu, anh mới ngồi thẳng người, hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt tâm tính của mình, khởi động xe một lần nữa phát.
Khả năng bời vì vừa rồi suýt nữa xảy ra chuyện, cho nên tiếp đó, Đường Thời đều lái rất vững vàng.
Lúc sắp tiếp cận tiểu khu chỗ Cố Khuynh Thành, Đường Thời nhìn thời gian một chút, đã là sáu giờ tối, Đường Thời khẽ động môi, muốn nói cái gì, sau cùng lại không nói, chỉ là ở một quán ăn cách đó không xa, dừng xe xong, nói: "Đến giờ cơm tối rồi, ăn cơm đi."
Cố Khuynh Thành không có cự tuyệt, đi theo Đường Thời vào trong nhà hàng.
Đường Thời tìm một nhà nhà hàng Quảng Đông, ăn rất thanh đạm, lúc đợi đồ ăn, hai người cũng không có nói chuyện gì với nhau.
Ăn cơm tối xong, Đường Thời tính tiền, đưa Cố Khuynh Thành về nhà.
Xe vững vàng dừng ở trước tiểu khi Cố Khuynh Thành ở, Đường Thời nhìn chằm chằm ngay phía trước một hồi, sau đó nghiêng đầu, mở miệng nói với Cố Khuynh Thành: "Đến rồi."
Cố Khuynh Thành gật đầu, đang chuẩn bị đẩy cửa xe đi xuống, Đường Thời đột nhiên lên tiếng gọi tên Cố Khuynh Thành: "Khuynh Khuynh."
/932
|