Cố Khuynh Thành sắp sinh, bởi vì là ba bào thai, cho nên trong bệnh việnsắp xếp cho cô ba bác sĩ đỡ đẻ.
Ytá khoa phụ sản, hành động nhanh nhẹn, rất nhanh đã chuẩn bị kỹ càng tất cả.
Trước khi chính thức bắt đầu, y tá còn hỏi thăm Đường Thời một câu, muốn đến phòng sinh cùng không?
Đây là lần đầu tiên Đường Thời tiếp xúc với việc sinh con, vốn làm phẫu thuật, đều cấm người ngoài tiến vào, bây giờ nghe anh có thể đi vào cùng, thế là không chút do dự gật đầu đồng ý, sau đó đổi một bộ quần áo vô khuẩn, liền theo y tá đi vào.
Cố Khuynh Thành nằm ở giường sản phụ, cả người cuộn mình, cô nắm giường sản phụ, bời vì dùng lực, nổi lân gân xanh, bời vì đau đớn, trong miệng kêu thảm thiết, từng cơn sóng liên tiếp tới.
Lúc ở ngoài phòng sinh ký tên, Đường Thời chỉ nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết này, đã hoang mang lo sợ, hiện tại tận mắt nhìn thấy Cố Khuynh Thành chật vật như vậy mà lại bộ dáng bất lực, ở khoảng cách gần mà nghe từ trong miệng cô bời vì thống khổ mà phát ra tiếng kêu thảm thiết, Đường Thời cảm thấy giống như là có vô số con dao, không ngừng đâm lên người mình.
Anh đi lên trước, đứng ở bên cạnh Cố Khuynh Thành, muốn mở miệng an ủi cô, lại không biết nên nói cái gì, sau cùng chỉ hung hăng tái diễn: "Khuynh Khuynh, đừng sợ, có anh ở đây, đừng sợ..."
Nhưng mà, mặc kệ Đường Thời an ủi làm sao, tiếng Cố Khuynh Thành kêu,càng ngày càng to, cũng càng ngày càng thảm thiết.
Đường Thời nhìn lên những bác sĩ trước mặt, không ngừng vây quanh Cố Khuynh Thành quan sát tình huống, thỉnh thoảng thảo luận cái gì, hoàn toàn không muốn bắt đầu đỡ đẻ, anh không nhịn được lên tiếng hỏi thăm bác sĩ: "Cô ấy còn phải đau bao lâu?"
Bên trong có một bác sĩ phụ khoa, mở miệng nói với Đường Thời : "Hiện tại miệng tử cung còn chưa mở lớn, chờ một chút."
Đường Thời gật đầu một cái, quay đầu, nhẹ giọng thì thầm với Cố Khuynh Thành: "Khuynh Khuynh, bác sĩ nói, chờ một chút, chờ một chút là có thể sinh, sinh là tốt rồi."
Cố Khuynh Thành gật đầu một cái với Đường Thời, kết quả một giây sau, liền cảm giác được đau đớn cuốn tới, cô không nhịn được lại hét lên.
Đường Thời nghe tiếng thét này, toàn thân bắt run rẩy theo, không nhịn được ngẩng đầu, hỏi thăm bác sĩ lần nữa: "Còn phải đợi bao lâu?"
Một bác sĩ trong đó quan sát một chút, nhìn thấy ba thai nhi đều bình thường, lại nhìn xem miệng tử cung của Cố Khuynh Thành, nói: "Thuận lợi mà nói, có lẽ đợi thêm nửa giờ là được rồi."
"Nửa giờ? Bà nói cô ấy, còn phải đau như thế nửa nữa sao?" Đường Thời bỗng nhiên xù lông quát lên một câu với bác sĩ.
Cố Khuynh Thành bị một đợt cơn đau mãnh liệt đánh tới, nghe được tiếng Đường Thời giận dữ, sợ anh một giây sau, nhất thời kích làm loạn phòng sinh, thế là vươn tay, bắt lấy tay anh, Đường Thời có chút không vui trừng mắt bác ĩ trước mặt vài cái, sau đó lại không tình nguyện quay đầu, khẩn trương hỏi thăm Cố Khuynh Thành: "Khuynh Khuynh, bây giờ em cảm thấy thế nào, còn chịu đựng được không?"
Cố Khuynh Thành khẽ kéo nụ cười với Đường Thời, gật đầu một cái, lập tức nắm lấy tay Đường Thời, thêm một trận kêu rên.
Đường Thời chưa bao giờ giống như bây giờ, cảm giác thời gian trôi qua chậm chạp như thế, ngắn ngủi nửa giờ, anh cảm thấy giống như là hơn phân nửa thế kỷ, thời gian vừa đến, anh liền lập tức vội vàng hỏi thăm bác sĩ: "Thế nào? Hiện tại có thể sinh chưa?"
Ytá khoa phụ sản, hành động nhanh nhẹn, rất nhanh đã chuẩn bị kỹ càng tất cả.
Trước khi chính thức bắt đầu, y tá còn hỏi thăm Đường Thời một câu, muốn đến phòng sinh cùng không?
Đây là lần đầu tiên Đường Thời tiếp xúc với việc sinh con, vốn làm phẫu thuật, đều cấm người ngoài tiến vào, bây giờ nghe anh có thể đi vào cùng, thế là không chút do dự gật đầu đồng ý, sau đó đổi một bộ quần áo vô khuẩn, liền theo y tá đi vào.
Cố Khuynh Thành nằm ở giường sản phụ, cả người cuộn mình, cô nắm giường sản phụ, bời vì dùng lực, nổi lân gân xanh, bời vì đau đớn, trong miệng kêu thảm thiết, từng cơn sóng liên tiếp tới.
Lúc ở ngoài phòng sinh ký tên, Đường Thời chỉ nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết này, đã hoang mang lo sợ, hiện tại tận mắt nhìn thấy Cố Khuynh Thành chật vật như vậy mà lại bộ dáng bất lực, ở khoảng cách gần mà nghe từ trong miệng cô bời vì thống khổ mà phát ra tiếng kêu thảm thiết, Đường Thời cảm thấy giống như là có vô số con dao, không ngừng đâm lên người mình.
Anh đi lên trước, đứng ở bên cạnh Cố Khuynh Thành, muốn mở miệng an ủi cô, lại không biết nên nói cái gì, sau cùng chỉ hung hăng tái diễn: "Khuynh Khuynh, đừng sợ, có anh ở đây, đừng sợ..."
Nhưng mà, mặc kệ Đường Thời an ủi làm sao, tiếng Cố Khuynh Thành kêu,càng ngày càng to, cũng càng ngày càng thảm thiết.
Đường Thời nhìn lên những bác sĩ trước mặt, không ngừng vây quanh Cố Khuynh Thành quan sát tình huống, thỉnh thoảng thảo luận cái gì, hoàn toàn không muốn bắt đầu đỡ đẻ, anh không nhịn được lên tiếng hỏi thăm bác sĩ: "Cô ấy còn phải đau bao lâu?"
Bên trong có một bác sĩ phụ khoa, mở miệng nói với Đường Thời : "Hiện tại miệng tử cung còn chưa mở lớn, chờ một chút."
Đường Thời gật đầu một cái, quay đầu, nhẹ giọng thì thầm với Cố Khuynh Thành: "Khuynh Khuynh, bác sĩ nói, chờ một chút, chờ một chút là có thể sinh, sinh là tốt rồi."
Cố Khuynh Thành gật đầu một cái với Đường Thời, kết quả một giây sau, liền cảm giác được đau đớn cuốn tới, cô không nhịn được lại hét lên.
Đường Thời nghe tiếng thét này, toàn thân bắt run rẩy theo, không nhịn được ngẩng đầu, hỏi thăm bác sĩ lần nữa: "Còn phải đợi bao lâu?"
Một bác sĩ trong đó quan sát một chút, nhìn thấy ba thai nhi đều bình thường, lại nhìn xem miệng tử cung của Cố Khuynh Thành, nói: "Thuận lợi mà nói, có lẽ đợi thêm nửa giờ là được rồi."
"Nửa giờ? Bà nói cô ấy, còn phải đau như thế nửa nữa sao?" Đường Thời bỗng nhiên xù lông quát lên một câu với bác sĩ.
Cố Khuynh Thành bị một đợt cơn đau mãnh liệt đánh tới, nghe được tiếng Đường Thời giận dữ, sợ anh một giây sau, nhất thời kích làm loạn phòng sinh, thế là vươn tay, bắt lấy tay anh, Đường Thời có chút không vui trừng mắt bác ĩ trước mặt vài cái, sau đó lại không tình nguyện quay đầu, khẩn trương hỏi thăm Cố Khuynh Thành: "Khuynh Khuynh, bây giờ em cảm thấy thế nào, còn chịu đựng được không?"
Cố Khuynh Thành khẽ kéo nụ cười với Đường Thời, gật đầu một cái, lập tức nắm lấy tay Đường Thời, thêm một trận kêu rên.
Đường Thời chưa bao giờ giống như bây giờ, cảm giác thời gian trôi qua chậm chạp như thế, ngắn ngủi nửa giờ, anh cảm thấy giống như là hơn phân nửa thế kỷ, thời gian vừa đến, anh liền lập tức vội vàng hỏi thăm bác sĩ: "Thế nào? Hiện tại có thể sinh chưa?"
/932
|