Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần
Chương 854 - Hôn lễ của Khuynh Thành và Đường Thời (khâu cuối cùng 24)
/932
|
Anh không có lên tiếng quấy rầy, chỉ an tĩnh đứng nhìn. (. . ?
Tứ Nguyệt làm bữa tối vô cùng phong phú, rõ ràng chỉ có hai người bọn họ, cô lại làm một bàn đồ ăn hoàn chỉnh.
Tứ Nguyệt bố trí đồ ăn xong, quay đầu nhìn thấy Tô Niên Hoa đứng sau lưng mình, khẽ cười một chút: "Ăn cơm đi."
Tô Niên Hoa không nói gì, đi qua, kéo ghế ngồi xuống.
Tứ Nguyệt ngồi ở đối diện anh, nhìn anh không có bất kỳ hành động gì, lên tiếng nói: "Ăn cơm đi."
Lúc này Tô Niên Hoa mới cầm lấy đũa, rõ ràng cả một buổi chiều, trong đầu anh không ngừng nghĩ xem nên nói những gì với Tứ Nguyệt, đã sắp xếp hết ý, nhưng bây giờ, anh lại phát hiện mình khẩn trương, quên hết sạch.
Một bàn đồ ăn, đều là Tứ Nguyệt cố gắng làm, khi cô gả cho Tô Niên Hoa mười tháng, dựa theo khẩu vị của anh, học được sở trường nấu ăn.
Qua mười tháng rèn luyện, mùi vị những món ăn này, đã thật xem như thượng đẳng, thế nhưng Tứ Nguyệt cầm đũa, thả vào trong miệng ăn, lại cảm thấy mùi vị đắng chát.
Hai người đều không nói chuyện với nhau, chỉ cùng ăn cơm, yên lặng im ắng, nhưng mà lại không tiếp tục để cô có loại cảm giác hạnh phúc nhàn nhã.
Tứ Nguyệt nhai xong miếng cá trong miệng, ngẩng đầu nhìn thấy Tô Niên Hoa đặt một tay lên đùi, nhìn chằm chằm cơm trước mặt, không biết nghĩ cái gì.
Đèn trong phòng ăn, thanh nhã vẩy vào trên người đàn ông, nổi bật lên dung nhan đang suy nghĩ của anh, xinh đẹp có chút để cho người ta ngạt thở.
Tứ Nguyệt không nhịn được nhìn có chút thất thần.
Tô Niên Hoa đưa tay vào trong túi chỗ cái hộp, lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tứ Nguyệt nhìn mình, câu nói anh thật vất vả suy nghĩ, nhất thời loạn lên, biểu lộ trở nên có chút mất tự nhiên.
Bị Tô Niên Hoa bắt được mình nhìn anh, Tứ Nguyệt có chút quẫn bách chuyển mắt, sau đó buông thõng tầm mắt, nhìn bát cơm trước mặt, cười nói: "Anh tìm em có chuyện gì không? Thực ra em cũng có chuyện tìm anh."
Dừng một láy, Tứ Nguyệt lại nói: "Chúng ta vẫn ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói."
Nói xong, Tứ Nguyệt liền nhét cơm vào miệng.
Tô Niên Hoa nhìn qua Tứ Nguyệt nhai chậm, không nhịn được lên tiếng gọi tên cô: "Tiểu Nguyệt."
Tứ Nguyệt khẽ cười với anh, chỉ chỉ đồ ăn trên mặt bàn, Tô Niên Hoa nuốt nước miếng một cái, không nói gì, cầm lấy đũa, tiếp tục ăn.
Tứ Nguyệt thực sự không có khẩu vị gì, thế nhưng cô vẫnăn hết chén cơm trước mặt mình, chờ đến đến khi cô để đũa xuống, cô nhìn thấy Tô Niên Hoa ngồi đối diện mình, ánh mắt nhìn chằm chằm mình.
Cô khẽ nhếch môi cười với anh, bưng cốc nước lên uống một ngụm, sau đó mới phát hiện đò mình gắp cho Tô Niên Hoa, gần như không chút động tới, cô nuốt nước, hơi lười biếng một chút: "Không thấy ngon miệng sao?"
"Không phải." Tô Niên Hoa mở miệng trả lời, sau đó vẫn đang suy nghĩ câu hỏi Tứ Nguyệt hỏi mình: "Em có chuyện gì muốn nói với anh sao?"
Tứ Nguyệt không có trả lời, ngược lại mở miệng hỏi: "Anh thì sao? Anh muốn nói với em chuyện gì?"
Sau khi Tứ Nguyệt hỏi xong, Tô Niên Hoa vô thức ấn vào túi mình: "Em nói trước đi."
Tứ Nguyệt trầm mặc một hồi: "Vậy được rồi, em nói trước."
Tô Niên Hoa không nói gì, chỉ hơi hơi gật đầu một cái.
Tứ Nguyệt làm bữa tối vô cùng phong phú, rõ ràng chỉ có hai người bọn họ, cô lại làm một bàn đồ ăn hoàn chỉnh.
Tứ Nguyệt bố trí đồ ăn xong, quay đầu nhìn thấy Tô Niên Hoa đứng sau lưng mình, khẽ cười một chút: "Ăn cơm đi."
Tô Niên Hoa không nói gì, đi qua, kéo ghế ngồi xuống.
Tứ Nguyệt ngồi ở đối diện anh, nhìn anh không có bất kỳ hành động gì, lên tiếng nói: "Ăn cơm đi."
Lúc này Tô Niên Hoa mới cầm lấy đũa, rõ ràng cả một buổi chiều, trong đầu anh không ngừng nghĩ xem nên nói những gì với Tứ Nguyệt, đã sắp xếp hết ý, nhưng bây giờ, anh lại phát hiện mình khẩn trương, quên hết sạch.
Một bàn đồ ăn, đều là Tứ Nguyệt cố gắng làm, khi cô gả cho Tô Niên Hoa mười tháng, dựa theo khẩu vị của anh, học được sở trường nấu ăn.
Qua mười tháng rèn luyện, mùi vị những món ăn này, đã thật xem như thượng đẳng, thế nhưng Tứ Nguyệt cầm đũa, thả vào trong miệng ăn, lại cảm thấy mùi vị đắng chát.
Hai người đều không nói chuyện với nhau, chỉ cùng ăn cơm, yên lặng im ắng, nhưng mà lại không tiếp tục để cô có loại cảm giác hạnh phúc nhàn nhã.
Tứ Nguyệt nhai xong miếng cá trong miệng, ngẩng đầu nhìn thấy Tô Niên Hoa đặt một tay lên đùi, nhìn chằm chằm cơm trước mặt, không biết nghĩ cái gì.
Đèn trong phòng ăn, thanh nhã vẩy vào trên người đàn ông, nổi bật lên dung nhan đang suy nghĩ của anh, xinh đẹp có chút để cho người ta ngạt thở.
Tứ Nguyệt không nhịn được nhìn có chút thất thần.
Tô Niên Hoa đưa tay vào trong túi chỗ cái hộp, lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tứ Nguyệt nhìn mình, câu nói anh thật vất vả suy nghĩ, nhất thời loạn lên, biểu lộ trở nên có chút mất tự nhiên.
Bị Tô Niên Hoa bắt được mình nhìn anh, Tứ Nguyệt có chút quẫn bách chuyển mắt, sau đó buông thõng tầm mắt, nhìn bát cơm trước mặt, cười nói: "Anh tìm em có chuyện gì không? Thực ra em cũng có chuyện tìm anh."
Dừng một láy, Tứ Nguyệt lại nói: "Chúng ta vẫn ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói."
Nói xong, Tứ Nguyệt liền nhét cơm vào miệng.
Tô Niên Hoa nhìn qua Tứ Nguyệt nhai chậm, không nhịn được lên tiếng gọi tên cô: "Tiểu Nguyệt."
Tứ Nguyệt khẽ cười với anh, chỉ chỉ đồ ăn trên mặt bàn, Tô Niên Hoa nuốt nước miếng một cái, không nói gì, cầm lấy đũa, tiếp tục ăn.
Tứ Nguyệt thực sự không có khẩu vị gì, thế nhưng cô vẫnăn hết chén cơm trước mặt mình, chờ đến đến khi cô để đũa xuống, cô nhìn thấy Tô Niên Hoa ngồi đối diện mình, ánh mắt nhìn chằm chằm mình.
Cô khẽ nhếch môi cười với anh, bưng cốc nước lên uống một ngụm, sau đó mới phát hiện đò mình gắp cho Tô Niên Hoa, gần như không chút động tới, cô nuốt nước, hơi lười biếng một chút: "Không thấy ngon miệng sao?"
"Không phải." Tô Niên Hoa mở miệng trả lời, sau đó vẫn đang suy nghĩ câu hỏi Tứ Nguyệt hỏi mình: "Em có chuyện gì muốn nói với anh sao?"
Tứ Nguyệt không có trả lời, ngược lại mở miệng hỏi: "Anh thì sao? Anh muốn nói với em chuyện gì?"
Sau khi Tứ Nguyệt hỏi xong, Tô Niên Hoa vô thức ấn vào túi mình: "Em nói trước đi."
Tứ Nguyệt trầm mặc một hồi: "Vậy được rồi, em nói trước."
Tô Niên Hoa không nói gì, chỉ hơi hơi gật đầu một cái.
/932
|