Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần
Chương 858 - Hôn lễ của Khuynh Thành và Đường Thời (khâu cuối cùng 28)
/932
|
Tứ Nguyệt quay đầu, nhìn chằm chằm ánh đèn ngoài cửa sổ một hồi, sau đó cất bước, chậm rãi đi đến bên cửa sổ.
Đẩy cửa sổ ra, gió mùa hè mang theo nhiệt độ nhào tới trước mặt.
Tô Niên Hoa ở cao tầng, Tứ Nguyệt dễ dàng nhìn xuống ánh đèn bên dưới, trước kia tâm tình cô không tốt, đại đa số đều là bởi vì Tô Niên Hoa thay bạn gái mới, Tô Niên Hoa và cô gái khác ở trước mặt cô ôm ấp, tuy nhiên cô một mực che dấu tình yêu của mình, biểu hiện tùy tiện, tuy nhiên cũng là một người biệt đa sầu đa cảm, bởi vậy lúc tâm tình thực sự rất ngột ngạt, chung quy đều đến chỗ cao nhìn xuống, sau đó tâm tình cô sẽ dần dần bình tĩnh trở lại.
Thế nhưng đêm nay, cô nhìn chằm chằm hồi lâu, tâm tình vẫn như mất mát như cũ.
Có phải dốc hết toàn lực yêu, cuối cùng đều sẽ đổi lấy tuyệt vọng tê tâm liệt phế?
Tứ Nguyệt liếc mắt xuống, nhìn ánh đèn xe cộ dưới lầu, trong đầu cô đột nhiên hiển hiện ra một ý nghĩ, nếu mình nhắm mắt nhảy từ nơi này xuống, sau đó từ nay về sau sẽ không bao giờ khó chịu giống như bây giờ?
Trong căn phòng hơn ba trăm mét vuông, cảm thấy vô cùng yên tĩnh, Tô Niên Hoa không biết đã ngồi ở trước bàn ăn bao lâu, thẳng đến khi điện thoại di động của anh truyền đến tiếng chuông, anh mới có vẻ hơi hoảng hốt lấy điện thoại ra, là Lục Nhiên gọi tới, anh lại không có tâm tình muốn nghe chút nào, trực tiếp tắt máy, sau đó ánh mắt rơi vào bữa ăn mà Tứ Nguyệt làm không được động vào.
Thực ra anh không đói bụng, thế nhưng anh lại cầm lấy đũa, yên lặng bắt đầu ăn những món kia.
Có mặn, có cay, còn có chua... Thế nhưng rơi vào trong miệng Tô Niên Hoa, anh lại không hề hay biết, chỉ có đắng chát, quấn quanh giữa răng và trái tim.
Ăn được một nửa, anh liền cảm giác được trong dạ dày có chút khó chịu, những năm này, anh uống không ít rượu, ăn cơm cũng không đúng giờ, dạ dày không hề được tốt, thế nhưng, anh lại không có dấu hiệu dừng lại chút nào, chỉ là một mực hướng nhét vào tỏng miệng, thi đấu đến cùng, anh đều cảm giác được dạ dày truyền đến đau đớn.
Thế nhưng Tô Niên Hoa nhưng không có dấu hiệu dừng lại, ánh mắt anh bắt đầu có chút chua xót, anh cố gắng đút ớt cay vào trong miệng, ăn có chút gấp, sặc đến vị cay có chút khuếch tán, anh cúi gập người ho khan, ho khan đến cuối cùng nước mắt không bị khống chế rơi xuống.
Tô Niên Hoa cố gắng nắm chặt đũa trong tay, chỉ duy trì việc cúi đầu, nhìn lấy sàn nhà trắng tinh, có một giọt một giọt nước rơi xuống.
Bả vai anh hơi run rẩy, anh giằng co như thế hồi lâu, đến khi tâm tình mình ổn định lại, sau đó ngồi thẳng người, tiếp tục ăn, anh ăn đến khi nước mắt lại không khống chế mà rơi tiếp xuống.
Tô Niên Hoa một nuốt hết toàn bộ đồ ăn vào trong bụng, sau đó mới chậm rãi vịn bàn, có chút gian nan đứng dậy, chậm rãi đi tới ghế xếp.
Anh cũng không có mở đèn, chỉ là nằm tung trên sàn nhà, trợn tròn mắt, nhìn đen trần nhà, cảm thụ cảm giác cang trướng ở trong dạ dày, cổ họng giống như là rót đầy chì, vô cùng khó chịu.
Trước anh còn nói với Đường Thời, anh chỉ coi Tiểu Nguyệt như là em gái.
Đẩy cửa sổ ra, gió mùa hè mang theo nhiệt độ nhào tới trước mặt.
Tô Niên Hoa ở cao tầng, Tứ Nguyệt dễ dàng nhìn xuống ánh đèn bên dưới, trước kia tâm tình cô không tốt, đại đa số đều là bởi vì Tô Niên Hoa thay bạn gái mới, Tô Niên Hoa và cô gái khác ở trước mặt cô ôm ấp, tuy nhiên cô một mực che dấu tình yêu của mình, biểu hiện tùy tiện, tuy nhiên cũng là một người biệt đa sầu đa cảm, bởi vậy lúc tâm tình thực sự rất ngột ngạt, chung quy đều đến chỗ cao nhìn xuống, sau đó tâm tình cô sẽ dần dần bình tĩnh trở lại.
Thế nhưng đêm nay, cô nhìn chằm chằm hồi lâu, tâm tình vẫn như mất mát như cũ.
Có phải dốc hết toàn lực yêu, cuối cùng đều sẽ đổi lấy tuyệt vọng tê tâm liệt phế?
Tứ Nguyệt liếc mắt xuống, nhìn ánh đèn xe cộ dưới lầu, trong đầu cô đột nhiên hiển hiện ra một ý nghĩ, nếu mình nhắm mắt nhảy từ nơi này xuống, sau đó từ nay về sau sẽ không bao giờ khó chịu giống như bây giờ?
Trong căn phòng hơn ba trăm mét vuông, cảm thấy vô cùng yên tĩnh, Tô Niên Hoa không biết đã ngồi ở trước bàn ăn bao lâu, thẳng đến khi điện thoại di động của anh truyền đến tiếng chuông, anh mới có vẻ hơi hoảng hốt lấy điện thoại ra, là Lục Nhiên gọi tới, anh lại không có tâm tình muốn nghe chút nào, trực tiếp tắt máy, sau đó ánh mắt rơi vào bữa ăn mà Tứ Nguyệt làm không được động vào.
Thực ra anh không đói bụng, thế nhưng anh lại cầm lấy đũa, yên lặng bắt đầu ăn những món kia.
Có mặn, có cay, còn có chua... Thế nhưng rơi vào trong miệng Tô Niên Hoa, anh lại không hề hay biết, chỉ có đắng chát, quấn quanh giữa răng và trái tim.
Ăn được một nửa, anh liền cảm giác được trong dạ dày có chút khó chịu, những năm này, anh uống không ít rượu, ăn cơm cũng không đúng giờ, dạ dày không hề được tốt, thế nhưng, anh lại không có dấu hiệu dừng lại chút nào, chỉ là một mực hướng nhét vào tỏng miệng, thi đấu đến cùng, anh đều cảm giác được dạ dày truyền đến đau đớn.
Thế nhưng Tô Niên Hoa nhưng không có dấu hiệu dừng lại, ánh mắt anh bắt đầu có chút chua xót, anh cố gắng đút ớt cay vào trong miệng, ăn có chút gấp, sặc đến vị cay có chút khuếch tán, anh cúi gập người ho khan, ho khan đến cuối cùng nước mắt không bị khống chế rơi xuống.
Tô Niên Hoa cố gắng nắm chặt đũa trong tay, chỉ duy trì việc cúi đầu, nhìn lấy sàn nhà trắng tinh, có một giọt một giọt nước rơi xuống.
Bả vai anh hơi run rẩy, anh giằng co như thế hồi lâu, đến khi tâm tình mình ổn định lại, sau đó ngồi thẳng người, tiếp tục ăn, anh ăn đến khi nước mắt lại không khống chế mà rơi tiếp xuống.
Tô Niên Hoa một nuốt hết toàn bộ đồ ăn vào trong bụng, sau đó mới chậm rãi vịn bàn, có chút gian nan đứng dậy, chậm rãi đi tới ghế xếp.
Anh cũng không có mở đèn, chỉ là nằm tung trên sàn nhà, trợn tròn mắt, nhìn đen trần nhà, cảm thụ cảm giác cang trướng ở trong dạ dày, cổ họng giống như là rót đầy chì, vô cùng khó chịu.
Trước anh còn nói với Đường Thời, anh chỉ coi Tiểu Nguyệt như là em gái.
/932
|