Edit: Tử Đằng
“Ôn Phi Vũ nói cái gì với cậu?”
Tiếng nói người đàn ông cực kỳ nhiều từ tính dừng ở bên tai, hãm lại nụ hôn sâu, Diệp Sơ Dương nheo nheo mắt, trong mắt lập lòe đầy ánh quang say mê đắm điệp.
Cô đưa tay để ở ngực anh, ngừng trong chốc lát mới cười nhướng mày hỏi người đàn ông, “Sao thế? Chú ghen à?”
Đối với câu hỏi này của Diệp Sơ Dương, Diệp Tu Bạch thực ra cũng không có ý muốn phủ nhận, ánh mắt thật sâu lên tiếng, ngay sau đó lại lặp lại câu hỏi vừa rồi, “Cho nên rốt cuộc là nói cái gì?”
Biểu hiện không chút do dự thừa nhận mình đang ghe này của Diệp Tu Bạch làm Diệp Sơ Dương không nhìn nổi muốn cười, nhưng hiện tại tránh vì tiếng người của mình mà làm cho người đàn ông này thẹn quá hóa giận, Diệp Sơ Dương nhẹ nhàng cười một tiếng, “Kỳ thật cũng chưa nói cái gì. Anh ta sợ chú tức giận quá, nên đã nghĩ riêng cho cháu một biện pháp, làm cách nào để giảm bớt lửa giận trong chú.”
Nghe vậy, ánh mắt lạnh lạnh của Diệp Tu Bạch dừng trên người cô, nhìn tinh lượng trong ánh mắt của thiếu niên, sâu kín nói, “Cậu ta hình như rất quan tâm cậu.”
Diệp Sơ Dương: “...........” Không phải chứ, cô lại như thế nào cảm giác giống như chú út nhà mình lại càng ghen tỵ hơn nhỉ???
Khóe miệng thiếu niên bất đắc dĩ run rẩy một chút, cuối cùng yên lặng đỡ trán.
Cô trực tiếp khóa người, ngồi trên đùi anh, sau đó đưa thay chọc chọc mặt người đàn ông này, nhướng mày hỏi, “Chú như thế nào lại thích ăn giấm như vậy, lại là cả một xô giấm mới chịu. Chú không muốn biết anh ta và cháu đã nói gì à?”
Diệp Tu Bạch thả lỏng người, cả lưng dựa vào trên ghế, một tay đỡ eo tên nhóc nhà mình. Đột nhiên nghe một câu như thế, cũng không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt hơi hơi lóe lên chút.
Ngay sau đó, anh đạm thanh hỏi, “Cậu ta đã cho cậu ý kiến hay ho gì?”
Diệp Sơ Dương cũng không phải tên ngốc, sớm đã biết tâm tư tình cảm tính cách của chú út mình như thế nào. Đương nhiên cũng có thể đoán được đối phương chắc chắn sẽ hỏi ra những lời này.
Cô liễm hạ con ngươi, thấp giọng cười cười, sau đó thân mình hơi hơi hạ xuống, môi mỏng ghé sát vào tai anh nhỏ giọng nói, “Anh ta nói, không có vấn đề gì là không thể giải quyết trên giường.”
Câu nói vừa dứt, yết hầu Diệp Tu Bạch không tự giác mà lên xuống một chút.
Diệp Sơ Dương cũng không nói gì thêm nữa, yên tâm thoải mái từ trên người anh xoay người xuống dưới. Cũng đúng lúc này, cô thấy được Túc Nhất đứng ở bên cạnh xe, đang do dự không biết nên tiến vào hay không.
Diệp Sơ Dương: “.........”
Túc Nhất người này giống như đã nghĩ đến chuyện gì không tốt đẹp lắm rồi.
Vì thế, Diệp Sơ Dương đưa tay gõ gõ cửa sổ xe. Nghe một đạo âm thanh như thế, Túc Nhất lúc này mới mở cửa xe trên trên vị trí ghế điều khiển. Trong lúc, Túc Nhất luôn là khống chế không được nhìn ánh mắt của mình, theo bản năng liền nhìn vào kính chiếu hậu trong xe.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương buồn cười lại vô ngữ cong cong khóe miệng, “Làm gì thế?”
Bỗng nhiên Túc Nhất hắc hắc cười một tiếng, ngay sau đó sờ sờ mũi mình có chút xấu hổ nói, “Cửu Thiếu các người nhanh như là tốt rồi.”
Diệp Sơ Dương: “.....” Không phải chứ, anh vừa rồi nói gì? Có bản lĩnh đem lời nói vừa rồi lặp lại một nữa xem.
Trầm tư hai giây, Diệp Sơ Dương tiếng nói sâu kiến nói “Anh như như vậy ư? Mới năm phút đã xong việc? Khinh thường Tam Gia nhà anh à?”
Diệp Tu Bạch: “.......”
Túc Nhất: “......”
Không gian yên tĩnh như chết lặng một lúc, Diệp Tu Bạch khuôn mặt buồn buồn, một tay đem tên nhóc ầm ĩ dường như đã hoàn toàn quên mất rằng mình vừa làm gì đó trên ghế ấn xuống.
“Diệp Sơ Dương, ngồi xuống, việc của cậu còn chưa xong đâu.”
“Ôn Phi Vũ nói cái gì với cậu?”
Tiếng nói người đàn ông cực kỳ nhiều từ tính dừng ở bên tai, hãm lại nụ hôn sâu, Diệp Sơ Dương nheo nheo mắt, trong mắt lập lòe đầy ánh quang say mê đắm điệp.
Cô đưa tay để ở ngực anh, ngừng trong chốc lát mới cười nhướng mày hỏi người đàn ông, “Sao thế? Chú ghen à?”
Đối với câu hỏi này của Diệp Sơ Dương, Diệp Tu Bạch thực ra cũng không có ý muốn phủ nhận, ánh mắt thật sâu lên tiếng, ngay sau đó lại lặp lại câu hỏi vừa rồi, “Cho nên rốt cuộc là nói cái gì?”
Biểu hiện không chút do dự thừa nhận mình đang ghe này của Diệp Tu Bạch làm Diệp Sơ Dương không nhìn nổi muốn cười, nhưng hiện tại tránh vì tiếng người của mình mà làm cho người đàn ông này thẹn quá hóa giận, Diệp Sơ Dương nhẹ nhàng cười một tiếng, “Kỳ thật cũng chưa nói cái gì. Anh ta sợ chú tức giận quá, nên đã nghĩ riêng cho cháu một biện pháp, làm cách nào để giảm bớt lửa giận trong chú.”
Nghe vậy, ánh mắt lạnh lạnh của Diệp Tu Bạch dừng trên người cô, nhìn tinh lượng trong ánh mắt của thiếu niên, sâu kín nói, “Cậu ta hình như rất quan tâm cậu.”
Diệp Sơ Dương: “...........” Không phải chứ, cô lại như thế nào cảm giác giống như chú út nhà mình lại càng ghen tỵ hơn nhỉ???
Khóe miệng thiếu niên bất đắc dĩ run rẩy một chút, cuối cùng yên lặng đỡ trán.
Cô trực tiếp khóa người, ngồi trên đùi anh, sau đó đưa thay chọc chọc mặt người đàn ông này, nhướng mày hỏi, “Chú như thế nào lại thích ăn giấm như vậy, lại là cả một xô giấm mới chịu. Chú không muốn biết anh ta và cháu đã nói gì à?”
Diệp Tu Bạch thả lỏng người, cả lưng dựa vào trên ghế, một tay đỡ eo tên nhóc nhà mình. Đột nhiên nghe một câu như thế, cũng không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt hơi hơi lóe lên chút.
Ngay sau đó, anh đạm thanh hỏi, “Cậu ta đã cho cậu ý kiến hay ho gì?”
Diệp Sơ Dương cũng không phải tên ngốc, sớm đã biết tâm tư tình cảm tính cách của chú út mình như thế nào. Đương nhiên cũng có thể đoán được đối phương chắc chắn sẽ hỏi ra những lời này.
Cô liễm hạ con ngươi, thấp giọng cười cười, sau đó thân mình hơi hơi hạ xuống, môi mỏng ghé sát vào tai anh nhỏ giọng nói, “Anh ta nói, không có vấn đề gì là không thể giải quyết trên giường.”
Câu nói vừa dứt, yết hầu Diệp Tu Bạch không tự giác mà lên xuống một chút.
Diệp Sơ Dương cũng không nói gì thêm nữa, yên tâm thoải mái từ trên người anh xoay người xuống dưới. Cũng đúng lúc này, cô thấy được Túc Nhất đứng ở bên cạnh xe, đang do dự không biết nên tiến vào hay không.
Diệp Sơ Dương: “.........”
Túc Nhất người này giống như đã nghĩ đến chuyện gì không tốt đẹp lắm rồi.
Vì thế, Diệp Sơ Dương đưa tay gõ gõ cửa sổ xe. Nghe một đạo âm thanh như thế, Túc Nhất lúc này mới mở cửa xe trên trên vị trí ghế điều khiển. Trong lúc, Túc Nhất luôn là khống chế không được nhìn ánh mắt của mình, theo bản năng liền nhìn vào kính chiếu hậu trong xe.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương buồn cười lại vô ngữ cong cong khóe miệng, “Làm gì thế?”
Bỗng nhiên Túc Nhất hắc hắc cười một tiếng, ngay sau đó sờ sờ mũi mình có chút xấu hổ nói, “Cửu Thiếu các người nhanh như là tốt rồi.”
Diệp Sơ Dương: “.....” Không phải chứ, anh vừa rồi nói gì? Có bản lĩnh đem lời nói vừa rồi lặp lại một nữa xem.
Trầm tư hai giây, Diệp Sơ Dương tiếng nói sâu kiến nói “Anh như như vậy ư? Mới năm phút đã xong việc? Khinh thường Tam Gia nhà anh à?”
Diệp Tu Bạch: “.......”
Túc Nhất: “......”
Không gian yên tĩnh như chết lặng một lúc, Diệp Tu Bạch khuôn mặt buồn buồn, một tay đem tên nhóc ầm ĩ dường như đã hoàn toàn quên mất rằng mình vừa làm gì đó trên ghế ấn xuống.
“Diệp Sơ Dương, ngồi xuống, việc của cậu còn chưa xong đâu.”
/1240
|